Bí Thư Trùng Sinh

Chương 183: Chương 183: Quyền nặng đưa ra




Tên thư ký này biết rõ Tôn Hạ Châu là ai, thế cho nên vẻ mặt chợt biến đổi, nhưng ngay sau đó gương mặt đã trở lại bình thường, hắn nhìn về phía Tôn Hạ Châu rồi cười ha hả nói:

- Tiểu Tôn, đi làm sớm vậy?

“ Tiểu Tôn? “

Tôn Hạ Châu chợt sững sờ, từ khi mình đi theo Vương Tử Quân, tên thư ký được gọi là anh Tống kia luôn nóng lòng gọi mình là cậu Hạ Châu, bây giờ chủ tịch Vương vừa gặp phải chút vấn đề thì đối phương đã thay đổi cách xưng hô một cách chóng vánh.

Tôn Hạ Châu thật sự phản cảm với hai tên kia đang nghị luận sau lưng Vương Tử Quân, đúng là mắt chó nhìn người thấp, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi xoay người đi về phía khu văn phòng.

- Có quái gì mà khoe khoang, còn tưởng rằng đi theo một vị lãnh đạo tốt để có cơ hội thăng tiến, tôi thấy rõ ràng là đi theo sói được ăn thịt nhưng theo chó chỉ có thể ăn ***.

Tên thư ký đi theo anh Tống dùng ánh mắt ghen ghét nhìn Tôn Hạ Châu đi xa, sau đó hung hăng nói.

Anh Tống vỗ vỗ vai tên đồng bạn, cũng không nói gì thêm, nhưng dựa vào kinh nghiệm lâu năm của hắn, chỉ sợ Tôn Hạ Châu kia sau này khó phát triển. Trà trộn quan trường cần phải tìm đúng người đúng cột, có đôi khi điều này còn quan trọng hơn cả công tác thường ngày.

Tôn Hạ Châu vốn rất quen thuộc khu văn phòng khối chính quyền, nhưng lúc này hắn lại sinh ra chút cảm giác lạ lẫm. Dù hắn đi đến nơi nào cũng giống như có ánh mắt vô hình dán sát vào người mình, làm cho hắn cảm thấy khó hít thở.

Xuất hiện tình huống này thì Tôn Hạ Châu cũng biết rõ có chuyện gì xảy ra, hắn là một thư ký thì đã cảm nhận được khí tức đè nén như vậy, nếu là chủ tịch Vương thì sẽ là bộ dạng gì?

Tôn Hạ Châu nhanh chóng đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân vẫn ngồi ở phía bên kia với vẻ mặt điềm nhiên như không, giống như chưa từng có sự việc gì phát sinh.

- Hạ Châu đến rồi à, lại đây ngồi.

Vương Tử Quân chỉ vào chiếc ghế đối diện với mình rồi dùng giọng tùy ý nói.

Tôn Hạ Châu nhìn vẻ mặt bình tĩnh như nước chảy mây trôi của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy giống như sự kiện ở hội nghị thường ủy kia chưa từng phát sinh, lúc này vẻ mặt chủ tịch Vương vẫn rất bình thường.

- Chủ tịch Vương, tôi đến thêm nước nóng cho anh.

Tôn Hạ Châu vừa định đi châm nước, đúng lúc bên ngoài truyền đến những âm thanh rối loạn.

- Cô không thể vào, lãnh đạo không có ở đây, đã đi rồi.

- Mau cản cô ta lại, đừng cho cô ta làm ảnh hưởng đến trật tự văn phòng....

Trong những âm thanh náo loạn kia có một giọng nữ đang hô hào tên chủ tịch Vương, âm thanh rất chói tai.

Vương Tử Quân đứng lên đi ra ngoài cửa nhìn, đúng lúc thấy ba bốn tên bảo vệ khu văn phòng khối chính quyền đang đẩy một người phụ nữ trung niên ra ngoài, không cho đi vào.

Người phụ nữ kia là vợ của Lý Thiết Trụ, lúc này người phụ nữ nông thôn kia đang điên cuồng tránh né vòng vây của đám bảo vệ.

