Hơn nữa Lý Cẩm Hồ còn phải dạy con làm bài tập, hắn đi với Vương Tử Quân ngày nào thì xem như con trai bị hớ mất một buổi phụ đạo.
- Chị dâu thật sự là đầu bếp lành nghề, có được một người vợ biết nấu cơm ngon ngọt như vậy, thật sự là phúc phận của anh. Hôm nay tôi gọi anh ra đây uống rượu cũng không phải vì muốn ăn cơm của chị dâu, mà hai ngày nữa Tiểu Bắc sẽ đến, tôi muốn đưa cô ấy đến nhà anh dùng cơm.
Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho Lý Cẩm Hồ cười lên ha hả. Tuy nếu so về độ tuổi thì Lý Cẩm Hồ lớn hơn Vương Tử Quân cả chục tuổi, nhưng Vương Tử Quân lại làm hắn sinh ra cảm giác mình nhỏ tuổi hơn. Mới nói đến chuyện trên quan trường, chưa nói đến chuyện gì khác, giống như vị chủ tịch Vương này luôn quan tâm đến hắn.
Lý Cẩm Hồ cụng ly với Vương Tử Quân rồi nói:
- Chủ tịch Tử Quân, nghe nói sắp có văn kiện đưa xuống, bí thư Tiết sẽ đến hội đồng nhân dân tỉnh phải không?
- Nghe nói trong tỉnh thật sự có suy xét này, nhưng cũng có một phương án khác, chính là cho bí thư Tiết làm chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Đông Bộ.
Vương Tử Quân cũng không giấu diếm mà trực tiếp nói ra những tin tức mình biết cho Lý Cẩm Hồ.
- Nếu kế hoạch này được thông qua thì thật sự có ít người cười không nổi.
Lý Cẩm Hồ nói đến ba chữ "có ít người" thì có hơi nhấn mạnh một chút.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không nói gì. Nếu nói hắn không quan tâm đến sự kiện Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ thì thật sự là quá làm kiêu, nhưng Tiết Diệu Tiến rời khỏi thành phố Đông Bộ thật sự không liên quan gì đến hắn. Tuy hắn là phó chủ tịch thường vụ thành phố, thế nhưng muốn tiến thêm một bước nữa cũng không phải là dễ dàng, dù sao thì độ tuổi với lý lịch và tư cách luôn đi cùng nhau.
Lý Cẩm Hồ cũng hiểu được tình cảnh của Vương Tử Quân vào lúc này, thầm nghĩ anh Tiết rời khỏi thành phố Đông Bộ cũng xem như không đúng lúc. Nếu như bí thư Tiết có thể tại vị thêm một năm nữa, để cho Vương Tử Quân quen thuộc với tất cả sự vụ ở thành phố Đông Bộ, như vậy Vương Tử Quân muốn tiếp nhận vị trí chủ tịch thành phố cũng cực kỳ thuận tiện và phù hợp. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân dù có hoạt động mạnh mẽ thế nào thì cũng chỉ là một vị phó chủ tịch thường vụ mà thôi.
- Cẩm Hồ, anh đã nghe qua chuyện một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc chưa?
Vương Tử Quân gắp một miếng thức ăn rồi đổi chủ đề, quay sang hỏi Lý Cẩm Hồ.
Một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc cũng khá nổi tiếng ở thành phố Đông Bộ, tuy Lý Cẩm Hồ chưa từng đến tham quan thế nhưng cũng từng được đọc tư liệu về nó. Lúc này hắn nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì suy nghĩ một chút rồi thành thật trả lời:
- Đã từng đọc qua văn kiện về hạng mục kia, quả táo là một sản nghiệp cực kỳ quan trọng của huyện Đằng Nhạc, nghe nói người khởi đầu sản nghiệp làm giàu này cho nhân dân huyện Đằng Nhạc chính là bí thư Tiết Diệu Tiến.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đặt đũa trong tay xuống rồi nói:
- Bây giờ cây táo đã đến độ tuổi già cỗi kém phát triển, hơn nữa nhà nhà trồng táo, giá cả sụt giảm nghiêm trọng.
Lý Cẩm Hồ biết Vương Tử Quân sẽ không vô duyên vô cớ nhắc đến chuyện cây táo ở huyện Đằng Nhạc, đầu óc hắn khẽ vận chuyển. Hắn chợt nghĩ đến một thời gian trước đó huyện Đằng Nhạc có báo cáo một văn kiện lên văn phòng khối chính quyền thành phố, nội dung của văn kiện chính là phương án xử lý đối với những nông dân cố ý chặt cây táo. Lý Cẩm Hồ sở dĩ có ấn tượng khắc sâu như vậy cũng là vì cảm thấy huyện Đằng Nhạc hành động như vậy khá là ác liệt.
- Chủ tịch Vương, bây giờ tình thế trong thành phố có chút mẫn cảm, hay là để sự việc ở huyện Đằng Nhạc xử lý sau.
Lý Cẩm Hồ trầm ngâm một lát, sau đó hắn nhanh chóng cho ra lời khuyên với chủ tịch Vương.
Đợi một thời gian để biết rõ hướng đi của bí thư Tiết Diệu Tiến, Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Lý Cẩm Hồ, nhưng chuyện bí thư Tiết Diệu Tiến đi hay ở lại thành phố Đông Bộ cũng không phải được quyết định trong ngày một ngày hai. Hơn nữa bí thư Tiết Diệu Tiến là người có lực ảnh hưởng cực mạnh ở thành phố Đông Bộ mà người thường khó thể nào so sánh được, nếu như trước khi hắn còn chưa rời khỏi thành phố Đông Bộ mà cố ý xóa bỏ chiến tích năm xưa từng một thời kiêu ngạo, chỉ sợ người ta nhìn vào sẽ thấy tướng ăn của mình quá hỗn.
Lúc này Vương Tử Quân tuy nhìn qua có một khoảng thời gian bừng sáng ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng thực tế thì nhìn bên ngoài có chút ngăn nắp nhưng có một vấn đề mà hắn khó thể lảng tránh, đó chính là mâu thuẫn giữa hắn và Nhâm Xương Bình là quá lớn. Nếu Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy Đông Bộ, sau này cuộc sống của hắn ở nơi đây sẽ cực kỳ khốn đốn, ấm lạnh thế nào là tự biết.
Nhìn vào phương diện này thì Vương Tử Quân biết rõ một vấn đề, đó là bây giờ mình đắc tội với Tiết Diệu Tiến thì rõ ràng là một ý nghĩ không sáng suốt. Kẻ dịch của kẻ địch chính là bạn bè, đây chính là câu nói thường xuyên được nghe thấy trong chính trị, bây giờ Tiết Diệu Tiến đang chính là minh hữu tốt nhất của mình ở thành phố Đông Bộ này.
Nhưng vì một mối quan hệ liên minh chính trị, mình có thể ném đi lợi ích của nhà nông, coi đó là vật hy sinh vì chính trị sao? Trong đầu Vương Tử Quân chợt xuất hiện gương mặt của Hạnh Hoa, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác mê man.
