Thường thì vào tình huống này, một người đến công tác trong hoàn cảnh mới, tính nhiệt tình trong lúc công tác càng tăng vọt. Vài năm qua Lý Cẩm Hồ công tác ở huyện Lô Bắc, hắn luôn cảm thấy bị đè nén, không biết từ lúc nào đã cảm thấy mệt mỏi, còn đầy bức bối, nhưng dù thế nào cũng chỉ ẩn giấu thật sâu trong lòng mà thôi.
Lý Cẩm Hồ lúc này đến thành phố Đông Bộ ngoài cảm giác hưng phấn thỏa mãn thì trong lòng cũng cực kỳ tươi sáng, rất ấm áp.
Vương Tử Quân thấy Lý Cẩm Hồ đã sắp xếp xong cho gia đình thì cũng yên lòng. Hắn cầm lấy một phần văn kiện trên bàn rồi nói:
- Thị ủy cho tôi liên lạc với huyện Lâm Hoàn, Cẩm Hồ, sau này anh quan tâm đến phương diện này nhiều hơn một chút, anh là đại quản gia của tôi đấy.
- Vâng.
Lý Cẩm Hồ đồng ý một tiếng rồi nhận lấy văn kiện trong tay Vương Tử Quân, đây là một bản phân công liên lạc với cá quận huyện bên dưới của các vị thường ủy thị ủy, bên trên có ghi rõ: Phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân liên lạc với huyện Lâm Hoàn.
Trước khi đến thành phố Đông Bộ thì Lý Cẩm Hồ đã định vị cho vị trí của mình, ở phương diện nào đó thì hắn là quản gia của Vương Tử Quân, hắn phải nhanh chóng sắp xếp rõ ràng những phân công của chủ tịch Vương.
Khi đang bàn chuyện công tác với Lý Cẩm Hồ thì Triệu Quốc Lương khẽ gõ cửa đi đến. Sau khi bắt chuyện với Vương Tử Quân và Lý Cẩm Hồ thì hắn vội vàng nói:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi Trương Hiểu Đông của văn phòng thị ủy mới gọi điện thoại, nhắc anh đến khu dân cư Bằng Hộ, bí thư Tiết đang chờ ở đó.
Khu dân cư Bằng Hộ, Vương Tử Quân tuy không được phân công khối xây dựng và kiến thiết thế nhưng cũng không xa lạ gì chỗ này. Trước tết thì hắn còn đến chỗ này đi dạo vài vòng.
Đông Bộ là một thành phố lâu năm, tất nhiên sẽ không tránh khỏi những kiến thiết cũ, so ra thì những công trình như vậy đã sớm rách nát, đồng thời vị trí lại ở trung tâm thành phố, khu dân cư Bằng Hộ chính là một điển hình.
Khu dân cư bằng hộ có hơn một ngàn hộ dân cư trú, vì đủ mọi thứ đã quá cũ lại thiếu tu sửa nên xuống cấp trầm trọng, nước đọng và thẩm thấu tạo ra tai họa ngầm, nếu so với những tòa nhà cao tầng ở bốn phía thì thật sự không chút phối hợp.
Lúc này Tiết Diệu Tiến kéo mình qua, chẳng lẽ có ý kiến gì với khu dân cư Bằng Hộ? Vương Tử Quân nghĩ mục đích bí thư Tiết Diệu Tiến kéo mình đến khu dân cư Bằng Hộ, hắn lên tiếng với Triệu Quốc Lương:
- Có thông báo với những người khác không?
- Tôi nghe chủ nhiệm Lý nói hình như đã thông báo cho chủ tịch Nhâm và chủ tịch Lý rồi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn quay sang nói với Lý Cẩm Hồ:
- Cẩm Hồ, anh cứ đi sắp xếp cuộc sống của mình đi, khi nào gia đình sắp xếp ổn thỏa, tôi sẽ tổ chức tiệc tẩy trần cho cả nhà.
Lý Cẩm Hồ thấy Vương Tử Quân còn quan tâm đến cuộc sống của mình như vậy thì không khỏi cảm động, chút cảm giác lạ lẫm cuối cùng cũng đã tan biến sạch sẽ.
Khi Thái Thần Bân lái xe đưa Vương Tử Quân đến nơi thì bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến đã có đầy người, có chủ tịch Nhâm Xương Bình, phó chủ tịch Lý Khang Lộ và một vài thành viên ban ngành. Đám người đứng bên cạnh một vũng nước bốc mùi hôi thối, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ nghiêm trọng.
Tiết Diệu Tiến đang nói chuyện với một ông lão đang phơi quần áo trước nhà, lúc này trong đám người đứng đây chỉ có một mình hắn là nở nụ cười.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Nhâm Xương Bình, sau đó đứng yên lặng sau lưng chủ tịch Nhâm. Nhâm Xương Bình cũng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, cũng không mở miệng.
- Cụ à, phòng vệ sinh không đến xử lý đống nước bẩn này sao?
Giọng nói của Tiết Diệu Tiến vang lên trong tai Vương Tử Quân.
Khi Tiết Diệu Tiến lên tiếng thì Vương Tử Quân thấy vẻ mặt trưởng phòng vệ sinh đứng cách đó không xa chợt biến đổi, rõ ràng vị trưởng phòng này rất lo lắng với câu trả lời của ông cụ kia.
- Bọn họ đã đến xử lý, nhưng bọn họ nói tuyến đường cống bên dưới đã bị hư hại quá nặng, rất khó sửa chữa. Nhắc đến mới thấy sợ, bây giờ đang còn đỡ, đến mùa hè mới thật sự khổ sở.
Ông cụ hít vào một hơi thuốc do Tiết Diệu Tiến đưa đến, sau đó dùng giọng tùy ý nói.
Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu mà trưởng phòng vệ sinh lại thở dài một hơi. Sau đó hắn đứng lên nhìn Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân, lại trầm giọng nói:
- Chủ tịch Xương Bình, chúng ta về họp thôi.
