Gió xuân thổi
đến thành phố La Nam, ngoại ô cây cối xanh tươi, mùa đông lạnh lẽo dần
rút lui. Lúc này tất cả mọi người ở thành phố La Nam đều đang vui vẻ
hưởng thụ không khí mùa xuân, thế nhưng ngọn gió mùa xuân lại căn bản
không thể thổi vào trong tâm lý của Lý Quý Niên.
Đối với Vương Tử Quân thì mùa xuân cũng là một mùa tốt đẹp, là một thời
điểm cực kỳ đẹp đẽ. Khi đường cao tốc Sơn La liên tục được đẩy mạnh tiến độ, dưới sự tranh thủ của thành phố La Nam, một khoản ngân sách mười
lăm triệu từ trên sở giao thông công chánh tỉnh Sơn Nam đã được rót
xuống để thành phố La Nam tu sửa đường xá. Vì áp dụng phương án phân
đoạn thi công cho từng nhà thầu, thế cho nên con đường cấp ba này sẽ
được hoàn công trong thời gian ba tháng.
- Bí thư Vương, đây là tiến độ công trình, nếu tiến hành đựa theo tiêu
chuẩn này, tháng năm năm nay có thể thông xe toàn tuyến trong thành phố.
Lý Quý Niên cầm bảng báo cáo tiến độ công trình để nói với Vương Tử Quân ngồi ở vị trí đối diện.
Gần đây Lý Quý Niên đến phòng làm việc của Vương Tử Quân rất nhiều lần,
những gì chủ tịch Lý nhắc đến chỉ là công tác nhỏ nhặt mà thôi, những
công tác mà chính hắn có thể tự quyết định. Vương Tử Quân cũng hiểu rõ
vì sao Lý Quý Niên lại chạy đến báo cáo công tác như vậy, đây rõ ràng là đang tỏ thái độ, một loại thái độ tìm kiếm sự giúp đỡ từ mình.
Nói thật thì Vương Tử Quân cũng hy vọng Lý Quý Niên có thể ở lại thành
phố La Nam, dù sao thì Lý Quý Niên cũng kết hợp rất tốt với mình. Dù
năng lực chấp hành của Lý Quý Niên có hơi kém, thế nhưng một vị chủ tịch thành phố nghe lời như Lý Quý Niên sẽ luôn được các vị bí thư thị ủy
chào đón.
- Chủ tịch Lý, những con đường này chỉ cần được đẩy mạnh xây dựng thì sẽ xem như khai thông huyết mạch cho thành phố chúng ta, chỉ cần hoàn công thì xem như thành phố La Nam sẽ có điều kiện giao thông tốt đẹp.
Vương Tử Quân nở nụ cười khẳng định công tác của Lý Quý Niên, sau đó hắn nói:
- Công tác xây dựng công viên kỹ thuật bên kia như thế nào rồi?
- Bí thư Vương, đã đi được một nửa rồi, nghe nói tháng sáu năm nay tập
đoàn Huyền Lục sẽ tiến hành vận hành. Lúc này ở bốn phía công viên kỹ
thuật xuất hiện vài xưởng sản xuất nhỏ của người thành phố La Nam, chủ
yếu là sản xuất thùng giấy và các vật dụng nhỏ khác, tôi thấy giống như
đang chú trọng đến công tác của công viên kỹ thuật.
Lý Quý Niên uống một hớp nước rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vận tác tư bản tất nhiên sẽ hấp dẫn những người muốn tranh thủ lợi ích,
trong vài triệu người ở thành phố La Nam càng có không ít người tài
giỏi, bọn họ cảm thấy công viên kỹ thuật được xây dựng xong thì sẽ có cơ hội lớn, vì vậy mới tiến hành đầu tư ở bốn phía công viên kỹ thuật.
Thành phố La Nam không những phải là người dẫn đường, hơn nữa càng phải
đứng ra cổ vũ. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn đang chuẩn bị mở miệng nói với Lý Quý Niên, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.
Số điện thoại quen thuộc gọi đến làm cho tinh thần Vương Tử Quân chợt
chấn động, hắn cầm lấy điện thoại và bấm nút nghe, chợt nghe thấy những
tiếng i a của trẻ con.
Đây là âm thanh của con trai hắn, lúc này càng thêm trong trẻo hơn
trước. Vương Tử Quân nghe những âm thanh của tự nhiên mà nụ cười không
khỏi trải rộng trên mặt.
- Tử Quân, có nghe thấy con trai đang gọi anh không?
Một giọng nói tinh nghịch truyền đến từ đầu đây bên kia, Vương Tử Quân nghe được lời của Mạc Tiểu Bắc thì cười cười nói:
- Nghe rồi, nghe rồi, tiểu tử này mới ở thủ đô được vài ngày mà đã biết nói tiếng phổ thông rồi.
