Bí Thư Trùng Sinh

Chương 722: Chương 722: Thịt trên thớt, cắt hay băm là quyền của anh




Lý Quý Niên ở trong quan trường nhiều năm, cảm thấy hô hào tập trung dân chủ trong thể chế hiện tại thật sự là một khẩu hiệu dối người gạt đời. Dù là bất kỳ tình huống nào thì quyền của lãnh đạo đứng đầu là căn bản không thể nào khiêu chiến được. Vương Tử Quân vừa đến La Nam, Lý Quý Niên từng nghĩ Vương Tử Quân là kẻ khí chất nhu nhược, không phải hạng người hùng vĩ uy lực, chỉ sợ sẽ không thể nào là một lãnh đạo đứng đầu có tư cách. Hắn cảm thấy chỉ cần mình biểu hiện sự tôn trọng Vương Tử Quân trong những tình huống lễ tiết ngoại giao, đường hoàng giúp đỡ những việc cần thiết là được.

Nhưng ngay sau đó Lý Quý Niên chợt phát hiện sự thật hoàn toàn không phải như những gì mình nghĩ, sau một thời gian liên hệ với Vương Tử Quân, Lý Quý Niên chợt ý thức Vương Tử Quân căn bản không phải chỉ là cường thế, mà chính là loại lãnh đạo bá đạo nói một không hai.

Ví dụ như ở phương diện liên hệ đánh nhịp với nhau, có thể nói là mọi người đều thoải mái. Vương Tử Quân chỉ cười nhạt, động tác hàm súc, không cần lên tiếng, hình tượng nước chảy mây trôi. Nhưng khi cần tổng kết, hắn chỉ cần nó một câu, thế là hoàn toàn thay đổi phương hướng của sự việc, có thể là vung tay phủ quyết, hoặc làm cho không giải quyết được gì.

Mỗi lần Vương Tử Quân mở miệng, Lý Quý Niên cảm thấy lời nói của bí thư Vương là khá hời hợt, thế nhưng lại tràn đầy ý nghĩa. Có những lúc sự việc bị tạm hoãn, có khi là mãi kéo dài, xui xẻo nhất chính là đề nghị lần này sẽ vĩnh viễn bị gác xó.

Vì có những kinh nghiệm xảy ra trước đó, lúc này Lý Quý Niên nói xong thì thở dài một hơi. Cho đến bây giờ có vài lời hắn phải nói, nhưng cũng không thể nói lung tung. Hắn trước nay làm quan chú trọng nói năng chậm rãi, hiện tại càng giảm tiết tấu của mình xuống thấp nhất, châm chước từng câu từng chữ. Trong lòng hắn đang rất lo lắng về lời nói của Vũ lão, lãnh đạo yêu cầu hắn quan tâm đến Thành Kiếm Xã, thế là hắn không khỏi đưa tay xuống xoa bụng, không biết bộ dạng như vậy là đã tính trước hay đang chột dạ.

Lý Quý Niên cầm lấy vài phần tư liệu trên bàn lên, lại bắt đầu phân tích cho Vương Tử Quân. Đại đa số các xí nghiệp được hắn phân tích không khác gì nhau, nhưng đến lượt công ty Bất Lão Khang, giọng điệu của hắn lúc này và trước đó lại cách biệt trời vực.

- Bí thư Vương, công ty Bất Lão Khang có danh tiếng đi đầu trong nước về lĩnh vực sản xuất sản phẩm bảo vệ sức khỏe, đồng thời còn xuất khẩu thu về nhiều ngoại tệ, có sức ảnh hưởng tương đối ở nước ngoài. Đúng vậy, đây là một xí nghiệp thành tín quốc gia.

Lý Quý Niên tuy ngẩng đầu nhưng lại không nhìn Vương Tử Quân. Hắn biết rõ dựa vào tâm tư của Vương Tử Quân, tuyệt đối sẽ không thể không nhìn ra tư tưởng khác biệt giống như hai người của mình trước đó và sau này.

