Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1842: Chương 1842: Tài chính như sữa tươi.




Vương Tử Quân nhìn đồng hồ trên tường rồi gật đầu nói:

- Thành phố Thanh Chuyên đã thông xe đường cao tốc, bây giờ có lẽ đã đến giờ rồi.

- Hai ngày nữa tôi định đến Thanh Chuyên một chuyến, vừa rồi tôi có xem qua tư liệu bọn họ báo cáo, căn bản là có thành tích không nhỏ.

Hà Kiến Chương cười ha hả nói:

- Đã nhiều ngày không đi qua, để xem bọn họ có gì thay đổi không?

Hà Kiến Chương lúc này nói đi đến thành phố Thanh Chuyên tất nhiên rõ ràng là ông say không phải vì rượu. Triệu Hiểu Bạch mới xuống thành phố Thanh Chuyên làm bí thư huyện ủy nhưng Hà Kiến Chương là phó chủ tịch thường vụ tỉnh lại đi đến, ý nghĩa của nó là rất rõ ràng.

Vương Tử Quân căn bản cũng không cảm thấy ý kiến này của Hà Kiến Chương có gì là không tốt, thế nên cười lớn nói:

- Chủ tịch Hà cứ đi xem, nếu như có tình huống tốt thì tôi cũng đến xem thế nào.

Hai người tùy ý nói chuyện với nhau một lúc, sau đó Hà Kiến Chương trầm giọng nói:

- Chủ tịch, hôm nay tôi nhận được tin tức, hình như những ngày tới anh Chân sẽ về quê chơi.

Anh Chân?

Vương Tử Quân nghe hai chữ này mà không khỏi nhíu mày, hắn đã nhiều lần đến thăm hỏi Chân lão thế nhưng đáng tiếc là không được gặp. Chân lão là cán bộ tỉnh Mật Đông có công kiến quốc, tuy bây giờ căn bản không còn lên tiếng ở nhiều phương diện, thế nhưng lực ảnh hưởng căn bản là không ai dám coi thường.

Quan trọng là Chân lão rất tán thưởng Sầm Vật Cương, mặc dù đây chỉ là tin vỉa hè thế nhưng không có lửa sao có khói? Càng là như vậy sẽ càng làm cho người ta cố kỵ.

- Chân lão luôn là niềm kiêu ngạo của tỉnh Mật Đông, nếu như có thể thì chúng ta phải làm tốt công tác tiếp đãi.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi cười tủm tỉm nói với Hà Kiến Chương.

Hà Kiến Chương mãi chú ý đến động tác của Vương Tử Quân, lúc này nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì cũng cười:

- Đúng vậy, chúng ta nên làm tốt công tác chuẩn bị.

Sau khi tiễn chân Hà Kiến Chương thì Vương Tử Quân bắt đầu xem xét ý đồ Chân lão đến Mật Đông. Mặc dù sự kiện lần này có vẻ ngẫu nhiên thế nhưng hắn không thể không liên tưởng đến những phương diện khác.

Công tác nhiệm kỳ mới đã được quyết định, uy tín của Vương Tử Quân ở Mật Đông căn bản là nước lên thuyền lên. Mặc dù còn chưa vượt qua cao độ của Sầm Vật Cương, thế nhưng căn bản dần xuất hiện xu thế song song với nhau.

Hai vị lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, Vương Tử Quân nghe được câu nói này trong lúc trò chuyện với Lâm Dĩnh Nhi. Còn nguồn phát tin của Lâm Dĩnh Nhi, rõ ràng là đến từ bí thư Lâm. Hai vị lãnh đạo đứng đầu Mật Đông, xưng hô này dù rất hay thế nhưng sự việc không phải dễ làm.

Mưa thu mang theo hơi lạnh phủ xuống mặt đất, những cơn mưa dữ dội vào mùa hè biến thành mưa bụi lất phất mùa thu làm cho trời đất có thêm vài phần mông lung. Vương Tử Quân nhìn mưa bụi bay bay bên ngoài, thầm nghĩ đến cuộc điện thoại tối qua của Triệu Hiểu Bạch.

Triệu Hiểu Bạch đi đến thành phố Thanh Chuyên đã được hơn một tuần, bây giờ Triệu Hiểu Bạch đã là bí thư huyện Thành Nham thành phố Thanh Chuyên. Dựa theo những gì Triệu Hiểu Bạch báo cáo, bây giờ hắn đang bận rộn công tác làm quen tình hình trong huyện, căn bản sinh ra cảm giác khó thể thở được.

