Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1226: Chương 1226: Tình cảm không phải níu kéo.




Thân trong quan trường xử lý tốt quan hệ với người khác chính là một môn học vấn cao độ, người địa vị thấp thường cố gắng kết giao với người có vị trí cao, như vậy gọi là trèo lên cao. Nếu trèo cao thì căn bản có một chút lý lẽ đại nhân không so đo tiểu nhân, dù cho người tuyến dưới làm sai thì cũng có thể hiểu được. Vì vậy mà người tuyến dưới cố gắng tìm quan hệ, cố gắng vì tương lai phát triển của mình. Nhưng Hàn Điền Thịnh thì khác hẳn, người này chú trọng tình cảm, giữa hắn và Vương Quang Vinh căn bản không có cảm giác trèo quan hệ, chỉ là tình cảm mà thôi.

Phần tình cảm này phải nói thế nào? Người ta ở cách xa ngàn dặm nể mặt mình, như vậy anh cũng phải làm theo trình tự, cũng phải nể mặt đối phương. Thế cho nên thừa dịp người ta về quê, mọi người cùng nhau ngồi một bàn dùng cơm, đây là một cơ hội cực kỳ thích hợp kéo gần cảm tình.

Thành Nguyệt Phiêu căn bản rất muốn trò chuyện thêm với Bao Văn Cương, thế nhưng Bao Văn Cương căn bản là người thông minh, thân phận thư ký làm cho hắn phải giữ mình và cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, cũng không vì một người phụ nữ mà làm trễ nãi chuyện chính sự của mình.

Có một câu nói thế này, nếu thường xuyên dùng cơm với lãnh đạo thì căn bản thăng quan chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi; thường xuyên ăn cơm với nhàu giàu thì tài nguyên sẽ đến sớm hay muộn mà thôi; thường xuyên ăn cơm với người khác phái thì căn bản sớm hư thận. Bao Văn Cương ngồi lên vị trí này căn bản là không dễ dàng gì, nếu có cơ hội tốt thì nhất định sẽ cố gắng tranh thủ cho mình. Hắn nghĩ đến đây và thầm cho ra quyết định, hắn phất phất tay với người phụ nữ có lực sát thương rất lớn với mình là Thành Nguyệt Phiêu, sau đó nhanh chóng theo cầu thang đi xuống bên dưới.

- Thư ký trưởng, chủ tịch nói tôi đi xuống xem khách quý đã đến hay chưa.. Bao Văn Cương đi xuống bên dưới, hắn thấy thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là Liên Đức Tài, sau đó khẽ đi đến bên cạnh Liên Đức Tài rồi nói.

Liên Đức Tài là người không quá cao nhưng lại làm cho người ta sinh ra cảm giác chắc nịch ổn định. Dựa theo lời nói của một số người thì thư ký trưởng Liên căn bản chưa từng làm ra những chuyện gì yếu kém, cũng chưa từng có chuyện gì không may. Lúc này Liên Đức Tài nhìn Bao Văn Cương rồi cười nói: - Sắp đến giờ rồi, thư ký trưởng Vương có lẽ cũng sắp đến rồi.

Trước khi Bao Văn Cương làm thư ký cho Hàn Điền Thịnh thì công tác ở trong phòng tài chính, khi chủ tịch Hàn Điền Thịnh tìm thư ký, không biết có chuyện gì xảy ra mà vị trí thư ký kia rơi lên đầu hắn.

Tất nhiên Bao Văn Cương sẽ tận tâm tận lực vì công tác của mình, cố gắng xử lý tốt mối quan hệ với Hàn Điền Thịnh, cũng không quên kéo quan hệ với thư ký trưởng Liên Đức Tài. Hắn tin tưởng thông qua sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình, tương lai sẽ có một ngày hắn được đẩy ra bên ngoài, căn bản sẽ có bước phát triển mới.

Bao Văn Cương biết rõ Liên Đức Tài là người nghiện thuốc, hắn nhanh chóng mời thuốc lãnh đạo rồi mới cười nói: - Thư ký trưởng, ngài là cán bộ lão thành của văn phòng tỉnh ủy, ngài căn bản quen thuộc với thư ký trưởng Vương chứ?

