Cũng không có gì, chỉ là tỉnh đoàn xây dựng một hạng mục cần dùng điện, muốn phối hợp với công ty điện lực để có thể cung ứng điện liên tục, đảm bảo vấn đề dùng điện của công trình không có vấn đề.
Phó cục trưởng Chu không cho rằng đây là bí mật, hắn thẳng thắn nói với La Xương Hào.
Kiến thiết hạng mục? Cần dùng điện? La Xương Hào chợt lóe lên một ý nghĩ, sau đó hắn dùng giọng rất ẩn giấu nói với phó cục trưởng Chu:
- Anh Chu, anh em ta có quan hệ thế nào?
- Ôi, La công tử, anh Chu có gì chậm trễ với cậu sao? Cậu nói vậy có phải quá khách khí rồi không? Chỉ cần nó nằm trong phạm vi của anh, anh sẽ tuyệt đối không hàm hồ.
Phó cục trưởng Chu trầm ngâm một lát rồi vỗ ngực đảm bảo với La Xương Hào.
Lúc này Chu Triệu Lôi đã thật sự hối hận vì mình mở miệng nói thẳng cho La Xương Hào, hắn từ lời nói của La Xương Hào mà biết được có gì đó không đúng, chẳng lẽ đối phương đưa mình lên đầu súng? Nhưng lúc này đổi giọng cũng không còn kịp nữa rồi, hắn nghĩ đến La Nhân Uy ở sau lưng La Xương Hào, hắn nhanh chóng hạ quyết tâm cho mình.
- Được rồi, bọn họ không phải yêu cầu anh cung cấp điện sao? Anh lấy cớ không cung cấp điện, hiểu chưa?
La Xương Hào nói đến chuyện không cung cấp điện thì khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ.
"Không cung cấp điện? Quả nhiên là đối nghịch!"
Sau khi chứng thực suy đoán trong lòng thì phó cục trưởng Chu có chút do dự, sau đó dùng giọng khó xử nói:
- Chỉ sợ không dễ nói với Trần Nguyên Hà ở phía bên kia.
- Anh không cần quan tâm đến Trần Nguyên Hà, hắn ta chỉ là một cán bộ cấp cục, cũng không làm gì được anh, điều này anh cứ yên tâm.
La Xương Hào hiểu phó cục trưởng Chu lo lắng vì vấn đề gì, thế là hắn lên tiếng nói.
Sau khi nghe thấy lo lắng lớn nhất của mình được La Xương Hào ôm đồm cho qua, phó cục trưởng Chu cũng không chần chờ. Hắn thấy tỉnh đoàn sẽ không làm gì được mình, mà tên phó bí thư mới hơn hai mươi tuổi kia lại càng không làm gì được mình. Cho dù trước đó hắn đã đồng ý, thế nhưng trên thế gian này chuyện xấu đầy rẫy, tất cả đều có thể xảy ra, cũng hoàn toàn có thể đổi ý.
- Được, với quan hệ giữa hai anh em chúng ta, việc này cứ giao cho anh. Cát Trường Lễ này dù thế nào cũng phải hoàn thành cho anh em, tôi sẽ gọi điện thoại cho ban công trình, để cho bọn họ phổ biến công tác, kiểm tra sửa chữa đường dây diện của khu vực kia trong thời gian vài ngày.
Phó cục trưởng Chu vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi đi, khi những lời phân phó được phát ra từ miệng hắn thì nụ cười lại xuất hiện trên mặt La Xương Hào.
Vương Tử Quân đứng trong sân trường nghề thanh niên mà vẻ mặt cực kỳ âm trầm, Chúc Nghiêm Dương đứng bên cạnh Vương Tử Quân, trong lòng càng thêm không yên. Dù hắn biết lúc này bí thư Vương nổi giận cũng không phải chĩa vào mình, thế nhưng hắn biết mỗi khi lãnh đạo tâm tình khó chịu thì cấp dưới cũng sẽ chẳng thoải mái gì hơn.
- Bí thư Vương!
Chúc Nghiêm Dương dùng giọng chú ý kêu lên một tiếng với Vương Tử Quân, thế là Vương Tử Quân quay đầu nhìn sang, lúc này hắn trầm giọng hỏi:
- Anh nói xem, từ hôm qua đến bây giờ còn chưa có điện sao?
- Thật sự là chưa.
Chúc Nghiêm Dương cũng không chút do dự mà nhanh chóng trả lời câu hỏi của Vương Tử Quân.
Từ hôm qua đến nay chưa có điện, điều này hoàn toàn khác xa với những lời hứa hẹn của phó cục trưởng Chu. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ nhìn về phía nhóm giảng viên là bác Hào đang dạy lý thuyết cho thanh niên công nhân, lại trầm giọng hỏi:
- Đã gọi điện thoại cho bọn họ để hỏi nguyên nhân chưa?
- Đã hỏi rồi, bọn họ nói cần phải kiểm tra và sửa chữa đường dây.
Chúc Nghiêm Dương nói hai chữ sửa chữa thì thầm nghiến răng nghiến lợi căm hận.
Kiểm tra sửa chữa? Vương Tử Quân cũng không hỏi thêm, hắn cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài, lúc này hắn gọi cho phó cục trưởng Chu. Điện thoại vừa nối thông thì bên trong vang lên âm thanh khe khẽ của phó cục trưởng Chu:
- Bí thư Vương, tôi đang bận họp, chút nữa xong tôi sẽ điện thoại cho anh.
Phó cục trưởng Chu cũng không chờ Vương Tử Quân lên tiếng mà cúp điện thoại, Vương Tử Quân nghe những âm thanh tút tút truyền từ đầu dây bên kia mà vẻ mặt càng thêm âm trầm.
Xem ra có chút biến cố ở phía Cát Trường Lễ, nhưng cũng phải tìm đến đối phương để tìm hiểu nguyên nhân mới được. Vương Tử Quân thầm hạ quyết tâm, thế là nói hai câu với Chúc Nghiêm Dương, sau đó nói Thái Thần Bân lái xe đến cục điện lực.