Vương Tử Quân căn bản cổ vũ thư ký của mình một phen, hắn căn bản cũng hiểu được vài phần tình huống của huyện Thanh Nham trong miệng Triệu Hiểu Bạch.

Vương Tử Quân nghĩ đến những gì Triệu Hiểu Bạch báo cáo với mình mà không khỏi nở nụ cười. Dù thế nào thì Triệu Hiểu Bạch bây giờ cũng đã trưởng thành hơn, khi nào mình có thời gian cũng nên đến huyện Thanh Nham một chuyến.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Hải đến nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.

Cổ Dương gõ cửa đi đến khẽ nói với Vương Tử Quân.

Cổ Dương là thư ký tạm thời của Vương Tử Quân, hầu như hắn là người được hưởng nhiều hào quang. Mặc dù bây giờ hắn chỉ là một quyền thư ký, thế nhưng căn bản càng có nhiều người gọi hắn là anh em hơn xưa.

Ví dụ như lãnh đạo đơn vị của vợ Cổ Dương, năm xưa đối phương rất hờ hững ở phương diện điều chỉnh chức vụ cho vợ mình, nhưng bây giờ thì tốt, mình còn chưa nói qua điều gì thì người kia đã đến vây quanh lấy mình, còn mở miệng mời uống rượu.

Tất nhiên người kia chỉ là một nhân vật nhỏ trong số những người mà Cổ Dương có tiếp xúc. Ngay cả khi chủ tịch Hải Bác đi vào cũng mở miệng nói khi nào mình có rảnh thì đến dùng cơm ở văn phòng ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật.

Cổ Dương biết rõ cấp bậc của chủ tịch Hải Bác, hắn không dám nói ra những gì không hay. Thế nhưng chủ tịch Hải Bác nói ra những lời như vậy căn bản là coi trọng hắn, hắn cũng không còn là một phó trưởng ban không có quyền lợi gì như năm xưa nữa.

Nhưng Cổ Dương cảm thấy lo lắng vì mình chỉ là một quyền thư ký, nếu như chủ tịch Vương đẩy hắn lên làm trưởng ban tổng hợp số một của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, như vậy việc của hắn căn bản là được xác định. Nhưng chuyện này ngoài phương diện sốt ruột ra thì hắn có thể làm gì được?

Lúc này chủ tịch Hải Bác đến thì cũng nên pha trà mới, nhưng Cổ Dương nhìn thoáng qua ấm trà, thấy bên trong vẫn còn nhiều, thế nên khẽ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, lần này chúng tôi đến để cầu mong ngài cứu viện.

Vị trí của Hải Bác căn bản không thay đổi gì trong nhiệm kỳ mới lần này, thế nhưng hắn nghe nói chủ tịch Vương rất tán thành với công tác của mình, chuẩn bị tiến hành điềuu chỉnh.

Hải Bác căn bản có quan hệ không tồi với Vương Tử Quân, bình thường khi gặp mặt Vương Tử Quân đều nói vài câu vui vẻ rồi mới đi vào chuyện chính. Lần này hắn đến có bộ dạng nổi giận đùng đùng, thế là làm cho Vương Tử Quân cảm thấy hình như chủ tịch Hải có điểm nào đó không đúng.

- Thế nào, có ai động vào chủ tịch Hải sao? Không phải là sự việc bại lộ, thế là chị dâu ở nhà cho anh biết tay đấy chứ?

Vương Tử Quân nâng ly nước lên uống một ngụm rồi dùng giọng có vài phần xấu xa nói.

Vương Tử Quân là chủ tịch tỉnh, có thể nói đủ lời đùa giỡn với Hải Bác, điều này có thể thấy địa vị của Hải Bác trước mặt chủ tịch Vương căn bản là cực kỳ khó có được. Hải Bác chỉ thở dài với gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng trêu đùa tôi, tôi căn bản không có lá gan như vậy.

- Anh không có lá gan như vậy? Tôi nghe nói khi anh vừa kết hôn, khi đó anh căn bản còn có tình cảm với một cô em học trong trường đại học thì phải.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Hải Bác rồi dùng giọng nghiêm trang nói:

- Nghe nói vì việc này mà có vài ngày anh phải ngủ ngoài ghế sa lông.

Khi nghe Vương Tử Quân nhắc đến chuyện của mình năm xưa, Hải Bác không khỏi vội vàng dùng hai tay ôm quyền nói:

- Chủ tịch Vương, lãnh đạo Vương, Vương đại nhân, đã qua vài chục năm rồi, ngài nói đến nó làm gì? Tôi đến tìm ngài là có việc chính sự.

