Trong quan
trường thì ai sẽ là người muốn tiếp cận anh? Đơn giản có vài loại người, nhiều người cho rằng am hiểu trò vuốt mông ngựa sẽ dễ dàng tiến lên vị
trí đầu tiên, thật ra cũng không phải như vậy. Nhóm kẻ đượcc xếp hạng
đầu tiên chính là biết làm người, tất nhiên những người này phải có thể
làm việc thay cho lãnh đạo, giỏi sắp xếp giải nạn cho lãnh đạo. Quan
trường giống như một địa phương cực kỳ mâu thuẫn, chỗ nào cũng có mâu
thuẫn, căn bản không bao giờ nguôi. Nhưng có nhiều việc thì lãnh đạo
không nên ra mặt, có loại người mà anh không cần nói gì, thế nhưng lại
yên lặng làm tốt cho anh, người như vậy anh không cần sao? Nhất định sẽ
cần, hơn nữa còn được trọng dụng, còn được đặt lên vị trí cực kỳ quan
trọng.
Loại người thứ hai là người biết làm chút việc, loại người này không
phải thay lãnh đạo làm việc tư nhân, mà là làm việc văn phòng. Bọn họ có thể làm tốt việc công, để anh có thành tích nổi bật, thế nhưng lại
không tạo nên uy hiếp gì cho anh, loại người thế này thì lãnh đạo sẽ vứt bỏ không quan tâm sao? Người như vậy sẽ phát triển như cá gặp nước,
điều này hoàn toàn dễ hiểu.
Loại người thứ ba chính là những kẻ luôn biết nịnh bợ ton hót, dân chúng bình thường luôn rất ghét những kẻ tiêu nhân chỉ biết ton hót và nịnh
nọt lãnh đạo như thế này, nhưng không ngờ lãnh đạo cũng cần phải thay
đổi đầu óc, cũng phải thả lỏng nghỉ ngơi. Có gì chứng minh là lãnh đạo
không biết nở nụ cười? Không thích thoải mái? Vì thế dù cấp bậc cao vời
thế nào cũng cần có một số người như vậy ở bên cạnh, nếu không thì ai sẽ là người nhanh chóng tiếp thu ý chỉ của lãnh đạo, hơn nữa còn máy móc
tuyên truyền, tuyên dương trắng trợn?
Kẻ có tài thường là kẻ kiêu ngạo, người có năng lực siêu phàm chưa hẳn
sẽ có thể buông bỏ cái giá của mình, cúi người xuống thấp để tâng bốc
nịnh nọt lãnh đạo, thế nhưng những kẻ thích nịnh hót và vuốt mông ngựa
lại làm được điều này. Bọn họ xem lãnh đạo là người đi đầu, tuyên truyền và quán triệt ý chỉ của lãnh đạo cực kỳ đúng chỗ, tất nhiên vì vậy mà
uy tín của lãnh đạo cũng tăng tiến.
Vì thế tổng hợp tất cả lại với nhau, xuất phát từ góc độ của Đường Cảnh
Ung, bí thư Đường thật sự cần có người giúp đỡ. Hắn ngồi trên vị trí phó bí thư tỉnh ủy là thật, nhưng nếu bên dưới không có người giúp đỡ, sẽ
chỉ sinh ra cảm giác một thứ gì đó treo lơ lửng giữa bầu trời. Muốn làm
cho người ta giúp đỡ mình thì pháp bảo tốt nhất chính là phải cho người
ta thấy được lợi ích, chỉ như vậy mới có người tình nguyện theo sát bên
cạnh hắn không lùi bước.
Lúc này Đường Cảnh Ung đưa mắt nhìn vào vị trí phó chủ tịch thường vụ
thành phố La Nam, chỉ cần hắn giúp đỡ người nào đó có được vị trí phó
chủ tịch thường vụ thành phố La Nam, hắn tin sẽ có một kẻ ném lực tin
chính trị về phía mình.
