- Hừ!
Hai ngày này chồng và em liên tiếp gặp chuyện không
may, điều này làm cho một người tự xưng người phụ nữ mạnh mẽ kiên cường
cũng không khỏi trở nên mềm yếu. Nàng đi ra khỏi phòng bệnh, đúng lúc
gặp cậu em họ phụ trách công tác liên lạc đang đứng chờ bên ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Tào Chân Nhi nhìn thoáng qua em trai của mình rồi khẽ nói.
- Chị, người phụ nữ kia đột nhiên mở họp báo.
Cậu em họ của Tào Chân Nhi ở Tào gia căn bản có thể bỏ một lấy năm sáu
trước mặt Lôi Tiêu Ngô, thế nhưng khi đối mặt với Tào Chân Nhi thì căn
bản là cực kỳ cẩn thận.
"Tổ chức họp báo, người phụ nữ kia định làm trò gì?"
Tào Chân Nhi thầm suy nghĩ, nàng trầm ngâm giây lát, sau đó dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Tên gì đó ở thành phố Hàn Vũ...
- Lôi Tiêu Ngô.
- Đúng, chính là hắn, nói hắn phải hết sức cẩn thận ở sự kiện này.
Tào Chân Nhi nhìn thoáng qua cậu em họ của mình, sau đó trầm giọng nói.
Cậu em họ thấy chị họ truy vấn thì lên tiếng chặn lại:
- Chị cứ yên tâm, tuyệt đối sẽ hết sức cẩn thận.
Tào Chân Nhi vẫn có chút lo lắng, nàng trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Cậu để cho Lôi Tiêu Ngô đến, tôi muốn gặp anh ta.
Trong một quán cà phê cách bệnh viện không xa, Lôi Tiêu Ngô gặp được
Tào Chân Nhi. Hắn cảm thấy người phụ nữ này có dáng người rất đẹp, tràn
đầy cảm giác, giọng nói lại cực kỳ mềm mại làm cho người nghe cảm thấy
chính mình nhẹ đi vài ký. Hắn thậm chí không biết người phụ nữ này họ
gì, nhưng thái độ cung kính của tên thanh niên họ Tào không khỏi làm cho hắn cảm thấy mình nên cực kỳ cẩn thận.
- Kiểm sát trưởng Lôi, mời anh ngồi.
Tào Chân Nhi ưu nhã đứng lên mời Lôi Tiêu Ngô ngồi xuống ghế.
Lôi Tiêu Ngô nhìn người phụ nữ xinh đẹp diễm lệ trước mặt, thế là vô
thức nuốt nước miếng một cái, thái độ lại càng thêm cung kính. Hắn biết
rõ loại phụ nữ trước mắt không phải là thứ mà mình có thể tiêu hóa được.
- Cám ơn ngài.
Lôi Tiêu Ngô ngồi xuống, Tào Chân Nhi cũng không hỏi thẳng vấn đề. Nàng chào hỏi Lôi Tiêu Ngô vài câu, sau đó thậm chí còn cảm thấy tán thưởng
vì kiến thức pháp luật của người này.
Nhưng những thứ mà
trước kia Lôi Tiêu Ngô không xem đó là vấn đề gì, lúc này lại làm cho
hắn cảm thấy trái tim giá lạnh. Hắn sinh ra cảm giác bị người phụ nữ đưa lên lò nướng, càng là như vậy thì hắn cảm thấy mình càng nên cẩn thận
ứng phó.
Khi Lôi Tiêu Ngô đang nói về kinh nghiệm của mình trong lúc công tác, Tào Chân Nhi chợt cười nói:
- Với tư chất lý lịch của kiểm sát trưởng Lôi, đừng nói là làm kiểm sát trưởng, cho dù làm phó bí thư chủ khảo công tác tư pháp cũng phù hợp.
Trái tim Lôi Tiêu Ngô chợt nhảy lên họng, hắn là một người thông minh,
hắn biết rõ ý nghĩa lời nói của người phụ nữ trước mặt, đó chính là ném
ra cho mình một lời hứa hẹn. Chỉ cần sự việc hoàn thành, tương lai của
mình sẽ là tiến lên như diều gặp gió, sẽ trở thành phó bí thư thị ủy chủ khảo công tác tư pháp.
