Bí Thư Trùng Sinh

Chương 660: Chương 660: Ta khóc sài lương cười






Có thể đến tham gia bữa tiệc này thường là người có thể diện ở thành phố La Nam, tất nhiên bọn họ hiểu rõ ràng mục đích của bữa tiệc hôm nay. Sau khi bọn họ nghe được lời của Trịnh Khiếu Đống, vẻ mặt kẻ nào cũng tỏ ra khó thể tin.

"Bí thư Vương đến đây! Chuyện nhục nhã như vậy mà bí thư Vương có thể thực hiện được, không phải là giả đấy chứ?"

Có nhiều người thầm nghĩ như vậy, thế nhưng ngay sau đó ý nghĩ này đã bị chối bỏ.

Trong thành phố La Nam thì Trịnh Khiếu Đống là người có danh dự, hắn căn bản không cần nói dối, càng không vì sự việc này mà nói dối. Hắn nói bí thư Vương đến đây, như vậy bí thư thị ủy Vương Tử Quân sẽ thật sự đến đây.

Tuy Lục Ngọc Hùng không phải là người tổ chức bữa tiệc lần này, thế nhưng hắn là phó bí thư thị ủy, là nhân vật chính của những hội nghị như thế này. Bốn phía chung quanh hắn có rất nhiều người, những lời nịnh hót liên tục vang ra từ miệng đám người chung quanh, tất cả thi nhau kéo đến giống như thủy triều.

Gương mặt Lục Ngọc Hùng vẫn một màu đen thế nhưng ánh mắt vui vẻ lại khó thể nào che giấu được những người thân cận ở chung quanh, đối với những người này thì cực kỳ hiểu rõ tính tình của Lục Ngọc Hùng, mỗi lần mở miệng đều nói đến tâm khảm của bí thư Lục.

Khi nghe Trịnh Khiếu Đống nói ra tin tức Vương Tử Quân đến tham gia bữa tiệc, vẻ mặt Lục Ngọc Hùng chợt biến đổi, trên gương mặt ngăm đen không khỏi lộ ra một nụ cười cực kỳ chính thức. Hắn nhìn đám người đang vây quanh mình rồi nói:

- Bí thư Vương đến, chúng ta cùng nhau đi nghênh đón.

- Bí thư Lục nói đi, chúng tôi phải đi.

Đứng bên cạnh Lục Ngọc Hùng là phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy Lâm Tương Đông, hắn dùng giọng điệu là lạ nói một câu như vậy. Tất nhiên Lục Ngọc Hùng nghe và hiểu ý nghĩ của Lâm Tương Đông, hắn khẽ gật đầu với Lâm Tương Đông, sau đó khẽ phất tay giống như một người đứng đầu, sau đó đi về phía cửa ra vào.

Khi Lục Ngọc Hùng khởi hành thì Lý Quý Niên ở phía tây đại sảnh cũng đứng lên, hắn thật sự khác biệt với Lục Ngọc Hùng, trên mặt vẫn luôn treo nụ cười làm cho người ta nhìn qua cảm thấy cực kỳ thân mật và vui vẻ.

- Đi, chúng ta đi chào đón bí thư Vương.

Lý Quý Niên khẽ cười cười với vài phó chủ tịch ở bên cạnh mình, sau đó trầm giọng nói.

Đám phó chủ tịch thành phố kia đều hiểu có chuyện gì xảy ra, cả đám đều đứng lên. Thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố Tần Thanh Vũ đứng ở bên cạnh Lý Quý Niên, hắn chợt nghe được Lý Quý Niên khẽ lên tiếng:

- Đáng lý ra phải không đến, vì sao hắn lại đến chứ?

Tần Thanh Vũ là tâm phúc của Lý Quý Niên, hắn rất hiểu rõ lãnh đạo của mình đang nghĩ đến cái gì, lúc này không khỏi suy nghĩ về câu nói vừa rồi của lãnh đạo, trong lòng cũng hiểu ra vấn đề là gì. Nhưng hắn nhìn Lý Quý Niên đã đi về phía trước, thế là khẽ lắc đầu, cũng đi theo chủ tịch ra ngoài.