Vương Tử Quân nhìn thấy tình cảnh trước mắt mà nói với Tôn Hạ Châu:

- Đưa chị gái kia vào, chị ấy đến tìm gặp tôi.

Sau khi nghe Vương Tử Quân phân phó thì Tôn Hạ Châu vội vàng chạy đi, một lát sau đã đưa vợ của Lý Thiết Trụ đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Người phụ nữ này vừa thấy mặt Vương Tử Quân thì đã lớn tiếng khóc ròng:

- Chủ tịch Vương, anh phải cứu Thiết Trụ nhà tôi, anh ấy...Anh ấy đã bị cục công an bắt đi.

“ Lý Thiết Trụ bị công an bắt đi? “

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên lạnh lẽo, hắn khẽ gật đầu nói:

- Chị cứ yên tâm, tôi sẽ xử lý chuyện của Thiết Trụ.

Người phụ nữ kia lên tiếng khóc ló kể lể, Vương Tử Quân cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra. Sau khi Cơ Tòng Chính bị bắt thì hai vợ chồng Lý Thiết Trụ cũng về nhà,nhưng sáng hôm nay công an đến bắt Lý Thiết Trụ đi, nói rằng Lý Thiết Trụ cướp giật trên đường, hơn nữa còn cướp đồ của phó chủ tịch huyện, theo lời của các vị cảnh sát thì tội này phải giam hai năm.

- Đúng là hồ đồ.

Vương Tử Quân nghe vậy thì vỗ tay xuống bàn.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Lưu mời anh qua có chuyện.

Khi Vương Tử Quân đang nổi giận thì Tôn Hạ Châu đi đến khẽ nói.

Khi Vương Tử Quân đi vào trong phòng làm việc của chủ tịch huyện, Lưu Thành Quân đang phê duyệt văn kiện, khi thấy Vương Tử Quân thì hắn gật đầu nói:

- Chào chủ tịch Vương, mời cậu ngồi.

Đợi Vương Tử Quân ngồi xuống thì Lưu Thành Quân lấy ra một văn kiện nói:

- Chủ tịch Vương, cục công an sẽ tổ chức một đợt hành động trấn ấp tội phạm vào mùa đông, bọn họ có một lời đề nghị rất tốt, đồng thời bí thư Hầu lại chỉ thị cho cậu đại biểu khối chính quyền huyện Lô Bắc đến tham gia nghi thức...

- Chủ tịch Lưu, khối công an cũng không phải do tôi quản lý, sao lại sắp xếp tôi đi?

Vương Tử Quân nhìn Lưu Thành Quân rồi dùng giọng kỳ quái nói.

Trên mặt Lưu Thành Quân là nụ cười bí hiểm:

- Chủ tịch Tử Quân, tôi cũng đã nói với bí thư Hầu, nhưng bí thư Hầu nói đó là báo cáo của cục trưởng cục công an với mình, nói là cậu phê bình đã gõ lên hồi chuông cảnh báo cho cục công an, mà hành động đả kích tội phạm lần này chính là muốn cậu thấy rõ sự chuyển biến hình tượng của khối công an.

Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn, hắn không nói lời nào, nhưng ánh mắt liên tục quét qua mặt Lưu Thành Quân.

Lưu Thành Quân nhìn ánh mắt của Vương Tử Quân thì vẻ mặt trầm xuống:

- Đồng chí Tử Quân, bí thư Hầu sắp xếp như vậy thì tôi cũng thấy không ổn, cũng đã từng cực lực phản đối. Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, tôi có phản đối cũng là thế đơn lực bạc, nếu không thì ngày mai tôi cùng đi với cậu.

- Cám ơn chủ tịch, nếu bí thư Hầu đã nói như vậy thì ngày mai tôi sẽ đi, tôi cũng không muốn làm anh khó xử.

Vương Tử Quân đứng lên nở nụ cười với Lưu Thành Quân.

Lưu Thành Quân nhìn bộ dạng khôi phục lại bình thường trong chớp mắt của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, Vương Tử Quân này cũng là một nhân vật ra hồn, có thể đến tham gia đại hội ca tụng công đức của cục công an với vẻ mặt bình thản, chẳng lẽ muốn nhìn Cơ Tòng Lương vã vào mặt mình?

