Vì Lý Nhị Bình không tham gia công tác tiếp đãi công ty Miyanda, thế cho nên Vương Tử Quân chỉ nói vài chuyện đơn giản với nàng thì thôi.
Một bình trà ba người uống hơn nửa giờ, sau đó Vương Tử Quân nhìn sắc
trời, rời khỏi quán trà quay về trường đảng.
Vợ chồng lý nhị bình nhìn dòng xe cộ nườm nượp mà không nói gì, sau khi xe Vương Tử Quân biến mất, Dương Chí Dương chợt nói:
- bí thư Vương có phải là lại thay đổi tính tình rồi không? Anh thấy bây giờ anh ấy càng ngày càng không ra giá.
- Anh đúng là thiếu tiếp xúc, em không biết cảm giác với người khác là
thế nào, dù sao bây giờ em cũng càng ngày càng sợ anh ta.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì trong mắt có chút nghi hoặc, nàng dùng giọng kỳ quái hỏi:
- Mọi người thường nói làm quan càng lớn thì quan uy cũng ngày càng lớn, anh nói xem điều này có đúng không?
Dương Chí Dương gật đầu từ chối cho ý kiến, hắn dùng giọng khó hiểu nói:
- Sao hôm nay em không nhắc với anh ấy về chuyện của anh?
- Anh gấp làm cái gì? Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, dù sao thì
ngày mai bí thư Vương còn mời chúng ta dùng cơm, mở miệng trên bàn cơm
sẽ có hiệu quả cao hơn.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì véo chồng mình một cái nói:
- Anh đúng là, chỉ muốn có lợi cho mình.
- Anh cũng không còn cách nào khác, cơ hội lần này là khó có được, nếu
như trôi qua thì không biết phải đợi thêm bao nhiêu năm nữa.
Lời nói của Dương Chí Dương làm cho Lý Nhị Bình sinh ra xúc động, nàng nhìn bộ dạng của chồng rồi cười nói:
- Được rồi, chúng ta quay về sẽ xem xét lại, để xem chuyện này nên nói với bí thư Vương như thế nào.
Lý Nhị Bình nói đến đây thì có chút do dự, sau đó dùng giọng khẳng định nói:
- Bí thư Vương dù là thường ủy tỉnh ủy, nhưng anh ấy không quản những
phương diện công tác phía bên anh, lời nói của anh ta có tác dụng sao?
- Vì sao lại không có tác dụng? Anh ấy là thường ủy tỉnh ủy, nếu như
anh ấy lên tiếng, thậm chí còn mạnh hơn hai chúng ta chạy gãy chân.
Dương Chí Dương nói đến đây thì dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn vợ mình, sau đó nói:
- Em cũng không phải không biết địa vị của bí thư Vương lúc này trong tỉnh Sơn Nam đấy chứ...
...
- Tử Quân, đi thôi.
Khi màn đêm buông xuống, Lật Tòng Ba kéo Vương Tử Quân ra khỏi ký túc
xá, có một chiếc Mercedes Benz đậu ở bên dưới ký túc xá.
Xe
chạy rất vững vàng, mười phút sau đã dừng lại trước một kiến trúc màu
xám. Khối kiến trúc này nhìn qua cũng không có chút thu hút, thế nhưng
lại có một dãy xe hơi hạng sang tụ tập.
Phần lớn là Mercedes
Benz và BMW, rõ ràng là những người có tiền có thế, khi xe đi đến cửa
thì có vài tên bảo vệ tiến lên đón chào.
- Cậu Vương, người ta biết rõ chúng ta thích yên tĩnh, thế cho nên sắp xếp bữa cơm ở chỗ này.
Lật Tòng Ba xem ra cũng không phải là người đến đây lần đầu, hắn vừa
sóng vai Vương Tử Quân đi lên lầu vừa mở miệng giới thiệu.
Tuy cũng là cán bộ cấp phó bộ giống như Vương Tử Quân, thế nhưng Lật
Tòng Ba vẫn có thể phân biệt rõ ràng địa vị của mình và Vương Tử Quân.
Chưa nói đến phương diện sau này tương lai ra sao, lúc bây giờ Vương Tử
Quân là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên sẽ mạnh hơn một vị phó chủ tịch
tỉnh chưa tiến vào thường ủy tỉnh ủy như hắn.
Vương Tử Quân
nhìn đám nhân viên phục vụ nữ cúi đầu nhã nhặn mà chỉ cười cười không
biết nói gì hơn. Dù những hội sở ở thủ đô như thế này làm hắn sinh ra
cảm giác lạ lẫm, thế nhưng hắn cũng đã từng nghe nói về nó rồi.
- Ông chủ Lật, chào ngài, chào ngài.
