Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nhìn về phía Triệu Thiết Chùy:
- Những kẻ đánh người là ai?
Triệu Thiết Chùy đã ngẩng đầu lên, hắn đã xem như không quá quan tâm, thế nên nói thật:
- Bí thư Vương, dẫn đầu là Trịnh Hiểu Nam, có rất nhiều thôn dân của chúng tôi có thể làm chứng, chính hắn đánh Nhiếp lão, hơn nữa khi đó trong tay hắn còn có một con dao.
Vương Tử Quân không nói thêm điều gì, hắn đi về phía vang lên những tiếng khóc đau thương bên ngoài Tam Thanh Quan. Khi hắn đi ra ngoài Tam Thanh Quan, tiếng khóc càng vang lên lớn hơn, hắn chợt cảm thấy phẫn nộ. Từ khi sự việc xảy ra đến trước hôm nay thì hắn luôn bảo trì tâm tính bình thản, không ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc này. Tất nhiên hắn cũng suy xét gọi điện thoại cho cục công an, nhắc nhở bọn họ nhanh chóng phá án bắt lấy hung phạm, thế nhưng phần tử phạm tội quá kiêu ngạo, thật sự đã mất hết nhân tính.
Tuy Vương Tử Quân không thể phán đoán rốt cuộc Nhiếp Vinh Quân có vấn đề gì trong vụ vỡ đập nước hay không, thế nhưng ít nhất nhìn vào tình huống đối phương tìm đến với bố của Nhiếp Vinh Quân, hắn sẽ không tin em trai của một ông chủ tập đoàn phát triển bậc nhất thành phố La Nam và Trịnh Hiểu Nam lại chạy đến nhà Nhiếp Vinh Quân vì đòi chút tiền nợ.
Nếu như không phải để đòi nợ, như vậy sẽ là phương diện khác, mà phương diện khác đó là gì? Vương Tử Quân cũng không phải không nghĩ ra được vài thứ.
Mười người có cả nam lẫn nữ đeo khăn tang đang quỳ gối bên ngoài Tam Thanh Quan khóc lóc đau đớn bi thương làm cho gương mặt Vương Tử Quân càng trở nên nghiêm túc. Vẻ mặt Kim Điền Lạc đứng phía sau lưng Vương Tử Quân cũng cực kỳ nghiêm túc, tình cảnh như thế này thật sự làm hắn cảm thấy không ngờ.
Nhan Sĩ Tắc cúi đầu đi theo sau lưng Vương Tử Quân, trong lòng thầm hoảng sợ. Dù sự việc đã xảy ra, thế nhưng trách nhiệm chủ yếu không nằm lên người hắn. Ánh mắt hắn vẫn đuổi theo Vương Tử Quân, cố gắng phối hợp cho tốt với lãnh đạo vào lúc này.
Trong mắt Nhan Sĩ Tắc thì Trần Minh Tuấn gần đây là người luôn hăng hái và nắm chắc thắng lợi trong tay, giống như sự việc gì cũng không làm khó được người này. Nhưng hiện tại thì Trần Minh Tuấn giống như một con gà bại trận, nhìn bộ dạng uể oải của Trần Minh Tuấn thì Nhan Sĩ Tắc chợt sinh ra cảm giác xả giận, bình thường đối phương nói chuyện hay làm việc giống như không gì không thể hoàn thành, bây giờ mới lòi ra mặt chuột sao?
Vương Tử Quân nhìn đám người đang khóc lóc đau thương, hắn khẽ cắn môi, sau đó chậm rãi đi vào Tam Thanh Quan. Lúc này hắn rất muốn an ủi đám người đang khóc than ngoài kia, thế nhưng vào khoảnh khắc này những lời an ủi xuất hiện trong lòng lại căn bản không thể nào được nói ra khỏi miệng.
Dù Vương Tử Quân có nói ra những lời an ủi tốt đẹp và hay ho như thế nào thì có thể làm được gì? Hắn có thể làm cho người chết tỉnh lại được sao?
- Đánh người đến chết, đây không phải vụ án bình thường. Sĩ Tắc, cho các anh một ngày để bắt phần tử phạm tội về quy án.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Nhan Sĩ Tắc rồi dùng giọng lạnh lùng nói.
Nhan Sĩ Tắc nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân thì thở dài một hơi, bí thư Vương còn sắp xếp nhiệm vụ cho mình, rõ ràng trong mắt lãnh đạo thì mình vẫn còn là người có thể sai khiến, cũng không bị vứt bỏ. Hắn vội vàng gật đầu nói:
- Bí thư Vương, tôi sẽ sắp xếp ngay.
Trần Minh Tuấn thấy Nhan Sĩ Tắc không có chuyện gì xảy ra, trong lòng thầm ôm cảm giác may mắn, hắn đi đến trước mặt Vương Tử Quân rồi khẽ nói:
- Bí thư Vương, chuyện này tôi cho rằng chỉ là đánh nhau ẩu đả thông thường, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng như vậy. Lúc đó tập đoàn Đống Phát muốn đầu tư một hạng mục ở huyện Dương Cương chúng tôi, thế cho nên tôi mới gọi cuộc điện thoại kia, cũng không phải vẽ đường cho hươu chạy, cũng không phải...
- Dù là lý do gì thì anh cung không có quyền lợi quấy rối tính công chính của công tác tư pháp.
Vương Tử Quân không nhìn Trần Minh Tuấn mà nói với Kim Điền Lạc:
- Anh gọi điện thoại cho Hà Tiến Chung của cục công an thành phố, để anh ấy phối hợp lực lượng của cục công an thành phố bắt bằng được kẻ hiềm nghi.
Kim Điền Lạc khẽ gật đầu rồi cầm điện thoại di ra ngoài, một lúc sau hắn đã đi đến rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi đã truyền đạt chỉ thị của ngài cho cục trưởng Hà, anh ấy đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nói gì, ánh mắt chợt nhìn về phía bức tượng cách đó không xa.
