Bí Thư Trùng Sinh

Chương 628: Chương 628: Tất cả vì sự phát triển






Một chiếc xe Audi đang chạy như bay trên con đường tiến về thành phố La Nam, tuy xe khá ổn định, thế nhưng trên đường thi thoảng có xuất hiện ổ gà làm cho xe có chút xóc nảy.

- Bí thư Vương, nếu muốn giàu thì trước tiên phải sửa đường. La Nam là một thành phố duy nhất trong tỉnh Sơn Nam không có đường cao tốc, trọng trách này căn bản là rất nặng.

Sau khi xe tiếp tục rung lắc thì trưởng phòng Hứa Tiền Giang khẽ nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân hôm nay mặc tây trang màu đen, có vẻ cực kỳ trưởng thành, bộ quần áo này là Trương Lộ Giai đưa cho hắn cách đó vài ngày.

Vương Tử Quân còn đeo một cặp kính, tuy là kính không độ, thế nhưng gọng kính ngăm đen lại làm cho người ta sinh ra cảm giác trưởng thành ổn định.

- Trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, con đường đến thành phố La Nam nhất định sẽ được tu sửa lại, không vì cái gì khác, chỉ chờ đến lần sau trưởng phòng Hứa đến trưởng phòng La Nam chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.

Vương Tử Quân lớn tiếng nói, giống như đại biểu thành phố La Nam cho ra lời hứa hẹn, càng làm cho Hứa Tiền Giang cảm thấy hưởng thụ.

Nói thật, Hứa Tiền Giang rất hài lòng với thái độ này của Vương Tử Quân, vì muốn tên cán bộ trẻ này đẻ mắt cũng không phải dễ dàng gì. Người này có tài năng thế nào, là mũi tên của muôn người ra sao? Hứa Tiền Giang nghĩ đến đây mà cảm thấy không thoải mái, lẽ ra hạ cấp nịnh bợ thượng cấp chỉ là một chuyện bình thường, thế nhưng đến người Vương Tử Quân lại biến thành hy vọng xa vời.

Đáng lý ra lần này Hứa Tiền Giang không đến đưa Vương Tử Quân đi nhận chức, thế nhưng dù là bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong hay chủ tịch Thạch Kiên Quân đều tỏ ra nhất trí thần kỳ ở phương diện này: Yêu cầu lão phải tự mình đi một chuyến.

Cũng không phải vì vị trí bí thư thị ủy La Nam là cực kỳ quan trọng, chẳng qua người đến nhận chức không phải là ai khác, chính là tên cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi nổi trội của tỉnh Sơn Nam.

Kinh nghiệm tham chính nhiều năm nói cho Hứa Tiền Giang biết, đi ra ngoài công tác phải nhìn trước nhìn sau, đạo làm quan chú ý sự ổn định, dù anh có bản lĩnh thế nào cũng phải kẹp chặt đuôi, nếu không sẽ bị người ta ghét hận, cũng sẽ bị cho ra rìa. Tương lai của Vương Tử Quân không phải là như thế sao? Hứa Tiền Giang thấy Vương Tử Quân bị đày đến thành phố La Nam nhận chức chính là kết quả đánh núi làm cho hổ sợ hãi.

Hứa Tiền Giang nghĩ đến những thứ này mà không khỏi nhớ đến tình huống vài ngày trước đó, lão cũng đưa người đi nhận chức, thế nhưng đó là bí thư thị ủy Đông Bộ.

- À, Tử Quân, thị ủy sắp xếp cậu đến thành phố La Nam, chính là ký thác kỳ vọng vào cậu, muốn cậu đảm đương thay đổi hiện trạng của thành phố La Nam. Trong quá trình phát triển kinh tế trong tỉnh thì hiện trạng của thành phố La Nam thật sự đã rất kém, đối với tình huống này lãnh đạo tỉnh ủy rất coi trọng.

Hứa Tiền Giang gõ gõ ngón tay lên mặt ghế, sau đó dùng giọng thấm thía nói.

Vương Tử Quân cười cười rồi đáp lại:

- Thành phố La Nam muốn phát triển thật sự cần nhân tài, sau này còn cần trưởng phòng Tiền và tỉnh ủy giúp đỡ nhiều hơn.

- Tỉnh ủy đã cho cậu đến La Nam, ngoài ký thác kỳ vọng thì còn có một phần trách nhiệm rất nặng được đặt lên người cậu. Cậu có thể tiến hành giải phẫu thành phố La Nam một lượt, cậu cứ yên tâm vung tay vung chân công tác, tỉnh ủy sẽ là hậu thuẫn kiên cố của cậu.

Hứa Tiền Giang tuy nói không lớn thế nhưng lời lẽ lại rất có lực.

Vương Tử Quân nhìn Hứa Tiền Giang, trong miệng muốn nói lời cảm tạ, thế nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Thầm nghĩ trưởng phòng Hứa thật sự giỏi giả vờ, cái gì mà vung tay vung chân công tác, cái gì là tiến hành giải phẫu thành phố La Nam, thật sự là đứng nói chuyện không đau lưng. Thành phố La Nam dễ dàng vung tay công tác như vậy sao? Chưa nói đến những thứ khác, bên dưới lúc nào cũng có những mạng nhện quan hệ chằng chịt, chỉ cần động vào một mắt xích sẽ làm rung chuyển toàn bộ, cắt đứt xương tay nối xương chân, nếu một khi phát sinh nhiễu loạn, căn bản người tìm mình làm việc đầu tiên chính là tỉnh ủy.

Chiếc Audi chạy rất nhanh, cuối cùng cũng đến địa phận thành phố La Nam. Khi xe của bọn họ còn chưa đến cột mốc địa giới của thành phố La Nam thì đã thấy một dãy xe hơi màu đen đang dừng sát bên đường.

- Dừng xe!

Hứa Tiền Giang thấy một hàng xe và người ở phía bên kia, thế là lão trầm giọng mở lời phân phó.

