Tối qua Khương Long Cương tụ tập gặp mặt bạn bè và có uống hơi
nhiều. Từ sau khi làm thư ký cho Vương Tử Quân, hắn cảm thấy mình chưa
từng thất thố như vậy, vì trong đầu hắn luôn có một sợi dây cung căng
cứng, bất cứ lúc nào cũng phải nghe lời kêu gọi của lãnh đạo, hơn nữa
phải cực kỳ có tinh thần, đầu óc tỉnh táo.
Nhưng tối qua
Khương Long Cương lần đầu tiên uống hơi nhiều rượu, nguyên nhân là có
một người bạn uống nhiều, sau đó dùng giọng thành thật nói:
- Long Cương, anh nói xem thế gian này có công bằng không?
Sau đó người bạn tiếp tục lắc đầu rồi cười nói:
- Chưa từng có, ví dụ như tỉ phú sẽ sinh ra một đứa con tỉ phú, cũng có không ít người khi sinh con sau đó không có cái quần mà mặc. Cũng là
một sự kết hợp để cho ra một sinh linh, vì sao người ta có nhiều tài
phú, thế nhưng có nhiều người lại không được ông trời quan tâm, cứ phải
ngụp lặn ở dưới tầng xã hội, như vậy có đạo lý sao? Không, tôi thấy rõ
ràng là không, đó là vận mệnh.
- Nếu muốn thay đổi vận mệnh,
như vậy phải nhớ kỹ một câu, tất cả phải dựa vào quan hệ giữa người và
người, anh có hiểu ý nghĩa của những lời này không?
Khương Long Cương gật đầu nói:
- Anh cứ nói đi.
Người bạn kia tiếp tục:
- Tốt lắm, bây giờ tôi nói cho anh biết, đối với người thường thì một
cộng một bằng hai, nhưng có một vài người thì một cộng một lại bằng mười
Khương Long Cương nở nụ cười nói:
- Anh nói như vậy không phải quá mơ hồ sao?
Người bạn dùng giọng thấm thía nói:
- Long Cương, tôi nói cho anh biết, anh vì sao lại là người phát triển
như mặt trời giữa ban trưa trong chúng bạn? Với cấp bậc của anh hiện tại thì rõ ràng là phát triển như hỏa tiễn, anh là thư ký của bí thư thị
ủy, đây chính là tài nguyên mà anh có thể lợi dụng, anh nếu có thể phát
huy tốt thì tương lai là cực kỳ khó lường.
Người bạn lên
tiếng làm cho Khương Long Cương chợt cảm thấy trong lòng đủ mọi hương
vị, những ngày qua cuộc sống của hắn không quá tốt, hắn luôn chú ý đến
những tin tức trên mạng, luôn muốn giúp đỡ bí thư Vương. Chính hắn đã
đăng ký nhiều tài khoản, liên tục mở miệng dù lúc nào cũng bị người ta
vùi dập.
Hôm nay cuối cùng cũng đã phải đối diện với hiện
thực, khi thông báo tiếp nhận nói chuyện với người của ủy ban kỷ luật
tỉnh ủy, Khương Long Cương đã biết đó là cái gì.
Khương Long
Cương ngẩng đầu lên, hắn cảm nhận được bầu không khí ngưng trọng. Hắn
cảm thấy có chút bất lợi, thế là suy tư giây lát rồi cười nói:
-
Lúc này thiết bị lắp đặt ở nhà khách La Nam căn bản là không cùng cấp
bậc so với trước đó, hôm nay chúng ta có thể tụ tập ở đây, như vậy cũng
nên lợi dụng cơ hội để hưởng thụ một chút.
Khương Long Cương nói rồi nhìn về phía Tiểu Triệu là một cán bộ của khoa tổng hợp văn phòng thị ủy rồi cười:
- Tiểu Triệu, anh của cậu sắp xếp như vậy không khác nào cho cậu cơ hội, tiểu tử cậu có thể bắt được cá dưới mương rồi.
Tiểu Triệu vốn có chút không yên, dù sao lúc này cũng phải nói chuyện
với người của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, hơn nữa nó còn liên quan đến lãnh
đạo đứng đầu thành phố La Nam. Nếu hắn chỉ có chút sơ suất, chỉ sợ sẽ
rước lấy hậu quả được không bù mất.
Khi Tiểu Triệu đang suy nghĩ rối loạn thì Khương Long Cương nhắc đến mình, thế là hắn chợt nói theo bản năng:
- Tôi cũng thật sự không bắt được cá.
- Ha ha ha, Tiểu Triệu tất nhiên không bắt được cá, nhưng lại thích bắt thứ khác, nghe nói nơi này có hai ngọn núi cao ngất chờ cậu đến bắt.
Anh Ngưu là nhân viên của văn phòng thị ủy chợt cười hì hì lộ ra hai
chiếc răng cửa lớn, sau đó dùng giọng hèn mọn bỉ ổi nói.
