Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1049: Chương 1049: Thu phóng tự nhiên thì chính mình thành công




Vương Tử Quân cũng không tiếp tục nói đến chuyện công tác, hắn trò chuyện với Trần Thành Hoa về những việc vặt trong cuộc sống cùng với ý nghĩ của mình về phương hướng phát triển kinh tế. Hai người có ánh mắt tiếp cận thời đại, thế cho nên đều sinh ra cảm giác gặp mặt quá muộn.

- Anh Trần, bài diễn thuyết của anh thật sự rất hay, thế nhưng cần phải chuẩn bị nhiều hơn một chút.

Khi chuẩn bị chia tay thì Vương Tử Quân vỗ vỗ bả vai của Trần Thành Hoa rồi trầm giọng nói.

Trần Thành Hoa cho rằng Vương Tử Quân an ủi mình, hắn nở nụ cười tiêu sái nói:

- Thật sự phải sửa chữa một chút.

Khi thấy Trần Thành Hoa căn bản không chú ý đến câu nói của mình, Vương Tử Quân cũng không nói ra. Có một số việc hắn cần phải nắm thật đúng mực, dù chỉ là kế nhỏ, thế nhưng nắm chắc hay không lại có kết quả rất lớn. Thậm chí có khả năng một vấn đề đúng đắn không được thực hiện tốt sẽ biến tốt thành xấu.

Vương Tử Quân tuyệt đối không cho phép sự việc từ tốt biến thành xấu.

- Cơ hội chỉ chừa cho một người, anh Trần, lúc không có việc gì thì chúng ta cùng uống vài ly cho vui.

Vương Tử Quân nói rồi bắt tay cáo từ Trần Thành Hoa.

Sau khi rời khỏi quán trà, Trần Thành Hoa về phòng của mình. Hắn là người có thói quen ghi bút ký, thế nên tiện tay viết trên sổ nhật ký:

- Trận đấu hôm nay tuy thất bại, thế nhưng thua tâm phục khẩu phục. Có thể tìm được một người bạn như Vương Tử Quân thì căn bản rất đáng giá.

Sáng sớm hôm sau Trần Thành Hoa đi vào trong phòng học, hắn thấy được danh sách ba người sẽ diễn thuyết khi lãnh đạo thượng cấp đến thăm, người đầu tiên là vị bí thư tỉnh ủy của ban huấn luyện, thứ hai là một vị lãnh đạo bộ và ủy ban trung ương, còn lại là Vương Tử Quân.

- Thành Hoa, thật sự có chút đáng tiếc.

Một người bạn có quan hệ không tệ đi đến khẽ nói với Trần Thành Hoa.

23 Có gì mà đáng tiếc chứ? Bản lĩnh không bằng Vương Tử Quân, thua là bình thường.

Trần Thành Hoa cười cười dùng giọng tiêu sái nói.

Người nọ cũng cười cười mà không nói gì thêm, khi Trần Thành Hoa tiếp tục đi vào trong phòng thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số gọi đến, thế là vẻ mặt trở nên ngưng trọng:

- Chào bí thư!

- Thành Hoa, có chuyện gì xảy ra vậy? Tôi nghe nói cậu không thể tranh thủ được một phần danh sách, không phải tôi đã nói rồi sdao, cậu nhất định phải chuẩn bị tận tâm, không cho ra sai lầm gì, cậu không nghe rõ ràng sao?

Một giọng nói trách cứ chợt truyền đến từ đầu dây bên kia.

Trần Thành Hoa là một người có tính cách quật cường, nếu là người bình thường mở miệng phê bình thì hắn sẽ rất có thể mở miệng phản kích. Nhưng bây giờ hắn lại dùng giọng chân thành nói:

- Bí thư, tôi nhất định sẽ làm đủ chuẩn bị, nhưng tài nghệ của tôi không bằng người, cũng không có cách nào khác.