- Đi chết đi, dám dùng con của mình để nói đùa, hừ hừ...
Mạc Tiểu Bắc nói rồi lại đưa điện thoại sang phía con trai, thế là những âm thanh ia lại truyền đến tai Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe âm thanh quen thuộc, hắn cũng mở miệng trêu đùa với
con trai của mình. Nhưng đáng tiếc là con trai hắn cũng chỉ chú ý đến
một vật gì đó một lát mà thôi, chỉ hai phút sau đã không thèm quan tâm
đến bí thư Vương nữa.
- Tử Quân, ông đã cho em về thành phố La Nam, hai ngày nữa em sẽ về.
Giọng điệu dịu dàng của Mạc Tiểu Bắc lại truyền đến.
Nói thật thì Vương Tử Quân cũng không phản đối Mạc Tiểu Bắc ở lại thủ đô với Mạc lão gia tử, nhưng bây giờ Mạc lão gia tử đồng ý thì hắn càng
vui vẻ hơn. Hắn dặn dò Mạc Tiểu Bắc vài việc, cũng nói sẽ đến sân bay
đón hai mẹ con, sau đó mới lưu luyến cúp điện thoại.
- Chủ tịch Lý, xấu hổ quá, là vợ tôi gọi điện thoại đến, ha ha.
Vương Tử Quân cười cười với Lý Quý Niên, sau đó hắn khẽ giải thích.
- Ha ha, bí thư Vương, có phải là em dâu sắp về rồi không, về thì quá
tốt, nếu trong nhà không có một người phụ nữ, như vậy cũng không thể coi là nhà được.
Lý Quý Niên dù nói đến việc nhà thế nhưng trong lòng lại càng không yên.
Ngày hôm qua một người bạn công tác ở pḥng tổ chức đã truyền đến cho Lý Quý Niên một thông tin, nói là hắn căn bản không thể tiếp tục ở lại
trên vị trí chủ tịch thành phố La Nam. Tuy cũng chưa quyết định vị trí
chủ tịch thành phố La Nam sẽ dành cho ai, thế nhưng nghe được tin tức
kia thì trong lòng Lý Quý Niên càng thêm mát lạnh.
Lý Quý Niên cũng không phải không có lãnh đạo có quan hệ tốt trên tỉnh,
nhưng khi hắn gọi điện thoại bày tỏ tâm tình của mình, những vị lãnh đạo vốn có quan hệ không tệ kia đều chỉ mở miệng pha trò mà thôi. Có người
nói với hắn rằng đồng chí cách mạng như một viên gạch, chỉ cần chuyển
đến đâu thì ở đó, yêu cầu hắn là một đảng viên cần phải có tư tưởng phụ
vụ nhân dân, chỉ cần chú ý thực hiện tốt công tác của mình là được.
Sau khi nghe được những lời này thì Lý Quý Niên thật sự là mất hết can
đảmm, hắn biết rõ bây giờ đứng cùng chiến tuyến với mình chỉ có bí thư
thị ủy Vương Tử Quân mà thôi. Vì vậy Vương Tử Quân bây giờ có một ý
nghĩa rất đặc biệt với Lý Quý Niên hắn.
- Bí thư Vương, tôi nghe bên phía tỉnh ủy nói...
Lý Quý Niên cười ha với Vương Tử Quân, cuối cùng hắn chuyển lên chủ đề
chính, dù sao đây mới là mục đích chính khi hắn đến phòng làm việc của
Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Lý Quý Niên, hắn biết
rõ Lý Quý Niên đang muốn nói điều gì, mà chính hắn cũng biết rõ về sự
kiện này. Phó phòng tổ chức Quách Tiên Vi đã gọi điện thoại thông báo
cho hắn về sự việc, mà hắn càng vì chuyện này mà cho ra nhiều cuộc điện
thoại.
Tuy Thạch Kiên Quân tỏ vẻ sẽ hỗ trợ ở sự kiện này, thế nhưng nhìn vào xu thế hiện tại, lực thúc đẩy Lý Quý Niên rời khỏi vị trí chủ tịch thành
phố La Nam là quá mạnh. Người nào có thể làm cho chủ tịch Thạch Kiên
Quân căn bản không thể nào đứng ra ngăn đón? Chỉ có thể là lực lượng đến từ bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong.
- Chủ tịch Quý Niên, tôi cũng biết rõ những điều này, nhưng tỉnh ủy còn
chưa tiến hành khảo sát thì anh cứ yên tâm công tác, nếu có gì nên làm,
tôi sẽ tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt Lý Quý Niên rồi dùng giọng trịnh trọng nói.
