Trong một phòng họp lớn, phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương chính là người bố trí trọng điểm các công tác phòng chống lụt năm nay, trong phòng hầu như chỉ vang lên giọng nói du dương trầm bổng của Hà Kiến Chương.
Vương Tử Quân vừa ngồi một bên nghe Hà Kiến Chương phát biểu vừa liên
tục múa bút trên bản thảo của mình. Tâm tư của hắn xuất hiện hình ảnh
vừa rồi Trình Nghiêu Quảng nghênh đón mình. Nếu bàn về ấn tượng của hắn
với Trình Nghiêu Quảng, căn bản còn không bằng ấn tượng về phó cục
trưởng Ngưu, nhưng Trình Nghiêu Quảng nhiệt tình với mình như vậy, điều
này làm hắn khó thể coi thường. Trong quan trường một nghe nghe lời căn
bản luôn tốt hơn một người đối địch, chung quy đều là những lực lượng có thể sử dụng.
Phương diện chọn người hầu cần phải chú trọng chữ đức; có người nói chữ
đức rất nặng; còn có câu nói tài đức vẹn toàn, thế nhưng những người có
tài và có cả đức căn bản là sắp tuyệt tích. Luận điệu như vậy không phải là trường hợp cá biệt, nhưng có một thứ mà Vương Tử Quân tin tưởng, đó
chính là một cấp dưới không nghe lời sẽ làm cho mình cảm thấy rất khó
chịu.
Khi mình đang có ý kiến trái chiều với Sầm Vật Cương, cục trưởng Trình
này lại nói lên những lời giúp đỡ mình. Không cần biết động cơ của người này là như thế nào, ít nhất thì thái độ của đối phương là thứ khó thể
chà xát đi được. Chính mình cũng không thể giả vờ như không thấy được.
Phòng tổ chức có tổ chức hội nghị sở nội vụ để xem xét tình huống của
nhiệm kỳ mới, Vương Tử Quân đã biết được nội dung đại khái. Hắn suy nghĩ về nội dung hội nghị của phòng tổ chức tỉnh ủy, lại nhìn gương mặt
nghiêm túc của Trình Nghiêu Quảng, vẻ mặt thả lỏng hơn một chút.
Mặc dù đang họp nhưng thi thoảng Trình Nghiêu Quảng vẫn dùng dư quang
khóe mắt nhìn Vương Tử Quân, khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn sang thì hắn cũng nhạy cảm nắm bắt được. Nhưng để bày tỏ lòng coi trọng của mình với hội nghị mà chủ tịch Vương đang tổ chức, hắn vẫn giả vờ giống như cực
kỳ chuyên châm nghe lãnh đạo phát biểu.
- Lúc này mời chủ tịch Vương cho ra những lời phát biểu trọng yếu.
Trương Tề Bảo là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hôm nay
kiêm nhiệm vị trí chủ trì hội nghị. Sau khi Hà Kiến Chương nói xong thì
hắn trầm giọng tuyên bố.
Vương Tử Quân ho khẽ một tiếng rồi nói: - Thưa các đồng chí, mỗi năm
chúng ta đều tổ chức họp vài lần để xem xét công tác phòng chống lũ lụt
hạn hán, đối với mọi người thì có lẽ đây chỉ là những lời lẽ bình
thường, thế cho nên lúc àny tôi cũng không nói đến tầm quan trọng của
công tác phòng chống lũ lụt hạn hán, vì những thứ này mọi người nghe quá nhiều đến mức mọc kén trong tai rồi, tôi nói ra thêm cũng không có
nhiều ý nghĩa. Bây giờ tôi chỉ muốn nói đến phương diện chứng thực.
- Vừa rồi chủ tịch Hà đã nói rõ phương án, tôi tin tưởng mọi người đều
đã nghe thấy rõ ràng. Lúc này tôi cũng không nhắc lại, tôi chỉ nhắc nhở
mọi người một câu, đó là phải thiết thực chứng thật tinh thần của hội
nghị lần này, vào thời điểm mấu chốt không để phát sinh vấn đề, nếu ai
có vấn đề thì tôi sẽ lấy mũ quan của người đó. Đối với những người có
trách nhiệm cao nhất sẽ có chế độ xử lý rõ ràng, tuyệt đối không nương
tay, hy vọng mọi người không nên lấy mũ quan của mình ra làm trò đùa.
