Vương Tử Quân thật sự cảm thấy người đàn ông kia có chút lạ lẫm, thế nhưng Lý Quý Niên lại mỉm cười tiến lên nghênh đón:
- Cục trưởng Triệu, anh có thời gian cũng nên đến thành phố La Nam kiểm tra công tác mới được, có phải là anh chê thành phố La Nam không đủ
nhiệt tình, không có đủ trà cho anh uống không?
Người đàn ông kia cười nói:
- Thành phố La Nam của các anh quá lợi hại, tôi cũng không dám đi, nhưng anh Hà bên kia thật sự khá tốt.
Vẻ mặt Lý Quý Niên vẫn không biến đổi, hắn cười ha hả. Hắn tất nhiên
hiểu rõ anh Hà trong lời nói của người đàn ông kia là ai, nhưng lúc này
có mặt Vương Tử Quân, hắn cũng không tiếp tục đề tài này.
Vương Tử Quân cũng nghe ra ý nghĩa lời nói của cục trưởng Triệu, dù là
ai cũng có quan hệ, Hà Tiến Chung là người công tác trong hệ thống công
an nhiều năm, nếu như không có người trên tỉnh tiếp lời, như vậy mới
thật sự là kỳ quái.
- Bí thư Vương, vị này chính là cục trưởng Triệu Quân Hạo cục công an tỉnh.
Lý Quý Niên chỉ về phía cục trưởng Triệu rồi giới thiệu với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng hiểu rõ tình huống của cục công an tỉnh, dù hắn
không có kết giao với cục trưởng cục công an tỉnh, thế nhưng cũng biết
cục trưởng không phải họ Triệu. Như vậy rõ ràng Triệu Quân Hạo này chỉ
là một trong số các vị phó cục trưởng mà thôi.
Sau khi nghe thấy Lý Quý Niên giới thiệu mình thì Vương Tử Quân vươn tay nhiệt tình nói:
- Chào cục trưởng Triệu, chào mừng anh sau này thường xuyên đến thành phố La Nam kiểm tra công tác.
Triệu Quân Hạo phản ứng cũng rất nhanh, hắn dùng sức bắt tay Vương Tử Quân rồi nói:
- Bí thư Vương, cảm ơn lời mời thịnh tình của anh, chỉ cần có thời gian thì tôi sẽ nhất định đến quấy rầy.
Ba người nói chuyện với nhau rồi đi đến cửa phòng họp, khi đánh giấu
đơn giản thì ba người đi về phía ghế. Lý Quý Niên nhìn hình bóng của
Triệu Quân Hạo, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, cục công an tỉnh luôn giúp đỡ nhiệt tình với công tác của thành phố La Nam chúng ta.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu không nói gì thêm, Lý Quý Niên chỉ nói một
câu như thường, thế nhưng ý nghĩa của nó lại quá rõ ràng, Hà Tiến Chung
có quan hệ rất sâu trong hệ thống công an.
Khi Vương Tử Quân
và Lý Quý Niên ngồi xuống vị trí của thành phố La Nam, phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Trần Mẫn Hòa cất bước đi đến vị trí của hai người.
- Chào bí thư Vương, chủ tịch Lý.
Trần Mẫn Hòa cũng xem như là một phó thư ký trưởng có tư cách ở văn
phòng tỉnh ủy, tuy lâu nay mãi không được đề bạt thế nhưng lại là người
đức cao vọng trọng trong văn phòng tỉnh ủy, người khác đều nể mặt hắn.
Khi Vương Tử Quân còn công tác ở tỉnh đoàn cũng từng có tiếp xúc với
Trần Mẫn Hòa, lúc này thấy Trần Mẫn Hòa đi đến thì cười nói:
- Thư ký trưởng Trần, ngài đại giá quang lâm, có phải là muốn sắp xếp cho chúng tôi không?
Trần Mẫn Hòa bắt tay với Vương Tử Quân và Lý Quý Niên, sau đó hắn khẽ nói:
- Bí thư Vương, vừa rồi bí thư Nhất Phong có chỉ thị, nói là muốn cho
thành phố phát triển kinh tế nhanh nhất và chậm nhất đi lên phát biểu
vài lời.
Trần Mẫn Hòa dù không nói ra đó là hai thành phố
nào, thế nhưng Vương Tử Quân và Lý Quý Niên lại hiểu rất rõ. Nếu nói về
phát triển chậm nhất thì thành phố La Nam không chạy thoát đi đâu được.
Trần Mẫn Hòa nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân và Lý Quý Niên, hắn nói tiếp:
- Dựa vào con số thống kê của tháng này, tỉnh chúng ta giảm xuống hai
vị trí, điều này làm cho bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch đều nổi
giận.