Tiết Diệu Tiến là lãnh đạo đứng đầu thành phố Đông Bộ, hắn là người có quyền cho ra quyết định, thế cho nên tất cả chứng thực cực kỳ nhanh chóng. Hơn hai mươi phút sau các vị thường ủy thị ủy và các vị phó chủ tịch thành phố đều đã xuất hiện trong phòng họp của thị ủy.
- Các đồng chí, hôm nay tôi đến khu dân cư Bằng Hộ để xem xét tình huống, tôi cảm thấy rất không thoải mái. Tôi thấy cư dân nơi đó sinh hoạt với nguồn nước và môi trường ô nhiễm, tôi cảm thấy thị ủy công tác chưa tốt, thật sự xin lỗi vì nhân dân đã tín nhiệm tôi.
Tiết Diệu Tiến mở miệng thì chủ đề đã khá trầm trọng, thế là bầu không khí trong phòng chợt vắng lặng như tờ.
Nhâm Xương Bình ngồi bên cạnh Tiết Diệu Tiến, hắn nghe tấy bí thư Tiết mở miệng như vậy, phía dưới lại trầm mặc, thế là chủ động mở miệng kiểm điểm:
- Bí thư Tiết, tôi phải làm kiểm điểm, tôi là chủ tịch thành phố, tôi thật sự có trách nhiệm không thể trốn tránh ở sự kiện này.
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố đều đã mở miệng, tất nhiên các vị nhân viên tham gia hội nghị đều làm cho xúc động. Lý Khang Lộ là phó chủ tịch được phân công quản lý các ban ngành phục vụ công cộng, hắn đứng lên nhận kiểm điểm:
- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm, chuyện này là vì tôi không làm tốt công tác. Nhưng hai vị lãnh đạo cứ yên tâm, sau khi tan họp tôi sẽ tập trung nhân lực vật lực để xử lý, đảm bảo trong thời gian một tháng sẽ trả lại môi trường trong lành cho dân.
- Các anh cũng không cần tự mình làm kiểm điểm, tôi tổ chức cuộc họp này cũng không phải nghe các anh kiểm điểm.
Tiết Diệu Tiến khoát tay áo với Lý Khang Lộ, tỏ ý cho Lý Khang Lộ ngồi xuống:
- Hôm nay tôi triệu tập mọi người chính là vì ý định một lần vất vả mà cả đời nhàn nhã, không phải là đau đầu trị đầu đau chân chữa chân, công tác của chúng ta không thể cứ ở mãi trong tình huống may vá tu sửa được.
"Một lần vất vả cả đời nhàn nhã!"
Vương Tử Quân nhìn Tiết Diệu Tiến, trong lòng đã hiểu vài phần ý nghĩ của bí thư Tiết. Hắn nhìn gương mặt căng cứng của Tiết Diệu Tiến, cảm thấy có thêm vài phần bội phục với vị bí thư này.
Cải tạo những khu dân cư hay chung cư trong nội thành chính là một trong những nan đề với lãnh đạo thành phố, chưa nói đến chuyện dễ xảy ra vấn đề, hơn nữa còn khó tạo ra thành tích. Một số lãnh đạo thường chọn phương án đi đường vòng khi gặp phải tình huống này, vì nếu bỏ tiền ra quy hoạch xây dựng khu công nghiệp hay khu kinh tế thì có ít vấn đề, lại dễ cho ra thành tích. Khốn nổi lúc này bí thư Tiết lại chủ động đề cập đến việc cải tạo khu dân cư Bằng Hộ.
Ánh mắt Nhâm Xương Bình chợt xoay chuyển, hắn cũng không nói gì. Hắn đã đoán được ý nghĩ của bí thư Tiết Diệu Tiến, nhưng lại ném ánh mắt về phía Lý Khang Lộ.
Lý Khang Lộ là phó chủ tịch được phân công chủ quản khối xây dựng, có thể nói là một trong những phó chủ tịch có quyền lực nhất. Khi nhiều ánh mắt nhìn về phía mình thì Lý Khang Lộ lại đứng lên nói:
- Bí thư Tiết, nếu muốn giải quyết tất cả vấn đề của khu dân cư Bằng Hộ theo hiểu "làm một lần nhàn nhã cả đời", biện pháp tốt nhất chính là tiến hành cải tạo, nhưng trong sự kiện này liên quan đến nhiều vấn đề, có chút khó khăn.
- Khó khăn là thứ không thể tránh khỏi, chúng ta công tác không phải vì giải quyết những khó khăn này sao?
Tiết Diệu Tiến khẽ đặt bút trên tay xuống bàn, hắn khẽ cười nói:
- Tôi tin chỉ cần chúng ta quyết tâm thì không gì không làm được.
Nhâm Xương Bình đưa mắt nhìn bí thư Tiết Diệu Tiến, sau đó hắn cũng đặt bút xuống nói:
- Tôi hoàn toàn đồng ý với chỉ thị của bí thư Tiết, có câu: "Chỉ cần tư tưởng tốt thì sẽ tìm ra được phương pháp giải quyết khó khăn". Cải tạo khu dân cư Bằng Hộ là một vấn đề cực kỳ khó khăn, nhưng tôi tin dưới sự dẫn dắt và hợp mưu hợp sức của bí thư Tiết, chúng ta nhất định có thể cải tạo khu dân cư Bằng Hộ.
- Bí thư Tiết, tôi đề nghị cho chủ tịch Lý phụ trách chuyện này, cho ra phương án, sau đó chúng ta sẽ phổ biến dựa theo phương pháp này, anh thấy sao?
Nhâm Xương Bình rõ ràng rất giỏi suy đoán tâm tư của Tiết Diệu Tiến, hắn trực tiếp chỉ mặt Lý Khang Lộ. Đây là lời đề nghị phù hợp với tâm ý của Tiết Diệu Tiến, thế là hai vị lãnh đạo đứng đầu đã đồng ý với nhau, cũng xem như quyết định sự việc.