Đám người nghênh đón thật sự như thác lũ, bọn họ cùng nhau tụ tập ở cổng lớn khách sạn. Nếu so sánh với hai người Lục Ngọc Hùng và Lý Quý Niên thì Trình Tự Học rõ ràng là chậm chân nhất, thế nhưng nụ cười của lão là lớn nhất.

- Ha ha ha ha, bí thư Vương đến rồi, tốt, chúng ta có được sự giúp đỡ của bí thư Vương, như vậy sự nghiệp từ thiện công ích của chúng ta ở thành phố La Nam sẽ phát triển thêm một bậc thang mới.

Trình Tự Học còn chưa đến thì đã cười lớn nói, âm thanh văng vẳng truyền đi khá xa.

Tề Trình Hào nói những lời này có ý nghĩa gì thì mọi người đều hiểu, không ít người ném ánh mắt về phía Trình Tự Học, trong lòng cười thầm, thầm nghĩ vị bí thư vừa rời khỏi chức vụ này thật sự có oán niệm rất lớn với bí thư Vương.

Đám người thầm nghĩ như vậy nhưng không dám nói ra khỏi miệng, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, chỉ sau nháy mắt đã đi đến cổng khách sạn Tinh La.

Khách sạn Tinh La hôm nay có thể nói là cực kỳ rực rỡ, dù là bên trong hay ngoài cửa đều sáng rực ánh đèn, bóng đêm không thể không nhượng bộ trước ánh đèn nóng bỏng bùng lên khắp mọi nơi.

Đám người đi ra khỏi khách sạn đều không nhịn được phải nhìn về phía trước, dưới ánh mắt của rất nhiều người, một đoàn người đứng dưới bậc thang khách sạn, cầm đầu chính là một người đàn ông trẻ tuổi.

Bí thư thị ủy Vương Tử Quân, đám người nơi đây không có nhiều người không biết lãnh đạo đứng đầu thị ủy này. Dù có rất nhiều người chưa từng được gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng bọn họ cũng không phải chỉ một lần được thấy hình ảnh của bí thư Vương ở trên báo chí hay tivi.

Vương Tử Quân thật sự đến đây.

Dù biết Trịnh Khiếu Đống không có khả năng cung cấp tên giả, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân đứng đó thì người khác vẫn cảm nhận được một lực tương tác rất mạnh. Dù sao lúc này đến đây có ý nghĩa thế nào với bí thư Vương thì mọi người đều hiểu rõ ràng.

Sau lưng Vương Tử Quân chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Hà Khởi Duệ, bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân, thường ủy thị ủy, thư ký trưởng Kim, tất cả xếp thành một hàng sau lưng Vương Tử Quân.

Nhìn vào khí thế này thì rất nhiều người không khỏi sững sờ, Trình Tự Học đứng bên cạnh Lục Ngọc Hùng lại nở nụ cười khinh thường nói:

- Thật không ngờ người đến đầu hàng lại chú ý đến thể diện như vậy.

Lục Ngọc Hùng chỉ gật đầu cười cười với lời nói của Trình Tự Học, cũng căn bản không nói chuyện. Nhưng trong lòng hắn lại bùng lên một ý nghĩ, đó chính là Trình Tự Học đã già rồi, nếu là trước kia thì Trình Tự Học sẽ căn bản không nói ra những lời như vậy.

- Ha ha ha, bí thư Vương, hoan nghênh, hoan nghênh.

Trịnh Khiếu Đống nhanh chóng tiến lên hai bước giống như một chủ nhân cực kỳ hiếu khách, hắn nhanh chóng đi về phía Vương Tử Quân, vừa đi vừa vươn hai tay với Vương Tử Quân, trên gương mặt hòa nhã lộ ra nụ cười nóng bỏng.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng khẽ đưa tay ra nói:

- Biết rõ anh Trịnh cử hành bữa tiệc từ thiện ở chỗ này, tôi dù là bận rộn cũng phải đến tham gia một chút có phải không?