Nhưng Đường Cảnh Ung làm như vậy không khác nào lấy lợi ích của Vương Tử Quân ra để trao đổi, sự việc hoàn thành không có lợi ích gì cho Vương
Tử Quân. Nếu nhìn từ góc độ nhỏ, thứ nhất làm cho Đường Cảnh Ung trở nên thất tín; nhìn từ góc độ lớn, mở ra lỗ hổng ở thành phố La Nam.
Vương Tử Quân chợt có nhiều ý nghĩ, hắn đánh giá được mất trong sự việc
này. Đường Cảnh Ung cũng không nói lời nào mà nhìn chằm chằm vào Vương
Tử Quân, chờ vị bí thư thị ủy trẻ tuổi cho ra phản ứng với lời đề nghị
của mình.
Đường Cảnh Ung chuẩn bị thành lập nên tổ chức của chính mình ở tỉnh Sơn
Nam, tuy Vương Tử Quân là người mà Lâm Trạch Viễn giới thiệu cho hắn,
thế nhưng hắn vẫn muốn thử xem người này có phải hướng về phía mình hay
không. Nếu như đối phương có thể làm tất cả vì mình, tất nhiên sẽ cố
gắng bồi dưỡng, nếu như không, coi như người bình thường là xong.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn trịnh trọng nói:
- Bí thư Đường, tôi hiểu ý của ngài. Ngài xem thế này có được không?
Thành phố La Nam chúng tôi còn thiếu một vị thường ủy thị ủy, thư ký
trưởng văn phòng thị ủy, nếu không, mong ngài phân bổ xuống cho một
người phù hợp.
Nụ cười chợt xuất hiện trên mặt Đường Cảnh Ung, sau đó càng thêm sáng lạn. Hắn chợt cười ha hả nói:
- Tử Quân, cậu đã nói như vậy thì cứ thế mà làm, nhưng tôi có một yêu
cầu, đó là cậu nhất định phải quan tâm đến vị đồng chí kia mới được.
Vương Tử Quân gật đầu đảm bảo, hai người tiếp tục nói chuyện, cũng không liên quan đến vấn đề vừa rồi, vì thế càng thêm thân mật.
Vương Tử Quân rời khỏi phòng của Đường Cảnh Ung, tâm tình của hắn trở
nên trầm trọng. Hắn biết rõ Đường Cảnh Ung tuy là bạn bè của Lâm Trạch
Viễn, thế nhưng trong quan trường căn bản không có tình bạn thuần túy,
chỉ có lợi ích là vĩnh hằng. Đường Cảnh Ung nhất đính sẽ không vô duyên
vô cớ giúp mình, nhưng lúc này xem ra bí thư Đường đã há miệng quá rộng
rồi.
Khi Vương Tử Quân rời khỏi phòng, thư ký đi vào phòng Đường Cảnh Ung.
Thư ký là người được Đường Cảnh Ung đưa đến khi nhận chức, là người luôn mang đến niềm vui cho hắn.
Sau khi thu dọn đơn giản bàn trà, thư ký chuẩn bị lui ra. Đường Cảnh Ung chợt phất tay, hắn khẽ nói:
- Cậu gọi điện thoại cho bên kia, nói vị trí là thư ký trưởng văn phòng thị ủy La Nam!
Thư ký chợt sững sờ, thế nhưng hắn cũng không nói nhiều lời, chỉ cần
nhìn vào biểu hiện của Đường Cảnh Ung cộng với kinh nghiệm công tác lâu
năm của hắn, rõ ràng là Đường Cảnh Ung đang rất mất hứng.
Thư ký nhấc điện thoại lên thực hiện lời chỉ thị của lãnh đạo, sau đó khẽ báo cáo với Đường Cảnh Ung:
- Bên kia cảm tạ bí thư Đường đã quan tâm, nói rằng nhất định sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ bí thư Đường triển khai mở rộng công tác ở tỉnh Sơn
Nam.
- Ừ.