Vương Tử Quân và Lý Quý Niên ngoài việc gật đầu thì còn biết nói gì hơn với những lời của thư ký trưởng Trần Mẫn Hòa? Bọn họ
cũng hiểu Hào Nhất Phong sở dĩ làm như vậy chính là muốn thông qua lời
phát biểu của hai thành phố kia để tiến hành thúc giục các nơi đẩy mạnh
phát triển kinh tế.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy đây cũng không phải là thứ gì làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, đặc biệt là đối với
thành phố xếp hạng cuối cùng.
Trần Mẫn Hòa nói hai câu rồi rời đi, hắn là người thông minh, biết rõ lúc này nên đi xa một chút thì hay hơn.
Lý Quý Niên nhìn Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm một chút rồi duỗi hai tay nói:
- Bí thư Vương, hôm nay dù có thay đổi chút ít, thế nhưng tôi cũng đã
từng trải qua vài sự kiện giống như thế này, thế nên chút nữa cứ để tôi
lên báo cáo.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Lý Quý Niên, hắn trầm giọng nói:
- Cứ để đấy cho tôi, phía bên kia có lẽ sẽ là bí thư lên đài, chúng ta ở bên này cũng không thể nào yếu thế hơn được.
Khi hai người đang nói chuyện thì phòng họp vốn có chút ồn ào chợt yên
tĩnh trở lại, Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khắp bốn phía, chợt thấy nhóm
lãnh đạo Hào Nhất Phong lúc này đã lục tục tiến lên đài.
Hào
Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy, lão ưỡn ngực đi đầu, Thạch Kiên Quân đi
bên cạnh Hào Nhất Phong, nói chuyện với Hào Nhất Phong với gương mặt
tươi cười, bộ dạng rất thân mật.
Hội nghị lần này có quy cách không thấp, chủ trì hội nghị chính là phó chủ tịch thường vụ tỉnh
Trương Đông Viễn. Trương Đông Viễn đơn giản tuyên bố nội dung và ý nghĩa của hội nghị, sau đó chủ tịch Thạch Kiên Quân bắt đầu đứng lên phát
biểu.
Bài phát biểu của Thạch Kiên Quân quy nạp lại thì có ba điểm, thứ
nhất là tổng kết thành tích trong công tác kinh tế của toàn tỉnh trong
thời gian qua; thứ hai chính là nói rõ những tồn tại khó khăn và khiêu
chiến trong công tác phát triển kinh tế; thứ ba chính là yêu cầu các nơi khắc phục khó khăn, tìm ra phương hướng mới, xúc tiến và thúc đẩy kinh
tế toàn tỉnh tiến lên bậc thang và giai đoạn mới.
Khi Thạch
Kiên Quân phát biểu thì Vương Tử Quân chợt thấy có người dùng bút chọc
vào người mình, hắn quay đầu thì thấy một tờ giấy được đưa vào trong
tay. Hắn cúi đầu xem xét, chợt thấy bên trong tờ giấy là danh sách thành phố sắp xếp theo tốc độ phát triển kinh tế.
Vương Tử Quân không quay đầu nhìn lại, hắn nhìn vào bản danh sách, hắn thấy vị trí trên cùng chính là thành phố Đông Bộ.
"Thành phố Đông Bộ!"
Vương Tử Quân nhìn mà không khỏi sinh ra cảm giác khổ sở, hắn công tác
giằng co hai năm ở thành phố Đông Bộ, khi chuẩn bị hưởng thụ thành quả
do chính mình tạo ra thì lại bị điều đến làm bí thư thành phố La Nam.
Tuy Vương Tử Quân không biết là ai đưa tờ giấy cho mình, thế nhưng
Vương Tử Quân trực tiếp xé nát tờ giấy. Khi hắn ném những mảnh vụn xuống đất thì tiếng vỗ tay vang lên trong phòng.
Vương Tử Quân vỗ
tay theo bản năng, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thì ra là Thạch Kiên
Quân đã nói xong. Chủ trì hội nghị là Trương Đông Viễn tiến lên nói hai
câu theo thông lệ, sau đó lão trầm giọng nói:
- Lúc này bắt đầu
chương trình thứ hai của hội nghị, mời đồng chí bí thư thị ủy thành phố
Đông Bộ Nguyễn Chấn Nhạc tiến lên phát biểu vài lời.
Tuy cục
thống kê không cho ra con số thông báo, thế nhưng dù là căn cứ vào lời
phát biểu của Thạch Kiên Quân hay nhận được thông tin từ các nguồn khác, đại bộ phận mọi người đều biết thành phố Đông Bộ có tốc độ phát triển
kinh tế mạnh nhất, dẫn đầu toàn tỉnh. Nguyễn Chấn Nhạc lần này lên tiếng tất nhiên sẽ tiếp nhận ban thưởng của đảng ủy chính quyền tỉnh.