Khi lái xe dừng xe lại cực kỳ vững vàng bên đường, Trình Tự Học đã từ vị trí bí thư thị ủy thành phố La Nam chuyển đến làm chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố đã nhanh chóng tiến lên nghênh đón Hứa Tiền Giang. Lý Quý Niên ở phía sau có hơi cau mày, thế nhưng sau đó cũng nhanh chóng theo sau Trình Tự Học tiến lên phía trước.

- Trưởng phòng Hứa, chào mừng anh đến với thành phố La Nam.

Trình Tự Học xem như là người rút lui khỏi trung tâm quyền lực của thành phố La Nam, thế nhưng Hứa Tiền Giang vẫn tôn trọng anh Trình giống như ngày xưa. Dù sao bây giờ Trình Tự Học cũng đã xác định vị trí, căn bản không còn đường ra nào khác. Hứa Tiền Giang dù là trưởng phòng tổ chức thế nhưng đối với một Trình Tự Học mà tương lai căn bản không thể nào tiến lên được nữa cũng không còn lực ảnh hưởng quá lớn, không còn lực hấp dẫn nào khác.

Hứa Tiền Giang hiểu điều này, thế cho nên khi bắt tay với Trình Tự Học thì phá lệ dùng lực mạnh một chút, sau đó lão nở nụ cười nói:

- Chủ tịch Trình, anh xem ra rất có tinh thần, như vậy cũng rất tốt. Anh chính là người của thành phố La Nam, sau này công tác hộ tống bí thư Vương sẽ giao cho anh, nếu anh không hoàn thành nhiệm vụ này, cũng đừng trách tôi không khách khí.

- Điều này thì trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, anh Trình tôi xin đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Trình Tự Học nói rồi khẽ vươn tay với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, không, bí thư Vương, chào mừng anh đến với thành phố La Nam.

Vương Tử Quân nhìn Trình Tự Học, hắn nhiệt tình vươn hai tay ra nói:

- Chủ tịch Trình, chúng ta là bạn bè, trước kia căn bản không thể nào tận hứng uống rượu với chủ tịch Trình, bây giờ hai bên có duyên tụ hội, nếu có cơ hội thì phải uống với chủ tịch Trình vài ly mới được.

Trình Tự Học là người có tửu lượng cao, hơn nữa lại rất mê uống rượu, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân đâm chọc vào điểm ngứa ngáy nhất trong lòng mình thì chợt cảm thấy rất có mặt mũi, hắn cười ha hả nói:

- Chỉ cần bí thư Vương có lời kêu gọi, tôi sẽ phụng bồi ngay, không say không về.

Lý Quý Niên lúc này cũng tiến lên đón chào, hắn bắt tay nói hai câu với Hứa Tiền Giang, sau đó duỗi hai tay ra với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, chào mừng anh đến với thành phố La Nam.

Lý Quý Niên tuy đã qua năm mươi tuổi thế nhưng lại làm cho người đối diện sinh ra cảm giác khỏe khoắn và tràn đầy tinh thần, dáng người của hắn không cao, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

Trước kia Vương Tử Quân đã từng tiếp xúc với Lý Quý Niên ở những cuộc họp trên tỉnh, dù sao bọn họ cũng đều là chủ tịch thành phố, thế cho nên cũng có nhiều khi cùng chung hội nghị, ngẫu nhiên cũng có lúc sắp xếp phòng ở gần nhau. Nhưng trước kia hai bên đều có xã giao, thế cho nên rất ít khi ở lại trong phòng,, hơn nữa Lý Quý Niên có vẻ không thích nói chuyện, vì vậy hai người chỉ coi như có chút quen biết mà thôi.

Chương 628(p2): Tất cả vì sự phát triển.

Ấn tượng sâu sắc nhất của Vương Tử Quân với Lý Quý Niên chính là ở trong một hội nghị phân tích phát triển kinh tế của tỉnh Sơn Nam, vì chương tình hội nghị tạm thời gia tăng, thế cho nên các vị chủ tịch đều không thể quay về.

Trong lúc rảnh rỗi thì mọi người cùng tụ tập đánh bài giải trí, khi đó Lý Quý Niên cũng tham gia một tay. Vương Tử Quân vì có việc nên chỉ ngồi bên cạnh xem náo nhiệt. Hắn phát hiện một hiện tượng kỳ quái, chủ tịch Lý này rất ít khi ra bài, hơn nữa nhiều khi đến cuối cùng thì trong tay người này vẫn còn rất nhiều bài, thế nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt thì bài của hắn sẽ phát sinh tác dụng, có đôi khi còn phát sinh hiệu quả ngăn con sóng dữ.

Sau khi bắt tay đơn giản thì mọi người lại lên xe, nhưng lúc này trong xe của Hứa Tiền Giang lại có thêm Trình Tự Học và Lý Quý Niên. Cũng may chiếc xe Audi cũng đủ rộng rãi, ba người ngồi phía sau cũng không quá chật.

- Anh Trình, anh Lý, hai anh đều biết rõ tính tình của tôi rồi, các anh đưa nhiều người đến đón, động tĩnh thế này có phải là quá lớn rồi không?

Hứa Tiền Giang bị Vương Tử Quân và Trình Tự Học vây vào giữa, sau khi xe khởi động thì lão nhìn về phía chiếc xe cảnh sát mở đường phía trước rồi trầm giọng nói.

Trình Tự Học và Lý Quý Niên tất nhiên hiểu rõ Hứa Tiền Giang nói đến điều gì, thế nhưng hai người bọn họ cũng không mở miệng, chỉ là vò đầu nở nụ cười, bộ dạng tiếp nhận lời phê bình của lãnh đạo.

Vương Tử Quân nhìn hai người Trình Tự Học và Lý Quý Niên, hắn biết rõ lời phê bình của trưởng phòng Hứa chỉ là vỏ ngoài, là lời mà tất cả lãnh đạo nên nói, tuyến dưới phải làm việc nên làm. Dù sao thì lãnh đạo phê bình chỉ là chuyện nhỏ, nếu như tiếp đãi không chu toàn và làm cho lãnh đạo không thoải mái, trong lòng tồn tại oán hận, sau này có cơ hội sẽ cho anh biết tay, như vậy mới là phiền toái lớn.