Lời nói của Vương Tử Quân càng làm cho Trình Tự Học cảm thấy bức bối, trong lòng thầm nghĩ tên họ Vương kia thật sự biết giở trò giả dối, đến lúc này rồi còn mở miệng nói lý do. Nhưng lần này thì lão cũng không mở miệng nói thêm điều gì với Lục Ngọc Hùng ở bên cạnh.

Nụ cười của Trịnh Khiếu Đống càng thêm sáng lạn, hắn nở nụ cười khiêm tốn nói:

- Bí thư Vương quá khen rồi, tôi chỉ cảm thấy học sinh vùng sâu đi học với điều kiện quá khổ sở, mà tôi coi như là nhóm người La Nam đầu tiên phất lên được, thế cho nên muốn ra chút lực cho con em của mình. Thật không ngờ một chút cử động nho nhỏ như vậy lại được nhiều lãnh đạo đến quan tâm, tôi thật sự cảm thấy rất cảm kích.

Trịnh Khiếu Đống nói rồi nhìn khắp bốn phía:

- Các vị khách, chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Vương đến chung vui.

Chương 660(p2): Ta khóc sài lang cười.

Có câu khách làm theo ý chủ, hơn nữa người đến tham gia bữa tiệc hôm nay phần nhiều là lãnh đạo đơn vị ban ngành, phần lớn đều đến vì mượn hoa hiến phật, bọn họ nào bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Vì thế Trịnh Khiếu Đống vừa nói xong thì tiếng vỗ tay chợt vang lên như sấm nổ.

Lý Quý Niên cũng vỗ tay, thế nhưng hắn vừa vỗ tay vừa cười. Người không biết còn cho rằng chủ tịch Lý cảm thấy vui vẻ vì bí thư Vương đến tham gia bữa tiệc, nhưng những người hiểu biết nhiều về Lý Quý Niên lại có thể thưởng thức ra hương vị bên trong.

- Quý Niên, anh có cảm thấy mỗi tiếng vỗ tay như một cái tát lên mặt người nào đó không?

Một âm thanh nhàn nhạt chợt vang lên bên tai Lý Quý Niên.

Lý Quý Niên cũng không quay đầu, hắn biết rõ người nói chuyện là ai. Hắn thầm cười lạnh, sau đó thản nhiên nói:

- Chủ tịch Trình, người ta đã biểu diễn như vậy, chúng ta nên đứng xem kịch vui thì hay hơn.

Trình Tự Học cười hì hì nói:

- Quý Niên, anh cẩn thận có thừa mà chí tiến thủ không đủ, nếu như ngay cả chút quyết đoán như vậy cũng không có, anh muốn làm chủ một phương cũng khó.

Lý Quý Niên thật sự giống như không nghe được những lời mỉa mai của Trình Tự Học, trên mặt hắn vẫn là nụ cười thản nhiên, hai tay vẫn vỗ vào nhau không nhanh không chậm.

Vương Tử Quân đi vào trong khách sạn dưới tiếng vỗ tay rộn rã của mọi người, hắn nhìn về phía vài biểu ngữ tài trợ xây trường cho học sinh vùng sâu vùng xa trong đại sảnh, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa.

- Bí thư Vương, giám đốc Trịnh là nhà từ thiện lớn ở thành phố La Nam, vừa rồi khi ngài chưa đến thì giám đốc Trịnh đã tuyên bố năm nay sẽ tài trợ xây dựng mười ngôi trường tiểu học trong thành phố La Nam chúng ta.

Lý Quý Niên cười ha hả đi về phía Vương Tử Quân, hắn dùng giọng điệu tươi cười hớn hở nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, ánh mắt lại chuyển lên người Trịnh Khiếu Đống:

- Giám đốc Trịnh thật sự đã làm một chuyện tốt đẹp, kinh tế thành phố La Nam khá tụt hậu, phương diện xây dựng trường học càng rơi về phía sau. Đặc biệt là trường học cho những vùng sâu vùng xa vùng khó khăn, điều này luôn làm cho người ta cảm thấy lo lắng.