Dù nói là họp nhưng trên cơ bản chỉ là Tiết Diệu Tiến, Nhâm Xương Bình và Lý Khang Lộ lên tiếng, ba người bọn họ là chủ đạo, nhưng người ở vị trí trung tâm là Tiết Diệu Tiến.
Vương Tử Quân tuy đã vài lần khiêu chiến quyền uy của Tiết Diệu Tiến, thế nhưng hắn nhìn tình hình trước mắt mà không khỏi bội phục khả năng khống chế ban ngành của bí thư Tiết. Phương diện cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, chỉ cần bí thư Tiết nói một câu đã xem như quyết định tất cả.
- Tốt, vậy trước tiên cho các ban ngành xây dựng cho ra phương án cụ thể, đồng chí chủ tịch Khang Lộ phụ trách áp dụng cụ thể, còn người chủ quản sẽ là chủ tịch Vương.
Tiết Diệu Tiến ngửa đầu nhìn thoáng qua Lý Khang Lộ, sau đó ném ánh mắt lên người Vương Tử Quân.
Phó chủ tịch thường vụ là người chủ quản, phó chủ tịch nắm khối xây dựng là người phụ trách áp dụng, nói ra thì khá bình thường, thế nhưng tất cả các vị thường ủy và kể cả là chủ tịch Nhâm Xương Bình đang ngồi nơi đây cũng phải giật mình sau câu nói của bí thư Tiết Diệu Tiến.
Vương Tử Quân cũng không ngờ Tiết Diệu Tiến sẽ cho mình chủ quản công tác này, hắn nhìn từng luồng ánh mắt nhìn về phía mình, thế là phải cười cười nói:
- Bí thư Tiết, tôi cũng chỉ là một người bình thường đối với khối xây dựng, tôi thấy không bằng thành lập một tổ lãnh đạo, ngài và chủ tịch Nhâm là tổ trưởng, chúng tôi sẽ phụ trách áp dụng cụ thể.
Thành lập tổ lãnh đạo, bí thư sẽ là tổ trưởng tổ lãnh đạo, đây cũng là một chuyện rất bình thường, rất đúng đắn, thậm chí là rất nhiều lãnh đạo vì muốn biểu hiện năng lực của mình mà hoan nghênh phương án này. Nhưng Tiết Diệu Tiến nghe lời đề nghị của Vương Tử Quân thì khoát tay nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này cứ quyết định như vậy.
Vì trước tiên phải cho ra phương án và áp dụng, thế cho nên hội nghị kết thúc chỉ sau vài phút. Tiết Diệu Tiến dẫn đầu đi ra khỏi phòng họp, Vương Tử Quân cũng xoải bước đi theo.
- Chủ tịch Vương, bí thư Tiết cho hai người chúng ta phụ trách chuyện này, tôi đã chuẩn bị đến phòng xây dựng xem thế nào, không biết ngài có dặn dò gì không?
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị đi về phòng làm việc của mình. Lý Khang Lộ chợt đứng chặn trước mặt dùng giọng tươi cười nói.
Vương Tử Quân cũng có chút kết giao với Lý Khang Lộ, hắn biết vị phó chủ tịch kia căn bản không xem mình ra gì. Lý Khang Lộ dù nói lời xin chỉ thị, nhưng nếu mình thật sự mở miệng thì chưa chắc người này đã nghe theo.
- Chủ tịch Lý, bí thư Tiết đã cho ra yêu cầu rõ ràng với sự việc này, tôi cảm thấy lúc này chúng ta cứ tiến hành theo đúng như những gì bí thư Tiết nói là được.
- Tôi sẽ đi làm dựa theo chỉ thị của bí thư Tiết. Chủ tịch Vương, bây giờ anh có thời gian không? Nếu rảnh thì chúng ta cùng đến phòng xây dựng để xem bọn họ có chiêu thức gì cao siêu áp dụng vào sự kiện này không?
Vương Tử Quân khoát tay áo, phòng xây dựng chính là địa bàn Lý Khang Lộ kinh doanh nhiều năm, tuy hắn không sợ nhưng đến đó cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi:
- Chủ tịch Lý, anh cứ đi đi, anh làm việc thì tôi cực kỳ yên tâm.
- Vậy tôi phải đi đây.
Lý Khang Lộ nhìn vẻ mặt không chút biến đổi của Vương Tử Quân mà trong lòng liên tục mắng thầm, nhưng biểu hiện vẻ mặt lại là nụ cười cực kỳ vui vẻ hòa nhã.
Lý Khang Lộ đi, hắn cũng không đến phòng xây dựng mà đến tập đoàn Cảnh Lam. Trong khu văn phòng xa hoa của tập đoàn Cảnh Lam, Đỗ Gia Hào nhiệt tình tiếp đón Lý Khang Lộ.
- Gia Xương đã quay về, về là tốt rồi.
Lý Khang Lộ vừa ngồi xuống thì nhìn qua Đỗ Gia Xương ở bên cạnh mình, hắn nở nụ cười nói.
Đỗ Gia Xương dùng hai tay bắt chặt tay của Lý Khang Lộ, hắn nói:
- Đa tạ chủ tịch Lý đã quan tâm, nếu lần này không phải Lý Dược Hổ đã gánh chịu tất cả, chỉ sợ tôi cũng không chạy ra được. Tên họ Vương kia làm tôi mất một anh em tốt, cả đời này tôi không chơi nó là không được.
Lý Khang Lộ nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Đỗ Gia Xương thì không khỏi khẽ nở nụ cười, đối với hắn thì Đỗ Gia Xương chỉ là một tên côn đồ nhỏ, nếu không phải vì anh của tên này là Đỗ Gia Hào, hắn căn bản không cần quan âm đến loại người không biết gì này. Nhưng bây giờ có thể tìm thêm một đối thủ cho Vương Tử Quân, đây là sự việc làm hắn cảm thấy rất thích thú.
- Nói bậy bạ gì vậy? Còn chưa chịu lui xuống sao?