Vương Tử Quân lập tức khẽ lên tiếng:

- Trưởng phòng Hứa, đây cũng không phải là trách nhiệm của chủ tịch Trình và chủ tịch Lý, mọi người đều nói đi theo phòng tổ chức thì mỗi ngày đều cầu tiến. Hôm nay ngài đại giá quang lâm đến thành phố La Nam, có ai không muốn tiếp xúc gần với ngài? Tất nhiên trưởng phòng Tiền gần đây làm việc không thích phô trương, ai cũng biết ngài là người an phận, thế nhưng mọi người đều có nguyện vọng bức thiết muốn gặp ngài.

- Hay cho Vương Tử Quân anh, mới chân ướt chân ráo đến thành phố La Nam mà đã bắt đầu kết hợp thành một khối với bọn họ. Anh tiến vào trạng thái như vậy, thật sự không phải là nhanh chóng như bình thường.

Hứa Tiền Giang tuy mở miệng nói lời phê bình nhưng trong lòng vẫn rất hưởng thụ tình huống tiền hô hậu ủng có xe cảnh sát mở đường vào lúc này. Bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn hơn.

- Văn kiện bổ nhiệm bí thư Vương đã được truyền xuống, tất nhiên anh ấy sẽ là chỗ dựa cho thành phố La Nam chúng tôi. Trưởng phòng Tiền, ngày hôm nay bí thư Vương đã là đại biểu cho thành phố La Nam chúng tôi, phải chúc ngài vài ly mới được.

Vì Vương Tử Quân và hai người Trình Tự Học với Lý Quý Niên luôn cố gắng nên bầu không khí trong xe là rất tốt, nhưng khi tiến vào trong nội thành của thành phố La Nam thì lúc này đồng hồ đã chỉ đến con số mười một giờ.

Trước khi Vương Tử Quân đến thì hội nghị toàn thể cán bộ cấp cục của thành phố La Nam đã được chuẩn bị xong, khi nhóm người Hứa Tiền Giang và Vương Tử Quân ngồi xuống chiếc ghế của mình trên đài, Vương Tử Quân cảm thấy hàng loạt ánh mắt nhìn về phía mình.

Dù trong đám người ngồi trên đài chủ tịch thì Hứa Tiền Giang có chức vụ cao nhất, thế nhưng đối với cán bộ thành phố La Nam thì bí thư thị ủy mới là đối tượng mà bọn họ chú ý trọng điểm. Dù vị trí của Hứa Tiền Giang có cao vời thế nào cũng là núi cao xa hoàng đế với bọn họ, nước xa không cứu được lửa gần., Vương Tử Quân là bí thư thị ủy Lô Bắc, đây mới chính là người trực tiếp liên quan đến tính mạng chính trị của bọn họ.

- Tỉnh ủy bổ nhiệm đồng chí Vương Tử Quân làm ủy viên, thường ủy, bí thư thị ủy La Nam!

Sau khi Hứa Tiền Giang đọc xong văn kiện bổ nhiệm thì trong phòng vang lên những tiếng vỗ tay như sấm. Vương Tử Quân cũng không cho rằng mình đến làm cho đám cán bộ bên dưới hoan nghênh và đột nhiên vỗ tay mạnh mẽ như vậy, hắn biết rõ mọi người chẳng qua đang nể mặt mình đến nhận chức mà thôi.

- Yêu cầu các vị dùng tràng vỗ tay nhiệt liệt để đón chào bí thư Vương phát biểu vài lời.

Lý Quý Niên là người chủ trì hội nghị, hắn dùng giọng cực kỳ khí phái tuyên bố với bên dưới.

Vương Tử Quân có thể nói đã sớm có chuẩn bị đối với tình huống phát biểu lần này, hắn nhìn về phía những ánh mắt bên dưới, sau đó dùng giọng cực kỳ khí phách nói:

- Đầu tiên cảm tạ sự tín nhiệm của lãnh đạo tỉnh ủy với tôi, bổ nhiệm lần này là trách nhiệm, cũng là một phần khiêu chiến của tôi. Hôm nay được gặp các vị, tôi chỉ muốn nói thế này: Kiên trì ba nguyên tắc, hiệu quả và lợi ích thị trường là trên hết, giá trị dân chủ là trên hết, hài hòa xã hội là trên hết. Vì ba cái trên hết này, tôi cũng không phải mạnh miệng nói suống, nói lời khách sáo, tôi muốn chính là sự phát triển của thành phố La Nam. Thẳng thắn mà nói thì chỉ cần có lợi cho sự phát triển kinh tế và ổn định xã hội của thành phố La Nam, tôi sẽ dùng hết tất cả thủ đoạn và biện pháp có thể, cảm ơn mọi người.

Vương Tử Quân lên tiếng tỏ thái độ chỉ mất hơn năm phút thì kết thúc, các đồng chí bên dưới trố mắt nhìn, sau đó phát ra những tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Hứa Tiền Giang híp mắt nhìn Vương Tử Quân phát biểu, lão vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ dõng dạc cho ra lời diễn thuyết, không ngờ người này lên đài thì bày tỏ thái độ ngắn gọn như vậy. Tuy bài phát biểu là ngắn nhưng lại có hiệu quả về tuyên truyền giác ngộ. Lão nghe những tiếng vỗ tay vang lên trong hội trường, lão không khỏi nhớ đến hành trình đến Đông Bộ vào hai ngày trước, cũng là một người đi nhận chức bí thư thị ủy.

Tuy không nắm kinh tế nhưng Hứa Tiền Giang không thể phủ nhận lời phát biểu của người kia cực kỳ có ý nghĩa, đặc biệt là có quy hoạch về tương lai của thành phố Đông Bộ, càng xác định mục tiêu rất rõ ràng. Những biện pháp mà người kia đưa ra càng làm cho Hứa Tiền Giang phải lau mắt nhìn.

