Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1516: Chương 1516: Tặng người hoa hồng có lưu hương.






- Vừa rồi bí thư Sâm đã giới thiệu rõ tình huống, bí thư Kim cũng nói có tồn tại khôgn ít khó khăn. Dưới tình huống này tôi cảm thấy chúng ta cần đoàn kết hiệp tác, hợp mưu hợp sức cố gắng triển khai mở rộng công tác. Vương Tử Quân lên tiếng với giọng điệu khá cao, người ngoài nhìn vào không có chút vấn đề nào.

Sầm Vật Cương chợt nhíu mày, sau đó thản nhiên nói: - Bí thư Tử Quân, anh là người có kinh nghiệm công tác cơ sở phong phú, anh xem bây giờ xuất hiện tình huống này thì chúng ta phải làm gì?

Vương Tử Quân lên tiếng như vậy cũng không phải là nói nhảm, hắn nói như thế chủ yếu là chờ Sầm Vật Cương hỏi mình. Bây giờ Sầm Vật Cương thật sự đã mở miệng hỏi giống như suy đoán của hắn, thế là hắn cười nói: - Bí thư Sầm, ngài và chủ tịch Đường đều cực kỳ coi trọng hạng mục công tác này, thế nhưng hai vị là trụ cột của tỉnh Mật Đông, có không biết bao nhiêu công tác cần hai vị thúc đẩy xử lý. Vì vậy hai vị căn bản không thể đặt quá nhiều tinh lực và thời gian cho hạng mục này.

Vẻ mặt Sầm Vật Cương chợt trầm xuống, lão vì ép Đường Chấn Huy tiếp chiêu mà cho ra quyết tâm lớn, bây giờ dựa theo lời của Vương Tử Quân, tất cả cố gắng của lão đều biến thành bọt nước.

Sầm Vật Cương căn bản là không muốn như vậy, khi lão chuẩn bị phản bác ý kiến của Vương Tử Quân, lại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi. Nếu như bây giờ lão huyên náo với Vương Tử Quân, như vậy hai người Vương Tử Quân và Đường Chấn Huy sẽ liên hợp lại uy hiếp quyền uy của mình.

- Dựa theo lời của anh, chuyện này nên xử lý như thế nào? Chẳng lẽ cứ để nó đứng ỳ ra như vậy chờ lãnh đạo gõ vào đầu sao? Sầm Vật Cương hít vào một hơi rồi cố gắng làm cho giọng điệu của mình hòa hoãn hơn.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư, điều này tất nhiên là không được. Hai vị lãnh đạo xem như thế này có được không, bây giờ thành lập một tổ lãnh đạo thúc đẩy công tác, ngài và chủ tịch Đường làm tổ trưởng nắm đại cục, còn phương diện thúc đẩy công tác thì giao cho phó tổ trưởng thường vụ.

Phó tổ trưởng thường vụ? Một biện pháp như vậy là tốt, thế nhưng đám người nơi đây không ai dám tiến lên làm phó tổ trưởng thường vụ cả. Dù sao nếu chuyện này mình làm không tốt thì sẽ bị cả hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy ép lên đầu.

Rơi vào đường cùng thì Sầm Vật Cương cũng hiểu đây là biện pháp khá tốt, vì biện pháp này có thể hạ bậc thang cho mình và cả Đường Chấn Huy. Thế nhưng ai là nhân tuyển cho vị trí phó tổ trưởng thường vụ? Ánh mắt lão nhìn qua bốn phía, chợt phát hiện những người chung quanh đều cúi đầu.

- Bí thư Tử Quân, anh cảm thấy ai là người thích hợp làm phó tổ trưởng thường vụ?

- Nếu như bí thư Sầm không chú ý đến phương diện tôi vừa mới đến nhận công tác, còn chưa tìm hiểu rõ ràng tình huống, tôi sẽ thử sức xem thế nào. Vương Tử Quân dùng giọng bình thản nói.

Sau kh nghe được Vương Tử Quân chủ động tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn thì Sầm Vật Cương không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm. Vương Tử Quân tuy là người mới đến nhưng lại là người có lực ảnh hưởng khá lớn, bây giờ vào thời điểm mấu chốt lại có thể cho ra một phẩm chất tốt: Đó là dũng cảm đảm đương.

Vương Tử Quân tiến lên làm phó tổ trưởng thường vụ, như vậy không những lấp đầy những vết rách do mình và Đường Chấn Huy làm ra ngày hôm nay, hơn nữa còn làm cho hội nghị thường ủy lần này chẳng phải mở không công. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Bí thư Tử Quân, bây giờ anh toàn quyền phụ trách tất cả công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao, nếu có bất kỳ người nào cản đường công tác, nhất định phải xử lý thật nghiêm.