- Mười trường tiểu học đối với thành phố La Nam tuy chỉ là một bộ phận nhỏ, thế nhưng tinh thần quyên góp giúp đỡ như thế này lại đáng giá cho chúng ta học tập.

Vương Tử Quân nói đến đây thì nhìn Trịnh Khiếu Đống nói:

- Tôi tin tưởng có sự quan tâm của giám đốc Trịnh và các nhà hảo tâm, phương diện xây dựng trường học ở thành phố La Nam nhất định sẽ lấy được nhiều tiến triển tốt đẹp.

Trịnh Khiếu Đống nghe thấy Vương Tử Quân hai lần đề cao chính mình thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn. Sau khi Vương Tử Quân vừa dứt lời thì hắn nhanh chóng vỗ tay, thế là tiếng vỗ tay như sấm sét lại vang lên lần thứ hai trong đại sảnh.

- Các vị lãnh đạo tôn kính, các vị khách quý, Trịnh Khiếu Đống tôi thật sự xấu hổ không dám nhận lời nói khích lệ của bí thư Vương. Nói thật, tôi chỉ làm việc mình phải làm, nhưng bí thư Vương lại cho tôi nhiều vinh dự như vậy, điều này làm cho tôi cảm thấy vinh hạnh, đồng thời cũng cảm nhận được áp lực rất sâu. Lúc này tôi xin tỏ thái độ, năm nay xây mười trường tiểu học chỉ là bắt đầu mà thôi, sau này tập đoàn chúng tôi nhất định sẽ kiên trì hoạt động này, sẽ cố gắng có trách nhiệm với quá trình xây dựng và phát triển thành phố La Nam.

Trịnh Khiếu Đống nói đến câu cuối cùng thì giương mày lên, tuy hắn là người quen trầm ổn nhưng bây giờ vẫn không nhịn được cảm thấy đắc ý. Hắn nghe lời nói của Vương Tử Quân mà cảm nhận được thành tựu rất lớn, loại cảm giác thành tựu này không khỏi làm cho người ta sinh ra cảm giác muốn thăng thiên.

Trịnh Khiếu Nam nhìn bộ dạng đắc ý của anh mình, bàn tay đang bóp mông bạn gái cũng không khỏi dùng sức hơn một chút. Vừa rồi bàn tay hắn đã dùng sức khá lớn, bây giờ lại thêm lực, thế là cô gái được Lý Uyển Xương đặc biệt phái đến hầu hạ hắn không khỏi sinh ra cảm giác khóc không lên tiếng.

Tuy đau đớn nhưng cô gái này không dám phát ra tiếng, nàng thường xuyên thấy rõ thủ đoạn của Lý Uyển Xương, nàng biết rõ nếu mình phát ra âm thanh khác thường, chờ đợi nàng không phải là tiền bạc đầy màu sắc mà chỉ là đòn đau cực kỳ âm hiểm.

Vì vậy bây giờ dù có đau thì nàng chỉ có têể chịu đựng mà thôi.

- Cô em, có phải rất sướng không?

Khi cô gái đau đến chết lặng thì âm thanh của Trịnh Khiếu Nam chợt vang lên bên tai của nàng.

Cô nàng thấy âm thanh và hơi thở của Trịnh Khiếu Nam vang lên bên tai, thế là không kịp phản ứng. Phản ứng chậm chạp của nàng ngay sau đó lại bị Trịnh Khiếu Nam trừng phạt, bàn tay đặt trên váy mỏng lại tiếp tục bóp thật mạnh.

- Sướng lắm...

Cô gái nghĩ đến những lời dạy bảo của các đàn chị đối với Trịnh Khiếu Nam, thế là vội vàng nói.

Trịnh Khiếu Nam lúc này mới buông lỏng ra một chút, hắn dùng tay vỗ lên mông của cô gái, sua đó cười nói:

- Tiện nhân, không cho mày biết tay, mày cũng không biết Nhị thiếu gia này lợi hại thế nào.

