Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1712: Chương 1712: Quan trường giống như nơi giao dịch.




Trần Vũ Tường cầm điện thoại lên rồi tươi cười nói với đầu dây bên kia: - Lão lãnh đạo, làm phiền ngài liên hệ với công ty LiSang, tỉnh Tây Tường chúng tôi có tưu thế tuyệt đối với hạng mục của công ty bọn họ, hơn nữa phía chúng tôi cũng có đủ thành ý. Nếu như có điều kiện gì đó mà phía công ty LiSang không hài lòng, chúng tôi có thể nhanh chóng điều chỉnh...

Trần Vũ Tường gọi điện thoại đi hơn mười phút, sau đó mới buông điện thoại xuống. Hắn mệt mỏi dựa lưng lên ghế, cảm thấy lúc này rất mệt. Trước mặt người ngoài thì hắn luôn bày ra bộ dạng tinh thần phơi phới, trong người giống như ẩn giấu một luồng năng lượng cực kỳ lớn, để hắn liên tục thực hiện công tác như sấm sét. Nhưng bây giờ một mình hắn ở trong phòng làm việc, hắn cảm thấy không nên tiếp tục áp chế làm khổ mình.

Trần Vũ Tường rất không cam lòng vì hạng mục của công ty LiSang, những năm qua hắn là người đứng đầu công tác của ủy ban nhân dân tỉnh Tây Tường, nói một cách công chính, hắn căn bản là một vị chủ tịch tỉnh cực kỳ hợp cách.

Trần Vũ Tường căn bản lo lắng hết lòng, dốc tất cả tinh lực kêu gọi đầu tư vì sự phát triển của tỉnh Tây Tường. Những năm qua hắn làm chủ công tác của ủy ban nhân dân tỉnh, mặc dù không nói công lao cái thế, nhưng ít nhất cũng là người có công lớn, hắn tự nghĩ mình không thẹn với lương tâm khi đối diện với năm sáu chục triệu dân Tây Tường.

Nhưng Trần Vũ Tường lại bị đụng đầu ở sự kiện chạy hạng mục của công ty LiSang. Hắn vốn tin tưởng mười phần vào hạng mục này, không những làm cho bên dưới chuẩn bị cực kỳ kỹ càng, ngay cả chính bản thân hắn cũng tìm hiểu rất rõ về hạng mục này.

Nhưng công ty LiSang căn bản không có để lại chút ý nghĩ nào, khảo sát xong thì vỗ mông rời đi. Lúc bắt đầu thì Trần Vũ Tường căn bản không thể tin được, bất đắc dĩ đây chính là sự thật, xem như một hạng mục đầu tư lớn đã vỗ cánh bay ra khỏi lòng bàn tay của hắn.

Nhưng những tỉnh thành tham gia cạnh tranh khác cũng không thành công, điều này làm cho Trần Vũ Tường thở dài một hơi. Dù sao thì mọi người cũng không thành công, tỉnh Tây Tường cũng không thành công, sẽ không có người nói gì về hắn.

Vừa rồi Trần Vũ Tường gọi điện thoại chính là muốn tranh thủ một chút, trong từ điển của Trần Vũ Tường thì kiên trì rất quan trọng, có đôi khi sự việc chỉ còn kém một chút, chỉ cần kiên trì sẽ thành công.

Lúc này cũng không phải thành công, cái này là cơ hội. Trần Vũ Tường thầm nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng cầm lấy điện thoại, chỉ sau hai phút thì thư ký trưởng Lô Đạo Chính đi vào.

Lô Đạo Chính là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh trước khi Trần Vũ Tường đến Tây Tường, thế nhưng hai bên làm việc và phối hợp với nhau rất tốt, hơn nữa đại đa số người này đều theo sát công tác của Trần Vũ Tường. Thế nên Trần Vũ Tường rất hài lòng, khi mới đến cũng có ý nghĩ thay người, nhưng khi quan hệ giữa hai người càng thêm thân mật thì hắn không khỏi gác lại ý nghĩ này.

Lô Đạo Chính đi vào trong phòng cũng không ngồi xuống mà cung kính nói với Trần Vũ Tường: - Chủ tịch, ngài có gì cần phân phó sao?

- Thư ký trưởng Lô, chỉ có hai người chúng ta cũng không nên quá gò ép, mời anh ngồi. Trần Vũ Tường chỉ vào ghế cho Lô Đạo Chính ngồi xuống.

