Ads
Triệu Bảo Lâm nói đến những vấn đề
còn tồn tại khi nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát, còn có bao nhiêu thứ cấp bách
cần giải quyết, làm cho người ta bận rộn đến mức không thể nào nhấc tay nhấc chân
đi làm gì khác. Luôn miệng kêu khổ sở với dáng điệu mệt mỏi nhưng trên mặt lại
là nụ cười tươi rói, hắn đang nói rõ cho đám người ở đây biết Tam Hồ là thành
phố trọng tâm, các anh không phục thì thế nào? Căn bản là các anh không có tư
cách để được nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát.
Có câu thế này: Người có thể làm việc thì khổ sở, kẻ trí giả thì lo lắng mệt
mỏi. Nếu như lãnh đạo không sắp xếp anh công tác, như vậy thì xin lỗi, anh sẽ
bị người ta lờ đi, hoặc là dứt khoát cho ra một chỉ thị nào đó không khoan dung
tha thứ với anh.
Các vị bí thư thị ủy khác đều biết những lời của Triệu Bảo Lâm là nói cho đám
người thành phố La Nam nghe, nhưng đám người kia nhìn bộ dạng rộn rã khoa
trương của Triệu Bảo Lâm vẫn sinh ra cảm giác không thoải mái. Nhưng những
người này đều đã tu luyện thành tinh trong quan trường, dù bọn họ thầm mắng
trong lòng nhưng ngoài miệng lại không nói ra bất kỳ điều gì.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nói chuyện không biết mỏi miệng của Triệu Bảo Lâm,
thế là chỉ cười mà không nói. Hắn thật sự hy vọng Triệu Bảo Lâm có thể lớn
tiếng hơn, như vậy để cho lãnh đạo đến thành phố Tam Hồ nghiên cứu khảo sát,
thế thì sẽ giảm đi nhiều chuyện của hắn.
Khi Vương Tử Quân đang im lặng dùng ánh mắt tán thưởng nhìn những gì mà Triệu
Bảo Lâm đang biểu diễn, đúng lúc này Lâm Trường Công lại đưa mắt nhìn Triệu Bảo
Lâm. Dù Triệu Bảo Lâm mở miệng rất có đạo lý, thế nhưng lão vẫn cảm thấy không
ưa những biểu hiện của vị chủ tịch Triệu này. Đường đường là một vị chủ tịch
thành phố thế nhưng ở trước mặt người ta lại không nhịn được, khó trách mình
chướng mắt hắn, nếu tranh chấp được vài phần thắng ở phương diện miệng lưỡi thì
chỉ sợ sẽ có kết quả không hay.
Những ngày qua đám lãnh đạo doanh nghiệp đến phản ứng với chính quyền luôn đi
quanh khu văn phòng thị ủy, dù có người đứng ra tiếp đãi, thế nhưng mỗi lần Lâm
Trường Công đứng trên ban công nhìn xuống vẫn sinh ra cảm giác rất khó chịu.
Mặc dù những doanh nghiệp kia quy mô không lớn, thế nhưng mỗi xí nghiệp đều có
ít nhất vài chục đến cả trăm công nhân, góp ít thành nhiều nước chảy thành
sông. Nếu chỉ là một hai người thì căn bản không là vấn đề, thế nhưng đám doanh
nghiệp vừa và nhỏ ở thành phố Tam Hồ có mối quan hệ làm ăn với thành phố La Nam
mà tụ tập lại thì căn bản không còn là chuyện nhỏ nữa rồi.
Nếu so với một người mà tính mạng chính trị đã đi đến buổi hoàng hôn như Lâm
Trường Công thì Triệu Bảo Lâm lại càng khó chịu hơn. Dù sao Triệu Bảo Lâm cũng
là chủ tịch thành phố Tam Hồ, nếu Lâm Trường Công lui ra thì Triệu Bảo Lâm sẽ
là đối tượng có cơ hội tiến lên một bước, đám công nhân có chuyện không tìm
Triệu Bảo Lâm thì tìm ai? Lâm Trường Công nghe nói trong một buổi tọa đàm với
các doanh nghiệp thì Triệu Bảo Lâm bị một ông chủ doanh nghiệp uống say nói vài
lời khinh thường nhạo báng.
Vây giờ không phải là lúc Triệu Bảo Lâm trút giận sao?
Lâm Trường Công dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Triệu Bảo Lâm, trong lòng
thầm nghĩ như vậy.
Khi Lâm Trường Công đang suy tư xem nên giải quyết đám doanh nghiệp đang có vấn
đề ở thành phố Tam Hồ như thế nào, đám lãnh đạo tỉnh Sơn Nam bắt đầu đi đến
ngồi ở vị trí của mình. Vị trí trung tâm chính là bí thư Hào Nhất Phong và chủ
tịch Thạch Kiên Quân, cả hai vị lãnh đạo đều ngồi trên vị trí của mình với nụ
cười hớn hở.