Trịnh Khiếu Nam nói đến đây thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân đang nói chuyện với anh mình ở trên khu vực chủ vị, sau đó cười ha hả nói:

- Mày và nó đều là tiện nhân, không cho chúng mày biết tay, chỉ sợ chúng mày không biết đang làm gì.

Cô gái nhìn về phía Trịnh Khiếu Nam đưa tay chỉ mà trong lòng khẽ run lên, tuy nàng không quá quan tâm thế nhưng cũng biết người đàn ông trẻ tuổi kia là bí thư thị ủy, là khách quý nhất của bữa tiệc lần này. Thế nhưng bây giờ sao bí thư thị ủy lại trở thành tiện nhân trong miệng Trịnh Khiếu Nam rồi?

Vẻ mặt nghi hoặc của cô gái không gạt được Trịnh Khiếu Nam, lúc này hắn còn hưng phấn hơn cả anh mình, cũng tình nguyện chia xẻ cảm giác sung sướng tột cùng với người khác. Hắn khẽ vân vê gương mặt cô gái, sau đó cười ha hả nói:

- Có biết không, có người muốn hại Nhị thiếu gia, nhưng bây giờ Nhị thiếu gia vẫn đứng ở chỗ này, người kia lại đến đây chúc mừng anh của Nhị thiếu gia như chó vẫy đuôi, cô nói xem nó có phải là tiện nhân không?

- Hắn là tiện nhân.

Cô gái có chút do dự, cuối cùng lớn tiếng nói.

Câu trả lời của cô gái làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy cực kỳ sảng khoái, hắn cười ha hả hai tiếng, sau đó đi về phía đội trưởng La Thường Minh của đội cảnh sát giao thông thành phố La Nam. Lúc này La Thường Minh đang đàm thoại với vài vị lãnh đạo đơn vị trong thành phố, ánh mắt nâng ly rượu thỉnh thoảng nhìn về phía Vương Tử Quân.

- Anh La, anh nhìn lét lút gì vậy, con bà nó nếu anh thích con này, cứ nói một tiếng, tôi sẽ giúp anh ra tay, cần gì phải lén lút như vậy? Làm cho người ta nhìn vào cảm thấy không hay.

Trịnh Khiếu Nam đi đến bên cạnh La Thường Minh, sau đó khẽ vỗ lên người đối phương.

Chương 660(p3): Ta khóc sài lang cười.

La Thường Minh đang nhìn nhập thần, lúc này bị Trịnh Khiếu Nam vỗ lên người thì thiếu chút nữa không làm rơi ly rượu xuống đất. Nếu như người khác nói đùa như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm nổi giận, nhưng người lên tiếng lại là Trịnh Khiếu Nam, thế nên hắn đành phải nở nụ cười.

- Khiếu Nam, nói đùa gì vậy, với độ tuổi của tôi, cũng không có ý nghĩ như vậy.

La Thường Minh vừa pha trò vừa nói với Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam chỉ nhếch miệng với lời nói của La Thường Minh. Hắn biết rõ những chuyện liên quan đến tên khốn La Thường Minh này. Đây là một con thỏ ăn cỏ gần hang, câu kết làm bậy với vợ của một đồng sự trong đội cảnh sát giao thông, hơn nữa mỗi tuần đều đến Bích Lãng Viên nổi tiếng thành phố để tắm rửa một lượt, nhìn qua là biết ngay đó là hạng người gì.

Trịnh Khiếu Nam cười hì hì, hắn dùng giọng vui đùa nói:

- Thế nào, đội trưởng La, có phải cơ thể cảm thấy khó chịu không? Nếu anh có vấn đề thì cứ nói với tôi, chỗ tôi còn có rất nhiều thần dược được nhập từ nước ngoài.

Trịnh Khiếu Nam nói những chữ cuối cùng bằng giọng điệu rất quái dị, hai người đàn ông đứng bên cạnh Lạm. cũng cười phá lên.