- Cậu đấy, tôi đã nói với cậu rồi, tôi đã mở lời với các vị đồng sự, nói rằng đã ủy thác trách nhiệm cho cậu, chuyện này vốn có bảy phần nắm chắc. Lần này cậu đến học tập ở trường đảng, nếu như cậu có thể diễn thuyết trước mặt lãnh đạo thượng cấp, chẳng khác nào mọi chuyện như ván đóng thuyền, một cơ hội quá tốt với cậu đã trôi qua mất rồi.

Bí thư ở bên kia mở miệng dùng giọng oán giận nói với Trần Thành Hoa.

Trần Thành Hoa biết rõ bí thư luôn giúp mình, nhưng cũng không biết ông ấy lại có sắp xếp như vậy, thế là trong lòng có chút cảm động và không cam lòng. Một chuyện quá quan trọng, thế nhưng mình lại ném bể cơ hội, mặc dù có sự hỗ trợ của bí thư, thế nhưng những chuyện xấu trong sự kiện này không thể không suy xét.

Càng phát triển lên một tầng thì khả năng thay đổi vị trí càng lớn, lãnh đạo cố gắng để mình nắm được một danh sách diễn thuyết, chỉ cần mình có thể diễn thuyết thì vị trí tốt sẽ như đinh đóng thuyền.

Nhưng bây giờ xem ra ván đóng thuyền đã được gỡ ra đóng lại, Trần Thành Hoa tuy cảm thấy cực kỳ tiếc nuối, thế nhưng hắn căn bản không oán hận Vương Tử Quân, vì mọi người tranh đấu dựa vào tài lực, ai bảo mình kém hơn đối phương.

- Bí thư, tôi...

Trần Thành Hoa muốn nói với bí thư rằng mình đã cố gắng hết sức, thế nhưng hắn nghĩ đến phương diện bí thư vì mình mà bôn ba, thế là áp chế lời giải thích không nói ra khỏi miệng.

Vị bí thư kia cũng hiểu thuộc hạ cũ của mình, sau khi nói thêm vài câu thì trầm giọng:

- Cậu cũng không nên ủ rũ, nếu như vị trí kia không thành, tôi sẽ hoạt động cho cậu tìm lấy vị trí khác.

- Thành Hoa, tôi vì sao giúp đỡ cho cậu, cũng là vì cậu là người cần cù chăm chỉ vì dân, cho cậu đi lên, không cần cậu mang ơn với tôi. Tôi đây chỉ mong cậu có thể biểu hiện cho tốt, cho ra cống hiến với nhân dân.

Bí thư tuy đã cúp điện thoại thế nhưng tâm tình của Trần Thành Hoa lại càng không bình tĩnh, hắn đi đường mà đầu óc rối loạn, mãi đến khi tiếng chuông vang lên thì hắn mới vào phòng học.

- Trưởng phòng Trần, ngày hôm qua thật sự đáng tiếc.

Trần Thành Hoa vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy một người bạn học đi đến an ủi.

Trần Thành Hoa chỉ cảm thấy vết thương trong lòng bị người ta vạch trần, hắn cảm thấy rất đau, hắn thật sự không muốn bàn về chuyện ngày hôm qua. Nhưng đối mặt với sự quan tâm của người ta, ít nhất cũng phải có lễ phép tối thiểu. Hắn khách khí nói với đối phương vài câu, sau đó nhìn ra bên ngoài, cũng may đã sắp đến giờ học. truyện được lấy từ website tung hoanh

Giáo sư giảng bài rất đặc sắc, Trần Thành Hoa tập trung tinh thần mười phút, sau đó hoàn toàn bị thu hút bởi nội dung bài giảng.

- Trần Thành Hoa, cậu đến phòng làm việc của tôi một chuyến.

Khi Trần Thành Hoa lật bản nhật ký của mình, giọng nói êm ái của phụ đạo viên vang lên bên tai. Hắn nhìn phụ đạo viên đứng bên cạnh mình, thế là nở nụ cười, sau đó cùng đi về phía phòng làm việc của nàng.

Phụ đạo viên rót cho Trần Thành Hoa một ly nước, sau đó cười nói:

- Trưởng phòng Trần, bài diễn thuyết của anh hôm qua rất đặc sắc, nói thật, tôi cảm thấy bị cuốn hút, căn bản là rất bội phục.