Bầu không khí trở nên trầm mặc, bốn phía vang lên tiếng khóc than, đám người nghe thấy tiếng khóc đều nghiêm mặt, rất sợ bị người ta nhìn thấy trên mặt mình có gì đó không đúng.
Mười phút sau người Nhiếp gia đã hoàn thành lễ nghi, bọn họ rời khỏi Tam Thanh Quan, tiếng khóc xa dần, ngay cả Kim Điền Lạc cũng phải thở dài một hơi.
- Bí thư Vương, kế tiếp chúng ta...
Tuy đã có chương trình sắp xếp sẵn thế nhưng Kim Điền Lạc cũng không biết có nên tiếp tục làm theo như vậy hay không.
Lúc này Vương Tử Quân đã chậm rãi tỉnh táo trở lại, hắn nhìn bộ dạng chần chờ của Kim Điền Lạc, sau đó thản nhiên nói:
- Hôm nay chúng ta ở lại Tôn Gia Câu một đêm, mặt khác anh thông báo cho tất cả cán bộ cấp cục của toàn thành phố La Nam, bốn giờ chiều mai sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương.
Kim Điền Lạc nghe Vương Tử Quân cho ra quyết định mà không khỏi sững sờ, nếu như nói Vương Tử Quân ở lại Tôn Gia Câu nằm trong dự đoán của hắn, như vậy tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố lại là một sự việc nằm ngoài dự đoán.
Kim Điền Lạc nghĩ rằng bí thư Vương bây giờ phải dùng hết tinh lực để truy cứu chuyện lần này, không ngờ vào tình cảnh này bí thư Vương còn tâm tư tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố. Hắn chần chờ giây lát rồi nhanh chóng trầm giọng đồng ý.
Nhan Sĩ Tắc đứng bên cạnh Vương Tử Quân chợt cảm thấy trái tim kéo lên đến cổ họng, nếu như trước kia huyện Dương Cương được tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố, như vậy sẽ là một khẳng định đối với công tác của hắn, tuyệt đối là sự kiện cực kỳ có thể diện. Dù là lúc này tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương cũng là một vinh dự lớn cho hắn, thế nhưng bây giờ xảy ra vấn đề, bí thư Vương còn muốn tổ chức hội nghị ở huyện Dương Cương, rốt cuộc lãnh đạo có tính toán gì?
Nhưng Nhan Sĩ Tắc căn bản không thể phản bác kết luận của Vương Tử Quân, cũng không dám phản bác. Hắn thầm tính toán nên tổ chức hội nghị lần này như thế nào, đồng thời cũng không quên đưa mắt nhìn về phía Trần Minh Tuấn. Hắn chợt phát hiện lúc này bộ dạng của Trần Minh Tuấn thật sự uể oải hơn mình rất nhiều.
- Bí thư Vương, anh xem, bây giờ có nên nghỉ ngơi một chút không?
Đổng Trí Tân nhìn đồng hồ của mình, sau đó hắn trầm giọng đề nghị với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe xong lời đề nghị của Đổng Trí Tân thì khẽ gật đầu, hắn nhìn về phía Huyền Chân đạo nhân đứng cách đó không xa rồi nói:
- Đạo trưởng, có câu một khách không phiền hai chủ, tối hôm nay xem như quấy rầy một phen.
Chương 650(p2): Tổ chức hội nghị trong huyện.
Huyền Chân đạo nhân gật gật đầu rồi nhanh chóng sắp xếp một gian phòng tốt nhất cho Vương Tử Quân nghỉ ngơi. Sau khi Vương Tử Quân đi vào phòng, các vị lãnh đạo lớn nhỏ ở thành phố La Nam mới thở dài một hơi.
- Bí thư Triệu, bí thư Vương mời ngài vào gặp mặt.
Khi Nhan Sĩ Tắc đang luống cuống tay chân phân phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy bố trí sắp xếp cho hội nghị kinh tế toàn thành phố vào chiều mai, Đổng Trí Tân nhanh chóng đi đến phòng họp, hắn trầm giọng nói với Triệu Thiết Chùy.
Triệu Thiết Chùy chợt sững sốt, sau đó hắn đưa mắt nhìn Nhan Sĩ Tắc. Nhan Sĩ Tắc khẽ gật đầu với Triệu Thiết Chùy, tỏ ý bảo hắn đi nhanh lên.
Khi Triệu Thiết Chùy đi đến phòng thì Vương Tử Quân vẫn chưa ngủ, bí thư Vương đang đọc sách "Đạo Đức Kinh". Triệu Thiết Chùy định hô một tiếng bí thư Vương, thế nhưng nhìn lãnh đạo đang đọc sách say sưa, lời nói cũng không thể phát ra khỏi miệng.
Triệu Thiết Chùy có thể tiến lên làm bí thư đảng ủy xã Tôn Gia Câu thì cũng không phải là người đơn giản, hắn thấy Vương Tử Quân không lên tiếng, thầm biết bí thư Vương đang cố gắng bày ra tư thái như vậy cho mình xem. Hắn có chút chần chờ, ngay sau đó ngượng ngùng đứng sang một bên chờ bí thư Vương đọc cho xong.
Vài chục phút trôi qua, Vương Tử Quân lúc này mới đặt sách ở bên cạnh, hắn nâng ly trà đã nguội lạnh lên nhấp một ngụm, sau đó dùng giọng không chút biểu cảm nói:
- Biết rõ vì sao tôi bắt anh đứng đó nãy giờ không?
Triệu Thiết Chùy chợt chấn động, trong lòng bùng lên cảm giác hốt hoảng, hắn chần chờ giây lát, sau đó mới cúi đầu nói:
- Biết!
- Nếu đã biết rõ thì ngồi xuống đi.
Vương Tử Quân nói rồi khoát tay áo với Triệu Thiết Chùy, tỏ ý cho đối phương ngồi xuống nói chuyện.
