Có ba vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh mở lời, cạnh tranh cho vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ vốn sẽ bùng bùng sóng giữ nhưng căn bản là rơi từ trên
trời xuống không một tiếng động. Không ít thường ủy cảm thấy bất ngờ,
đồng thời cũng thầm thở dài một hơi. Chủ tịch Chử là người có phong cách công tác cực mạnh, mở lời giống như đặt xuống quả bom hẹn giờ. Thế
nhưng bí thư Diệp Thừa Dân cũng không kém, gương mặt không chút biểu
hiện, lời nói không nặng không nhẹ. Hai vị lãnh đạo như vậy căn bản làm
cho người ta cảm thấy đổ mồ hôi hột, khó thể cho ra quyết định nên nói
tốt cho bên nào.
May mà hôm nay hai vị lãnh đạo nể mặt nhau,
cùng chung ý kiến, điều này căn bản làm cho đám thường ủy thở phào nhẹ
nhõm, không phiền não vì mình sẽ phải đứng về phía nào.
Diêu
Trung Tắc còn là người căn bản cảm thấy khá khó chịu, đừng nói là Lục
Trạch Lương. Một phiếu của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy trong sự kiện
này là cực kỳ quan trọng, thế nhưng bây giờ thì lại căn bản không khác
gì các vị thường ủy tỉnh ủy khác.
Khi Lục Trạch Lương nghe
Vương Tử Quân mở miệng khen ngợi Khổng Bỉnh Cương, hắn càng cảm thấy vô
vị. Mặc dù Mạnh Chí Đạo căn bản không được ai đề cử, thế nhưng quyền lên tiếng của mình chỉ tương đồng với Vương Tử Quân, điều này làm cho Lục
Trạch Lương cảm thấy khó thể tiếp nhận.
Tức giận thì tức
giận, thế nhưng áp chế trong lòng và biểu hiện ra là hai sự kiện khác
nhau. Lục Trạch Lương dù tức giận nhưng bây giờ chỉ có thể áp chế trong
lòng, hắn không dám làm gì trước mặt Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong.
Sau khi thảo luận xong vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, lúc này hội nghị
thường ủy xem như tiến hành tất cả đề tài thảo luận. Khi mọi người cho
rằng hội nghị thường ủy sẽ kết thúc thắng lợi, chợt nghe Chử Vận Phong
nói tiếp:
- Bí thư Diệp, đồng chí Khổng Bỉnh Cương tiến lên làm
bí thư thị ủy Ô Phổ, như vậy sẽ không kiêm nhiệm vị trí chủ tịch thành
phố được. Vì để cho thành phố Ô Phổ ra trận nhẹ nhõm, tôi thấy chúng ta
nên phiền toái một chút, trực tiếp đề cử vị trí chủ tịch thành phố cho Ô Phổ.
Tuy Chử Vận Phong nói lời xin chỉ thị nhưng lời nói lại làm cho người ta không cảm thấy có ý nghĩa như vậy. Ánh mắt của mọi
người nhìn về phía gương mặt ngăm đen của chủ tịch tỉnh, cố gắng suy
đoán tâm tư của chủ tịch Chử.
Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn cực kỳ không thích thủ đoạn trở tay không kịp của
Chử Vận Phong. Không, phải nói là hắn rất phản cảm. Hội nghị thường ủy
được mở ra thảo luận về phương diện nhân sự, có bất kỳ chuyện gì thì hai vị lãnh đạo cũng nên thảo luận trưng cầu ý kiến của trưởng phòng tổ
chức tỉnh ủy, như vậy mới có ý nghĩa lớn.
Chủ tịch Chử ra tay như vậy hoàn toàn có chút khinh thường hoặc bất mãn với Lục Trạch
Lương, hoặc là...Ngày mai, không, có lẽ là hôm nay sau khi kết thúc hội
nghị thường ủy thì trong quan trường Nam Giang sẽ truyền ra nhiều tin
tức, nói rằng chủ tịch Chử rất bất mãn với trưởng phòng Lục Trạch Lương, căn bản không quan tâm đến ý kiến của trưởng phòng Lục. Nếu tin tức như vậy được truyền khắp tỉnh Nam Giang, chỉ sợ sẽ có nhiều người nghe
theo.