Sầm Vật Cương nói xong những lời này thì đám người trong phòng đều thở dài một hơi. Dù sao thì bọn họ cũng cảm thấy nhiệm vụ chủ quản công tác chuẩn bị cho đại hội thể dục thể thao giống như một củ khoai lang nóng, Vương Tử Quân bây giờ tiến lên tiếp nhận lấy nó, căn bản làm cho bọn họ trầm tĩnh lại.

Đường Chấn Huy đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, sau đó khẽ gật đầu. Lần này Vương Tử Quân chủ động đảm đương trách nhiệm xem như cứu giá cho mình. Lão tuy đã hạ quyết tâm, thế nhưng cũng không muốn quá cứng với Sầm Vật Cương, cũng không muốn vạch mặt lẫn nhau.

- Bí thư Tử Quân, lát nữa anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến, nếu như các vị không còn chuyện gì khác thì tan họp. Sầm Vật Cương nói xong thì cầm ly nước của mình rồi đứng lên.

Vương Tử Quân hầu như đi cùng đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Trên đường quay về phòng của mình thì Sầm Vật Cương căn bản không nói lời nào, chỉ nhanh chóng tiến lên. Sau khi Vương Tử Quân đi vào cửa thì lão mới phân phó thư ký của mình: - Lấy trà ngon trong phòng của tôi ra cho bí thư Vương nếm thử, vì bí thư Vương là cao thủ uống trà.

Thư ký của Sầm Vật Cương nghe thấy lãnh đạo nói như vậy thì không khỏi dừng bàn tay đang định lấy trà xuống đi pha nước. Hắn là thư ký của Sầm Vật Cương, hắn biết rõ Sầm Vật Cương bảo quản những lá trà kia giống như bảo bối. Cho dù hai ngày trước chủ tịch Đường đến nói chuyện thì bí thư Sầm cũng không chịu bỏ ra chút trà quý của mình.

Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến ý nghĩ của viên thư ký kia, hắn thản nhiên ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, sau đó nói: - Bí thư Sầm, ngài cũng cẩn thận kẻo tôi được một tấc lại tiến thêm một thước. Tôi nếu quen uống trà ngon của ngài, mỗi ngày đều đến phòng của ngài để báo danh, như vậy thì trà ngon của ngài không được mấy ngày sẽ hết sạch.

- Ha ha ha, nếu mỗi ngày anh đều đến, như vậy tôi sẽ cho người mua thêm, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn để tiếp đãi anh. Sầm Vật Cương mời Vương Tử Quân ngồi xuống, lão ném cho Vương Tử Quân một điếu thuốc rồi nói: - Bí thư Tử Quân, những ngày qua tôi luôn bận rộn vì chuyện của đại hội thể dục thể thao, tôi căn bản không quan tâm đủ đến cuộc sống của anh, mong anh cũng đừng có ý kiến gì với tôi.

Vương Tử Quân đã sớm hiểu tính nết của Sầm Vật Cương, đây là một người cực kỳ cường thế, nếu muốn ép cho đối phương chịu thua thì căn bản là quá khó khăn. Lúc này Sầm Vật Cương nói lời xin lỗi với mình, chủ yếu là vì mình tiếp nhận khó khăn trong hội nghị thường ủy thay cho lão, thế nên người này cảm thấy áy náy. Xem ra có một câu nói rất đúng: Đó là tặng hoa hồng cho người thì trên tay vẫn còn lưu lại mùi hương.

Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư, ngài cũng đừng khách khí, tỉnh Mật Đông chúng ta có nhiều chuyện cần xử lý, tôi chỉ có chút chuyện cũng không thể nào để ngài phải quan tâm được. Hơn nữa tôi là người chủ quản công tác của cục sự vụ cơ quan, chính tôi không sắp xếp tốt cuộc sống cho mình, đây không phải là tôi bất lực công tác sao?

- Ha ha ha. Sầm Vật Cương cười to vài tiếng sau đó nói sang chuyện khác: - Tôi nghe nói chị nhà luôn ở Nam Giang, có phải là có vấn đề với đơn vị đang công tác hay không? Nếu thật sự là như vậy thì tôi cũng xin cam đoan, chỉ cần đồng chí Tiểu Bắc vừa ý đơn vị nào ở Mật Đông thì tôi cũng có thể sắp xếp được. Vương Tử Quân cảm nhận sự bá đạo trong lời nói của Sầm Vật Cương, hắn chợt cười nói: - Không phải là chuyện công tác, chủ yếu là chuyện liên quan đến con cái. Đây là lúc mà con trai tôi có học kỳ cuối cùng ở Nam Giang, tôi và vợ cảm thấy nếu cho nó chuyển trường thì không bằng để học cho xong, đợi đến khi nghỉ hè thì chuyển trường cũng không muộn.