Tuy cục điện lực đã được cải cách thành thể chế công ty điện lực, thế nhưng dù là địa phương hay cán bộ cũng quen gọi là cục điện lực, không thích gọi tên công ty điện lực. Đây là một ban ngành có tiền nhất trong tỉnh, thế cho nên trụ sở của cục điện lực thật sự rất huy hoàng, là một căn nhà mười lăm tầng, đây là một kiến trúc cao vời đếm trên đầu ngón tay ở thành phố Sơn Viên.
- Chào anh, xin hỏi anh tìm ai?
Vương Tử Quân còn chưa tiến vào trong cổng chính của cục điện lực đã bị nhân viên bảo vệ chạy đến chặn xe rồi hỏi.
- Chúng tôi tìm phó cục trưởng Chu.
Thái Thần Bân dù biết Vương Tử Quân có ý kiến với phó cục trưởng Chu, thế nhưng hắn vẫn dùng giọng nho nhã lễ độ nói.
Tên bảo vệ nghe thấy đối phương nói đến tìm gặp phó cục trưởng Chu thì vẻ mặt càng thêm vui tươi, hắn khẽ gật đầu với Thái Thần Bân:
- Xin hỏi các anh có hẹn trước không?
- Không, nhưng anh có thể gọi điện thoại cho phó cục trưởng Chu, nói là có bí thư Vương ở tỉnh đoàn đến tìm, tin chắc phó cục trưởng Chu sẽ tiếp kiến.
Thái Thần Bân cũng không muốn nói nhiều với tên bảo vệ, hắn nhanh chóng báo tên Vương Tử Quân.
Tên bảo vệ công tác ở cục điện lực, hắn là người rất mẫn cảm, sau khi nói chờ một chút thì nhanh chóng bấm điện thoại. Sau một lát vâng dạ thì tên nhân viên an ninh kia đi đến nói:
- Văn phòng đã phái người đến đón, mời ngài sang bên kia.
Tên nhân viên bảo vệ thật sự nói không sai, khi Vương Tử Quân xuống xe thì có một tên cán bộ thanh niên mặc tây trang đứng đợi ở cửa lớn, Vương Tử Quân xuất hiện thì hắn nhanh chóng tiến lên đón chào.
- Xin hỏi ngài có phải là bí thư Vương bên phía tỉnh đoàn không? Cục trưởng Chu của chúng tôi bây giờ đang bận tiếp khách, mời anh theo tôi đến phòng khách quý nghỉ ngơi.
Tên cán bộ thanh niên lên tiếng, sau đó đưa tay mời Vương Tử Quân.
"Hết họp rồi lại tiếp khách, rõ ràng là lấy cớ!"
Vương Tử Quân cũng không nói thêm điều gì, hắn đi theo tên cán bộ thanh niên đi lên lầu hai.
Phòng khách quý được lắp đặt thiết bị cực kỳ xa hoa tráng lệ, tên cán bộ thanh niên cung kính đưa đến cho Vương Tử Quân một ly trà, sau đó lấy cớ rời khỏi phòng. Lúc này trong phòng khách quý chỉ còn lại một mình Vương Tử Quân và Thái Thần Bân.
Hai người cùng ngồi uống trà, thời gian liên tục trôi qua, mới đó đã qua một giờ. Lúc đầu Thái Thần Bân còn bình tĩnh uống trà, còn cười nói vài câu với Vương Tử Quân, nhưng lúc này đã đứng ngồi không yên, vẻ mặt càng thêm khó chịu.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy bọn họ đang đùa giỡn, đang coi chúng ta như khỉ, chủ tâm không muốn gặp mặt.
Thái Thần Bân đứng thẳng người lên, mặt đỏ tía tai, giọng điệu tức giận.
Thái Thần Bân đã đặt mình vào trong hàng ngũ cán bộ trung thành với Vương Tử Quân, lúc này hắn cực kỳ phẫn hận. Hắn biết rất rõ, lúc này tên phó cục trưởng Chu khốn kiếp kia đang gạt bọn họ ngồi không ở chỗ này.
Vẻ mặt Vương Tử Quân cực kỳ bình thản, hắn khoát tay áo với Thái Thần Bân rồi nở nụ cười an ủi:
- Ngồi xuống đi, lần này chúng ta đến cầu người, cầu người ta còn muốn tỏ ra mình là ông nội sao? Cậu dù sao cũng phải chú trọng vẻ bề ngoài, mau ngồi xuống rồi nói chuyện.
Thái Thần Bân tuy vẫn còn rất bực, nhưng khi nhìn Vương Tử Quân vẫn bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, hắn đành phải oán hận ngồi xuống. Con bà nó, dựa vào tính tình của hắn, sợ rằng sẽ làm náo loạn cho tên khốn phó cục trưởng Chu kia biết tay. Tên kia rõ ràng đã có lời hứa hẹn, bây giờ xem như nuốt lời không tính, không phải là nói nhảm sao? Nhưng dù hắn có căm tức thế nào cũng không thể không nghe lời Vương Tử Quân, đành phải nuốt giận mà thôi.
- Bí thư Vương, có cần đổi trà không?
Một lúc sau tên cán bộ thanh niên lại đi đến, hắn cầm trong tay một bình trà, dùng giọng điệu tươi cười hỏi Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói:
- Cám ơn, không cần, cục trưởng Chu của các anh đã tiếp khách xong chưa?
- Xấu hổ quá, bí thư Vương, vừa rồi cục trưởng Chu gọi điện thoại đến, nói là khách đến trưa sẽ không đi, cục trưởng đã sắp xếp tiếp đãi. Thật sự là không đi không được, anh xem, bây giờ sắp đến giờ cơm, cục trưởng Chu nói tôi đưa anh đến khách sạn điện lực dùng cơmn.
Tên cán bộ thanh niên đặt bình trà xuống bàn, hắn vừa cười vừa nói.