- À, tôi cũng xem như có quen biết với thư ký trưởng, năm xưa khi thư ký trưởng lần đầu tiên đến nhận công tác ở tỉnh ủy, tôi là người sắp xếp phòng làm việc cho lãnh đạo. Liên Đức Tài nói đến đây thì ánh mắt chợt lóe lên: - Thư ký trưởng căn bản không có kiểu cách nhà quan, căn bản rất bình dị gần gũi.

Bao Văn Cương nghe Liên Đức Tài nói như vậy thì tất nhiên muốn mở miệng nịnh nọt vài câu, công phu nịnh hót của hắn căn bản không phải bình thường, thế cho nên liên tục làm cho Liên Đức Tài phải cười lớn.

- Văn Cương, thư ký trưởng có nhiều điểm lợi hại, thế nhưng có một phương diện làm cho người ta phải bội phục, thậm chí ngay cả bí thư Lâm cũng phải bội phục không thôi. Liên Đức Tài vứt tàn thuốc trong tay rồi cười hì hì nói với Bao Văn Cương.

Nếu nói trong số các vị bí thư tỉnh ủy Chiết Giang làm cho người ta cảm thấy bội phục nhất rõ ràng là Lâm Trạch Viễn. Trong những năm Lâm Trạch Viễn công tác ở tỉnh Chiết Giang, trong tỉnh Chiết Giang liên tục có chuyện tốt, thành tích nổi bật, thanh danh rất mạnh, rất nhiều người khi nhắc đến Lâm Trạch Viễn thì không khỏi nhấc ngón tay cái lên khen thưởng.

Hơn nữa khi mà địa vị của Lâm Trạch Viễn càng ngày càng tăng tiến, rất nhiều người cảm thấy vẻ vang vì năm xưa có tiếp xúc với bí thư Lâm. Bây giờ nghe nói Vương Quang Vinh có một phương diện làm cho Lâm Trạch Viễn phải bội phục, điều này không khỏi làm cho Bao Văn Cương cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ.

- Thư ký trưởng, ngài nói đến phương diện nào? Nếu như có thể học tập, tôi nhất định sẽ học tập theo lãnh đạo. Bao Văn Cương rất tình nguyện hạ mình làm một học sinh tiểu học trước mặt Liên Đức Tài, vẻ mặt ngây thơ, lại chăm chỉ hiếu học.

Nhưng khi Bao Văn Cương vừa nói ra điều này thì thấy trên mặt Liên Đức Tài lộ ra nụ cười kỳ quái, nụ cười này càng làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc, thế nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì căn bản hắn không nói sai điều gì.

Khi Bao Văn Cương cảm thấy cực kỳ khó hiểu thì một chiếc xe màu đen chậm rãi chạy đến, khi chiếc Audi kia dừng lại thì Liên Đức Tài nhanh chóng nói một câu "đã đến rồi", sau đó tiến lên nghênh đón.

Khi hai người Liên Đức Tài tiến lên nghênh đón, xe dừng lại ở cửa khách sạn, một người trẻ tuổi nhanh chóng đi xuống từ ghế lái phụ, sau đó mở cửa xe phía bên phải ra.

Động tác của người thanh niên kia căn bản rất nhanh, thế nhưng Bao Văn Cương cảm thấy động tác là khá căng cứng, đặc biệt là khi mở xe thì có vài phần thiếu sót, căn bản không dùng tay che trần xe, căn bản là không tốt.

Xem ra vị cán bộ kia còn chưa có đủ kinh nghiệm phục vụ lãnh đạo.

Bao Văn Cương thầm cảm khái, lúc này một người đàn ông trung niên đi ra khỏi xe, Liên Đức Tài nhanh chóng tiến lên vươn hai tay nói: - Chào chủ tịch Vương.

Chủ tịch Vương có lẽ là Vương Quang Vinh, Bao Văn Cương biết mình không có tư cách chủ động bắt tay với người ta, thế cho nên lặng lẽ đứng sang một bên, chờ tiến lên cùng với Liên Đức Tài.

Vương Quang Vinh căn bản rất quen thuộc với Liên Đức Tài, sau khi bắt tay Liên Đức Tài thì cười nói: - Anh Liên, đã lâu rồi chúng ta chưa gặp nhau, anh xem ra có hơi mập, có thể thấy khí hậu Chiết Giang có tác dụng tốt như thế nào cho sức khỏe con người.