Lôi Tiêu Ngô nghĩ đến sự kiện mình
có thể tiến lên làm lãnh đạo thị ủy, hắn cảm thấy tim mình đập lên điên
cuồng, xem như một chuyến đi của mình là quá đáng giá. Lúc này hắn thậm
chí cảm thấy, nếu như để cho kiểm sát trưởng Lý biết được điều này, sợ
rằng sẽ cảm thấy cực kỳ hối hận vì không tự tay tham gia vụ này.
- Cám ơn ngài, xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định toàn lực ứng phó, sẽ cố gắng không để xảy ra sai lầm.
Lôi Tiêu Ngô tỏ thái độ cực kỳ kiên quyết.
- Tốt, tôi tin tưởng kiểm sát trưởng Lôi sẽ không làm cho tôi thất
vọng. Nhưng này kiểm sát trưởng Lôi, cuối cùng tôi hỏi anh một câu, đó
là những chứng cứ trong tay anh có thể chống lại khảo nghiệm hay không?
Tào Chân Nhi vẫn dùng giọng điệu dịu dàng mềm mại, thế nhưng lại giống như biến thành một người gây sự.
Lôi Tiêu Ngô đối mặt với người phụ nữ làm cho trái tim mình băng giá,
hắn tuy cảm thấy cực kỳ không thoải mái, thế nhưng vẫn phải cố gắng nuốt cảm giác này xuống bụng:
- Phu nhân, tôi đảm bảo từ phương diện pháp luật thì bọn họ căn bản không tìm thấy chút tì vết nào.
Tào Chân Nhi rất hài lòng với câu trả lời của Lôi Tiêu Ngô, nàng cười cười với hắn, sau đó phân phó cho cậu em họ của mình:
- Cậu cùng dùng bữa cơm với kiểm sát trưởng Lôi, tôi còn có chút việc, tôi đi trước.
Lôi Tiêu Ngô nhìn lướt qua người phụ nữ kia, hắn thở dài một hơi. Dù
biết người phụ nữ kia nhìn qua có vẻ khá yếu đuối, thế nhưng hắn biết rõ đối phương căn bản không hề yếu chút nào.
- Kiểm sát trưởng
Lôi, chị của tôi đã nói rồi, lúc này hai người chúng ta đi uống vài ly.
Nhưng tửu lượng của tôi không cao, vì vậy mong ngài tha thứ cho.
Cậu em họ của Tào Chân Nhi nhìn Lôi Tiêu Ngô, giọng điệu càng thêm tùy ý.
- Ha ha, Tào tiên sinh, có thể được uống rượu với ngài thật sự là may mắn ba đời!
...
Trong sảnh chức năng của khách sạn La Nam lúc này đã tụ tập không ít
phóng viên, bọn họ phần lớn đều là phóng viên của các tờ báo giải trí,
cũng không thiếu những phóng viên đến từ Hongkong.
Vì cùng
làm trong giới giải trí thế cho nên bọn họ thường gặp mặt nhau, cũng xem như là bạn bè. Hơn nữa những phóng viên này thường là nam nữ trẻ tuổi,
thế là vừa gặp mặt thì có bầu không khí rất náo nhiệt.
- Ủa,
đây không phải là Trương Tiểu Lỵ sao? Tôi nghe nói cô kết hôn rồi, thật
sự không ngờ khi đó lại không phát thiếp mời cho tôi, có phải là sợ tôi
đến ăn sạch thức ăn trong nhà không?
Một tiểu tử mặc trang phục cao bồi mỉm cười trêu chọc một nữ phóng viên.
Nữ phóng viên kia cũng sắc bén không kém:
- Anh Triệu, không ngờ anh nói đúng, trong nghề này của chúng ta có ai
không biết anh Triệu anh tuấn tiêu sái, là bạch mã hoàng tử trong mắt
các cô em gái xinh đẹp? Vì vậy tôi suy xét đến cảm nhận của chồng, căn
bản không dám thông báo cho ngài.