- Việc dạy dỗ con cái rất quan trọng. Sầm Vật Cương bình thản nói một câu như vậy, sau đó lão nâng ly trà thư ký vừa đưa đến lên uống một ngụm. Lão cầm lấy ly trà đang bốc hơi nước ngùn ngụt rồi trầm ngâm một lát sau đó nói với Vương Tử Quân: - Bí thư Tử Quân, anh vừa mới đến tỉnh Mật Đông, còn đang ở vào giai đoạn tìm hiểu tình huống, lúc này lại đặt trọng trách lên vai anh, tôi cảm thấy như vậy là quá đường đột.

- Thế nhưng anh cũng đã thấy rõ tình huống vào lúc này, phía chủ tịch Đường cũng có nhiều khó khăn còn chính tôi cũng rất bận. Anh cứ can đảm đi làm, có gì khó khăn cứ nói với tôi, nếu như có thành phố nào không phối hợp tốt với công tác của anh, nên phê bình thì phê bình, nên thay người thì thay người. Sầm Vật Cương nói đến những điều này thì căn bản là đằng đằng sát khí, nhưng Vương Tử Quân lại cảm nhận được trong lời nói của đối phương có vài phần áy náy. Hắn nghĩ đến phương diện mình chuẩn bị lợi dụng công tác lần này để tìm chỗ đứng cho mình trong tỉnh, bây giờ không những đạt được mục đích còn lấy được hảo cảm của Sầm Vật Cương, thế là không khỏi cảm thấy vui sướng.

Vương Tử Quân cười nói: - Bí thư Sầm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức vì công tác này.

- Dốc hết sức là tốt, không cần phải cảm thấy có gánh nặng. Sầm Vật Cương trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng an ủi nói với Vương Tử Quân.

Trương Tề Bảo ngồi trong xe Audi khá cũ của mình, trong lòng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Tuy chỉ là chút cảm giác thế nhưng hắn lại thấy gần đây điện thoại của mình liên tục đổ chuông, đủ mọi người tìm hắn mời cơm, thậm chí đám lãnh đạo thành phố trong tỉnh gần đây cũng thường xuyên xuất hiện trong phòng làm việc của hắn...

Tuy trước kia Trương Tề Bảo rất thích điều này, thế nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rất đau đầu, dù sao thì uống rượu nhiều cũng không phải là chuyện gì tốt.

Trương Tề Bảo tuy vẫn là phó thư ký trưởng văn phòng thế nhưng lại không giống với người khác. Lúc này bí thư Vương được điều đến để tiếp nhận vị trí của chủ tịch Đường, nếu hắn đi theo sát tiến độ của bí thư Vương, như vậy sau này nước lên thì thuyền cũng lên theo.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của Trương Tề Bảo, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi dến, sau đó trầm giọng nói: - Chào anh, tôi là Trương Tề Bảo.

- Chào thư ký trưởng Trương, tôi là Mạnh Đức Củ của thành phố Rừng Mật, anh đã đi đến chưa? Một giọng nói vui mừng truyền đến từ đầu dây bên kia.

- Ha ha ha, đại thư ký trưởng của tôi, những chuyện nhỏ thế này thì cần gì anh phải tự thân xuất mã, tôi và bí thư Vương đã xuất phát, lát nữa sẽ đi đến văn phòng thị ủy của các anh. Trương Tề Bảo có quan hệ khá tốt với Mạnh Đức Củ. Lúc này Mạnh Đức Củ là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Rừng Mật, tuy nói về phương diện chức vụ thì cung cấp với Trương Tề Bảo, thế nhưng lời nói của Mạnh Đức Củ căn bản cực kỳ có trọng lượng ở thành phố Rừng Mật.

Trước kia vị trí của Mạnh Đức Củ còn cao hơn cả Trương Tề Bảo, thế nhưng bây giờ mây gió thay đổi, Trương Tề Bảo lại là lãnh đạo của Mạnh Đức Củ.

- Được rồi, tôi sẽ đi báo cáo với bí thư Kim. Anh Trương, hôm nay bí thư Kim đã chuẩn bị giữ khách ở lại, dù thế nào thì ngài cũng phải giúp đỡ một chút. Giọng điệu của Mạnh Đức Củ càng thêm nhiệt tình.