- Bây giờ cũng không rảnh, sao vừa rồi không nói? Để chúng tôi ngồi chờ một giờ không công ở đây sao?
Thái Thần Bân vốn đã nén giận, bây giờ nghe thấy tên cán bộ thanh niên kia lên tiếng như vậy thì thật sự bùng nổ.
- Điều này...Điều này...
Tên cán bộ phụ trách tiếp đãi đối mặt với vẻ tức giận của Thái Thần Bân cũng không biết nên đáp lời sao cho phải.
Vương Tử Quân biết việc này không thể trách được những nhân viên văn phòng như thế này, hắn tranh thủ thời gian khoát tay với Thái Thần Bân, sau đó nói với nhân viên tiếp đãi:
- À, cậu thay tôi nói lời cảm ơn với những sắp xếp của cục trưởng Chu, chúng tôi còn có chuyện, cũng sẽ không dùng cơm trưa ở đây.
Vương Tử Quân nói xong thì cầm lấy cặp của mình đi thẳng ra cửa.
Thái Thần Bân đi theo Vương Tử Quân từ rất lâu, lúc này biết bí thư Vương đang rất tức giận, hắn cũng không nói gì nhiều, chỉ dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên cán bộ kia, sau đó đi theo Vương Tử Quân ra khỏi cửa.
- Grừm, grừm, grừm!
Khi còn chưa ra khỏi cục điện lực thì tiếng động cơ xe hơi vang lên chói tai, lúc này một chiếc xe thể thao nhìn có vẻ rất phong cách chạy đến trước mặt Vương Tử Quân.
- Ôi, thế gian này có vẻ rất nhỏ, tôi còn tưởng là ai, đây không phải là bí thư Vương của tỉnh đoàn sao? May mắn gặp mặt, rất vui khi được gặp mặt.
Cửa sổ xe hạ xuống, La Xương Hào với nụ cười vui như tết xuất hiện trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nào quan tâm đến loại con quan hống hách như La Xương Hào? Hắn cũng không quan tâm, chỉ khẽ gật đầu rồi đi về phía xe của mình.
Thấy Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến mình, La Xương Hào chợt nổi giận. Trước đó hắn nghĩ muốn giễu võ dương oai trước mặt Vương Tử Quân một phen, bây giờ cảm thấy thật sự không cam lòng. Hắn kéo cửa xe, nhanh chóng đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi nói:
- Thế nào? Bí thư Vương thăng chức thì không thèm nhận biết bạn bè nữa sao? Thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
Vương Tử Quân nhìn La Xương Hào đang cố tình ra vẻ, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Không cùng chí hướng không chung một đường, chúng ta vốn không phải là xe cùng chung một đường, nào phải là bạn bè?
- Bí thư Vương nói chuyện quả nhiên sảng khoái, nói thật thì tôi cũng không có ý coi bí thư Vương là bạn. Thế nào, bây giờ bị ghẻ lạnh ngồi không rồi sao? Tư vị dễ chiu chứ? Ngài mai có thể đến ngồi chờ, biết đâu một ngày nào đó cục trưởng Chu vui vẻ sẽ đi ra tiếp đón?
La Xương Hào vốn sẽ không muốn nói ra chuyện này, thế nhưng Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến hắn, điều này làm hắn cảm thấy bực bội, thế là công khai mở miệng khiêu khích Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng xem như tính toán được vì sao La Xương Hào trùng hợp xuất hiện ở chỗ này, lúc này thấy La Xương Hào mở miệng thừa nhận thì cũng không muốn tốn thời gian, hắn nhìn thoáng qua đối phương, sau đó đi vào trong xe đóng cửa lại.
- Bí thư Vương, không có chuyện gì thì có thể đến cục điện lực đi dạo một chút, nhưng tôi còn phải nhắc nhở anh một câu, anh mở trường nghề trời ơi gì vậy? Xem ra sang năm rồi hãy dạy học, tôi nghĩ anh Chu sửa đường dây kia cũng phải mất cả năm.
La Xương Hào thấy Vương Tử Quân không quan tâm đến mình thì càng thêm làm càn.
Phó cục trưởng Chu lúc này đang đứng ở cửa sổ bên trên, lời nói của La Xương Hào truyền hết vào trong tai hắn. Lúc này hắn liên tục kêu khổ, tuy đã giúp La Xương Hào, thế nhưng hắn cũng không muốn đắc tội với một vị lãnh đạo còn trẻ như Vương Tử Quân. Nhưng bây giờ La Xương Hào đã nói rõ ràng, hắn cũng không còn dư âm đường về.
Khi Vương Tử Quân lái xe ra khỏi cục điện lực thì Chu Triệu Lôi từ trên cầu thang đi xuống, La Xương Hào thấy Chu Triệu Lôi thì cười hì hì nói:
- Anh Chu, anh có thấy không, tên họ Vương kia tức giận đến mức mặt mũi trắng bệch, ha ha ha...
Chu Triệu Lôi lúc này hận không thể cho La Xương Hào một tát, nhưng hắn cũng chỉ có thể cười trừ, đồng thời cũng an ủi chính mình. Hắn đắc tội với một vị phó bí thư tỉnh đoàn thì sẽ không tính là gì, thế nhưng đắc tội với một đại công tử của thường ủy tỉnh ủy, bí thư thành phố Sơn Viên sẽ cực kỳ khốn khổ.
- Đúng vậy, đó là loại người thiếu niên đắc chí, cần phải cho gặp vài trắc trở, chịu chút khổ đau mới nên người được. La thiếu gia, lúc này đã đến giờ cơm, trưa nay dùng cơm ở đây, vì chúng tôi có mời một đầu bếp đến từ phương nam, anh ấy làm các món từ tổ yến rất ngon.
Chu Triệu Lôi đã hạ quyết tâm, hắn cười ha hả mời La Xương Hào.