Nguyễn Chấn Nhạc ăn mặc rất chất phác nhưng lại có khí độ rất bất phàm, hắn đi lại cực kỳ thản nhiên trước mặt các vị lãnh đạo tỉnh ủy. Sau khi tiến lên đài chủ tịch, hắn khẽ gõ micro rồi trầm giọng nói:
-
Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, hôm nay tôi cảm tạ lãnh đạo
tỉnh đã cho tôi cơ hội lên tiếng, tôi cảm thấy rất vinh hạnh...
- Bí thư Vương, nếu ngài không đến thành phố La Nam, như vậy lúc này người phát biểu bên trên chính là ngài.
Lý Quý Niên nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ cười cười mà không mở miệng, hắn chăm chú nghe lời
phát biểu của đối phương. Sau khi nói vài lời khách sáo thì Nguyễn Chấn
Nhạc chợt thay đổi chủ đề:
- Nói thật, lần này tôi có thể đứng
lên đây phát biểu, tôi còn cần phải cảm tạ một người. Tuy anh ấy đã rời
khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng chúng tôi vĩnh viễn không thể quên
những cống hiến của anh ấy cho sự phát triển kinh tế của thành phố Đông
Bộ.
Nguyễn Chấn Nhạc nói ra câu này làm cho rất nhiều người
hiểu ra vấn đề, tất nhiên những người ngồi đây đều hiểu rõ Nguyễn Chấn
Nhạc đang nói đến ai, càng hiểu Nguyễn Chấn Nhạc muốn cảm tạ ai. Tuy đây là sự thật, thế nhưng dù là ai cũng không ngờ Nguyễn Chấn Nhạc lại nói
ra những lời như vậy.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt của Nguyễn Chấn Nhạc, hắn thật lòng bội phục thủ đoạn của đối phương thêm một
phần. Chiêu thức này của Nguyễn Chấn Nhạc rất hay, không những biểu hiện lòng chân thành của mình, còn bịt kín tất cả những lời nói không hay
của kẻ khác.
- Tiền nhân trồng cây hậu nhân thừa hưởng, lúc
này ban ngành thành phố Đông Bộ chúng tôi không những muốn thừa hưởng,
còn muốn khai thác phát triển thật mạnh, cố gắng đổi mới, từ một cây đại thụ biến thành một cánh rừng tươi tốt trên phương diện phát triển kinh
tế...
Nguyễn Chấn Nhạc nói năm phút đồng hồ, trong thời gian đó
dù là người bất mãn với hắn cũng không khỏi tỏ vẻ tán thưởng, tất nhiên
hắn biểu hiện quá mức hoàn mỹ. Hắn không những biểu hiện phong thái của
mình, vừa khiêm tốn vừa biểu hiện khí phách của riêng mình.
Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm khi Nguyễn Chấn Nhạc kết thúc bài phát biểu
và đi xuống dưới đài. Phó chủ tịch thường vụ Trương Đông Viễn tiến lên
nói ra chương trình thứ ba của hội nghị, cũng chính là Vương Tử Quân
tiến lên phát biểu vài lời.
Sau khi gật đầu với Lý Quý Niên, Vương Tử Quân cất bước lên đài. Hắn đưa mắt nhìn mọi người bên dưới, sau đó cười cười nói:
- Cảm tạ lãnh đạo tỉnh đã cho tôi cơ hội lên tiếng ngày hôm nay, tôi có thể đứng ở chỗ này, tôi thật sự cảm thấy vinh hạnh, càng cảm thấy trọng trách nặng nề trên vai mình...
- Thành phố La Nam chúng tôi
tuy tồn tại nhiều khó khăn, thế nhưng cán bộ thành phố La Nam chúng tôi
tự tin có thể tạo ra con đường phát triển kinh tế của riêng mình, chúng
tôi có lòng tin thay đổi bộ mặt thành phố La Nam, có lòng tin xác lập vị trí của thành phố La Nam trong tỉnh Sơn Nam...
Vương Tử Quân kết thúc bài phát biểu của mình bằng bốn câu nói đầy tự tịn, giống như biến tình huống tiến lên nhận lời phê bình trở thành lời tuyên thệ trước khi xuất quân. Không, phải nói là một bài diễn thuyết của Vương Tử Quân
trước khi xuất quân. Tuy bây giờ Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam,
thế nhưng cũng không ai có thể đem tình huống kinh tế yếu kém của La Nam ném lên người Vương Tử Quân. Dù sao thì hắn mới đến nhận chức chưa được bao lâu, dù anh có là thần tiên cũng không thể thay đổi tất cả chỉ
trong thời gian ngắn như vậy được.
Nguyễn Chấn Nhạc quay lại
vị trí của mình, hắn bắt đầu chăm chú lắng nghe lời nói của Vương Tử
Quân. Hắn thi thoảng còn cúi đầu ghi chép, đến khi Vương Tử Quân tỏ thái độ xong thì lại là người vỗ tay đầu tiên.