- Tôi sẽ cố hết sức hỗ trợ, thế nhưng cuối cùng là ở hay không thì còn phải nhìn vào thái độ của bí thư Vương. Anh Mạnh cũng biết rồi đấy, chúng ta chỉ là những người cổ vũ cho lãnh đạo, còn những chuyện khác chúng ta căn bản không chen vào được. Trương Tề Bảo tuy được Mạnh Đức Củ nịnh nọt và cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng đi, thế nhưng hắn biết mình có bao nhiêu thực lực, vì vậy hắn cũng không dám mở miệng đồng ý ở phương diện này.

Mạnh Đức Củ bên kia mở miệng cười: - Thư ký trưởng Trương, người nào không biết bây giờ anh là một nửa gia đình của bí thư Vương, nếu ngài khách khí thì cũng không xem tôi như người một nhà.

Mạnh Đức Củ nói đùa hai câu thì cúp điện thoại, Trương Tề Bảo nghĩ đến những lời nịnh nọt vừa rồi của Mạnh Đức Củ, thầm nghĩ hôm nay mình phải biểu hiện cho tốt. Nếu như hắn làm cho Mạnh Đức Củ biết được địa vị của mình trước mặt bí thư Vương, như vậy sau này đứa cháu của mình muốn tiến lên cũng dễ dàng hơn.

Trong đầu Trương Tề Bảo lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là hắn gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch. Sau khi nối thông điện thoại thì hắn trầm giọng hỏi: - Hiểu Bạch, tôi là Trương Tề Bảo, bí thư Vương bây giờ có rảnh không, tôi có chuyện cần báo cáo với bí thư Vương.

Triệu Hiểu Bạch là thư ký cho Vương Tử Quân, hầu như mỗi ngày đều cùng liên hệ với Trương Tề Bảo. Sau khi cung kính nói một câu chờ một chút, Triệu Hiểu Bạch đưa điện thoại sang cho Vương Tử Quân.

Sau khi nghe giọng nói nhẹ nhàng của Vương Tử Quân trong điện thoại, Trương Tề Bảo không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút căng thẳng. Hắn là người có kinh nghiệm phong phú, không những từng là lãnh đạo cấp thành phố, còn là người đứng đầu chính quyền thành phố, thế nhưng mỗi lần báo cáo công tác với Vương Tử Quân đều cảm thấy rất căng thẳng.

Không chỉ một lần Trương Tề Bảo muốn vứt bỏ cảm giác căng thẳng của mình, thế nhưng hắn có cố gắng thế nào thì vẫn là như cũ. Bây giờ hắn tiến hành báo cáo với Vương Tử Quân, giọng điệu hắn rất bình tĩnh thế nhưng trong lòng vẫn có chút gấp gáp.

- Bí thư Vương, vừa rồi thư ký trưởng Mạnh của văn phòng thị ủy Rừng Mật có gọi điện thoại đến, nói bí thư Kim bên kia đang chờ ngài.

Vương Tử Quân nghe xong lời nói của Trương Tề Bảo thì cười cười nói: - Bí thư Kim là người bình thường bận rộn nhiều công tác, lần này đặc biệt chờ tôi, như vậy chúng ta nên tăng tốc lên một chút.

Trương Tề Bảo đồng ý một tiếng, sau đó hắn có chút do dự có nên hỏi bí thư Vương đến tối có ở lại thành phố Rừng Mật dùng cơm hay không? Thế nhưng ngay sau đó bí thư Vương bên kia đã cúp điện thoại. Hắn thầm oán trách mình hai câu vì bỏ qua cơ hội tốt lần này, sau đó lại nhanh chóng đặt tâm tư của mình lên phương diện Vương Tử Quân đến kiểm tra giám sát công tác của thành phố Rừng Mật.

Rừng Mật là trạm kiểm tra giám sát đầu tiên, cũng là quan trọng nhất của bí thư Vương. Bây giờ bí thư Vương nắm tất cả công tác liên quan đến chuẩn bị cho hạng mục đại hội thể dục thể thao, thế nhưng bí thư Vương có thúc đẩy được hạng mục này hay không, Trương Tề Bảo cũng khó thể nắm chắc được.

Vì trước kia là người bên ngoài nênn Trương Tề Bảo giữ thái độ bàng quan, bây giờ lãnh đạo của mình có liên quan nên hắn phải năng động thực hiện công tác. Lúc này tiến độ xây dựng hạng mục của thành phố Rừng Mật là rất chậm, nguyên nhân của nó là không đủ tiền, một vấn đề khác chính là mức độ thúc đẩy công tác của phía thành phố Rừng Mật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.