- Dù việc gấp cũng phải uống ngụm trà, tôi còn chưa từng thấy thời điểm nào mà chủ tịch Hải Bác ngồi không yên cả. Vương Tử Quân khoát tay cười cười với Hải Bác rồi khẽ nói.

Hải Bác nhìn vẻ mặt thản nhiên của Vương Tử Quân thì không khỏi thầm nghĩ, chủ tịch Vương này thật sự là quá ôn hòa bình tĩnh, thật sự ngày càng tăng tiến. Mặc dù trong lòng có vài phần bức bối nhưng Hải Bác vẫn cố gắng trấn định nói: - Chủ tịch Vương, lần này tôi đến là vì phương diện phân phối tài chính cho công viên kỹ thuật nông nghiệp thành phố Rừng Mật, phía tỉnh nói sẽ phụ cho chúng tôi năm mươi triệu, nhưng đến bây giờ chúng tôi còn căn bản không nhận được xu nào.

Năm mươi triệu căn bản không phải là con số rất lớn. Tuy Hải Bác có vài phần hổn hển thế nhưng Vương Tử Quân tin dựa vào mức độ tài chính của thành phố Rừng Mật, năm chục triệu cũng không phải nói chơi.

- Khoản tài chính này khi nào thì đến tay các anh? Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

- Đáng lý phải đến từ tháng sáu, nhưng anh xem, bây giờ đã tháng chín rồi mà không có được xu nào. Mỗi ngày đều có người đến đòi tiền, bọn họ căn bản hận không thể trực tiếp bán tôi đi. Hải Bác dùng giọng khổ sở nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng khổ sở của Hải Bác, hắn không khỏi cười ha hả nói: - Nếu như bán anh mà được năm chục triệu, tôi cũng không ngại để bọn họ bán anh đi.

- Chủ tịch Vương, tôi không có tâm tư nói đùa, ngài nói đi, khi nào thì Rừng Mật chúng tôi nhận được tiền?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm trang của Hải Bác, hắn không khỏi dùng giọng chân thành nói: - Anh đi qua phòng tài chính hỏi thử xem, hỏi xem bọn họ có chuyện gì xảy ra?

- Tôi đã hỏi, thế nhưng phòng tài chính chỉ có một đáp án: Không có tiền. Hải Bác nói đến đây thì trừng mắt nói: - Tôi cũng không tin Cảnh Tự Tiêu nắm trong tay một phòng tài chính tỉnh Mật Đông thế nhưng lại không đưa cho thành phố Rừng Mật năm chục triệu được.

Vương Tử Quân làm chủ tịch tỉnh, căn bản có tiếp xúc không ít với trưởng phòng tài chính Cảnh Tự Tiêu. Trưởng phòng Cảnh Tự Tiêu rất khách khí với hắn, chỉ cần Vương Tử Quân có chỉ thị là chứng thực rất nhanh, nhưng người này làm trưởng phòng tài chính tỉnh Mật Đông đã quá lâu, thế nên có vài phần bá đạo.

Dù là đơn vị hay là địa phương cấp dưới căn bản không ai không dám không cung kính với Cảnh Tự Tiêu, có ai tình nguyện đắc tội với thần tài của mình.

- Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi rõ ràng cho anh. Công viên kỹ thuật nông nghiệp chính là một hạng mục được Vương Tử Quân thúc đẩy ở tỉnh Mật Đông, trước khi xây dựng khu công viên kỹ thuật này thì hắn căn bản đã từng hứa hẹn sẽ đảm bảo cho thành phố Rừng Mật năm chục triệu tài chính để khởi động.

Vương Tử Quân gọi cho Cảnh Tự Tiêu, điện thoại nhanh chóng được nối thông, Cảnh Tự Tiêu dùng giọng cực kỳ cung kính nói: - Chào chủ tịch Vương, ngài có việc gì cần cứ phân phó, tôi nhất định sẽ nhanh chóng xử lý.

- Trưởng phòng Cảnh, tài chính cho công viên kỹ thuật thành phố là có chuyện gì? Vương Tử Quân dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

Cảnh Tự Tiêu giống như có sự chuẩn bị với vấn đề này, hắn nhanh chóng cười nói: - Chủ tịch, thật sự chúng tôi không làm tốt công tác ở phương diện này, thời gian qua tình hình tài chính luôn căng thẳng. Trước đó đã thông qua dự toán tài chính cho công tác phòng chống lũ lụt, thật sự là con số quá lớn, lỗ hổng bên này khó thể chắn được, tài chính thì ngài biết rồi đấy, luôn là lấy trứng chọi đá, thật sự là bất lực.

