Tôn Chiêu Hi ngồi trong phòng làm việc, hắn lẳng lặng nhìn phần văn
kiện còn đang tỏa mùi hương mực in. Tuy hắn thật sự không thoải mái với ý kiến của Vương Tử Quân, thế nhưng bí thư Vương đã cho ra quyết định ở
hội nghị thường ủy, hắn nhất định phải chấp hành.
Tôn Chiêu
Hi nhìn phần văn kiện trước mặt, trong lòng chợt bùng lên cảm giác không yên. Hắn trầm ngâm một lúc, sau đó lại đặt văn kiện xuống bàn. Tuy văn
kiện này không dài, thế nhưng trên cơ bản đã khái quát rất đúng tinh
thần chỉ thị của Vương Tử Quân.
Lúc này văn kiện đã được đưa
xuống cho từng cán bộ bên dưới, hơn nữa ngày mai phòng tổ chức sẽ dựa
theo phương án này để tiến hành xác định và đánh giá dân chủ đối với
những cán bộ phù hợp điều kiện.
Sau khi cân nhắc thì Tôn
Chiêu Hi quyết định nhấc điện thoại lên, ngay sau đó đầu bên kia vang
lên âm thanh vang dội của Lục Ngọc Hùng.
- Bí thư Ngọc Hùng, ngày mai phòng tổ chức sẽ tiến hành khảo hạch theo đúng phương án.
Tôn Chiêu Hi nói xong, sau đó định hỏi một câu ngài có dặn dò gì không, thế nhưng câu nói này lại không thể ra khỏi miệng, vì hắn thật sự không có tâm tư nói những lời như vậy với Lục Ngọc Hùng.
Lục Ngọc Hùng hiểu ý nghĩa lời nói của Tôn Chiêu Hi, hắn có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói nói:
- À, chuyện này tôi biết rồi, anh không cần quá lo lắng.
Tôn Chiêu Hi rất muốn không quan tâm, thế nhưng hắn hiểu đám cán bộ
kia, trong lòng có thể không lo lắng được sao? Hai hàng chân mày của hắn khẽ cau lại, cuối cùng dùng giọng thật lòng nói:
- Ngài nên sớm làm chuẩn bị với những cán bộ như chủ tịch huyện Trần Minh Tuấn và Hứa Tranh Viễn.
Lục Ngọc Hùng chỉ hừ một tiếng rất hàm hồ, giống như đồng ý mà cũng
giống như không. Nhưng Tôn Chiêu Hi thật sự không có tâm tư suy đoán bí
thư Lục này có tâm tư gì, hắn trực tiếp cúp điện thoại, sau đó rơi vào
trầm tư.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang
lên trong phòng làm việc, Tôn Chiêu Hi căn bản không rảnh quan tâm đến
điều này. Khi mà tin đồn điều động nhân sự ở thành phố La Nam càng thêm
nóng hổi thì điện thoại bàn của Tôn Chiêu Hi chợt biến thành đường dây
nóng.
Đối với tình huống này thì Tôn Chiêu Hi thật sự rất có
kinh nghiệm, vì vậy dưới tình huống bình thường hắn sẽ không quan tâm
đến những cuộc điện thoại kia. Nhưng hôm nay hắn liên tục nghe điện
thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhấc ổng nghe lên.
- Chào ngài, xin hỏi có phải là chú Tôn không? Cháu là Tiểu Hứa.
Đầu dây bên kia vang lên những âm thanh rất nhiệt tình, rất vui vẻ. Tôn Chiêu Hi nghe những lời này mà không khỏi thầm hận mình rõ ràng là tiện tay, không có việc gì sao lại nhận điện thoại của người này?
Tôn Chiêu Hi biết rất rõ Tiểu Hứa này, là Hứa Tranh Viễn, con trai của
chủ tịch hội đồng nhân dân Hứa Vân Sơn, bây giờ chưa đến bốn mươi đã là
phó phòng giao thông. Người này gần đây đi rất gần với Lục Ngọc Hùng,
nghe nói hai người này còn xưng anh em với nhau.
Tôn Chiêu Hi nghĩ đến chuyện hai người kia xưng anh em, thế là khẽ cười. Vừa rồi
mình gọi điện thoại cho Lục Ngọc Hùng, bây giờ Hứa Tranh Viễn gọi điện
thoại đến gọi mình bằng chú, không phải vai vế của mình cao hơn Lục Ngọc Hùng rồi sao?
Những ngày hôm nay Tôn Chiêu Hi thật sự rất bực tức với Lục Ngọc Hùng,
bất đắc dĩ không có lực đánh trả, chỉ có thể ép cơn tức này ở trong
lòng. Lúc này chút tiện nghi lấy được từ Hứa Tranh Viễn làm cho trong
lòng hắn có chút hòa hoãn trở lại.
Nhưng Tôn Chiêu Hi cũng
không quan tâm đến Hứa Tranh Viễn, chỉ ừ một tiếng mà thôi. Nhưng hắn
không lên tiếng thì Hứa Tranh Viễn ở bên kia đã dùng giọng nhiệt tình
nói:
- Chú Tôn, cháu nghe nói phòng tổ chức sẽ áp dụng phương án
xác định và đánh giá ở phòng giao thông, chú, đến lúc đó cháu mong chú
quan tâm giúp đỡ một chút.
Tôn Chiêu Hi cũng không muốn dông
dài với Hứa Tranh Viễn, hắn ừ một tiếng cực kỳ hàm hồ rồi đặt điện thoại xuống. Hắn thật sự cảm thấy cậu ấm Hứa Tranh Viễn này thật sự rối hơn
cả chủ tịch huyện Trần Minh Tuấn. Dù hắn chưa từng tiếp xúc với Hứa
Tranh Viễn, nhưng lại nghe rõ ràng về những chuyện xấu của người này.
