Vương Tử Quân tất nhiên không tham gia vào nhóm thảo luận này, hắn chậm rãi đi ra bờ sông, chợt thấy nhóm Tiểu Bảo Nhi đã đào được rất nhiều lạc. Giáo viên chủ nhiệm đã bổ nhiệm Tiểu Bảo Nhi làm lớp phó, tất nhiên cho thấy nó cũng có tài thống soái. Lúc này Tiểu Bảo Nhi đang dùng giọng ngay ngắn rõ ràng phân công: - Trần Điền Thạc đi nhặt cành cây nhỏ; Cố Nhất Phàm theo mình đi đào lạc, còn Dương Y Y, cậu ra bờ sông rửa lạc. Chúng ta phân công hợp tác với nhau, cùng nhau luộc lạc.
Gương mặt Tiểu Bảo Nhi dính không ít bụi đất, thế là gương mặt nhỏ nhắn giống như mặt mèo. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng buồn cười của con trai, thế là không nhịn được phải cười lên vui vẻ. Lúc này đám trẻ bên kia đang rất hào hứng, vài cậu bé nghịch nghợm còn nhảy cả vào trong dòng nước cạn, khoát nước chơi đùa với nhau.
- Anh xem, đám trẻ thật sự rất vui vẻ. Một người phụ nữ trẻ tuổi đi đến bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng dịu dàng nói.
Vương Tử Quân có quen biết cô giáo nhìn thì có vẻ bình thường nhưng lại dạy học cực kỳ chất lượng này, hắn không khỏi cười nói: - Cô giáo Trần, bọn trẻ này giống như bị nhốt vào lồng, bây giờ có hoạt động thì quá tốt, căn bản làm cho bọn trẻ thả lỏng một chút.
- Đúng vậy, tôi thấy bọn trẻ rất vui vẻ, thật sự muốn làm một thành viên gia nhập vào trong đó. Cô gáio Trần nói đến đây thì nhìn thoáng qua đám trẻ và nước sông, thế là trầm giọng nói với Vương Tử Quân: - Có thể nhảy vào dòng sông sạch sẽ mát lạnh như vậy để vui đùa thì căn bản là một chuyện cực kỳ vui vẻ với lũ trẻ.
Cô giáo Trần nói đến đây thì dùng giọng có chút không yên nói với Vương Tử Quân: - Những gì mà mọi người bên kia nói có phải là sự thật không?
Cô giáo Trần biết thân phận của Vương Tử Quân, nàng là cô giáo của Tiểu Bảo Nhi, căn bản có tiếp xúc khá nhiều với gia đình của Vương Tử Quân. Nhưng căn bản là nàng thường hay tiếp xúc với Vương phu nhân xinh đẹp mà ít nói kia thôi.
Đây là lần thứ hai cô giáo Trần được gặp mặt Vương Tử Quân.
Lần này nhà trường tổ chức cho học sinh cắm trại dã ngoại, cô giáo Trần nghĩ rằng người đến sẽ là Vương phu nhân, thế nhưng lại không ngờ vị chủ tịch tỉnh thường được thấy trên chương trình thời sự lại tự mình đi đến.
Khi nhìn thấy chủ tịch Vương thì cô giáo Trần rất kích động, thế nhưng nghĩ rằng sau khi biết rõ đó là mệnh lệnh của chủ tịch Vương với hiệu trưởng nhà trường, nàng không khỏi áp chế sự kích động của mình, lại nhanh chóng vùi đầu vào công tác. Giọng nói của hiệu trưởng giống như còn phảng phất bên tai nàng: - Yêu cầu duy nhất của chủ tịch Vương chính là tạo ra hoàn cảnh phát triển tốt nhất cho bọn trẻ, vì vậy chúng ta nhất định phải đảm bảo sự phát triển của Tiểu Bảo Nhi không bị những nhân tố khác quấy nhiễu. Chỉ như thế mới có thể làm cho chủ tịch Vương có thời gian toàn tâm toàn ý lo cho công tác.
Khi nhóm phụ huynh bên kia bàn về phương diện dòng sông ô nhiễm, cô giáo Trần không khỏi đặt ánh mắt lên người Vương Tử Quân. Nàng chợt sinh ra một ý nghĩ vớ vẩn, đó chính là nếu cho đám người kia biết chủ tịch Vương đang ở nơi này, như vậy bọn họ sẽ nghĩ gì.
Nhưng khi cô giáo Trần nghe đám người bên kia khen thưởng những thành tích mà chủ tịch Vương đạt được, nàng cảm thấy rất vui, chẳng qua sau đó sự việc có chút biến hóa, chủ tịch Vương sẽ rời Mật Đông thật sao?
