Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1191: Chương 1191: Quan trường không tiến thì lùi.




Trong phòng tổ chức, Lục Trạch Lương đang xoay xoay chiếc điện thoại mới mua, hắn vuốt bàn phím bóng loáng, nhìn màn hình màu sắc rực rỡ, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Hai ngày trước Lục Trạch Lương đã được xem đoạn quảng cáo về chiếc điện thoại này, biết rõ đây là kiểu mới nhất. Dựa theo những gì nói trên quảng cáo, sử dụng chiếc điện thoại này rõ ràng là biểu hiện của thân phận quý tộc. Mặc dù trưởng phòng Lục căn bản không quan tâm đến những điều này, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy rất thích chiếc điện thoại này.

Nhưng nếu so với chiếc điện thoại thì Lục Trạch Lương căn bản lại rất thích chuyện liên quan đến Vương Tử Quân hơn nhiều. Bí thư Diêu quả nhiên là bí thư Diêu, chỉ cần ra tay thì tất cả vấn đề đã tan tành mây khói.

Tuy sự việc tuyệt đối không thể nào cho ra thỏa hiếp, thế nhưng Lục Trạch Lương căn bản không thích đơn vị mình phát ra những âm thanh không hài hòa.

Lúc này thì quá tốt, mọi chuyện đều đã xong. Nhiều ý nghĩ lóe lên trong đầu Lục Trạch Lương, hắn chợt chuyển tâm tư sang phương diện bổ nhiệm nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Hắn sẽ kéo dài một chút, để xem Vương Tử Quân có thể gây ra được sóng gió gì, để xem mình không thông qua thì đối phương làm được trò gì?

Lục Trạch Lương nghĩ đến bộ dạng vừa vội vàng vừa không làm gì được của Vương Tử Quân thì cảm thấy rất thoải mái, cảm giác thoải mái này đã lâu chưa được hưởng thụ qua.

- Tút tút tút.

Điện thoại đổ chuống kéo Lục Trạch Lương ra khỏi trạng thái đắc ý, hắn cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua rồi khẽ nói:

- Alo, tôi là Lục Trạch Lương.

- Ha ha ha, chào trưởng phòng Lục, tôi là Kim Hành Thuấn, anh có bận rộn gì không?

Phó chủ tịch thường ủy Kim Hành Thuấn mở miệng nói.

Lục Trạch Lương có quan hệ không tệ với Kim Hành Thuấn, vừa nghe thấy người gọi điện thoại đến cho mình là Kim Hành Thuấn thì hắn cười nói:

- Chủ tịch Kim, ngài có gì cần dặn dò thì cứ nói, đối với người khác thì tôi căn bản là nói mình rất bận rộn, thế nhưng chỉ cần ngài mở miệng thì tôi sẽ nhanh chóng chạy đến.

Kim Hành Thuấn cười càng thêm khoa trương, hắn vừa cười vừa dùng giọng thân mật nói:

- Anh Long cũng đừng nên nói lời ngon ngọt với tôi, ngài nói như vậy làm cho tôi cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.

Hai người nói thêm vài câu buôn chuyện, Kim Hành Thuấn chợt cười nói:

- Trưởng phòng Lục, tối nay anh có bận rộn gì không? Nếu như không có việc gì, hai người chúng ta đã lâu rồi không uống cùng nhau, hôm nay uống vài ly được không?

- Tốt quá, nhưng này anh Kim, anh cũng không nên cứ như lần trước không chịu uống ngụm nào đấy nhé?

Mặc dù biết Kim Hành Thuấn căn bản không phải vô duyên vô cớ mời mình uống rượu, thế nhưng Lục Trạch Lương vẫn sảng khoái tiếp nhận lời mời. Dù sao thì Kim Hành Thuấn cũng không phải là người thường, tuy có vị trí thấp hơn mình trong thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng địa vị trong ủy ban nhân dân tỉnh lại căn bản là rất cao.

Kim Hành Thuấn thấy Lục Trạch Lương sảng khoái đồng ý thì cười ha hả nói:

- Khi đó tôi cảm thấy dạ dày có chút không thoải mái, thế nên mới chiếm chút tiện nghi, lúc này tôi phải uống no say với anh mới được.

Sau khi xử lý thêm vài hạng mục công tác thì Lục Trạch Lương chợt nghĩ đã lâu mình không gọi cho lãnh đạo tuyến trên. Hắn có chút do dự, sau đó gọi điện thoại cho một người bạn học của mình. Tuy người bạn kia của hắn bây giờ chỉ là cấp phó giám đốc sở, thế nhưng vị trí lại rất quan trọng, làm cho Lục Trạch Lương liên tục trò chuyện tăng cường quan hệ.

Sau khi nối thông điện thoại thì Lục Trạch Lương cười hỏi thăm người bạn của mình vài câu, người bạn cũng tỏ ra rất vui với cuộc điện thoại của Lục Trạch Lương. Dù sao so sánh chức vụ thì hắn cũng là hạ cấp của Lục Trạch Lương.

Hai người bạn học trò chuyện một lúc lâu thì càng thêm thân cận, người bạn bên kia chợt mở miệng nói:

- Anh Lục, hai ngày trước tôi nghe trưởng ban Dương nói đến anh.