]Lô Đạo Chính cũng không khách khí, bình thường hắn vào trong phòng làm việc của Trần Vũ Tường đều có chỗ để ngồi, dù hắn không nói gì mà trực tiếp ngồi xuống thì Trần Vũ Tường cũng không mất hứng. Dù sao hắn cũng là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng hắn vì muốn để cho Trần Vũ Tường tôn trọng mình, thế cho nên mỗi lần đến đều đứng rất cung kính, dù hành động như vậy là thừa nhưng hắn cũng không dám chủ quan.

Dù sao lãnh đạo trước đó của Lô Đạo Chính đã ra đi, Trần Vũ Tường không điều chỉnh cương vị của hắn theo đúng quy củ, điều này rõ ràng là tín nhiệm hắn. Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy vì sao Lô Đạo Chính lại cung kính với Trần Vũ Tường như vậy.

- Thư ký trưởng, anh gọi điện thoại cho những thành tích có khả năng tiếp nhận hạng mục, để bọn họ không được lời biếng. Trần Vũ Tường uống một hớp trà rồi mở miệng phân phó Lô Đạo Chính.

Lô Đạo Chính chợt sững sờ, hắn là thư ký trưởng mỗi ngày đều phải xử lý rất nhiều việc, có đôi khi cảm thấy đầu óc mình kêu vo ve như ong bay. Lúc này Trần Vũ Tường cũng nói không rõ ràng, thế nên hắn không biết đó là hạng mục nào.

Dù sao thì trong tỉnh Tây Tường có quá nhiều hạng mục, hơn nữa khoảng thời gian này Trần Vũ Tường cũng không quá chú trọng vào hạng mục nào. Trong đầu Lô Đạo Chính lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi dùng giọng nghi hoặc hỏi: - Chủ tịch, là hạng mục nào?

Trần Vũ Tường có chút chần chờ, sau đó hắn cười ha hả nói: - Thư ký trưởng, cũng là tôi nói không rõ ràng, tôi nói đến hạng mục của công ty LiSang.

- Thế nào, hạng mục này sẽ rơi xuống tỉnh Tây Tường chúng ta sao? Lô Đạo Chính căn bản biết khá nhiều về hạng mục của công ty LiSang, Trần Vũ Tường đã hao tổn nhiều tinh lực để kéo hạng mục này về Tây Tường, hắn là thư ký trưởng cũng không thể không quan tâm. Khi kết quả khảo sát không được tốt thì hắn còn có ý nghĩ muốn đến an ủi Trần Vũ Tường.

- Lúc này còn chưa quyết định là địa phương nào, thế nhưng nếu chưa xác định thì rõ ràng là Tây Tường còn cơ hội. Chung ta không nên bỏ qua cơ hội, phải dùng lực lượng lớn nhất để tranh thủ cơ hội này. Trần Vũ Tường khoa chân múa tay lên không trung giống như muốn nắm bắt thứ gì đó.

Ngôn ngữ cử chỉ của Trần Vũ Tường rất phong phú, hắn nói chuyện thích dùng cử chỉ để truyền đạt quyết tâm của mình. Lô Đạo Chính hai năm qua công tác bên cạnh Trần Vũ Tường, tất nhiên cũng là người hiểu biết rộng rãi về ngôn ngữ cử chỉ của lãnh đạo.

- Chủ tịch nói rất đúng, thật ra thành công và thất bại chỉ cách nhau một đường ranh giới nhỏ, nếu có ý nghĩ không đúng thì sẽ hỏng hết. Rất nhiều chuyện chỉ cần kiên trì thì biết đâu sẽ thành công. Lô Đạo Chính khẳng định câu nói của Trần Vũ Tường, sau đó nói tiếp: - Tôi cảm thấy chúng ta nên tiếp tục tranh thủ, nếu thành công thì quá đáng mừng, cho dù là thất bại thì lãnh đạo thượng cấp cũng thấy rõ thái độ của tỉnh Tây Tường chúng ta.

- Tốt, anh sắp xếp một chút, hôm nay chúng ta đi đến thủ đô tiếp xúc với người của công ty LiSang. Trần Vũ Tường khoát tay áo với Lô Đạo Chính rồi trầm giọng sắp xếp.

Lô Đạo Chính đồng ý một tiếng, cũng không đứng lên mà xin chỉ thị: - Chủ tịch, hôm nay máy bay đi thủ đô vào lúc tám giờ tối, sáng sớm ngày mai có một chuyến chín giờ. Dựa theo hành trình của công ty LiSang, có lẽ bây giờ bọn họ đang khảo sát ở Mật Đông, anh xem, chúng ta có nên đi bây giờ không?

- Chúng ta sẽ đi vào tối nay. Anh cũng không phải không biết tình huống ở Mật Đông, có gì tốt đẹp cơ chứ? Biết đâu bây giờ đoàn khảo sát của công ty LiSang đã đi về thủ đô rồi. Trần Vũ Tường cười ha hả dùng giọng tự tin nói.