Đỗ Gia Hào khẽ vung tay lên với Đỗ Gia Xương, sau đó trầm giọng quát lớn.
Đỗ Gia Xương tuy là người kiêu ngạo không cúi đầu với kẻ nào nhưng lại cực kỳ e ngại đại ca Đỗ Gia Hào. Hắn khẽ cười với Lý Khang Lộ, sau đó cất bước đi ra ngoài.
- Gia Hào, Gia Xương cũng không còn nhỏ nữa, cậu nói xem nó như vậy có gì không tốt?
Lý Khang Lộ uống một ngụm trà được thư ký đưa đến, sau đó trầm giọng nói với Đỗ Gia Hào.
Đỗ Gia Hào cười hì hì nói:
- Chủ tịch Lý, em trai tôi phải quản giáo cho nghiêm, nếu không thì tên khốn không biết trời cao đất rộng này không biết sẽ cõng về biết bao nhiêu phiền toái. Lần này may mắn đã đến với nó, thế nhưng điều đó cũng không có nghĩa là lần sau sẽ tiếp tục may mắn giống như vậy.
Lý Khang Lộ cười cười, cũng không nói thêm lời nào. Tuy hắn muốn khơi mào xích mích giữa Đỗ Gia Hào và Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là người có quan hệ thân thiết với Đỗ Gia Hào trong nhiều năm, hắn biết Đỗ Gia Hào cũng không phải loại người dễ lừa gạt.
- Chủ tịch Lý, hôm nay anh đến có lẽ là báo hỉ với tôi phải không?
Đỗ Gia Hào cũng không tiếp tục lên tiếng ở sự kiện em trai của mình, hắn ngồi xuống không xa Lý Khang Lộ rồi khẽ nói.
- Tôi đến thật sự là báo tin vui cho giám đốc Đỗ, mà tôi cũng không thể không bội phục giám đốc Đỗ, lại có thể đẩy tôi đến khu dân cư Bằng Hộ.
Lý Khang Lộ nói rồi dùng ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào Đỗ Gia Hào.
- Ha ha ha, chủ tịch Lý quá khen rồi, tôi có bản lĩnh nào mà dám chỉ huy thị ủy? Tôi chẳng qua yêu cầu anh Đồng giúp đỡ, muốn giúp một chút, để cho anh Lý có không gian hoạt động mà thôi.
Đỗ Gia Hào hiểu ý của Lý Khang Lộ, hắn cũng không thèm che giấu mà nói rõ thủ đoạn của mình ở sự kiện này.
Lý Khang Lộ khẽ cười, âm thanh rất lớn, hắn dùng ngón tay chỉ vào Đỗ Gia Hào rồi nói:
- Tốt, giám đốc Đỗ, tôi không thể không bội phục cậu. Với tính tình của bí thư Tiết, khi phát hiện vấn đề thì phải giải quyết, nhưng người tính không bằng trời tính, chỉ sợ anh Đỗ cũng không ngờ, đó chính là Vương Tử Quân sẽ là lãnh đạo chủ quản sự việc này.
- Vương Tử Quân chủ quản?
Nụ cười trên mặt Đỗ Gia Hào chợt ngưng tụ lại, vì hắn thật sự rất kính sợ vị phó chủ tịch thường vụ có thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn kia. Tiết Diệu Tiến cho Vương Tử Quân chủ trì vụ này, điều này thật sự làm hắn sinh ra cảm giác trở tay không kịp.
- Chủ tịch Lý, anh không phải nói đùa đấy chứ? Anh là phó chủ tịch chủ khảo xây dựng, chuyện này phải do anh phụ trách mới đúng chứ?
Đỗ Gia Hào nhanh chóng tỉnh táo lại trong tình huống khiếp sợ, hắn đưa mắt nhìn Lý Khang Lộ rồi trầm giọng nói.
- Đáng lý ra phải là tôi phụ trách, nhưng bí thư Tiết lại cho tôi áp dụng cụ thể, còn người chủ quản chính là phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân.
Lý Khang Lộ áp chế cảm giác trong lòng và trầm giọng nói.
Đỗ Gia Hào nâng ly trà lên uống một ngụm, hai hàng chân mày khẽ thả lỏng, hắn đặt ly nước xuống nói:
- Chủ tịch Lý, Vương Tử Quân chủ khảo thì cứ chủ khảo, bây giờ chúng ta đã có thể làm cho bí thư Tiết cho ra quyết tâm cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, đây chính là một thắng lợi cực lớn của chúng ta. Vương Tử Quân dù là người có bản lĩnh cũng phải xuất lực vì chúng ta, hơn nữa bản lĩnh càng lớn thì lực tợ giúp càng mạnh.
Lý Khang Lộ nhìn gương mặt tươi cười của Đỗ Gia Hào, hắn cũng cười theo:
- Giám đốc Đỗ nói đúng, bản lĩnh của Vương Tử Quân càng lớn thì sẽ càng cho ra nhiều lực trợ giúp. Chúng ta thuận tay xây dựng một khách sạn năm sao, bí thư Tiết chắc chắn sẽ giúp đỡ, khi đó chúng ta để cho Vương Tử Quân xử lý phương diện phá bỏ và di dời, như vậy mới tốt.
Lý Khang Lộ nói đến khách sạn năm sao thì giọng điệu khá lớn, Đỗ Gia Hào đang cười ha hả chợt nghe thấy Lý Khang Lộ nói như vậy thì vẻ mặt chợt lóe lên. Nhưng hắn cũng nhanh chóng cười nói:
- Chủ tịch Lý, chuyện này có thành công hay không thì thật sự dựa hết vào anh. Anh cứ yên tâm, tôi đã đồng ý với ngài, tuyệt đối không bao giờ nuốt lời.
- Giám đốc Đỗ, chúng ta đã hợp tác nhiều năm, có quan hệ lâu năm, chẳng lẽ anh cảm thấy tôi không tin lời anh sao?