Trần Thành Hoa cười cười nói:

- Cám ơn ngài khích lệ, nhưng tôi vẫn cảm thấy có vài chỗ không đủ, sau này kính xin ngài chỉ giáo nhiều hơn.

- Cũng không dám chỉ giáo.

Phụ đạo viên nói rất chân thành, nàng dù là phụ đạo viên nhưng bàn về cấp bậc thì kém xa Trần Thành Hoa.

- Trưởng phòng Trần, sau khi anh quay về thì nên chuẩn bị một chút, đặc biệt là bản thảo diễn thuyết, càng phải làm cho tốt hơn, nếu có gì cần thì tới tìm tôi. nếu như tôi không thể giải quyết những nghi vấn của anh, tôi sẽ nhờ nhà trường giải quyết.

Lời nói của phụ đạo viên làm cho Trần Thành Hoa chợt sững sờ, hắn thật sự không thể nào hiểu rõ, thầm nghĩ nói mình chuẩn bị bản thảo là có ý gì?

Khi nhìn bộ dạng không hiểu của Trần Thành Hoa, phụ đạo viên chợt cười nói:

- Trưởng phòng Trần, vừa mới nhận được tin tức, bí thư Vương Tử Quân bị nhiễm trùng họng, không thể lên đài diễn thuyết. Sau khi lãnh đạo nhà trường nghiên cứu xem xét, quyết định cho anh thay thế.

Vương Tử Quân bị viêm họng? Sao lại có thể xuất hiện chuyện này? Trần Thành Hoa nghĩ đến tình huống hôm qua Vương Tử Quân chia tay mình với bộ dạng phấn chấn tinh thần, hắn chợt cảm thấy sự việc có chút bất thường.

- Nên chuẩn bị nhiều hơn một chút, cơ hội luôn có cho mọi người.

- Anh Trần, sau này chúng ta có cơ hội nên uống vài ly, ha ha...

Trần Thành Hoa nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân thế là chợt hiểu ra vấn đề. Vương Tử Quân căn bản không phải là sinh bệnh, rõ ràng đối phương muốn ném cơ hội cho mình. Hắn nghĩ đến đây mà thấy có chút cảm động, đồng thời trong lòng càng thêm kích động.

Trần Thành Hoa cảm thấy cơ hội lần này rất quan trọng với mình, thế nhưng mình cũng không nên nắm cơ hội của người khác. Nó quan trọng với mình, chẳng lẽ không quan trọng với Vương Tử Quân sao?

Vương Tử Quân sao có thể hời hợt ném cơ hội này cho mình? Tuy trong lòng đang có nhiều âm thanh nói với hắn, thế nhưng cơ hội lần này thật sự có quá nhiều chỗ tốt, nhưng một âm thanh khác lại làm hắn phải rút điện thoại ra.

- Alo, là Tử Quân sao?

Điện thoại vừa nối thông thì Trần Thành Hoa đã dùng giọng không chờ đợi được nói.

Giọng nói khàn khàn của Vương Tử Quân từ đầu dây bên kia truyền đến:

- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là ai?

Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân cố gắng giả vờ, hắn thầm cảm động, đồng thời càng lớn tiếng nói:

- Vương Tử Quân, tôi là Trần Thành Hoa, cậu đừng giả vờ nữa, cơ hội này là của cậu, tôi căn bản không muốn nhận.

Sau khi xin phép được nghỉ vài ngày, Vương Tử Quân cầm điện thoại ngồi trong nhà, chờ tin tức của Trần Thành Hoa. Nếu như Trần Thành Hoa gọi điện thoại đến, như vậy đối phương rõ ràng là người có thể kết tình thâm; Nếu như Trần Thành Hoa không gọi điện thoại, Vương Tử Quân cũng không gọi đi, quan hệ giữa hai người xem như đối phương thiếu nợ hắn một phần nhân tình.