Vương Tử Quân ngồi trên xe của Thái Thần Bân mà dùng sức xoa bóp thái dương, tuy hắn đã dùng nước lạnh rửa mặt thế nhưng vẫn chưa tỉnh rượu, đầu óc vẫn có chút gì đó khó chịu, có hơi vo ve.
Tối qua Vương Tử Quân chỉ muốn uống với Lý Cẩm Hồ hai chai bia, cuối cùng uống đến bốn năm chai mới về. Hắn thầm nghĩ, sau này nếu tuyệt đối không nên uống nhiều, nếu không có việc gì xảy ra cũng khó phản ứng cho tốt được.
Vương Tử Quân khẽ mở cửa sổ, một luồng gió lạnh thổi vào từ bên ngoài, khi làn gió thổi lên người thì hắn chợt cảm thấy mình thư thái hơn rất nhiều.
- Thần Bân, chúng ta đang đi đâu đây?
Vương Tử Quân nhìn những cửa hàng tạp hóa bên ngoài cửa sổ, hắn cảm thấy có gì đó là lạ, thế là trầm giọng hỏi Thái Thần Bân.
- Chủ tịch Vương, có quần chúng kêu oan chặn cổng khu văn phòng khối chính quyền, trước khi đến đón ngài thì tôi đã nhận được điện thoại của văn phòng, chúng ta sẽ đi vào từ cửa tây.
Vương Tử Quân nghe Thái Thần Bân trả lời như vậy thì không tiếp tục xoa bóp thái dương. Kêu oan? Đây chính là sự kiện mà thời này khó thể tránh được. Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi lại hỏi:
- Người kêu oan từ đâu tới?
- Nghe nói là nông dân huyện Đằng Nhạc!
Triệu Quốc Lương ngồi ở bên cạnh ghế lái xé khẽ lên tiếng.
"Nông dân huyện Đằng Nhạc?"
Vương Tử Quân chợt hiểu có chuyện gì xảy ra. Khi xe của hắn đi đến cửa tây, đột nhiên một chiếc xe Audi màu đen từ cách đó không xa chạy đến.
Vương Tử Quân thấy biển số chiếc Audi thì khẽ giảm tốc độ, người điều khiển chiếc xe kia phát hiện xe của Vương Tử Quân thì khẽ bấm còi, sau đó chiếc Audi màu đen phía trước cũng không nhường đường mà nhanh chóng chạy vào bên trong.
- Chủ tịch Vương, là xe của chủ tịch Nhâm.
Thái Thần Bân chờ chiếc xe kia chạy vào trong khu văn phòng khối chính quyền thành phố thì mới chạy vào theo sau, hắn vừa lái xe vừa nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Khi Vương Tử Quân trầm tư, trong chiếc xe Audi vừa chạy qua phía trước, Nhâm Xương Bình đang nghe Thái Nguyên Thương báo cáo tình hình.
- Nông dân huyện Đằng Nhạc không muốn trồng táo nữa sao?
Nhâm Xương Bình dựa lưng lên ghế rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.
- Đúng vậy, chủ tịch Nhâm, nhà nông cảm thấy cây táo bây giờ thật sự không bằng cây lương thực, thế cho nên yêu cầu chặt táo khôi phục lại cây lương thực.
Thái Nguyên Thương thật sự đổ mồ hôi, chuyện này vốn cũng không có nhiều liên quan với hắn, nhưng hắn lại rõ ràng cảm nhận được mình đang bị chủ tịch Nhâm thất sủng, chỉ sợ làm không tốt sẽ bị chủ tịch lấy một cái cớ nào đó ném mình ra rìa.
Những ngày qua Thái Nguyên Thương cũng không quá tốt đẹp, khi chủ tịch Vương chiến thắng trong ván cờ trước đó, lực ảnh hưởng của chủ tịch Vương ở khối chính quyền ngày càng lớn, Thái Nguyên Thương cảm thấy mình đi lại cũng có chút khó khăn. Điều này còn chưa phải là đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là vị chủ tịch sắp tiến lên chức vụ bí thư thị ủy đang giống như dần dần mất đi hứng thú với hắn, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu, cũng thật sự rất khó chịu.
Tuy chủ tịch Nhâm cũng không có ý bỏ cũ thay mới để thay thế Thái Nguyên Thương, thế nhưng nếu dần dần mất đi niềm tin của chủ tịch thì rõ ràng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Thái Nguyên Thương đưa mắt nhìn chủ tịch Nhâm Xương Bình, hắn phát hiện chủ tịch đang nhắm mắt lại. Hắn biết rõ lúc này mình không nên quấy rầy chủ tịch Nhâm, nếu không thì mình cũng đừng hòng chịu nổi.
Nhâm Xương Bình biết rõ hạng mục vườn trái cây ở huyện Đằng Nhạc, đó chính là một sản nghiệp rất tốt mà năm xưa bí thư Tiết còn là chủ tịch huyện Đằng Nhạc đã phát động quần chúng cùng tham gia xây dựng, khi đó trái táo biến thành một trong những công cụ làm giàu cực kỳ hiệu quả của huyện Đằng Nhạc.
Dù những năm qua thị trường liên tục biến đổi, giá cả quả táo cũng không còn được như xưa, phương pháp trồng táo làm giàu đã được quá nhiều nơi áp dụng, bây giờ căn bản không còn hiệu quả. Nhưng công trình một trăm ngàn héc ta táo vẫn là một trong những thành tích hạng nhất của bí thư Tiết Diệu Tiến, thỉnh thoảng được bí thư Tiết lấy ra nói chuyện say sưa.
Người khác không biết chứ Nhâm Xương Bình lại biết rất rõ, năm xưa hắn chưa là chủ tịch thành phố, có một lần cùng bí thư Tiết Diệu Tiến xuống thị sát thành phố Đông Bộ, bí thư đã đặc biệt đi xuống thị sát vườn táo. Lúc đó bí thư vì vấn đề kiến thiết vườn táo đã cho ra nhiều yêu cầu với huyện Đằng Nhạc. Điều này còn chưa là vấn đề, thậm chí Nhâm Xương Bình còn sinh ra cảm giác, hắn thấy bí thư Tiết Diệu Tiến giông như rất có cảm tình với cây táo ở huyện Đằng Nhạc, bí thư Tiết nhìn những cây táo ở huyện Đằng Nhạc giống như nhìn con đẻ của mình vậy.
Lúc đó Nhâm Xương Bình mẫn cảm ý thức được đây chính là một điểm quan trọng để mình có thể chen chân vào trong hàng ngũ của bí thư Tiết Diệu Tiến. Hắn nắm chắc điểm này thì có thể nói là hốt thuốc đúng bệnh, biến mình thành một người trong hàng ngũ của Tiết Diệu Tiến. Sau đó Nhâm Xương Bình lợi dụng quyền lực trong tay để không ít lần bật đèn xanh cho cây táo ở huyện Đằng Nhạc, dù chút chuyện như vậy căn bản không là gi với hắn, thế nhưng đây ít nhất cũng là vấn đề thuộc phương diện thái độ, thế cho nên hắn nhanh chóng tìm được sự tín nhiệm của bí thư Tiết Diệu Tiến.