Giọng nói của Vương Tử Quân cực kỳ uy nghiêm, bầu không khí của phòng
họp nhanh chóng trở nên lạnh ngắt như tờ.
Miêu Dược Hổ ngồi bên dưới dùng bút ghi lại những câu nói của Vương Tử
Quân, nhưng lúc này tâm tình của hắn lại nhảy lên chín tầng mây. Nhiệm
kỳ mới lần này làm cho tâm tình của hắn rối loạn, thật sự không cho ra
được ý nghĩ nào tốt.
Dựa theo năng lực và lý lịch kèm theo đó là mức độ coi trọng của bí thư
Sầm với mình, Miêu Dược Hổ có đủ tự tin chính mình có thừa đến làm bí
thư thị ủy. Một khi hắn có ý nghĩ này, trong tỉnh ngoài thành phố Linh
Long và Rừng Mật, các vị trí bí thư thị ủy khác đều có thể cho hắn lựa
chọn.
Nhưng Miêu Dược Hổ cũng không nỡ rời khỏi thành phố Linh Long, dù sao
thì bây giờ địa vị của thành phố Linh Long càng thêm nặng trong tỉnh,
tiếng hô thăng tiến ngày càng cao. Nếu như mình đi, đến khi đó những
thành quả mà mình cúc cung tận tụy vì thành phố Linh Long sẽ bị người ta nhặt lấy làm thắng lợi cuối cùng, không phải quá phiền lòng sao?
Nhưng nếu Miêu Dược Hổ không đi, hắn sẽ vẫn chỉ là một vị chủ tịch thành phố. Mặc dù vị trí chủ tịch thành phố Linh Long làm cho nhiều người
phải lau mắt nhìn, những bí thư thị ủy khác cũng không cao hơn hắn bao
nhiêu, thế nhưng chủ tịch vẫn là chủ tịch, nói đến cùng cũng không phải
là bí thư thị ủy.
Tiếng vang Đồ Phấn Đấu tiến lên căn bản đã rơi vào u mê, căn bản là
không còn thị trường để phát triển. Trong tỉnh thật sự còn một vị trí
phó chủ tịch còn để trống, thế nhưng theo những gì Miêu Dược Hổ hiểu về
Đồ Phấn Đấu, nếu như không phải là thường ủy tỉnh ủy, Đồ Phấn Đấu tuyệt
đối sẽ không chịu tiến lên.
Nhưng khát vọng tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy của Đồ Phấn Đấu có thể
được thực hiện sau một hai năm nữa sao? Loại chuyện này cho dù là bí thư Sầm cũng không thể quyết định được.
Đi thì có cái lợi của nó; không đi cũng có cái lợi riêng của nó, Miêu
Dược Hổ mãi cân nhắc giữa lợi và hại, hắn thật sự khó thể cho ra một kế
sách chu toàn.
- Anh Miêu, anh có ý kiến gì không? Một tờ giấy nhỏ được đưa vào trong
tay của Miêu Dược Hổ. Lúc này Miêu Dược Hổ nhìn bút tích trên tờ giấy,
mặc dù người viết không để lại tên, thế nhưng hắn biết đây là của chủ
tịch Đinh Trọng Cai của thành phố Xan Hà ghi cho mình. Trước kia hắn và
Đinh Trọng Cai từng nhập gánh công tác với nhau, quan hệ giữa hai người
là rất tốt.
Bây giờ hai người đều là chủ tịch thành phố, lại không cùng một nơi, thế cho nên không có sự xung đột về lợi ích, vì vậy mà mối quan hệ càng
thêm gần gũi. Tuy Đinh Trọng Cai viết giấy có chút mơ hồ thế nhưng Miêu
Dược Hổ lại hiểu rõ nội dung của nó là như thế nào.
Miêu Dược Hổ trầm ngâm giây lát rồi viết lên tờ giấy phản hồi lại: - Anh Lưu đã đến tuổi về hưu, anh cũng nên bỏ thêm chút sức.
Sau khi chuyển tờ giấy đi thì Miêu Dược Hổ đưa mắt nhìn lên người Vương
Tử Quân, chẳng qua tâm tư của hắn lại đặt lên tờ giấy vừa đưa đi.
