- Nếu bí thư Tử Quân đã nói như vậy, chúng ta căn bản gõ đuôi của người này. Tối qua tôi đã gọi điện thoại cho anh ấy, để sáng sớm hôm
sau anh ta đến phòng làm việc của tôi, nếu không cho anh ta một bài học, như vậy căn bản sẽ không khắc ghi bài học của mình.
Chử Vận
Phong mở lời mời thì Vương Tử Quân cũng không phản đối. Sau khi xe dừng
lại ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn và Chử Vận Phong cùng nhau đi
vào trong.
Khi hai người Chử Vận Phong và Vương Tử Quân đi
đến phòng, Lật Binh Đông đã nhanh chân đến trước, hắn tươi cười chào hỏi hai người. Chử Vận Phong căn bản lạnh mặt với Lật Binh Đông, Vương Tử
Quân thì căn bản không chút biểu cảm, chỉ khẽ bắt chuyện với bí thư Lật.
- Chính anh nói xem sự việc ngày hôm qua có đúng không? Nếu như không
nhận thức được cái sai của mình, hôm nay anh cứ thành thật đứng ở đây
cho tôi.
Chử Vận Phong không chờ Lật Binh Đông ngồi xuống đã dùng giọng lạnh lùng nói.
Lật Binh Đông căn bản thực thi chỉ thị của Chử Vận Phong cực kỳ nghiêm
túc, hắn đứng thẳng người và cực kỳ quy củ trước mặt Chử Vận Phong, sau
đó trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, hôm qua tôi đã làm sai, tôi
không nên nóng đầu, không nên không quan tâm đế tính kỷ luật của tổ
chức, thế cho nên làm ra chuyện hồ đồ, mong lãnh đạo phê bình.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng thành khẩn của Lật Binh Đông, hắn biết tuy
người này ngoài miệng nói lời xin lỗi, thế nhưng thực tế có bao nhiêu
thành ý thì chỉ có trời mới biết. Ngày hôm qua đối phương sở dĩ cả gan
làm loạn cũng đã nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay.
- Bí thư
Binh Đông, anh là cán bộ công tác lâu năm, anh phải biết rõ tính kỷ
luật. Tôi cũng không nói nhiều, nhưng có một vấn đề tôi cần phải nói, đó là sau này không nên tiếp tục như vậy, nếu không tôi sẽ báo cáo cho
tỉnh ủy, tiến hành phê bình nghiêm khắc hành vi của anh.
Vương Tử Quân nói những lời thế này rồi mở miệng nói vài câu với Chử Vận Phong,
sau đó rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong.
-
Trưởng phòng Hà, tôi nghe nói hôm nay Lật Binh Đông đã đưa chủ tịch Chử
Vận Phong ra làm lá chắn, bí thư Vương đến phòng làm việc của chủ tịch
Chử, nói rằng sẽ không truy cứu trách nhiệm của đồng chí Lật Binh Đông ở sự kiện vừa rồi.
Trong một khu văn phòng của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, một cán bộ hơn hai mươi tuổi đang dùng giọng cực kỳ tức giận báo
cáo với Hà Ung Quân.
Vẻ mặt Hà Ung Quân căn bản là không tốt, hắn căn bản không chút nghi ngờ về tin tức của tên cán bộ trẻ tuổi
trước mặt. Người này dù mới đi làm được một năm, thế nhưng chú của hắn
là phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách của ủy ban nhân dân tỉnh,
căn bản là người linh thông tin tức.
Tối qua Hà Ung Quân cảm
thấy bí thư Vương rất tức giận vì những gì đã qua, nhất định sẽ cho Lật
Binh Đông một bài học. Bây giờ thì khác, mới sáng sớm đi làm thì Lật
Binh Đông đã chạy đến yêu cầu chủ tịch Chử Vận Phong nói thay cho mình.