Tỉnh Mật Đông có được thành tích tốt ở phương diện phòng chống lụt, thế nhưng cũng ném vào không ít tiền, Cảnh Tự Tiêu nói những lời này căn bản là rất có lý.

Nhưng Vương Tử Quân dù sao cũng không còn là một cán bộ mới đặt chân vào trong quan trường, hắn là một người đi từ cơ sở đến vị trí hiện tại, căn bản hiểu rõ các phương diện trong hệ thống tài chính. Có người nói tài chính giống như sữa mẹ, chỉ cần chen chân vào được thì sẽ có.

Tuy những lời này có vẻ thô tục thế nhưng nó phản ánh tình hình thực tế, năm chục triệu có thể là một con số mà phòng tài chính cấp thành phố khó thể cho ra được, thế nhưng phòng tài chính tỉnh thì không có vấn đề.

Bây giờ Cảnh Tự Tiêu lại từ chối, chỉ có một nguyên nhân duy nhất, đó là Cảnh Tự Tiêu không chịu thỏa mãn cho mình ở sự kiện này.

Vương Tử Quân rất không vui với thái độ của Cảnh Tự Tiêu, hắn trầm giọng nói: - Bây giờ tình hình tài chính khó khăn, như vậy anh cho tôi một thời gian cụ thể, khi nào thì có thể bổ sung số tiền kia được?

Vương Tử Quân nói lời này có vẻ nghiêm khắc, Cảnh Tự Tiêu bên kia dùng giọng ôn hòa nói: - Chủ tịch Vương, Cảnh Tự Tiêu tôi dám đánh cược với ngài, khi nào có tiền sẽ nhất định đưa sang cho thành phố Rừng Mật.

Vương Tử Quân nghe lời hứa hẹn của Cảnh Tự Tiêu và không nói thêm lời nào. Cảnh Tự Tiêu bên kia giống như cảm ứng được sự bất mãn của Vương Tử Quân, hắn không khỏi tiếp tục lên tiếng: - Chủ tịch Vương, cũng không phải là tôi không muốn làm, thế nhưng thật sự là không bộ đố gột nên hồ. Lúc này phòng tài chính còn mười triệu, tôi sẽ đưa qua cho thành phố Rừng Mật, ngài xem có được không?

Vương Tử Quân không nói gì mà trực tiếp cúp máy, hắn nhìn gương mặt chờ mong của Hải Bác rồi trầm giọng nói: - Anh cho người sang phòng tài chính lấy trước mười triệu.

Hải Bác vốn định nói cho Vương Tử Quân vấn đề gì đó, thế nhưng cuối cùng lại cười: - Cám ơn chủ tịch Vương, ít nhiều gì cũng có tiền giao cho bọn họ.

Sau khi tiễn chân Hải Bác ra khỏi phòng, Vương Tử Quân ngồi trên ghế của mình, hắn vừa uống trà vừa suy xét về quá trình mình liên hệ với Cảnh Tự Tiêu. Trưởng phòng Cảnh kia nhìn qua thì có vẻ cung kính với mình, thế nhưng khi công tác căn bản lại rất nhanh nhạy với những sắp xếp của bí thư Sầm Vật Cương.

Tài chính là một quyền hạn rất lớn, nếu như người của phòng tài chính không nghe theo lời của anh, như vậy muốn thực hiện công tác cũng rất bị động.

- Chủ tịch Vương, giám đốc Lục của sở nội vụ đang chờ bên ngoài, anh ấy nói có chuyện cần xin chỉ thị của ngài. Cổ Dương khẽ đi đến bên cạnh Vương Tử Quân rồi mở miệng báo cáo.

Giám đốc Lục, người này đến tìm mình làm gì? Sở nội vụ là một phòng ban quan trọng của ủy ban nhân dân tỉnh, mặc dù phần lớn quyền lợi của sở nội vụ đã bị phòng tổ chức cướp mất, thế nhưng hai chữ nhân sự vẫn làm cho người ta không thể nào coi thường.

Vương Tử Quân đã vài lần gặp mặt giám đốc Lục của sở nội vụ, dù sao thì đối với cấp bậc của hắn, có gì liên quan đến nhân sự đều trực tiếp liên hệ với Uông Thanh Minh, chưa từng chú ý đến trưởng phòng Lục ở phía bên này.

Khoảng thời gian này Vương Tử Quân cũng không có việc gì quá bận rộn, thế nên hắn khoát tay nói với Cổ Dương: - Vậy thì mời giám đốc Lục đến đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.