Lúc này Tiết Diệu Tiến sắp đi, đây là kết cục đã định, bây giờ công trình một trăm ngàn héc ta táo năm xưa vinh danh khắp thành phố cũng giống như biến thành không còn phù hợp với huyện Đằng Nhạc chỉ sau một đêm. Nhâm Xương Bình cũng từng xem qua văn bản xiết chặt quản lý vườn táo của huyện Đằng Nhạc. Thật lòng thì hắn muốn người dân chặt cây táo, nhưng nếu nhìn vào tình huống trước mắt thì cảm thấy giữ lại vẫn hay hơn.
Dù sao thì Tiết Diệu Tiến vẫn chưa rời khỏi thành phố Đông Bộ.
- Chủ tịch Nhâm, vừa rồi đồng chí trực ban của văn phòng khối chính quyền đã gọi điện thoại thông báo cho bí thư Lý Ổn Trung và chủ tịch La Định Lôi của huyện Đằng Nhạc, yêu cầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, sau đó đưa quần chúng kêu oan đi về.
Thái Nguyên Thương thấy Nhâm Xương Bình mở to mắt thì lên tiếng.
Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, sau đó hắn thản nhiên nói:
- À, nhưng đưa nông dân đi cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Thái Nguyên Thương nghe một câu nói không đầu không đuôi của Nhâm Xương Bình thì trong dầu chợt xuất hiện nhiều ý nghĩ, thế nhưng cuối cùng tất cả đều quy kết lại làm một, đó chính là: Chẳng lẽ chủ tịch Nhâm muốn chặt bỏ vườn táo kia?
Đối với Nhâm Xương Bình thì bây giờ chặt bỏ vườn táo cũng không phải là một chuyện gì tốt đẹp. Dù sao bây giờ có rất nhiều người biết hắn sắp tiếp nhận vị trí của bí thư Tiết, càng vào lúc này thì hắn càng nên có biểu hiện khoan dung, nếu chặt hết vườn táo ở huyện Đằng Nhạc, như vậy căn bản sẽ sinh ra những ảnh hưởng không hay.
Thái Nguyên Thương tin mình có thể thấy rõ điều này thì chủ tịch Nhâm Xương Bình cũng hiểu rất rõ, nhưng thấy rõ là một chuyện, làm hay không lại là một chuyện khác.
Thái Nguyên Thương trầm ngâm một chút rồi cảm thấy đây là cơ hội để mình lấy lại địa vị trước đó trong lòng Nhâm Xương Bình, nếu như vứt bỏ cơ hội này, chỉ sợ sau này trong mắt chủ tịch Nhâm Xương Bình thì mình cũng không còn chút giá trị gì để sử dụng.
- Chủ tịch Nhâm, tôi cảm thấy sự việc này cứ nên để từ từ giải quyết thì hay hơn, dù sao thì bí thư Tiết ở bên kia...
Thái Nguyên Thương cũng không nói hết lời, thế nhưng hắn tin chủ tịch Nhâm hoàn toàn hiểu rõ lời nhắc nhở của mình.
Nhâm Xương Bình khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Thái Nguyên Thương có thêm chút khẳng định. Một chút biến hóa nho nhỏ của Nhâm Xương Bình làm cho tâm tình của Thái Nguyên Thương chợt nhẹ đi vài phần. Dù sao thì lần này hắn cũng xem như thành công, có thể tìm về sự tín nhiệm của Nhâm Xương Bình, đây là một chuyện vui với hắn.
- Nguyên Thương, cậu nói cũng đúng, hơn nữa có một số việc cũng là suy nghĩ vì tôi. Nhưng này, cậu có nghĩ đến phương diện này không, nếu chúng ta cứ chần chừ, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nông dân huyện Đằng Nhạc.
Nhâm Xương Bình tuy không nói quá lớn nhưng giọng điệu lại rất vui vẻ.
Tuy giọng điệu của Nhâm Xương Bình là phê bình nhưng Thái Nguyên Thương lại tuyệt đối không sốt ruột, vì vừa rồi Nhâm Xương Bình đã nói rõ ràng, Thái Nguyên Thương nói như vậy là nghĩ cho hắn. Thái Nguyên Thương biết rõ lãnh đạo phê bình, chịu chỉ vào mặt mắng mình chính là nghĩ cho mình, cho dù mình có sai thì cũng sẽ được lãnh đạo bao phủ.
- Chủ tịch Nhâm, tôi thừa nhận sai lầm với anh, rõ ràng là tư tưởng của tôi quá hạn hẹp, sau này còn phải học tập anh nhiều hơn, tranh thủ để chính mình không rơi vào sai lầm.
Nhâm Xương Bình khẽ khoát tay áo với tình huống Thái Nguyên Thương thừa nhận sai lầm, hắn cười nói:
- Nguyên Thương, đây cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng nó lại có thể đưa lên một độ cao chính trị. Vì chuyện này chúng ta phải chú trọng lợi ích của quần chúng, một trăm ngàn héc ta táo kia có chứa đựng cảm tình của bí thư Tiết, thế nhưng tôi cảm thấy bí thư Tiết sẽ không vì chút cảm tình đó mà không nghĩ cho nhân dân.
Thái Nguyên Thương nghe được những lời của Nhâm Xương Bình mà không khỏi sinh ra một loại ảo giác, đó là không phải mình nghe lầm đấy chứ? Hắn hiểu rất rõ chủ tịch Nhâm Xương Bình là hạng người gì, nếu như những lời này xuất phát từ miệng của Tiết Diệu Tiến, hắn chắc chắn sẽ tin, thế nhưng lời này được phát ra từ miệng Nhâm Xương Bình, điều này làm hắn cảm thấy khó thể tin được.
Nhưng mặc kệ bây giờ Thái Nguyên Thương có tin hay không thì Nhâm Xương Bình cũng đã nói ra những lời như vậy, hơn nữa lại nói cực kỳ đạo mạo. Thái Nguyên Thương nhìn gương mặt đứng đắn của chủ tịch Nhâm Xương Bình, hắn không khỏi thầm suy đoán:
- Không phải vị lãnh đạo này sắp được đề bạt làm bí thư thị ủy thế cho nên cảnh giới tư tưởng cũng được đề cao đấy chứ?
Lúc này xe đã dừng lại bên cạnh khu văn phòng khối chính quyền, Thái Nguyên Thương vừa muốn xuống xe giúp Nhâm Xương Bình mở cửa, lại bị Nhâm Xương Bình phất tay cản trở:
- Nguyên Thương, cũng không cần gấp, tôi còn có chuyện phải thương lượng với trưởng phòng Đổng.
Lái xe rốt cuộc là người lanh trí, những ngày hôm nay Nhâm Xương Bình thường rất nhiều lần đi đến tổ công tác, thế cho nên tài xế cũng không nói nhiều, hắn trực tiếp chạy xe về phía văn phòng thị ủy.
Nhâm Xương Bình không phải muốn đến cùng trưởng phòng Đổng bàn bạc xem nên chặt vườn táo kia như thế nào đấy chứ? Trong đầu Thái Nguyên Thương chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng. Khi hắn còn đang tỏ ra chần chừ thì Nhâm Xương Bình đã lên tiếng:
- Nguyên Thương, chút nữa anh thông báo cho hai người Lý Ổn Trung và La Định Lôi, nói bọn họ đến cũng không nên đi ngay, đợi tôi và trưởng phòng Đổng thương nghị xong thì sẽ xác định lãnh đạo thành phố cùng bọn họ xuống giải quyết vấn đề.