Nhưng Chử Vận Phong đã lên tiếng thì Lục Trạch Lương
căn bản không dám phản đối, hắn thầm suy đoán không phải là chủ tịch Chử có gì đó nắm chắc, thế cho nên mới quyết định điều phối chức vụ chủ
tịch thành phố cho Ô Phổ sao?
Những vị thường ủy tỉnh ủy khác cũng cơ bản có ý nghĩ giống như Lục Trạch Lương. Vẻ mặt đám thường ủy
có quan hệ tốt với Diệp Thừa Dân căn bản đều trở nên khó nhìn, bọn họ
cảm thấy Chử Vận Phong căn bản là đang ép cung.
Đã quyết định vị trí bí thư thị ủy Ô Phổ, không phải Chử Vận Phong cho rằng bí thư
Diệp còn lùi bước nữa sao? Nếu như bí thư Diệp tiếp tục lùi bước, sau
này sao có thể triển khai mở rộng công tác trong tỉnh Nam Giang.
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, đám thường ủy căn bản nhìn chằm chằm vào Diệp Thừa Dân, chờ bí thư tỉnh ủy cho ra quyết định.
- À, chủ tịch Chử nói đúng, Ô Phổ không thể thiếu vị trí chủ tịch thành phố được.
Diệp Thừa Dân cũng không phản đối, trên mặt lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, lão lên tiếng:
- Chủ tịch Chử, anh có lựa chọn phù hợp nào không?
- Bí thư Diệp, tôi cảm thấy đồng chí Mạnh Chí Đạo có thể là nhân tuyển
của phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này nói rõ tư chất lý lịch và trình độ
công tác là rất coa. Tôi cho rằng hoàn toàn có thể đẩy đồng chí Mạnh Chí Đạo đến giúp đỡ hỗ trợ cho đồng chí Khổng Bỉnh Cương, tôi tin tưởng hai đồng chí tài giỏi cùng công tác ở một thành phố sẽ nhất định thúc đẩy Ô Phổ phát triển mạnh mẽ.
Chử Vận Phong uống một ly trà rồi dùng giọng khẳng định nói.
Tuy sự việc vẫn nằm trong dự liệu của mình, thế nhưng sau khi Chử Vận
Phong nói ra thì Vương Tử Quân mới khẽ thở phào một hơi. Dù sao thì bất
kỳ lời hứa hẹn nào cũng không bằng được chứng thực, đặc biệt là bây giờ
hắn đang bắt tay với cả hai nhà.
- À, đề nghị của anh là rất
tốt, đồng chí Mạnh Chí Đạo là người có năng lực công tác mạnh mẽ, trình
độ cao, thật sự là nhân tuyển tốt cho vị trí chủ tịch thành phố Ô Phổ,
tôi đồng ý.
Diệp Thừa Dân căn bản cũng không trưng cầu ý kiến của những người khác, lão lại trầm giọng nói.
Hội nghị thường ủy căn bản thường xuất hiện hai thái cực đồng ý hay
không, nhưng nếu như hai vị lãnh đạo đứng đầu đã mở miệng đồng ý, những
người khác dù có ý kiến không đồng ý, thế nhưng cũng thức thời không dám nói ra.
Người chỗ này có thể ngồi trong hội nghị thường ủy
thì trí tuệ chính trị cũng thuộc hạng cao vời, mọi người đã nhìn ra tình huống bí thư và chủ tịch tỉnh đang cùng nhau hát một bài trong sự kiện
nhân tuyển cho vị trí bí thư và chủ tịch thành phố Ô Phổ. Hai người diễn xuất cực kỳ kín kẽ, tất nhiên biểu hiện rõ ràng hai người căn bản là
thống nhất cao độ với nhau.