Lô Đạo Chính đồng ý một tiếng, hắn chuẩn bị đi ra ngoài sắp xếp công tác. Khi hắn vừa đứng lên thì điện thoại của Trần Vũ Tường đã vang lên.

Lô Đạo Chính nhìn thoáng qua Trần Vũ Tường, phát hiện Trần Vũ Tường cũng không có ý cho mình nhận điện thoại, thế là chuẩn bị rời đi. Dù sao thì khi lãnh đạo nghe điện thoại cũng có không ít cấm kỵ, nếu anh không chú ý thì sẽ dễ dàng rơi vào tình huống khó khăn.

Nhưng Trần Vũ Tường đã vung tay cản lại động tác của Lô Đạo Chính, sau đó hắn cười ha hả nói với đầu dây bên kia: - Lão lãnh đạo, tôi là Trần Vũ Tường, có phải đã có gì tốt rồi không? Tôi biết lão lãnh đạo ngài không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì phải là danh tiếng đầy trời.

Nhưng gương mặt vui cười của Trần Vũ Tường nhanh chóng đông cứng lại, điều này làm cho Lô Đạo Chính đứng cách đó không xa sinh ra cảm giác không hay. Lô Đạo Chính hiểu rõ lãnh đạo của mình, người này có năng lực công tác rất mạnh, nhìn chuẩn thủ hạ, khi có việc không liên quan đến mình thì căn bản biết thành người triết lý, thế nhưng một khi có liên quan, tâm tình dễ dàng mất kiểm soát.

Không phải là có chuyển biến gì đấy chứ? Không phải địa phương khác đã giành mất cơ hội rồi chứ? Khi Lô Đạo Chính đang thầm nghĩ rối loạn, lúc này chợt nghe Trần Vũ Tường nói: - Lão lãnh đạo, ngài không phải nói đùa đấy chứ? Làm sao hạng mục kia lại rơi vào tay Mật Đông? Dựa vào tình huống của Mật Đông, trừ khi người của công ty LiSang...

Hai phút sau Trần Vũ Tường cúp điện thoại, vẻ mặt của hắn cũng đã khôi phục lại như thường. Hắn đưa mắt nhìn Lô Đạo Chính đang nhìn mình bằng ánh mắt rất quan tâm, hắn miễn cưỡng cười nói: - Thư ký trưởng, không cần tiếp tục làm phiền, hôm nay chúng ta không về thủ đô.

- Chủ tịch, hạng mục của công ty LiSang... Lô Đạo Chính dùng giọng chú ý hỏi Trần Vũ Tường.

- Đã được quyết định, công ty LiSang đã chọn Mật Đông, cũng không biết tiểu tử Vương Tử Quân kia cho ra thủ đoạn gì mà lại làm cho công ty LiSang chọn Mật Đông. Trần Vũ Tường nói đến đây thì xoa xoa đầu nói với Lô Đạo Chính: - Thư ký trưởng, xét về phương diện nông nghiệp, anh cảm thấy Mật Đông có điểm nào mạnh hơn Tây Tường chúng ta?

- Chủ tịch, kết quả như vậy thật sự làm cho người ta cảm thấy khó tưởng. Ngài nghĩ mà xem, có phải là Mật Đông đã làm ra công tác gì đó trước khi hạng mục được xác định, vì vậy mới xuất hiện tình huống này? Lô Đạo Chính trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý nghĩ của mình.

Những lời này cũng không phải là Lô Đạo Chính nói theo lời của Trần Vũ Tường, theo những gì hắn hiểu về Mật Đông, căn bản là không có ưu thế gì khi so sánh với tỉnh Tây Tường. Nhưng hạng mục của công ty LiSang lại không chọn tỉnh Tây Tường, cũng không chọn các tỉnh thành khác tham gia cạnh tranh, lại chọn Mật Đông, thế cho nên ai cũng cảm thấy bên trong tuyệt đối có nhân tố gì đó.

- Hừ, người ta đã làm tốt công tác, đó là người ta có bản lĩnh, xem ra tôi đã xem thường Vương Tử Quân rồi. Trần Vũ Tường nghĩ đến những lời mình nói với Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm khái vô hạn.

Trần Vũ Tường cảm thấy mình thất bại lần này nhất định là do Vương Tử Quân bên kia khắc phục khó khăn. Quan trường là như vậy, nói toạc ra thì nơi đây chính là chốn giao dịch trong tối hoặc ngoài sáng, tất cả phải cần giao dịch.