Lúc mới gặp mặt thì Triệu Thiết Chùy cảm thấy Vương Tử Quân là bí thư thị ủy quá trẻ tuổi, thậm chí còn trẻ tuổi quá mức, trong lòng thầm không phục. Thế nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự cảm thấy không yên và cực kỳ bất an, dù Vương Tử Quân không nói rõ nhưng hắn vẫn biết những trò mèo của mình cũng không thể nào gạt được vị bí thư trẻ tuổi này.
- Anh nói xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Quân nâng ấm trà lên, rót đầy hai ly, sau đó đặt một ly đến trước mặt Triệu Thiết Chùy rồi nói.
Tuy động tác của Vương Tử Quân rất nhẹ nhàng, bầu không gian vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng Triệu Thiết Chùy lại cảm nhận được một áp lực vô hình bùng lên làm cho chính mình không thể động đậy, giọng điệu của chính mình cũng có chút run rẩy.
- Bí thư Vương...Bí thư Vương, thầy Nhiếp là giáo viên của tôi, tôi và Nhiếp Vinh Quân là bạn tốt của nhau.
Triệu Thiết Chùy nói ra quan hệ này, hắn chợt cảm thấy thoải mái. Hắn ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, sau đó có chút chần chờ, lại nói tiếp:
- Tôi hiểu nhiều về Nhiếp Vinh Quân, anh ấy luôn là người cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, cực kỳ chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt. Nếu nói người khác tham ô và sợ tội tự sát thì tôi tin, nếu đó là Nhiếp Vinh Quân thì tôi thật sự không tin.
- Tôi và anh ta cùng nhau lớn lên, tôi hiểu anh ấy, anh ấy không có lá gan như vậy, cũng không làm được những chuyện như vậy.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì nâng ly trà lên nhấp một ngụm, lại nói tiếp:
- Thầy Nhiếp cả đời giúp đỡ mọi người, cuối cùng lại có một kết cục như vậy, tôi thật sự không phục.
Tuy chỉ có hai chữ không phục nhưng Vương Tử Quân thấy Triệu Thiết Chùy nói xong hai chữ này thì ngồi thẳng người lên, lưng thẳng đứng, dáng người cao ngất. Lúc này hắn nhìn Triệu Thiết Chùy với mái tóc hoa râm và dáng người cao ráo, trong lòng không khỏi cảm động.
Hạng người Vương Tử Quân thường gặp mặt phần lớn đều là khéo đưa đẩy, trơn trượt như lươn. Nhưng có loại người này tồn tại thì cũng không thiếu những người đàn ông can đảm nhiệt huyết, Vương Tử Quân đã từng là lãnh đạo xã, hắn biết rõ Triệu Thiết Chùy làm như vậy rốt cuộc sẽ phải gánh bao nhiêu nguy hiểm.
- Tôi hiểu tâm tình của anh.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Thiết Chùy, hắn gằn từng chữ một nói:
- Nhưng chúng nếu muốn điều tra rõ ràng về sự kiện liên quan đến Nhiếp Vinh Quân, muốn trả lại trong sạch cho Nhiếp Vinh Quân, không có chứng cứ xác thực thì thật sự không được.
Triệu Thiết Chùy giống như thấy được hy vọng, hắn có chút sững sốt, sau đó lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, chúng tôi có chứng cứ, nó ở trong tay vợ Nhiếp Vinh Quân. Nhiếp Vinh Quân có một quyển nhật ký, những người kia sở dĩ đến đòi nợ, tôi nghĩ rằng cũng là vì bọn họ muốn tìm ra quyển nhật ký kia.
"Nhật ký?"
Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Triệu Thiết Chùy, hắn trầm giọng hỏi:
- Anh đã từng thấy quyển nhật ký kia chưa?
- Bí thư Vương, tôi chưa từng được thấy, thế nhưng tôi nghe người nhà Nhiếp Vinh Quân nói như vậy.
Triệu Thiết Chùy nói đến đây thì có chút do dự, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, tôi còn nghe nói hai ngày trước Giang Tiểu Vinh đã quay về thôn, cũng vì muốn trốn tránh một số người.
- Đồng Đồng, bây giờ ông của Tiểu Lâm thế nào rồi?
Trong một gian phòng cho thuê ở thành phố La Nam, Giang Tiểu Vinh đang dùng ánh mắt căng thẳng nhìn cháu gái của mình.
Nhâm Nhạn Đồng nhìn vẻ mặt lo lắng của dì mình, trong lòng không khỏi cảm thấy khổ sở. Từ khi xuống máy bay thì nàng nhìn Giang Tiểu Vinh suốt ngày trốn đông trốn tây, thế là trong lòng sinh ra cảm giác không hay, nhưng khi nhận được một cuộc điện thoại từ quê, nàng mới thật sự ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nhâm Nhạn Đồng mặc một chiếc quần jean và áo ngắn tay, có thể nói là một trang phục đơn giản nhưng có thể phụ trợ cho dáng người và gương mặt xinh đẹp tinh xảo của nàng, cặp mắt rung động lòng người bây giờ lại có vẻ rưng rưng nước mắt, không khỏi làm cho người ta nhìn vào và sinh lòng thương cảm.
- Dì Hai, ông Nhiếp, ông ấy...Ông ấy...
Khóe môi Nhâm Nhạn Đồng chợt run rẩy, nàng khẽ nói.
- Làm sao vậy?
Giang Tiểu Vinh chợt giữ chặt lấy tay Nhâm Nhạn Đồng, sau đó nàng lớn tiếng hỏi.
- Ông Nhiếp mất rồi.
Nhâm Nhạn Đồng cuối cùng cũng nói ra một lời, hai giọt nước mắt chảy xuôi xuống gò má trắng nõn.
Khoảnh khắc này Giang Tiểu Vinh giống như muốn nổi điên chợt bình tĩnh trở lại, nàng cắn chặt môi, bờ vai run rẩy mà không rên một tiếng, nhưng Nhâm Nhạn Đồng ở bên cạnh có thể cảm nhận được nổi đau khổ của dì mình.
- Dì Hai, dì muốn khóc thì cứ khóc đi.
Nhâm Nhạn Đồng khẽ ôm lấy vai của Giang Tiểu Vinh, nàng khẽ dùng giọng an ủi nói.