Lý Khang Lộ tuy nói mang theo vài phần trách móc, nhưng nhìn nụ cười trên mặt chủ tịch Lý, ai cũng có thể thấy hắn đang cực kỳ vui vẻ vì lời nói mồi vừa rồi của Đỗ Gia Hào.
Đỗ Gia Hào cười nhạt một tiếng không nói gì, cũng không tiếp tục dây dưa ở phương diện này, là người thông minh đôi khi cũng không nên mở miệng nói quá rõ ràng.
- Muốn để Vương Tử Quân xuất lực trợ giúp chúng ta ở phương diện này, quan trọng là phải nhanh chóng thúc đẩy hạng mục. Tôi sẽ đến phòng xây dựng một chuyến, để bọn họ sắp xếp cho tốt, nhất định phải ném ra vài miếng xương khó gặm.
Lý Khang Lộ nói rồi đứng lên khỏi ghế sa lông, bộ dạng rất vội vàng.
Đỗ Gia Hào dù thầm không thèm quan tâm đến trò mèo của Lý Khang Lộ, thế nhưng ngoài mặt thì hắn vẫn cười ha hả, đứng lên nhiệt tình tiễn chân Lý Khang Lộ, cũng không quên cúi đầu liên tục cảm tạ chủ tịch Lý.
...
Vương Tử Quân tuy không phải là người được phân công chủ quản xây dựng, nhưng hắn là một phó chủ tịch thường vụ được bí thư Tiết Diệu Tiến điểm danh cho hạng mục cải tạo khu dân cư Bằng Hộ, nên hai ngày qua hắn cố gắng xem xét tình hình của khu dân cư Bằng Hộ để xác định vài vấn đề.
Vương Tử Quân nhớ đến những phương án cải tạo xây dựng lại chung cư vào kiếp trước, đại đa số đều lựa chọn phương án xây dựng lại và bồi thường tổn thất. Phương thức này không những giảm bớt tranh cãi, cũng làm cho đám người nơi đây dễ dàng tiếp nhận.
Vương Tử Quân đang thầm nghĩ về các phương án xây dựng chung cư, hắn có khuynh hướng sang phương án bồi thường và tiến hành xây dựng, chỉ cần quy hoạch cho tốt, với vi trí trung tâm thành phố của khu dân cư Bằng Hộ, nó rất dễ trở thành một trung tâm thương mại.
- Cốc cốc cốc...
Khi Vương Tử Quân đang xem xét bản đồ thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là Triệu Quốc Lương đi vào, sau lưng Triệu Quốc Lương chính là phó chủ tịch thành phố Trương Thông.
Khi thấy Trương Thông đi vào thì Vương Tử Quân vội vàng đứng lên khỏi ghế, Trương Thông không đợi Vương Tử Quân lên tiếng, hắn cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, không quấy rầy anh đấy chứ?
Vương Tử Quân tuy không biết Trương Thông đến tìm mình vào lúc này làm gì, thế nhưng ngoài miệng lại khách khí nói:
- Chủ tịch Trương, anh rõ ràng là quá khách khí. Quốc Lương, mau châm trà, lấy trà ngon tôi cất kỹ ra đây.
- Cám ơn chủ tịch Vương.
Trương Thông hơn bốn mươi tuổi, cơ thể có hơi béo, đi lại có hơi lung lay làm cho người ta sinh ra cảm giác không biết sẽ ngã xuống vào lúc nào. Đối vơi tư thế đi lại như thế này, trước đó Vương Tử Quân đã từng nghe một tên nhân viên ranh mãnh của văn phòng khối chính quyền lên tiếng, nói chẳng khác nào một con vịt.
Tuy đây chỉ là một lời vô tâm nhưng lại lan truyền rất rộng, tất nhiên tin tức cũng nhanh chóng truyền vào tai Trương Thông. Lúc đó Trương Thông cung không tức giận với trò so sánh của đối phương, giống như cho đến bây giờ còn chưa có gì phát sinh. Nhưng vài tháng sau tên nhân viên mở miệng nói xấu lãnh đạo đã bị đề bạt đến làm phó giám đốc một công ty quốc hữu gần như sắp phá sản.
trương thông là người phụ trách an toàn sản xuất của các xí nghiệp quốc hữu, kiêm vệ sinh công cộng và kế hoạch hóa gia đình, sắp xếp trước cả Lưu Nham Phú, có thể nói là cực kỳ đắc ý. Sau khi Vương Tử Quân đến thành phố Đông Bộ nhận chức thì người này đã đến thăm hỏi vài lần, phần lớn thời gian chỉ là nói chuyện phiếm.
- Chủ tịch Vương, tối nay anh có rảnh không? Tôi biết một quán ăn rất ngon, muốn cùng anh ăn một bữa cơm vui vẻ, thế nào, anh có cho tôi cơ hội không?