"Xác định lãnh đạo thành phố xuống giải quyết vấn đề?"
Vẻ mặt Thái Nguyên Thương chợt khẽ động, một tia chớp chợt lóe lên trong lòng, cho đến giờ phút này hắn mới hiểu những tính toán của Nhâm Xương Bình.
Thái Nguyên Thương thầm cảm khái một tiếng, chủ tịch đúng là chủ tịch, chính mình còn đang định nhắc nhở một tiếng, cũng không ngờ chủ tịch đã suy xét kỹ càng rồi.
Đám nông dân vây quanh cổng văn phòng khối chính quyền thành phố đã bị các vị lãnh đạo hai cấp xã huyện chạy đến khuyên bảo trong thời gian nửa giờ, sau đó chậm rãi bỏ đi. Nhưng lúc này bí thư Lý Ổn Trung và chủ tịch La Định Lôi của huyện Đằng Nhạc đang đứng trước cổng khối chính quyền thành phố lại cảm thấy rất không thoải mái.
Nếu so với La Định Lôi thì Lý Ổn Trung có dáng người hơi gầy, vẻ mặt biến thành màu đen nhưng nhìn qua lại cực kỳ tinh thần. Lý Ổn Trung đã năm mươi tuổi nhưng bây giờ dùng một tay chống nạnh vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi khi đối mặt.
- Lý Triệu Tài, anh làm bí thư đảng ủy xã như thế nào vậy? Bảy xã đều có vườn trái cây, vì sao người kêu oan chủ yếu đến từ xã của anh? Cũng là một tình huống, vì sao những xã khác không phát sinh vấn đề, vì sao chỉ có xã anh là có vấn đề?
Lý Ổn Trung thật sự nói rất lớn, cũng không thèm nể mặt vị bí thư đảng ủy xã Lý Triệu Tài đang đứng cứi đầu thừa nhận sai lầm trước mặt.
Lý Triệu Tài cúi đầu không nói nửa câu, nếu nói về dáng người thì một mình hắn hoàn toàn có thể chấp cả Lý Ổn Trung và La Định Lôi. Lý Triệu Tài là một người cực kỳ vạm vỡ, ở dưới xã chỉ cần hắn trừng mắt là có thể làm cho đối phương liên tục đổ mồ hôi lạnh, nhưng bây giờ đối mặt với Lý Ổn Trung thì cúi đầu giống như một đứa bé đang nhận sai.
- Hừ, tôi đã sớm nhắc nhở anh rồi, xuất hiện mâu thuẫn thì phải xử lý ngay từ khi còn tron trứng nước. Nếu làm được như vậy thì chuyện nhỏ không ra khỏi thôn, chuyện lớn không ra khỏi xã, làm sao có thể xảy ra sự kiện này? Đối với đám quần chúng không chịu nghe lời thì phải xử phạt thật nặng, phải xử lý bọn họ dựa theo quy định.
- Anh xem mình đã làm gì ở dưới xã? Bắt người rồi lại thả, bây giờ có chuyện xảy ra lại bắt tôi chạy đến chùi đít, rõ ràng là một bí thư đảng ủy xã không hợp cách. Nếu anh cảm thấy mình không thể tiếp tục đảm nhiệm công tác, như vậy thì nhanh chóng nhường vị trí, tuy cóc ba chân khó tìm nhưng cóc hai chân lại không thiếu.
Lý Ổn Trung chắp tay sau đít đi qua đi lại dùng giọng hổn hển phê bình Lý Triệu Tài. Trong lúc bí thư Lý mở miệng phê bình, Lý Triệu Tài cúi đầu như một học sinh nhận sai, cũng không dám cãi lại nửa câu.
La Định Lôi đứng bên cạnh Lý Ổn Trung, trong lòng hắn có chút bực bội. Lý Triệu Tài là người đi khá gần hắn, Lý Ổn Trung răn dạy Lý Triệu Tài như vậy, dù Lý Triệu Tài thật sự có chút sai lầm nhưng rõ ràng nhìn vào mặt khác cũng là ông say không phải vì rượu, đối phương đang tỏ ra bất mãn với mình.
Người đàn ông kia được thả như thế nào thì La Định Lôi biết rất rõ, nếu không phải là mình gọi điện thoại cho Lý Triệu Tài, như vậy Lý Triệu Tài sẽ không đơn giản thả người. Lý Ổn Trung là người biết rõ sự việc bên trong là như thế nào, thế nhưng bây giờ lại nổi nóng dạy bảo Lý Triệu Tài, không phải đang phát tiết bất mãn với mình sao?
Lý Ổn Trung rõ ràng là càng mắng càng nổi giận, La Định Lôi trầm ngâm một chút, hắn thừa dịp Lý Ổn Trung dừng lời để nói xen vào:
- Bí thư Lý, tôi cũng muốn làm sáng tỏ một chút, lần này là tôi gọi điện thoại cho Lý Triệu Tài thả Trần Nhị Quảng.
- Chuyện này là tôi không suy xét rõ ràng, lúc này mới làm cho huyện Đằng Nhạc rơi vào thế bị động, sau khi trở về nhất định sẽ nghiêm khắc làm kiểm điểm với bí thư.
La Định Lôi cung không kéo Vương Tử Quân ra, hắn là đồng sự với Lý Ổn Trung hiều năm, hắn biết rõ tính cách của bí thư Lý Ổn Trung. Nếu chính mình đứng ra gánh chịu thì vị bí thư có tác phong bá đạo này sẽ không nói gì, nếu đưa Vương Tử Quân ra, biểu hiện của đối phương sẽ không có gì nhưng nhất định sẽ ghi nợ trong lòng, sau này có chuyện gì đó sẽ đổ ập xuống đầu mình.
Nếu như là trước kia, khi mà Tiết Diệu Tiến vẫn còn như rồng ở thành phố Đông Bộ, La Định Lôi thật sự rất sợ Lý Ổn Trung nổi nóng với mình. Nhưng bây giờ Tiết Diệu Tiến sắp rơi vào tình huống vừa hưu non, La Định Lôi cũng có thể cứng miệng hơn. Hắn không nói ra Vương Tử Quân vì có lý do khác, đó chính là hắn không muốn để cho Lý Ổn Trung biết mình có quan hệ tốt với chủ tịch Vương.
Lý Triệu Tài dùng ánh mắt cảm kích nhìn La Định Lôi, thế nhưng hắn cũng không dám nói lời nào. Hắn hiểu rõ tình hình vào lúc này, bây giờ là hai vi lãnh đạo tranh chấp với nhau, lựa chọn sáng suốt nhất của mình chính là bảo trì sự trầm mặc, cũng đừng nên nói lời nào.
Ánh mắt Lý Ổn Trung rơi lên người La Định Lôi, gương mặt nghiêm túc chợt xuất hiện nụ cười khổ:
- Anh La, anh nói tôi phải làm sao đây? Chuyện này nhìn qua thì đơn giản, nhưng sự việc đã xảy ra, hai anh em chúng ta cũng chỉ có thể đứng ra xác nhận với thành phố mà thôi.