Bí thư tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh đều đến tham gia hội nghị, đã đủ nói rõ tầm
quan trọng của hội nghị lần này. Nhưng chủ đề của hội nghị lần này cũng không
phải là chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo khảo sát, chính là một hội nghị với mục
đích duy trì tính đại cục trong tỉnh.
Người làm báo cáo đầu tiên chính là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lật Tử Đạo.
Bí thư Lật Tử Đạo cho ra một báo cáo công tác tư pháp của tỉnh Sơn Nam, cuối
cùng còn nhấn mạnh một câu, thiên hạ yên ổn thì trăm họ an cư. Bí thư Lật yêu
cầu các thành phố đẩy mạnh hoạt động bài trừ các nhân tố không ổn định, loại
trừ những mâu thuẫn có thể giải quyết, đưa tất cả về trạng thái cân bằng.
Tinh thần của tỉnh ủy là như vậy, đám người bên dưới sao không hiểu rõ được?
Mặc dù đại đa số đều không cần nghênh đón lãnh đạo đến kiểm tra khảo sát, thế
nhưng mọi người đều phải tham gia bảo trì trạng thái ổn định.
Triệu Bảo Lâm trước đó nói chuyện một lúc lâu với Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ tâm
tình của hắn thật sự không tệ. Dù sao chính mình cũng đã trút được vài hơi tức giận,
dù tác dụng không lớn nhưng cũng làm cho người thành phố La Nam phải đau tai.
Lần này lãnh đạo đến nghiên cứu khảo sát các thành phố trọng tâm, thành phố La
Nam dù cho phát triển tốt thì như thế nào? Còn không phải đứng ở bên cạnh làm
công tác ổn định đại cục sao? Hoa hồng cần lá xanh, thành phố La Nam các anh
chỉ cần làm tốt công tác của lá xanh là được. Thành phố Tam Hồ dù không thể
bằng La Nam ở phương diện phát triển kinh tế, thế nhưng Tam Hồ lại là thành phố
trọng tâm, lãnh đạo thượng cấp vẫn phải đến thành phố chúng tôi kiểm tra khảo
sát.
Khi Triệu Bảo Lâm đang cảm thấy rất oán hận thì một tràng vỗ tay vang lên rộn
rã, lúc này hắn mới phát hiện Lật Tử Đạo đã phát biểu xong, đến lượt chủ tịch
Thạch Kiên Quân lên tiếng.
Thạch Kiên Quân đầu tiên nói những lời khẳng định về công tác đảm bảo đại cục
trong tỉnh Sơn Nam, sau đó mới trầm giọng nói:
- Lần này lãnh đạo thượng cấp sẽ đến tỉnh Sơn Nam chúng ta làm công tác nghiên
cứu khảo sát, đây là một lời khẳng định và thúc giục lớn với tỉnh chúng ta.
Hành trình nghiên cứu khảo sát lần này có liên quan đến công tác và thành tích
một năm qua của chúng ta, vì vậy tôi hy vọng các thành phố đều phải làm tốt
công tác chuẩn bị, phải phơi bày ra những mặt tốt đẹp nhất của mình.
- Bây giờ là thời điểm và cơ hội tốt, mọi người đều chuẩn bị tinh thần, đảm bảo
không phát sinh vấn đề.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì giọng điệu chợt cao vút:
- Phương diện phát triển kinh tế thì thành phố Sơn Viên với An Dịch và Đông Bộ
sẽ phải gánh trách nhiệm, sau khi quay về tôi hy vọng các anh cần phải làm tốt
công tác kiểm tra xem xét, phải bày ra cục diện phát triển kinh tế tốt đẹp
trong thời gian một năm qua...
Thạch Kiên Quân dù không nói quá rõ ràng thế nhưng lạ mở miệng điểm danh, đám
người trong hội nghị đều hiểu rõ trọng điểm của hành trình kiểm tra khảo sát
của lãnh đạo sẽ là ba thành phố Sơn Viên, An Dịch và Đông Bộ. Triệu Bảo Lâm
đang rất chú ý nghe ngóng lời nói của lãnh đạo, thế là giống như bị sét đánh
lên đầu.
Vì sao không có thành phố Tam Hồ? Trong tỉnh có bốn thành phố trọng tâm, vì sao
chủ tịch Thạch căn bản không nhắc đến Tam Hồ?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đâu thì
Triệu Bảo Lâm chợt sinh ra một ý nghĩ, chủ tịch Thạch cũng là người, mặc dù là
chủ tịch tỉnh thế nhưng ai mà không thể bảo chứng lãnh đạo không có lúc mở
miệng nói lầm? Dù sao thì có bốn thành phố trọng tâm, lãnh đạo nói thiếu đi một
hoặc hai thành phố cũng là rất bình thường, thành phố Tam Hồ không phải có nằm
trong danh sách thành phố trọng tâm sao?