Hà Ung Quân là cán bộ công tác lâu năm ở tỉnh Nam Giang, hắn biết rõ uy tín của chủ tịch Chử Vận Phong là như thế nào. Lúc này chủ tịch Chử đã
mở miệng, bí thư Vương căn bản không thể không nể mặt. Nếu sự việc căn
bản không được giải quyết, như vậy bí thư Vương tuy mất thể diện, thế
nhưng người ta sẽ căn bản không dám nói này nọ với bí thư Vương, chỉ sợ
người mất mặt xấu hổ nhất chính là Hà Ung Quân.
- Lật Binh Đông này đúng là không ra gì, không biết xấu hổ, nếu đã cứng thì cứng luôn đi, lại không dám đảm đương mà chạy đến gặp chủ tịch tỉnh yêu cầu giúp đỡ, đúng là chẳng ra thể thống gì.
Phó khoa Tiểu Đỗ cùng đi với Hà Ung Quân đến công tác ở thành phố Ba Uẩn chợt vỗ bàn dùng giọng oán hận nói.
- Trưởng phòng Hà, chuyện này không nên để nó như vậy được. Anh không
biết đấy thôi, lúc này trong văn phòng có nhiều người chê cười chúng ta, nói rằng lần này chúng ta bị người ta đuổi cúp đuôi quay về.
Mã Thuần Quang ngồi bên cạnh Tiểu Đỗ cũng dùng giọng gấp gáp nói.
Hà Ung Quân hiểu tâm tư hai cấp dưới của mình, nói thật lòng thì hắn
không hy vọng sự việc kết thúc theo kiểu như vậy, thế nhưng hắn không
muốn thì thế nào? Hắn chỉ là một tên trưởng phòng ở ủy ban tư pháp tỉnh
ủy, hắn căn bản kém qua xa so với Lật Binh Đông người ta. Rất nhiều
người cho ra dự đoán không bao lâu nữa Lật Binh Đông sẽ tiến lên chiếc
ghế lãnh đạo tỉnh, nếu để cho Lật Binh Đông sinh ra căm hận mình, sau
này tương lai của mình sẽ không mấy tươi sáng.
Nhưng Hà Ung Quân lại căn bản nuốt không trôi cục tức trong bụng mình.
- Được rồi, đừng nghị luận về điều này nữa. Tuyến trên đã có bí thư Vương, chúng ta nghị luận nhiều làm gì?
Hà Ung Quân thấy Mã Thuần Quang còn định lên tiếng, thế là khoát tay áo nói.
Tiểu Đỗ và Mã Thuần Quang đều là người thông minh, bọn họ nhìn bộ dạng
của Hà Ung Quân, biết rõ sự kiện căn bản là không có hy vọng. Hai bên
đưa mắt nhìn nhau, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Hà Ung Quân.
Khi bầu không khí trong phòng yên tĩnh trở lại, Hà Ung Quân rút ra một
điếu thuốc, sau đó châm lửa. Hắn là tổ trưởng tổ điều tra lần này, hắn
căn bản là người mất mặt nhiều nhất. Tất nhiên sau sự kiện này chỉ sợ
hắn sẽ có một thời gian không ngóc đầu lên được.
Nhưng Hà Ung Quân không thoải mái thì được gì, hắn không phải là thường ủy tỉnh ủy,
hắn chỉ là một cán bộ cấp cục bình thường. Một cán bộ cấp cục có thể là
một thành viên ban ngành ở cấp huyện, nhưng trên cơ quan cấp tỉnh thì
căn bản không đáng là gì, không có trong danh sách được mở miệng tỏ thái độ.
Hà Ung Quân thở dài một hơi, hắn bắt đầu điều tiết tâm
tình của mình. Dù thế nào thì hắn cũng không thể biểu hiện cảm giác của
mình ra bên ngoài. Dù sao sự kiện này cũng không hay ho gì với bí thư
Vương, nếu như mình biểu hiện căm thù nhớ dai, lãnh đạo căn bản lại
không có tư thái làm chủ cho mình, điều này càng làm cho lãnh đạo cảm
thấy không thoải mái.
Biết đâu bí thư Vương sẽ không nói gì
với những biểu hiện của mình, thế nhưng chỉ sợ sẽ khắc ghi trong lòng,
ít nhất cũng lưu lại ấn tượng không hay. Chỉ cần lãnh đạo có ấn tượng
không tốt về mình, như vậy sau này mình căn bản là được không bù mất.
Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy,
căn bản là người có quyền uy tuyệt đối trong cơ quan. Dù là vài vị phó
bí thư trong đơn vị cũng căn bản không dám có ý kiến gì trái chiều với
bí thư Vương. Lúc này nếu mình bị bí thư Vương khắc ghi, chỉ sợ sẽ không giữ được vị trí hiện tại.
Hà Ung Quân thầm hạ quyết tâm, hắn dụi điếu thuốc trong tay, sau đó cầm văn kiện lên xem xét. Lúc này hắn
muốn xem văn kiện để làm cho chính mình bình tĩnh lại. Nhưng đáng tiếc
là hắn căn bản không thể nào chú tâm vào văn kiện, trong đầu hắn luôn
xuất hiện hình bóng của Lật Binh Đông khi tiễn chân đội mình quay về
tỉnh.
- Thật sự quá bức bối.
Hà Ung Quân thở dài một hơi, sau đó hắn ném văn kiện ra, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Hà Ung Quân nói rồi giả vờ đang chú tâm xem xét văn kiện. Tuy hắn còn
chưa thể bình tĩnh, thế nhưng hắn cần phải biểu hiện cho người ta thấy
một mặt tốt đẹp của mình.
- Trưởng phòng Hà, anh đang xem văn kiện sao?
Một giọng
nói quen thuộc làm cho Hà Ung Quân chợt sững sờ, hắn ngẩng đầu lên và
phát hiện người đến là phó bí thư ủy ban tư pháp Mạnh Chí Đạo, hắn vội
vàng đứng lên nói:
- Bí thư Mạnh, tôi không biết ngài đến, mời ngài ngồi.
Đối với cơ quan đơn vị hành chính, thượng cấp thường rất ít khi đến
phòng của hạ cấp, đặc biệt là trong cơ quan tỉnh càng chú ý đến điều
này. Vì vậy Mạnh Chí Đạo đến phòng làm việc của mình làm cho Hà Ung Quân cảm thấy bất ngờ, đồng thời còn cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng.
Mạnh Chí Đạo cũng không đến ngồi trên chiếc ghế lãnh đạo của Hà Ung Quân, hắn ngồi xuống ghế sa lông tiếp khách rồi nói:
- Trưởng phòng Ung Quân, điều kiện trong phòng làm việc của anh cũng rất tốt.
Hà Ung Quân vừa rót trà cho Mạnh Chí Đạo vừa cười nói:
- Bí thư Mạnh, điều kiện trong phòng làm việc của chúng tôi được cải
thiện không phải cảm ơn ngài sao? Nếu không phải ngài nói vài lời với
trưởng phòng Trương ở phòng tài chính, kinh phí của chúng tôi nơi đây
chỉ là trứng chọi đá, cũng không đầy đủ như vậy.
Vợ của Mạnh
Chí Đạo công tác ở phòng tài chính, thế nhưng nàng cũng không quản được
phương diện phân phát ngân sách. Phòng tài chính tỉnh là nơi có thường
ủy tỉnh ủy tọa trấn, mỗi năm phòng tài chính đều mở miệng nói ngân sách
khó khăn, thế nhưng phương diện kinh phí đối với các ban ngành tư pháp
là căn bản không dám cắt xén. Hà Ung Quân sở dĩ nói như vậy thuần túy là nịnh nọt lãnh đạo của mình.
Tuy Mạnh Chí Đạo biết tâm tư của Hà Ung Quân thế nhưng vẫn cười ha hả nói:
- Hay cho Tiểu Hà, cũng biết nói đùa như vậy. Tôi nói cho cậu biết, cậu phải mời khách mới được, nếu không tôi sẽ nói chị dâu của cậu cắt tiền
lương hai tháng.
Hà Ung Quân nhìn vào gương mặt và biết rõ
tâm tình của Mạnh Chí Đạo là rất tốt, hắn thầm nghĩ, không phải lãnh đạo đến đây để trấn an tâm tư tình cảm của mình đấy chứ?
