Bí Thư Trùng Sinh

Chương 653: Chương 653: Thế sự khác thường và tảng đá hầm cầu




Sau khi Đổng Trí Tân báo cáo thêm vài hạng mục công tác, hắn chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, khi hắn đi ra đến cửa thì chợt nghe thấy Vương Tử Quân nói:

- Cho Hà Tiến Chung vào.

Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó nhanh chóng đi về phía phòng mình. Hắn đi về phòng và thấy cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung đang bình tĩnh đọc một quyển tạp chí, cũng không tỏ ra xao động bất an vì bị bí thư Vương bắt ngồi chờ một thời gian dài.

- Chủ nhiệm Đổng, bí thư Vương có thời gian triệu kiến tôi không?

Hà Tiến Chung thấy Đổng Trí Tân đi về thì gấp tạp chí lại cười hì hì hỏi.

Đổng Trí Tân nhìn chằm chằm vào mặt Hà Tiến Chung, hắn muốn tìm ra chút biểu hiện gì đó khác thường trên mặt đối phương, thế nhưng gương mặt của cục trưởng Hà quá mức bình tĩnh, không tìm ra bất cứ biểu hiện gì khác.

Hà Tiến Chung biểu hiện quá mức bình tĩnh trong khi bắt Trịnh Khiếu Nam, điều này làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Dù là Trịnh Khiếu Đống hay Hà Tiến Chung cũng sẽ không trơ mắt nhìn Trịnh Khiếu Nam bị bắt đi, thậm chí còn bị xử phạt. Trong tay đám người kia có bao nhiêu quân bài? Vì sao bọn họ có thể biểu hiện bình tĩnh như vậy? Bí thư Lưu hay là còn có ai khác nữa?

Đổng Trí Tân là thư ký cho Vương Tử Quân, có thể nói là người cùng chung vinh nhục với Vương Tử Quân, dù hắn có suy xét thế nào cũng cảm thấy sự kiện liên quan đến Trịnh Khiếu Nam lần này căn bản là không đơn giản như vậy.

- Bí thư Vương vừa có thời gian rảnh, mời ngài đi qua.

Tuy trong đầu lóe lên biết bao nhiêu ý nghĩ, thế nhưng Đổng Trí Tân là người có kinh nghiệm công tác lâu năm, hắn so ra không kém Hà Tiến Chung, vì thế mà mở miệng trả lời cực kỳ lão luyện, làm cho Hà Tiến Chung căn bản không nhìn ra chút vấn đề gì.

Hà Tiến Chung luôn là cán bộ công tác đắc ý trong chính trường La Nam, Đổng Trí Tân trước nay lại là điển hình của người thất ý, thế cho nên hai người tuy cùng cấp bậc nhưng lại không có giao tế.

Hà Tiến Chung gật đầu nói lời cảm tạ, sau đó hắn chậm rãi đi theo Đổng Trí Tân đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi đến trước cửa phòng thì Hà Tiến Chung đột nhiên nói:

- Chủ nhiệm Đổng, ngài bây giờ thăng chức rất nhanh, tất cả là bí thư Vương cho ngài.

Đổng Trí Tân không rõ vì sao Hà Tiến Chung lạ nói ra những lời như vậy, thế nhưng hắn biết người này không phải kẻ thích mở miệng nói bậy. Tuy Hà Tiến Chung nói ra sự thật, thế nhưng Đổng Trí Tân lại căn bản không muốn tiếp lời.

- Thế cho nên cần phải quý trọng.

Hà Tiến Chung chỉ nói một câu như vậy thì không tiếp tục mở miệng, thế nhưng ý nghĩa câu nói vừa rồi lại làm cho người ta cảm nhận được nhiều dư vị. Những câu nói của cục trưởng Hà căn bản không có chút vấn đề gì, nó là sự thật, thế nên cũng không thể trách móc gì được.

Đổng Trí Tân nhìn Hà Tiến Chung đi đến bên cạnh cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Tôi sẽ quý trọng.

Hai người cười cười với nhau, Đổng Trí Tân khẽ gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi hai người đi vào phòng thì Vương Tử Quân đang uống trà, thấy hai người đi đến thì hắn khẽ khoát tay với Hà Tiến Chung:

- Cục trưởng Tiến Chung đến rồi đấy à, mời ngồi.

- Cám ơn bí thư Vương.

Hà Tiến Chung biểu hiện cực kỳ khiêm tốn, hắn nói lời cảm tạ với Vương Tử Quân, sau đó ngồi xuống chiếc ghế sa lông cách Vương Tử Quân không quá xa. Đổng Trí Tân rót nước cho Hà Tiến Chung, sau đó đặt bình trà xuống đi ra khỏi cửa.