Hứa Tiền Giang vốn cho rằng Vương Tử Quân sẽ vẽ ra một kế hoạch màu hồng, thế nhưng người này lại có những lời phát biểu vượt ra ngoài dự đoán của mỗi người. Chỉ cần nghe lời phát biểu của Vương Tử Quân thì sẽ làm cho người ta sinh ra cảm giác thận trọng, không chút qua loa đại khái. Nếu so sánh giữa hai bên, Hứa Tiền Giang cảm thấy bí thư thị ủy Đông Bộ còn kém một chút với Vương Tử Quân.

Còn trẻ như vậy đã có thể kết hợp khí thế và sự công chính bình thản cho ra những lời phát biểu như vậy, rõ ràng là không một khe hở, người này càng ngày cang có kinh nghiệm thì sẽ càng thêm khó đối phó.

Chương 628(p3): Tất cả vì sự phát triển.

- Bốp bốp bốp.

Những trang vỗ tay rất lớn đánh thức Hứa Tiền Giang đang ở vào trạng thái trầm ngâm, lão vỗ tay theo rất máy móc, lão nghe những tiếng vỗ tay náo nhiệt mà cảm thấy sau gáy xuất hiện gió lạnh.

Chỉ là một hội nghị ra mắt nên tổ chức rất nhanh, đến mười hai giờ trưa thì Vương Tử Quân đi theo Hứa Tiền Giang đến khách sạn La Nam. Sau hội nghị ra mắt, Vương Tử Quân xem như chính thức tiến lên vị trí bí thư thị ủy La Nam, cũng là người địa chủ.

Khách sạn La Nam cao bốn tầng, bên ngoài tuy lát gạch men nhưng vẫn làm cho người ta sinh ra cảm giác giống như đang đi vào một gia đình nông dân. Đường phố tuy đã được các ban ngành chuyên muôn quét dọn sạch sẽ, thế nhưng những kiến trúc cũ nát chung quanh lại căn bản không thể nào che lấp được.

- Trưởng phòng Hứa, anh phải uống thêm vài ly mới được, con đường này đã làm anh vất vả rồi.

Vương Tử Quân đi theo sau lưng Hứa Tiền Giang, hắn vừa cười vừa nói.

Lúc này sau lưng Vương Tử Quân chính là Trình Tự Học và Lý Quý Niên, tuy hai người bọn họ trước kia cùng nhập gánh công tác ở thành phố La Nam, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản không nhường ai, hắn là người đi đầu.

Những lúc nên an phận thì Vương Tử Quân sẽ không bao giờ phô trương, thế nhưng những lúc cần xuất hiện, hắn tuyệt đối sẽ không gượng ép.

Hứa Tiền Giang cười đồng ý, thỉnh thoảng lên tiếng nói hai câu với Trình Tự Học và Lý Quý Niên, để cho bọn họ sinh ra cảm giác thân thiết gần gũi.

Trong đại sảnh khách sạn có bày bốn bàn tiệc, bốn đại ban ngành của thành phố La Nam cùng tụ tập ở nơi đây. Sau khi Hứa Tiền Giang ngồi xuống vị trí thủ tọa, nhóm người Vương Tử Quân, Trình Tự Học, Lý Quý Niên đều ngồi xuống bên cạnh Hứa Tiền Giang.

Hứa Tiền Giang đưa mắt nhìn đám cán bộ của thành phố La Nam, lão nở nụ cười cởi mở nói:

- Hôm nay là ngày tốt lành đồng chí bí thư Vương đến nhận chức, các anh nên biết rõ ai là nhân vật chính. Tôi cho ra một quy củ, đó chính là ai muốn mời rượu tôi cũng được, thế nhưng trước đó phải qua ải của bí thư Vương cái đã.

Hứa Tiền Giang nói như vậy giống như không hợp quy củ, thế nhưng trên quan trường ai có vị trí cao nhất thì lời nói của người đó là chân lý. Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức, thường ủy tỉnh ủy, lão hoàn toàn có tư cách cho ra quy củ trên bàn tiệc ở thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân nhìn thấy trong mắt trưởng phòng Hứa Tiền Giang lóe lên chút đắc ý, hắn biết rõ trưởng phòng Hứa lấy mình làm tấm khiên, cho mình đỡ đạn thay. Nếu mình uống ít thì trưởng phòng Hứa sẽ không cần phải uống nhiều, nếu mình tiếp thu toàn bộ thì sợ rằng sẽ say như chết.

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ nâng ly rượu lên nói:

- Trưởng phòng Hứa đã quyết định, như vậy chúng ta cứ đi theo quy củ của lãnh đạo là được. Ly rượu này tôi đại biểu cho toàn thể cán bộ thành phố La Nam mời trưởng phòng Hứa, hy vọng ngài có thể đến thành phố La Nam nhiều hơn, tìm ra nhiều anh tài hơn.

Vương Tử Quân nói những lời rất có ý nghĩa, điều này làm cho đám cán bộ thành phố La Nam đều nở nụ cười hiểu ý.

Vương Tử Quân nâng ly lên làm cho mọi người cùng nhau nâng ly, xem như mọi người cùng nhau mời rượu Hứa Tiền Giang.

Hứa Tiền Giang nhìn Vương Tử Quân nâng ly rượu lên, lão cũng cười nâng ly lên. Sau đó lão rất uống cạn ly rượu một cách cực kỳ hào sảng.

Tuy Vương Tử Quân khống chế được tửu lượng của mình, thế nhưng đến lúc cuối cùng thì hắn cũng không khỏi cảm thấy choáng váng mặt mày. Nếu không phải có Hứa Tiền Giang tọa trấn, hắn tất nhiên sẽ dễ dàng khống chế cục diện, nhưng bây giờ Hứa Tiền Giang là người dẫn đầu mọi người, hắn cũng khó thể làm gì được.