Tuy cô giáo Trần không có nhiều tiếp xúc với Vương Tử Quân, thế nhưng nàng lại cảm nhận được sự biến đổi của tỉnh Mật Đông, đặc biệt là phương diện dạy học. Khi thành phố Rừng Mật xây dựng thêm vài chục ngôi trường, lúc này vấn đề nhập học của con em lao động đến từ bên ngoài đã được giải quyết triệt để, thành tích có được càng nhận được những lời khen ngợi từ xã hội.
Trong mắt giáo viên Trần thì Vương Tử Quân căn bản là một vị lãnh đạo cực kỳ hợp cách. Nhưng một vị lãnh đạo như vậy phải ảm đạm rời đi, điều này làm cho nàng sinh ra cảm giác phải bênh vực kẻ yếu. Vì vậy nàng cũng không quan tâm đến lệnh cấm trò chuyện với chủ tịch Vương, lúc này dũng cảm tiến lên trò chuyện với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng quan tâm của giáo viên Trần, hắn cười cười nói: - Không có việc gì.
- Không có việc gì thì tốt quá. Cô giáo Trần nhìn gương mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy trái tim của mình gia tốc. Vừa rồi nàng hỏi Vương Tử Quân chỉ là dũng khí nhất thời, bây giờ nàng lại cảm nhận được sự uy nghiêm của Vương Tử Quân. Thế nên sau khi nhìn thoáng qua Vương Tử Quân thì nàng trầm giọng nói: - Tôi đi trước đây.
Cô giáo Trần nói xong thì nhanh chóng đi về phía đám trẻ. Vương Tử Quân nhìn cô giáo Trần bỏ đi, hắn khẽ cười. Khi hắn chuẩn bị quay đầu nhìn nhóm Tiểu Bảo Nhi đang hoạt động, chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên.
- Mặc kệ bên ngoài nói như thế này, tôi cảm thấy ngài căn bản là một người cực kỳ có năng lực, có khả năng và công tác hiện thực. Tuy sự ủng hộ của tôi với ngài căn bản là không có ý nghĩa, thế nhưng tôi muốn nói cho ngài biết, tôi đại biểu cho quần chúng cơ sở ở Mật Đông, chúng tôi giúp đỡ ủng hộ ngài. Cô giáo Trần nói xong thì đỏ mặt, giọng điệu rất nhanh, nói xong thì hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của giáo viên Trần, hắn không khỏi có chút kích động. Mặc dù sự ủng hộ của nàng với hắn là không có ý nghĩa, thế nhưng hắn nghe lại không khỏi cảm thấy kích động.
Vương Tử Quân khẽ vươn tay với cô giáo Trần rồi trầm giọng nói: - Cám ơn.
Cô giáo Trần cắn răng, cuối cùng đưa tay bắt tay Vương Tử Quân. Khoảnh khắc khi bắt tay Vương Tử Quân, nàng cảm thấy mình rất hạnh phúc.
Vương Tử Quân nhìn cô giáo Trần đi qua đi lại giống như bướm vườn quanh hoa, hắn không khỏi nở nụ cười. Tuy thế cục biến hóa không thoải mái đơn giản như những gì hắn nói, thế nhưng sự ủng hộ của một giáo viên trẻ cũng không khỏi làm cho ý chí chiến đấu của hắn tăng lên vài phần.
Gió khẽ thổi, Vương Tử Quân nhìn đám phụ huynh đang trò chuyện với nhau bên bờ sông, thế là không khỏi cảm thấy thoải mái hơn vài phần. Tuy cách làm của hắn đã phát sinh hiệu quả bắn ngược, thế nhưng hắn cảm thấy tất cả là đáng giá.
- Bố, giúp con đào bếp với, bạn học của con chỉ có mẹ đến tham gia, thế nên lao động chính là ngài. Tiểu Bảo Nhi dùng hai bàn tay đầy bùn đất khoát lên tay Vương Tử Quân, giọng nói lại có vài phần làm nũng.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi, hắn không nhịn được muốn xoa mũi con vài cái, thế nhưng cuối cùng lại bỏ qua ý nghĩ này. Hắn cười cười với Tiểu Bảo Nhi, sau đó nhanh chóng đi về phía vị trí mà Tiểu Bảo Nhi đã chọn làm nơi đặt bếp.
- Tiểu Bảo Nhi, bố nói cho con biết, bố là người làm bếp rất tốt. Cũng không phải là bố khoe khoang, thế nhưng năm xưa khi còn ở dưới nông thôn thì bố cũng đã nhiều lần đắp bếp rồi...
