Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1387: Chương 1387: Quá thối.




- Ngài cũng không biết đấy thôi, vì chuyện của công ty chúng tôi mà trưởng phòng Vương không ít lần đến đây. Nếu ngài không tin thì cứ hỏi công nhân trong xưởng, vì để cử giám đốc tiếp quản công tác của nhà máy mà anh ấy chịu không ít áp lực. Triệu Đại Trụ nói đến đây thì có chút do dự, sau đó vỗ đùi nói: - Tôi còn nghe người ta nói, khi đó cũng vì chuyện của giám đốc mà trưởng phòng Vương giống như bị cho lên lò nướng, nghe nói có nhiều người thậm chí chỉ biết đứng chờ công ty chúng tôi bị đóng cửa mà chê cười trưởng phòng Vương.

Vẻ mặt lãnh đạo số hai trung ương căn bản không đổi, thế nhưng ánh mắt lại có vài phần ngưng trọng. Lão nhìn về phía Vương Tử Quân, sau đó lại nhìn sang người giám đốc Lưu Thành Lâm. Lúc này Lưu Thành Lâm cũng không ngờ Triệu Đại Trụ lại nói ra những lời như vậy, hắn là giám đốc công ty nhưng đối mặt với tình huống đột nhiên này cũng không khỏi luống cuống tay chân.

Lưu Thành Lâm cũng không cần lãnh đạo hỏi, hắn nhanh chóng nói qua sự việc.

Người đi về phía đỉnh cao quyền lực căn bản không phải bình thường có thể so sánh được, căn bản có thể nhìn thấy rõ ràng lời nói của đối phương là thật hay giả. hơn nữa trước khi đến thì lão đã tìm hiểu khá kỹ về công ty xe hơi Đông Hồng, thế là nghe những lời báo cáo của lãnh đạo công ty, căn bản cảm thấy công ty xe hơi Đông Hồng cũng không nói dối ở sự kiện này.

Diêu Trung Tắc cảm thấy rất khó hiểu, hắn thật sự không ngờ dù mình cố gắng che đậy thì cũng không giấu được hào quang trên người Vương Tử Quân.

Lãnh đạo số hai trung ương đi ra khỏi công ty xe hơi Đông Hồng mà cực kỳ hào hứng, sau đó nói với Diệp Thừa Dân ở bên cạnh: - Dùng đúng cán bộ thì có thể cứu một doanh nghiệp ra khỏi bờ vực phá sản, thế cho nên cần chú trọng lớn gan dùng người, can đảm và quyết đoán, dám phụ trách hành vi của mình, các anh xem như làm rất tốt.

Lãnh đạo số hai trung ương nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng thân thiết nói: - Tiểu đồng chí, có người thích nói mà không làm, có người làm lại không nói, thế nhưng công tác cần những người có tinh thần như cậu, không chỉ lo tâng bốc mà phải giống như một con bò già vùi đầu kéo xe không nhận được tiếng tăm gì. Thanh niên thường dễ sinh ra tâm tính táo bạo, nhưng cậu có thể không quan tâm đến vinh nhục cá nnhaan mà dám cổ vũ và hô hào vì dân, điều này là khó có được. Nói thật, hôm nay tôi rất cảm động.

Lúc này lãnh đạo số hai nói như vậy làm cho người ta cảm thấy bất ngờ, nhân viên đi theo đưa mắt nhìn nhau, nhưng sau đó ai cũng giống như cộng minh, đều gật đầu.

Quá trình khảo sát vì có chuyện nhỏ như vậy xen vào giữa làm cho tâm tình không yên của Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đã tốt hơn rất nhiều.

Dù thế nào thì cán bộ tỉnh Nam Giang vẫn có tố chất cao, căn bản là trạng thái phát triển kinh tế cực kỳ đáng khen. Hơn nữa còn có một người xuất hiện và mang đến hiệu quả bất ngờ như Vương Tử Quân.