Lý Quý Niên khẽ gật đầu, Vương Tử Quân nói đến đây đã đạt đến mức độ cần thiết rồi. Hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bí thư Vương, cám ơn ngài, rất hy vọng có thể được tiếp tục nhập gánh
công tác với ngài, tiếp tục đẩy mạnh thành phố La Nam phát triển.
- Đúng vậy, tôi cũng hy vọng hai người chúng ta bắt tay với nhau làm tốt công tác thúc đẩy kinh tế thành phố La Nam phát triển mạnh mẽ.
Vương Tử Quân nhìn Lý Quý Niên rồi dùng giọng trịnh trọng nói:
- Nếu tỉnh ủy muốn điều động một người của thành phố La Nam, bọn họ sẽ
phải trưng cầu ý kiến của thị ủy, đến lúc đó tôi sẽ ra mặt nói với
thượng cấp.
Tuy lúc này tin đồn bay đầy trời nhưng chưa đến ngày tỉnh ủy vì sự kiện
của Lý Quý Niên mà tìm đến hỏi ý kiến của Vương Tử Quân, như vậy Vương
Tử Quân sẽ căn bản không thể nào chủ động đi tìm gặp bí thư Hào Nhất
Phong. Dù sao những thứ này chỉ cần hiểu mà không thể truyền đi, chỉ có
thể nói dưới mặt bàn, căn bản không thể nào bày ra mặt bàn cho được. Nếu như Hào Nhất Phong cảm thấy khó chịu, chỉ cần bí thư Nhất Phong trừng
mắt một cái hỏi là ai đang lan truyền tin tức kia, Vương Tử Quân sẽ
không thể nào mở miệng nói cho rõ được.
Lý Quý Niên tiến hành cảm tạ Vương Tử Quân, sau đó hắn rời khỏi phòng
làm việc của bí thư Vương, lại được Khương Long Cương tiễn chân đi qua
hành lang. Hắn cũng không đi về phòng làm việc của mình, mà đi đến một
nhà vệ sinh ở gần đấy. Hắn đi vào nhà vệ sinh trống rỗng, sau đó lấy ra
một phong thư dày cộp ra xem xét, cuối cùng nhét vào trong túi rồi lẩm
bẩm;
- Đây là anh ép tôi, nếu đã như vậy thì đừng trách vì sao Lý Quý Niên này ra tay thâm độc.
Lý Quý Niên đi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn lại biến thành một vị chủ tịch
thành phố kiêu ngạo. Hắn khẽ gật đầu với đám người chào hỏi mình, sau đó đi về phía phòng làm việc của mình với bộ dạng phong độ nhẹ nhàng.
Sau khi Lý Quý Niên rời khỏi phòng, Vương Tử Quân bắt đầu hút thuốc. Hắn thật sự sinh ra cảm giác khó thể nào khống chế được thế cục vào lúc
này, dù sao hắn cũng đang đối mặt với người nắm quyền lực tuyệt đối ở
tỉnh Sơn Nam, là bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong là một cán bộ thâm căn cố đế ở tỉnh Sơn Nam, có thể nói
là Thạch Kiên Quân phải nhìn mặt bí thư Nhất Phong để làm việc. Lúc này
phó bí thư tỉnh ủy Lưu Truyền Thụy sắp phải rời khỏi Sơn Nam, thế cho
nên càng tiến vào giai đoạn phối hợp chặt chẽ với bí thư Hào Nhất Phong ở phương diện nhân sự. Dù sao thì trước khi đi, lãnh đạo trung ương sẽ
tiến hành trưng cầu ý kiến của Hào Nhất Phong về phó bí thư Lưu Truyền
Thụy.
Điều chỉnh một vị chủ tịch thành phố căn bản nằm trong phạm vi quyền lực của Lưu Truyền Thụy, hơn nữa những năm nay Lý Quý Niên có biểu hiện
rất kém ở thành phố La Nam, muốn giữ Lý Quý Niên ở lại cũng không đơn
giản chút nào.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó trong đầu lóe lên gương mặt Lục Ngọc Hùng. Hắn cũng căn bản không sợ hãi gì Lục Ngọc Hùng, cho dù Lục
Ngọc Hùng lên thay thế cho Lý Quý Niên, hắn cũng có lòng để cho thành
phố La Nam phát triển theo đúng ý chỉ của mình.
Nhưng nếu trong thành phố có một chủ tịch không chịu phối hợp, tất nhiên sẽ hao tổn tâm tư và thời gian của mình. Vương Tử Quân bây giờ ném rất
nhiều tinh lực vào thành phố La Nam, hắn muốn đẩy thành phố La Nam phát
triển, chắp cánh cho con đường làm quan của mình.