Miêu Dược Hổ căn cứ vào tờ giấy vừa rồi mà biết Đinh Trọng Cai cũng có ý nghĩ trong sự kiện nhiệm kỳ mới lần này. Hắn căn bản cảm thấy ý nghĩ
của Đinh Trọng Cai là rất bình thường. Nếu như Đinh Trọng Cai không có ý nghĩ như vậy, rõ ràng người này không còn là một người đàn ông chân
chính.
Ngay cả Đinh Trọng Cai cũng có ý nghĩ như vậy, chính mình nên làm gì bây giờ? Có nên đến chỗ của bí thư Sầm một chút không?
Miêu Dược Hổ nghĩ đến bí thư Sầm mà không khỏi gãi gãi đầu, đúng lúc này lại có một tờ giấy được đưa đến.
- À, anh Lưu cũng có nói với tôi về chuyện này, anh ấy cũng đề cử tôi
với bí thư Sầm, thế nhưng tôi căn bản không nắm chắc, khó thể nào biết
trước được.
Miêu Dược Hổ nhìn nội dung của tờ giấy mà không khỏi vung bút tự tin
nói: - Tự tin cũng là một năng lực, anh cũng không biết anh Sầm rất coi
trọng anh.
Sau khi chuyển tờ giấy qua thì tâm tình của Miêu Dược Hổ căn bản có vài
phần run rẩy, không khỏi cảm thấy có vài phần đau đớn. Vào thời điểm này hắn xem như đã hiểu vì sao Đinh Trọng Cai lại viết giấy cho mình.
Mặc dù Miêu Dược Hổ tin tưởng Đinh Trọng Cai vẫn có chút bản lĩnh, thế
nhưng đối phương dù có bản lĩnh cũng không bằng mình. Nhưng người này
không biết thi triển thủ đoạn gì mà có thể trèo lên ôm chân của bí thư
Sầm, lại có được tư thái khá tốt ở trong mắt bí thư Sầm.
Mọi người thường nói tình yêu có sự sắp xếp, thật ra trên quan trường quan
hệ giữa thượng cấp và hạ cấp cũng có vài phần tương đồng. Dù là bất kỳ
người nào trong quan trường đều hy vọng lãnh đạo của mình có tinh thần
bác ái, hy vọng có thể sủng ái mình. Nếu như có nhiều người được sủng
ái, như vậy sẽ phân ra nhiều phần lợi ích. Quan chức giống như một bãi
đậu xe, lãnh đạo coi trọng càng nhiều người thì sẽ sinh ra nhiều cạnh
tranh có kết quả xấu. Vì mỗi người đều khó thể nói chính xác mình có thể tiến lên hay không, biết đâu một ngày nào đó bãi đáp mà mình chờ mong
sẽ bị người ta nhanh chân cướp mất?
Miêu Dược Hổ chợt cảm thấy lúc này sắp đến nhiệm kỳ mới, Đinh Trọng Cai
lại chuyển cho mình một tờ giấy như vậy, rõ ràng không pải là đang cổ vũ mình. Đối phương đang dùng biện pháp thử, để xem chính mình có nhìn vào vị trí bí thư thị ủy Xan Hà hay không?
Xan Hà là thành phố xếp hạng thứ tư trong phương diện phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông, tuy không tính là có thứ hạng quá cao, thế nhưng nếu có thể đến đây làm bí thư thị ủy, hơn nữa với năng lực của Miêu Dược
Hổ, biết đâu sẽ làm ra nhiều thành tích?
Miêu Dược Hổ bị Đinh Trọng Cai kích thích mà không khỏi có chút động
lòng, thành phố Xan Hà tuy không bằng Linh Long, thế nhưng dù sao thì bí thư thị ủy vẫn là bí thư thị ủy. Hơn nữa hắn cũng không biết đến khi
nào mới được tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy Linh Long.
Đúng lúc này tờ giấy lại đến tay của Miêu Dược Hổ, bên trong viết: - À,
khi nào anh có thời gian thì cùng tôi đến báo cáo công tác với bí thư
Sầm, đồng thời cũng nên kết nối liên hệ với phó bí thư Văn ở bên kia.
Miêu Dược Hổ nhìn tờ giấy mà không khỏi nhếch miệng lên, hắn cười cười,
hắn hiểu ý nghĩ của Đinh Trọng Cai. Hắn cảm thấy Đinh Trọng Cai này cũng không phải người hiền lành tử tế gì, căn bản có tâm tư với mình.