Trương Thông nói hai câu không quá liên quan với Vương Tử Quân, sau đó mới nói ra lời mời. Vương Tử Quân nhìn gương mặt treo nụ cười của Trương Thông, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: - Nếu là người khác nói thì tôi sẽ trả lời thật sự có chút chuyện, thế nhưng chủ tịch Trương đã ra lệnh, tôi chỉ có thể liều mình cùng quân tử, dù có chuyện khẩn cấp cũng phải đẩy đi thôi. - Ha ha, cứ quyết định như vậy, khi tan tầm tôi sẽ đến đón anh. Trương Thông thấy Vương Tử Quân đồng ý sảng khoái như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Tuy hắn và Vương Tử Quân đều là phó chủ tịch, nhưng dù là sắp xếp trong khối chính quyền thành phố hay thị ủy, hắn cũng không kém quá xa Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân đến chưa bao lâu nhưng đã thật sự biểu hiện đầy đủ quyền lợi của mình ở thành phố Đông Bộ. Trương Thông biết rõ mình cũng là một vị phó chủ tịch được phân công quản lý một khối công tác ở khối chính quyền thành phố, thế nhưng nếu nói về độ nặng thì thật sự kém hơn Vương Tử Quân rất nhiều. Trương Thông xem như đã đạt được mục đích, thế là hắn nói thêm vài câu với Vương Tử Quân rồi cười ha hả rời khỏi phòng làm việc của lãnh đạo. Vì vừa mới qua tết nên các phương diện công tác cũng không quá khẩn cấp, sau khi tiếp đón vài vị lãnh đạo đơn vị ban ngành đến báo cáo công tác thì Vương Tử Quân xem như cơ bản hết một ngày công tác. Lúc tan tầm thì hình bóng Trương Thông lại xuất hiện trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, vì đã có lời nói từ trước, hai người nói vài câu đơn giản rồi rời khỏi phòng. Người ta cúi xuống thì sẽ có gì đó cần cầu cạnh, Vương Tử Quân thấy Trương Thông rất khách khí, hắn nghĩ rằng đối phương mời mình dùng cơm cũng không chỉ đơn giản là như vậy mà thôi. Hắn ngồi hàng ghế phía sau xe với Trương Thông, thế là hai bên lại nói với nhau về vài vấn đề của khối chính quyền trong thời gian gần đây. - Chủ tịch Vương, con người của tôi nhìn thì có vẻ lô mãng, lại có chút không quen nhìn người. Lý Khang Lộ là loại quái quỷ gì? Năm xưa nếu như không có tôi giúp đỡ, hắn bây giờ có thể trở thành tâm phúc của bí thư Tiết sao? Đúng là bác sĩ nham hiểm. Trương Thông nói hai câu với Vương Tử Quân rồi nhanh chóng thay đổi chủ đề. Vương Tử Quân không quá hiểu rõ về Trương Thông, tuy hắn cũng có cái nhìn của mình với Lý Khang Lộ, thế nhưng cũng sẽ không nói ra vào lúc này. Trương Thông có thể tiến lên vị trí phó chủ tịch thành phố, tất nhiên sẽ không phải là loại người đầu đường xó chợ, đối phương dùng giọng không chút kiêng nể nói về Lý Khang Lộ, nếu nói không có tính toán gì thì hắn tuyệt đối không thể tin. Trương Thông đưa mắt nhìn tới, Vương Tử Quân chỉ cười cười mà thôi, căn bản giống như không nghe được lời nói của Trương Thông. - Chủ tịch Vương, anh cũng nên cẩn thận Lý Khang Lộ, người này không những được bí thư Tiết Diệu Tiến cực kỳ sủng ái, nghe nói cũng có liên hệ rất chặt với Tiết Nhất Phàm. Trương Thông cũng không vì biểu hiện của Vương Tử Quân mà đình chỉ không tiếp tục lên tiếng, hắn càng nói ra ra những lời thực chất. Lý Khang Lộ và Tiết Nhất Phàm sao? Vương Tử Quân không khỏi có chút sững sờ, nhưng khi nhìn gương mặt với nụ cười khinh thường của Trương Thông, hắn thật sự sinh ra cảm giác chuyện này có lẽ là thật. Nhưng càng là sự việc mẫn cảm như vậy thì Vương Tử Quân càng không muốn phát biểu ý kiến, hắn chỉ cười hai tiếng với Trương Thông, sau đó di chuyển chủ đề. Trương Thông cũng không tiếp tục nói điều gì liên quan đến vấn đề này, hắn nói thêm hai câu vui đùa với Vương Tử Quân, sau đó xe đã chạy vào một quán ăn sân vườn. Quán ăn này rất rộng, bên trong là cây cối xanh mát, phòng ốc được xây dựng như ẩn như hiện, nhìn qua có lẽ là phong cách của những năm năm mươi sáu mươi, thật sự có hương vị nguyên thủy. - Chủ tịch Vương, quán ăn này nhìn có vẻ đơn sơ nhưng thức ăn thật sự rất ngon, đặc biệt là gà nơi đây được nuôi thả rất tinh khiết tự nhiên, không ô nhiễm, thịt thơm ngon bổ dưỡng, mới lạ vô cùng. Xem ra Trương Thông là khách quen của quán cơm này, Vương Tử Quân vừa xuống xe thì đi dọc theo một con đường nhỏ bằng đá xanh, sau đó lại là một con đường mà bên dưới được lót kiếng dày. Dưới con đường được lót kiếng là một dòng nước chảy róc rách, có vài chiếc lá vàng, vài con cá hầu như trong suốt, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi lần cá quẫy mình sẽ bùng lên ánh bạc. Trương Thông thấy Vương Tử Quân có hơi ngây người thì cười nói: - Cá này là tự nhiên, cũng không được nuôi, thật sự rất hiếm có. Khi hai người nói chuyện với nhau thì một người đàn ông mập mạp như một quả bóng đi đến bên cạnh. Người đàn ông mập mạp có lẽ rất thân quen với Trương Thông, vừa thấy Trương Thông thì cười ha hả nói: - Chủ tịch Trương, trách không được hai ngày qua cá ở đây luôn tung tăng bay nhảy, thì ra biết có khách quý giá lâm. Lúc này bên ngoài có hơi lạnh, mời mọi người vào trong cho ấm. - Trần Mập, anh nói vậy chỉ đúng một nửa thôi, khách quý giá lâm là đúng, nhưng không phải là tôi. Giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là chủ tịch Vương, là phó chủ tịch thường vụ của thành phố Đông Bộ chúng ta. Tên mập đang nói lời nịnh nọt với Trương Thông chợt sinh ra cảm giác nao nao, hắn tuyệt đối không ngờ người thanh niên kia lại đường đường