Một người đàn ông trung niên gầy còm nhanh chóng bước xuống cầu thang đón chào, hai bàn tay vươn ra thật xa rất khoa trương.
Người gọi Lật Tòng Ba là ông chủ tất nhiên là kẻ đến yểm trợ, dù sao
thì hắn cũng là quan viên chính quyền, cũng không hy vọng người ta biết
mình là ai.
Lật Tòng Ba bắt tay với người đàn ông trung niên kia, sau đó nói:
- Tiểu Trình, vị này là giám đốc Vương.
Người nọ nghe Lật Tòng Ba giới thiệu thì vội vàng duỗi hay tay, cúi người rồi cười nói:
- Chào giám đốc Vương, tôi là Trình Tứ Nguyên, kính mong ngài chỉ giáo nhiều hơn.
""Trình Tứ Nguyên?"
Vương Tử Quân giống như đã nghe cái tên này ở đâu đó, nhưng hắn căn bản là không nhớ rõ đã nghe qua ở chỗ nào, thế cho nên căn bản là khó thể
nghĩ ra.
Sau khi khách khí xong thì Trình Tứ Nguyên cùng hai người Lật Tòng Ba và Vương Tử Quân đi về phía gian phòng đã sắp xếp sẵn.
Gian phòng này hơn tám mươi mét vuông, đèn sáng, phương tiện xa hoa,
làm cho người ta sinh ra hưởng thụ thiên đường nhân gian. Trong phòng
không phải không có người, có hai người phụ nữ trẻ tuổi đang nhã nhặn
cười nói với nhau.
Khi thấy đám người Vương Tử Quân đi vào,
hai người phụ nữ đều đứng lên. Lúc ngồi còn chưa có biểu hiện gì, thế
nhưng khi đứng lên thì lại càng để lộ ra cơ thể thon dài, dáng vẻ thướt
tha mềm mại.
Người phụ nữ bên trái mặc sườn xám màu trắng, cổ trắng nõn thon dài như một búp hoa non làm cho người ta sinh ra cảm
giác ưu nhã, khe vú như ẩn như hiện càng thêm thu hút.
Người
phụ nữ bên phải có hai hàng chân mày thanh tú cong vút, lông mi thon
dài, cánh mũi khéo léo, cặp môi mọng đỏ, gương mặt hồng hào mượt mà. Mặc dù tướng mạo xem ra thấp hơn người phụ nữ bên trái một chút, thế nhưng
chiếc cổ trong trắng tinh khiết vẫn làm cho người ta có cảm nhận khác
lạ.
Vương Tử Quân nhìn hai người phụ nữ này mà giống như đã
từng quen biết, thế nhưng trí nhớ lại nói cho hắn biết mình chưa từng
gặp qua hai người này.
- Đây chính là tiểu thư Chân Yến Oánh, kia là tiểu thư Trần Hiểu Kiều, đều là bạn bè.
Trình Tứ Nguyên giới thiệu đơn giản hai người phụ nữ trong phòng, sau đó chỉ vào Vương Tử Quân và Lật Tòng Ba nói:
- Vị này chính là anh Lật, vị này chính là ông chủ Vương, đều là khách quý của tôi.
Trình Tứ Nguyên nói ra hai chữ khách quý với âm điệu khá lớn, cũng khá nặng.
Vương Tử Quân và Lật Tòng Ba ngồi xuống trong âm thanh vui vẻ thanh nhã của hai người phụ nữ, không biết có phải vì cố ý sắp xếp hay không,
người sắp xếp ngồi đối diện với Vương Tử Quân là Chân Yến Oánh. Người
phụ nữ này ngồi dưới ánh đèn với gương mặt như sứ, căn bản là tươi cười
như hoa.
Vương Tử Quân biết rõ Trương Thiên Tâm có một người
bạn chuyên nghiên cứu Kinh Dịch, xem tướng, đoán chữu, không chỗ không
tinh. Khi nhàn rỗi nhàm chán thì người này thường cùng ngồi uống rượu
nói chuyện với Trương Thiên Tâm. Có một lần tụ hội, Trương Thiên Tâm đột nhiên dùng giọng thần bí nói với Vương Tử Quân, người bạn kia của hắn
nghiên cứu cho ra một quy luật: Những người phụ nữ khóe mắt vểnh lên đều cực kỳ xinh đẹp và phong tình. Đàn ông gặp phải người phụ nữ như vậy là diễm phúc sâu đậm, tuyệt đối không thể tả, nhưng các cô nàng như vậy
lại thường chạy ra ngoài làm loạn. Thế nên Trương Thiên Tâm yêu cầu
Vương Tử Quân là người có nhiều bạn bè trong quan trường, cần phải hiểu
rõ kinh nghiệm này.