Đường Cảnh Ung ừ một tiếng, khi thư ký định đi ra thì hắn chợt hỏi một câu:
- Tiểu Lý, cậu nói xem, người có bản lĩnh thường kiêu ngạo không thuần phục, có phải vậy không?
Thư ký Tiểu Lý biết rõ Đường Cảnh Ung nói đến ai, hắn càng hiểu tuy lãnh đạo hỏi về mình nhưng thực tế lại là tự hỏi tự trả lời, trong lòng đã
sớm có quyết định. Thế là hắn nhanh chóng nói:
- Bí thư Đường, người kiêu ngạo cũng có mối uy hiếp, căn bản là phải xem xét cho kỹ.
- Ôi, xem ra Lâm Trạch Viễn là người quá hào sảng rồi.
Đường Cảnh Ung thở dài một hơi rồi thản nhiên nói.
Bốn giờ chiều Đường Cảnh Ung rời khỏi thành phố La Nam, Vương Tử Quân
cũng chỉ có thể thực hiện đúng lễ nghĩa, cùng các vị lãnh đạo ban ngành
đưa bí thư Đường đến đường cao tốc. Sau khi lưu luyến chia tay cán bộ
ban ngành thành phố La Nam, Đường Cảnh Ung leo lên xe, nhìn giống như
lưu luyến không rời. Đặc biệt là khi Vương Tử Quân cáo từ, hắn còn bắt
chặt tay Vương Tử Quân, dặn dò Vương Tử Quân nhất định phải làm tốt công tác, có gì khó khăn cứ đến thành phố Sơn Viên tìm hắn.
Vương Tử Quân nhìn chiếc xe của lãnh đạo chạy đi như bay, sau đó rơi vào trong trầm tư. Rõ ràng có một số việc không đổi dời theo ý muốn của con người, mối quan hệ giữa hắn và Đường Cảnh Ung thật sự có một tầng sắc
thái như vậy.
Sau khi tiễn chân Đường Cảnh Ung, Vương Tử Quân quay về phòng làm việc
của mình, lúc này trong lòng cố gắng suy xét phải làm sao để xử lý tốt
mối quan hệ với Đường Cảnh Ung. Trong lúc suy xét, Vương Tử Quân cầm lấy cây bút viết xuống vài chữ:
- Không xa không gần, như gần như xa.
Vương Tử Quân
đặt bút xuống, nhìn ngọn đèn trong phòng, hắn chuẩn bị rời đi. Đúng lúc
này chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn chiếc điện thoại màu đỏ bí mật, sau đó nhấc máy nói:
- Tôi là Vương Tử Quân.
- Tử Quân, tôi là Trương Đông Viễn.
Đầu đây bên kia truyền đến giọng nói của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Sơn Nam, là Trương Đông Viễn.
Nếu so sánh với Đường Cảnh Ung thì mối quan hệ giữa Vương Tử Quân và
Trương Đông Viễn thật sự sâu sắc hơn rất nhiều, hắn khẽ cười nói:
- Chú Trương, chú có gì cần dặn dò sao?
- Chỉ thị hay dặn dò là không có, thật ra chỉ có vài chuyện cần nói với
cậu. Đúng rồi, hai ngày nay lão gia tử thường nhắc đến cậu, nói cậu đã
vài ngày chưa đến nhà. Tôi nói cho cậu biết, lần này đến thành phố Sơn
Viên, nhất định phải đến nhà chúng tôi ngồi một chút.
Vương Tử Quân vội vàng đồng ý, những ngày này vì bận rộn cho công tác
thay đổi ban ngành trong thành phố La Nam, mỗi ngày hắn đều bận rộn, thế nên cũng ít đi đến chỗ Trương lão gia tử.
Sau khi hàn huyên vài câu về sức khỏe của Trương lão gia tử, Trương Đông Viễn chợt thay đổi chủ đề:
- Tử Quân, hai ngày nay tôi về thủ đô dự họp, tuyến trên đang cố ý xúc
tiến các thành phố tỉnh Sơn Nam phát triển, lãnh đạo chủ yếu nói đến tác dụng đặc biệt của các thành phố lớn. Thế cho nên yêu cầu của lãnh đạo
là tỉnh phải dựa trên cơ sở hiện hữu của mình, nhất định phải bồi dưỡng
ra những thành phố đi đầu, đạt đến sắc thái dẫn đầu toàn tỉnh.