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Lưu Thành Quân mà vẻ mặt vẫn như nước chảy mây trôi, nhưng trên đường về phòng làm việc thì một hình bóng màu xanh chợt tiến lên tiếp đón.

“ Mạc Tiểu Bắc! “

Khi thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp xuất hiện trước mắt, khóe miệng Vương Tử Quân không biết vì sao lại lộ ra nụ cười thản nhiên.

- Anh không sao đấy chứ?

Mạc Tiểu Bắc gặp mặt Vương Tử Quân thì thản nhiên hỏi.

- Không có gì!

Vương Tử Quân đứng lại, hắn khẽ cười, bàn tay khẽ vung vẫy.

- Không ngờ sự việc lại chuyển biến nhanh như vậy, nếu không thì anh đừng quản, chuyện này tôi tìm người khác giải quyết.

Ánh mắt Mạc Tiểu Bắc chợt chớp động, nàng ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân rồi nói.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạc Tiểu Bắc, thầm nghĩ cô gái này có lẽ có lai lịch không nhỏ. Dù hắn tiếp xúc với nàng không nhiều nhưng cô gái giống như tiên nữ này nếu không nắm chắc sự việc trong tay thì chắc chắn sẽ chẳng huênh hoang, đối phương tự tin như vậy chứng tỏ sau lưng có người.

Có người thì có quan hệ, như vậy sau lưng mình cũng không trống trãi cô đơn. Vương Tử Quân tin chỉ cần mình mở miệng, dù mời ai ra thì tất cả sẽ được xử lý tốt. Nhưng hắn không muốn làm như vậy, vẫn để cho mèo chọc chuột, hắn muốn xem lực nhẫn nại của mình là đến mức độ nào.

- Không có gì, tôi sẽ giải quyết.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Mạc Tiểu Bắc rồi dùng giọng hời hợt nói.

Mạc Tiểu Bắc cũng không nói thêm điều gì, nàng xoay người đi về phía cổng. Nàng đi lại rất tiêu chuẩn, chỉ sau chốt lát thì tư thế oai hùng đã biến mất.

Vương Tử Quân nhìn về phía Mạc Tiểu Bắc, sau đó ánh mắt nhìn về phía khu văn phòng của hội đồng nhân dân cách đó không xa, hắn thầm nói:

- Chủ tịch Tằng, bây giờ đến lượt anh xuất thủ rồi đấy...

Gió bùng lên trong khu văn phòng khối chính quyền huyện càng thêm lạnh lẽo, lúc này phòng làm việc của Vương Tử Quân rất buồn tẻ trống trãi, Vương Tử Quân ngồi trong phòng làm việc đọc sách, lại vừa chăm chú ghi chép.

- Tút, tút, tút...

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, đầu dây bên kia vang lên âm thanh hùng hậu của Tằng Nhất Khả:

- Chủ tịch Vương, tôi là anh Tằng.

- Chủ tịch Tằng, chào anh.

Vương Tử Quân tuy dùng giọng nước chảy mây trôi lên tiếng nhưng bàn tay cầm bút có hơi run.

- Chủ tịch Vương, tối nay chúng tôi sẽ họp.

Giọng điệu của Tằng Nhất Khả trong điện thoại không nghe thấy chút cảm tình nào.

- À, chủ tịch Tằng không hỗ danh là lãnh đạo, thiết lập trận tuyến thật sự ổn định. Những cố gắng của chủ tịch Tằng, Tử Quân này xin ghi tạc trong lòng.

Vương Tử Quân nói rất cẩn thận, nhưng lại nói ra những cảm kích của mình rất đúng chỗ.

- Ha ha ha, tôi và chủ tịch Tử Quân có cái nhìn giống nhau, không quen nhìn những tên làm rối loạn trật tự kỷ cương. Tôi là chủ tịch hội đồng nhân dân huyện, cũng có chút quyền lợi, tôi cũng không thể nhìn huyện ủy cho ra những quyết sách sai lầm được.

Tằng Nhất Khả nói lời này cũng có ngụ ý, cũng đủ một nồi cho Vương Tử Quân tinh tế suy đoán.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không tiếp tục thảo luận về vấn đề này, hắn thản nhiên nói:

- Chủ tịch Tằng, tôi cũng thật sự có vài ý nghĩ với công tác của anh.