Triệu Bảo Lâm nghĩ đến điều này thì cảm thấy thoải mái hơn, hắn nghiêng đầu
nhìn về phía Lâm Trường Công, chợt thấy vẻ mặt của bí thư Lâm Trường Công không
được tốt cho lắm.
Triệu Bảo Lâm cố gắng thu dọn những ý nghĩ rối rắm của mình, sau đó hắn bắt đầu
xem xét lại lời nói của chủ tịch Thạch. Hắn muốn tìm trong lời nói của chủ tịch
Thạch để ra cái tên thành phố Tam Hồ, để chứng minh câu nói vừa rồi của chủ
tịch Thạch chỉ là một tình huống lầm lẫn mà thôi.
Thạch Kiên Quân mở miệng phát biểu hơn hai mươi phút mà Triệu Bảo Lâm nghe mãi
nhưng vẫn thất vọng, chủ tịch Thạch căn bản không một lần nhắc đến cái tên
thành phố Tam Hồ.
Khi Triệu Bảo Lâm cảm thấy rất không thoải mái thì bí thư tỉnh ủy Hào Nhất
Phong bắt đầu phát biểu. Triệu Bảo Lâm đưa mắt nhìn lên đài, bí thư Hào Nhất
Phong đang nhấn mạnh tầm quan trọng của công tác chuẩn bị lần này, thế là trong
lòng không khỏi sinh ra cảm giác chờ mong.
Mong sao lãnh đạo nhắc đến thành phố Tam Hồ.
- Thành phố Sơn Viên, An Dịch và Đông Bộ...
Sau khi nghe lãnh đạo nhắc đến cái tên của ba thành phố trọng tâm trong tỉnh
Sơn Nam, Triệu Bảo Lâm chợt cảm thấy trái tim của mình chạy lên đến cuống họng.
Thế nào vào mỗi thời điểm quan trọng thì hai vị lãnh đạo tỉnh ủy lại ném bỏ tư
cách tiếp đón lãnh đạo trung ương xuống khảo sát của thành phố Tam Hồ?
Rõ ràng là trong tỉnh Sơn Nam có bốn thành phố trọng tâm, nếu như hai vị lãnh
đạo đứng đầu tỉnh ủy vẫn không ai nhắc đến Tam Hồ, như vậy sự thật là không hay
cho Tam Hồ.
Vì sao lại như vậy?
Triệu Bảo Lâm thật sự sinh ra cảm giác khó chịu đến mức muốn đập đầu vào tường,
vừa rồi mình còn dùng giọng uất ức phàn nàn phải khổ sở mệt mỏi vì công tác
chuẩn bị tiếp đón lãnh đạo đến khảo sát, bây giờ thì hay quá, tất cả công tác
của mình xem như công dã tràng.
- Các vị lãnh đạo các thành phố trọng tâm, mời các vị lên chỗ này tiếp nhận một
phần văn kiện.
Sau khi hội nghị kết thúc, một nhân viên công tác trẻ tuổi của văn phòng tỉnh
ủy chạy đến bên cạnh các vị lãnh đạo thành phố trong tỉnh rồi nói.
Viên cán bộ trẻ tuổi chạy đến làm cho Triệu Bảo Lâm nhận được chút an ủi, văn
kiện cho các thành phố trọng tâm, xem ra tỉnh ủy cũng không quên thành phố Tam
Hồ, nếu không cũng chẳng cho bọn họ tiến lên nhận văn kiện.
Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Triệu Bảo Lâm chợt đứng lên nói với Lâm
Trường Công:
- Bí thư Trường Công, để tôi đi nhận cho.
Lâm Trường Công nhìn nụ cười trên gương mặt Triệu Bảo Lâm, hắn trầm ngâm giây
lát, sau đó giao nhiệm vụ nhận văn kiện cho Triệu Bảo Lâm.
Triệu Bảo Lâm không còn là một cán bộ tuổi trẻ, nhưng lúc này hắn đi lại và cảm
thấy giống như mình đang bay lên. Vài ngày qua hắn đã chịu đủ uất ức, lần này
tiến lên nhận văn kiện thật sự làm cho con người ta thoải mái.
Văn kiện này thật sự giống như một món ngon cho người đói lâu ngày, có thể giải
tỏa đủ áp lực, thật sự có tác dụng không tầm thường.
Triệu Bảo Lâm thầm mang theo một cảm giác kiêu ngạo như vậy, hắn đi đến bên
cạnh tên nhân viên của văn phòng tỉnh ủy rồi lên tiếng:
- Đồng chí, cho tôi một phần.
- Vâng.
Tên nhân viên trẻ tuổi nói rồi lấy ra một quyển sổ:
- Mời ngài để lại tên.