Hà Ung
Quân căn bản đã nghĩ kỹ về mục đích của phó bí thư Mạnh Chí Đạo, hắn
nghĩ dù lãnh đạo nói gì thì mình cũng phải đáp lời, tuyệt đối không thể
cho lãnh đạo sinh ra ý nghĩ khác lạ về mình.
- Tiểu Hà, lần
này tôi đến đây là vì nhận được sự ủy thác của bí thư Vương, bí thư
Vương nói cậu đã phải chịu uất ức khi đến thành phố Ba Uẩn công tác.
Mạnh Chí Đạo ném cho Hà Ung Quân một điếu thuốc rồi cười ha hả nói.
Hà Ung Quân đã có tính toán, thế cho nên hắn vội vàng cười nói:
- Bí thư Mạnh, tôi cực kỳ cảm kích với sự quan tâm của ngài và bí thư
Vương, đây cũng là vì công tác, cũng không tính là uất ức gì.
- Tiểu Hà cậu đúng là nói một đằng làm một nẻo.
Mạnh Chí Đạo chỉ vào Hà Ung Quân rồi cười ha hả nói.
Hà Ung Quân bị Mạnh Chí Đạo vạch trần tâm lý thì cảm thấy không biết
nói sao cho phải. Khi hắn đang thầm suy nghĩ phương án nên giải thích
thế nào thì chợt thấy Mạnh Chí Đạo nói:
- Được rồi, đừng giải
thích cho tôi nữa, hôm nay tôi đến chỗ cậu là muốn nói một chuyện. Sáng
nay cậu làm tốt công tác chuẩn bị, chiều nay tiếp tục đưa tổ điều tra
đến thành phố Ba Uẩn.
- Cái gì?
Hà Ung Quân thật sự không tin vào lỗ tai của mình, hắn dùng giọng kinh ngạc nói với Mạnh Chí Đạo.
Mạnh Chí Đạo căn bản rất hài lòng với phản ứng của Hà Ung Quân, hắn khẽ gạt tàn thuốc rồi thản nhiên nói:
- Thế nào, lỗ tai cậu có vấn đề gì sao? Tôi lập lại lần nữa, đó là
chiều nay cậu tiếp tục đưa tổ điều tra đến thành phố Ba Uẩn.
Hà Ung Quân lúc này mới không tin mình nghe lầm, nhưng lúc này hắn lại
cảm thấy đầu óc rối loạn, rất mơ hồ. Lúc này đi đến thành phố Ba Uẩn làm gì? Lãnh đạo có chỉ thị gì ở phương diện này?
- Bí thư Vương rất thỏa mãn với công tác của các cậu ở thành phố Ba Uẩn. Lần trước xảy ra chuyện thì thành phố Ba Uẩn đã xin lỗi, chúng ta cũng không níu kéo
mãi không tha, quá khứ là quá khứ, nhưng sự việc không giải quyết được
thì cậu cũng đừng mong tùy tiện vứt bỏ vị trí tổ trưởng tổ điều tra.
Mạnh Chí Đạo nói đến đây thì trừng hai mắt nói với Hà Ung Quân.
Hà Ung Quân nhìn vào hành động mờ ám của Mạnh Chí Đạo mà hiểu rõ vấn
đề, xem ra lãnh đạo cũng rất vui vì chuyện này. Tuy một đơn vị thường có chút mâu thuẫn nội bộ, thế nhưng khi đối ngoại thì mọi người căn bản là đoàn kết.
Mạnh Chí Đạo là phó bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, hắn không thể cứ mãi ở lại phòng làm việc của Hà Ung Quân, sau khi nói
vài câu thì cười tủm tỉm bỏ đi.
Hà Ung Quân tiễn chân Mạnh
Chí Đạo và cảm thấy đầu óc tỉnh táo trở lại, lúc này hắn đã hoàn toàn
hiểu rõ ý đồ của bí thư Vương, thế là hắn không thể chờ được nhấc điện
thoại lên nói:
- Tiểu Mã, cậu nhanh chóng chuẩn bị, chiều này chúng ta tiếp tục đến thành phố Ba Uẩn.