- Đồng Đồng, cháu không cần khuyên dì, dì hiểu.
Giang Tiểu Vinh trầm ngâm giây lát, lúc này mới trầm giọng nói:
- Bọn họ càng làm như vậy thì chứng tỏ đang cực kỳ sợ hãi, chỉ cần một ngày họ không tìm thấy dì, như vậy trong lòng bọn họ luôn có một cây gai.
Nhâm Nhạn Đồng nhìn dì Hai của mình cắn chặt răng mà trong lòng bùng lên cảm giác kính nể, nàng thấy những người không đạt được mục đích không bỏ qua giống như dì của mình đều tồn tại trên phim truyền hình, không ngờ rằng dì Hai của mình thường ngày tùy tiện lại có biểu hiện kiên cường như vậy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông máy nhắn tin vang lên trong túi áo Giang Tiểu Vinh, nàng khẽ dụi dụi mắt, sau đó lấy máy nhắn tin ra, bên trên có một hàng chữ:
- Ngày mai bí thư Vương sẽ tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương.
Chương 650(p3): Tổ chức hội nghị trong huyện.
Chỉ là một hàng chữ ngắn ngủi giống như không có nội dung gì to tát, chỉ là báo một hành động của Vương Tử Quân, thế nhưng Giang Tiểu Vinh nhận được tin tức này thì giống như cảm thấy trước mặt bùng sáng.
- Dì Hai, trên đây viết cái gì vậy?
Nhâm Nhạn Đồng nhìn nội dung trên chiếc máy nhắn tin của dì mình, nàng thật sự không hiểu.
Giang Tiểu Vinh sờ lên đầu Nhâm Nhạn Đồng, sau đó nói:
- Nhạn Đồng, không có chuyện gì cả, chỉ là một người quen truyền đến một thông tin mà thôi.
Giang Tiểu Vinh nói đến đây thì cười nói:
- Cháu đã sắp hết kỳ nghỉ rồi, nên quay về đi làm là vừa, nếu không đi làm đúng ngày, chỉ sợ lãnh đạo sẽ không bỏ qua cho cháu đâu.
- Đi làm cũng không có vấn đề, dì Hai, dì có phải muốn đến huyện Dương Cương không?
Nhâm Nhạn Đồng là một cô gái thông minh, nàng biết Giang Tiểu Vinh đang cố ý nói sang chuyện khác. Lúc này dì Hai đề xuất cho nàng đi, rõ ràng là có chuyện không muốn để cho mình biết.
Giang Tiểu Vinh nhìn đứa cháu của mình, sau đó nàng cười nói:
- Chuyện này cũng không cần cháu xen vào, có dì Hai ở đây thì cháu cứ yên tâm cho công việc của mình đi.
- Dì Hai, nếu dì không nói thì cháu sẽ không về đi làm.
Nhâm Nhạn Đồng kéo bàn tay của Giang Tiểu Vinh, nàng dùng giọng làm nũng nói.
Giang Tiểu Vinh nhìn bộ dạng làm nũng xinh đẹp động lòng người của cháu gái, thế là trong lòng cũng sinh ra cảm giác yêu thương. Nàng kéo bàn tay của Nhâm Nhạn Đồng, sau đó mở miệng hỏi:
- Đồng Đồng, nói cho dì Hai biết, bây giờ cháu đã có bạn trai chưa?
Nhâm Nhạn Đồng dù thế nào cũng không ngờ dì Hai lúc này vẫn còn tâm tư hỏi mình như vậy, nàng định mở miệng nói không có theo bản năng, thế nhưng đúng lúc này trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh trên máy bay, là tình huống nàng chủ động ngồi lên đùi người đàn ông kia.
"Đó là việc tôi cần làm!"
Nhâm Nhạn Đồng nghĩ đến bộ dạng tên khốn kia chiếm được tiện nghi mà chính mình còn phải cảm tạ đối phương, nàng chợt nổi giận. Nhưng cũng không biết vì sao những ngày qua nàng đều không quên nụ cười tinh khiết của người đàn ông kia.
"Hắn là ai? Chỉ sợ chính mình căn bản không thể nào biết được, có lẽ một ngày nào đó mình già lão, người kia cũng không còn thanh xuân, hai người bọn họ sẽ gặp mặt nhau trên một chuyến bay nào khác thì sao?"
"Khi đó không biết hắn còn nhớ nàng không?"
- Không phải Đồng Đồng nhà chúng ta đã có người yêu rồi đấy chứ? Nói cho dì Hai biết, là tiểu tử nhà ai mà may mắn như vậy? Có thể được Đồng Đồng vừa ý.
Giang Tiểu Vinh chỉ muốn quan tâm đến cháu gái, thật không ngờ một câu nói quan tâm tùy ý của mình lại có thể tìm ra được một kết luận có tác dụng trêu ghẹo như vậy.
- Không có, dì Hai cứ chọc cháu.
Nhâm Nhạn Đồng chợt tỉnh táo lại trong hồi ức về người đàn ông kia, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ kéo tay Giang Tiểu Vinh, bộ dạng không muốn buông tha.
Giang Tiểu Vinh cười ha hả, đây là lần đầu tiên nàng cười trong thoải mái như vậy trong thời gian gần đây, tuy phần lớn thơi gian đều gian khổ nhưng nàng vẫn có thể kiên trì chịu đựng được.
- Đồng Đồng, nghe dì Hai nói một câu, sau này có tìm đối tượng thì người nào cũng được, thế nhưng cháu phải nhớ kỹ, đừng dây vào đám người làm quan.
Giang Tiểu Vinh chợt dùng giọng nghiêm túc nói.
Nhâm Nhạn Đồng biết rõ kinh nghiệm của dì Hai, nàng cũng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
- Cuộc sống của bọn họ quá mệt mỏi.
Giang Tiểu Vinh nói đến đây thì khẽ cười một tiếng:
- Hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta còn có chuyện cần làm.