Nhưng Vương Tử Quân nhìn ra được thì thế nào? Chính mình dù thế nào cũng phải đi trên con đường này, dù sao Vũ lão cũng đã nhắc đến Thành Kiếm Xã. Lúc này hắn đã là một thân cây lung lay sắp đổ ở thành phố La Nam, hắn tuyệt đối không thể mất đi chỗ dựa là Vũ lão cho được.

- Bí thư Vương, tôi cảm thấy Bất Lão Khang rất có thành ý hợp tác với chúng ta, năm ngoái tổng giám đốc Thành Kiếm Xã đã bỏ ra hơn chục triệu để làm từ thiện, điều này...

Lý Quý Niên còn muốn thao thao bất tuyệt, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, thế là không khỏi dừng lời lại.

Nếu bàn chuyện với một người thông minh như Vương Tử Quân, chính mình đột nhiên biến đổi căn bản là không thể che giấu được. Lý Quý Niên ý thức được điều này, thế nên thầm nghĩ mình nếu đi vòng quanh một người tâm cơ sâu sắc như vậy để nói bừa, căn bản không bằng mở cửa sổ nói thẳng. Chính mình bây giờ là thịt trên thớt, muốn cắt hay băm cũng đều dựa theo ý của người ta.

Lý Quý Niên nghĩ như vậy rồi đặt văn kiện xuống, hắn thẳng thắn nói:

- Bí thư Vương, thật sự không dám giấu ngài, Thành Kiếm Xã kia tìm được một vị lãnh đạo, mà vị lãnh đạo này năm xưa thật sự có trợ giúp rất lớn với tôi, vì vậy tôi...

Mười phút sau Lý Quý Niên rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, tuy Vương Tử Quân đồng ý trên nguyên tắc thế nhưng có một vài thứ mà Lý Quý Niên căn bản khó thể nào trốn thoát được, đó chính là mình thiếu nợ Vương Tử Quân một phần nhân tình ở sự kiện này.

Con bà nó, đây vốn là chuyện mà Lý Quý Niên muốn dùng no để làm cho hả giận, cuối cùng lại sinh ra kết quả như vậy. Con bà nó, Lý Quý Niên lại phải thiếu nợ Vương Tử Quân, sau này mình đối diện với Vương Tử Quân căn bản là không thể nào ngẩng mặt lên được.

Lý Quý Niên nghĩ đến tình cảnh ngày hôm nay, tâm tình tốt đẹp trước đó xem như tan thành mây khói. Hắn đặt văn kiện xuống bàn, cơ thể nằm trên ghế như tê liệt. Thế nhưng hắn lại vùng lên ngay lập tức, hắn nhìn văn kiện liên quan đến Bất Lão Khang, trong miệng lẩm bẩm:

- Con bà nó Thành Kiếm Xã, mày dựa vào cái gì làm khó ông? Chuyện này ông sẽ hoàn thành cho mày, thế nhưng Vũ lão không cho ra điều kiện gì cả. Mày đã làm không rơi vào hoàn cảnh khó khăn, cũng đừng trách ông quá độc ác.

Lý Quý Niên nghĩ như thế nào thì Vương Tử Quân căn bản không biết, thế nhưng tâm tình của hắn thật sự không tệ. Hắn cho Lý Quý Niên phụ trach sự việc này, trước hết có thể vung một đao cho Thành Kiếm Xã của công ty Bất Lão Khang, thứ hai cũng cho đối phương một cơ hội thuận nước giong thuyền. Không ngờ vừa ném cho người ta một chuyện, người ta lại tự chạy đến nhận nợ vào thân.

Lý Quý Niên xem như thiếu nợ mình hai cái nhân tình, điều này thật sự quá đủ rồi.

Tâm tình của Vương Tử Quân là khá tốt, hắn nhìn ánh mặt trời chiếu vào phòng mà nở nụ cười. Hắn đã ở trong phòng một ngày, hắn chuẩn bị đi ra ngoài một chút. Hắn định cầm điện thoại lên gọi cho Đổng Trí Tân, đúng lúc chuông điện thoại vang lên.