Cũng may đám người thành phố La Nam cũng không có ý ép cho bí thư Vương phải ngã đổ trong ngày nhận chức, điều này làm cho Vương Tử Quân có vài phần tỉnh táo. Sau khi kết thúc tiệc rượu thì Hứa Tiền Giang nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lên xe rời khỏi thành phố La Nam.

Hứa Tiền Giang đi xem như bỏ đi tượng phật ở trên đầu Vương Tử Quân, đã không còn Hứa Tiền Giang ở thành phố La Nam, Vương Tử Quân tất nhiên sẽ trở thành nhân vật đứng đầu ở nơi này. Sau khi tiễn Hứa Tiền Giang đi ra ngoài địa phận thành phố La Nam, Trình Tự Học trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, nếu không thì chúng ta quay về tổ chức một hội nghị, tôi sẽ giao tiếp cho anh tất cả công tác trọng điểm của thành phố La Nam?

Vương Tử Quân thầm phỏng đoán ý nghĩ của Trình Tự Học, bây giờ hắn cũng không muốn ôm đồm như vậy, thế là mỉm cười với Trình Tự Học:

- Chủ tịch Trình, hôm khác tôi với ngài sẽ nói về vấn đề này. Hôm nay tôi uống rượu có chút choáng váng, tôi thấy mình nên nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi tốt mới có thể báo cáo tốt được, anh nói xem có đúng không?

Trình Tự Học nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, lão có chút trầm ngâm, sau đó mới cười nói:

- Bí thư Vương nói đúng, như vậy anh cứ nghỉ ngơi một chút đi. Anh Kim, anh sắp xếp xong chỗ ở cho bí thư Vương chưa?

- Chủ tịch Trình, đã sắp xếp xong,

Thư ký trưởng văn phòng thị ủy Kim Điền Lạc dùng giọng cung kính trả lời Trình Tự Học. Tuy bây giờ Kim Điền Lạc là đại quản gia của Vương Tử Quân, thế nhưng hắn là thư ký trưởng cho Trình Tự Học đã lâu năm, ai cũng biết rõ Kim Điền Lạc là ai.

Vương Tử Quân nhìn nụ cười tươi vui của Kim Điền Lạc, hắn cười cười nói:

- Nếu đã như vậy thì thư ký trưởng đưa tôi đến xem thế nào. Chủ tịch Trình, chủ tịch Lý, các anh đi trước đi.

Vương Tử Quân dù dùng giọng điệu thương lượng nói, thế nhưng nói xong thì hắn cất bước đi về phía chiếc xe của mình.

Trình Tự Học và Lý Quý Niên nhìn Vương Tử Quân lên xe, sau đó đưa mắt nhìn nhau, đều tự đi về phía chiếc xe của mình.

Từng chiếc xe chạy như bay về phía ủy ban thành phố La Nam dưới ánh mặt trời đang dần lặn xuống núi, xe chạy trước hết là một chiếc Audi, xem như tuyên cáo bầu trời thành phố La Nam hôm nay đã thay đổi.

...

- Bí thư Vương, đêm qua ngài nghỉ ngơi như thế nào?

Thư ký trưởng Kim Điền Lạc dùng ánh mắt tràn đầy nụ cười khẽ hỏi Vương Tử Quân.

Kim đồng hồ trong phòng vừa chỉ vào số bảy giờ, Vương Tử Quân nhìn Kim Điền Lạc ăn mặc chỉnh tề, thế là thầm tính toán thời gian, xem ra vị thư ký trưởng này ít nhất cũng phải chờ mình cách đây hơn nửa tiếng rồi.

- Mời thư ký trưởng Kim ngồi chơi.

Vương Tử Quân chỉ về phía chiếc ghế sa lông cách đó không xa rồi khẽ nói.

Kim Điền Lạc cũng không quá khách sáo, hắn khẽ cười cười với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống ghế sa lông. Tuy hắn đã gần năm mươi tuổi thế nhưng ngồi trên ghế sa lông lại thẳng tắp, bộ dạng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp nhận phân phó.

- Thư ký trưởng, anh không cần khổ cực như vậy, có chuyện gì thì chờ tôi đi làm rồi nói sau cũng được.

Vương Tử Quân thuận tay ném cho Kim Điền Lạc một điếu thuốc, sau đó cười nói.

Kim Điền Lạc lấy bật lửa giúp Vương Tử Quân đốt thuốc, sau đó cười nói:

- Chủ tịch Vương, khu nhà thị ủy cách khách sạn không xa, sáng sớm tôi thích chạy vài vòng, vì thế lúc này mới đi đến đây.

Chương 628(p4): Tất cả vì sự phát triển.

Tuy Kim Điền Lạc mở miệng nói là đi dạo đến đây, thế nhưng dù là ai cũng hiểu đó là lấy cớ. Vương Tử Quân thầm hiểu nhưng cũng không nói ra, hắn cười nói:

- Rèn luyện như vậy là tốt! Thư ký trưởng Kim dậy sớm chắc còn chưa ăn sáng phải không? Vậy chúng ta cùng ăn cho vui.

- Bí thư Vương, ngài có yêu cầu gì đặc thù với bữa sáng không? Đầu bếp của chúng tôi ở đây tuy không có bản lĩnh gì quá lớn, thế nhưng vẫn đủ sức làm được vài món ngon. Bí thư Vương, anh xem, có nên nếm thử xem có hợp hay không?

Kim Điền Lạc có vẻ rất chú ý đối với Vương Tử Quân, dù sao thì bí thư Vương cũng là một người cực kỳ cường thế ở thành phố Đông Bộ, bây giờ đến thành phố La Nam còn chưa biết có bộ dạng thế nào, nhưng Kim Điền Lạc là một thư ký trưởng, vị trí trở nên rất đáng xấu hổ.

Có thể tiến lên làm thư ký trưởng phần lớn đều là tâm phúc của bí thư thị ủy, khi Trình Tự Học làm bí thư thị ủy La Nam, Kim Điền Lạc có quan hệ không tệ với Trình Tự Học. Nhưng bây giờ Trình Tự Học đã là chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố, bí thư thị ủy mới cũng đã đến nhận chức, điều này là một khảo nghiệm không nhỏ đối với hắn.