Nhâm Nhạn Đồng khẽ gật đầu nghe lời, từ nhỏ nàng đã thân cận với dì Hai của mình, thậm chí mẹ nàng còn nói giỡn, nói Nhâm Nhạn Đồng là con gái của dì Hai. Tuy Giang Tiểu Vinh không nói ngày mai sẽ làm gì, thế nhưng Nhâm Nhạn Đồng đã đi theo Giang Tiểu Vinh thời gian không ngắn, nàng biết rõ dì Hai của mình nhận được tin nhắn kia thì luôn có chuyện phát sinh.
- Đồng Đồng, uống một ly nước mật này đi, tuy Đồng Đồng nhà chúng ta bây giờ có thể làm cho bao người chết mê chết mệt, thế nhưng phụ nữ lúc nào cũng phải bảo dưỡng nhan sắc của mình mới được.
Giang Tiểu Vinh nói rồi đưa cho Nhâm Nhạn Đồng một ly nước mật đang bốc hơi nghi ngút.
Chỉ thị của Vương Tử Quân làm cho thành phố La Nam có một đêm mất ngủ. Bí thư Vương tiến hành kiểm tra giám sát toàn thành phố trong thời gian một tháng, sau đó tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương, điều này nói rõ bí thư Vương đã có quan điểm của mình ở phương diện phát triển kinh tế, những quan điểm này sẽ sinh ra những ảnh hưởng sâu sắc đến tất cả các phương diện trong thành phố La Nam về sau này.
Vì vậy tối hôm nay dù là văn phòng khối chính quyền hay thị ủy, hoặc các văn phòng quận huyện ủy đều bận rộn, đám thư ký vùi đầu viết lách. Tuy lãnh đạo không lên tiếng cho ra chỉ thị rõ ràng, bọn họ cũng không biết bí thư Vương sẽ cho ra chỉ thị thế nào trên hội nghị kinh tế toàn thành phố, thế nhưng lưu lại ấn tượng tốt với bí thư Vương là cực kỳ quan trọng, vì thế dù là bất kỳ người nào cũng phải cố gắng làm tốt công tác của mình.
Nếu so sánh với đám người bận rộn kia thì cục trưởng cục công an Hà Tiến Chung căn bản lại có chút nhàn nhã, nhưng những người quen thuộc với hà tiến chung lại biết, lúc này cục trưởng Hà liên tục đưa tay sờ ly nước, rõ ràng là tâm tư không yên tĩnh.
Ngồi trên đài cao uống trà dưới bầu trời đêm trăng sáng sao thưa, đây rõ ràng là một loại hưởng thụ khó có được, thế nhưng đáng tiếc là vào thời điểm mà nhiều người còn đang điên cuồng làm việc để mua được một gian phòng nhỏ, người có thể được hưởng thụ cuộc sống như thế này cũng không nhiều.
Nếu như có một mỹ nữ ở bên cạnh châm trà rót nước, như vậy sẽ càng tuyệt vời hơn. Xưa nay mỹ nữ đều là động vật quý hiếm, người có thể được hưởng thụ như vậy lại cực kỳ ít.
Lúc này trong hoa viên trên sân thượng, Hà Tiến Chung được hưởng thụ những gì mà cánh đàn ông mơ ước. Hắn ngồi đó, có một mỹ nữ mặc váy ngắn đứng bên cạnh, gió khẽ thổi, váy áo phất phơ xinh đẹp vô hạn, thật sự làm cho người ta bị lôi cuốn, cực kỳ quyến rũ.
- Cục trưởng Hà, trà này có tên là Thần Lưu Hương ngàn vàng khó mua, vạn kim khó cầu.
Trịnh Khiếu Đống vẫn mặc tây trang, hắn giống như khong biết bây giờ thời tiết vẫn có hơi nóng, hắn vẫn ngồi đó cực kỳ đoan chính. Lúc này giống như hắn không phải uống trà với người, mà giống như đang tham gia một hội nghị gì đó cực kỳ long trọng.
Hà Tiến Chung cười cười nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi trầm giọng nói:
- Loại trà Trần Lưu Hương này vẫn là giám đốc Trịnh nên giữ lại mà thưởng thức, tôi đây là người quê mùa, thích nhất chỉ là trà đá mà thôi.
Trịnh Khiếu Đống cười cười, hắn cũng không nói gì, trên mặt lộ ra một nụ cười cực kỳ bí hiểm.
Hà Tiến Chung rất không thích bộ dạng giống như nắm chắc thắng lợi trong tay của Trịnh Khiếu Đống, nếu như hắn có năng lực, sự việc mà hắn muốn làm nhất lúc này chính là vung đấm đánh cho gương mặt tươi cười trước mặt sưng vù lên.
Chương 650(p4): Tổ chức hội nghị trong huyện.
Đáng tiếc Hà Tiến Chung tuy là cục trưởng cục công an thế nhưng cũng không thể làm được những gì mình muốn, cũng không dám làm như vậy. Hắn trầm ngâm một lúc rồi mới trầm giọng nói:
- Giám đốc Trịnh, Khiếu Nam làm việc thật sự quá mức.
Trịnh Khiếu Đống không tiếp lời, giống như không biết Hà Tiến Chung đang nói những gì, nhưng Hà Tiến Chung lại biết Trịnh Khiếu Đống hiểu ý nghĩa trong câu nói của mình. Hơn nữa trên sự kiện này thì Trịnh Khiếu Đống còn biết nhiều thứ hơn hắn, sở dĩ Trịnh Khiếu Đống không nói gì là muốn Hà Tiến Chung tỏ thái độ. Thế là Hà Tiến Chung cũng cố ý không lên tiếng, hắn chờ phản ứng của Trịnh Khiếu Đống, hắn không tin sự việc có liên quan đến anh em ruột mà Trịnh Khiếu Đống lại có thể thờ ơ như vậy.
- Cục trưởng Hà, lần này tôi thật sự làm anh hao tổn tâm trí rồi.