Câu nói sau cùng hầu như được Hà Ung Quân hét lên, hắn cảm thấy mình lên tiếng như vậy thật sự hả giận.
Lật Binh Đông rời khỏi phòng làm việc của Chử Vận Phong, hắn cũng không lập tức quay về thành phố Ba Uẩn. Ngoài phương diện phối hợp với ủy ban cải cách tỉnh ủy về vài hạng mục trong thành phố, hắn còn có một chuyện quan trọng cần ở lại thành phố Đông Hồng, chính là gặp mặt chủ tịch Chu Ba Nhâm của công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp.
Trong khách sạn
Thanh Vân có phòng riêng cho Lật Binh Đông, tuy hắn đã lâu không đến
thành phố Đông Hồng, thế nhưng người phụ trách của khách sạn Thanh Vân
vẫn luôn đặc biệt giữ lại gian phòng rộng hơn trăm mét vuông này lại cho lãnh đạo của mình.
- Bí thư Lật chủ tịch Chử đã nói rồi, vì vậy mà sau này thành phố Ba Uẩn xem như tốt việc dễ làm hơn khi lên tỉnh.
Phó chủ tịch thường vụ Thành Nham Đào ngồi trên chiếc ghế sa lông đối
diện với Lật Binh Đông, hắn dùng giọng nịnh nọt nói với Lật Binh Đông.
Lật Binh Đông căn bản cũng rất đắc ý với phương diện xử lý sự kiện lần
này, mặc dù đắc tội với Vương Tử Quân thế nhưng hắn cũng không quan tâm. Hắn cảm thấy chỉ có Chử Vận Phong có thể quyết định vận mệnh của mình,
thứ mà chủ tịch Chử quan tâm nhất là thành tích, chỉ cần hắn làm tốt
công tác của mình, dù hắn có gây ra chuyện gì lớn thì chủ tịch Chử cũng
sẽ xử lý giúp mình.
Kim Bảo Đồng Nghiệp là một quân cờ quan
trọng nhất trong quá trình phát triển kinh tế thành phố Ba Uẩn, Lật Binh Đông tuyệt đối không để cho một chuyện lớn sắp thành công phát sinh vấn đề vào phút cuối. Dù là người muốn nắm bắt hắn có vị trí nặng nề hơn,
hắn cũng không nương tay.
Hơn nữa giám đốc Chu Ba Nhâm của
công ty Kim Bảo Đồng Nghiệp là người có mánh khóe thông thiên, càng phát triển mạnh mẽ ở thủ đô. Chỉ cần Lật Binh Đông giải quyết khó khăn cho
giám đốc Chu, như vậy đối phương sẽ thiếu mình một phần nhân tình, khi
hai bên trò chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Tuy Lật Binh Đông thầm đắc ý nhưng vẫn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Chuyện này tuy đã được giải quyết, thế nhưng nói từ căn bản thì rõ
ràng là chúng ta không làm tốt công tác, nếu như chúng ta sớm giải quyết hết vấn đề, như vậy sẽ không bị động, cuối cùng chủ tịch Chử còn phải
ra mặt xử lý.
Thành Nham Đào luôn nở nụ cười, hắn chăm chú nghe Lật Binh Đông lên tiếng nhưng trong lòng lại thầm nghĩ:
- Lật Binh Đông anh đúng là đứng nói chuyện không sợ đau lưng, giải quyết thế nào sao? Chỉ cần mở miệng là xong sao?
Nhưng Thành Nham Đào căn bản không dám nói, chỉ thị của Lật Binh Đông
là rất nặng, chỉ cần mở miệng đối phó thì sẽ bị điều đi ngay, hắn cũng
không hy vọng mình bị điều đi.
- Bí thư Lật phê bình rất
đúng, chúng tôi không làm tốt công tác của mình, sau này nhất định sẽ
tổng kết lại, sẽ khắc ghi bài học lần này, căn bản không để cho sự việc
tiếp tục phát sinh.