Lúc này điều quan trọng nhất chính là đi theo ai, nếu đi theo bí thư Trình Tự Học, như vậy bí thư thị ủy mới đến nhận chức sẽ không cho Kim Điền Lạc quả ngon để ăn. Nhưng nếu đi theo bí thư mới, như vậy sẽ có người mắng hắn vong ân phụ nghĩ, thậm chí sẽ là bác sĩ nham hiểm.

Tuy là một cán bộ bò từ cấp thôn đến cấp lãnh đạo thành phố như lúc này, thế nhưng Kim Điền Lạc vẫn là lần đầu tiên rơi vào tình huống như thế này. Vì thế hắn cần phải bảo trì sự tôn trọng tuyệt đối với Vương Tử Quân, đồng thời càng phải chú tâm quan sát nét mặt lãnh đạo.

Vương Tử Quân cũng có chút hiểu tâm tính thư ký trưởng Kim Điền Lạc, thế nhưng hắn cũng không nói đến vấn đề này, dù sao thì có một số việc cũng khó thể nói ra cho được. Trên quan trường chú trọng chữ ngộ, nhưng muốn ngộ cũng cần có bản lĩnh, có nhiều thứ không nói cũng hiểu, không nói lời nào mà hiểu thì tất nhiên sẽ rất tốt, tiến lên như diều gặp gió, làm không tốt cũng không thể trách người khác cho được.

- Vậy thì đơn giản nếm thử tay nghề của đầu bếp.

Vương Tử Quân cũng không suy nghĩ nhiều, hắn tùy ý nói.

Hai phút sau bốn chiếc dĩa nhỏ đặt lên mặt bàn, hai tô cháo được đưa đến bày trước mặt hai người Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân ngửi mùi hương thơm ngát, thế là không khỏi cảm thấy thèm ăn.

- Lúc dùng cơm tôi thích xem tivi, không ảnh hưởng đến thư ký trưởng đấy chứ?

Vương Tử Quân cầm một chiếc bánh bao được làm rất đẹp lên cắn một miếng rồi nói với Kim Điền Lạc.

Kim Điền Lạc vừa khoát tay với nhân viên phục vụ ở bên cạnh mình vừa cười nói:

- Tôi có sở thích giống như bí thư Vương, cũng thích xem tivi khi dùng cơm. Điều này luôn làm cho vợ tôi càu nhàu, nói tôi cả ngày bận rộn công tác, bây giờ về nhà cũng mắc bệnh nghề nghiệp, ăn cơm cũng không được thoải mái.

Nhân viên phục vụ đứng hầu hạ một bên nhanh chóng mở tivi, lúc này đang là chương trình thời sự sáng của tỉnh Sơn Nam, giọng điệu trong trẻo từ trong tivi truyền ra ngoài.

Vương Tử Quân vừa xem thời sự vừa ăn sáng, khi hắn ăn đến cái bánh bao thứ ba thì một hình ảnh quen thuộc đập vào mắt.

Hình ảnh đang được phát đi là ở thành phố Đông Bộ, thế nhưng lúc này người được vây quanh như sao quanh trăng không còn là Vương Tử Quân, chính là một người đàn ông khác. Chợt nghe thấy biên tập viên khẽ nói:

- Thành phố Đông Bộ gần đây đẩy mạnh đầu tư, giải phóng tư tưởng rất mạnh mẽ, hăm hở dũng cảm tiến lên...Bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc phát biểu sẽ thông qua tiến độ kêu gọi đầu tư để xúc tiến thêm một bước trong công tác thúc đẩy thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế, biến thành phố Đông Bộ thành một trung tâm văn hóa, tài chính, thành một khu vực phồn hoa.

Hình ảnh trên tivi tiếp tục thay đổi theo lời nói của biên tập viên, bây giờ là một nghi thức ký kết hợp đồng với một công ty lớn, trong loạt hình ảnh này thì bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc và người phụ trách công ty bắt chặt tay nhau, cực kỳ khí khái.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng hăng hái của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn khẽ híp mắt. Hắn đã từng nghe qua cái tên của công ty lớn kia, nhưng khi hắn rời khỏi thành phố Đông Bộ thì căn bản chưa từng liên hệ với bọn họ. Bây giờ đối phương ký kết hợp đồng với thành phố Đông Bộ chỉ sau vài ngày, rõ ràng không phải hướng về thành phố Đông Bộ.

Người có hậu trường mạnh mẽ rõ ràng sẽ làm việc rất thoải mái.

Khi Vương Tử Quân đang cảm khái thì Kim Điền Lạc chớp mắt, hắn tuy vẫn xem tivi thế nhưng thực tế lại chú tâm quan sát phản ứng của Vương Tử Quân. Vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ đáng lý phải là của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này lại rơi lên đầu người kia. Tuy Vương Tử Quân cũng tiến lên làm bí thư thị ủy, thế nhưng Kim Điền Lạc là thư ký trưởng văn phòng thị ủy La Nam lại hiểu rõ, thành phố La Nam nghèo nàn lạc hậu căn bản không thể nào so sánh với thành phố Đông Bộ cho được.

Trong thời buổi lấy chỉ tiêu phát triển kinh tế để xem xét đề bạt cán bộ vào thời điểm này, ở những thành phố khác nhau thì độ nặng lời nói trong tỉnh sẽ khác nhau. Những thành phố mà kinh tế phát triển mạnh mẽ thì thậm chí bí thư thị ủy sẽ tiến vào trong hàng ngũ thường ủy tỉnh ủy, hơn nữa sau này lãnh đạo đứng đầu thành phố sẽ được triệu hồi về tỉnh làm lãnh đạo, sắp xếp như vậy cũng khá bình thường.