- Ha ha ha, cục trưởng Chu, La Xương Hào tôi xin ghi khắc tâm ý của anh vào trong lòng, hôm nay hai anh em ta uống vài ly cho vui vẻ, sau này nếu anh Chu có chuyện gì cần giúp đỡ chỉ cần nói một tiếng là được.
La Xương Hào dùng ánh mắt đầy đắc ý nhìn Chu Triệu Lôi, sau đó lên tiếng.
Hai người càng bàn luận thì càng nóng hổi, bọn họ kề vài sát cánh đi về phía khách sạn điện lực cách đó không xa. Lúc này vị cán bộ trẻ tuổi phụ trách tiếp đãi Vương Tử Quân lại thầm nghĩ, tuy mình vừa mới tiếp xúc với Vương Tử Quân thế nhưng lại luôn cảm thấy đó không phải là quả hồng cho người ta thích nắn bóp thế nào cũng được.
Sự việc đơn giản như những gì họ tưởng sao? Tên cán bộ thanh niên khẽ lắc đầu, hắn nhanh chóng đi ra. Những chuyện này quá xa xôi với hắn, nếu cứ nghĩ về những thứ thế này thì hắn không bằng đi tiếp nhận sự thật là sắp đón chào con chào đời...
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc và không đi tìm bí thư Âu Dương Dương, hắn thấy La Xương Hào đã ra mặt, cho dù để Âu Dương Dương đi tìm vị phó chủ tịch nắm cục điện lực nói chuyện cũng không có tác dụng. Dù sao thì đứng sau lưng La Xương Hào cũng là một vị thường ủy tỉnh ủy, có đôi khi sự việc liên quan đến các vị lãnh đạo tỉnh thì càng thêm phiền toái.
Làm sao bây giờ? Một làn khói trắng chậm rãi bay lên từ kẽ tay Vương Tử Quân. Nửa giờ sau, hắn dụi tàn thuốc thật mạnh, thầm nghĩ các người đã làm như vậy, cũng đừng trách Vương Tử Quân này ra tay hung ác.
Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, hắn chuẩn bị gọi đi, nhưng còn chưa kịp gọi đi thì đã có tiếng chuông trong trẻo vang lên. Hắn nhìn dãy số điện thoại, vẻ mặt trầm lắng chợt lộ ra nụ cười.
- Alo, nha đầu, đang ở chỗ nào vậy?
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại rồi cười hỏi.
- Tử Quân, mẹ đây, mẹ của Tiểu Bắc.
Âm thanh vang lên từ đầu dây bên kia làm cho Vương Tử Quân không khỏi run lên, hắn không ngờ người cầm điện thoại của Mạc Tiểu Bắc gọi đến lại là mẹ vợ mình, thế là hắn thầm đổ mồ hôi rồi lên tiếng:
- Mẹ, con tưởng là Tiểu Bắc...
- Tiểu Bắc đi hơi vội nên để quên điện thoại ở nhà, đứa bé này đúng là vứt đồ đạc lung tung.
Mẹ vợ của Vương Tử Quân ở đầu dây bên kia nói một câu oán trách, sau đó nàng nói tiếp:
- Tử Quân, Tiểu Bắc lúc này bắt máy bay đi rồi, con chuẩn bị đến sân bay tiếp đón, một giờ nữa máy bay sẽ đến.
- Vâng, con sẽ đi ngay.
Vương Tử Quân nói vài câu với mẹ vợ rồi vội vàng cúp điện thoại, hắn lấy chìa khóa xe trong tay Thái Thần Bân, sau đó lái xe chạy như bay về phía sân bay Sơn Viên.
Đến khi Vương Tử Quân vào sân bay thì còn nửa giờ máy bay mới hạ cánh, hắn tiện tay cầm lấy một tờ tạp chí đọc một lúc lâu. Khi hắn đang định đứng lên đi dạo một vòng, hắn ngẩng đầu vầ thấy mười mấy người đi về phía cửa tiếp đón.
Đây là chỗ tiếp đón người xuống máy bay, tất nhiên sẽ không có gì quá lạ lẫm, nhưng trong mười mấy người kia có một người quen với Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân ngẩng đầu thì đối phương cũng nhìn thấy hắn.
- Bí thư Vương, anh xem ra rất linh động, còn chạy được đến tận đây.
Chu Triệu Lôi thấy Vương Tử Quân thì khẽ nhíu mày, nhưng sau đó lại nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân, đồng thời cũng không quên lên tiếng.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu ý của Chu Triệu Lôi, đó chính là chuyện này không còn khả năng, cũng đừng tiếp tục lãng phí sức lực.
Khi Chu Triệu Lôi mở miệng thì đoàn người đi theo cũng nhìn về phía Vương Tử Quân, đặc biệt là người đàn ông trung niên phúc hậu đi ở giữa, hắn hỏi Chu Triệu Lôi:
- Anh Chu, gặp người quen sao?
- Thật sự là người quen, thế nhưng theo tôi thì không phải là trùng hợp, rõ ràng là bí thư Vương đang chờ chúng ta.
Chu Triệu Lôi nói rồi chỉ về phía Vương Tử Quân:
- Cục trưởng, vị này chính là bí thư Vương của tỉnh đoàn.
Người đàn ông trung niên cũng xem như hiểu rõ, thế là hắn cười cười với Vương Tử Quân rồi vươn tay nói:
- Bí thư Vương, bí thư Âu Dương có được một cấp dưới kiên nhẫn như anh trợ giúp công tác, tôi tin tưởng sau này công tác của tỉnh đoàn nhất định sẽ tiến lên bậc thang mới.
Vương Tử Quân sao không hiểu ý nghĩa lời nói của Chu Triệu Lôi, hắn bắt tay với vị cục trưởng kia, vừa định mở miệng thì vị cục trưởng này đã lên tiếng:
- Nhưng lúc này chỉ có thể uổng phí nổi khổ tâm của bí thư Vương, lần này lãnh đạo thượng tầng đến thị sát công tác, kính xin bí thư Vương tha thứ, sau này có rảnh sẽ mời bí thư ăn bữa cơm tạ tội.
