Khi Vi Yến Qui đang nghĩ về vị chủ nhiệm Nguyễn kia, lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra, một người đàn ông nhìn qua giống như mới hơn ba mươi tuổi đi vào phòng. Người này vừa vào thì đã cười nói: - Chào các vị, tôi đến muộn, thật sự cảm thấy có lỗi.
Khi thấy người đàn ông này đi đến thì Cố Tắc Viêm và Nhâm Điền Cường đều đứng lên, Nhâm Điền Cường càng dùng giọng nhiệt tìn nói: - Anh Nguyễn, vừa rồi tôi và Cố Tắc Viêm vừa nhắc đến anh, không ngờ nhắc người thì người đến.
Vi Yến Qui nhìn ba người Cố Tắc Viêm, hắn biết rõ trong số đám người ở nơi đây thì chỉ có mình là người ngoài, mà ý nghĩ làm người ngoài của hắn cũng không được duy trì quá lâu. Cố Tắc Viêm hàn huyên hai câu rồi giới thiệu Vi Yến Qui: - Bí thư Vi, vị này chính là chủ nhiệm Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ đang công tác ở bên cạnh lãnh đạo...
Vi Yến Qui nghe được cái tên Nguyễn Chấn Nhạc thì căn bản đã có đầy đủ các mối liên hệ, hắn tuy là người quyền cao chức trọng nhưng vẫn muốn làm tốt quan hệ với Nguyễn Chấn Nhạc. Thế là hắn cười tủm tỉm vươn tay ra nói: - Chủ nhiệm Nguyễn, tôi đây căn bản đã ngưỡng mộ đại danh của anh từ lâu.
Vi Yến Qui nói những lời này cũng không phải là khách khí, hắn thật sự nhớ rõ cái tên Nguyễn Chấn Nhạc, nhưng hắn ghi nhớ cái tên của người này cũng là vì có nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch của Vương Tử Quân.
Nguyễn Chấn Nhạc là một cán bộ trẻ được nhiều lãnh đạo tán thưởng thế nhưng đến tỉnh Sơn Nam công tác thì lại bị Vương Tử Quân hạ gục. Thế cho nên bây giờ Vương Tử Quân đan tiến quân lên vị trí chính bộ mà bây giờ Nguyễn Chấn Nhạc vẫn còn ở lại trên vị trí cấp sở.
Nói là Nguyễn Chấn Nhạc phí thời gian thì cũng không đúng, vì với vị trí của Nguyễn Chấn Nhạc vào lúc này, chỉ cần tiến lên một bước sẽ là trời cao rộng mở, hơn nữa vị trí hiện tại được nhiều người cảm thấy cực kỳ quan trọng.
Khi Nguyễn Chấn Nhạc bắt tay với Vi Yến Qui, Cố Tắc Viêm cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh dọn thức ăn lên. Món ăn rất tinh xảo, phối hợp với âm nhạc nhẹ nhàng càng làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang dùng cơm bên một làng chài.
Nhâm Điền Cường ngồi ở vị trí chủ vị thế nhưng lại nhiều lần chủ động mời rượu Nguyễn Chấn Nhạc, nhìn từ điểm này thì Vi Yến Qui cảm thấy Nhâm Điền Cường đang muốn làm tốt công tác liên hệ với Nguyễn Chấn Nhạc. Vi Yến Qui cũng không có gì không thoải mái với điều này, ngược lại hắn cũng tìm cơ hội để cụng ly với Nguyễn Chấn Nhạc.
- Anh Chấn Nhạc, anh ở bên cạnh lãnh đạo hai năm nữa thì đi xuống sẽ mạnh hơn tôi bây giờ rất nhiều. Cố Tắc Viêm đặt ly rượu xuống rồi nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cười cười nói: - Chủ tịch Cố, tôi nào có thể so sánh với anh, sau này kính mong anh quan tâm giúp đỡ nhiều hơn.