Trần Thành Hoa không làm cho Vương Tử Quân thất vọng, biểu hiện của đối phương làm cho Vương Tử Quân cảm thấy những gì mình phải bỏ ra căn bản rất đúng, rất đáng kết giao.

- Anh Trần, anh đừng nói nhảm, hai người chúng ta không phải là bạn bè sao?

Vương Tử Quân ném giọng nói khàn khàn của mình đi, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

- Nếu cậu xem tôi là bạn, cậu không nên nhường cơ hội lần này cho tôi.

Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân khôi phục lại giọng nói như bình thường, lúc này hắn cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Anh Trần, anh cũng đừng nói như vậy, anh không thể nào không tiến lên, vì lãnh đạo nhà trường thấy anh phù hợp hơn, điều này có liên quan gì đến tôi chứ?

Vương Tử Quân nói làm cho Trần Thành Hoa chợt cảm động, tuy hắn đã qua tuổi thọ dễ xúc động từ rất lâu rồi. Nếu như nói trước đó hắn chỉ cảm thấy Vương Tử Quân là người xứng đáng kết giao, bây giờ lời nói không thèm quan tâm của đối phương càng làm hắn thấy dễ chịu hơn.

- Tôi vừa mới là thường ủy tỉnh ủy, cho dù được lãnh đạo coi trọng thì cũng không có tác dụng gì với tình huống tiến lên phía trước. Nhưng anh lại khác, anh bây giờ đang ở vào giai đoạn phân phối công tác, cơ hội lần này có ý nghĩa khác biệt, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển sau này của anh. Nếu tôi ăn một bát canh gân gà, sao không cho anh để rồi phát huy tác dụng lớn hơn?

Trần Thành Hoa cảm thấy cơ hội để người mà mình luôn hướng tới tỏ ra coi trọng là quan trọng đến mức nào. Hắn càng hiểu dựa vào Vương Tử Quân thì có thể dễ dàng tìm được sự coi trọng của lãnh đạo, thế nhưng cơ hội lần này quá quan trọng với hắn, chẳng qua cũng cảm thấy Vương Tử Quân cũng khó thể vứt bỏ đi được.

Trần Thành Hoa nghĩ đến đây thì trầm giọng nói:

- Tử Quân, lời cảm ơn tôi chỉ có thể giữ trong lòng...

- Anh đừng nói những lời như vậy có được không? Tôi đã nói với lãnh đạo trường đảng, đã không thể nào quay đầu, anh nên chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ đến xem anh biểu hiện như thế nào.

Vương Tử Quân nói rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân vốn chỉ muốn dùng cơ hội lần này để kéo về cho mình một minh hữu, nhưng biểu hiện của Trần Thành Hoa cũng làm hắn cảm động. Hắn khẽ vuốt vuốt thái dương, sau đó thì thào nói: truyện copy từ tunghoanh.com

- Xem ra mình cũng không thích hợp làm chính trị.

Tin tức Vương Tử Quân bị bệnh rời khỏi danh sách diễn thuyết làm cho nhiều người cảm thấy may mắn, cũng không ít người thấy đáng tiếc. Một vài người biết rõ nguyên nhân thì lại tán thưởng không thôi.

Dùng một cơ hội lớn đổi lấy nhân tình, chuyện tốt như thế này dù nhìn từ phương diện nào cũng thấy lợi nhuận rất lớn. Nhưng những người này biết chuyện cũng chỉ vùi trong lòng, căn bản không bao giờ nói ra.

Sự kiện lãnh đạo thượng cấp đến tham hỏi trường đảng cuối cùng cũng được tiến hành, Vương Tử Quân lúc này đã khôi phục lại như thường, hắn đi đến phòng học. Khi thấy Vương Tử Quân thì Lật Tòng Ba dùng giọng cảm khái nói"

- Cậu Vương, thật sự đáng tiếc, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại phát sinh vấn đề sức khỏe như vậy?