Vị cục trưởng này ăn nói rất khách khí nhưng lời nói lại đẩy Vương Tử Quân ra xa ngàn dặm, thế là Vương Tử Quân khẽ cười cười nói:
- Tôi cũng cần phải giải thích với ngài, tôi đến nơi này thật ra là...
Không đợi Vương Tử Quân nói hết lời, chợt nghe thấy một người đi cùng lên tiếng nhắc nhở:
- Cục trưởng, máy bay đã hạ cánh.
Vị cục trưởng kia cười ha hả, cũng không chờ Vương Tử Quân nói cho xong mà trực tiếp nói lời xin lỗi, sau đó tiến về phía vị trí chờ tiếp đón ở phía trước. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng tinh thần phấn chấn của đối phương, hắn chỉ có thể lắc đầu, cũng đi theo bọn họ, chuẩn bị đón người.
Vài phút sau khách xuống máy bay đã đi ra, ở phía con đường dành cho khách quý cũng có một nhóm người đi tới, là một nam một nữ được một nhóm người vây quanh bảo vệ như sao sáng quanh trăng.
- Giám đốc Triệu, chào mừng ngài đến tỉnh Sơn Nam chúng tôi kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vị cục trưởng cục điện lực đã chời đợi lâu ngày, bây giờ hắn nhanh chóng đi về phía người đàn ông trung niên kia, hắn vừa nói vừa duỗi hai tay của mình ra.
Người đàn ông trung niên kia đang nói chuyện với cô gái bên cạnh, lúc này thấy vị cục trưởng kia tiến ra đón chào thì nhanh chóng vươn tay bắt tay. Hắn tùy ý nói hai câu, sau đó khẽ nói:
- Tiểu Bắc, đi dùng cơm với chú nhé?
- Không được, chú Triệu, chú cứ bận rộn đi, cháu cũng có việc bận.
Mạc Tiểu Bắc vẫn với giọng điệu trong trẻo mà lạnh lùng, cho dù đối mặt với bạn tri kỷ của bố thì cũng uyển chuyển từ chối như vậy. Giám đốc Triệu biết rõ tính cách của Mạc Tiểu Bắc, thế là hắn nhìn thoáng qua rồi nói:
- Nha đầu này, có chuyện gì mà ngay cả chú Triệu mời bữa cơm cũng không nể mặt?
Đám lãnh đạo cục điện lực tỉnh Sơn Nam lúc nà đều nhìn chằm chằm vào Mạc Tiểu Bắc, bọn họ cảm khái vì cô gái này quá xinh đẹp thoát tục, cũng bắt đầu suy đoán về thân phận của nàng. Phải biết rằng giám đốc Triệu có xuất thân là quân nhân, là người nói một không hai, cực kỳ khí phách. Trong tổng công ty điện lực thì không ai dám công khai không nể mặt giám đốc Triệu, không ngờ lúc này cô gái kia lại dùng giọng điệu không mặn không nhạt để từ chối.
Hơn nữa giám đốc Triệu còn thản nhiên tiếp nhận, xem ra hai người này có quan hệ không tầm thường.
- Này đồng chí, bây giờ cũng đã đến giờ cơm, ngài dù gì cũng phải ra ngoài dùng cơm. Dù sao thì chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong, vậy xin mời đồng chí cùng đi dùng cơm với giám đốc Triệu.
Chu Triệu Lôi cố ý muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt giám đốc Triệu, hắn thấy giám đốc Triệu rất yêu thương cô gái kia, thế là không nhịn được phải mở miệng khuyên nhủ.
Mạc Tiểu Bắc không quan tâm đến lời nói của Chu Triệu Lôi, nàng lắc đầu, nói một tiếng "Chú Triệu, cháu phải đi đây", thế là kéo túi du lịch của mình đi ra ngoài.
Lúc này Vương Tử Quân cũng thấy được Mạc Tiểu Bắc, hắn nhìn dung nhan xinh đẹp của nàng, trong lòng chợt nóng lên, hắn cũng bất chấp gì khác mà đi về phía nàng.
Chu Triệu Lôi thấy Mạc Tiểu Bắc phản ứng lạnh nhạt như vậy thì thật sự có chút xấu hổ, lại không ngờ Vương Tử Quân đi tới, thế là hắn nghiêng đầu sang một bên nhìn Vương Tử Quân. Hắn thấy tuyệt đối không nên cho Vương Tử Quân tiếp cận giám đốc Triệu, dù sao cũng phải cản tên phó bí thư tỉnh đoàn ra bài không theo quy tắc thông thường kia lại.
- Bí thư Vương, ngài đến có chuyện hay đến đón em vậy?
Chu Triệu Lôi còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy cô gái vừa rồi từ chối lời mời của giám đốc Triệu lướt đến trước mặt Vương Tử Quân, trên gương mặt lạnh nhạt xuất hiện nụ cười vui mừng.
- Mà này Tử Quân, sao anh biết em ngồi chiếc máy bay này?
Mạc Tiểu Bắc nhìn Vương Tử Quân đang đứng cười, nàng dùng giọng xấu hổ hỏi.
Vương Tử Quân nhận lấy hành lý trong tay Mạc Tiểu Bắc mọt cách cực kỳ thân mật, sau đó hắn dùng giọng oán trách nói:
- Em đúng là không biết xấu hổ, đi còn để quên điện thoại ở nhà, nếu anh không đi đón em, vậy em làm sao mà liên lạc với anh?
Mạc Tiểu Bắc khẽ dùng tay vuốt trán, đây là biểu hiện của nàng vào những lúc xấu hổ.
- Tiểu Bắc, hèn gì không đi dùng cơm với chú, thì ra là Tử Quân đang chờ.
Giám đốc Triệu thấy động tác thân mật của hai người Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc thì cười ha hả đi đến.