- Ha ha ha, anh quá khách khí rồi, sau này anh bay xa vạn dặm thì quá tốt. Người giống như tôi chỉ có thể phí hoài thời gian ở vị trí hiện tại mà thôi, cũng không muốn nghĩ đến những chuyện khác. Cố Tắc Viêm thở dài, giọng nói có vài phần trầm thấp.
Nếu như không phải vừa rồi mọi người trò chuyện với nhau, Vi Yến Qui sẽ cho rằng những lời này của Cố Tắc Viêm là thật, thế nhưng bây giờ thì có thật không? Hắn trên cơ bản đã đoán được Cố Tắc Viêm có ý nghĩ và mục đích gì, thế nhưng những chuyện như vậy chính hắn cũng mong muốn nó thành công.
Nhưng đáng tiếc là Nguyễn Chấn Nhạc cũng không nói lời nào, chỉ nâng ly rượu lên cùng cụng ly với Nhâm Điền Cường.
Sau đó Nguyễn Chấn Nhạc hỏi tình hình sức khỏe của bố Nhâm Điền Cường có phải đã chuyển biến tốt đẹp rồi không, nếu như không thì hắn có quen biết nhiều chuyên gia có tay nghề rất cao.
Nhâm Điền Cường căn bản tỏ ra rất vui mừng với câu thăm hỏi ân cần của Nguyễn Chấn Nhạc, hai người cùng cười nói ha hả, thế là bầu không khí trong phòng cực kỳ sinh động.
Vi Yến Qui nhìn qua hai mắt Cố Tắc Viêm, hắn cảm thấy Cố Tắc Viêm rất bình tĩnh, giống như cũng không bức bối vì mình không gia nhập vào câu chuyện của hai người Nguyễn Chấn Nhạc. Sau khi uống xong một chai rượu thì Nguyễn Chấn Nhạc chợt nói: - Hôm nay tôi đi theo lãnh đạo đi kiểm tra công tác, căn bản có cảm xúc với những câu nói của lãnh đạo. Khi đó lãnh đạo nói cơ hội luôn có cho mọi người, hơn nữa khi sử dụng cán bộ thì cũng không nên cứ theo khuôn khổ quy củ, nếu cứ để cho một người có năng lực ngồi mãi trên một vị trí, như vậy không phải là làm không tốt công tác nhân sự sao? Dù thế nào cũng phải nắm bắt thật chặt mới được.
Ánh mắt đám người Vi Yến Qui và Cố Tắc Viêm chợt ngưng tụ lại với nhau, bọn họ đều thấy được niềm vui trong ánh mắt của đối phương. Nhưng ngay sau đó hai người bọn họ đã nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình.
- Thứ trưởng Nhâm, anh cũng biết đến tình huống trong tỉnh chúng tôi rồi đấy, hai ngày nữa bí thư Vương sẽ đến chào hỏi các anh, kính mong anh hỗ trợ nhiều hơn. Cố Tắc Viêm nâng ly lên nở nụ cười sáng lạn với Nhâm Điền Cường.
- Điều này là đương nhiên rồi. Nhâm Điền Cường nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc rồi nâng ly lên cười nói.
Vi Yến Qui nhìn đám người kia nâng ly lên với nhau, hắn biết mình không muốn leo lên con thuyền kia, thế nhưng đó cũng không phải là hắn không muốn lên mà được, hắn cần phải đi lên. Thế là hắn cầm ly rượu lên nói với Nguyễn Chấn Nhạc: - Chủ nhiệm Nguyễn, tôi mời anh một ly.
...
- Bí thư Vương, lúc này chúng ta chờ một chút, vừa rồi tôi có hỏi thư ký Lý, anh ấy nói thứ trưởng Nhâm vừa mới nhận được thông báo, cần phải tham gia một hội nghị. Tề Quốc Giáp dùng ánh mắt không yên nhìn Vương Tử Quân đang ngồi trên ghế sa lông, hắn khẽ nói.