Khi Tằng Nhất Khả và Vương Tử Quân đang nói ra những lời mê hoặc lẫn nhau, lúc này trong phòng làm việc của cục trưởng cục công an, Cơ Tòng Lương đang chỉ vào mặt chủ nhiệm văn phòng cục công an nói:

- Đây là bản thảo mà anh mất cả đêm để viết ra sao? Anh tưởng cho chủ tịch Vương nói vài ba câu vào ngày mai là xong sao? Tôi nói cho anh biết, anh có biết cục công an chúng ta những năm qua làm được bao nhiêu công tác không? Còn nữa, anh phải xem xét cho ra những lời yêu cầu của chủ tịch Vương với cục công an, tất cả đều phải làm cho hoành tráng.

Chủ nhiệm văn phòng cục công an cúi đầu nhận lỗi, cũng không dám tranh luận, nhưng trong lòng hắn lại cực kỳ căm tức. Bản thảo kia đã là mười trang mà còn nói quá ngắn, anh nổi nóng với chủ tịch Vương thì tôi có thể hiểu, nhưng nói hết mười trang bản thảo rồi còn gì nữa?

- Được rồi, đi mà ghi lại theo đúng trọng điểm tôi nói.

Cơ Tòng Lương ném bảo thảo về phía viên chủ nhiệm rồi hỏi tiếp:

- Hội trường chuẩn bị thế nào rồi?

- Cục trưởng Cơ, đã chuẩn bị thỏa đáng, tôi đã dựa theo chỉ thị của anh, đã bố trí tốt tất cả, thông báo cho tất cả các đồn công an trong huyện, ngoài sáp xếp hai nhân viên trực ban, tất cả đều tham gia đại hội.

Chủ nhiệm văn phòng cục công an bắt đầu đổ mồ hôi nói.

- À, dù bất kỳ ai cũng không cho phép xin nghỉ, mau thông báo xuống bên dưới, cứ làm như vậy cho tôi.

Cơ Tòng Lương vung tay lên, tỏ ý viên chủ nhiệm có thể đi.

Cơ Tòng Lương lại ngồi lên ghế, ánh mắt rơi lên một tấm ảnh trên bàn làm việc, đó là một tấm ảnh chụp hơn hai mươi năm trước, hai người thanh niên đứng đó với nụ cười sáng lạn.

“ Vương Tử Quân, mày chờ đó cho tao... “

Gió lạnh gào thét, một vài túi nhựa bay vèo trong gió, làm cho gió lạnh thấu xương càng có vẻ hiu quạnh.

- Hôm nay là ngày tốt lành, mọi chuyện đều có thể thành, hôm nay là một ngày tốt lành, chúng ta hãy mở cửa đón gió xuân...

Bài ca đón xuân của huyện Lô Bắc liên tục vang lên điếc cả tai, sau đó hai cặp loa lớn lại liên tục phát ra những bài hát hành khúc, bầu không khí trên quảng trường cực kỳ tốt.

Chính giữa quảng trường là một băng rôn với nội dung: “ Đại hội tuyên thệ trước lúc ra quân trấn áp tội phạm vào mùa xuân của cục công an huyện Lô Bắc! “

Dưới hội trường là đám cảnh sát ăn mặc kín kẽ, áo khoác dày và nặng nề, nhưng gió lạnh thấu xương giống như vẫn có thể len vào bên trong, vì thế mà đám cảnh sát liên tục xoa tay giậm chân.

- Lãnh đạo làm sao vậy nhỉ, trời lạnh thế này mà phải ra quảng trường lộ thiên sao?

Đồn trưởng đồn công an thôn Trần Thôn là Trần Kim Minh, hắn vừa phát thuốc cho các đồng chí ở bên cạnh vừa dùng giọng trầm thấp hỏi.

- Thế nào? Đến bây giờ mà anh còn chưa biết gì sao? Đồn trưởng Trần, anh gần đây có phải thích đi xuống gặp các mẹ vợ dưới thôn nên quên hết rồi à?