Vương Tử Quân nhìn Hà Tiến Chung, hắn cũng không nói lời nào, hắn đang chờ Hà Tiến Chung tự mở miệng. Hắn là bí thư thị ủy, thành phố La Nam là sân nhà của hắn,hắn có tư cách để cho bất kỳ kẻ nào phải mở miệng.

Hà Tiến Chung uống một hớp nước rồi mới trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, tôi đến kiểm điểm với ngài, sự kiện Trịnh Khiếu Nam đánh người phát sinh rõ ràng là chúng tôi không làm tốt công tác bảo đảm trật tự trị an, rõ ràng vẫn còn tồn tại vấn đề. Vì thế sau khi cục công an chúng tôi chăm chú tổng kết lại bài học kinh nghiệm lần này, chúng tôi quyết định sẽ tiến hành một hoạt động tập trung khôi phục trật tự trị an, xem như hộ giá hộ tống cho sự phát triển kinh tế toàn thành phố.

Vương Tử Quân nghe Hà Tiến Chung báo cáo mà khẽ gật đầu nói:

- Cục công an các anh nên tăng cường nắm bắt phương diện trật tự trị an, trước tiên các anh cứ báo cáo chuyện này với bí thư Tống, tạo ra một phương án cụ thể, sau đó đưa lên cho hội nghị thường ủy xem xét thông qua.

- Vâng, bí thư Vương.

Hà Tiến Chung đồng ý một tiếng, sau đó lại khẽ nói:

- Bí thư Vương, sự kiện Trịnh Khiếu Nam đánh người đã được điều tra rõ ràng, bây giờ đã có chứng cứ để chứng minh Trịnh Khiếu Nam đánh bố của Nhiếp Vinh Quân.

Vương Tử Quân gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn cũng không nói gì ở phương diện này.

Hà Tiến Chung lại báo cáo vài hạng mục công tác của cục công an cho Vương Tử Quân, sau đó hắn đứng lên chuẩn bị cáo từ. Khi hắn đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn chợt khẽ nói:

- Bí thư Vương, Trịnh Khiếu Đống muốn mời anh một bữa cơm, kính nhờ tôi hỏi anh có thời gian hay không?

Vương Tử Quân khẽ nhíu mày, sau đó mới nói:

- Cũng không cần dùng cơm, nếu anh ta có chuyện thì cứ đến phòng làm việc của tôi.

Hà Tiến Chung cũng không dây dưa, hắn cười cười rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Hà Tiến Chung bỏ đi mà vẻ mặt trở nên ngưng trọng. Biểu hiện của Hà Tiến Chung thật sự quá mức bình tĩnh, nếu thật sự có căn cứ xác thực chứng minh Trịnh Khiếu Nam đánh bố của Nhiếp Vinh Quân, hơn nữa bố của Nhiếp Vinh Quân lại chết đi sau đó, như thế chờ đợi Trịnh Khiếu Nam cũng không phải chỉ là một hình phạt đơn giản. Rốt cuộc vì sao mà Hà Tiến Chung lại tỏ ra tràn đầy tin tưởng với sự kiện này như vậy? Lúc này Trịnh Khiếu Nam bị bắt giống như chỉ là một sự kiện nho nhỏ, thế nhưng thực tế ở thành phố La Nam có không biết bao nhiêu người nhìn vào sự việc này, đồng thời cũng đang chờ đợi kết quả.

Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, hắn khẽ cầm điện thoại lên, sau đó bấm số của Mễ Hoa Lâm. Điện thoại vang lên hai tiếng chuông, bên kia chợt vang lên âm thanh trầm ổn của Mễ Hoa Lâm:

- Chào bí thư Vương, tôi là Mễ Hoa Lâm.

Vương Tử Quân rất hài lòng với vị bí thư đảng ủy cục công an Mễ Hoa Lâm này, hắn cười cười hỏi:

- Hoa Lâm, việc nhà sắp xếp thế nào rồi?

- Đều rất tốt, bí thư Vương, vợ tôi gửi lời cảm ơn ngài, cô ây bây giờ rất nhiệt tình với công tác ở đơn vị.

Vương Tử Quân cười cười, hắn không phải là người cổ hũ, phương án sắp xếp công tác cho vợ của Mễ Hoa Lâm cũng không vi phạm nguyên tắc, thế cho nên hắn cũng thuận tay làm cho xong. Sau khi hắn hỏi vài câu liên quan đến tình huống gia đình của Mễ Hoa Lâm, hắn dùng giọng đùa giỡn nói:

- Hoa Lâm, tôi cũng không biết nên vui hay nên buồn vì tính tích cực cao trong công tác của chị dâu nữa. Tôi sắp xếp chị ấy đến hội phụ nữ thành phố, cũng là vì muốn anh ổn định hậu phương, cũng không phải muốn có một nữ cán bộ mạnh mẽ.