Vương Tử Quân nhìn dãy số gọi đến mà trên mặt lộ ra vài phần ôn hòa, hắn khẽ tiếp điện thoại, chợt nghe đầu dây bên kia vang lên âm thanh của trẻ con. Âm thanh này rất khẽ, căn bản là không nghe thấy rõ ràng đó là gì, thế nhưng Vương Tử Quân nghe vào tai lại cảm thấy rất ấm áp.

- Tiểu Đậu Đậu, có phải đang nhớ bố không?

Vương Tử Quân dù biết cô bé bên kia căn bản không nghe hiểu cái gì, thế nhưng vẫn khẽ nói.

- A a á à...

Tiểu Đậu Đậu ở bên kia chỉ dùng những âm thanh như vậy để trả lời.

- Mẹ đi đâu rồi? Mẹ mà không tốt với Tiểu Đậu Đậu, bố về sẽ làm cho con gái yêu hả giận.

Vương Tử Quân biết rõ lúc này Y Phong đang giở trò quỷ, thế là cười ha hả tiếp tục nói với đầu dây bên kia.

- Hì hì, Y Phong không ở chỗ này, bí thư Vương biết rất rõ ràng, Y Phong làm mẹ mà cứ như đứa bé, thường xuyên làm cho Tiểu Đậu Đậu khóc, thế nên anh nhất định phải trừng phạt nàng một chút.

Một tràng cười vang lên, sau đó là âm thanh của Tần Hồng Cẩm.

Tần Hồng Cẩm nghe được âm thanh của Tần Hồng Cẩm mà không khỏi cảm thấy có hơi đỏ mặt, lời nói của nàng và hắn quá mập mờ, thế là hắn nhanh chóng cười nói:

- Đừng lo, trừng phạt cô ấy không được thì trừng phatj em, trừng phạt ai mà chả được.

- Đi chết đi, không đứng đắn, cũng không sợ Tiểu Đậu Đậu nghe được sao?

Tần Hồng Cẩm và Vương Tử Quân vui đùa ầm ĩ một lúc, ngoài miệng thì nói lời hờn dỗi, thế nhưng trong lời nói vẫn có vài phần ngại ngùng.

- Làm sao em có thời gian chơi với Tiểu Đậu Đậu như vậy? Có phải là hôm nay được nghỉ rồi không?

Vương Tử Quân biết rõ đa số thời gian thì Tần Hồng Cẩm đều bận rộn việc của công ty. Khi tập đoàn Quân Thành liên tục mở rộng, đặc biệt là phương diện phát triển phần mềm được sự giúp đỡ của Mạc Tiểu Bắc, đã trở thành một tập đoàn lớn được mọi người kiêng nể. Tần Hồng Cẩm là người đứng đầu một tập đoàn như vậy, bây giờ nàng thậm chí còn bận rộn hơn một bí thư thị ủy như Vương Tử Quân.

Tần Hồng Cẩm dùng giọng hờn dỗi nói một tiếng:

- Anh đúng là, chẳng lẽ em không có quyền lợi nghỉ ngơi sao? Em nói cho anh biết, bây giờ em đã làm công tác ủy quyền, tất cả các sự vụ khác em giao cho quản lý cao cấp ở bên dưới, em chỉ nắm phương hướng và các sự vụ trọng đại mà thôi.

- À, đúng đúng, đây mới thật sự là lãnh đạo chứ.

Vương Tử Quân nói rồi ánh mắt rơi lên chiếc điện thoại của mình, hắn có chút trầm ngâm:

- Lúc này ngành điện thoại đang dần phát triển, đặc biệt là điện thoại thông minh sẽ càng ngày càng được ưa chuộng, nếu như có tài chính thì em có thể đầu tư vào lĩnh vực này.