Tiếng cười vui sướng vang lên ở vùng ngoại thành. Lúc này trong biệt thự số một ở khách sạn Thịnh Thế thành phố Rừng Mật, trong khu biệt thự cực kỳ bí ẩn đối với người ngoài, Sầm Vật Cương đang âm trầm nhìn báo cáo trong tay, đối diện với lão chính là thư ký trưởng Phương Anh Hồ của văn phòng tỉnh ủy.
Phương Anh Hồ bình thường đều ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, thế nhưng hôm nay khi đưa báo cáo kia cho Sầm Vật Cương, hắn cũng chỉ có thể thức thời đứng đối diện với lãnh đạo. Hắn biết rõ lúc này bí thư Sầm nổi giận nhưng không phát ra, nhưng nếu chỉ cần phát giận thì rõ ràng là mạnh mẽ như sấm sét.
- Bốp. Sầm Vật Cương ném báo cáo lên mặt bàn, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông, giống như đang chống cự lại điều gì đó, lại đi tới đi lui trong phòng. Sau khi đi lại vài lượt thì lão mới nói với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng Anh Hồ, các lãnh đạo chủ yếu đã xem qua văn kiện này chưa?
- Bí thư Sầm, văn phòng đã phân phát văn kiện này cho những người tương quan rồi. Phương Anh Hồ nhìn gương mặt tái nhợt của Sầm Vật Cương rồi dùng giọng chú ý nói.
- Những lãnh đạo khác nói như thế nào? Sầm Vật Cương nhìn Phương Anh Hồ rồi lạnh lùng hỏi.
Phương Anh Hồ do dự giây lát, sau đó mới dùng giọng thành thật nói: - Còn chưa có phản ứng.
Sầm Vật Cương cũng không nói gì thêm, thật ra khi hỏi câu này thì lão đã có được đáp án. Mặc dù bây giờ tốc độ phát triển và sản lượng kinh tế của tỉnh Mật Đông căn bản đã trượt đi với biên độ rất lớn, thế nhưng người nắm công tác kinh tế là Vương Tử Quân. Nguyên nhân tạo nên kết quả này chính là Vương Tử Quân cho ra yêu cầu quá nghiêm đối với phương diện môi trường.
Lúc này không nói đến phương diện thu hút được bao nhiêu đầu tư, rất nhiều xí nghiệp đặt bản doanh ở Mật Đông căn bản vì không đạt được tiêu chuẩn bảo vệ môi trường, sau khi tính toán chi phí xử lý chất thải, căn bản phải cho ra quyết đoán rời khỏi Mật Đông. Trong số đó có một xí nghiệp đầu tư vài tỷ, trước kia vì muốn giữ xí nghiệp này lại mà Sầm Vật Cương đã phải ra mặt làm vài phần công tác.
Thế nhưng cuối cùng xí nghiệp này vẫn phải rời đi, điều này làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy cực kỳ phẫn nộ, căn bản càng thêm khó chịu vì ý nghĩ của Vương Tử Quân.
- Hừ hừ, đều là người tốt, xem ra chỉ có mình tôi làm người xấu thôi. Sầm Vật Cương nói một câu oán hận, sau đó nói với Phương Anh Hồ: - Anh gọi điện thoại cho Đồ Phấn Đấu, hỏi xem vì sao thành phố Linh Long lại xuất hiện tình huống này, để cho anh ấy viết báo cáo đưa cho tôi.
Phương Anh Hồ có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng có phản ứng. Sầm Vật Cương cũng không phải không hiểu rõ vì sao tình hình phát triển kinh tế của Linh Long chậm lại, nguyên nhân chủ yếu của những lời nói kia chính nằm ở sáu chữ "Viết và báo cáo cho tôi".
- Bí thư Sầm, tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho anh ấy. Phương Anh Hồ đồng ý một tiếng rồi rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại một mình Sầm Vật Cương. Sầm Vật Cương ngồi trên ghế sa lông, lão nhìn danh sách trong báo cáo, cảm giác phẫn nộ dần giảm xuống.
Sầm Vật Cương căn bản có chút kỳ quái vì chính mình lại phải áp chế cơn giận như vậy, nhưng sau đó cảm giác kỳ quái lại biến thành bình thường. Lão cảm thấy sở sự kiện này mình không nên phẫn nộ, thậm chí có thể nói lão loáng thoáng cảm thấy vui vẻ.
Dù sao thì bản báo cáo kia cũng là một cơ hội đáng chờ mong, bây giờ thời cơ đã đến, bản báo cáo này là vũ khí cực kỳ sắc bén để lão tấn công người kia.