Bình thường Vương Tử Quân nói chuyện căn bản có thể xuất khẩu thành thơ, cực kỳ có tài ăn nói. Nhưng hôm nay Vương Tử Quân lại cực kỳ ẩn nhẫn, Diệp Thừa Dân tiếc nuối không có sân khấu cho Vương Tử Quân ra biểu diễn, ai ngờ vận may lại từ trên trời rơi xuống. Vương Tử Quân không nói lời nào, không có một động tác dư thừa thế nhưng lại lấy được hiệu quả chiến thắng không phát ra tiếng động.

Với tính cách và ánh mắt của lãnh đạo số hai trung ương, chỉ sợ lúc này Vương Tử Quân đã xem như là một quan viên có năng lực và tài đảm đương của tỉnh Nam Giang. Hơn nữa phương diện thủ đoạn chấp chính của Vương Tử Quân lại cực kỳ đáng khen.

Lãnh đạo số hai liên tục gật đầu, sau đó lại nở nụ cười. Nụ cười của lãnh đạo có ý nghĩa gì? Rõ ràng là sự phát triển của Nam Giang đáng giá được lãnh đạo khẳng định, có những điều này thì căn bản là quá đủ rồi.

Khi đoàn xe đi vào trung tâm tuyển dụng nhân sự của sở nội vụ tỉnh Nam Giang, đám lãnh đạo tỉnh Nam Giang đã hoàn toàn yên lòng.

Dfu sao thì nơi này cũng vừa mới tuyển ra được một danh sách công chức bổ sung, những người kia chưa tham gia công tác, lãnh đạo đến nơi này chủ yếu là khuyến khích bọn họ một phen, bày ra sự coi trọng của mình, xem như là một hành động dệt hoa trên gấm.

Hai mươi công chức đã được tuyển chọn đang đứng trong đại sảnh, lúc này bọn họ cực kỳ kích động. Dù sao thì bọn họ chỉ được thấy lãnh đạo trong tivi, bây giờ lại được bắt tay thân thiết với lãnh đạo, lại được nói vài câu ở khoảng cách gần, đãi ngộ như thế làm cho bọn họ cảm thấy cực kỳ khó có được, thế cho nên gương mặt ai cũng đỏ bừng bừng.

Lãnh đạo có vẻ cũng rất vui khi được trò chuyện với những người công chức thanh niên bừng bừng tinh thần và sức sống, lão nói khá nhiều, cực kỳ hòa ái dễ gần.

Thời gian dần trôi qua, khi mà nhân viên tùy tùng định nhắc nhở lãnh đạo nên rời đi, một nữ công chức duyên dáng chợt hỏi: - Thủ trưởng, tôi có thể phản ánh với ngài một chuyện được không?

- Có gì cô cứ nói, chỉ cần có lợi cho việc triển khai mở rộng công tác, tôi còn phải thỉnh giáo cô ấy chứ? Thủ trưởng đưa mắt nhìn cô gái trẻ rồi dùng giọng hòa ái nói.

Cô gái trẻ lên tiếng làm cho chủ nhiệm trung tâm tuyển chọn nhân sự của sở nội vụ cảm thấy rất lo lắng. Cô bé này đặt câu hỏi cũng không phải được sắp xếp sẵn, nếu như chỉ là phản ánh vấn đề nhỏ, như vậy lãnh đạo sẽ kiên nhẫn đáp lại, tất nhiên là hai bên cùng vui vẻ, nhưng nếu như có vấn đề, như vậy sẽ cực kỳ khó thu thập...

- Thủ trưởng, tôi và bạn trai cùng tham gia đợt thi tuyển công chức lần này, tôi thi đậu nhưng bạn trai thì lại rớt. Cô gái có chút do dự, sau đó cuối cùng cũng mở miệng.

Lãnh đạo số hai nhìn bộ dạng uất ức của cô gái mà không khỏi cười nói: - Thế nào? Muốn dựa vào tôi để đi cửa sau sao?