Lý Ổn Trung phê bình Lý Triệu Tài như vậy cũng chỉ vì muốn lôi La Định Lôi ra ngoài. Lúc này hướng đi của bí thư Tiết Diệu Tiến hầu như đã được tỉnh ủy quyết định, Lý Ổn Trung cảm thấy địa vị của mình ở huyện Đằng Nhạc cũng có chút không ổn, cần phải hoạt động một chút. Hắn muốn lợi dụng chuyện này để nói cho tất cả mọi người biết Lý Ổn Trung này vẫn là lãnh đạo đứng đầu huyện Đằng Nhạc, dù là ai cũng đừng hòng chạy qua chạy lại làm loạn. Cho dù các anh có nhảy đi đâu, có mặt Lý Ổn Trung này thì cũng coi như phí công vô dụng.
La Định Lôi là một cán bộ công tác trong thể chế nhiều năm, hắn sao không hiểu rõ tâm tư của Lý Ổn Trung? Nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể kiên trì nói:
- Bí thư Lý, nếu tuyến trên truy cứu xuống, tôi sẽ nhận trách nhiệm về sự việc này.
- Anh La, xem anh nói kìa, giống như Lý Ổn Trung tôi là người không chịu thừa nhận trách nhiệm vậy. Tôi nói cho anh biết, sự việc này là do tôi gánh trách nhiệm, tôi là người đứng đầu huyện Đằng Nhạc, nếu tuyến trên có truy cứu, tôi sẽ là người gánh vác. Khi bí thư Tiết xuống thị sát huyện Đằng Nhạc cũng đã nói rất rõ ràng, tôi là lãnh đạo đứng đầu, có gì xảy ra phải gánh vác trách nhiệm cao nhất.
Lý Ổn Trung dùng giọng hùng hồn lên tiếng, giọng điệu thật sự làm cho người ta cảm thấy nóng lòng, đặc biệt là bốn chữ lãnh đạo đứng đầu. La Định Lôi biết rõ Lý Ổn Trung đang mượn cơ hội để gõ đầu mình, nhưng lúc này hắn thấy đối phương mở miệng ngậm miệng vẫn nhắc đến bí thư Tiết, hắn thật sự sinh ra cảm giác buồn cười.
Bây giờ bí thư Tiết sắp rút lui khỏi diễn đàn chính trị thành phố Đông Bộ, còn mở miệng nói bí thư Tiết thế này thế kia, hì hì, nếu cứ tiếp tục như vậy chẳng phải đang có ý kiến với vị bí thư thị ủy sắp đến nhận chức sao?
- Bí thư Lý, trách nhiệm chủ yếu để xảy ra sự việc này là của tôi, tôi sao có thể đổ trách nhiệm của tôi lên người anh cho được?
La Định Lôi tuy thầm cười lạnh nhưng vì thẻ diện mà vẫn phải nói ra những lời như vậy.
Lý Ổn Trung giống như không nghe được những lời giả tạo của La Định Lôi, hắn nở nụ cười đau khổ nói:
- Anh La, tôi lớn hơn anh vài tuổi, thôi thì gọi bằng một tiếng cậu La. Cậu cho rằng chủ tịch Nhâm gọi điện thoại yêu cầu chúng ta chờ là vì muốn xử lý sự việc kêu oan cho chúng ta sao? Tôi thấy nếu thật sự cho ra phương án xử lý, tôi chờ trước cổng văn phòng cả tháng cũng được, chỉ sợ lúc này chủ tịch Nhâm thật sự cho ra chỉ thị với vườn táo của huyện Đằng Nhạc chúng ta.
Lý Ổn Trung nói đến vườn táo thì vẻ mặt trầm xuống, vườn táo chính là khoản tài phú của bí thư Tiết Diệu Tiến ở huyện Đằng Nhạc, nếu khoản tài phú này bị mất đi, hắn thật sự cảm thấy mình thật sự phải xin lỗi vị lãnh đạo đã đề bạt mình lên vị trí này.
La Định Lôi cũng có chút chuẩn bị với phương án xử ý của thị ủy, lúc này nghe thấy Lý Ổn Trung nói ra thì cũng có chút trầm trọng. Tuy hắn cảm thấy lúc này nên chặt táo trồng lương thực, thế nhưng nói cải tạo vườn táo thì dễ mà làm mới khó. Chưa nói đến vấn đề gì khác, đừng hòng vượt qua cửa ải của Lý Ổn Trung.
Lý Ổn Trung và La Định Lôi đều có tính toán riêng, hai người đi vào phòng họp thường vụ khối chính quyền. Nếu dưới tình huống bìn thường, với cấp bậc của hai người bọn họ mà được đi vào trong phòng họp như thế này thì rõ ràng là dấu hiệu thăng chức, nhưng lúc này cả hai người đều thật sự không thể nào vui vẻ cho được.
La Định Lôi đi vào phòng họp thì dùng ánh mắt dò xét nhìn khắp bốn phía, hắn phát hiện bên trong phòng ngoài vài nhân viên công tác cũng không có vị lãnh đạo nào. Nhưng hắn cũng thấy trên bàn có sắp đặt vài chiếc bảng tên.
"Nhâm Xương Bình, Vương Tử Quân, Chúc Vu Bình..."
La Định Lôi nhìn những cái tên quen thuộc mà tâm tư cũng thả lỏng một chút, đặc biệt là cái tên Vương Tử Quân càng làm cho hắn an tâm.
- Anh Lý, anh La, mời hai anh đến đây ngồi.
Phó thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền Hà Đông Kỳ đang bận rộn trong phòng họp, lúc này thấy hai người Lý Ổn Trung đi đến thì cười ha hả tiến lên đón chào. Hà Đông Kỳ đã làm phó thư ký trưởng văn phòng không ít năm, quan hệ rất tốt, vì dĩ vãng đứng sai hàng ngũ nên đến bây giờ căn bản chưa được đề bạt. Nhưng hắn là phó thư ký trưởng, vẫn có được thể diện của mình.
Lý Ổn Trung duỗi hai tay ra bắt chặt tay của Hà Đông Kỳ, lúc này mới nói:
- Thư ký trưởng, mỗi lần các vị lãnh đạo họp lại làm khổ anh, nếu khi nào anh rảnh thì mời đến huyện Đằng Nhạc chúng tôi, bất cứ lúc nào huyện Đằng Nhạc cũng chào đón lãnh đạo đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
- Bí thư Lý, rõ ràng là anh không muốn cho tôi đến huyện Đằng Nhạc, nếu cho tôi đến uống rượu thì sẽ không chối từ, nếu là kiểm tra chỉ đạo công tác, hì hì, tôi cũng không lớn gan như vậy.
Hà Đông Kỳ hơn bốn mươi chưa đến năm mươi nhưng mái tóc đã bạc, hắn đã nhiều năm công tác không được như ý trong cơ quan, bây giờ mở miệng cũng thật sự là không có gì gò bó.