Quy củ là như vậy, mỗi khi các vị lãnh đạo thành phố nhận bất kỳ vật phẩm gì
cũng phải ký tên vào. Trước kia Triệu Bảo Lâm đã từng lĩnh về không ít văn
kiện, tất nhiên bây giờ sẽ không sinh ra cảm giác đặc thù, nhưng hôm nay chỉ
một trò để lại tên cũng làm hắn sinh ra cảm giác như gặp được người thân.
Triệu Bảo Lâm nhanh chóng cầm lấy bút, sau đó nhìn về phía vị trí của đám người
thành phố La Nam ở gần bên Tam Hồ, hắn tiêu sái vung bút ghi ra một dòng chữ:
Triệu Bảo Lâm, thành phố Tam Hồ!
Triệu Bảo Lâm múa bút khá cẩn thận, chữ đẹp như hoa, thật sự chữ sao người vậy,
phải nói rằng chữ của chủ tịch Triệu là cực kỳ không tệ. Sau khi ký xong, Triệu
Bảo Lâm nhìn dòng chữ mà cảm thấy rất hài lòng. Khi hắn cầm lấy văn kiện chuẩn
bị bỏ đi, tên nhân viên trẻ tuổi chợt giống như phát hiện ra điều gì đó, chợt
lên tiếng gọi lại:
- Lãnh đạo, ngài là chủ tịch Triệu của thành phố Tam Hồ sao?
Triệu Bảo Lâm đối mặt với câu hỏi của tên nhân viên văn phòng tỉnh ủy mà không
khỏi thầm cười lạnh, thật uổng công cho cậu công tác ở văn phòng tỉnh ủy, ở
thành phố Tam Hồ còn có mấy chủ tịch Triệu chứ? Ngay cả tôi cũng không nhận ra
được, như vậy cũng chỉ nói rõ cậu là một nhân viên có ánh mắt quá kém.
Tuy Triệu Bảo Lâm thầm sinh ra cảm giác hèn mọn với câu hỏi của tên nhân viên
văn phòng tỉnh ủy, thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy, tôi là Triệu Bảo Lâm.
Sau khi nghe những lời này thì gương mặt tên nhân viên văn phòng tỉnh ủy chợt
trở nên đỏ hồng, hắn mấp máy môi thật sự không nói nên lời.
Tên nhân viên này gặp phải vấn đề gì mà có bộ dạng khó khăn như vậy? Nếu như có
chuyện gì cần cầu cạnh mình, nếu không phải là việc lớn thì chẳng phải là vấn
đề.
Chủ tịch Triệu thật sự khó phát sinh tình huống có lòng tốt như lúc này, dù thế
nào thì tên nhân viên này cũng là kẻ giải vây cho mình, thế cho nên hắn dùng
giọng thân ái nói:
- Đồng chí, có gì cứ nói với tôi, nếu cậu không nói thì tôi cũng không ở lại
lâu.
Tên nhân vien thấy bộ dạng hòa ái dễ gần của Triệu Bảo Lâm, thế là hắn giống
như lấy lại được dũng khí, hắn chợt ngẩng đầu dùng giọng lúng túng nói:
- Chủ tịch Triệu, xin thứ lỗi, vừa rồi tôi nói nhầm, văn kiện này...Lãnh đạo
nói...Nói chỉ cho thành phố Sơn Viên, Đông Bộ và An Dịch mà thôi.
Tên nhân viên nói đến đây thì cúi đầu giống như mình phạm phải sai lầm khó thể
tha thứ. Gương mặt chủ tịch Triệu Bảo Lâm chợt đỏ như đít khỉ, sao lại có thể như
vậy? Hắn thật sự nổi giận điên cuồng, nhưng dù hắn có tức giận đến mức nào cũng
không thể nổi nóng với tên nhân viên này được.
Cần phải có phong độ.
Triệu Bảo Lâm đưa mắt nhìn khắp bốn phía, phát hiện có không ít người đang nhìn
về phía mình. Hắn nhìn thấy những ánh mắt và nụ cười của đám người chung quanh,
không khỏi sinh ra cảm giác mình bị đùa bỡn.
Càng là như thế này thì mình càng không thể nổi giận, nếu không thì mình sẽ
xong đời. Triệu Bảo Lâm cố gắng áp chế cơn giận của mình, hắn miễn cưỡng nở nụ
cười:
- Không có vấn đề, tôi để văn kiện lại là được. Nhưng này đồng chí, lần sau
công tác nên cẩn thận một chút là được, không thể tiếp tục phát sinh sai lầm
như lần này.
Tên nhân viên trẻ tuổi tiếp nhận văn kiện trong tay của chủ tịch Triệu, sau đó
nói lời cảm ơn, trong mắt hắn thì chủ tịch Triệu thật sự là quá hòa ái dễ gần.