- Không phải, không phải, chúng tôi chủ yếu dựa vào thực lực của mình, cũng không phải vì những thứ này. Nếu như anh ấy không có thực lực, chúng tôi sẽ tâm phục khẩu phục, nhưng anh ấy không đậu cũng là vì có người thao tác trong bóng tối, như vậy là không công bằng. Cô gái nói xong thì cũng căn bản không còn lo lắng như trước, nàng nhìn chằm chằm vào lãnh đạo số hai, vì kích động mà gương mặt đỏ rần.

Một câu nói như sấm sét của cô gái làm cho đám lãnh đạo tỉnh Nam Giang chợt sợ ngây người, ai cũng cảm khái, ai sắp xếp trò này? Vì sao vào lúc cuối cùng lại phát sinh vấn đề?

Không ít ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, có những ánh mắt đồng tình, có nghi vấn, còn có chút hả hê. Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức là người chủ quản công tác thi tuyển công chức, tất nhiên trách nhiệm của mình là khó chối bỏ được.

Diêu Trung Tắc cũng không ngờ sự việc lại diễn ra như vậy, cảnh tượng này làm hắn cực kỳ bất ngờ và không kịp chuẩn bị. Hắn là phó bí thư chủ quản công tác nhân sự, thế nhưng việc này diễn ra căn bản không có trách nhiệm của hắn. Hắn chỉ là người vạch ra phương hướng, nếu trong quá trình chấp hành mà xuất hiện cạm bẫy thì cũng không có vấn đề của hắn. Vì hắn là phó bí thư tỉnh ủy, hắn không phải tự tay làm việc, cung không tham dự vào bên trong.

Nhưng Vương Tử Quân thì lại khác, đối phương là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, là người phụ trách công tác, cho dù sự việc không liên quan thì tội đanh xác thực cũng sẽ ụp lên đầu.

Diêu Trung Tắc vốn cho rằng Vương Tử Quân có danh tiếng quá lớn ở lúc đến tham quan công ty xe hơi Đông Hồng, hắn cực kỳ oán hận, thế nhưng bây giờ lại cực kỳ sung sướng.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến đây mà ánh mắt chợt lóe sáng như đèn pha, hắn nhìn quanh bốn phía, người đầu tiên nhìn vào là lãnh đạo trung ương.

Diêu Trung Tắc cảm thấy gương mặt lãnh đạo trung ương lúc này cực kỳ nghiêm túc.

Lần này lãnh đạo trung ương đến kiểm tra công tác của tỉnh Nam Giang, nhưng Diêu Trung Tắc biết rõ trọng điểm chính là công tác nhân sự. Nam Giang tổ chức cải cách nhân sự, đứng từ góc độ của lãnh đạo thì căn bản không hy vọng có chút vấn đề nào xảy ra.

Nhưng bây giờ lại có sự việc mặt trái xuất hiện, đây chính là thứ mà lãnh đạo trung ương căn bản không thích được thấy nhất.

Diêu Trung Tắc có chút hả hê, hắn nhìn về phía Dương Độ Lục, thấy vẻ mặt trưởng ban Dương cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Vương Tử Quân, giống như đang chờ đối phương cho ra câu trả lời hợp lý. Trưởng ban Dương cau mày, biểu hiện nghiêm túc, không, đây không phải là nghiêm túc, rõ ràng là đau lòng.

Diêu Trung Tắc vẫn có chút hiểu rõ về ân oán giữa Vương Tử Quân và Dương Quân Tài. Lúc này Dương Quân Tài đã đi đến làm phó chủ tịch thường vụ một thành phố nhưng căn bản không thể đánh đồng được với Vương Tử Quân.