Sau khi bắt tay với Lý Ổn Trung thì Hà Đông Kỳ bắt chặt tay La Định Lôi, lúc này hắn mới khẽ nói:
- Bí thư Lý, chủ tịch La, hai anh lúc này nên chú ý một chút, lúc này tất cả thành viên ban ngành của khối chính quyền sẽ đến họp. Hì hì, các anh cũng không cần đốt pháo lên người.
Lý Ổn Trung và La Định Lôi cũng chỉ cười khổ chống đỡ lời nói của Hà Đông Kỳ, cuối cùng Lý Ổn Trung nói:
- Cám ơn thư ký trưởng, hai người chúng tôi đã làm tốt chuẩn bị.
"Làm tốt chuẩn bị gì?"
Một âm thanh vui vẻ vang lên từ phía sau, Lý Ổn Trung và La Định Lôi nghe nói như vậy thì cảm thấy trong lòng có hơi run lên, sau đó vội vàng quay đầu nhìn, đúng lúc gặp phó chủ tịch thường ủy Chúc Vu Bình đi đến.
Chúc Vu Bình là phó chủ tịch chỉ sắp xếp sau chủ tịch Nhâm Xương Bình và phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân, thân lại là thường ủy thị ủy, nếu đến phòng họp theo đúng trình tự thì rõ ràng không nên xuất hiện vào lúc này. Nhưng hôm nay hắn lại là người đầu tiên đi vào phòng họp.
Lý Ổn Trung và Chúc Vu Bình đều là thủ hạ của bí thư Tiết Diệu Tiến thế nhưng mối quan hệ của hai người trước nay lại có chút gập ghềnh. Hai người đã từng vì vị trí phó chủ tịch thành phố mà chơi trò cao tay với nhau, cuối cùng chỉ có Chúc Vu Bình chiến thắng tiến lên làm phó chủ tịch thường ủy. Tuy giữa hai người vẫn biểu hiện không có gì thế nhưng sẽ luôn có chút khúc mắc trong lòng khó thể nào cởi ra được.
Đặc biệt Lý Ổn Trung là người thất bại trong lúc tranh chấp, sự việc kia đến bây giờ vẫn chưa thể nào tiêu tan, hai người biểu hiện vẫn rất tốt, xem như chôn giấu thật sâu trong lòng. Khi Chúc Vu Bình xuất hiện ở phòng họp thì trong lòng Lý Ổn Trung chợt sinh ra cảm giác cùng chung mối thù.
Năm xưa Chúc Vu Bình cũng đi theo bí thư Tiết thực hiện công trình một trăm ngàn héc ta táo ở huyện Đằng Nhạc, chính Lý Ổn Trung khi đó đang là phó phòng lâm nghiệp của huyện Đằng Nhạc, cũng chạy theo bí thư Tiết đi trồng táo.
Hiểu lầm nhiều năm giống như tan biến vào lúc này, Lý Ổn Trung tiến lên nghênh đón Chúc Vu Bình, trên mặt là nụ cười vui vẻ:
- Tôi và Định Lôi nhất định phải mời các vị lãnh đạo đến huyện Đằng Nhạc chúng tôi tham quan vườn cây ăn trái, nhưng chủ tịch Chúc năm xưa là nguyên lão kiến thiết một trăm ngàn héc ta táo, lại càng là lãnh đạo được huyện Đằng Nhạc chào đón nhiệt liệt.
Chúc Vu Bình nhìn hai bàn tay của Lý Ổn Trung, hắn nào không hiểu rõ Lý Ổn Trung đang nghĩ gì? Trong đầu chợt xuất hiện nhiều ý nghĩ, hắn cũng đưa tay bắt chặt tay Lý Ổn Trung, sau đó lớn tiếng nói:
- Bí thư Lý, cung kính không bằng tuân mệnh, tôi xem như khách không mời mà đến, như vậy xem như không khách khí, các anh đừng trách.
Hai người Chúc Vu Bình và Lý Ổn Trung lại nói về vài chuyện năm xưa, sau đó cùng nở nụ cười, tất cả là cực kỳ ăn ý, xem như tình cảm khôi phục như thường.
Trong khoảng thời gian này các vị phó chủ tịch Lưu Nham Phú, Trương Thông cũng lục tục đi đến phòng họp. Khi còn hai phút thì bắt đầu họp thì Vương Tử Quân đi vào phòng, bầu không khí chợt trở nên yên ắng.
Nhâm Xương Bình đến muộn hơn Vương Tử Quân một chút, sau khi ngồi xuống ghế thì hắn trầm giọng nói:
- Hôm nay nông dân huyện Đằng Nhạc đến kêu oan, điều này là minh chứng cho công tác của chúng ta vẫn còn có nhiều lỗ hổng. Tôi yêu cầu tất cả chúng ta phải nhìn thẳng vào các vấn đề đang tồn tại, phải phân tích cho tốt để tiến tới giải quyết triệt để.
- Bây giờ trong hàng ngũ cán bộ có tồn tại một vài hiện tượng lảng tránh, tôi cảm thấy tâm tính như vậy là không được. Chúng ta càng lảng tránh vấn đề, càng làm cho vấn đề bộc phát mạnh mẽ, mâu thuẫn sẽ tiến thêm một bước, sẽ càng sâu sắc, như vậy thật sự không có chút trợ giúp nào để giải quyết vấn đề...
Nhâm Xương Bình đứng lên cũng không nói gì khác, chỉ nói về tầm quan trọng của công tác giải quyết vấn đề.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn Nhâm Xương Bình, lúc này hắn xem như đã hiểu Nhâm Xương Bình muốn làm gì.
- Hai đồng chí Lý Ổn Trung và La Định Lôi của huyện Đằng Nhạc có đến đây không?
Tuy từ lúc vào cửa thì Nhâm Xương Bình đã nhìn thấy Lý Ổn Trung và La Định Lôi, thế nhưng lúc này hắn vẫn trầm giọng hỏi.
- Chúng tôi có mặt, chủ tịch Nhâm!
Tuy trong lòng Lý Ổn Trung thật sự có ý kiến rất lớn với Nhâm Xương Bình, thế nhưng lúc này hắn cũng chỉ có thể quy củ đứng lên chào hỏi Nhâm Xương Bình.
- À, hai vị công tác rất tốt, hôm nay để cho quần chúng đến chặn cổng khối chính quyền thành phố, có phải muốn để cho quần chúng ngày mai lên chặn cổng tỉnh ủy? Thị ủy đã sắp xếp các anh là lãnh đạo đứng đầu huyện Đằng Nhạc, bây giờ lại xuất hiện sự kiện kêu oan như vậy, các anh nói xem có chuyện gì đang xảy ra?
Nhâm Xương Bình lúc này lên tiếng mà trên mặt không còn sót lại dấu hiệu của nụ cười.
Lý Ổn Trung nhìn gương mặt nghiêm túc của Nhâm Xương Bình, trong lòng không tự chủ được nhớ đến thời điểm khi bí thư Tiết còn là một bí thư thị ủy nói một không hai, lúc đó chủ tịch Nhâm này gặp mặt mình đều một hai gọi là anh Lý anh Lý, hơn nữa biểu hiện vẻ mặt còn thân thiết hơn gặp anh em ruột thịt.