Nếu
như không phải anh Ngưu nói như vậy, nhiều lắm thì Tiểu Triệu cũng chỉ
cười trừ mà thôi, nhưng lúc này hắn chợt đỏ mặt, thế là người trong
phòng cười lên ha hả. Đối với đám đàn ông thì những câu chuyện thế này
luôn là ngọn nguồn đem lại những niềm vui, lời nói của anh Ngưu làm cho
mọi người chợt thoải mái nhiều hơn.
Lúc này hai nhân viên phục vụ đứng ở bên cửa ra vào chợt đỏ mặt tía tai, anh Ngưu ngồi bên cạnh cửa lại càng ồn ào hơn:
- Tiểu Triệu, cậu xem, cậu làm cho hai em gái kia đỏ mặt rồi kia, mau
lên, thành thật khai báo, rốt cuộc là nhắm vào vị nào đây?
Lý Đức Trụ vốn cũng có chút không thoải mái, lúc này nhìn thấy Khương Long Cương tham chiến, thế là chợt hiểu tâm tư của đối phương, hắn cười hì
hì nói:
- Cậu Triệu, đại trượng phu dám làm dám chịu, cậu sờ thì sờ, có gì đâu mà không dám nhận.
Lúc này Tiểu Triệu thật sự xấu hổ đỏ mặt, hắn nhìn mọi người cười ngật
ngưỡng, thế là tức giận chỉ vào Lý Đức Trụ, giả vờ giống như muốn đánh.
Thế nhưng lúc này Lý Đức Trụ đắc thế lại rõ ràng không chịu tha:
- Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không thừa nhận, vậy cậu nói người cậu sờ vào là ai, tôi sẽ lãnh tiếng xấu thay cho.
- Đi chết đi, đừng nói hươu nói vượn.
Tiểu Triệu lúc này mới trầm giọng nói:
- Hai ngày qua tôi không làm gì cả, chỉ lên mạng mắng người mà thôi.
Đám người kia đúng là khốn kiếp, dám lên mạng chửi loạn xạ với bí thư
Vương, ông cũng không ưa nhìn đám người bọn họ.
- Tôi cũng
rất khó chịu, nhưng điều tra phải có người ra trận, không phải chúng ta
thì không được. Bí thư Vương đã nói sẽ có chuyện vui, vậy thì cứ để cho
người ta vui trước một lúc.
Khương Long Cương chờ chính là cơ hội này, hắn nghe lời nói của Tiểu Triệu, thế là hảo cảm với đối phương chợt tăng tiến.
Khương Long Cương vừa nói ra thì đám người chợt ồn ào nghị luận, có người chửi ầm lên:
- Ngày hôm đó tôi nghe nói có người mắng bí thư Vương thế là chợt nổi
giận, trực tiếp đăng ký ba tài khoản trên trang web kia, sau đó xông pha trận mạc với đám người khốn kiếp không biết gì trên đó.
- Cậu thắng lợi sao?
Tiểu Triệu cũng là người thích đùa giỡn, hắn biết đối phương là nhân viên chuyên đánh máy, thế là cười nói.
- Không, bị người ta vùi lấp, thật sự là hảo hán không đánh nổi nhiều
người, chính mình đấu đá nghị luận với hơn chục tên khác, cuối cùng
không thể nào thắng được bọn họ.
Triệu Quân Dũng nhìn đám
người cười ha hả trong phòng mà giống như đi nhầm địa điểm, nếu không
phải gian phòng này là người của ủy ban kỷ luật thị ủy đưa đến, hắn thật sự cho rằng mình đi nhầm vào phòng uống trà.
Đây là bầu
không khí của những người được đưa đến tiếp nhận lời hỏi han của ủy ban
kỷ luật tỉnh ủy sao? Dù Triệu Quân Dũng cảm thấy không thoải mái thế
nhưng sự việc vẫn phải tiếp tục. Vì vậy sau khi đi vào thì hắn ho khan
một tiếng, hắn tin tưởng đám người kia sẽ hiểu, ho khan trong quan
trường có đôi khi làm cho người ta phải giữ yên tĩnh.
Đáng
tiếc Triệu Quân Dũng ho khan không hợp địa điểm, đám thanh niên đang
cười nói vui vẻ, âm thanh ồn ào đã chính thức dìm tiếng ho khan xuống
đáy cốc. Lúc này đám người Khương Long Cương đang trò chuyện với nhau
căn bản là không quan tâm đến chủ nhiệm Triệu.
- Trưởng khoa Khương, các vị anh em, vị này chính là chủ nhiệm Triệu của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Vị nhân viên ủy ban kỷ luật thị ủy cũng không ưa Triệu Quân Dũng, gương mặt hắn khẽ run lên, hắn vẫn phải thực hiện chức trách của mình, giới
thiệu Triệu Quân Dũng.
Triệu Quân Dũng nhìn thoáng qua gian
phòng đã yên tĩnh trở lại, trong lòng chợ có vài phần đắc ý, hắn hắng
giọng định lên tiếng, đúng lúc thấy Khương Long Cương đứng cách đó không xa đứng lên.