Cũng khó trách Tề Quốc Giáp bây giờ tỏ ra không yên, vì hai bên đã hẹn với nhau, thế nhưng không ngờ bây giờ lại đổi quẻ, Nhâm Điền Cường căn bản không đón tiếp, điều này làm cho người ta căn bản không có biện pháp nào khác. Vì sắp xếp tốt lần gặp mặt này mà Tề Quốc Giáp đã mất không ít tâm tư, hắn muốn tranh thủ hạng mục cho tỉnh Mật Đông, càng muốn biểu hiện năng lực của mình trước mặt bí thư Vương vừa mới đến.
Nhưng khi Tề Quốc Giáp cảm thấy cơ hội của mình đã đến tay, hắn lại không ngờ gặp phải tình huống này. Điều này không phải làm cho bí thư Vương cảm thấy mình không có năng lực sao?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút sợ hãi của Tề Quốc Giáp, hắn cười nói: - Giám đốc Quốc Giáp, sự kiện đột nhiên này cũng không ai đoán trước được. Anh liên hệ với thư ký Lý, để xem hôm nay chúng ta có thể được gặp mặt thứ trưởng Lý hay không.
Tề Quốc Giáp đi ra ngoài liên hệ, Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm. Hắn cũng không muốn liên quan đến phương diện chạy tài chính này, thế nhưng tối qua Đường Chấn Huy gọi điện thoại đến, nói là trong tỉnh có chuyện liên quan đến an toàn sản xuất, chủ tịch Tô là người phụ trách chủ yếu, cần phải có mặt để đốc tra, thế nên yêu cầu Vương Tử Quân ở thủ đô bỏ thêm chút tâm sức cho phương diện chạy hạng mục lần này.
Tuy chỉ nói vài câu nhưng trọng trách xem như giao lại cho Vương Tử Quân. Trước nay Vương Tử Quân chưa từng sợ hãi những chuyện thế này, thế nên hắn để cho Tề Quốc Giáp sắp xếp, nhanh chóng làm tốt công tác liên hệ với lãnh đạo đơn vị thượng cấp.
Tề Quốc Giáp cũng sắp xếp rất tốt, hôm nay hai người đến gặp mặt thứ trưởng Nhâm Điền Cường phụ trách sự việc này, thế nhưng không ngờ đến đây lại phải chờ.
Nhưng Vương Tử Quân cũng có thể hiểu tình huống này, dù sao thì ai cũng bận rộn, cũng phải có lúc phát sinh sai lầm. Hơn nữa với cấp bậc của Nhâm Điền Cường thì bận rộn một chút cũng không có gì khác người.
Chỉ một lát sau Tề Quốc Giáp đã đi về với gương mặt vui vẻ, hắn nói: - Bí thư Vương, thứ trưởng Nhâm chỉ mất một giờ tham gia hội nghị, thư ký Lý nói sau khi kết thúc hội nghị thì thứ trưởng Nhâm có nửa giờ thời gian rảnh rỗi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, tuy một giờ không tính là ngắn nhưng cũng không quá dài. Hắn đưa tay lên vỗ vỗ chiếc ghế sa lông bên cạnh rồi nói với Tề Quốc Giáp: - Anh Tề, chúng ta ngồi đây chờ một chút.
Thời gian nhàn rỗi có thể dùng để trò chuyện tăng tiến cảm tình, Tề Quốc Giáp tất nhiên sẽ không từ chối cơ hội có thể trao đổi cảm tình với Vương Tử Quân. Hắn đặt nửa mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó mỉm cười nói: - Bí thư Vương, tôi sẽ nhân cơ hội thời gian rảnh này mà báo cáo tình hình của sở giao thông công chánh cho ngài có được không?
Tề Quốc Giáp là giám đốc sở giao thông công chánh tỉnh Mật Đông, tất nhiên là một người hợp cách. Trong lúc báo cáo thì hắn căn bản đều cho ra những con số chính xác với từng câu hỏi của Vương Tử Quân, đồng thời hắn cũng miêu tả rõ ràng những vấn đề liên quan đến phương diện cầu đường trong tỉnh.