Khi hai người đang nói cười vui vẻ với nhau, Vương Giải Phóng đi tới từ phía bên cạnh. Khi Liên Đức Tài chào hỏi Vương Giải Phóng, Bao Văn Cương cảm thấy đã đến lúc nên đi vào trong khách sạn.

Nhưng khi Bao Văn Cương chuẩn bị bước đi, chợt thấy Liên Đức Tài duỗi hai tay với người đàn ông trẻ tuổi phía bên kia, sau khi bắt chặt tay thì dùng lực lắc vài cái nói: - Trưởng phòng Vương, đã sớm nghe nói về đại danh của ngài, sau này kính mong ngài phê bình chỉ bảo nhiều hơn.

"Trưởng phòng Vương? Đây là..." Bao Văn Cương là người theo sát bên cạnh lãnh đạo, hắn căn bản là người cực kỳ linh thông tin tức. Sau khi nghe Liên Đức Tài chào hỏi thì hắn chợt biết người kia là ai. Đó là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Nam Giang tên là Vương Tử Quân, không ngờ đối phương còn trẻ như vậy.

Bao Văn Cương cũng biết rõ vài phần về Vương gia, hắn biết Vương gia còn có một vị lãnh đạo trẻ tuổi, chỉ là người kia căn bản không lớn tuổi hơn hắn, không phải có chút quá đáng sao?

Chính mình còn cảm thấy động tác của người ta căn bản là rất gò bó, nhưng đến cấp bậc của người ta thì căn bản sẽ chủ động mở cửa xe sao? Có lẽ Vương Tử Quân chính là một nhân tố quan trọng để lãnh đạo của mình mời cơm Vương Quang Vinh lần này.

Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không biết Bao Văn Cương ở bên cạnh đang nghĩ gì, hắn biết rõ vị trí của Liên Đức Tài ở bên cạnh Hàn Điền Thịnh là như thế nào, vì vậy khách khí bắt tay đối phương, lúc này mới theo đám người Vương Quang Vinh đi lên lầu.

Hàn Điền Thịnh đã đứng chờ sẵn bên ngoài lầu hai, khi thấy Vương Quang Vinh thì tiến lên đón chào từ rất xa. Hắn bắt tay Vương Quang Vinh rồi cười híp mắt nói: - Chủ tịch Vương, đã lâu rồi không gặp annh, lúc này nhìn anh căn bản là vẫn phúc khí như dĩ vãng.

Hàn Điền Thịnh có độ tuổi tương đồng với Vương Quang Vinh, thế nhưng trong quan trường gọi là anh cũng không có gì là sai. Vương Quang Vinh cười cười nói với Hàn Điền Thịnh: - Chủ tịch Hàn nói như vậy là phê bình tôi, tôi thừa nhận sai lầm, sau này nhất định sẽ thường xuyên đến báo cáo công tác với lãnh đạo.

Hai bên nói đùa vài câu, Hàn Điền Thịnh bắt tay Vương Giải Phóng, sau đó đưa mắt nhìn Vương Tử Quân: - Trưởng phòng Vương, anh chính là niềm kiêu ngạo của tỉnh Chiết Giang, người Chiết Giang đến tỉnh Nam Giang đều cảm thấy rất có thể diện, sau này kính mong trưởng phòng Vương giúp đỡ nhiều hơn ở phương diện đẩy mạnh xây dựng quê hương.

- Chủ tịch Hàn quá khách khí rồi, ngài trước kia là lãnh đạo của bố tôi, bây giờ là lãnh đạo của chú tôi, dù công hay tư thì cũng là lãnh đạo hai bên của tôi. Ngài có gì cần dặn dò thì cứ phân phó, cũng đừng xem tôi là người ngoài thì tốt rồi. Vương Tử Quân đưa mắt nhìn bộ dạng thân mật của Hàn Điền Thịnh, hắn mỉm cười nói.

Vương Tử Quân nói lời này làm cho gương mặt của Hàn Điền Thịnh cực kỳ hớn hở, nếu như là một người đàn ông trẻ tuổi bình thường nói như vậy thì hắn sẽ không thể nào vui vẻ, thế nhưng vị trí của Vương Tử Quân là quá chân thực, Vương Tử Quân thừa nhận hắn là lãnh đạo, như vậy không khác nào bôi son thiếp vàng lên mặt hắn.