Trịnh Khiếu Đống không nói quá lớn, lúc này dù là kính nhờ Hà Tiến Chung nhưng giọng điệu nhàn nhạt lại căn bản không có chút khúm núm, giống như đang hất hàm sai khiến, cực kỳ hợp tình hợp lý vậy.
Trịnh Khiếu Đống mở miệng nói năng cực kỳ lưu loát thế nhưng trong lòng Hà Tiến Chung lại cảm thấy cực kỳ bức bối, hắn trầm ngâm giây lát rồi mở miệng nói:
- Nếu giám đốc Trịnh đã nói như vậy, tôi có một lời đề nghị, đó là để cho Khiếu Nam cao chạy xa bay, như vậy tất cả mọi chuyện sẽ xong.
Trịnh Khiếu Đống khẽ nheo mắt, khi Hà Tiến Chung nói ra những lời như vậy thì hắn khẽ hớp một ngụm trà, hai mắt đang nhắm lại chợt mở ra giống như một vị trí nào đó trong lòng sinh ra cảm giác đau đớn. Hắn nhìn vào hai mắt Hà Tiến Chung, lúc này mới dùng giọng điệu âm u nói:
- Anh Hà, tôi chỉ có một đứa em, anh cũng biết rồi đấy.
Trịnh Khiếu Đống tuy nói ra một sự thật, thế nhưng trong sự thật đó lại ẩn giấu rất nhiều ý nghĩa. Hà Tiến Chung thấy Trịnh Khiếu Đống tỏ ra bức bối, hắn biết rõ đối phương có ý gì. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới nói:
- Nếu như là trước kia thì mọi chuyện đều dễ nói, nhưng mà, giám đốc Trịnh, bây giờ không còn là như trước kia.
- Tôi cảm thấy chỉ cần anh còn ở cục công an, tất cả sẽ không có gì thay đổi.
Trịnh Khiếu Đống khẽ vuốt mặt mình một cái, sau đó dùng giọng không đếm xỉa nói.
Hà Tiến Chung nâng ly lên uống một ngụm, sau đó mới cười khổ nói:
- Không giống, thật sự là không còn giống như trước kia. Lúc này trong cục công an của chúng tôi đã xuất hiện một cây đinh, thật sự đụng việc khó làm.
Hà Tiến Chung không nói rõ nhưng Trịnh Khiếu Đống lại ngầm hiểu, hai mắt hắn vốn tỏa sáng dưới bầu trời đêm, thế nhưng vào thời điểm này lại khẽ híp lại.
Lúc này người hiểu rõ tình cảnh của Hà Tiến Chung nhất chính là Trịnh Khiếu Đống, hắn không những biết rõ những tin tức trong thị ủy La Nam, còn biết rất rõ và rất sâu về những gì đang xảy ra trong cục công an thành phố La Nam.
Tuy Hà Tiến Chung vẫn là cục trưởng cục công an, vẫn là một người nhất ngôn cửu đỉnh trong đơn vị, thế nhưng khi bí thư Mễ đến nhận chức thì cục công an thành phố đã có những biến hóa không nhỏ.
Bí thư Mễ kia tuy là bộ đội chuyển nghề nhưng khi đến nhận chức lại được tự tay bí thư thị ủy Vương Tử Quân đến đưa tiễn, tuy trên miệng nói rằng giúp đỡ công tác của bộ đội, thế nhưng thực tế nó có ý nghĩa gì thì cả thành phố La Nam đều hiểu rõ. Bí thư Mễ nhận được sự giúp đỡ to lớn của bí thư thị ủy thành phố, tất nhiên địa vị của hắn sẽ là nước lên thuyền lên trong cục công an. Bên trong cục công an vốn không thiếu bộ đội chuyển nghề, thế cho nên chỉ sau nửa tháng thì trong cục công an thành phố La Nam chợt xuất hiện một đội ngũ có thể đối kháng lại Hà Tiến Chung.
- Chặn được thì chặn, không chặn được cũng phải chặn, em của tôi dù thế nào cũng không thể là kẻ trốn chạy, không thể nào trải qua cuộc sống lang thang như chó được.
Trịnh Khiếu Đống nói rồi khẽ phủi tay áo, hai cô gái vừa rồi đứng phục vụ chợt đi đến chiếc tủ nhỏ lấy ra một cái cặp da.
Cặp da được mở ra, bên trong là màu xanh mơn mởn, giống như những đốm lân tinh lóe sáng dưới bầu trời đêm u ám, thật sự làm cho hai mắt con người phải tỏa sáng.
Đây tất nhiên không phải là lân tinh, không phải ma trơi, Hà Tiến Chung là người có kinh nhiệm, hầu như chỉ sau giây lát tiếp xúc thì biết ngay đó là những thứ gì.
- Anh, cục trưởng Hà.
Âm thanh của Trịnh Hiểu Nam chợt truyền lên từ dưới lầu, sau đó là tiếng bước chân đi lên cầu thang.
Trịnh Hiểu Nam vẫn nói chuyện bừa bãi như cũ, ánh mắt vẫn tràn đầy bạo ngược. Hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn cặp da đầy tiền mặt màu xanh có mệnh giá lớn, sau đó dùng giọng lạnh lẽo nói với Hà Tiến Chung:
- Cục trưởng Hà, tôi nghe nói có người truy nã tôi phải không?
Hà Tiến Chung thật lòng rất không muốn chọc vào loại người làm người ta tức điên lên như Trịnh Hiểu Nam, thế nhưng hắn vẫn không trả lời câu hỏi của Trịnh Hiểu Nam, hắn chỉ cười cười uống trà mà không mở miệng.
- Câm miệng, ai cho cậu đi lên đây? Còn không mau đi xuống cho tôi?
Trịnh Khiếu Đống dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua em mình, sau đó lạnh giọng quát lớn.
Trịnh Hiểu Nam không sợ trời không sợ đất nhưng lại rất kính sợ anh ruột của mình, sau khi Trịnh Khiếu Đống mở miệng thì hắn cười hì hì một tiếng, sau đó xoay người đi về phía cầu thang. Nhưng khi đi đến bậc cầu thang thì hắn chợt lớn tiếng nói:
- Anh, cục trưởng Hà, nếu ai đến gây chuyện với tôi, dù liều mạng thì tôi cũng phải xử lý hắn.
