Dương Vân Binh là một trưởng phòng tài chính huyện Hồng Bắc, phần lớn thời gian cuộc sống của hắn là rất thoải mái, trong nhà có vợ hầu hạ, vào đơn vị có vài cô nhân viên cấp dưới xinh đẹp có thể hưởng dụng bất cứ lúc nào, thế cho nên có câu nói: Chỉ cần hồng kỳ trong nhà không ngã thì bên ngoài tha hồ bồng bềnh.
Nếu là những tên đàn ông khác có sắc tâm, nếu tạo ra cục diện nhiều em bên cạnh thì sợ rằng vợ ở nhà sẽ huyên náo đến mức gà chó không yên, bị vây đánh khắp nơi, nhưng Dương Vân Binh thì vẫn thông thoáng như thường.
Điều làm Dương Vân Binh đắc ý nhất chính là những cô gái kia đều rất tuyệt, dù những kẻ có ánh mắt cao vời thế nào cũng sẽ phục với câu nói đánh giá các cô nàng: Tiến có thể lên giường, lùi có thể xuống bếp, viết có thể thành số hiệu, luyện có thể thành Mị Nương. Đây cũng không phải là những thứ thích vờn hoa nghịch liễu có thể tùy tiện lấy được, tất cả đều có phẩm chất và hương vị riêng. Hơn nữa vài chục năm qua hắn vẫn bình an vô sự, cuộc sống thảnh thơi thoải mái.
Lẽ ra là một cán bộ đảng viên thì Dương Vân Binh không nên làm như vậy, thế cho nên đã từng có người thấy hắn không đúng, đã tố cáo hắn sống xa hoa lãng phí lên ủy ban kỷ luật. Ủy ban kỷ luật cũng thật sự ra tay làm phiền, bọn họ thành lập tổ chuyên án, hễ là những cô gái được nêu danh đều được gọi đến hỏi cung.
Nhưng những cô gái kia đều hào hùng nói, chồng mình là anh em với trưởng phòng Dương, đi gần một chút thì có sao? Thậm chí có cô còn tuyên bố, anh hỏi như vậy thì không sợ tôi tố ngược lại tội phỉ báng sao? Theo tôi thấy các anh chính là ghen ghét quá mức mà sinh tật, sinh sự không đâu, cố gắng hãm hại người khác. Điều này làm cho đám đồng chí ủy ban kỷ luật đỏ mặt, khổ nỏi không tìm được chứng cứ rõ ràng, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
Trưởng phòng Dương Vân Binh có một tên lái xe, cứ mỗi lần tên này thấy trưởng phòng đến địa điểm đen thì cũng không nói nhiều mà vứt lại một câu: “Tôi đi tản bộ”, sau đó nhanh chóng chạy đi. Thậm chí có người đồn đãi, mùa đông từng thấy tên lái xe kia run rẩy đi tản bộ. Tất nhiên mọi chuyện cũng có cái giá của nó, theo tin tức truyền ra, tiền sửa chữa bảo dưỡng xe của trưởng phòng tài chính hằng năm đều lớn hơn kinh phí sửa xe của tất cả cơ quan trong huyện.
Dương Vân Binh trước kia là “đại ca”, “đại ca” là tiếng bản địa, ý nói là vai vế nhỏ. Hắn là người vùng ngoại thành huyện thành, thôn ngoại ô cũng phát triển nông công thương, đủ mọi hạng người hỗn tạp, không giống như những nông thôn đơn thuần. Dương Vân gia trong thôn có chừng năm ngàn người, đây là nơi phong thủy cực kỳ quái dị, là nơi thường sinh ra nhân tài, có vài vị lãnh đạo trong huyện xuất thân từ thôn này, nhưng chỉ có mình Dương Vân Binh là có quan hệ với Dương Vân gia mà thôi.
Những năm này dựa vào chút quan hệ như vậy mà Dương Vân Binh cũng phát triển rất tốt, xuân phong đắc ý, từ một tên trưởng ban tài chính xã một đường thăng chức, trước khi lãnh đạo về hưu còn đẩy hắn lên làm trưởng phòng tài chính huyện. Lãnh đạo tuy về hưu nhưng hắn vẫn nhận lấy những mối quan hệ đó để phát huy đến cực hạn, thế là những năm qua đã tạo nên một mạng nhện quan hệ ở trong huyện.
Làm quan vì cái gì?
Dương Vân Binh thấy vì quyền lực cũng được, tiền tài cũng được, nhưng cái ai cũng cần chính là sung sướng.
Nhưng lúc này Dương Vân Binh cũng không có tâm tư ngồi lên chiếc ghế dựa được đưa về từ thủ đô, hắn giống như kiến bò chảo nóng, liên tục đi tới đi lui nôn nóng bất an trong phòng làm việc.
Sau khi tan họp, Dương Vân Binh muốn đến tìm hai vị lãnh đạo trong huyện và đều bị từ chối nhã nhặn, thế là trái tim như bị đâm. Trước kia với danh tiếng trưởng phòng tài chính của hắn, hai vị lãnh đạo nào có ai không tươi cười đón chào? Thậm chí ngày giỗ của ông nội hắn thì hai vị lãnh đạo cũng tự mình đi đến thăm hỏi.