Hai người nói chuyện công tác hơn ba mươi phút, thời gian còn lại chủ yếu là trò chuyện về những vấn đề khác. Sau khi Triệu Hiểu Bạch đến châm trà hai lần thì thời gian một giờ đã trôi qua.
Một giờ qua Tề Quốc Giáp có thể nói là trò chuyện rất vui vẻ thế nhưng sau đó lại tỏ ra cực kỳ sốt ruột. Hắn nhìn thoáng qua vị chủ nhiệm văn phòng sở giao thông công chánh cùng theo mình đến thủ đô, vị chủ nhiệm văn phòng kia nhanh chóng đi ra ngoài.
Năm phút sau vị chủ nhiệm văn phòng đi vào với vẻ mặt ảm đạm, hắn khẽ nói với Tề Quốc Giáp: - Trưởng phòng, thư ký Lý nói thời gian hội nghị phải kéo thêm nửa giờ nữa.
Hội nghị thêm giờ, vẻ mặt Tề Quốc Giáp càng thêm khó coi. Tuy sự việc này là hắn đến cầu tình với Nhâm Điền Cường, thế nhưng người có thể quyết định vận mệnh của hắn lại là Vương Tử Quân. Vì vậy hắn tình nguyện để sự việc của tỉnh Mật Đông không thành, thế nhưng cũng không muốn tạo nên ấn tượng không làm ra gì trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt xấu hổ của Tề Quốc Giáp, hắn khoát tay áo nói: - Đừng lo lắng, những chuyện họp hành thế này cũng không ai nói trước được.
Tề Quốc Giáp cảm thấy cực kỳ cảm kích vì sự thấu hiểu của Vương Tử Quân, hắn xoa xoa bàn tay định lên tiếng, Vương Tử Quân chợt cười nói: - Trước kia khi tôi công tác ở huyện thì cũng từng chạy hạng mục, tôi biết rõ những khó khăn trong vấn đề này là như thế nào.
Tuy Vương Tử Quân tỏ ra thấu hiểu nhưng Tề Quốc Giáp vẫn cảm thấy nôn nóng như kiến bò chảo nóng. Đặc biệt là sau hai mươi phút tiếp tục chờ đợi, hắn cảm thấy mồ hôi vã ra khắp người.
- Ha ha ha, chào bí thư Vương, tôi thật xấu hổ khi để anh phải chờ lâu. Khi Tề Quốc Giáp cảm thấy tuyệt vọng thì cửa phòng được đẩy ra, Nhâm Điền Cường đi vào với gương mặt tươi cười vui vẻ.
Tề Quốc Giáp thấy Nhâm Điền Cường xuất hiện thì mới thở dài một hơi, Vương Tử Quân cũng chủ động đứng lên nghênh đón Nhâm Điền Cường, hắn mỉm cười vươn tay nói: - Chào thứ trưởng Nhâm, ngài là người công tác bận rộn mà tôi còn đến quấy rầy, nói thật người có lỗi phải là tôi.
Nhâm Điền Cường cũng không ngồi xuống ngay, sau khi bắt tay ân cần thăm hỏi thì trầm giọng nói: - Bí thư Vương, thật sự rất có lỗi, tôi còn có một hội nghị luận chứng quan trọng cần phải chủ trì, tôi vốn định trò chuyện nhiều hơn với ngài, thế nhưng xem ra chỉ có thể đợi lần sau mà thôi.
Nhâm Điền Cường nói rồi quay sang thư ký bên cạnh: - Thư ký Lý, anh thông báo cho chủ nhiệm Trình, để anh ấy đến mời cơm bí thư Vương.
Tuy Vương Tử Quân kiên trì nói không cần, thế nhưng Nhâm Điền Cường vẫn kiên trì ý kiến của mình. Chủ nhiệm Trình là phó chủ nhiệm văn phòng bộ giao thông vận tải, hắn nhanh chóng đi đến phòng khách cung kính tiếp nhận chỉ thị của Nhâm Điền Cường.