Chương 653(p2): Thế sự khác thường và tảng đá hầm cầu.

Mễ Hoa Lâm tràn đầy cảm kích với Vương Tử Quân, hắn biết mình sở dĩ có ngày hôm nay cũng chủ yếu là vì kết quả đề bạt của Vương Tử Quân. Lúc này nghe thấy Vương Tử Quân gọi vợ mình là chị dâu, hắn vừa sợ hãi vừa cảm động:

- Bí thư Vương, ngài cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm trễ nãi công tác của ngài.

Vương Tử Quân mỉm cười tỏ vẻ tin tưởng vào lời nói tỏ thái độ của Mễ Hoa Lâm. Hắn hỏi vài câu về tình huống công tác của Mễ Hoa Lâm, sau đó trầm giọng hỏi:

- Hoa Lâm, lúc này Trịnh Khiếu Nam như thế nào?

Mễ Hoa Lâm có chút trầm ngâm, sau đó trầm giọng nói:

- Bí thư Vương, vụ án Trịnh Khiếu Nam bây giờ do đội cảnh sát hình sự phụ trách, đội trưởng Triệu Xương Phi của đội cảnh sát hình sự là thủ hạ đáng tin của Hà Tiến Chung, thế cho nên tin tức cũng rất khó truyền ra ngoài.

- Tôi nghe nói cảnh sát hình sự đã nắm được nhiều căn cứ chính xác ở sự kiện này, đã chứng minh rõ ràng là Trịnh Khiếu Nam đánh bố của Nhiếp Vinh Quân.

Mễ Hoa Lâm nói đến đây thì dùng giọng không dám khẳng định nói:

- Những chứng cứ này nếu được chứng thực, như vậy sẽ cực kỳ bất lợi cho Trịnh Khiếu Nam.

Nếu kết quả là cực kỳ bất lợi cho Trịnh Khiếu Nam mà đội trưởng đội cảnh sát hình sự và Hà Tiến Chung còn tiếp tục đẩy mạnh xử lý, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy sự việc không đơn giản. Hắn trao đổi vài ý kiến với Mễ Hoa Lâm rồi khẽ cúp điện thoại. Biến hóa quỷ dị làm cho hắn càng cảm thấy không tầm thường. Lúc này trong mắt nhiều người thì sự kiện Trịnh Khiếu Nam là trò cao tay của mình, nếu mình thất bại ở vụ này thì chút danh vọng ở sự việc đường sắt Mân Cô sẽ tan biến sạch sẽ.

Khi Vương Tử Quân đang rơi vào trầm ngâm thì Đổng Trí Tân lại đi đến, hắn nhìn bộ dạng trầm ngâm của Vương Tử Quân thì khẽ nói:

- Bí thư Vương, vừa rồi chủ tịch Lý có gọi điện thoại đến hỏi ngài có rảnh không, anh ấy chuẩn bị đến báo cáo công tác với ngài.

"Lý Quý Niên đến báo cáo công tác?"

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn khoát tay nói với Đổng Trí Tân:

- Thế này đi, anh nói căn tin sắp xếp vài món đơn giản, nói tôi mời chủ tịch Lý dùng cơm.

Đổng Trí Tân đồng ý một tiếng, sau đó chuẩn bị rời đi. Nhưng Vương Tử Quân chợt khoát tay áo, tỏ ý cho Đổng Trí Tân có thể dùng điện thoại trong phòng làm việc của mình để liên lạc với bên kia.

Đổng Trí Tân nhấc điện thoại lên nói vài câu, sau đó mới báo cáo với Vương Tử Quân:

- Bí thư Vương, chủ tịch Lý sẽ đi đến căn tin dùng cơm đúng giờ.

Sau khi Đổng Trí Tân rời khỏi phòng làm việc của mình, Vương Tử Quân châm một điếu thuốc. Cho đến nay hắn liên tục nghiên cứu về chủ tịch Lý Quý Niên, người này là nhân vật thứ hai ở thành phố La Nam, gần đây đối phương biểu hiện cực kỳ an phận. Nhưng hắn cho rằng Lý Quý Niên không phải là loại người mềm yếu dễ ức hiếp, đây là một vị chủ tịch thành phố không đơn giản.

Khi Vương Tử Quân đi đến căn tin thì Lý Quý Niên đã đợi sẵn, Lý Quý Niên mặc áo trắng ngắn tay, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì vội vàng đứng lên nói:

- Bí thư Vương, mời anh ngồi bên này.

Vương Tử Quân khẽ cười nói với Lý Quý Niên:

- Chủ tịch Lý, anh đến khá sớm đấy.

