Hà Khởi Duệ
cảm thấy lòng như lửa đốt, râu quai nón trên mặt giống như chợt bùng
phát, nhú ra dày đặc. Thành phố La Nam thất thủ trong lúc cạnh tranh
thành phố trọng tâm, điều này thật sự là hắn không nghĩ tới. Những biến
hóa và phát triển của thành phố La Nam thật sự quá rõ ràng, chỉ sợ các
vị lãnh đạo lại thích những thứ mạnh mẽ to lớn hơn, có thể dùng một từ
để hình dung, đó chính là công tích.
Nhưng công tích cũng có sự khác nhau, có những công tích vật chất, có
những công tích tinh thần, vật chất thì luôn đứng nơi đó, ai cũng có thể nhìn thấy được, ai cũng có thể cảm nhận được. Nhưng công tích tinh thần thì lại khác, mười người có mười cái nhìn khác nhau. Lãnh đạo thượng
cấp thích được nhìn công tích, đây là đặc điểm chung, nhưng rốt cuộc đó
là công tích gì thì có sự khác biệt quá lớn.
Hơn nữa lãnh đạo cũng không phải muốn nhìn thấy anh có công tích, mà
muốn nhìn xem sau khi anh làm ra công tích thì lãnh đạo có tâm tình vui
vẻ hay không. Đây cũng là một trong những nguyên nhân làm cho đám người
trong quan trường luôn cố gắng liều mạng mở miệng nịnh nọt lãnh đạo
thượng cấp.
Thiết nghĩ như vậy thì lúc này chẳng lẽ có người không ưa bí thư Vương
sao? Hà Khởi Duệ nghĩ vậy mà thầm hận, sự việc phát sinh thì chỉ có hắn
nai lưng ra cõng mà thôi. Mặc dù Vương Tử Quân sẽ không nói mình không
có trách nhiệm ở sự kiện này, thế nhưng có một điều mà hắn biết rõ, cán
bộ quần chúng La Nam nhất định sẽ được một số người thúc đẩy mà quy kết
trách nhiệm lên người mình.
Chưa nói đến ai khác, chính là phó bí thư nắm công tác chính trị là
Trương Hợp Tuân, người này sẽ lén thúc đẩy dư luận, sẽ cố gắng làm cho
Hà Khởi Duệ bị giáng chức, nhất định sẽ làm không biết mệt. Trước kia
Trương Hợp Tuân được sắp xếp trước Hà Khởi Duệ, là người cảm thấy không
phục vì Hà Khởi Duệ được tiến lên làm quyền chủ tịch thành phố La Nam.
Điều này Hà Khởi Duệ biết rất rõ, cũng khó trách Trương Hợp Tuân có tâm
tình như vậy. Tính mạng con người là có hạn, con đường làm quan tiến
từng bước lên điểm tối thượng, nếu chậm hơn người ta một bước tiến nhỏ,
chỉ sợ cơ hội để sau này tiến lên bắt kịp là cực kỳ xa vời. Vì vậy có
thể nói Hà Khởi Duệ rất thấu hiểu những khúc mắc trong lòng Trương Hợp
Tuân. Dù mỗi lần Trương Hợp Tuân gặp mặt hắn đều cười tủm tỉm, thế nhưng hắn thầm hiểu rõ ràng, mình và Trương Hợp Tuân cuối cùng cũng không còn chút hữu nghị gì cả.
Chẳng qua bây giờ bí thư Vương Tử Quân đang giúp đỡ mình, thế cho nên
Trương Hợp Tuân căn bản mới có cử chỉ đường hoàng, không dám cho ra động tác xấu xa. Nhưng loại cơ hội này tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho
được.
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Hà Khởi Duệ trầm ngâm giây lát, sau đó hắn cầm lấy điện thoại:
- Bí thư Vương phải không? Tôi là Hà Khởi Duệ, tôi có việc cần thương lượng với ngài.
Giọng nói của Vương Tử Quân từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Chủ tịch Hà, có chuyện gì sao?
- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được tin tức, thượng cấp gửi đến tỉnh chúng ta một văn kiện, thành phố La Nam không được duyệt làm thành phố trọng
tâm.
Hà Khởi Duệ tuy đã xác định Vương Tử Quân đã biết tin tức này, thế nhưng hắn vẫn cung kính báo cáo, dù sao đây cũng là một vấn đề về thái độ.
Vương Tử Quân thật ra cũng đã đoán được vị chủ tịch thành phố này muốn nói gì, thế cho nên hắn bình tĩnh nói:
- Tôi đã biết chuyện này rồi.
- Bí thư Vương, chúng ta làm sao bây giờ?
Tuy cảm thấy hỏi những lời này là không hay, thế nhưng Hà Khởi Duệ vẫn hỏi như vậy.
Làm sao bây giờ? Còn làm sao nữa? Tuy Vương Tử Quân có tính tình không
chịu thua, thế nhưng trung ương đã truyền văn kiện xuống tỉnh Sơn Nam
xem như đã quyết định sự việc, hắn có thể làm sao bây giờ?