Người bị hỏi tiến đến bên tai đồn trưởng Trần rồi nói:

- Nghe nói có người muốn động vào lãnh đạo, đây là lãnh đạo đang cố ý khoe khoang, chủ yếu là cho một vài người mất mặt, chúng ta chỉ cần đứng xem kịch hay là được.

Đồn trưởng đồn công an thị trấn huyện thành là Lưu Mậu Tài, hắn vừa đốt thuốc vừa dùng giọng hả hê nói.

Lưu Mậu Tài là đồn trưởng đồn công an thị trấn huyện thành, có thể nói là một người mắt nhìn quanh tai nghe tám hướng, tất cả những động tĩnh gió thổi cỏ lay ở cục công an huyện đều được hắn biết đến rõ ràng.

- Còn có người dám động vào lãnh đạo? Có gì xảy ra?

Trần Kim Minh thật sự lắp bắp kinh hãi, hắn vừa quẹt một cây diêm, bây giờ nghe thấy Lưu Mậu Tài nói như vậy thì hơi dừng lại, thế là que diêm tắt ngúm.

Lưu Mậu Tài nhìn ánh mắt mê hoặc của Trần Kim Minh, thế là trong long có chút hèn mọn. Hắn thầm nghĩ, Trần Thôn các người là núi cao xa hoàng đế, biết cái đếch gì? Nếu nói về chuyện trong cục, các anh chỉ xách dép cho tôi.

- Chuyện gì xảy ra? Còn có chuyện gì xảy ra nữa? Là vị phó chủ tịch huyện mới đến muốn làm chuyện lớn, nghe nói tên này cho ra lời đề nghị với hội nghị thường ủy, muốn cách chức của lãnh đạo. Một cán bộ lãnh đạo đường đường là cục trưởng cục công an mà muốn cách chức như mua rau ngoài chợ vậy sao? Hôm nay cục công an chúng ta tổ chức đại hội xuất quân với quy mô lớn, chính là cho tên không biết nông sâu kia ca tụng công đức của chúng ta.

Lưu Mậu Tài nói bằng giọng điệu rất khẽ khàng, hắn nói rõ sự việc từ đầu đến cuối, đám cảnh sát ở bên cạnh nghe xong thì cười lên ha hả.

- Đúng là loại người không biết nặng nhẹ, không ăn thịt heo nhưng cũng phải thấy heo chạy qua đường chứ? Các anh, chút nữa đồng chí phó chủ tịch đến phát biểu, chúng ta cần phải vỗ tay thật nhiệt tình, như vậy mới có thể biểu hiện lòng nhiệt tình của các đồng chí công an.

Trần Kim Minh vừa cười vừa nói.

- Trần Kim Minh, anh nói gì ở đây vậy?

Cơ Tòng Lương vừa nói vừa đi đến.

Khi thấy Cơ Tòng Lương thì vẻ mặt Trần Kim Minh chợt biến thành một đóa hoa, hắn tranh thủ thời gian đứng nghiêm, sau đó chào Cơ Tòng Lương thật sự nghiêm trang, cuối cùng nói:

- Cục trưởng Cơ, chúng tôi đang nói về chuyện vỗ tay, đến khi lãnh đạo huyện lên tiếng, chúng tôi sẽ vỗ tay thật mạnh, dù có lạnh cũng phải làm hâm nóng lòng của các đồng chí công an.

- Nói rất hay, phải như vậy mới được.

Cơ Tòng Lương mỉm cười nhìn Trần Kim Minh, hắn khẽ gật đầu rồi đi về phía đài chủ tịch.

- Hừ, Trần Kim Minh, vốn là việc của tôi, anh lại lấy làm của mình để khoe khoang thành tích sao? Tôi nói cho anh biết, nếu trưa nay anh không mở tiệc ở thôn Giáp Ngư, tôi và các anh em sẽ không tha cho anh.

Chờ Cơ Tòng Lương đi xa, Lưu Mậu Tài đấm lên vai Trần Kim Minh rồi ồn ào nói.

Lưu Mậu Tài vừa lên tiếng thì những người khác cũng không cam chịu yếu thế, vậy là nhóm người bắt đầu ồn ào bắt Trần Kim Minh phải mời khách.