Thành phố Đông Bộ phát triển kinh tế rất mạnh mẽ, có thể nói là đứng trong những vị trí hàng đầu của tỉnh Sơn Nam, nếu thành tích cứ tiếp tục thì đến lúc đó có ai nhớ chủ tịch Vương từng cống hiến cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ? Chỉ sợ người ta sẽ chỉ nghĩ đến bí thư Nguyễn, người luôn hăng hái muốn biến thành phố Đông Bộ thành trung tâm kinh tế mà thôi.

Hình ảnh trên tivi tiếp tục thay đổi, là một vị phó chủ tịch tỉnh xuống tuyến dưới kiểm tra chỉ đạo công tác, lúc này bầu không khí trong phòng mới khôi phục như thường.

Vương Tử Quân đặt chén cháo xuống, hắn vung tay cản nhân viên phục vụ không tiếp tục múc cháo cho mình, hắn cười cười nói với Kim Điền Lạc cũng đã đặt chén xuống:

- Thư ký trưởng Kim, hôm nay có sắp xếp gì không?

- Bí thư Vương, hôm nay còn chưa có sự việc gì cụ thể, chủ yếu là xem ngài có gì cần sắp xếp hay không?

Kim Điền Lạc thật ra có rất nhiều phương án cho hành trình hôm nay của Vương Tử Quân, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn vứt bỏ đi tất cả.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút, sau đó thản nhiên nói:

- Như vậy tôi sẽ gặp mặt các vị thường ủy thị ủy để nói đôi lời, anh sắp xếp dùm tôi.

- Vâng.

Kim Điền Lạc cũng không bất ngờ với quyết định của Vương Tử Quân, hắn đồng ý một tiếng, sau đó gọi điện thoại cho nhân viên trực ban ở văn phòng thị ủy.

Mười phút sau hai người rời khỏi khách sạn, một chiếc Nissan Blubird rất mới đã đứng chờ sẵn bên ngoài khách sạn. Khi thấy Vương Tử Quân và Kim Điền Lạc đi ra, chiếc xe Nissan Bluebird nhanh chóng chạy đến, một tên thanh niên nhanh chóng xuống xe mở cửa.

Chương 628(p5): Tất cả vì sự phát triển.

Kim Điền Lạc thấy tên thanh niên kia thì cười nói với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, tình hình tài chính của thành phố La Nam khá căng thẳng, những năm nay đều không đổi xe mới, chiếc xe số một này mới mua được một năm, thế nhưng bên phía phòng tài chính căn bản lại khó thể nào thay đổi xe cho lãnh đạo một cách thống nhất được.

Kim Điền Lạc dù nói rằng khó thống nhất đổi xe, thế nhưng ý nghĩa của nó lại khác. Đó chính là khi nào ngài muốn đổi xe thì chúng tôi sẽ đổi theo, chẳng qua ý nghĩa của nó khá ẩn giấu, nhưng hắn tin bí thư Vương hoàn toàn có thể hiểu được.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu, hắn nhìn chiếc xe Nissan Bluebird rồi trầm ngâm giây lát nói:

- Tôi nhớ trước đó hình như là bí thư Trình đi chiếc xe này thì phải?

- Đúng vậy, chiếc xe này trước kia là của chủ tịch Trình, bây giờ chủ tịch đến công tác ở hội đồng nhân dân thành phố, thế cho nên phải giao xe ra.

Kim Điền Lạc có chút trầm ngâm, sau đó nói.

- Bây giờ anh ấy sang hội đồng nhân dân và đi xe gì?

Vương Tử Quân nhìn lướt qua chiếc Nissan Bluebird rồi hỏi.

- Là Santana.

Kim Điền Lạc nhìn vào mắt Vương Tử Quân, hắn nói không chút do dự.

Santana so sánh với Nissan Bluebird tất nhiên sẽ kém hơn rất nhiều, Vương Tử Quân nìhn chiếc xe Nissan Bluebird đang còn rất mới, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Anh Kim, anh cho người đưa chiếc xe này sang cho chủ tịch Trình, lái chiếc Santana về cho tôi.

Kim Điền Lạc có chút sững sốt, sau đó dùng giọng khó khăn nói:

- Bí thư Vương, chỉ sợ như vậy là không tốt lắm, chiếc xe Nissan Bluebird này là xe số một của thị ủy, ngài là...

- Không phải một chiếc xe có thể chống đỡ được thể diện của tôi, cũng không cần một chiếc xe có thể chống đỡ được.

Vương Tử Quân khoát tay áo rồi dùng giọng chân thật đáng tin nói:

- Đi đổi đi.

Kim Điền Lạc dùng ánh mắt có chút phức tạp nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn gọi tên thanh niên kia đến. Tiểu tử kia tuy có chút nghi hoặc với lời nói của thư ký trưởng Kim Điền Lạc, thế nhưng hắn cũng không nói nhiều mà nhanh chóng chạy đi.

- Bí thư Vương, xe của tôi ở bên kia, chúng ta cùng đi đến thị ủy nhé?

Kim Điền Lạc có chút do dự, sau đó nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khoát tay áo nói:

- Thư ký trưởng Kim, tôi thấy khoảng cách từ khách sạn đến thị ủy căn bản chưa đến một kilomet, chỉ mất mười phút đi bộ mà thôi, hôm nay chúng ta cùng đi qua, cũng không chậm trễ đâu.

Kim Điền Lạc còn muốn tiếp tục khuyên can, thế nhưng Vương Tử Quân ở bên kia đã sớm bắt đầu đi bộ về phía ủy ban thành phố. Hắn nhìn Vương Tử Quân cất bước, sau đó chỉ có thể chạy theo, thế nhưng trước khi đi hắn vẫn không quên nháy mắt với vị giám đốc khách sạn đứng ở phía bên kia.

- Thư ký trưởng Kim, anh công tác ở thành phố La Nam được bao lâu rồi?

Vương Tử Quân giống như một người dân bình thường đi trên đường cái, hắn mỉm cười hỏi Kim Điền Lạc.

Kim Điền Lạc biết rõ đây là Vương Tử Quân đang tìm hiểu về mình, thế cho nên hắn nhanh chóng nói:

- Tôi năm xưa xuất ngũ thì đến thành phố La Nam, nhưng khi đó không công tác ở thành phố.