- Điện thoại? Công ty của em cũng có quyết định này, em mãi do dự, nhưng nếu anh đã có ý như vậy, em dựa theo chỉ thị của anh là được. Đúng rồi, bây giờ đang có một công ty kêu gọi tập đoàn Quân Thành đầu tư, bọn họ sản xuất một loại điện thoại tên là Blackberry, em thấy nó rất tốt.

- Vậy thì đầu tư đi.

Vương Tử Quân nghĩ đến doanh thu của Blackberry vào đời sau, thế là dùng giọng bình tĩnh nói. Hắn giống như còn sợ Tần Hồng Cẩm không đặt quyết tâm lên sự kiện này, thế là trầm giọng nói:

- Bọn họ muốn bao nhiêu tài chính thì chúng ta đầu tư bấy nhiêu.

- À, em biết rồi, tất cả nghe theo anh.

Tần Hồng Cẩm dù có chút kỳ quái vì sao Vương Tử Quân lại tin tưởng công ty nước ngoài kia như vậy, thế nhưng nàng cũng không hỏi đến nguyên nhân. Nàng đã nhiều lần tin tưởng vào Vương Tử Quân, mà Vương Tử Quân giống như thật sự có thiên phú về việc phán đoán phương hướng đầu tư, căn bản tất cả ý kiến và đề nghị của hắn đều làm cho nàng giật mình thấu hiểu. Hơn nữa thực tế chứng minh những gì hắn nói đều có kết quả tốt đẹp, từng bước nâng cao tập đoàn Quân Thành.

- Đúng rồi, nghe nói lần này anh cũng đến tham gia hội chợ xúc tiến thương mại ở thành phố Đông Bộ phải không?

Giọng nói của Tần Hồng Cẩm lại thông qua điện thoại truyền vào trong tai Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân vốn không muốn nói dối với Tần Hồng Cẩm về hội chợ xúc tiến thương mại lần này, sau khi nghe thấy nàng nói như vậy thì dùng giọng chi tiết nói:

- Đúng vậy, anh đang đưa cán bộ thành phố La Nam đến tham gia hội chợ xúc tiến thương mại, công ty của em có được mời không?

- Có nhận được thiệp mời, nhưng em không có hứng thú, thế nên không đi.

Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì có chút do dự:

- Thành phố các anh như thế nào?

- Khá tốt, tuy không đỗ trạng nguyên nhưng cũng không thể rơi xuống vị trí cuối cùng.

Vương Tử Quân nghĩ đến những hợp đồng cơ bản đã được ký, hắn nói với Tần Hồng Cẩm.

Tần Hồng Cẩm cười khanh khách hai tiếng:

- Không ngờ anh lại tự tin như vậy, nếu sớm biết anh không chiếm được vị trí đứng đầu, em đã phái người sang hợp tác với anh một hạng mục lớn. Hì hì, lúc đó cho người ta tức chết luôn.

Tuy Tần Hồng Cẩm không đến tỉnh Sơn Nam, thế nhưng nàng lại hiểu rõ những tình huống đang diễn ra trong tỉnh Sơn Nam. Những người khác trong lời của Tần Hồng Cẩm kia là ai, Vương Tử Quân tất nhiên càng biết rõ ràng.

- Em không nên dính vào.

Dù biết tiền của công ty Tần Hồng Cẩm đều là sạch sẽ, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn không muốn để nàng liên quan đến mình. Hắn thấy chỉ khi nào mình đặt trứng gà vào trong hai cái rổ khác nhau thì mới xem như an toàn. Tập đoàn Quân Thành vất vả lắm mới cắt đứt liên hệ với mình, tốt nhất là hai bên đừng nên phát sinh thêm mối quan hệ lợi ích nào khác.

- Em biết rồi, ngài cứ yên tâm, em sẽ tuyệt đối không dính vào.

Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì thay đổi chủ đề:

- Chồng, ngày hôm qua em có xem một đoạn quảng cáo, mỹ nữ trong đoạn quảng cáo thật sự rất đẹp, mà địa điểm quay phim hình như là ở thành phố La Nam.