Bên ngoài cũng không phải nơi nói chuyện, vì vậy Hàn Điền Thịnh nhiệt tình mời nhóm người Vương Quang Vinh vào phòng. Sau khi ngồi xuống phân chia chủ khách, Thành Nguyệt Phiêu chân thành đi đến mỉm cười xin chỉ thị xem có nên dâng thức ăn lên hay không.

- Tiểu Thành, lần này thư ký trưởng và trưởng phòng Vương về quê, cần phải chuẩn bị những món đặc sản, không nên quá lãng phí nhưng nhất định phải chú trọng hương vị, nhất định phải có sự đặc sắc. Hàn Điền Thịnh căn bản rất quen thuộc với Thành Nguyệt Phiêu, hắn mỉm cười phân phó.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xinh đẹp của Thành Nguyệt Phiêu, hắn thầm lắc đầu thế nhưng lại không nói lời nào.

Vì hai bên không có quan hệ xung đột về lợi ích, hơn nữa có quan hệ không tệ ở vài phương diện, thế cho nên bầu không khí dùng cơm lần này căn bản là rất tốt. Khi trò chuyện thì Hàn Điền Thịnh cũng không nói đến phương diện công tác, hắn nói về những khoảng thời gian Vương Quang Vinh còn công tác ở tỉnh Chiết Giang, cũng cho ra những lời khẳng định với cống hiến của Vương lão gia tử với Chiết Giang.

Vương Tử Quân ngồi dưới tay Vương Giải Phóng, trên cơ bản cũng không lên tiếng, nhiệm vụ của hắn ở nơi này chủ yếu là dùng cơm mà thôi. Nhưng hắn luôn quan sát Hàn Điền Thịnh, thầm suy nghĩ về mục đích đối phương mời người nhà mình dùng cơm.

Hai bên đang ôn lại chuyện cũ với nhau, thế nhưng đây không phải là mục đích chủ yếu. Vào thời điểm này thì Vương Tử Quân không tin Hàn Điền Thịnh căn bản không biết điều gì.

- Chủ tịch Vương, năm xưa chúng ta đi theo bí thư Lâm xây dựng và kiến thiết tỉnh Chiết Giang, có thể nói đó là thời điểm vui sướng nhất của tôi. Trước kia chưa ngồi lên vị trí này thì chưa biết vấn đề, bây giờ ngồi lên và cảm thấy căn bản là rất có áp lực. Hàn Điền Thịnh buông ly rượu trong tay xuống rồi mở miệng nói lời cảm khái, sau đó lại nhìn Vương Quang Vinh rồi hỏi: - Bí thư Lâm có khỏe không?

Có khỏe không? Đây là một câu hỏi thăm ân cần rất bình thường, thế nhưng nó được nói ra từ miệng của Hàn Điền Thịnh thì căn bản không giống như bình thường. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cười tủm tỉm của Hàn Điền Thịnh, hắn nhìn thoáng qua Vương Quang Vinh, sau đó thản nhiên nói: - Hai ngày trước khi thực hiện lễ truy điệu cho ông nội, chú Lâm có đến, tinh thần rất tốt.

Vương Quang Vinh không ngờ Vương Tử Quân lại đáp lời, khi lão đang cảm thấy bất ngờ thì Vương Tử Quân nói tiếp: - Nhưng hai ngày nay tỉnh Chiết Giang có gió thổi mạnh, làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy khá bất ngờ.

Một câu nói không đầu không đuôi của Vương Tử Quân căn bản cũng làm cho Hàn Điền Thịnh nghe và hiểu rõ ràng, tất nhiên Vương Quang Vinh và Vương Giải Phóng cũng căn bản thầm hiểu. Hàn Điền Thịnh cười tủm tỉm nhìn Vương Tử Quân, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn cười cười nói: - À, mùa này gió có hơi mạnh.

- Đúng vậy, những ngày nay gió khá mạnh làm cho cành lá rung động, nhưng gió mạnh cũng không thổi mãi được có phải không? Vương Tử Quân dụi dụi mắt giống như tối qua căn bản không được ngủ ngon rồi nói.