- Tôi nghĩ rằng anh Triệu
là người trượng nghĩa, cho dù không được mời nhưng sau này sẽ lì xì bổ
xung, không để cho tôi phải thất vọng vì ý nghĩ của mình.
Phóng viên Triệu thấy mỹ nữ kia vươn bàn tay ra thì gương mặt đỏ bừng,
hắn đành phải chịu thua, sau đó dùng giọng cầu xin tha thứ nói:
- Tiểu Lỵ, anh thua rồi, lúc này cũng không nên đưa tiền lì xì, thế nhưng chút nữa sẽ mời dùng cơm.
- Tốt.
Trương Tiểu Lỵ cũng không từ chối, nàng đồng ý một tiếng, sau đó nháy mắt như một con chuột tinh quái:
- Anh Triệu, tất cả mọi người đến đây đều là các nhân vật cực kỳ linh
thông tin tức ở phương diện giải trí, anh nói xem Liêu An Như rốt cuộc
là có tình huống gì, vì sao lại vì chú tiền như vậy mà mang tiếng là
không đóng thuế chứ?
- Tôi cũng có nghe nói về phương diện
này, thế nhưng tôi cảm thấy nó là không có khả năng. Tôi cảm thấy mình
đã tìm hiểu khá kỹ về Liêu An Như, cô ấy rất trong sạch.
Anh Triệu nói đến đây thì có người đi lên đài nói:
- Mọi người trật tự, sắp tổ chức họp báo.
Liêu An Như căn bản đã tham gia rất nhiều buổi họp báo, nhưng lúc này trong lòng nàng có chút không yên.
Lúc này dù không yên thế nào thì Liêu An Như cũng phải đứng ra, nhưng
là vì mình, vì không phụ lòng kỳ vọng của hắn, nàng cần phải làm như
vậy.
Trong đầu Liêu An Như chợt lóe lên ý nghĩ như thế, nàng
cất bước đi đến chỗ ngồi của mình, lúc này ánh đèn không khỏi lóe lên
liên tục.
Vì cuộc họp báo hôm nay mà Liêu An Như đã cho ra rất nhiều chuẩn bị, dù nhìn qua thì có chút tiều tụy, thế nhưng cơ thể mềm mại thon thả
cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác tốt đẹp.
- Chào mọi
người, lần này Liêu An Như tiểu thư tổ chức họp báo cũng là vì muốn tiến hành làm sáng tỏ những vấn đề mà các bạn bè ở các tổ chức truyền thông
đang quan tâm. Kính mong các vị trước sau như một giúp đỡ cho sự nghiệp
của Liêu An Như.
Một người trợ lý được Liêu An Như mời đến đứng lên nói lời dạo đầu.
- Liêu An Như tiểu thư, tôi xin hỏi một chút, sự việc xảy ra tối hôm đó ở khách sạn Phi Dược có phải thật sự là như vậy không?
Một tên phóng viên không chờ Liêu An Như lên tiếng mà trực tiếp đứng lên hỏi.
Vấn đề của viên phóng viên này làm cho đám phóng viên vốn rục rịch đã
trở nên yên tĩnh lại, vì vấn đề này quá nhạy cảm, tất cả micro đều chĩa
về phía Liêu An Như.
Liêu An Như đối diện với một rừng micro
và cảm thấy có chút căng thẳng, tuy trước kia nàng đã nhiều lần họp báo
thế này, nhưng khi đó thường là những vấn đề liên quan đến phương diện
giải trí, thế nhưng bây giờ lại liên quan đến quá nhiều thứ.
Vương Tử Quân bây giờ cũng đang ở trong nhà khách La Nam, dù hắn không
xuất hiện ở sảnh chức năng, thế nhưng thông qua thiết bị quản chế, hắn ở trong phòng và vẫn thấy rõ những gì xảy ra ở phía bên kia.