Trần Vũ Tường ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của mình, hắn đã khôi phục lại sự tự tin của mình. Hắn không khỏi cười nói với Lô Đạo Chính: - Thủ đoạn nhỏ chỉ là nhất thời, cuối cùng phải nhìn vào bản lĩnh thật sự.

Lô Đạo Chính gật đầu nói: - Chủ tịch nói rất đúng.

Hứng thú trò chuyện của hai người nhanh chóng bùng phát, Trần Vũ Tường lấy vài văn kiện ra trưng cầu ý kiến của Lô Đạo Chính, mà Lô Đạo Chính cũng không quên nói ra ý nghĩ của mình, thế là thời gian nhanh chóng trôi qua.

- Thư ký trưởng, chúng ta vì mãi nói chuyện mà quên mất đến thời điểm dùng cơm, đi, chúng ta đi ăn cơm. Trần Vũ Tường nhìn bầu trời đã tối ở bên ngoài, sau đó nói với Lô Đạo Chính.

Lô Đạo Chính đứng lên, hắn xin chỉ thị xem Trần Vũ Tường đi dùng cơm ở đâu? Khi ăn cơm thì thư ký có đưa đến một văn kiện cho Trần Vũ Tường, đây là văn kiện của trung ương, nội dung của nó chủ yếu thông báo về hạng mục của công ty LiSang.

Trần Vũ Tường đọc qua bản thông báo, một lúc lâu sau cũng không nói gì.

Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc của mình, trong tay chính là văn kiện thức đẩy phát triển sản nghiệp mới do phòng nghiên cứu chính sách biên soạn theo ý nghĩ của hắn. Văn kiện này không những làm nổi bật sự quan trọng của các sản nghiệp mới, có các chính sách hỗ trợ, còn cho ra những lời đề nghị về phương diện kiến thiết và tụ tập các sản nghiệp mới.

Vương Tử Quân căn bản khá thỏa mãn với văn kiện này, mặc dù ở phương diện đề nghị vẫn còn liên quan đến vấn đề thao tác chưa đủ mạnh, thế nhưng trên cơ bản đã biểu đạt tư tưởng rất đúng chỗ.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân buông văn kiện, hắn mỉm cười tiếp điện thoại: - Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.

- Chào chủ tịch Vương, tôi là Trần Vũ Tường, chúc mừng anh, không ngờ anh lại là người độc chiếm hạng mục của công ty LiSang. Trần Vũ Tường ở đầu dây bên kia dùng giọng vui vẻ nói.

Vương Tử Quân nở nụ cười khiêm tốn nói: - Chủ tịch Trần, thật ra ở nhiều phương diện chúng tôi có chênh lệch không nhỏ với Tây Tường, lần này sở dĩ công ty LiSang chọn Mật Đông căn bản là cực kỳ ngoài ý muốn.

Vương Tử Quân căn bản là nói sự thật, tuy hắn căn bản cực kỳ có cố gắng thế nhưng cũng không chắc công ty LiSang sẽ chọn Mật Đông. Khi nghe được kết quả này, thậm chí Vương Tử Quân còn nghĩ rằng nó có liên quan đến Tần Hồng Cẩm.

Nhưng sau khi Vương Tử Quân biết rõ nguyên nhân, hắn không nhịn được phải cảm thán là trời giúp mình. Vì công ty LiSang căn bản có yêu cầu nghiêm khắc với hoàn cảnh môi trường, các tỉnh khác có điều kiện nông nghiệp rất tốt, thế nhưng lại không đạt được yêu cầu ở phương diện bảo vệ môi trường.

Dù Mật Đông kém hơn các tỉnh thành khác ở phương diện cơ sở nông nghiệp, thế nhưng lại là đi đầu ở phương điện bảo vệ môi trường. Đặc biệt là thời gian gần đây ủy ban nhân dân tỉnh chú trọng chỉnh đốn và cải cách các xí nghiệp ô nhiễm càng có được hiệu quả rõ rệt.

- Ôi, chủ tịch Tử Quân thật sự là quá khiêm nhường, có một số việc nhìn qua thì giống như ngẫu nhiên, thế nhưng thực tế lại cất giấu nhiều thành phần. Lúc này tỉnh Tây Tường chúng tôi thua tâm phục khẩu phục, nhưng sau này còn nhiều cơ hội, chúng tôi cũng không nghĩ rằng mình cứ thua mãi được. Trần Vũ Tường nói vẫn mang nụ cười vui vẻ như trước.

Vương Tử Quân nói hai câu khiêm tốn với Trần Vũ Tường thế nhưng trong lòng lại không khỏi có vài phần bội phục. Chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần Trần Vũ Tường thừa nhận ưu thế của mình, đây cũng là một điều không tầm thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.