Nụ cười trên mặt Hàn Điền Thịnh càng thêm nồng đậm, hắn nâng ly rượu lên rồi cười nói: - Trưởng phòng Tử Quân nói rất đúng, gió lớn cũng không thể thổi mãi được, nếu cậu cảm thấy gió thổi mạnh và khó ngủ, căn bản có thể đổi sang chỗ khác.

- Điều này cũng không cần, khó có cơ hội về nhà một chuyến, chỗ nào cũng không tốt bằng nhà mình. Mặc dù mưa gió có hơi lớn và khá đáng ghét, thế nhưng quen rồi cũng chẳng sao, hơn nữa gió thổi cũng phải có lúc dừng. Vương Tử Quân nói lời cảm tạ với Hàn Điền Thịnh, giọng điệu của hắn căn bản là cực kỳ thoải mái.

Đám người nói vài lời về tình hình thời tiết rồi cười tủm tỉm uống rượu. Bao Văn Cương đứng bên cạnh phục vụ, sau đó hắn đi ra ngoài giữ cửa, hắn nhìn ra bầu trời xanh lam bên ngoài, lúc này trời xanh không một gợn mây, nào có gió mạnh?

Nếu như là người ngoài, biết đâu tình huống lúc này căn bản chỉ là trò chuyện cho vui, nhưng Bao Văn Cương hiểu rõ chủ tịch Hàn đã nói những gì mình cần nói, mà Vương Tử Quân cũng đã biểu hiện quá rõ ràng. Bao Văn Cương thầm xem xét đoạn đối thoại giữa hai bên, càng nghĩ càng thấy có hương vị. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Hàn Điền Thịnh, trong lòng cảm thấy chủ tịch Hàn có lẽ là quá tin tưởng vào người đàn ông trẻ tuổi kia, gió đã thổi lên mạnh mẽ thì nào có chuyện nói dừng là dừng lại được.

Khi Bao Văn Cương đang suy nghĩ thì chợt thấy có người từ gian phòng không xa đi ra, khi thấy người này thì vẻ mặt Bao Văn Cương chợt biến đổi.

Bao Văn Cương thấy người kia thì căn bản nở nụ cười sáng lạn.

- Chào bí thư Lý. Khi thấy bí thư Lý đi về phía mình thì Bao Văn Cương có hơi trố mắt, sau đó nhanh chóng tiến lên. Hắn cũng không quá hiểu rõ về vị bí thư Lý này, vì đối phương căn bản là vừa mới nhận chức không bao lâu, chỉ biết người này đi khá gần với bí thư tỉnh ủy.

Mỗi lần chủ tịch Hàn nhắc đến bí thư Lý thì gương mặt căn bản là không quá tốt, nhưng đó không phải là vấn đề của Bao Văn Cương. Hắn là thư ký của chủ tịch tỉnh, tuy hắn phải là người bảo trì sự nhất trí với lãnh đạo, thế nhưng có một số việc hắn cần phải nể mặt người ta.

Lý Trình Trí gật đầu nói với Bao Văn Cương: - Văn Cương có vẻ đầy tinh thần hơn trước, chủ tịch đang ở trong này sao?

- Vâng, chủ tịch đang chiêu đãi vài người. Bao Văn Cương cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Trình Trí rồi trầm giọng nói.

Lý Trình Trí giống như không chú ý đến vẻ mặt của Bao Văn Cương, hắn thản nhiên nói: - Nếu đã đến đây thì cũng nên đi vào chào hỏi một tiếng.

Tuy Lý Trình Trí nói như vậy là trưng cầu ý kiến, thế nhưng Bao Văn Cương biết rõ đây là Lý Trình Trí đang cho ra quyết định. Dù hắn là thư ký của Hàn Điền Thịnh, thế nhưng sự kiện này xảy ra, hắn căn bản không có quyền lợi cản chân Lý Trình Trí.

Nhân viên phụ vụ của khách sạn đứng bên cạnh nhanh chóng đưa đến một chai rượu cho Lý Trình Trí, Bao Văn Cương có chút trầm ngâm, hắn nhanh chóng tiến lên gõ cửa, khi bên trong vang lên một câu mời vào thì Bao Văn Cương mời Lý Trình Trí đi trước.

Sau khi Lý Trình Trí đi vào thì Vương Tử Quân và Hàn Điền Thịnh vừa đặt ly rượu xuống, khi thấy Lý Trình Trí thì Hàn Điền Thịnh có vài phần sững sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.