Vương Tử Quân cảm thấy khá chán ghét tên phóng viên đứng lên đặt câu hỏi đầu tiên cho Liêu An Như, dù hắn biết rõ Liêu An Như căn bản sẽ không
lảng tránh, thế nhưng người ta thẳng thắn đặt câu hỏi như vậy vẫn làm
hắn cảm thấy có chút bực mình.
Liêu An Như có hơi nhíu mày,
điều này cũng không thể gạt được Vương Tử Quân. Hắn nhìn người phụ nữ
kiếp trước từng đồng cam cộng khổ với mình bị người ta chất vấn, thế là
thật sự sinh ra xúc động muốn đứng chung với nàng.
Nhưng
Vương Tử Quân căn bản không thể làm như vậy. Thật ra với thân phận của
hắn thì cũng không nên xuất hiện trong này, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được, để cho Khương Long Cương sắp xếp cho mình một gian phòng.
- Cám ơn mọi người đã quan tâm đến tôi, cũng cám ơn những người bạn đã
giúp đỡ An Như trong những ngày tháng qua. Đây là một sự việc bất hạnh,
dù An Như không bị thương tổn, thế nhưng sự việc xảy ra vẫn làm cho An
Như cảm thấy rất bất hạnh.
- Liêu An Như tiểu thư, chị nói đó là chuyện không may, có phải Tào Viễn tiên sinh bị đá xuống bên dưới là bạn trai của chị không?
- Không phải.
Lúc này Liêu An Như rất kiên quyết, nàng dùng giọng kiên định nói.
Trương Tiểu Lỵ là người hâm mộ của Liêu An Như, nàng thấy người mình
yêu thích bị đám người kia tiến công, thế là chợt đứng lên:
-
Liêu tiểu thư, người kia đã gây tổn thương cho ngài, như vậy ngài có lấy pháp luật làm vũ khí để cho anh ta phải trả giá với hành vi của mình
không?
- Điều này là nhất định.
Liêu An Như nở nụ cười cảm kích với nữ phóng viên đã thay đổi chủ đề giúp mình, sau đó trầm giọng nói:
- Bản thân tôi rất đồng tình với anh ta, thế nhưng tính tôn nghiêm của
pháp luật là không thể xâm phạm, tôi nghĩ dù là bất kỳ ai cũng có thể có thái độ như vậy.
Nửa giờ đầu tát cả các câu hỏi chủ yếu là
nhằm vào vụ án xảy ra ở khách sạn Phi Dược, rất nhiều phóng viên đặt câu hỏi rất xảo trá. Thế nhưng Liêu An Như đã quen thuộc với tiết tấu hiện
tại, nàng luôn tránh khỏi mũi dùi của bọn họ, dễ dàng hóa giải những vấn đề khó khăn.
Vương Tử Quân nhìn thấy Liêu An Như giống như tướng quân tung hoành chiến trận, thế là thở dài một hơi.
- Liêu tiểu thư, nghe nói có ban ngành đang tiến hành điều tra chị về
sự kiện trốn thuế có phải không? Xin hỏi chị giải thích thế nào về sự
việc này?
Một tên phóng viên trẻ đột nhiên đứng lên, hắn đặt câu hỏi khá trực tiếp làm cho nội dung cuộc họp báo có sự chuyển biến.
Liêu An Như lúc này càng thêm ung dung, nàng nở nụ cười bình tĩnh nói:
- Đây cũng là mục đích tôi mở cuộc họp báo lần này, đối với sự kiện các ban ngành liên quan tiến hành điều tra, tôi chỉ có thể nói đó là quyền
lợi của bọn họ, cũng hoan nghênh các ban ngành có liên quan tiến hành
giám sát tôi trong sự kiện này.
-Vậy ngài hoan nghênh bọn họ giám sát, cớ sao lại mở cuộc họp báo lần này?
Liêu An Như biết rõ lúc này là thời khắc quan trọng, nàng vốn đang mỉm cười chợt trở nên cực kỳ bình tĩnh:
- Đây chính là tôi muốn nói rõ tình huống với mọi người.