Nhưng Vương Tử Quân là lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, là bí thư thị ủy, dù hắn khó chịu thế nào cũng không thể biểu hiện nản lòng thoái
chí. Anh thử nghĩ mà xem, sau lưng anh có một đám người, là người đi
theo trong gió trong mưa, anh là người ở phía sau chỉ huy, đám người này ở phía trước đấu tranh anh dũng. Vào đúng thời điểm quan trọng, nếu anh không làm tốt công tác của mình, chỉ sợ sau này anh sẽ là người cô đơn. Vì vậy ở sự kiện này Vương Tử Quân căn bản không bao giờ có biểu hiện
mềm yếu, hắn trầm giọng nói:
- Tối nay chúng ta tổ chức hội nghị thường ủy.
Dù không tìm được biện pháp giải quyết, nhưng Hà Khởi Duệ đặt điện thoại xuống và cảm thấy có chút thả lỏng, trong lòng xuất hiện một câu:
- Trời sập còn có người đứng bên trên chống đỡ.
Lúc này thành phố La Nam xảy ra chuyện, Vương Tử Quân sẽ là cái ô thay Hà Khởi Duệ che gió chắn mưa.
Có một vị bí thư thị ủy cường thế đôi khi cũng không phải là điều gì xấu.
Tốc độ truyền bá tin tức luôn rất nhanh, trong khu văn phòng phòng tổ
chức, khi các nhân viên phòng tổ chức đang công tác, chợt nghe thấy trên lầu vang lên tiếng đổ vỡ.
Đám nhân viên ở gần gian phòng phát ra âm thanh nhanh chóng xác định vị
trí phát ra âm thanh. Chủ nhiệm văn phòng của phòng tổ chức đang sắp xếp công tác cho các nhân viên, hắn đưa mắt nhìn qua vị phó chủ nhiệm ở bên cạnh, sau đó nhanh chóng cất bước về phía phòng làm việc của trưởng
phòng.
Cửa phòng làm việc của trưởng phòng đang đóng lại, khi chủ nhiệm văn
phòng đi vào thì thấy Đảng Hằng đang ngồi kia với vẻ mặt tức giận. Chủ
nhiệm văn phòng Trần Tiêu Lưỡng nhìn vẻ mặt nổi giận của Đảng Hằng mà
cảm thấy trong lòng có chút lộp bộp.
Là ai làm cho trưởng phòng Đảng nổi giận mà đánh vỡ ly nước như vậy? Đầu tiên Trần Tiêu Lưỡng không nghĩ đến người khác, hắn nhanh chóng kiểm
điểm công tác của mình, phát hiện cũng không có chuyện gì lớn, thế cho
nên mới thở dài một hơi.
Sau khi Đảng Hằng đi vào phòng tổ chức thành phố La Nam thì đã nhanh
chóng dựng lên quyền uy của mình, dù sao thì sau lưng còn có bí thư
Vương Tử Quân chèo chống. Trưởng phòng Tôn Chiêu Hi rời khỏi La Nam cũng rất thành thật, bây giờ người đến là tâm phúc của bí thư thị ủy, thế
cho nên đám cán bộ ở phòng tổ chức càng thêm thành thật hơn.
Vị trí trưởng phòng tổ chức thật sự có lực ảnh hưởng rất lớn, căn bản
khó thể đắc tội. Đây là nhân vật nắm tương lai vận mệnh của nhiều người
trong tay, nói cách khác là nắm công tác điều chỉnh mũ quan của từng
người trong quan trường, thậm chí còn có thể vung tay điều động bên
trong, ra quyết định có lấy đi mũ quan của anh hay không.
- Trưởng phòng Đảng.
Trần Tiêu Lưỡng xoa xoa hai bàn tay, hắn dùng giọng có chút không yên nói với Đảng Hằng.
Đảng Hằng nhìn ly nước, lại nhìn bộ dạng bất an của Trần Tiêu Lưỡng, sao không hiểu có chuyện gì xảy ra? Tuy lúc này lão cảm thấy rất đè nén,
thế nhưng thật sự cũng không phải là thời điểm nên phát giận. Hắn khoát
tay áo với Trần Tiêu Lưỡng, sau đó lên tiếng:
- Chỉ vì bất cẩn mà đánh bể ly nước.
Trần Tiêu Lưỡng là người tinh xảo đặc sắc, ly trà vừa rồi rơi xuống đất
nát bấy, cũng không giống như lãnh đạo không cẩn thận nên đánh rơi, rõ
ràng là lãnh đạo đang nổi giận.
Nhưng những gì không cần hỏi thì sẽ chẳng nên hỏi, nếu trưởng phòng đã
nói không cẩn thận để đánh rơi xuống đất, như vậy sẽ tuyệt đối là không
cẩn thận rơi xuống đất. Lúc này cảm giác không yên của hắn càng tan biến đi khá nhiều, dù sao trưởng phòng Đảng bây giờ cũng dùng giọng ôn hòa
nói chuyện với mình, cũng đủ nói rõ vị trưởng phòng này không nổi giận
vì mình.