Vương Tử Quân cũng không có ấn tượng gì với vị giám đốc Triệu này, hắn chỉ biết trước kia khi kết hôn thì có nhiều người đến chúc mừng, tuy tình huống khi đó qua khá nhanh nhưng hắn vẫn còn có thể nhớ kỹ gương mặt từng người. Lúc này hắn gặp giám đốc Triệu, hắn cảm thấy hình như chưa từng gặp người này.
- Chú Triệu, cháu cũng không biết Tử Quân chờ ở đây, cháu định về sớm nấu cơm nước cho anh ấy.
Những cô gái bình thường bị trêu chọc như vậy thường đỏ mặt, thế nhưng lúc này Mạc Tiểu Bắc lại căn bản không có biểu hiện như thế. Nàng thoải mái nói một câu với giám đốc Triệu, sau đó giới thiệu với Vương Tử Quân:
- Đây là chú Triệu, là bạn tốt của bố em.
- Là bạn tốt, cũng là bộ hạ cũ. Khi hai cô cậu kết hôn thì tôi vừa đúng lúc xuất ngoại, thế cho nên cũng không đến tham gia được, nhưng chú đã chuẩn bị tốt quà cưới. Tử Quân, nghe nói cậu đang công tác ở tỉnh Sơn Nam, coi như cậu là địa chủ, hôm nay chú đến địa bàn của cháu, cháu có thể cùng chú dùng dùng một bữa cơm không?
Giám đốc Triệu vẫy tay với Vương Tử Quân rồi dùng giọng đùa giỡn nói.
- Tất nhiên là có thể.
Vương Tử Quân rất muốn nhanh chóng kéo Mạc Tiểu Bắc về nhà, chuẩn bị ức hiếp nàng một phen. Thế nhưng lúc này bộ hạ cũ của bố vợ muốn mình cùng dùng cơm, chút lễ tiết này không thể bỏ qua, dù sao hắn cũng phải nể mặt Mạc gia.
Lúc này người của cục điện lực thật sự trợn mắt há mồm, đặc biệt là Chu Triệu Lôi càng cảm thấy khốn khổ. Hắn dù thế nào cũng không ngờ vợ của Vương Tử Quân lại có mối liên hệ sâu với giám đốc Triệu như vậy, nếu sớm biết thế thì hắn phải làm tốt quan hệ với Vương Tử Quân. Bây giờ thì tốt, vì một La Xương Hào mà hắn đã đắc tội với Vương Tử Quân, không phải là vì hạt vừng mà mất quả dưa hấu sao?
Chu Triệu Lôi thật sự cảm thấy hối hận, hắn thầm nghĩ phải làm sao để đền bù quan hệ với Vương Tử Quân. Nhưng lúc này ngay cả vị cục trưởng của hắn cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn trước mặt giám đốc Triệu, đừng nói là một vị phó cục trưởng như hắn.
- Tử Quân, tôi nghe nói cậu đang làm chủ tịch huyện phải không?
Giám đốc Triệu cười ha hả hỏi Vương Tử Quân.
- Đó là chuyện hai tháng trước, bây giờ đã được điều về tỉnh.
Vương Tử Quân khẽ cười cười, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
- Về tỉnh rồi sao? Hoàn cảnh trong tỉnh dù tốt nhưng nhân tài đông đúc, nếu muốn làm ra thành tích để người ta lau mắt nhìn cũng khó, thế cho nên công tác ở dưới cơ sở vẫn tốt hơn.
Giám đốc Triệu cũng không xem Vương Tử Quân là người ngoài, hắn dùng giọng chân thành nói.
- Giám đốc Triệu, bí thư Vương được đề bạt về tỉnh, bây giờ là phó bí thư tỉnh đoàn Sơn Nam, tin chắc vài năm nữa sẽ là lãnh đạo một thành phố.
Cục trưởng cục điện lực tỉnh Sơn Nam nhanh chóng lợi dụng cơ hội mà chen lời.
Giám đốc Triệu cười ha hả, thầm nghĩ mình đúng là lo lắng hão huyền, có Mạc gia ở phía sau thì Vương Tử Quân còn phải chịu uất ức sao? Thế là hắn đảo mắt qua người Vương Tử Quân, hắn chợt nhớ đến tình huống trước đó nói chuyện với một người bạn, người kia nói con rể tốt của Mạc gia đã làm cho Dương Độ Lục ăn phải quả đắng.
Người có thể ép Dương Độ Lục ăn quả đắng thì sẽ là kẻ nho nhã lễ độ sao?
Sân bay không phải là địa phương nói chuyện, dưới sự túm tụm vây quanh của đám người cục điện lực, giám đốc Triệu và Vương Tử Quân ra khỏi sân bay. Cục điện lực đến đây vì nghênh đón giám đốc Triệu, có mười mấy chiếc xe được điều động, mà vị cục trưởng cục điện lực cũng nhanh chóng mở cửa chiếc xe Mercedes Benz mình yêu thích nhất cho lãnh đạo.
- Tử Quân, Tiểu Bắc, vào đây ngồi luôn.
Giám đốc Triệu vừa lên xe thì vẫy tay với Vương Tử Quân.
- Chú Triệu, cháu có chạy xe đến. Chú vừa rồi ngồi trên máy bay cũng mệt mỏi, không bằng cứ nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa mọi người cùng dùng cơm sẽ có nhiều thời gian tâm sự.
Vương Tử Quân mỉm cười nhìn đám lãnh đạo cục điện lực đứng chung quanh, sau đó lên tiếng từ chối.
Giám đốc Triệu cũng không cưỡng ép, hắn cười ha hả nói:
- Được, lát nữa chúng ta tiếp tục trò chuyện.
Giám đốc Triệu vừa nói vừa vỗ đầu mình:
- Xem ra đầu óc tôi đã thật sự hồ đồ, vợ chồng son các cô cậu đã lâu chưa gặp, tôi cũng không nên quấy rầy mới phải.