- Mặc dù các ban ngành đang tiến hành điều tra, thế nhưng bọn họ không
cho tôi mở họp báo. Vì không muốn để mọi người thất vọng, tôi nghĩ mình
cần nói rõ vài tình huống với mọi người!
- Liêu tiểu thư, chẳng lẽ tron tay chị căn bản không có chứng cứ chính xác để chứng minh mình không trốn thuế sao?
Lúc này trên màn ảnh là tình huống mọi người đang nhìn về phía liêu an
như, đang chờ Liêu An Như trả lời. Tất cả phóng viên đã ý thức được đây
mới chính là nội dung đáng chú ý.
- Không có.
Liêu An Như trầm ngâm giây lát rồi nặng nề nói ra hai chữ.
Không có chứng cứ mà mở họp báo sao? Trương Tiểu Lỵ nhìn Liêu An Như
vẫn kiêu ngạo ngẩng đầu giống như một cô công chúa, thế là trong lòng
cảm thấy lo lắng cho người mình yêu thích.
- Liêu tiểu thư tổ chức buổi họp báo lần này là muốn nói với chúng tôi điều gì? Chẳng lẽ
nghĩ rằng chỉ với vài câu như vậy là có thể làm cho chúng tôi tin tưởng
sao?
Một phóng viên không chút lưu tình nói.
- Tất nhiên là không phải.
Một âm thanh trầm thấp chợt vang lên.
Khi âm thanh này vang lên, mọi người mới chú ý đến một người phụ nữ đi
cùng Liêu An Như ra bên ngoài. Người này hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua rất bình thường, nếu như ném vào trong đám người thì căn bản khó thể nào
phát hiện ra được. Nhưng lúc này ánh mắt mọi người lại tập trung lên
nàng.
- Chào các vị phóng viên, tôi là người đại diện cho
Liêu tiểu thư, tôi chịu trách nhiệm về tài vụ cho Liêu tiểu thư. Hôm nay Liêu tiểu thư sở dĩ mở họp báo cũng là vì lời đề nghị của tôi.
Người phụ nữ kia nói không quá lớn, thế nhưng có thể áp chế tất cả những lời xì xào bàn tán ở chung quanh.
Người phụ nữ dừng lại giây lát rồi tiếp tục lên tiếng:
- Từ những buổi đầu khi Liêu tiểu thư bắt đầu tham gia nghiệp diễn, tôi vẫn luôn là người chịu trách nhiệm về tài vụ cho Liêu tiểu thư. Lúc này tôi sẽ bày ra tất cả, để mọi người có thể phán đoán xem Liêu tiểu thư
có phải trốn số tiền thuế một trăm ngàn hay không?
Người phụ
nữ này nói, sau đó mở máy tính xách tay trước mặt mình lên. Lúc này trên màn hình xuất hiện một loạt giấy tờ, bên trên ghi rõ ràng thu chi của
Liêu An Như trong những năm qua.
Nhìn vào số tiền thu nhập thì rõ ràng là không thấp, mỗi năm số tiền thu được từ quảng cáo là bảy triệu.
Nếu so với thu thì phần chi là khá nhỏ, ví dự như xây lại nhà cho bố mẹ mất một trăm ngàn; thứ hai là cho anh em năm mươi ngàn, xây trường tiểu học trong thôn hết sáu trăm năm mươi ngàn...
Ngoài hai hạng
mục chi trên là cho người nhà và người thân, tất cả số tiền còn lại đều
chi cho phương diện xây dựng trường học, giúp đỡ địa phương sửa đường,
quyên tiền cho các tổ chức xã hội, cho người nghèo.
- Sáu triệu năm trăm ba mươi ngàn, Liêu An Như đã quyên góp hoàn toàn số tiền thu nhập của mình...
- Đúng, anh xem số tiền một triệu kia, còn nhớ đó là một đợt thiên tai, có một người vô danh đóng góp một triệu, khi đó còn không biết là ai,
không ngờ đó là Liêu An Như.
- Đúng vậy, anh chỉ cần nhìn vào số biên lai chuyển khoản là biết, thì ra đó chính là Liêu tiểu thư.