Lúc này tâm tư của mọi người cũng không phải suy xét cho vị trí bí thư và chủ tịch thành phố Ô Phổ, mà
hai vị lãnh đạo đột nhiên hợp ý với nhau, không ngờ lại thống nhất như
thế.
Dựa theo những gì mà đám thường ủy tỉnh ủy hiểu rõ về
hai vị lãnh đạo đứng đầu trong tỉnh, Chử Vận Phong là người làm việc cực kỳ có khí phách, nhiều chuyện căn bản không cho ra dư âm thương lượng,
nhổ cây bật gốc. Dù Chử Vận Phong chỉ là lãnh đạo đứng hàng thứ hai
trong tỉnh, thế nhưng căn bản khó khi nào cúi đầu với Diệp Thừa Dân.
Như vậy chẳng lẽ người cúi đầu là bí thư Diệp Thừa Dân? Bí thư Diệp là
lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, sẽ chủ động phối hợp với chủ tịch Chử sao?
Khả năng này là không lớn. Diệp Thừa Dân tuy không còn cách nào khác,
thế nhưng trong tay cũng nắm chắc quyền lợi phủ quyết, chắc chắn sẽ
không bao giờ chịu cúi thấp đầu với Chử Vận Phong. Hoặc là đây là kế phá hoại vòng tròn quyền lực của chủ tịch Chử?
Một sự việc chỉ
cần có chút manh mối nhỏ thì cũng sẽ làm cho người ta suy nghĩ miên man
bất định, kéo dài rất lâu. Lúc này đã có người thầm suy xét, Diệp Thừa
Dân là lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy, đối mặt với Chử Vận Phong cũng không
dễ dàng gì.
Thời gian dần trôi qua, tất cả mọi người đều chờ mong Diệp Thừa Dân
sẽ tiến lên vị trí quyền uy cao vời có thể quyết định mọi việc ở Nam
Giang. Thế nhưng thực tế thì Diệp Thừa Dân căn bản là có sấm sét nhưng
không đổ mưa, mãi mà không có động tĩnh gì lớn. Hôm nay bí thư Diệp lại
cho ra hành động làm người ta kinh ngạc, không phải có thể nói rõ, không phải lão bất động, mà lão căn bản không nghĩ ra phương án nào nã pháo
vào hàng rào quyền lực của Chử Vận Phong ở Nam Giang sao?
Đứng trên góc độ của Diệp Thừa Dân thì thấy nếu như không phân biệt được đen đỏ trắng xanh, chỉ để ý đến phương diện điều chỉnh kết cấu quyền
lực ở tỉnh Nam Giang, như vậy căn bản không thể nào phá vỡ được kết cấu
quyền lực thâm căn cố đế của chử vận phong. Người có tác dụng quyết định nhất chính là Chử Vận Phong, nếu Chử Vận Phong muốn điều động người của mình, Diệp Thừa Dân dù là người có quyền khống chế hội nghị thường ủy
cũng rất khó làm gì được.
Kết quả thỏa hiệp chính trị là một
nhu cầu cấp bách với Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong trong hệ thống quyền lực tỉnh Nam Giang, chỉ cần mở ra lổ hổng thì sẽ xuất hiện vết nứt, sau đó sẽ lan rộng ra khắp nơi. Nhưng như vậy căn bản là không hay, thế cho nên phải xem xét phương diện cân đối quyền lực, lặng lẽ chờ biến hóa
phát sinh thì hay hơn.
Vì vậy mới có sự kiện hôm nay, Mạnh Chí Đạo vốn được xem là người bị
Lục Trạch Lương ném ra cười đùa, bây giờ lại trở thành chủ tịch thành
phố Ô Phổ. Tuy vị trí kém hơn bí thư thị ủy, thế nhưng nếu so sánh với
vị trí hiện tại là phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, căn bản là có
nhiều lợi ích thực tế hơn.
Ai đẩy Mạnh Chí Đạo tiến lên?