Vương Tử Quân biết Tần Hồng Cẩm đang nói đùa, hắn rõ ràng cũng không làm gì cả, thế nhưng trong lòng không khỏi bùng lên cảm giác thật sự giật mình.

- Anh và người ta thật sự không có quan hệ gì, em cũng đừng nên nói bậy.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi lớn tiếng nói.

- Em cũng không nói cô ấy có quan hệ gì với anh, nhưng người ta từ đầu đã quan tâm đến anh, bây giờ đã nhiều năm trôi qua, thời cơ xem như cũng đã chín muồi, anh nói xem có đúng không?

Tần Hồng Cẩm dùng giọng chọc tức nói với Vương Tử Quân, rõ ràng nàng đang dùng những chuyện này để châm chích hắn. Nếu như là người phụ nữ khác thì Vương Tử Quân rất dễ nắm chắc, nhưng đối mặt với người phụ nữ đã sống cùng mình ba mươi năm vào kiếp trước, trong lòng hắn chợt sinh ra cảm giác khổ sở nói không nên lời.

- Được rồi, không nói đùa với anh nữa. Đậu Đâu, có lẽ bây giờ bố của con đang xấu hổ đỏ mặt ra rồi.

Tần Hồng Cẩm giống như cảm nhận được tình cảnh mất hứng của Vương Tử Quân, thế là nàng đưa điện thoại sang cho Tiểu Đậu Đậu đang nói chuyện í a rất vui vẻ.

Vương Tử Quân nghe được âm thanh í a của Tiểu Đậu Đậu thì cũng không khỏ nở nụ cười. Hắn nói vài câu với Tiểu Đậu Đậu, đang định cúp điện thoại thì chợt nghe Tần Hồng Cẩm ở bên kia nói:

- Chồng, mai là ngày tốt lành, có lẽ sẽ có niềm vui lớn.

Tuy đã cúp điện thoại nhưng Vương Tử Quân vẫn suy nghĩ tràn lan, những hình bóng của Tần Hồng Cẩm, Y Phong, Lâm Dĩnh Nhi liên tục xuất hiện trong lòng. Lúc này tâm tư của hắn có hơi rối loạn, thế nên cũng không quá chú ý đến câu nói sau cùng của Tần Hồng Cẩm.

Trong căn biệt thự số hai ở khu thường ủy thành phố Đông Bộ, Nguyễn Chấn Nhạc đang ngồi bên cạnh cửa sổ, đang lẳng lặng xem một phần văn kiện.

Hội chợ xúc tiến thương mại đã được tiến hành hai ngày, các hạng mục trên cơ bản đã được xác định. Hai ngày qua tuy Nguyễn Chấn Nhạc xem như đã tính trước tất cả, thế nhưng tâm lý lại sinh ra cảm giác mệt mỏi.

Mai sẽ là ngày cuối cùng của hội chợ xúc tiến thương mại, bữa tiệc tối sẽ là dấu chấm hết cho hội chợ lần này. Vị lãnh đạo quốc gia kia sắp đến sẽ càng làm cho hội chợ xúc tiến thương mại thành công tốt đẹp.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nghe thấy vậy thì thu hồi biểu hiện mệt mỏi, lại khôi phục nụ cười lạnh nhạt, giống như tất cả vẫn được tính trước.

- Vào đi.

Khi Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng, Triệu Đức Càn đi vào trong phòng. Hắn nhìn thoáng qua Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó khẽ nói:

- Bí thư Nguyễn, hôm nay tôi đi tìm Thành Kiếm Xã, biểu hiện của anh ta giống như hai người so với ngày hôm qua. Khi gặp tôi chỉ nói hai câu, bảo là có việc bận rồi nhanh chóng bỏ đi.

Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì, vẻ mặt rất bình tĩnh, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ khiếp sợ.

- Chuyện gì xảy ra?

Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.