là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ. Hắn vội vàng xoa xoa tay cười ha hả nói: - Chủ tịch Vương, tôi thật sự có mắt không thấy núi Thái Sơn, mời ngài vào bên trong. Trần Mập xem như là người tám mặt lung linh, dù hắn tỏ ra cực kỳ nhiệt tình thế nhưng cũng không mượn cơ hội để áp sát Vương Tử Quân. Thế là Vương Tử Quân khẽ gật đầu với đối phương, xem ra người kia cũng hiểu vấn đề, có khi cứ mở lời nịnh hót sẽ biến hay thành dở, phải áp dụng cả hai ba phương án mới tốt. Dưới sự dẫn đường của Trần Mập, Vương Tử Quân và Trương Thông đi theo con đường trải đá vào một gian phòng đắp cỏ tranh. Nếu nhìn từ bên ngoài thì gian phòng rõ ràng rất có ý nghĩa "sinh thái", nhưng khi vào cửa lại làm cho người ta sinh ra cảm giác ấm áp, giống như đi vào một thế giới khác, những gì xuất hiện trước mắt không khỏi làm cho khách choáng váng: Gian phòng rộng mở sáng ngời, vật phẩm trang trí rất tinh tế. Có một chiếc bàn gỗ hồ đào, những gia cụ có vài phần hương vị thời Minh, khăn trải bàn hay nệm ghế đều là hàng mới, trên mặt có thêu hoa hải đường rất đẹp. Menu làm bằng da dê, bên trong dùng bút lông ghi rõ ràng từng món ăn, lại được bọc nhựa rất sạch sẽ. Đèn trong phòng theo kiểu cung đình, ly sứ nhẵn nhụi, cầm trong tay cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái, bên trên còn có đường vân hơi mờ. Vách tướng bốn phía đều có cửa sổ, cánh cửa được vẽ sơn thủy giống như có thể bước vào, thật sự rất đẹp. Đã sớm có người chờ trong phòng, sau khi Trương Thông tiến vào thì nhanh chóng đứng lên tươi cười gật đầu chào hỏi Trương Thông và Vương Tử Quân. - Chủ tịch Vương, mời anh ngồi. Trương Thông rõ ràng rất thân thuộc với hai cặp nam nữ trong phòng, hắn khẽ gật đầu với bọn họ rồi nhiệt tình mời Vương Tử Quân ngồi xuống vị trí trung tâm. Anh Trương, hai chúng ta còn khách khí làm gì? Tôi thấy hay là bỏ ghế trung tâm, chúng ta ngồi hai bên.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc ghế trung tâm, hắn phất tay phân phó với Trần Mập.
Trần Mập nghe rõ lời phân phó của Vương Tử Quân thì cũng không hành động ngay, hắn nhìn thoáng qua Trương Thông, sau đó mới cất đi chiếc ghế chủ vị.
- Chủ tịch Vương, anh quá khách khí rồi, hôm nay anh là khách quý, xem như tôi cũng được thơm lây.
Trương Thông vừa ngồi xuống chiếc ghế ở phía bên phải vừa cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Trương, anh Trương, anh em chúng ta chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không nên bày ra nhiều quy củ như vậy.
- Chủ tịch Vương nói đúng, chủ tịch Trương cũng không nên từ chối.
Một âm thanh trong trẻo vang lên từ trong miệng cô gái ngồi phía bên trái Trương Thông, cố gái này nhìn qua cũng hơn hai mươi tuổi, trời khá lạnh nhưng ăn mặc khá phong phanh. Một bộ quần áo bó sát người bộc lộ đường cong rõ ràng, bộ ngực nhô cao trên chiếc áo lông hơi mỏng làm cho người ta càng phải chú tâm hơn. Nhưng ấn tượng sâu nhất của cô gái này với người đối diện chính là dáng người và gương mặt, thật sự rất xinh đẹp.
Khi hai người Vương Tử Quân và Trương Thông đang nói chuyện với nhau mà chen vào, nếu không đủ thân phận thì rõ ràng là phạm húy. Nhưng cô gái lên tiếng lại làm cho đám người nơi đây cảm thấy chẳng có gì bất ổn.
- Từ xưa mỹ nữ đã yêu anh hùng, Dao Dao hướng về phía chủ tịch Vương như vậy cũng thật sự làm cho tôi có chút khó chịu.
Trương Thông dừng ánh mắt lại trên bộ ngực cao ngất của cô gái, hắn giả vờ dùng giọng ghen tị nói.
- Chủ tịch Trương, xem anh nói kìa, nếu như anh còn nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể uất ức mà chết.
Cô gái được gọi là Dao Dao nói mà trong mắt bùng lên một tầng sương mù rất quyến rũ, điều này làm cho toàn thân nàng như tỏa sáng, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc.
- Chủ tịch Trương, anh tự gây ra phiền toái thì tự mình giải quyết, lát nữa chúng tôi còn muốn nghe giọng hát của Dao Dao, nếu như cô ấy không vui, như vậy chút nữa mọi người cũng không có được cơ hội thưởng thức.
Ngồi bên cạnh Vương Tử Quân là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, người này mặc một bộ tây trang màu đen với một bộ mắt kính khung đen, nhìn qua thật sự giống như một vị học giả.
Nói một người đàn ông giải quyết vấn đề với một người phụ nữ, đặc biệt là với một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, lời này cực kỳ có ý nghĩa, rất có trình độ. Khi đám đàn ông ngồi trên bàn rượu dưới bầu không khí vui vẻ thì nói như vậy sẽ lập tức cười vang dội, tất nhiên Trương Thông cũng không ngoại lệ, hắn cười ha ha hiểu ý rồi gật đầu nói:
- Tốt, tốt, giám đốc Đinh có phân phó, tôi cung kính cũng không bằng tuân mệnh.
Trương Thông lên tiếng nói đùa, sau đó lại quay sang khẽ nói vài câu với cô gái bên cạnh, điều này làm cho cô nàng xấu hổ đỏ mặt cả giận muốn đánh, thế là bầu không khí trong phòng càng thêm nhiệt liệt.
Khi có chút kết giao với Trương Thông, Vương Tử Quân còn có ý nghĩ muốn lôi kéo người này. Nhưng khi nhìn thấy đối phương biểu hiện nóng như lửa với hai người này, tâm tình của hắn chợt trở nên nguội lạnh. Tuy hắn không biết chính xác đối phương có sạch sẽ hay không, thế nhưng đối phương không chịu áp chế, lại rêu rao khoe khoang đưa người đến đây, còn có bao phần định lực? Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, nhất định phải bảo trì khoảng cách với Trương Thông.