"Đúng là con người!"
Lý Ổn Trung thầm mắng một tiếng, hắn cố gắng đề cao tinh thần, nói ra những lời mà chính mình đã chuẩn bị sẵn:
- Chủ tịch Nhâm, chủ tịch Vương, các vị lãnh đạo, hôm nay nông dân huyện Đằng Nhạc đến thành phố kêu oan, đảng ủy chính quyền huyện Đằng Nhạc chúng tôi khó tránh khỏi trách nhiệm, tôi yêu cầu lãnh đạo tiến hành phê bình cá nhân tôi...
- Bí thư Lý, hôm nay chúng ta họp để giải quyết vấn đề, tôi thấy chuyện phê bình cứ để đến khi xử lý xong sự việc thì các anh sẽ tiến hành với bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm sau cũng được.
Vương Tử Quân khẽ khoát tay chặn lời Lý Ổn Trung, trên mặt là nụ cười vui vẻ.
Nhâm Xương Bình có hơi híp mắt lại, trên mặt cũng lộ ra nụ cười, nhưng nụ cười này đến nhanh mà đi cũng nhanh không kém, hắn nhanh chóng khoát tay chặn lại nói:
- Cứ làm theo đúng chỉ thị của chủ tịch Vương.
- Chủ tịch Nhâm, chủ tịch Vương, chuyện này chủ yếu liên quan đến một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc. Năm nay vì vấn đề thị trường và nhiều nguyên nhân khác làm cho giá cả và sản lượng táo sụt giảm, làm cho nông dân mất đi lòng tin vào cây táo, thế cho nên muốn chặt táo để chuyển đổi sang trồng cây lương thực. Đảng ủy chính quyền huyện Đằng Nhạc chúng tôi cực kỳ coi trọng hiện tượng này, chúng tôi đã giao trách nhiệm cho phòng lâm nghiệp, phòng nông nghiệp, ủy ban cải cách và các ban ngành tương quan tiến hành ước định sản nghiệp cây táo trong huyện Đằng Nhạc, chúng tôi cho rằng trồng táo, đặc biệt là quy mô táo như vậy rất có tương lai...
Lý Ổn Trung tuy không quá lớn tiếng nhưng âm thanh vẫn vang dội trong phòng họp, tuy hắn không dùng micro nhưng âm thanh vẫn truyền vào tai từng người cực kỳ rõ ràng.
- Bí thư Lý, dựa theo những lời nói của anh, huyện Đằng Nhạc cho ra văn bản không cho phép quần chúng chặt táo là có căn cứ khoa học sao? Nếu đã như vậy, các anh có thể đảm bảo năm nay quả táo sẽ được mùa và có giá tốt không?
Nhâm Xương Bình cũng không chờ Lý Ổn Trung nói cho xong, hắn khẽ vỗ lên bàn rồi nói:
- Không thể, chút điều tra của các anh cũng chỉ là đoán chừng mà thôi, cũng không thể đảm bảo chính xác, có phải như vậy không?
Lý Ổn Trung tuy rất muốn khẳng định nhưng lại thật sự không quá nắm chắc, thế cho nên cuối cùng cũng chỉ khẽ gật đầu với câu hỏi của chủ tịch Nhâm Xương Bình.
- Không nắm chắc thì sao có thể yêu cầu quần chúng tiếp tục duy trì như vậy?
Nhâm Xương Bình nâng ly nước lên nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
- Tất nhiên hạng mục trồng táo ở huyện Đằng Nhạc có xuất phát rất tốt, vì đẩy mạnh phát triển kinh tế của huyện, lại tăng thu nhập cho nhân dân. Nhưng chúng ta làm việc cũng không phải chỉ chú trọng xuất phát tốt, càng cần có diểm dừng chân.
- Tôi cảm thấy yêu cầu và quan điểm của quần chúng trong sự kiện lần này là cực kỳ đúng đắn, có câu không điều tra thì không có quyền lên tiếng, thị ủy và chính quyền đã có ý kiến với sự việc này, vậy thì trước tiên nên chú trọng điều tra rồi xử lý.
Ánh mắt Nhâm Xương Bình trở nên bình thản, hắn nhìn thoáng qua Lữ Hạ Cường, sau đó lại chuyển lên người Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, lợi ích của quần chúng là rất quan trọng, một trăm ngàn héc ta táo của huyện Đằng Nhạc có liên quan đến hơn bảy xã, hơn mười ngàn quần chúng, đặt ở thành phố Đông Bộ thì thật sự là một chuyện lớn cần phải giải quyết hành đầu. Ý kiến của tôi là thành lập một tổ điều tra, anh làm tổ trưởng, chủ tịch Lữ là phó tổ trưởng, tổ chức sắp xếp các cán bộ tinh anh trong đơn vị ban ngành bên dưới tiến hành điều tra, cần phải điều tra nhanh chóng, sau đó cho ra ý kiến xử lý.
Nhâm Xương Bình nói hai câu thì ném củ khoai lang nóng lên tay mình, Vương Tử Quân ngồi trên ghế, tuy có chút không cam lòng nhưng quan cao đè chết người. Dù mình là phó chủ tịch thường vụ thế nhưng Nhâm Xương Bình lại là chủ tịch thành phố, hơn nữa người này còn giơ lên tấm biển vì lợi ích của quần chúng, nếu mình không tiếp nhận thì sẽ cho đối phương cơ hội gõ cờ lê xuống đầu, tất nhiên hắn sẽ không ngốc đâm đầu đi làm như vậy.
- Cám ơn chủ tịch Nhâm đã tín nhiệm, tôi sẽ nhất định điều tra thật nhanh, sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian sớm nhất.
Vương Tử Quân khẽ đặt bút trong tay xuống rồi trầm giọng nói.
Đến tận lúc tan họp thì La Định Lôi vẫn luôn quan sát chủ tịch Vương, theo những lời đồn đãi về mối quan hệ giữa các vị chủ tịch, hắn biết chủ tịch Vương có quan hệ không tốt với chủ tịch Nhâm. Lúc này chủ tịch Nhâm bắt buộc Vương Tử Quân phải xử lý sự việc, càng làm cho La Định Lôi khẳng định suy nghĩ của mình.
"Đây không phải là một việc dễ làm!"
La Định Lôi là chủ tịch huyện Đằng Nhạc, hắn thật sự tràn đầy cảm xúc với sự kiện lần này. Một mặt hắn muốn nhân dân chuyển đổi phương thức canh tác, chuyển cây táo sang cây lương thực, mặt khác lại nể sợ đám người Tiết Diệu Tiến thâm ăn cố đế ở thành phố Đông Bộ. Một trăm ngàn héc ta táo chính là cơ sở để bí thư Tiết tiến lên, năm xưa bí thư Tiết từ vị trí bí thư huyện ủy tiến lên làm thường ủy thị ủy cũng là vì hạng mục này.
Lúc này đám cán bộ đang theo sát bí thư Tiết cũng có không ít những người năm xưa cùng với lãnh đạo đi xây dựng vườn táo ở huyện Đằng Nhạc, những người kia rõ ràng là cùng chung vinh nhục với bí thư Tiết. Bây giờ đám người này đều ổn định và có vị trí quan trọng như Lý Ổn Trung, tuy bí thư Tiết Diệu Tiến sắp lui xuống nhưng thực lực của bọn họ vẫn không thể nào khinh thường.