Vương Tử Quân châm một điếu thuốc rồi khẽ đi qua đi lại, đủ mọi ý nghĩ
lóe lên trong đầu. Cuối cùng ý nghĩ giữ Lý Quý Niên ở lại chiếm thượng
phong, vì muốn tìm được một vị chủ tịch thành phố phối hợp mật thiết với mình cũng không dễ dàng gì.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Khương Long Cương đi vào phòng, một phong thư tố cáo dày cộp xuất hiện trên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không mở phong thư tố cáo ra xem, hắn khẽ hỏi:
- Cái này từ đâu ra?
Khương Long Cương dùng giọng có chút hỗ thẹn nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi tôi quay về, chợt phát hiện trên bàn làm việc có phong thư tố cáo này.
Vương Tử Quân nhìn dòng chữ có hơi xiên xẹo trên phong thư, trong lòng
thầm hiểu đây rõ ràng là người tố cáo cố ý làm như vậy, muốn người ta
không tìm ra được bút tích của mình. Hắn mở phong thư tố cáo ra, bên
trong là một xấp ảnh, người đàn ông trong tấm ảnh thật sự rất quen mắt.
Chính là trưởng phòng xây dựng thành phố La Nam, trong tấm ảnh trưởng
phòng xây dựng đang bắt tay với người ta, bên cạnh hai người là một
chiếc cặp da, bên trong là những cộc tiền lớn.
Những tấm hình đều có một nội dung như nhau, tất cả đều cho ra một tin
tức, đó là trưởng phòng xây dựng đã nhận hối lộ từ rất nhiều người. Lúc
này có người gửi thư tố cáo đến cho mình, điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy ý nghĩ trầm tích của mình được mở ra, giống như có ai đang bóp chặt lòng mình.
Ném thứ này cho Vương Tử Quân, rõ ràng là có người muốn mượn đao giết
người. Nhưng hắn lại không ghét bỏ tình huống mượn đao giết người này,
vì bây giờ hắn thật sự cần những thứ như vậy. Trong thành phố La Nam này rất nhiều người biết trong số những kẻ có quan hệ thân mật với bí thư
Lục Ngọc Hùng, có trưởng phòng xây dựng thành phố La Nam, đây là một
trong những anh em thân tín của Lục Ngọc Hùng.
Người có thể đi cùng đường thì căn bản đều là đồng đạo, một ý nghĩ lóe
lên trong đầu Vương Tử Quân, ngay sau đó lại xuất hiện một loạt ý nghĩ
khác. Hắn nhìn một tờ đơn cáo trạng được đánh máy ở bên dưới xấp hình,
thế là trong lòng càng sáng tỏ sự việc lần này.
- Đây mới thật sự là thời điểm đột phá.
Vương Tử Quân đi lại vài vòng trong phòng, hắn mở miệng lẩm bẩm. Khương
Long Cương đứng yên ở phía bên kia, mỗi khi gặp phải tình huống như thế
này thì Khương Long Cương thật sự không biết phải làm sao.
Khương Long Cương đi theo Vương Tử Quân một thời gian ngắn, hắn biết rõ
mỗi lần bí thư Vương đi lại thong thả khoan thai trong phòng làm việc
chính là có chuyện cần xử lý. Lúc này nếu hắn kiếm cớ lảng tránh, như
vậy sẽ làm cho lãnh đạo không thuận tiện sai khiến; nhưng nếu ở lại thì
sợ làm ảnh hưởng đến dòng suy nghĩ của lãnh đạo.
Nửa giờ sau Vương Tử Quân đã xem xét xong tất cả, lúc này hắn mới phân
phó Khương Long Cương thông báo cho bí thư ủy ban kỷ luật Trương Hợp
Tuân và bí thư ủy ban tư pháp Tống Ích Dân đến phòng làm việc của mình.
Khương Long Cương nhận được chỉ thị của Vương Tử Quân thì giống như được đại xá, hắn nhanh chóng bước ra ngoài. Chưa đến năm phút thì Trương Hợp Tuân đã gõ cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân. Khi Vương Tử Quân tiến lên nắm chặt quyền hành ở thành phố La Nam, Trương Hợp Tuân càng biểu
hiện dựa về phía bí thư Vương. Trương Hợp Tuân trước kia có ý nghĩ muốn
tự tạo nên một khoảng trời cho mình ở thành phố La Nam, thế nhưng hắn
nhanh chóng phát hiện Vương Tử Quân không phải là Trình Tự Học, nếu hắn
muốn tạo ra ngọn cờ cho chính mình thì còn kém xa lắm.