Lý Quý Niên thật sự đến rất sớm, nhưng đây cũng là một loại thái độ tôn trọng với Vương Tử Quân, thế nhưng hắn không nói ra mà chỉ cười cười:

- Bí thư Vương, con người của tôi sợ nhất là đói, vì vậy từ nhỏ đến lớn đều nhanh chóng trong lúc dùng cơm, thế cho nên mới đến căn tin sớm như vậy.

Vương Tử Quân tuy hiểu ý của Lý Quý Niên thế nhưng cũng không nhịn được phải cười lên ha hả, hắn hiểu Lý Quý Niên vì sao lại nói như vậy.

Hai vị lãnh đạo dùng cơm ở căn tin, điều này gây ra áp lực rất lớn cho các đầu bếp nơi này. Chủ nhiệm của bọn họ tự mình bưng khay đi đến đặt bốn món ăn xuống trước mặt bí thư Vương và chủ tịch Lý.

- Bí thư Vương, vài ngày nữa trong tỉnh sẽ tổ chức hội nghị phát triển kinh tế, mà vị trí của thành phố La Nam lại là kế cuối.

Lý Quý Niên gọi một chai bia, hắn rót cho Vương Tử Quân một ly, lại rót cho mình một ly.

Vương Tử Quân cũng không xa lạ gì hội nghị phát triển kinh tế, vào thời Nhiếp Hạ Quân thì đây chính là một hội nghị cực kỳ quan trọng ở tỉnh Sơn Nam. Khi Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh Sơn Nam thì tầm quan trọng của hội nghị này lại càng được đề cao hơn, chỗ ngồi trong hội nghị trên cơ bản đều được sắp xếp dựa theo tốc độ và tổng sản lượng kinh tế. Người được sắp xếp ngồi phía trước sẽ vui sướng hớn hở, kẻ ngồi phía sau thì tất nhiên sẽ không có mặt mũi. Khi Vương Tử Quân còn công tác ở thành phố Đông Bộ, lúc đó thành phố Đông Bộ luôn xếp hàng hai ba trong tỉnh Sơn Nam, tốc độ và tổng sản lượng kinh tế rất cao, thế cho nên Vương Tử Quân là một chủ tịch thành phố cũng không cảm thấy có chút áp lực ở những hội nghị như vậy.

Nhưng bây giờ thành phố La Nam lại khác, mỗi lần có hội nghị như vậy đều xếp ở vị trí cuối cùng, thế cho nên lãnh đạo thành phố cũng cần phải có da mặt dày. Lý Quý Niên là chủ tịch thành phố nhiều năm, Vương Tử Quân nhìn nụ cười khổ sở của đối phương, thế là hắn cảm thấy chủ tịch Lý công tác cũng không quá dễ dàng. Hắn nâng ly bia cụng với Lý Quý Niên, sau đó cười nói:

- Phong thủy luân chuyển, ngày mai sẽ đến nhà của chúng ta, tôi tin tưởng vị trí của thành phố La Nam sắp thay đổi.

Lý Quý Niên đặt ly bia uống hơn phân nửa xuống bàn, sau đó mới cười nói:

- Tôi cũng hy vọng có thể thay đổi, thế không cầu công lao quá lớn, chỉ cần ngồi ở hàng giữa là được.

Vương Tử Quân cười cười không nói gì, hai người nói vài câu đơn giản, sau đó bắ đầu dùng cơm.

Lý Quý Niên làm việc chậm chạp, ăn cơm cũng khá chậm, nhai nuốt rất từ tốn, một lúc lâu sau mới ăn được nửa chén cơm.

- Bí thư Vương, nói thật với ngài, có một số việc tôi cũng không quen nhìn, thế nhưng những thứ đó lại giống như tảng đá hầm cầu, không những thối mà lại cứng, nếu muốn đá nó đi sẽ bị thương ở chân.

Lý Quý Niên nói ra một câu giống như không có chủ đề nhưng Vương Tử Quân lại hiểu rõ đối phương đang tiến hành du thuyết với mình. Chủ tịch Lý nói Trịnh Khiếu Nam là tảng đá hầm cầu.

- Chủ tịch Lý, anh cảm thấy nên đối diện với tảng đá kia thế nào?

Vương Tử Quân híp mắt nhìn Lý Quý Niên rồi khẽ hỏi.

Lý Quý Niên cười cười, hắn đặt đũa xuống nói:

- Coi như bọn họ không tồn tại là được, đường rộng và dài, gặp một tảng đá trên đường thì chúng ta có thể vòng tránh, vừa có thể đi đến tận cùng con đường lại vừa không đau chân, ngài nói xem có đúng không?

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Lý Quý Niên, sau đó khẽ cười nói:

- Cno người của tôi lại khác biệt với chủ tịch Lý, tôi thích con đường rộng rãi bằng phẳng, nếu có tảng đá cản đường, tôi sẽ trực tiếp đá văng nó đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.