- Được, được, được, không phải là một bữa cơm thôi sao? Sau khi kết thúc hội nghị thì anh em ta cùng đi, cho mọi người một bữa no nê.

Trần Kim Minh được Cơ Tòng Lương khen ngợi cũng cảm thấy rất hưng phấn, hắn cũng không chịu được tình huống các đồng nghiệp mở miệng ồn ào, thế là sảng khoái đồng ý.

- Tuýt, tuýt...

Một chiếc xe hơi chạy qua, là một chiếc Santana không cũ không mới, xe dừng lại bên cạnh hội trường, đám cảnh sát đều đưa mắt nhìn sang.

Cơ Tòng Lương biết rõ đó là chiếc xe của ai, khi thấy xe dừng lại vững vàng thì khóe miệng hắn lộ ra nụ cười thản nhiên. Hắn khẽ ngoắc viên phó cục trưởng ở bên cạnh mình lại rồi nói:

- Lãnh đạo huyện đã đến, chúng ta cùng ra nghênh đón, anh theo tôi đi đón phó chủ tịch Vương.

Bình thường hạ cấp ra chào đón lãnh đạo đều phải đón từ đầu đường, không đợi lãnh đạo xuống xe mà phải tiến lên mở cửa, nhưng Cơ Tòng Lương thì quá tốt, nói đi đón người nhưng vẫn còn ở trên đài chủ tịch, dù đi xuống nhưg xe của Vương Tử Quân đã sớm dừng lại ở chỗ đó. Cơ Tòng Lương cũng không phải kẻ ngốc, tuy có tư thái tôn trọng lãnh đạo, nhưng muốn mở cửa xe cho người ta thì đừng hòng.

Không đợi nhóm Cơ Tòng Lương từ trên bậc thang đi xuống thì Vương Tử Quân đã từ trong xe đi ra, theo hắn đi đến cục công an lần này ngoài Tôn Hạ Châu còn có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông trung niên này đeo kính, bộ dạng rất biết vâng lời khi đứng trước mặt Vương Tử Quân, xem ra là một vị cán bộ trong huyện.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, nghênh đón chậm trễ, mong anh thứ lỗi, mời vào mời vào.

Cơ Tòng Lương nói rồi hai tay bắt chặt tay Vương Tử Quân, bộ dạng đầy nhiệt tình.

Vẻ nhiệt tình của Cơ Tòng Lương thì dù ai cũng có thể nhìn thấy sự giả tọa, nhưng Vương Tử Quân chỉ cười nhạt một tiếng, hắn duỗi tay ra nói:

- Ngài quá khách khí rồi.

Hai người đều mang theo nụ cười giống như bạn cũ lâu năm không gặp, Vương Tử Quân được đám lãnh đạo cục công an vây quanh, bọn họ cùng nhau đi lên đài chủ tịch.

Sau khi bài quốc ca hùng tráng vang lên, hội nghị chính thức bắt đầu. Cơ Tòng Lương tuyên bố kỷ luật hội nghị, sau đó nhìn về phía Vương Tử Quân rồi cười nhạt một tiếng, bắt đầu nói:

- Các đồng chí, mùa đông là lúc tội phạm hoành hành, lúc này đã gần tết âm lịch, huyện ủy đã nghiên cứu và cho ra quyết định, triển khai hành động giữ gìn trật tự trị an, đả kích tội phạm. Chúng ta phải sớm có dự phòng với tội phạm, phải sớm xử lý, phát hiện sớm, giữ vững địa bàn, đặt ra trọng quyền, duy trì ba mươi ngày, đảm bảo trăm họ bình an ăn tết. Công an là gì? Có người nói đây là thần hộ mệnh của nhân dân, chúng ta có lòng tin hoàn thành nhiệm vụ hành động lần này không?

- Có!

Đám cán bộ công an bên dưới đồng thanh hô lớn.

Nếu nói về năng lực phát biểu thì Cơ Tòng Lương thật sự có cả hai tay, giọng điệu của hắn trầm bổng du dương, rất có khí phách, nhanh chóng tô đậm bầu không khí hội nghị.