Giám đốc Triệu nở nụ cười, các vị lãnh đạo cục điện lực tỉnh Sơn Nam cũng cười theo. Vương Tử Quân đã miễn dịch với những nụ cười thế này, trên mặt là nụ cười thản nhiên, ánh mắt lại nhìn sang Mạc Tiểu Bắc. Hắn thấy Mạc Tiểu Bắc đứng đó rất bình tĩnh, biểu hiện còn trấn định hơn hắn cả chục lần.
"Nha đầu này đúng là...!"
Trong lòng Vương Tử Quân bùng lên xúc động muốn chà xát Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn kéo nàng lên chiếc Santana của mình.
- Em cũng trùng hợp gặp chú Triệu trên máy bay mà thôi.
Mạc Tiểu Bắc ngồi lên vị trí tay lái phụ rất hợp quy tắc, nàng khẽ nói lời giải thích với Vương Tử Quân, trong lời nói của nàng thì giống như gặp mặt chú Triệu kia là phạm vào sai lầm vậy.
Vương Tử Quân vươn tay kéo tay Mạc Tiểu Bắc, hắn cười nói:
- Gặp mặt bạn bè thân thích trên máy bay là khó tránh khỏi, hơn nữa lần này em gặp mặt chú Triệu, lại là chuyện tốt.
- Cái gì mà là chuyện tốt?
Mạc Tiểu Bắc thật sự không rõ, nhưng nàng cũng không muốn hiểu. Nàng nhìn Vương Tử Quân lái xe mà trong mắt lóe lên nụ cười, lời nói vừa rồi của nàng cũng không phải là ra vẻ, thật sự nàng cảm thấy gặp mặt chú Triệu kia có sinh ra chút phiền toái.
Trên đường từ sân bay về khách sạn thì Vương Tử Quân đã biết giám đốc Triệu tên là Triệu Tự Cương, còn trẻ từng tham gia quân ngũ với bố vợ mình, bây giờ đang là tổng giám đốc tập đoàn điện lực quốc gia, coi như là một người quyền cao chức trọng.
Vương Tử Quân lái xe không nhanh nhưng phía trước vẫn luôn có một chiếc xe dẫn đường, giống như đám người kia sợ hắn thay đổi phương hướng mà chạy đi nơi khác vậy. Dưới sự dẫn dắt của chiếc xe kia, xe của Vương Tử Quân lại chạy đến cổng khách sạn điện lực.
Lúc này đứng nơi cổng không còn là đám bảo vệ của công ty điện lực, chính là các vị phó cục trưởng và cục trưởng cục điện lực, đặc biệt là Chu Triệu Lôi đang rất tươi cười, nụ cười thật sự sáng lạn.
- Bí thư Vương, giám đốc Triệu đang ở trên lầu hai, mời anh đi theo tôi.
Khi xe của Vương Tử Quân dừng lại thì Chu Triệu Lôi nhanh chóng chạy đến mở cửa xe, hắn cười hì hì nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân đối mặt với sự thay đổi đột ngột của Chu Triệu Lôi cũng hiểu đối phương không phải vì mình, hắn khẽ cười cười với Chu Triệu Lôi rồi cùng Mạc Tiểu Bắc đi về phía đại sảnh khách sạn.
Chu Triệu Lôi nhìn hình bóng của Vương Tử Quân, khóe miệng chợt run rẩy. Hắn biết mình khó thể nào thay đổi ấn tượng của Vương Tử Quân thành tốt đẹp, ai bảo mình đã trở mặt khi Vương Tử Quân đến xin sư giúp đỡ, hơn nữa còn tỏ ra quá kiêu ngạo?
- Quyền lực thật sự rất quan trọng.
Phản ứng của Chu Triệu Lôi nào giấu được ánh mắt của Vương Tử Quân, hắn biết rõ đối phương trở mặt không phải vì mình, vì mối quan hệ giữa mình với Triệu Tự Cương, cũng vì quyền lực của Triệu Tự Cương.
Vương Tử Quân vì chuyện cung cấp điện cho trường nghề thanh niên mà vắt hết óc, thậm chí còn cho ra một kế hoạch nhỏ, nhưng tất cả đã trở nên thừa thãi khi Triệu Tự Cương xuất hiện, tất cả vấn đề được giải quyết quá dễ dàng.
- Anh nói gì vậy?
Mạc Tiểu Bắc đi bên cạnh Vương Tử Quân, nàng thấy hắn nói thầm gì đó, thế là không khỏi lên tiếng hỏi.
- Không có gì, anh nói đang rất nhớ vợ.
Vương Tử Quân nở nụ cười xấu xa nhìn Mạc Tiểu Bắc, lại dùng giọng cực kỳ có ý nghĩa sâu xa nói.
Lúc này trong đại sảnh rộng của khách sạn điện lực thật sự là đèn đuốc sáng trưng, Triệu Tự Cương ngồi bên trong, bốn phía là cán bộ lãnh đạo của cục điện lực tỉnh Sơn Nam, đám người đang tươi cười nịnh nọt Triệu Tự Cương.
- Tử Quân, Tiểu Bắc, qua bên này ngồi.
Triệu Tự Cương chỉ xuống hai chỗ trống bên cạnh mình rồi nói với Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này không nên khách khí, thế là hắn thoải mái ngồi xuống bên cạnh Triệu Tự Cương. Còn Mạc Tiểu Bắc căn bản không biết hai chữ khách khí là gì, nói thật, nếu không phải chú Triệu hay đến nhà chơi thì nàng đã hận không thể rời khỏi đây ngay, vì nàng đến thành phố Sơn Viên cũng không phải để đi ăn cơm với người ta.