- Bồi dưỡng thành phố trọng tâm?
Vương Tử Quân nghe thấy Trương Đông Viễn nói như vậy thì trong lòng khẽ
động, trong kiếp trước hắn thường xem báo chí, cũng biết rõ chuyện bồi
dưỡng thành phố trọng tâm. Thứ này không những làm cho thành phố được
ngân sách nhà nước quan tâm, hơn nữa còn có thể được truyền màu ở vài
phương diện.
Dưới sự trợ giúp của toàn tỉnh, những thành phố trung tâm như vậy không
phát triển được cũng khó. Nếu Vương Tử Quân có thể thúc đẩy phát triển
La Nam, biến La Nam thành một thành phố trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, như
vậy nó sẽ là tự mình cung cấp cho mình một cơ hội tốt.
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân đã hiểu ý
nghĩa lời nói của Trương Đông Viễn. Đó chính là yêu cầu mình tranh thử,
dù sao thì tuyến trên cũng căn cứ vào thành tích để xem xét khắp mọi
thành phố.
Lúc này thành phố La Nam có tốc độ phát triển kinh tế rất nhanh, nếu như lại được định hình là thành phố trung tâm, sẽ là lực xúc tiến cực mạnh
cho sự phát triển của thành phố La Nam. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy
La Nam, nếu hắn muốn tiến thêm một bước nữa, phải có một lực đẩy rất
lớn, nó là thành tích.
- Tỉnh Sơn Nam chúng ta đã có quyết định gì chưa?
Vương Tử Quân vừa suy xét vấn đề vừa quay sang hỏi Trương Đông Viễn.
- Có tính toán nhưng còn chưa có định luận sẽ làm gì và làm sao vào lúc này.
Trương Đông Viễn cười cười nói tiếp:
- Đối với tỉnh Sơn Nam, địa vị của thành phố Sơn Viên là không thể rung
chuyển. Nó không những phóng xạ toàn tỉnh, còn là động cơ của khu vực
phía tây tỉnh Sơn Nam.
Vương Tử Quân thật sự không chút nghi ngờ lời nói của Trương Đông Viễn,
tuy những năm nay thành phố Sơn Viên phát triển kinh tế không quá manh,
nhưng nó là trung tâm của tỉnh Sơn Nam, điều này chưa từng thay đổi. Lúc này có yêu cầu xác lập thành phố trọng tâm, như vậy Sơn Viên sẽ cơ bản
có khả năng lớn nhất.
Ngoài thành phố Sơn Viên thì Vương Tử Quân còn nghĩ đến thành phố An
Dịch, đây là một thành phố cấp phó bộ trong tỉnh, không ai có thể cạnh
tranh lại địa vị trọng tâm của An Dịch ở phía bắc. Nếu An Dịch được xác
định là trọng tâm khác của tỉnh Sơn Nam, như vậy sẽ càng được giúp đỡ
nhiều hơn.
Những địa phương có thể tranh chấp chính là phía đông và phía nam tỉnh
Sơn Nam. Trong số các thành phố ở hai khu vực này, thành phố Đông Bộ là
phát triển mạnh mẽ nhất, đặc biệt là Vương Tử Quân công tác ở Đông Bộ
hai năm, Đông Bộ càng phát triển nhanh hơn xưa gấp nhiều lần. Gần đây
Đông Bộ đã có xu thế đuổi theo thành phố Sơn Viên, tuy không bằng An
Dịch, thế nhưng lại nắm chắc bảy tám phần thắng khi so với thành phố Sơn Viên.