- Trưởng phòng Dương, chỗ này cần chữ ký của anh.
Chủ nhiệm văn phòng của phòng tài chính cung kính đưa đến cho Dương Vân Binh một văn kiện.
Vị chủ nhiệm văn phòng này cũng không thể xem thường, cũng không phải là bất kỳ một vị cấp phó nào trong phòng tài chính cũng có thể động vào. Trước kia khi phân công ban ngành thì Dương Vân Binh có chút cân não, hắn thấy chức vị chủ nhiệm văn phòng của phòng tài chính quan trọng hơn các vị trí phó phòng rất nhiều, vì nếu chủ nhiệm văn phòng có năng lực mạnh sẽ giảm bớt nhiều việc cho chính hắn. Lớn có thể xử lý mâu thuẫn, nhỏ có thể thay anh uống rượu, dùng tốt thì sinh ra hiệu quả cực mạnh.
Vì thế mà Dương Vân Binh cho Học Nghiêm làm chủ nhiệm văn phòng cũng đã trải qua suy xét cực kỳ thận trọng. Học Nghiêm là người tám mặt lung linh, hơn nữa còn có nhiều bản viết tay vượt qua thử thách, lại có trình độ uống rượu cao vời, làm chủ nhiệm văn phòng là cực kỳ phù hợp.
Sau khi Học Nghiêm này trở thành chủ nhiệm văn phòng của phòng tài chính thì cũng thực hiện sách lược báo đáp ân huệ, làm cho cả cơ quan phối hợp và vận chuyển cực kỳ tự nhiên, giảm đi nhiều việc vặt cho Dương Vân Binh. Trừ khi có những văn bản cần tự tay Dương Vân Binh ký tên, nếu không thì Học Nghiêm sẽ làm hết những chuyện vặt khác, hơn nữa làm rất tốt. Tất nhiên Dương Vân Binh cũng biết rõ điều này, vì thế Học Nghiêm có việc gì có thể báo cáo bất cứ lúc nào, thậm chí trưởng phòng đang nằm trên người gái cũng có thể đến quấy rầy.
Nếu như là dĩ vãng thì trưởng phòng Dương tỏ ra có phong thái để nhận lấy văn kiện, sau đó cầm lấy bút ký tên, sẽ viết hai chữ “đồng ý” như rồng bay phượng múa.
Đáng tiếc hôm nay tâm tình của trưởng phòng Dương rất khó chịu, nào có hào hứng như ngày thường? Thấy Học Nghiêm đi vào mà không gõ cửa, thế là trong lòng có chút căm tức, hắn tức giận mắng:
- Đi ra ngoài.
Chủ nhiệm văn phòng Học Nghiêm chợt cảm thấy lắp bắp kinh ngạc, hắn nhanh chóng ý thức được tâm tình của trưởng phòng không tốt, thế cho nên cũng không nói hai lời mà đóng cửa lui ra.
- Này, Học Nghiêm, quay lại đi. Tôi còn chưa nói xong, ai bảo cậu đi ra nhanh như vậy? Thứ gì cần tôi ký tên vậy?
Dương Vân Binh trầm ngâm một lát, sau đó hô lên với bên ngoài.
- Trưởng phòng Dương, đây là khoản dự toán “di dời” của xã Tây Hà Tử vào tháng này.
Chủ nhiệm Học dùng giọng chuyên chú nói:
- Con của đồng chí trưởng ban Tạ Nhị Thuận bị bệnh, cậu ấy nhờ tôi đến xin chữ ký của anh.
Chủ nhiệm Học Nghiêm vội vàng đặt văn kiện lên bàn trước mặt trưởng phòng Dương, mà Dương Vân Binh cũng không nói nhiều, lật văn kiện xem ngay, sau đó viết lên hai chữ “đồng ý” thật lớn.
- Học Nghiêm, sau này hễ là những gì liên quan đến xã Tây Hà Tử đều cho Tạ Nhị Thuận trực tiếp nắm bắt và xử lý, có chữ ký của tôi thì nhanh chóng làm ngay lập tức.
Trưởng phòng Dương thu bút lại rồi dặn dò.
- Vâng, tôi nhớ kỹ rồi, trưởng phòng Dương!
Chủ nhiệm Học Nghiêm dừng lại một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Dương, trưởng phòng Liêu và trưởng phòng Triệu đều đã đi đến huyện ủy.
Nếu là ngày thường thì loại báo này sẽ bị Dương Vân Binh bỏ qua, bây giờ hắn lại thầm oán giận, thầm mắng một câu chó má. Chính mình vừa bị mắng, bây giờ đám khốn kiếp các người đã đi tranh thủ, muốn đi chủ động báo cáo với lãnh đạo sao? Không phải muốn gây rối à? Chẳng lẽ các người muốn ép chết ông?