Không phải là Vương Tử Quân sao? Khi tất cả mọi người cho rằng Mạnh Chí
Đạo căn bản không thể có lợi lộc gì trong hội nghị thường ủy lần này,
Mạnh Chí Đạo lại tiến lên làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, lại còn được bí
thư và chủ tịch tỉnh mở miệng đề cử.
Chẳng lẽ Mạnh Chí Đạo là người có năng lực công tác quá mạnh, được hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh nhiệt liệt tán thành sao? Những người có kinh nghiệm sẽ không cho rằng
sự thật là như vậy, bây giờ có nhiều người có năng lực cao độ, dựa vào
cái gì mà Mạnh Chí Đạo lại có thể nhận được lời tán thưởng từ hai vị
lãnh đạo tỉnh như vậy?
Tưng ánh mắt phức tạp cùng nhau nhìn về phía Vương Tử Quân.
Hội nghị thường ủy đã kết thúc, nhưng ánh mắt rất nhiều vị thường ủy
tỉnh ủy nhìn về phía Vương Tử Quân căn bản là khác biệt hẳn. Mặc dù
Vương Tử Quân căn bản không nói lời gì hay ở hội nghị thường ủy lần này, thế nhưng hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh lại biểu diễn cho Vương Tử Quân xem.
Mạnh Chí Đạo làm chủ tịch thành phố Ô Phổ, kết quả như
vậy nhanh chóng được thông qua. Hơn nữa sự kiện này còn tránh được tình
huống hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh tranh chấp kịch liệt với nhau, biến
một chiến trường đầy thuốc súng trở thành vườn hoa tươi mát, hòa hợp êm
thấm.
Lục Trạch Lương nhìn Vương Tử Quân chậm rãi rời khỏi
phòng họp mà trong lòng cực kỳ bức bối. Mặc dù có không ít sự việc phát
triển theo ý đồ của mình, thế nhưng hắn không cảm thấy thành công, ngược lại còn sinh ra cảm giác bị đối phương đánh bại.
Cảm giác
đánh bại này căn bản là đả kích rất lớn với quyền uy của một vị trưởng
phòng tổ chức tỉnh ủy, càng thể hiện sự không tán thành của hai vị lãnh
đạo đứng đầu tỉnh với Lục Trạch Lương. Cảm giác này làm cho Lục Trạch
Lương cảm thấy nơm nớp lo sợ.
Lục Trạch Lương là trưởng phòng tổ chức, nếu như không nhận được sự tán thành của hai vị lãnh đạo tỉnh
ủy, như vậy khả năng rời đi là cực kỳ cao. Bây giờ còn chưa đến thời
điểm điều chỉnh người, nếu như bây giờ rời đi thì chờ đợi hắn sẽ là vị
trí gì?
Làm sao lại trở nên như vậy? Lục Trạch Lương thật sự
cảm thấy phiền muộn, biến hóa này thật sự không ngờ với Lục Trạch Lương. Hắn muốn đào một cái hố cho Vương Tử Quân ngã vùi đầu vào bên trong,
thế nhưng không ngờ đó lại là cái hố chôn mình.
- Trưởng
phòng Lục, cảm ơn ngài đã giúp đỡ cho ủy ban tư pháp tỉnh ủy, đặc biệt
là với đồng chí Mạnh Chí Đạo. Sau khi tôi quay về tôi nhất định sẽ nói
anh ấy cám ơn ngài, nếu không phải là ngài có ánh mắt nhìn xa trông rộng thấy rõ người tài, anh ấy sao có thể lọt vào trong mắt xanh của hai vị
lãnh đạo tỉnh ủy được?
Khi đi đến bên cửa thì Vương Tử Quân khẽ vươn tay nói.
Lục Trạch Lương nhìn Vương Tử Quân duỗi tay ra mà càng chấn động. Hắn
là trưởng phòng tổ chức, khi đề cử cán bộ thì thường phải làm công tác
khảo sát. Lúc này Mạnh Chí Đạo được đề bạt làm quyền chủ tịch thành phố Ô Phổ, nếu như sau này thật sự có chuyện gì, cờ lê sẽ rơi lên đầu của
hắn.