Một khoảng cách mà người ta khó thể nào nhìn được bóng lưng không liên quan đến tình huống đối thủ gãy cánh ngã đau năm xưa sao? Nói như vậy thì Dương Quân Tài giống như cánh chim gãy cánh, dù có bay cao thế nào thì cũng đã bị thương một lần khó thể nào khỏi hẳn, thế cho nên căn bản khó thể nào đấu lại những người khác lành lặn khỏe mạnh được.

Kết quả của Dương Quân Tài là do Vương Tử Quân tạo thành, trưởng ban Dương đối mặt với Vương Tử Quân thì sao vui vẻ cho được? Dù sao thì Vương Tử Quân cũng không làm tổn thương ai khác mà chính là đứa con được lão kỳ vọng nhất, là đứa con làm cho lão kiêu ngạo, là một pháp bảo trong lòng lão.

Dương Độ Lục thầm lóe lên vài ý nghĩ, ánh mắt rơi lên mặt Diệp Thừa Dân. Lúc này vẻ mặt Diệp Thừa Dân cực kỳ nghiêm túc cũng không chút bối rối, điều này làm cho Diêu Trung Tắc ở bên cạnh có chút thất vọng. Nhìn vào vẻ mặt của Diệp Thừa Dân, hắn ý thức được Diệp Thừa Dân muốn giúp đỡ Vương Tử Quân.

Nhưng Diêu Trung Tắc cũng không trông mong chút vấn đề thế này có thể đánh ngã được Vương Tử Quân, vì một thứ gì đó đổi mới căn bản phải tiến lên từng bước, cần phải đi chậm rãi. Có ai bảo chứng được mình làm cực kỳ cẩn thận, không có chút tì vết nào?

Vì vậy Diêu Trung Tắc an ủi chính mình, chỉ cần địa vị của Vương Tử Quân trong mắt lãnh đạo số hai trung ương bị giảm xuống là được.

Còn trẻ mà đã là cán bộ cấp phó bộ, nếu như cứ mãi là cấp phó bộ, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy rất vui sướng.

Diêu Trung Tắc nghĩ ác ý và dùng ánh mắt có chút chờ mong nhìn cô gái bên kia. Hắn hy vọng cô gái kia không làm cho mình thất vọng.

- Cô tên là Trương Hiểu Phỉ có phải không? Cô nói chuyện kia có chứng cứ gì không? Lãnh đạo số hai trung ương nhìn Trương Hiểu Phỉ rồi khẽ hỏi.

- Tôi có chứng cứ. Trương Hiểu Phỉ nói rồi lấy từ trong túi xách của mình ra hai bản sao chép: - Ngài xem, đây chính là bài thi mà Trần Tử Khải đã làm và trúng tuyển cho vị trí nhân viên văn phòng tỉnh ủy, ngài nhìn mà xem, một bài thi chỉ có ba trăm chữu nhưng được chín mươi hai điểm, ngài có cảm thấy công bằng cho người dự thi không?

Dương Độ Lục đứng bên cạnh lãnh đạo, hắn nhìn những bản sao chép của cô gái kia, trong lòng mơ hồ có chút hưng phấn, là vấn đề của thi viết, như vậy sự việc càng lớn.

Dương Độ Lục nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, cảm thấy vẻ mặt đối phương cực kỳ bình tĩnh, thế là không khỏi cảm thấy bội phục. Dương Độ Lục tuy khong thích Vương Tử Quân, nhưng người này trẻ tuổi mà bình tĩnh ung dung như vậy là khó có được.

Nhưng dù anh thật sự bình tĩnh hay cố ý giả vờ, có chuyện này thì Dương Độ Lục hoàn toàn có thể ép Vương Tử Quân khốn đốn.

Lãnh đạo số hai cầm bản sao chép nhìn qua một lượt, sau đó gương mặt cũng âm trầm hẳn lên, lão nhìn Trương Hiểu Phỉ rồi hỏi: - Cô xác định đây là bài thi viết của người trúng tuyển sao?