Sau khi Nhâm Điền Cường bắt tay Vương Tử Quân thì rời khỏi phòng khách, trước sau chỉ mất năm phút đồng hồ.
- Bí thư Vương, chúng ta... Tề Quốc Giáp chuẩn bị thu xếp dùng cơm, hắn mở miệng xin chỉ thị của Vương Tử Quân.
- Đi dùng cơm thôi. Nếu là đến cầu cạnh người ta thì Vương Tử Quân căn bản phải làm tốt chuẩn bị, Nhâm Điền Cường lần này làm rất khéo, ngay sau đó đối phương cũng không thể không tiếp mình được.
Trong mưa có ẩn giấu chút gió lạnh của mùa xuân, Nhâm Điền Cường nhìn trời mưa mà không khỏi sinh ra cảm giác muốn ngâm thơ vẽ tranh. Trước kia khi còn đi học thì hắn từng nổi tiếng là thi nhân, cũn từng viết vài bài thơ cho chính mình thưởng thức.
Nhưng kinh nghiệm cuộc sống làm cho Nhâm Điền Cường không trở thành một nhà thơ, chẳng qua con đường làm quan làm cho hắn cảm thấy khá đắc ý, bây giờ hắn ngồi trên vị trí làm cho không ít những nhà thơ có tài cảm thấy hâm mộ.
Nhưng Nhâm Điền Cường cũng không có ý muốn làm thơ, hắn nghĩ đến tình huống gặp mặt ngày hôm nay. Khi đó trưởng ban Dương có dùng vài lời ôn hòa để khẳng định và khuyến khích công tác của mình, điều này không khỏi làm cho hắn có chút hưng phấn.
- Thứ trưởng, đây là văn kiện ngày hôm nay ngài cần duyệt. Thư ký Lý cung kính đi đến đặt một chồng văn kiện lên bàn làm việc của Nhâm Điền Cường rồi khẽ báo cáo.
Nhâm Điền Cường cũng không quan tâm đến những công tác theo thông lệ của mình, hắn tiện tay lấy ra xem, sau đó khẽ hỏi: - Hôm nay có người nào của tỉnh Mật Đông đến không?
- Không có. Thư ký Lý nhìn Nhâm Điền Cường đang phe duyệt văn kiện, hắn dùng giọng có chút do dự nói: - Có phải người đến thì cho bọn họ đến gặp ngài không?
Thư ký Lý là người nắm rõ hành trình của thứ trưởng Nhâm trong lòng bàn tay, hắn biết rõ hôm nay thứ trưởng Nhâm cũng không có hoạt động gì. Thế nhưng hắn nhắc nhở như vậy lại nhận lấy ánh mắt không hay của Nhâm Điền Cường, thế nên hắn cũng không nói gì thêm.
Thư ký Lý là người thông minh, hắn nhìn rõ biểu hiện của lãnh đạo, hắn biết vừa rồi mình đã vỗ mông ngựa xuống đùi ngựa. Hắn biết lúc này mình không nên tiếp tục mở miệng, thế là khẽ rời khỏi phòng làm việc của Nhâm Điền Cường.
Nhâm Điền Cường nhìn thư ký Lý rời đi rồi đặt bút trong tay xuống, trong lòng sinh ra ý nghĩ muốn đổi thư ký. Nhưng thư ký Lý đi theo hắn nhiều năm, cũng không thể vì việc nhỏ như vậy mà bỏ đi được.
Ký văn kiện một lúc lâu, lại xử lý vài chuyện thì đến giờ tan tầm. Nhâm Điền Cường nói với thư ký của mình một tiếng, sau đó đi ra ngoài cửa. Khi vừa đi ra ngoài cửa thì nghe thấy trong phòng làm việc của bí thư Hứa cách đó không xa vang lên tiếng cười rất thoải mái.