Chúc Vu Bình ngồi
bên cạnh Nguyễn Chấn Nhạc cũng vỗ tay rất mạnh, thế nhưng trong lòng hắn lại rất không yên. Tuy lời nói của Vương Tử Quân làm hắn cảm thấy rất
phấn chấn, nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ thành phố La Nam muốn đạt
được những kết quả như lời nói của Vương Tử Quân thì còn phải đi đường
xa, hơn nữa còn mất rất nhiều thời gian.
Một khi đứng trên
hội nghị này phát biểu thì căn bản sẽ khó thể thu hồi lời nói, nếu một
hai năm sau thành phố La Nam phát triển khởi sắc thì không có vấn đề,
nếu không sẽ là đả kích không nhỏ với Vương Tử Quân.
- Khẩu
khí rất lớn, cho rằng có thể làm ra chút thành tích ở thành phố Đông Bộ
thì lên mặt sao? Không biết thành phố La Nam là địa phương nào à? Đúng
là thanh niên, thật sự không biết trời cao đất rộng.
Khi Chúc Vu
Bình đang lo lắng cho Vương Tử Quân thì chợt nghe thấy có người trầm
giọng nói. Hắn quay đầu nhìn sang, thấy có người ở vị trí của thành phố
Tam Hồ đang lên tiếng.
Dù Chúc Vu Bình thật sự rất bất mãn
với lời nói của đối phương, thế nhưng lúc này không phải thời điểm so
đo. Khi hắn quay đầu lại thì một tràng vỗ tay vang lên, bí thư tỉnh ủy
Hào Nhất Phong bắt đầu phát biểu ý kiến.
Hào Nhất Phong cũng
không phát biểu dông dài, trung tâm của bài phát biểu chính là nắm chặt
phát triển kinh tế. Trong lúc nói chuyện bí thư Hào cũng không quên tán
dương các thành phố phát triển mạnh mẽ, lại tiến hành thúc giục các
thành phố rớt lại phía sau.
- Điều kiện khách quan luôn tồn
tại, nhưng tính năng động chủ quan của con người cũng không phải là như
vậy, chúng ta cần phải nhập gia tùy tục, không chờ đợi không dựa dẫm,
toàn tâm toàn ý mưu cầu phát triển...
Chưa đến một giờ thì
Trương Đông Viễn tuyên bố kết thúc hội nghị. Sau khi từ hội trường đi ra thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua,
sau đó cười nói:
- Chào anh, tôi là Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương, bí thư Lưu mời anh đến phòng làm việc một chuyến.
Đầu dây điện thoại bên kia vang lên một giọng nói cực kỳ khách khí.
Vương Tử Quân nói một tiếng tôi sẽ đến rồi cúp điện thoại. Sau khi
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn quay dang Lý Quý Niên ở bên cạnh rồi
cười nói:
- Chủ tịch Lý, bí thư Lưu triệu kiến tôi, lúc này tôi đi trước.
- Bí thư Vương.
Khi Vương Tử Quân xoay người muốn bỏ đi thì chợt nghe thấy có người
gọi, hắn vô thức nhìn lại, chợt thấy Nguyễn Chấn Nhạc đứng cách đó không xa đang nở nụ cười đi về phía bên này.
Vương Tử Quân cũng
không có quá nhiều hảo cảm với Nguyễn Chấn Nhạc, dù sao đối phương ở
thành phố Đông Bộ cũng cho ra những động tác xa lánh bộ hạ của mình.
Nhưng dù hắn không có hảo cảm với đối phương thì cũng phải biểu hiện
giống như bình thường, vì thế hắn cũng nở nụ cười tiến lênh nghênh đón
Nguyễn Chấn Nhạc.
Hai người bắt tay nhau rất ăn ý, Nguyễn Chấn Nhạc chợt dùng tay đẩy kính lên dùng giọng chân thành thắm thiết nói:
- Bí thư Vương, trưa nay anh có thời gian rảnh không? Chúng ta tìm một
chỗ nào đó tâm sự một chút nhé? Cũng xem như để tôi nói lời cảm tạ với
anh.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không có chút mất tự nhiên
của Nguyễn Chấn Nhạc, trong lòng thật sự bội phục khả năng tu dưỡng của
đối phương. Vì sự kiện hạng mục đường sắt Mân Cô rõ ràng là hai người đã thể hiện thủ đoạn của mình trong tỉnh Sơn Nam.
- Cám ơn thư
ký Nguyễn, tôi đây đã có hẹn trước với người khác. Anh xem hay là thế
này, đợi lần sau có cơ hội tôi sẽ cho ra lời mời, có được không?
Vương Tử Quân nở nụ cười xin lỗi nói với Nguyễn Chấn Nhạc.