Miêu Dược Hổ thầm nghĩ như vậy, thế nhưng hắn biết lúc này Đinh Trọng
Cai đang ở một nơi quan sát biểu hiện gương mặt của mình. Hắn cố gắng áp chế cảm xúc của mình rồi viết: - Anh là người giữ núi vàng mà còn phải
đi xin ăn, có bí thư Sầm đứng ở sau lưng, người khác sao có thể uy hiếp
được anh?
Miêu Dược Hổ nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân trên đài chủ
tịch, hắn lại bỏ thêm một câu: - Dù là người trên đài chủ tịch cũng
không ngoại lệ.
Sau khi chuyển tờ giấy qua thì Miêu Dược Hổ bắt đầu suy tư về bản thân
mình, nếu như mình không thể ở lại Linh Long làm bí thư thị ủy, mình có
nên tranh thủ vị trí phó chủ tịch tỉnh mà Đồ Phấn Đấu không chịu tiếp
nhận hay không?
Dù sao thì tiến lên một bước cũng mạnh hơn là chính mình cứ dậm chân tại chỗ, trên quan trường là như vậy, nếu như không nắm bắt tốt thời gian,
rất nhiều kỳ ngộ sẽ chỉ thoáng qua mà thôi. Miêu Dược Hổ hắn không chờ
đợi được, không thể nào kéo ra mãi được, càng ngày càng khó khăn mà
thôi.
Khi Miêu Dược Hổ đang có chút buồn rầu thì tờ giấy lại được đưa đến, lần này thì đơn giản hơn, chỉ thấy bên trong viết: - Cảm tạ sự giúp đỡ to
lớn của anh, tôi đã an tâm nhiều hơn.
Miêu Dược Hổ cười cười, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa đến chủ đề
kia, thế là khẽ viết: - Anh có chuẩn bị gì với công tác chứng thực chỉ
thị phòng chống lũ lụt hạn hán lần này không?
- Chuẩn bị cái gì nữa? Mỗi năm đều là như vậy, con đường thực tế là như
thế, ai mà chẳng biết đó chỉ là hình thức? Anh cũng không phải không
biết, tỉnh Mật Đông chúng ta hai mươi năm qua chưa từng có bất kỳ cơn lũ nào. Điện thoại viết lên tờ giấy những lời như vậy, sau đó còn hỏi
ngược lại một câu: - Thế nào, anh chuẩn bị thi thố tài năng ở phương
diện này sao?
Chính mình sẽ bộc lộ tài năng ở phương diện này sao? Đáp án của Miêu
Dược Hổ tất nhiên là không, hắn trầm ngâm giây lát rồi viết lên tờ giấy: - Cứ đi theo dòng chảy sẽ không bị đánh chết, đưa đầu ra thì rút lại
rất khó khăn, ha ha.
Khi hai người đang viết giấy cho nhau cực kỳ vui vẻ, Vương Tử Quân ở bên trên chợt nói: - Tôi hy vọng các đồng chí có thể nhanh chóng quay về và truyền thụ tinh thần hội nghị cho các đồng chí bên dưới, cần phải nhanh chóng làm cho công tác phòng chống lụt của tỉnh Mật Đông năm nay đón
lấy thắng lợi lớn hơn.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, hội nghị kết thúc. Trình Nghiêu Quảng và Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp, sau khi nói vài câu thì Trình
Nghiêu Quảng lên tiếng: - Chủ tịch Vương, điều này...Lúc này cũng không
còn sớm nữa, anh xem, anh và chủ tịch Hà có nên đến căn tin của cục thủy lợi dùng cơm hay không?
Đối với Trình Nghiêu Quảng thì phương diện dùng cơm với Vương Tử Quân
chọn nơi nào cũng không là vấn đề, thế nhưng hắn là người thông minh,
hắn biết Vương Tử Quân đề xướng tiết kiệm trong sinh hoạt và công tác,
nếu như hắn mời Vương Tử Quân đến khách sạn lớn, chỉ sợ sẽ có tác dụng
phản ngược.
Chính mình cần tăng tiến mối quan hệ với chủ tịch Vương, thế nên Trình Nghiêu Quảng cũng không muốn bị chủ tịch Vương phê bình.
Triệu Hiểu Bạch đi theo sau lưng hai vị lãnh đạo, hán biết rõ tác phong
của Vương Tử Quân, bình thường sau khi tham gia hội nghị thì sẽ rất ít
khi ở lại dùng cơm. Lần này còn một giờ nữa mới đến lúc dùng cơm, thế
nên lời mời của Trình Nghiêu Quảng chỉ sợ không được đáp lại.