Rất nhiều kẻ thích nói những lời mạnh miệng, thế nhưng thao tác thực tế lại cách xa lời nói cả vạn dặm. Nhiều người khi mở miệng thì nói rất hay, nhưng đến thực tế thì lại không làm gì ra hồn. Hà Tiến Chung đã thấy nhiều loại người ngoài mạnh trong yếu, thế nhưng khi nghe những lời của Trịnh Hiểu Nam, hắn không khỏi cảm thấy trong lòng rét run.
Hà Tiến Chung biết rõ Trịnh Hiểu Nam là loại người dám nói dám làm, anh em Trịnh gia sở dĩ có được cơ nghiệp như ngày hôm nay, ngoài phương diện Trịnh Khiếu Đống là người tài giỏi có năng lực kinh doanh, chủ yếu nhất vẫn là Trịnh Hiểu Nam dám đánh dám liều mạng.
Những nhân vật như vậy luôn làm cho người ta thật lòng e ngại.
Hà Tiến Chung nghĩ đến những lời nói mạnh miệng của Trịnh Hiểu Nam, hắn vừa cảm thấy không thoải mái vừa sinh ra cảm giác chờ mong. Hắn biết những lời của Trịnh Hiểu Nam vừa rồi căn bản không phải là chĩa vào mình.
Nếu như Trịnh Hiểu Nam thật sự có thể làm giống như lời nói, như vậy cuộc sống của mình sẽ tốt hơn bây giờ rất nhiều. Ý nghĩ này lóe lên trong đầu của Hà Tiến Chung, thế nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu rõ ràng, những việc như vậy không nên xảy ra thì hay hơn.
- Cục trưởng Hà, Khiếu Nam là người có tính cách như vậy, ngài không cần quá quan tâm. Chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ cố gắng giáo dục nó làm người biết quy củ.
Trịnh Khiếu Đống nói rất khách khí, trong giọng nói có vài phần nịnh nọt.
Hà Tiến Chung cười cười, hắn dùng giọng thản nhiên nói:
- Giám đốc Trịnh, chúng ta là bạn bè của nhau, Khiếu Nam là em của anh, không khác gì là em của tôi. Anh nói xem, bứt dây thì động rừng, cắt xương động gân, có ai sẽ thật sự nổi giận với em mình cho được?
Chương 650(p5): Tổ chức hội nghị trong huyện.
Hai người nói rồi cười phá lên ha hả thật sự giống như hai người tri âm gặp mặt nhau. Cô gái mặc váy ngắn khẽ đi đến châm thêm trà, Hà Tiến Chung chợt khoát tay áo nói:
- Giám đốc Trịnh, trà uống tận hứng là được, uống nhiều quá lại không ngủ được, ngày mai còn có hội nghị cần tham gia, tôi không thể vắng mặt được.
Trịnh Khiếu Đống cười cười, hắn cũng không miễn cưỡng, hắn nói:
- Cục trưởng Hà là người bận rộn, chỗ này của tôi cũng không bắt buộc, khi nào ngài rảnh thì đến nơi này dạo chơi một chút, tôi có trà ngon, lúc nào cũng có thể chiêu đãi anh.
Hà Tiến Chung cười cười đồng ý, sau đó đứng lên khỏi ghế rồi cất bước đi về phía cầu thang. Trịnh Khiếu Đống cũng đứng lên tiễn khách, cô gái mặc váy ngắn cũng buông bình trà cầm cặp da theo sát bước tiến của Hà Tiến Chung.
Hà Tiến Chung không nói gì thêm về chiếc cặp da trong tay cô gái váy ngắn, Trịnh Khiếu Đống cũng không nói gì, giống như cô gái và chiếc cặp da kia là không tồn tại. Nhưng khi đi đến đầu bậc cầu thang, Hà Tiến Chung chợt dừng lại, hắn nhìn thoáng qua Trịnh Khiếu Đống, sau đó mới dùng giọng đầy ẩn ý nói:
- Giám đốc Trịnh, chỉ có kẻ điên mới không bị pháp luật trừng phạt.
Hà Tiến Chung nói ra những lời này cho Trịnh Khiếu Đống nghe, hắn tin tưởng đối phương sẽ nhanh chóng hiểu ra vấn đề. Hắn là người thông minh cơ trí hơn người, hắn biết rõ lúc nào nên nói những lời ra sao, đặc biệt là thúc đẩy sự việc như thế nào. Quả nhiên hắn nói ra một câu như vậy làm cho trái tim của Trịnh Khiếu Đống đập lên thật mạnh.
Sáng sớm Vương Tử Quân thức dậy, hắn nhìn đồng hồ và thấy đúng bảy giờ, sau đó hắn cầm điện thoại nhìn lướt qua, cuối cùng mới đi đánh răng rửa mặt.
Tuy huyện Dương Cương là một trong những huyện nghèo kém phát triển kinh tế nhất thành phố La Nam, thế nhưng nhà khách huyện ủy được xây dựng khá tốt, vì Vương Tử Quân tổ chức hội nghị kinh tế toàn thành phố ở huyện Dương Cương, thế cho nên nhà khách huyện Dương Cương cũng đã chuẩn bị gian phòng tốt nhất cho Vương Tử Quân.
- Tút tút tút.
Vương Tử Quân rửa mặt xong thì điện thoại chợt vang lên, bên trong vang lên giọng nói và tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc. Trước kia Mạc Tiểu Bắc rất ít khi gọi điện thoại, thế nhưng sau khi có con thì giống như tình cảm chất giấu trong lòng chợt bùng phát, nàng gọi điện thoại cho hắn rất nhiều, hơn nữa còn biểu hiện đầy đủ cảm giác thương nhớ trong lòng ra ngoài.
- Tử Quân, con của anh hôm qua đái ướt cả người ông cụ.