La Thường Minh cũng không nổi giận vì nụ cười hiểu ý và trêu chọc của đám người chung quanh, hắn cười hì hì nói:

- Khiếu Nam, nói như vậy cũng không được, hì hì, đợi hai ngày nữa chúng tôi sẽ tìm cơ hội học tập cậu mới được.

Vài người noi chuyện với nhau, Trịnh Khiếu Nam cũng uống cạn ly rượu. Hắn nhìn thoáng qua vị trí nhóm người Lý Quý Niên, Trình Tự Học và Vương Tử Quân đang tụ tập, sau đó vung tay nói đùa:

- Anh La, bây giờ tôi cũng đã được thả ra, anh xem có nên cho chiếc xe của tôi ra ngoài hít thở không khí hay không? Chiếc xe của tôi để mãi bên kia chỉ sợ sẽ bị rỉ sét mất.

La Thường Minh tất nhiên biết rõ Trịnh Khiếu Nam nói đến chiếc xe kia, hắn có chút do dự, sau đó mới nói:

- Khiếu Nam, chuyện của cậu là chuyện của anh La tôi, dù là bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh La tôi làm được thì chưa từng từ chối anh em bao giờ. Thế nhưng sự việc này là ai sắp xếp thì tôi và cậu đều hiểu rõ ràng, cậu là anh em tốt của tôi, cậu nên nói với cục trưởng Hà một tiếng, cũng đừng làm anh đây khó xử.

La Thường Minh nói rồi bàn tay cũng đặt lên vai Trịnh Khiếu Nam.

Trịnh Khiếu Nam nhìn nụ cười trên mặt La Thường Minh, hắn cười hì hì nói:

- Anh La, anh cứ yên tâm, chuyện này anh em sẽ không bắt anh gánh trách nhiệm, anh không phải nói tôi đi tìm người mở miệng sao? Tôi đi tìm hắn.

La Thường Minh vốn đã nghĩ rất kỹ, chuẩn bị chờ Trịnh Khiếu Nam không đồng ý thì tiếp tục khuyên một câu, cũng không ngờ đối phương lại đồng ý nhanh như vậy. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn về phía Trịnh Khiếu Nam đưa tay ra chỉ, hắn không khỏi cảm thấy ngẩn ngơ.

Vương Tử Quân, Trịnh Khiếu Nam chỉ về phía Vương Tử Quân, rõ ràng muốn Vương Tử Quân mở miệng giải thoát chiếc xe cho mình.

Trong đầu La Thường Minh chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, chỉ sau nháy mắt hắn cảm thấy đầu mình như phình lớn lên. Khi hắn định há miệng khuyên nhủ thì Trịnh Khiếu Nam đã chậm rãi đi về phía Vương Tử Quân mất rồi.

- Khiếu Nam, cậu...

La Thường Minh vừa định tiến lên đuổi theo thì bị người bên cạnh giữ lại, người kia khẽ nói:

- Anh La, chuyện này anh quản làm gì? Dù sao bí thư Vương cũng đã nhận thua, Trịnh Khiếu Nam đi tuyệt đối là mã đáo thành công, cũng không liên quan gì đến anh.

La Thường Minh nhìn nụ cười của người bên cạnh, hắn cười cười nói:

- Anh nói đúng, tôi có gì phải sợ chứ, ha ha ha.

Hai người nói rồi nâng ly uống cạn, ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân và Trịnh Khiếu Nam.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài.

Hà Tiến Chung nâng ly rượu đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn khẽ lên tiếng.

Vương Tử Quân cười cười đối với tình huống Hà Tiến Chung đến mời rượu mình, sau đó khẽ cụng ly với cục trưởng Hà.

Hà Tiến Chung có thể nói rất bất ngờ với tình huống Vương Tử Quân đến tham gia tiệc rượu lần này. Hắn đã từng nghiên cứu qua bí thư Vương, cảm thấy người này sẽ không đơn giản chịu thua được. Tuy lúc này đối phương thất bại nhưng sẽ tiếp tục kiên trì cố gắng. Nhưng hiện tại Vương Tử Quân đã đến làm cho hắn giật mình không thôi. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì hắn cảm thấy đối phương đến không đơn giản như vậy, nhưng nhìn vào lời nói của bí thư Vương, hắn lại không tìm ra được bất kỳ điều gì không đúng, thế nhưng không có có gì không đúng chính là không đúng lớn nhất.