Nhưng sự việc làm cho Triệu Hiểu Bạch cảm thấy bất ngờ lại xảy ra, Vương Tử Quân cười nói: - Tốt, tôi nghe nói căn tin của cục thủy lợi nấu
nướng nổi tiếng khắp Mật Đông, trước kia tôi cũng không có cơ hội đến
dùng thử, bây giờ anh cho ra lời mời, tôi cũng tình nguyện muốn tham
gia.
Hà Kiến Chương có chút sững sốt, hắn chợt cười híp mắt nói: - Chủ tịch
ngài còn biết rõ hơn cả tôi, nhà ăn của nhân viên cục thủy lợi thật sự
có món cá rất đặc sắc, tôi nhớ lần trước cùng vài vị lãnh đạo thượng cấp đến cục thủy lợi dùng cơm, bọn họ cũng khen không dứt miệng.
- Cục trưởng Trình, anh nên chuẩn bị một chút, để tôi và chủ tịch Vương
được ăn món cá kho tiêu, tôi nhắc đến món này mà chảy cả nước miếng. Hà
Kiến Chương nói làm cho Vương Tử Quân cười lên ha hả, Trình Nghiêu Quảng nhìn nụ cười của Vương Tử Quân mà không khỏi có thêm vài phần thoải
mái.
Triệu Hiểu Bạch nhìn vẻ mặt của Trình Nghiêu Quảng, hắn càng thêm sáng tỏ sự việc.
Miêu Dược Hổ đi đến bên ngoài phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này
hắn vừa đúng lúc gặp mặt thư ký trưởng Phương Anh Hồ. Khi thấy Phương
Anh Hồ thì hắn nhanh chóng nở nụ cười vui vẻ tiến lên đón chào.
Phương Anh Hồ cũng không có quá nhiều giao tế với Miêu Dược Hổ ở phương
diện công tác, nhưng Miêu Dược Hổ là người tâm phúc của bí thư Sầm, thế
nên hắn tỏ ra cực kỳ khách khí với người này. Sau khi cười nói vài câu,
Phương Anh Hồ chợt trầm giọng nói: - Dược Hổ, lần này anh có ý nghĩ gì
không?
- Thư ký trưởng, tôi bây giờ đang rất do dự. Vì Miêu Dược Hổ căn bản
không có xung đột lợi ích với Phương Anh Hồ, thế cho nên hắn mở miệng
khá tùy tiện.
Phương Anh Hồ biết rõ Miêu Dược Hổ do dự cái gì, nếu như sự việc này đặt lên người hắn, chỉ sợ hắn cũng khó thể nào quyết định được. Hắn trầm
ngâm giây lát rồi vỗ vỗ vai Miêu Dược Hổ rồi nói: - Có đôi khi chính
mình phải tự lựa chọn con đường, ý kiến của người khác chỉ là tham khảo
mà thôi.
- Kính mong thư ký trưởng chỉ điểm một chút, bây giờ điều tôi cần nhất
chính là sự che chở của thư ký trưởng ngài. Miêu Dược Hổ là người biết
bò lên khi điều kiện thuận lợi, những lời này của hắn càng làm cho
Phương Anh Hồ cười lên ha hả.
Phương Anh Hồ trầm ngâm giây lát rồi cười nói: - Vị trí của anh bây giờ
thật sự làm cho người ta cảm thẫy không nỡ, những gì tôi nghĩ có lẽ anh
cũng đã nghĩ qua rồi. Thế này đi, anh không phải muốn đi gặp bí thư Sầm
sao? Anh nên nghe ý kiến của bí thư Sầm, tất nhiên nếu có cơ hội thích
hợp thì tôi sẽ cổ vũ giúp anh vài câu.
"Cổ vũ? Đây là chuyện tốt!" Miêu Dược Hổ thầm nghĩ như vậy, thế nên vội vàng cảm tạ: - Cảm ơn thư ký trưởng Phương.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn căn bản rất tình nguyện kết giao với
người tương lai vô hạn như Miêu Dược Hổ. Hơn nữa chuyện này đối với hắn
chỉ là tiện tay mà thôi, hắn có thể làm cho một nhân vật phải cảm kích
chính mình, sao lại không làm cho được?