Đúng là vừa đau vừa khổ.
Trong đầu sinh ra ý
nghĩ như vậy, Lục Trạch Lương tuy cực kỳ tức giận thế nhưng lại không
thể nói gì hơn. Hắn nắm chặt tay của Vương Tử Quân, cố gắng nặn ra nụ
cười nói:
- Bí thư Vương, đồng chí Mạnh Chí Đạo tìm được sự tán
thành của lãnh đạo tỉnh ủy, chủ yếu là vì ánh ấy có năng lực công tác
quá mạnh. Tất nhiên đồng chí Mạnh Chí Đạo có thể đi đến vị trí hôm nay,
căn bản cũng xem như không phụ lòng kỳ vọng và bồi dưỡng của bí thư
Vương.
Vương Tử Quân nhìn nụ cười có chút cứng nhắc của Lục
Trạch Lương, khóe miệng hắn nở nụ cười thản nhiên. Hắn căn bản không có
chút cảm giác đồng tình với một người như Lục Trạch Lương, loại người
này cần phải cho một bài học mới được.
- Ha ha, trưởng phòng
Lục quá khách khí rồi. Thế này vậy, đợi khi nào đồng chí Mạnh Chí Đạo
quay về ủy ban tư pháp tỉnh ủy, ủy ban tư pháp sẽ mời khách, mong trưởng phòng Lục đến tham gia cho vui.
Lục Trạch Lương đi và có chút thất ý, Vương Tử Quân nhìn hình bóng bước đi chậm rãi của đối phương, hắn khẽ nở nụ cười.
- Bí thư Tử Quân, anh có thời gian không, tôi có chuyện cần thương lượng với anh.
Bí thư ủy ban kỷ luật Hoắc Quang Lĩnh không biết đi đến bên cạnh Vương Tử Quân từ khi nào, hắn khẽ cười nói.
Xem như Hoắc Quang Lĩnh đã đạt được mục đích của mình ở hội nghị thường ủy hôm nay, hắn đề cử hai vị phó bí thư thị ủy, căn bản đều thành công. Nhưng lúc này nếu so sánh với Vương Tử Quân, hắn cảm thấy Vương Tử Quân ngồi yên nhưng lại có thể làm cho hội nghị thường ủy biến hóa.
Vị cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi này căn bản là không đơn giản, không những
có thể nắm lấy ý nghĩ chủ đạo của hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh, còn cho Lục Trạch Lương một bài học. Mặc dù bài học của Vương Tử Quân là không
có chút tiếng động, căn bản cũng không cần mở miệng hay làm gì cả, thế
nhưng Lục Trạch Lương lại giống như ăn quả đắng, khó chịu không nói nên
lời.
Vương Tử Quân căn bản rất tình nguyện hợp tác với Hoắc Quang Lĩnh, thế nên hắn khẽ cười nói:
- Bí thư Hoắc, vừa vặn tôi cũng có chuyện muốn báo cáo với anh, tôi có
chút trà ngon, chúng ta cùng nhau thưởng thức một chút.
Mạnh
Chí Đạo là nhân vật chính của hội nghị thường ủy hôm nay, thế nhưng khi
đó hắn còn đang điều tra vụ án ở thành phố Lâm Hồ. Lúc này Uông Kính Đỗ
đã bị cảnh sát thành phố Lâm Hồ bắt giữ, vụ án đến bây giờ đã được điều
tra khá rõ ràng. Nhưng bí thư Vương vẫn còn chưa cho ra chỉ thị gì, thế
cho nên bọn họ vẫn tiếp tục ở lại thành phố Lâm Hồ.
Mặc dù sự việc đã xong nhưng Mạnh Chí Đạo vẫn cảm thấy không thoải mái. Hắn là
phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn cũng có nguồn thu thập thông tin
cho mình, ngày hôm qua hắn đã biết ngày hôm nay mở hội nghị thường ủy.