- Chủ tịch Vương, tôi và giám đốc Đinh là bạn bè nhiều năm, cũng đã quen nói đùa như vậy, mong anh bỏ quá cho.
Trương Thông nói rồi nâng ly rượu đầy tràn lên nói:
- Hôm nay chúng ta uống ly rượu này hoan nghênh chủ tịch Vương, sau đó tôi sẽ giới thiệu mọi người.
Trương Thông nói rồi đứng thẳng người lên, đám người giám đốc Đinh cũng đứng lên, mọi người nhìn về phía Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, hắn cười cười nhìn những người ở chung quanh, sau đó cùng cạn ly với bọn họ. Sau khi hắn ngồi xuống thì Trương Thông chỉ về phía giám đốc Đinh nói:
- Chủ tịch Vương, giới thiệu cho ngài, đây là giám đốc Đinh của tập đoàn Chấn Nguyên, là Đinh Xuyên Trụ.
- Chào chủ tịch Vương, hy vọng sau này này giúp đỡ tập đoàn Chấn Nguyên nhiều hơn.
Đinh Xuyên Trụ nói rồi đưa hai tay ra với Vương Tử Quân.
"Tập đoàn Chấn Nguyên!"
Vương Tử Quân thật sự chưa từng nghe nói về tập đoàn này, dù sao thì thành phố Đông Bộ cũng có nhiều doanh nghiệp, hắn cũng không thể nào nhớ hết được.
Sau khi bắt tay Đinh Xuyên Trụ thì Trương Thông cười nói:
- Chủ tịch Vương, nếu ngài không quen giám đốc Đinh thì không có vấn đề, nhưng anh nhất định đã từng nghe đến tên của anh của anh ấy, đại ca của anh Đinh là thư ký trưởng Đinh của văn phòng tỉnh ủy.
Văn phòng tỉnh ủy có bảy tám vị chính phó thư ký trưởng, Vương Tử Quân tuy không quen thuộc tất cả nhưng lại nhớ rất rõ ràng. Trương Thông nói đến thư ký trưởng Đinh, tuy chỉ là một phó thư ký trưởng nhưng lại kiêm chức vụ chủ nhiệm văn phòng, chính là một trong những phó thư ký trưởng có thực quyền của văn phòng tỉnh ủy.
Hèn gì Trương Thông lại nhiệt tình với đối phương như vậy, dù Vương Tử Quân có chút cam khái thế nhưng cũng không có biểu hiện gì đặc biệt.
- Chủ tịch Vương, tuy tôi và ngài lần đầu gặp mặt nhưng đại danh của ngài thật sự như sấm nổ bên tai. Trước nay anh tôi về nhà rất ít khi bàn chuyện công tác, nhưng lại khen không dứt miệng với chủ tịch Vương, nói ngài là một vị cán bộ trẻ cực kỳ có tương lai của tỉnh Sơn Nam.
Tuy cái tên Đinh Xuyên Trụ là không quá hay nhưng bản thân lại là người hiểu chuyện, hơn nữa nói chuyện rất đoan chính, ẩn giấu mà không quá lộ liễu, làm người nghe cảm thấy thoải mái, nhanh chóng kéo ngắn khoảng cách với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tuy không có ý định kết thâm giao với những người này, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với người ta, thế cho nên chỉ cười cười với Đinh Xuyên Trụ rồi dùng giọng khiêm tốn nói:
- Thư ký trưởng quá khen ngợi rồi.
Sau khi giới thiệu Đinh Xuyên Trụ, Trương Thông lại giới thiệu ba người Dao Dao, người đàn ông ngồi đối diện với Đinh Xuyên Trụ chính là một vị phó tổng giám đốc của tập đoàn Chấn Nguyên, tên là Hầu Báo Quốc. Nếu so với một người hơi gầy gò như Đinh Xuyên Trụ, Hầu Báo Quốc lại có bộ dạng là tổng giám đốc công ty hơn cả.
Dao Dao lại không được giới thiệu đầy đủ, còn cô gái ngồi bên cạnh nàng tên là Tiểu Hân, dù dung mạo kém Dao Dao ba phần nhưng lại có bộ dạng nhẹ nhàng vui sướng, da thịt long lanh, mắt như mặt hồ yên tĩnh. Cô gái có gương mặt xinh xắn lúc nào cũng treo nụ cười, thậm chí có một sức hút vô hình với người đối diện.
Có sự quan tâm của ông chủ Trần nên thức ăn được đưa đến rất nhanh, đầu bếp nơi đây lại rất tài năng, các món làm rất đẹp và thơm ngon, căn bản mới ngửi mùi đã làm cho người ta chảy nước miếng.
Trương Thông vốn là người giỏi điều tiết bầu không khí, hơn nữa hai cô gái Dao Dao và Tiểu Hân cũng tươi cười như hoa, bầu không khí tất nhiên sẽ càng thêm linh đình, tiếng cười nói xôn xao.
Chủ đề của mọi người là những tin đồn vui vẻ trong tỉnh, sau đó lại chạy sang vấn đề sinh tồn của xí nghiệp. Đinh Xuyên Trụ không khỏi mở miệng nói ra vài phần kinh nghiệm của mình, thật sự làm cho nhiều người cảm khái.
Mọi người liên tục gật đầu giống như Trương Thông mời Vương Tử Quân dùng cơm chính là kéo gần cảm tình, cũng không có ý nghĩa gì khác.
Nhưng Vương Tử Quân cũng không phải là một cán bộ vừa bước chân vào quan trường, hắn tất nhiên không đơn thuần cho rằng Trương Thông giới thiệu cho mìn những người này chủ yếu là dùng cơm cho vui. Đặt biệt Đinh Xuyên Trụ là em trai của thư ký trưởng Đinh, đây sẽ không phai là một bữa cơm vô duyên vô cớ.