Hà Tiến Chung là một cảnh sát đi lên từ cơ sở, hắn rất tin tưởng vào trực giác của mình. Vì vậy sau khi có chút do dự, hắn mới cất bước đi đến bên cạnh Vương Tử Quân.

- Cục trưởng Hà, nghe nói động tác ở cục công an các anh là không nhỏ.

Vương Tử Quân nhìn Hà Tiến Chung, hắn khẽ cười nói.

Hà Tiến Chung cười nói:

- Có một vài hành động chỉ là vì có lợi cho công tác mà thôi.

Hà Tiến Chung nhìn thoáng qua Mễ Hoa Lâm đang đứng không xa Vương Tử Quân rồi dùng giọng không nhanh không chậm lên tiếng. Hắn căn bản đã sớm chuẩn bị với tình huống Mễ Hoa Lâm sẽ cáo trạng mình với Vương Tử Quân, hơn nữa hắn cũng chẳng có gì phải sợ. Những phương án điều động trong đơn vị chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể nói cho rõ ràng, dù tất cả mọi người có thể ngửi được mùi hương bên trong, thế nhưng không ai nói nên lời. Anh nếu mở miệng nói rằng vị trí tốt xấu thế nào, Hà Tiến Chung sẽ nói một câu cũng là vì phục vụ nhân dân, chức vụ có khác gì nhau? Thế là anh đành phải nuốt lời vào bụng.

Vương Tử Quân cũng cười cười, giống như cũng không quá chú tâm đến phương diện này, hắn nâng ly rượu lên nói:

- Chỉ cần là điều chỉnh có lợi cho công tác thì thật sự là nên làm.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly, chúc ngài hôm nay tâm tình vui sướng.

Khi Hà Tiến Chung chuẩn bị lên tiếng thì âm thanh của Trịnh Khiếu Nam chợt vang lên chen vào.

Hà Tiến Chung đang chuẩn bị tiến thêm một bước quan sát xem Vương Tử Quân rốt cuộc lạ ở chỗ nào, hắn thấy Trịnh Khiếu Nam đi đến thì không khỏi nhíu mày. tuy hắn thật sự xem thường Trịnh Khiếu Nam, thế nhưng cũng không thể không nể mặt Trịnh Khiếu Đống, càng không thể mắng em ruột của Trịnh Khiếu Đống vào lúc này được.

Vương Tử Quân vốn là nhân vật chính của bữa tiệc lần này, Hà Tiến Chung đến mời rượu Vương Tử Quân đã thu hút ánh mắt của nhiều người hữu tâm, bây giờ Trịnh Khiếu Nam lại xuất hiện, hầu như thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Từ khi Vương Tử Quân đi vào đại sảnh thì luôn quan sát tung tích của Trịnh Khiếu Nam, lúc này thấy Trịnh Khiếu Nam với đầu trọc bóng loáng nở nụ cười mỉa mai mời rượu mình, hắn cũng khẽ nâng ly lên nói:

- Được.

Trịnh Khiếu Đống đang nói chuyện với Lý Quý Niên, khi thấy em trai của mình đi về phía Vương Tử Quân, hắn nhanh chóng nở nụ cười xin lỗi với chủ tịch Lý, sau đó nhanh chóng đi qua nói:

- Khiếu Nam, kính rượu cho bí thư Vương xong thì mau chóng đi xem công tác chuẩn bị cho bữa tiệc đã tốt chưa.

Người nào mà không biết bữa tiệc hôm nay không cần Trịnh Khiếu Nam quan tâm, thế nhưng lúc này Trịnh Khiếu Đống lại nói như vậy, rõ ràng đang ám chỉ Trịnh Khiếu Nam.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.