Trái tim của Lục Trạch Lương chợt treo lên, hắn biết rõ trưởng ban Dương trong miệng người bạn của mình là ai. Thế là hắn chợt dùng giọng cẩn thận nói:

- Trưởng ban Dương nói thế nào?

- Trưởng ban Dương nói anh là người có năng lực mạnh, hơn nữa còn kiên trì nguyên tắc.

Người bạn học tuy chỉ nghe được lãnh đạo nói vài câu, rốt cuộc là có ý gì thì hắn căn bản không hiểu rõ, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng thành thật nói:

- Anh Long, lãnh đạo coi trọng anh, xem ra thời gian an nhàn của anh sắp đến rồi. Tôi nói cho anh biết nhé, có chuyện tốt cũng không nên hưởng thụ một minh, sau này đến thời điểm thì anh cũng nên vung tay kéo giúp tôi một chút.

- Ha ha ha, nên kéo cũng là người ở bên cạnh lãnh đạo như anh mới đúng.

Lục Trạch Lương cảm thấy rất vui mừng, thế nhưng lại mở miệng dùng giọng cực kỳ khách khí nói. Sau khi nói thêm vài câu thì Lục Trạch Lương chợt thay đổi chủ đề:

- Triệu Phong có năng lực công tác rất tốt, đã rèn luyện ở tuyến dưới được một năm, tôi cảm thấy phản ứng của cậu ấy là rất tốt. Ý của tôi là nên gia tăng trọng trách cho cậu ấy, dù sao thì như vậy mới có thể làm cho cậu ấy trưởng thành hơn.

Triệu Phong là em trai người bạn học của Lục Trạch Lương, bây giờ đang làm phó bí thư huyện ủy. Sau khi người bạn bên kia nghe được lời của Lục Trạch Lương, hắn càng nở nụ cười thân cận:

- Anh Lục, những chuyện này cứ nên thực hiện theo đúng nguyên tắc, tôi là người làm anh, căn bản phải lảnh tránh ở những sự kiện thế này.

Hai người cười ha hả nói thêm vài câu, Lục Trạch Lương đã đạt được mục đích của mình, hắn cũng không nói thêm điều gì khác, bắt đầu thay đổi chủ đề mời người bạn của mình khi nào rảnh thì đến nhà chơi, sau đó nói về vài câu chuyện cũ rồi vui vẻ cúp điện thoại.

Lục Trạch Lương đặt điện thoại xuống và vẫn cảm thấy có chút không thỏa mãn. Tuy tin tức của người bạn làm cho hắn cảm thấy rất vui mừng, thế nhưng hắn căn bản không biết được tin tức này là tốt hay xấu.

Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn luôn là người cực kỳ bình ổn ở chuyện của người khác, thế nhưng khi liên quan đến mình thì căn bản là không thể nào không vội vàng xao động được. Hắn thầm nghĩ đến nhiều khả năng, thầm nghĩ không phải là tuyến trên đang có ý nghĩ đề bạt mình sao?

Lục Trạch Lương nhận được sự giúp đỡ của Diêu Trung Tắc, hắn càng cảm thấy sự chênh lệch giữa mình và bí thư Diêu là thế nào. Đồng thời hắn cũng thật sự sinh ra ánh mắt khác khi nhìn vào Diêu Trung Tắc. Tuy hắn biết rõ ý nghĩ khác lạ của mình là không hay, dù sao thì Diêu Trung Tắc cũng là minh hữu của hắn. Thế nhưng trong quan trường không tiến thì lùi, điều này càng làm cho tâm tư tiến lên của hắn càng thêm mạnh mẽ. Nếu như hắn tiến lên vị trí của Diêu Trung Tắc, Vương Tử Quân còn dám mở miệng nói gì với mình sao?

Mãi đến chiều khi tan việc thì Lục Trạch Lương vẫn còn đang nghĩ về điều này.

Trước khi tan việc thì Kim Hành Thuấn lại gọi điện thoại đến mời Lục Trạch Lương đến khách sạn Hải Vân.

Sau khi cho thư ký đi về thì Lục Trạch Lương ngồi lên xe chạy đến khách sạn Hải Vân. Đây là một khách sạn bốn sao ở thành phố Đông Hồng, mỗi lần có việc gì thì Lục Trạch Lương căn bản rất thường xuyên đến nơi này, còn vì sao thì nguyên nhân của nó không có mấy người biết rõ, nhưng những người có biết cũng chỉ giữ trong lòng mà thôi. Khi Lục Trạch Lương xuống xe thì một người phụ nữ ưu nhã đã đi đến đứng sẵn bên cửa, người phụ nữ này thấy Lục Trạch Lương thì tiến lên chào đón:

- Chào trưởng phòng Lục, hoan nghênh ngài đến ủng hộ. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m

Lục Trạch Lương nhìn người phụ nữ mặc váy xinh đẹp tươi tắn mà trong lòng không khỏi bùng bùng lửa nóng.

Nhưng Lục Trạch Lương biết không nên làm trò gì không hay với vợ bạn, thế nên hắn chỉ cười nói:

- Chào giám đốc Lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.