Sau khi nói vài câu thì Vương Tử Quân xem như hiểu sơ bộ vài thông tin về Kim Điền Lạc. Thư ký trưởng Kim là điển hình của cán bộ xuất thân quân ngũ, nhưng người này chuyển nghề tương đối sớm, từ vị trí tiểu đoàn phó về địa phương làm chủ tịch xã, sau đó từng bước đi đến vị trí hôm nay.

- Thư ký trưởng Kim, anh công tác cũng không dễ dàng gì.

Sau khi nói chuyện một lúc thì quan hệ giữa hai người nhìn có vẻ thân cận hơn khá nhiều, khi hai người đi gần đến ủy ban thành phố, đúng lúc có những tiếng ầm ầm vang lên.

Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn chợt quay đầu lại, đúng lúc thấy phía sau có một chiếc xe chạy đến như bay, tốc độ thật sự kinh người. Khi nhìn thấy chiếc xe thì Vương Tử Quân nhanh chóng vung tay kéo Kim Điền Lạc còn đang chần chừa sang một bên.

Kim Điền Lạc giống như đi vào Quỷ Môn Quan, vẻ mặt hắn chợt biến đổi, trong miệng không khỏi mắng:

- Con bà nó, về nhà chịu tang hay sao mà chạy ẩu như vậy?

Khi Kim Điền Lạc nói xong thì chiếc xe kia chạy vào trong ủy ban thành phố, lúc này hai vị cảnh sát giao thông trực ban trên con đường đi ngang qua ủy ban thành phố giống như không thấy gì, vẫn đứng nơi đèn tín hiệu giao thông, giống như chưa có gì phát sinh.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua chiếc xe ở phía bên kia, sau đó lạnh lùng đi đến nói với hai tên cảnh sát giao thông:

- Vừa rồi chiếc xe kia vượt đèn đỏ, thiếu chút nữa còn tông vào người khác, các anh không xử lý hành vi phạm luật giao thông như vậy sao?

- Xử lý? Cậu không thấy chiếc xe kia là gì sao? Nó là BMW đấy, biết không? Cậu nói tôi bắt chiếc xe như vậy? Cậu có bị điên không?

Một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng trào phúng nói.

Bên cạnh người này là một viên cảnh sát giao thông hơn bốn mươi tuổi, hắn cười cười nói:

- Cậu thanh niên, không phải còn chưa đụng vào người sao? Thôi bỏ qua đi, có một vài người mà dân chúng bình thường như chúng ta căn bản không làm gì được.

Khi Vương Tử Quân nói chuyện với hai tên cảnh sát giao thông thì Kim Điền Lạc cũng đi đến, hắn nghe hai tên cảnh sát giao thông nói chuyện với nhau mà không khỏi đổ mồ hôi hột. Lúc này hắn cũng xem như biết chiếc xe kia của ai, thế nhưng không hiểu vì sao đối phương lại chạy ẩu một cách trùng hợp như vậy.

Vương Tử Quân không nói gì thêm nhưng lại đưa mắt nhìn Kim Điền Lạc. Thư ký trưởng Kim nhìn ánh mắt lạnh lùng của Vương Tử Quân, thế là không khỏi cảm thấy lạnh lẽo.

- Hai anh còn không mau tiến lên giữ chiếc xe vừa phóng vào ủy ban thành phố cho tôi nữa sao?

Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát, sau đó hắn lớn tiếng quát lên với hai tên cảnh sát giao thông.

Hai tên cảnh sát giao thông cũng sững sờ, thế nhưng bọn họ chưa từng tiếp xúc với thư ký trưởng văn phòng thị ủy, tất nhiên sẽ chẳng quen biết gì. Bọn họ cũng từng thấy mặt Kim Điền Lạc trên tivi, thế nhưng lúc này bọn họ cũng không thể ngờ thư ký trưởng sẽ đi bộ đi làm.

- Anh nói thì hay lắm, con bà nó, nếu tôi làm theo lời anh, như vậy cũng đừng cầm bát ăn cơm nữa rồi.

Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi có chút lỗ mãng, hắn căn bản không nói nhiều mà lớn tiếng mắng Kim Điền Lạc.

- Cục trưởng cục công an là ai? Gọi anh ta đến đây, cấp dưới như thế này sao? Cấp dưới chấp pháp không nghiêm thì điều đầu tiên chính là năng lực của lãnh đạo có vấn đề.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Kim Điền Lạc rồi nói ra từng chữ một.

Kim Điền Lạc cảm thấy đầu óc nổ ầm một tiếng, hắn thật sự không ngờ bí thư Vương này nhìn xa như vậy, mở miệng đã trực tiếp nắm lấy cục trưởng cục công an. Nhưng lúc này hắn căn bản không giải thích, trực tiếp cầm lấy điện thoại gọi đi. Lúc này hai tên cảnh sát giao thông cũng thật sự ngây người, tên thanh niên phía bên kia vừa mở miệng đã trực tiếp truy cứu trách nhiệm của cục trưởng cục công an.

Tên cảnh sát giao thông trẻ tuổi thấy Kim Điền Lạc lấy điện thoại ra gọi đi thì cảm thấy sự việc căn bản không đơn giản như mình tưởng tượng, mà tên cảnh sát giao thông lớn tuổi thì càng thêm căng thẳng.

Kim Điền Lạc có quan hệ khá tốt với cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung, nếu như bình thường thì hắn sẽ mở miệng nói vài lời để lộ ra chút nội dung để giúp đỡ cục trưởng Hà Tiến Chung. Thế nhưng lúc này Vương Tử Quân đang đứng bên cạnh, hắn cũng không dám nói lung tung. Hắn sợ mình nói một câu không đúng sẽ làm cho Vương Tử Quân mất vui.

- Cục trưởng Hà phải không? Tôi là Kim Điền Lạc, bí thư Vương đang ở ngã tư đường Quang Minh trước ủy ban thành phố, anh đến đây ngay đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.