- Các đồng chí, huyện ủy chính quyền rất coi trọng hành động của chúng ta lần này, bây giờ chúng tôi xin mời chủ tịch Vương đại diện cho khối chính quyền huyện lên nói đôi lời.

Cơ Tòng Lương nói rồi vỗ tay đầu tiên, sau đó là tiếng vỗ tay như sấm dậy, thật sự như núi đè xuống, đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này vị chủ nhiệm văn phòng đã được Cơ Tòng Lương sắp xếp sẵn, hắn tiến lên đưa bản thảo vào trong tay của chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân cầm một xấp bản thảo dày đặc trong tay mà vẻ mặt càng thêm sáng lạn, hắn chậm rãi đi đến bên cạnh micro rồi dùng giọng có khí phách nói:

- Các vị đồng chí, tôi rất vui khi được có mặt ở đây với mọi người, nhưng trước khi tôi lên tiếng thì còn phải tuyên bố một quyết nghị. Đây chính là đồng chí Miêu Chính Hồng của hội đồng nhân dân huyện, bây giờ tất cả các vị công an trong huyện đều tập trung tại đây, mời đồng chí Miêu Chính Hồng lên nói vài lời liên quan đến quyết nghị của thường ủy hội đồng nhân dân huyện.

Cơ Tòng Lương nhìn vẻ mặt nhẹ nhàng của người đàn ông trung niên kia mà gương mặt chợt biến đổi, một cảm giác xấu chợt bùng lên trong lòng hắn, nhưng cảm giác xấu này từ đâu đến thì hắn lại không rõ.

- Thường ủy hội đồng nhân dân huyện Lô Bắc lần này cho ra ba quyết nghị...Miễn đi chức vụ cục trưởng cục công an huyện Lô Bắc của đồng chí Cơ Tòng Lương.

Âm thanh của người đàn ông trung niên là cán bộ của khối hội đồng nhân dân huyện tuy không lớn nhưng lại giống như một cây gậy sắt đập mạnh vào đầu Cơ Tòng Lương. Miễn chức? Là quyết nghị miễn chức của hội đồng nhân dân huyện? Hắn nghe thấy vậy thì chợt cảm thấy buồn cười, nhưng hắn còn chưa kịp cười thì trong lòng đã trở nên lạnh như băng.

Thường ủy hội đồng nhân dân huyện thật sự có quyền miễn chức vụ đối với các vị phó chủ tịch và cục trưởng, quy củ này lóe lên trong lòng Cơ Tòng Lương, thế là tâm tình của hắn chợt rơi xuống vực sâu.

Cơ Tòng Lương nhìn về phía Vương Tử Quân, đối phương đang ngồi đó cười thản nhiên, bộ dạng bình tĩnh không chút sợ hãi; hắn lại nhìn về phía đám cán bộ công an bên dưới, mọi người ai cũng cười. Đại hội tuyên thệ long trọng trước khi xuất quân lần này đã chuẩn bị nhiều ngày, nhân viên tham dự cũng với quy mô chưa từng có, đó là hắn muốn Vương Tử Quân mất mặt. Không ngờ sân khấu dựng xong thì người mất mặt lại là Cơ Tòng Lương hắn, bây giờ quyết nghị miễn chức của hội đồng nhân dân huyện đã ép đến.

Toàn bộ hội trường trở nên vắng lặng như tờ.



Hầu Thiên Đông ngồi trong phòng làm việc uống trà thản nhiên tự đắc, lão nhìn lớp hơi nước đóng bên ngoài cửa sổ mà thầm cản thán, mùa đông năm nay khá lạnh.

- Dưới thời tiết quái quỷ thế này mà mở đại hội xuất quân trên quảng trường lộ thiên, Cơ Tòng Lương đúng là rất biết cách hành khổ con người.

Bí thư Hầu nói một câu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười làm cho người ta phải nghiềm ngẫm.

Hầu Thiên Đông uống một ngụm trà rồi lại nhớ đến Vương Tử Quân, lão thầm oán tên kia đúng là không biết nông sâu: Chính cậu còn chưa đứng vững bàn chân mà dám công khai đề nghị miễn chức một vị cục trưởng cục công an huyện, cậu không phải đang ép người ta mất đường lui sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.