Nếu Vương Tử Quân không tiếp nhận quyết định của Nhâm Xương Bình, La Định Lôi cảm thấy như vậy thật sự không hay. Dù sao Nhâm Xương Bình cũng là chủ tịch thành phố, là lãnh đạo khối chính quyền thành phố, cấp bậc cao hơn hẳn, hoàn toàn có quyền lên tiếng áp chế, gõ cờ lê lên đầu. Hơn nữa vừa rồi Nhâm Xương Bình lại giương cao lá cờ vì lợi ích của nhân dân, nếu Vương Tử Quân không tiếp nhận, nếu sự việc được phản ánh lên cho lãnh đạo tỉnh, chỉ sợ Vương Tử Quân trăm miệng khó nói nên lời.
Cấp chính và cấp phó tuy chỉ khác nhau một chữ nhưng lại có một ưu thế trời sinh, ưu thế này không chỉ phản ánh ở cấp bậc, còn phản ánh nhiều phương diện khác.
La Định Lôi nghĩ đến những phương pháp mình thường hay áp dụng với nhóm phó chủ tịch huyện, thế là hắn lúc này vẫn còn đầy nghi vấn. Thầm nghĩ nhiều người nói nhiều chuyện chủ tịch Nhâm căn bản không làm gì được chủ tịch Vương, nhưng nếu lúc này chủ tịch Vương không có được sự giúp đỡ to lớn của bí thư thị ủy, làm sao có thể so sánh được với chủ tịch Nhâm?
Khi La Định Lôi đang tràn đầy nghi hoặc thì cửa phòng họp mở ra, trong ánh mắt của hắn, có năm vị phó chủ tịch nhưng đã có bốn vị đi theo Vương Tử Quân.
Thì ra là vậy.
La Định Lôi chợt cảm thấy mình hiểu rõ vấn đề, hắn nhìn hai bên trái phải của hành lang, hắn trầm ngâm một lát, sau đó nhanh chóng đi về phía chủ tịch Vương.
- Tử Quân, đây là một củ khoai lang nóng, lúc đó sao anh lại tiếp nhận chứ? Tôi đã làm tố chuẩn bị, chỉ cần anh mở miêng thì tối sẽ đứng lên đẩy chủ tịch Nhâm vào vị tí tổ trưởng, cũng không ngờ anh lại tiếp nhận.
Lưu Nham Phú vừa khẽ gật đầu với đám người chào hỏi mình trên đường vừa khẽ lên tiếng dùng giọng ai oán nói với Vương Tử Quân.
Lưu Nham Phú nói ra tiếng lòng của đám phó chủ tịch Trương Thông, Tôn Quốc Lĩnh ở bên cạnh, thế nên ai cũng dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười với nhóm người Lưu Nham Phú, hắn nói:
- Chuyện này tôi đã muốn tiếp nhận, không ngờ lúc buồn ngủ chủ tịch Nhâm lại đưa gối đến, một cơ hội tốt như vậy sao tôi có thể bỏ qua được?
Sau khi nghe được câu trả lời của Vương Tử Quân thì vẻ mặt Trương Thông có hơi biến đổi, hắn cũng không ngờ Vương Tử Quân lại có ý nghĩ như vậy. Phải biết rằng đây là một củ khoai lang nóng, đừng nói là xử lý không tốt, dù xử lý tốt cũng đắc tội với vô số người.
Dù tình cảnh của bí thư Tiết vào lúc này chính là mặt trời lặn phía tây, thế nhưng thực lự của một vị bí thư thị ủy thâm căn cố đé ở thành phố Đông Bộ nay vẫn cực mạnh, mạng lưới quan hệ vẫn cực kỳ rộng, khó thể nào lung lay được.
Ánh mắt Vương Tử Quân khẽ đảo qua mặt Trương Thông, tuy Trương Thông cũng không nói rõ ý nghĩ trong lòng mình, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ Trương Thông đang nghĩ gì. Hắn tiếp tục tiến lên vài bước rồi nói:
- Có một số việc luôn cần có người đến giải quyết.
Trương Thông đi theo Vương Tử Quân chợt có hơi khựng lại, hắn tất nhiên hiểu rõ ý nghĩa lời nói của Vương Tử Quân. Hắn khẽ gật đầu, cũng không lên tiếng nhưng bàn chân đi theo Vương Tử Quân lại càng chặt chẽ hơn.
Khi nhóm người Vương Tử Quân đi về phòng làm việc, lúc này Lý Ổn Trung đang ngồi trong phòng của bí thư Tiết Diệu Tiến. Người đàn ông có biệu hiện tiến thối lưỡng nan trong hội nghị thường vụ khối chính quyền vừa rồi lúc này chợt biến thành một tên học sinh tiểu học, hắn ngồi quy củ bên cạnh bí thư Tiết Diệu Tiến, đang duỗi cổ nhìn bí thư viết chữ.
Tiết Diệu Tiến nắm cây bút lông sói trong tay, giấy trắng được trải ra trên mặt bàn bên dưới, lúc này bí thư múa bút, bên trên giấy xuất hiên hai chữ "Tĩnh Tâm" cực kỳ cứng cáp và có lực.
Tiết Diệu Tiến ghi xong hai chữ này thì nhìn qua vài lượt, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, rõ ràng vị bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ rất thỏa mãn với hai chữ của mình.
- Bí thư Tiết, chữ của ngài càng đẹp hơn so với trước, tôi dù là thường dân nhưng thật sự nhìn chữ của ngài cũng cảm thấy có nhiều lực tương tác. Thành phố Đông Bộ này có nhiều người viết thư pháp, thế nhưng nếu nói về công lực thực chất, chỉ sợ không có vài người vượt qua bí thư Tiết.
Lý Ổn Trung tuy có bộ dạng tùy tiện nhưng lại là một kẻ có tài ăn nói.
Tiết Diệu Tiến khẽ đặt bút lông lên bàn, sau đó lão vặn hông một cái, sau đó mới nói:
- Anh thích là tốt, tôi chỉ sợ mình tặng mà anh lại không thích.
Lý Ổn Trung chợt sững sờ, vẻ mặt hắn lúc này trở nên ngưng trọng, hắn nhìn về phía hai chữ trên giấy trắng, vẻ mặt cợt nhả vừa rồi đã không còn.
"Tĩnh tâm!"
Tuy chỉ là hai chữ nhưng Lý Ổn Trung là người đi theo bí thư Tiết nhiều năm, hắn có lĩnh ngộ cực kỳ sâu sắc với một câu hai ý nghĩa của bí thư Tiết Diệu Tiến, đồng thời cũng xem như chỉ cần tiếp xúc đã hiểu ra vấn đề. Nhưng hắn cũng không lập tức tiếp nhận hai chữ này, hắn trầm giọng nói:
- Bí thư Tiết, có thể cho tôi đổi thành chữ khác được không? Ngài cũng biết rồi đấy, tôi cũng không thích những gì quá nho nhã.