Nếu so sánh với ba thành phố có ưu thế kia, phía nam tỉnh Sơn Nam thật
sự là địa phương hỗn chiến. Các thành phố phía nam phát triển tương
đồng, tuy La Nam có đột phá mạnh mẽ nhưng dù sao thì nội tình cũng quá
mỏng, căn bản không có ưu thế trên phương diện kinh tế, còn thành phố
Tam Hồ, thành phố Thiền Duyên...
Vương Tử Quân biết rõ ưu thế của những thành phố kia, nếu hắn muốn biến
La Nam thành trọng tâm, chỉ sợ sẽ có một tình huống chém giết khá gian
khổ.
Vương Tử Quân nhận được tin tức từ Trương Đông Viễn, các thành phố khác
cũng đã nhận được tin tức. Sau khi tin tức được truyền bá, tin chắc các
thành phố khác đều hoạt động.
- Tử Quân, thành phố La Nam tuy tương đối kém nhưng lại có ưu thế đặc
biệt ở vài phương diện, càng đặc biệt hơn là tốc độ tăng trưởng kinh tế
vào năm ngoái là rất tốt. Nếu như có thể nắm bắt được cơ hội, sẽ là bước nhảy vọt cho thành phố La Nam.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của Trương Đông Viễn, hắn lại rơi vào trầm
ngâm. Nếu muốn biến thành phố La Nam làm trọng điểm của tỉnh Sơn Nam,
không phải chỉ căn cứ vào phương diện phát triển kinh tế, còn phải có
được sự giúp đỡ của hội nghị thường ủy tỉnh ủy. Hầu như có thể chắc chắn xác định, muốn biến La Nam thành trọng tâm của tỉnh Sơn Nam, nhất định
phải được thông qua ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Không những phải đi làm công tác với từng vị thường ủy tỉnh ủy, thành
phố La Nam còn phải bộc lộ chút khả năng của mình. Chỉ khi nào La Nam
cho ra bằng chứng để người ta tin phục, như vậy mới có thể xác định được ưu thế của mình.
Vương Tử Quân nghĩ thế nào thì các vị lãnh đạo thành phố khác cũng giống như vậy, các thành phố cũng sẽ quyết đấu với nhau, chỉ có một người
cuối cùng dành chiến thắng mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn địa đồ toàn tỉnh Sơn Nam mà hai hàng chân mày không
khói kéo căng, thành phố La Nam ở vào phía nam tỉnh Sơn Nam, nếu nhìn
vào phương diện vị trí địa lý, thật sự không có ưu thế gì khác biệt.
Thành phố Thiền Duyên và Tam Hồ lại càng gần thành phố Sơn Viên hơn,
nhìn vào một vài phương diện càng thấy có sức cạnh tranh hơn thành phố
La Nam.
Trong đầu Vương Tử Quân cứ xuất hiện những ý nghĩ lung tung như vậy,
đúng lúc này điện thoại vang lên. Hắn nhìn số điện thoại, lại nhìn cảnh
sắc ngoài cửa sổ, Vương Tử Quân lại phát hiện vừa rồi mình mãi suy nghĩ
mà quên về nhà ăn cơm.
- Ba ba, ôm ôm...
Một giọng nói trẻ thơ phát ra từ trong xe học đi.
Vương Tử Quân đặt sách xuống bế con trai lên, mùa đông dần qua, con trai của hắn cũng xem như thoát khỏi nhiều bộ quần áo dày cộp, ăn mặc thoải
mái hơn dễ chịu hơn. Hơn nữa lúc này cậu bé đã có thể được đặt lên xe để chạy lăng xăng khắp nhà.
- Con trai, có đói bụng không?
Vương Tử Quân nhìn thấy con trai nhìn chằm chằm vào quyển sách, thế là khẽ hỏi.
- Mẹ mẹ...
Con trai giống như hiểu lời nói của Vương Tử Quân, thế là liên tục gọi mẹ.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mạc Tiểu Bắc đang nấu bột trong nhà bếp, hắn cười nói:
- Con trai, mẹ kìa, nhanh lên, đến tìm mẹ đi.