Rốt cuộc vẫn là cán bộ thanh niên, có nhiều thứ vĩnh viễn không thể nào lắng đọng được. Nóng vội thì cho ra quyết sách sáo? Bây giờ thì tốt lắm, anh áp đặt căn bản là sảng khoái, thế nhưng anh cũng nên là người giải quyết di chứng của nó đi.
- Biết đâu sẽ có thể làm người tên kia phải cất bước? Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi khẽ lẩm bẩm. Nếu đuổi Vương Tử Quân ra khỏi Mật Đông, đây là quyết tâm lớn của Sầm Vật Cương, tuy người ta có năng lực công tác cực mạnh, thế nhưng lão tuyệt đối không cho phép quan trường Mật Đông có hai âm thanh lớn cùng tồn tại.
- Tin tưởng sau khi ăn quả đắng này thì tên kia phải tỉnh táo lại. Thanh niên cần phải học tập bổ khuyết thiếu sót, chẳng lẽ bất kỳ quá trình phát triển nào cũng là sóng cuộn bờ cát sao?
- Chủ tịch, đây là điều tra về nguồn nước của tỉnh Mật Đông trong khoảng thời gian gần nhất, mời ngài xem qua. Hà Kiến Chương ngồi đối diện với Vương Tử Quân, sau đó vui vẻ đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân tiếp nhận nhìn thoáng qua, những ngày qua hắn đã học được khá nhiều tri thức về thủy lợi, thế nên nhìn vào văn kiện này có thể hiểu được vài phần. Sau khi nhìn báo cáo về chất lượng nguồn nước, hắn cười cười nói: - Chủ tịch Kiến Chương, nhìn vào bản báo cáo này có thể thấy được công tác của chúng ta rất hiệu quả.
- Đúng vậy, thành tích rõ rệt. Hà Kiến Chương chỉ vào nội dung báo cáo rồi nói: - Chủ tịch, mời ngài nhìn vào dòng cuối cùng, lúc này chất lượng nguồn nước ở tỉnh Mật Đông căn bản là tốt hơn cũng không phải chỉ là một nửa mà thôi.
Vương Tử Quân đặt văn kiện lên mặt bàn rồi khẽ nói: - Khi được nhìn thấy văn kiện này, tôi cảm thấy công tác của chúng ta trong năm nay là không uổng chút nào.
Hà Kiến Chương nhìn bộ dạng thản nhiên của Vương Tử Quân, trong lòng có chút ảm đạm. Lần này hắn có mang theo hai văn kiện, đây chỉ là một trong số đó, một phần văn kiện khác chính là danh sách sắp xếp kinh tế mà hôm qua hắn đi họp và nhận được.
Mặc dù phần danh sách kia chưa chính thức được truyền xuống, thế nhưng tính quyền uy của nó là cực kỳ chân thật đáng tin. Hắn nghĩ đến phương diện lần này mình đi họp và có người chỉ trích tình hình kinh tế của tỉnh Mật Đông, thế là không khỏi cảm thấy có chút khổ sở.
Tốc độ phát triển kinh tế chính là một trong những phương diện biểu hiện rõ ràng nhất thành tích của một ban ngành, trong chuyện này người bị ảnh hưởng lớn nhất chính là Vương Tử Quân.
Dù sao thì Vương Tử Quân cũng là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh, là người nắm phương diện kinh tế.
- Chủ tịch Hà, lần này hội nghị kinh tế được tổ chức thế nào? Vương Tử Quân nâng ly trà lên uống một ngụm rồi khẽ hỏi Hà Kiến Chương.
Hà Kiến Chương không biết nên mở miệng thế nào, lúc này nghe Vương Tử Quân hỏi thì không khỏi thở dài một hơi. Hắn đưa một phần văn kiện trong tay cho Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch, mời anh xem qua cái này.
Vương Tử Quân tiếp nhận văn kiện rồi đưa mắt xem xét. Mặc dù văn kiện này không đánh số thứ tự thế nhưng nó lại là một sắp xếp khi căn cứ vào tình hình phát triển kinh tế của các địa phương, Mật Đông khoảng thời gian trước có vượt lên, thế nhưng bây giờ lại nằm ở cuối bảng.
Hà Kiến Chương không lên tiếng, hắn chờ Vương Tử Quân mở miệng. Mặc dù hắn thấy Vương Tử Quân một năm qua có nhiều công tác, thế nhưng bây giờ tình hình kinh tế Mật Đông quá kém, căn bản là nguy cơ lớn nhất của Vương Tử Quân