Rượu ngon, thức ăn ngon, làm chủ lại là lãnh đạo cục điện lực, bọn họ càng thêm nhiệt tình, thế là bầu không khí bữa tiệc cực kỳ nhiệt liệt. Trong bữa tiệc hôm nay thì quan trọng nhất là Triệu Tự Cương, mà Vương Tử Quân cũng xem như nước lên thuyền lên, cũng trở thành đối tượng để cán bộ lãnh đạo cục điện lực mời rượu không thôi. Tất nhiên chủ đề của bữa tiệc sẽ không thể không liên quan đến lĩnh vực chuyên nghiệp, cục trưởng cục điện lực Sơn Nam uống một ngụm rượu, khi thấy Triệu Tự Cương đang vui vẻ thì cười ha hả nói:
- Giám đốc Triệu, bây giờ tỉnh Sơn Nam muốn thành tỉnh phát triển công nghiệp năng động, dù là bí thư hay chủ tịch tỉnh đều nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ cần mất điện là sẽ có người đến tìm ngay, cũng không hỏi nguyên nhân mà chỉ cần cúp điện là phê bình. Tôi cũng thật sự không có biện pháp gì nói với các vị lãnh đạo bên kia, ngài là nhà mẹ ruột của chúng tôi, kính mong ngài giúp đỡ chúng tôi một chút, cho chúng tôi thêm chút chỉ tiêu.
Các vị lãnh đạo khác thấy cục trưởng lên tiếng thì cũng hạ ly rượu xuống, bọn họ dùng ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn giám đốc Triệu Tự Cương. Đối với bọn họ thì chỉ cần cho thêm chút chỉ tiêu cung ứng, sẽ là một câu trả lời tốt nhất cho lãnh đạo tỉnh.
Triệu Tự Cương cười ha hả nói:
- Anh Mục, các vị cục trưởng các anh đều chỉ tính toán nhỏ nhặt chi li, cung không xem tình thế bây giờ là thế nào. Bí thư Nhiếp của các anh cũng vì chuyện này mà nhiều lần đến tổng công ty điện lực chúng tôi, nhưng bây giờ sản lượng chỉ có như vậy, nếu cho các anh thêm một chút, như vậy địa phương khác sẽ đồng ý sao? Dù sao thì bàn tay cũng đều là thịt, anh nói tôi làm sao thiên vị được?
Triệu Tự Cương từ chối cũng nằm trong dự đoán của cục trưởng Mục, hắn cũng không nghĩ rằng một chuyện quan trọng như vậy sẽ được giải quyết chỉ sau một bữa cơm, dù sao thì Triệu Tự Cương còn kiểm tra khảo sát, hôm nay chỉ là làm bước đệm cho ngày sau mà thôi.
Vì vậy mà đám lãnh đạo cục điện lực bắt đầu nói đến vấn đề cung cấp điện không đủ, ai cũng nói đến vấn đề khó khăn, thậm chí có một vị phó cục trưởng nói năm đó có một người bạn vì muốn tìm được sự giúp đỡ về cung ứng điện mà quyết định ở lỳ trong nhà hắn đuổi mãi không đi, mãi đến khi mọi người cười nói ha hả ới thôi.
- Chuyện cung ứng điện không đủ cũng không là vấn đề, tin chắc không bao lâu nữa sẽ giảm bớt đi thôi.
- Trước mắt không phải quốc gia chúng ta cũng đang tăng cường sản lượng điện sao?
Chu Triệu Lôi không biết nói làm sao, lúc này thấy Triệu Tự Cương có hứng thú nói chuyện thì lập tức lên tiếng.
Rất nhiều người hiểu rõ tình huống mà Chu Triệu Lôi đang nói, thế là không ít người gật đầu xưng vâng.
Vương Tử Quân ngoài nói vài câu với Mạc Tiểu Bắc thì cũng không nói gì thêm, nhưng hắn nghe rõ lời Chu Triệu Lôi, lại nghĩ đến nhu cầu dùng điện khẩn cấp của đời sau, thế là không khỏi lắc đầu.
- Tử Quân, cậu thấy thế nào?
Triệu Tự Cương dù phần lớn thời gian nói chuyện với các vị lãnh đạo cục điện lực Sơn Nam, nhưng hắn cũng không dám lơ là con gái của bạn thân. Nhiều lúc đưa mắt nhìn lên người hai vợ chồng son Vương Tử Quân, thấy hai người tình ý khá đậm, vậy là không khỏi cảm khái vì Tiểu Bắc tìm được một đối tượng tốt.
Lúc này Triệu Tự Cương thấy Vương Tử Quân lắc đầu thì không khỏi có một ý nghĩ lóe lên, hắn muốn khảo nghiệm tri thức của đứa cháu rể này. Hắn tin tưởng trăm nghe không bằng mắt thấy, hắn thích nghe những lời hữu ích. Bây giờ điều cần thiết là kiến thức, đối phương là con rể Mạc gia, chẳng lẽ thật sự là thanh niên anh tuấn trong truyền thuyết?
Vương Tử Quân cũng không suy nghĩ sâu xa về tâm tư của Triệu Tự Cương, hắn chỉ tùy ý nói:
- Cháu cảm thấy chuyện cung cấp điện sẽ ngày càng căng thẳng, tuy lúc này quốc gia đang đẩy mạnh phát triển điện, nhưng này chú Triệu, chúng ta đang tiếp nhận một sự thật. Đó chính là quốc gia ngày càng phát triển, ngày càng hội nhập, kinh tế phát triển mạnh, cuộc sống nhân dân được đề cao, tủ lạnh điều hòa và dụng cụ điện quá nhiều, nhu cầu cao mà không được cải tiến, hơn nữa lại càng tăng lên theo cấp số nhân.
Khi Vương Tử Quân mở miệng thì Triệu Tự Cương có chút hối hận, nếu Vương Tử Quân có thể cho ra một đáp án bình thường thì ai cũng vui vẻ, nhưng nếu nói không hay thì chẳng phải sẽ xấu hổ sao? Dù mình ngồi nơi đây thì đám lãnh đạo cục điện lực sẽ không dám nói bậy bạ gì, nhưng nếu mình rời đi, bọn họ khó tránh khỏi nghị luận này nọ.
Nếu vì chút chuyện này mà để cho Mạc Tiểu Bắc về nhà tố cáo mình, sợ rằng sau này mình cũng khó sống vui với Mạc gia.