- Anh của tôi công tác trong sở nội vụ, đây là bài thi mà anh ấy giúp tôi trộm ra được. Trương Hiểu Phỉ cắn môi rồi trầm giọng nói.

- Cô đã có được chứng cứ, vì sao không phản ánh cho ban ngành kiểm tra kỷ luật, lại lấy ra vào lúc này?

Trương Hiểu Phỉ tiến lên một bước, nàng chợt dùng giọng kiên định nói: - Vì..Vì phản ánh với người thường là không được. Dượng của Trần Tử Khải kia chính là phó bí thư Diêu, trước khi thi thì anh ta đã nói rõ ràng, cho dù văn phòng tỉnh ủy chỉ cần một người, thế nhưng mọi người đừng hòng tranh giành với anh ta.

Diêu Trung Tắc nghe thấy ba chữ Trần Tử Khải thì thiếu chút nữa sinh ra cảm giác tan vỡ. Hắn không ngờ khi mình đang hả hê nhìn người ta khốn khổ, đột nhiên đoạn kịch thay đổi đột ngột, khi mà cây gậy vốn đập lên người kẻ khác lại quay ngược lại người mình, điều này làm cho người ta không khỏi kinh hoảng.

Khi diêu trung tắc ý thức được chuyện gì xảy ra thì tất cả xem như mất đi lực khống chế, sự việc căn bản phát triển theo một phương hướng hoàn toàn khác.

Người ta lại nói ra cái tên của mình.

Diêu Trung Tắc nghe thấy cô gái nói ra cái tên của mình thì hít vào một hơi thật sâu, hắn cũng không nhìn bộ dạng của cô gái, mà nhìn vẻ mặt lãnh đạo số hai trung ương.

Vẻ mặt lãnh đạo số hai trung ương cực kỳ bình tĩnh, lão giao bản sao chép cho Diệp Thừa Dân ở bên cạnh rồi trầm giọng nói: - Bí thư Thừa Dân, tôi hy vọng có thể thấy đáp án.

Tuy chỉ là một câu đơn giản nhưgn lại làm cho trái tim vui sướng của Diêu Trung Tắc trước đó nhanh chóng hóa thành tro tàn. Những lời này đơn giản là một mệnh lệnh, ý nghĩa của nó là gì thì hắn hiểu rõ ràng.

Vẻ mặt Dương Độ Lục trở nên căng cứng, giống như cảm thấy cực kỳ phẫn nộ vì những gì đang diễn ra. Nhưng khi ánh mắt Diêu Trung Tắc nhìn về phía lão, lão giống như cũng cảm ứng được.

Dương Độ Lục không tránh né ánh mắt của Diêu Trung Tắc, ngược lại còn trừng mắt lên nhìn. Ánh mắt của Diêu Trung Tắc có vài phần không yên, nhưng ánh mắt của Dương Độ Lục lại có vài phần nghiêm khắc.

Ánh mắt nghiêm khắc của Dương Độ Lục cũng không phải có nghĩa là muốn phê bình, mà rõ ràng là anh tự giải quyết cho xong.

- Không cần làm khó với cô gái này, cô ấy có gan nói ra sự thật, căn bản là rất tốt. Một giọng nói khẽ vang lên bên tai Diêu Trung Tắc, nhưng lúc này hắn không ý thức được người nói là ai.

Diêu Trung Tắc cũng không ngờ một sự việc vốn hoàn mỹ sao lại biến thành như vậy. Tuy hắn cảm thấy sự kiện này căn bản là không liên quan đến mình, hắn cũng không biết nó vì sao xảy ra, thế nhưng hắn tin tưởng vợ mình biết rõ, cũng là vì một con đàn bà mà thôi.

Diêu Trung Tắc nghĩ đến phương diện mình khổ sở chờ cơ hội, muốn tiến lên chiếm điểm cao, thế nhưng không ngờ lại có kết quả như vậy, thật sự làm cho người ta khóc không ra nước mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.