Nghe nói Hứa công tử rất háo sắc, ngay cả nhân viên trong phòng của mình cũng không chịu buông tha, cấu kết với những cô gái chưa kết hôn. Có
ngày không biết hai người này thế nào mà khóa cửa phòng lại cả ngày, làm hại đám cán bộ ngày hôm đó đến xin con dấu phải chạy đến gặp trưởng
phòng giao thông.
Sau đó viên chủ nhiệm văn phòng có quan hệ
đặc biệt thân thiết lên tiếng nhắc nhở Hứa Tranh Viễn: "Hứa lãnh đạo,
sau này nếu ngài thích thì tôi sẽ sắp xếp cho ngài, cũng không nên vui
vẻ trong văn phòng, người ta sẽ nói này nọ, thỏ khôn không nên ăn gần
hang. Thế nhưng lời nói của viên chủ nhiệm này không được trưởng phòng
Hứa tiếp nhận, Hứa Tranh Viễn trừng mắt dùng giọng không kiên nhẫn để
bác bỏ lời viên chủ nhiệm văn phòng: "Bên cạnh ổ có cỏ thì cần gì phải
chạy khắp núi?"
Chút vấn đề phát sinh trong văn phòng cũng
không có gì quá, nhiều lắm thì nói vài câu. Nhưng không biết ngày hôm đó có phải là trưởng phòng Hứa vui vẻ quá trớn hay không, thế là kéo nhân
viên nữ vào phòng làm ồn, đám người đến báo cáo công tác không khỏi được nghe những âm thanh không hay.
Tất nhiên đây chỉ là một chuyện, còn những chuyện khác cũng không thiếu, thế nhưng Tôn Chiêu Hi lại mặc kệ.
Chỉ là với nhân phẩm quá thấp kém như vậy, trưởng phòng Hứa có thể
chống lại khảo hạch được sao? Tôn Chiêu Hi nghĩ đến phương diện khảo
hạch lần này có cả sự tham dự của nhân viên ủy ban kỷ luật và phòng giám sát thị ủy, trong lòng thật sự rất lo lắng. Đối phương là loại người
không ra gì, đã chôn sâu vào hố bùn, anh có thể kéo hắn lên được sao?
Trời sắp mưa, cô gái sắp lấy chồng, Tôn Chiêu Hi xem như đã làm hết
phận sự của mình, còn kết quả là thế nào thì chỉ có thể nhìn vào đối
phương.
Tôn Chiêu Hi thầm mắng một tiếng, sau đó dùng tay bóp nát điếu thuốc.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến từ bên ngoài, nghe tiếng gõ cửa thì Tôn Chiêu
Hi nhanh chóng khôi phục lại vẻ uy nghiêm của mình. Hắn nói một câu mời
vào, ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra, phó phòng tổ chức Triệu Quang Phi
nhanh chóng bước đến.
Triệu Quang Phi hơn bốn mươi tuổi, mái
tóc bóng loáng, từ khi tốt nghiệp đại học ở thủ đô thì luôn nói tiếng
phổ thông cực kỳ lưu loát, biểu hiện sự khác biệt của mình và người
khác. Trong mắt nhiều cán bộ thì Triệu Quang Phi là lãnh đạo có khí độ,
nhưng trước mắt Tôn Chiêu Hi thì chỉ có thể kính cẩn cúi đầu lắng nghe
mà thôi.
- Trưởng phòng Tôn, anh tìm tôi sao?
Triệu Quang Phi đi đến trước mặt Tôn Chiêu Hi thì khẽ cười hỏi.
Tôn Chiêu Hi phất phất tay nói:
- Anh ngồi đi.
Đợi Triệu Quang Phi cung kính ngồi xuống chiếc ghế đối diện với mình, Tôn Chiêu Hi mới nói:
- Quang Phi, phương án xác định đánh giá với những cán bộ được đề cử
lần này là rất quan trọng với công tác điều chỉnh nhân sự của thị ủy.
Lần này anh xuống dưới nhất định phải đứng ở độ cao chính trị, lấy đại
cục làm trọng, có thái độ đoan chính để xử lý những vấn đề này.
Tôn Chiêu Hi biết rõ về Triệu Quang Phi, đây là người mà hắn đề bạt
lên, đối phương hiểu rõ tâm tư của mình. Nhiều khi mình chỉ vừa có một ý nghĩ thì Triệu Quang Phi đã nhanh chóng đi làm rồi.
Cũng vì
Triệu Quang Phi luôn nhìn thấu tâm tư của Tôn Chiêu Hi, thế cho nên Tôn
Chiêu Hi mới dùng tất cả sức lực nói ra những người được Lục Ngọc Hùng
đề cử, công tác xác định đánh giá cán bộ được đề cử lần này được giao
hoàn toàn cho Triệu Quang Phi.
- Trưởng phòng Tôn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ cố gắng làm tốt công tác này.
Triệu Quang Phi không chút do dự, hắn trầm giọng đảm bảo với Tôn Chiêu Hi.
- À, anh phải chăm chú tiếp thu chỉ thị tinh thần của thị ủy, hiểu rõ
phương án điều chỉnh cán bộ lần này, nhất định phải cho ra một kết quả
khách quan, cung cấp tư liệu trực tiếp nhất cho quyết sách của thị ủy.
Tôn Chiêu Hi nói bằng giọng điệu cực kỳ ổn định, nhưng Triệu Quang Phi
lại hoàn toàn có thể tiếp nhận được những gì ẩn giấu ở bên trong.