Mạc Tiểu Bắc giống như phát hiện có việc gì đó rất hay, nàng khẽ lên tiếng báo cáo với Vương Tử Quân.
Mặc dù biết chuyện này khó thể nào tránh được nhưng Vương Tử Quân vẫn không nhịn được phải bật cười, cũng nghe thấy tiếng cười của Mạc Tiểu Bắc ở phía bên kia. Ngay sau đó Mạc Tiểu Bắc chợt thấy tiếng cười của hắn có hơi lớn, lại có chút trào phúng, thế cho nên nàng ngừng cười và khẽ hừ một cái, thể hiện cảm giác có chút bất mãn của mình.
- Bí thư Vương, hôm qua bố đến nhà.
Mạc Tiểu Bắc đột nhiên thay đổi chủ đề, nàng khẽ nói.
Vương Tử Quân cũng không hoàn toàn tiếp thu lời nói của Mạc Tiểu Bắc, hắn nghĩ rằng Mạc Đông Viễn đến nhà Mạc lão gia tử hoàn toàn là bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.
- Không phải một tuần bố đến ba lượt sao?
- Là bố của anh.
Mạc Tiểu Bắc nghe được lời nói của Vương Tử Quân, cuối cùng cho ra đáp án như vậy.
Vương Tử Quân nghe nói bố mình đến gặp Mạc lão gia tử, thế là có chút ngẩn ngơ. Sau đó hắn thuận miệng nói:
- Bố của anh đến gặp ông cụ sao không liên lạc với anh trước nhỉ?
- Bố đến thủ đô đi họp.
Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Bố anh đến xin chỉ thị của ông, để xem nên đãi tiệc trăm ngày của cháu ở thủ đô hay là Giang Thị.
Vương Tử Quân nghe đến vấn đề này thì cười nói:
- Thật sự khó thể quyết định, nhưng nơi nào cũng được, nếu hai bên đồng ý thì chúng ta làm hai lượt, hì hì, xem như thu hai phần tiền mừng.
Trong điện thoại vang lên tiếng cười như chuông bạc của Mạc Tiểu Bắc, sau đó nàng khẽ nói:
- Thật sự là cha nào con nấy, bố đến nói chuyện với ông cũng mở lời giống hệt như anh vậy.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn không ngờ bố mình là người nghiêm túc lại có thể mở miệng nói một câu nói ẩn giấu khôi hài như vậy trước mặt Mạc lão gia tử. Hắn cảm thấy đây cũng không phải là thứ gì cần bình luận, thế nên khẽ hỏi:
- Cuối cùng quyết định thế nào?
- Ông nói cũng đừng nên làm hai nơi, cứ tổ chức ở Giang Thị là được.
Mạc Tiểu Bắc cười cười rồi dùng giọng nghịch ngợm nói:
- Bí thư Vương, có phải rất thất vọng không? Vì ông cho ra quyết định như vậy mà anh thất thu một phần tiền mừng rồi.
Vương Tử Quân nghe lời trêu chọc của Mạc Tiểu Bắc thì định mở lời đáp lại, đúng lúc này hắn nghe thấy tiếng khóc oe oe vang lên từ đầu dây bên kia. Mạc Tiểu Bắc lúc này cũng không còn tâm tư nói chuyện với Vương Tử Quân, nàng không nói gì thêm mà trực tiếp tắt điện thoại, sau đó nhanh chóng đi đến bên cạnh con yêu của mình.
Vương Tử Quân nghe thấy những tiêng tút tút vang lên trong điện thoại, hắn khẽ bấm nút tắt, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng. Lúc này trong lòng hắn không khỏi xuất hiện một hình bóng của người phụ nữ khác, còn có gương mặt một đứa bé, thế là trong lòng không khỏi bừng lên tình cảm. Khoảnh khắc này Vương Tử Quân cảm thấy mình căn bản không thể nào giữ được vẻ bình tĩnh như thường ngày.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lấy điện thoại ra gọi cho Y Phong ở phương nam, đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Hắn bỏ qua ý nghĩ gọi điện thoại cho Y Phong, sau đó hướng về phía cánh cửa phòng nói:
- Vào đi.
- Bí thư Vương, hôm qua ngài nghỉ ngơi thế nào?
Đổng Trí Tân và Kim Điền Lạc cùng nhau đi vào, vừa vào cửa thì Kim Điền Lạc đã mỉm cười hỏi Vương Tử Quân.
- Ngủ rất ngon.
Vương Tử Quân cười cười, sau đó hắn nhìn ra phía sau Kim Điền Lạc, thấy hai người Nhan Sĩ Tắc và Trần Minh Tuấn cũng đến. Tối qua Vương Tử Quân đến nghỉ ngơi ở nhà khách huyện ủy, thế cho nên hai vị lãnh đạo huyện Dương Cương cũng không về nhà, trực tiếp ở lại nhà khách.
Nhưng nếu so sánh thì vẻ mặt Trần Minh Tuấn tiều tụy hơn Nhan Sĩ Tắc rất nhiều, tuy Vương Tử Quân không cho ra bất kỳ lời bình luận nào sở sự việc Trần Minh Tuấn gọi điện thoại yêu cầu thả Trịnh Hiểu Nam, thế nhưng không nói lời nào cũng chính là tỏ thái độ. Trần Minh Tuấn thật lòng cảm thấy đại họa đang giáng xuống đầu mình.
Tối qua Trần Minh Tuấn đã nghĩ đến rất nhiều biện pháp, thế nhưng cuối cùng tất cả đều căn bản là không có chút tác dụng nào. Hắn cũng gọi điện thoại cho hậu trường của mình xin trợ giúp, thế nhưng không biết vì sao mà gọi hoài chẳng được, đến khi thư ký tiếp điện thoại thì lại nói lãnh đạo đang bận họp.
Họp? Chẳng lẽ là họp cả ngày? Trần Minh Tuấn nghĩ đến lời nói thận trọng của viên thư ký kia, thế là không khỏi mắng thầm, đây không phải là vứt bỏ chính mình sao?