Lật Tòng Ba nói lời này cũng không phải là qua loa, hắn thấy Vương Tử Quân căn bản là khá đáng tiếc, một cơ hội tốt như vậy đã bị một căn bệnh nhỏ xóa nhòa, quá đáng tiếc. Trước đó hắn cũng đau khổ cạnh tranh, thế nhưng lại căn bản không đủ điểm, bại trong tay người khác.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự cho Lật Tòng Ba, hắn cười khổ một tiếng nói:

- Anh Lạt, cuống họng không buông tha, tôi cũng không có biện pháp nào khác.

- Tôi thấy cậu vẫn nói rất tốt, nếu không thì nói với phụ đạo viên lấy phần danh sách kia lại cho mình?

Lật Tòng Ba nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói.

- Thôi bỏ đi, bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy rát họng, bác sĩ nói không nên nói quá lớn, còn phải tĩnh dưỡng mười ngày nữa.

Vương Tử Quân dùng giọng đáng tiếc nói:

- Nếu đứng trên bục cố gắng lên tiếng, không bằng không nói thì hay hơn.

Lật Tòng Ba thấy bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân, thế là chợt nhớ đến một câu chuyện vui trên bàn rượu: "Quan trường chính là hiệu triệu tất cả những con người phấn đấu làm quan, có một số việc cần phải học tập theo những người đàn ông đang làm người yêu mình thỏa mãn. Một là không khoe khoang thành tích của mình; hai là vào thời điểm mấu chốt cần phải chịu đựng giỏi; ba là phải giỏi công kích đối phương; bốn là phải ma xát để cho người ta cảm thấy khoái cảm; năm là thắng lợi cũng phải biết tiến lùi, phải biết khiêm nhường nhã nhặn!"

Khi đó Lật Tòng Ba nhớ rõ cả bàn rượu phải cười vang, bây giờ nghĩ lại thì thấy hình tượng đó giống như Vương Tử Quân. Trần Thành Hoa nhìn qua Vương Tử Quân, thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, thế là không khỏi cảm thấy có chút thoải mái.

Khi Vương Tử Quân trò chuyện với Lật Tòng Ba, ba người Trần Thành Hoa đi đến. Vẻ mặt Trần Thành Hoa khẽ động, trong lòng đầy cảm kích. Khi hắn định đi về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã nói:

- Anh Thành Hoa, anh phải mời tôi bữa cơm mới được, lúc này dạ dày đã đói đến mức co thắt rồi.

Trần Thành Hoa nhìn vẻ mặt đầy thẳng thắn chân thành của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy tất cả lời nói của mình sẽ như dư thừa. Hắn vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành nói:

- Tối nay chúng ta không say không về.

Mười giờ sáng, một bóng người quen thuộc được nhân viên công tác bao quanh đi vào trong phòng họp đã được chuẩn bị tốt. Khi thấy bóng người quen thuộc này, tiếng vỗ tay chợt vang lên nhiệt liệt.

Không ai tổ chức mọi người vỗ tay, cũng không ai dẫn đầu, mọi người đều tự giác hành động. Khi tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, một âm thanh quen thuộc với người trong nước chợt vang lên.

Tuy thủ trưởng phát biểu một giờ đồng hồ nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe rất chăm chú. Thủ trưởng yêu cầu các học viên trong ban huấn luyện tăng cường học tập, cần phải đẩy mạnh lòng nhiệt tình, sau này quay về địa phương và đơn vị vùi đầu vào công tác.

Cứ mười phút thì tiếng vỗ tay lại vang lên, những người ngồi nơi đây phần lớn là cán bộ cấp tỉnh, nhưng Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt từng người, cảm thấy ai cũng phấn chấn tinh thần.

Khi thủ trưởng kết thúc bài phát biểu, ba vị học viên bắt đầu tiến hành diễn thuyết báo cáo, người thứ nhất lên tiếng là vị bí thư tỉnh ủy duy nhất trong lớp.

Khi Vương Tử Quân lẳng lặng nghe vị bí thư tỉnh ủy kia lên tiếng, hắn thấy Vũ Tiểu Dương khẽ vẫy mình. Hắn có chút do dự, sau đó đi về phía Vũ Tiểu Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.