Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1816: Chương 1816: Tôi cười nhạt với anh.




Lúc này khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy khá yên tĩnh nhưng Uông Thanh Minh vẫn cảm giác được bầu không khí khác thường ở nơi đây. Khi hắn đi đến khu văn phòng thường ủy tỉnh ủy, hắn cảm thấy có nhiều ánh mắt nhìn mình.

- Chào chủ tịch Vương. Sau lưng chợt vang lên giọng nói chào hỏi làm cho Uông Thanh Minh hơi khựng người. Hắn chần chờ giây lát rồi dừng bước. Tuy hắn không muốn làm bộ với Vương Tử Quân, thế nhưng dù thế nào thì hắn vẫn phải đảm bảo sự tôn trọng với một người lãnh đạo là Vương Tử Quân.

- Chào chủ tịch Vương. Uông Thanh Minh hơi cúi người khẽ chào hỏi Vương Tử Quân, thế nhưng khi cúi người hắn lại có chút bực bội. Hắn thầm nghĩ sao mình lại đê tiện như vậy? Hai bên sắp vạch mặt nhau đến nơi, cần gì mình phải tỏ ra thấp kém như thế?

Vương Tử Quân cười nói với Uông Thanh Minh: - Trưởng phòng Uông, khoảng thời gian gần đây anh bận rộn lắm phải không?

- Vâng, cũng là vì công tác mà thôi. Uông Thanh Minh tuy đã nhắc nhở mình thế nhưng khi gặp mặt Vương Tử Quân thì vẫn không tự chủ được phải khiêm nhường cung kính hơn.

- À, công tác nhiệm kỳ mới là rất quan trọng, trưởng phòng Uông nhất định phải nắm chắc, là một cán bộ lãnh đạo vĩ đại thì phải nên đi đầu ở phương diện đẩy mạnh phát triển địa phương mới được. Vương Tử Quân vừa đi về phía trước vừa dùng giọng tùy ý nói.

Uông Thanh Minh căn bản không quan tâm đến những lời này của Vương Tử Quân, ngược lại hắn còn có chút khinh thường. Cán bộ lãnh đạo vĩ đại có thể kéo kinh tế một phương phát triển sao? Tôi thấy chưa hẳn, vì hai chữ vĩ đại căn bản không thể nào định lượng được, chỉ sợ chủ tịch Vương anh cảm thấy những cán bộ vĩ đại đều có quan hệ thân cận với anh sao?

Tuy thầm cười nhạt với những lời của Vương Tử Quân, thế nhưng Uông Thanh Minh vẫn biểu hiện cười tươi nói: - Chủ tịch nói rất đúng, sau khi quay về tôi nhất định sẽ truyền đạt ý chỉ của ngài với các cán bộ của phòng tổ chức, sau này yêu cầu bọn họ công tác càng thêm nghiêm túc cẩn thận và chăm chú hơn.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói thêm lời nào. Uông Thanh Minh nhìn bộ dạng của Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy nụ cười của đối phương có vài phần quỷ dị, như vậy là có ý gì?

Uông Thanh Minh có đầy bụng nghi hoặc, hắn đành phải đi theo Vương Tử Quân lên lầu.

Khi đi vào trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, lúc này trong phòng đã có người ngồi, đó là phó bí thư Văn Thành Đồ đang ngồi đối diện với Sầm Vật Cương, trên khay trà nho nhỏ có bốn cái ly.

Lúc này hai chiếc ly đặt gần bên cạnh Sầm Vật Cương và Văn Thành Đồ đang bốc khói nghi ngút, hai chiếc ly còn lại căn bản không có động tĩnh, có lẽ là dành cho Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh.

Hai người Sầm Vật Cương và Văn Thành Đồ không biết đang nói đến vấn đề gì mà nhìn qua rất hợp nhau. Sầm Vật Cương và Văn Thành Đồ đang cười ha hả thì thấy Vương Tử Quân và Uông Thanh Minh đi vào, thế là Sầm Vật Cương không khỏi khoát tay áo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Tử Quân, tôi và bí thư Văn đang chờ hai người các anh, hai anh mau đến đây, mau ngồi xuống nếm thử trà tôi vừa pha xem thế nào.

Vương Tử Quân nhìn ly trà nhỏ tinh xảo, hắn ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, để cho Văn Thành Đồ châm trà cho mình, sau đó khẽ uống một ngụm rồi nói: - Trà rất ngon, xem ra sau này có thời gian thì tôi nên thường xuyên đến phòng bí thư Sầm tìm trà ngon để uống.

Uông Thanh Minh nghe Vương Tử Quân nói tìm trà uống thì thiếu chút nữa cười ra thành tiếng. Trà và tra cùng một âm, nếu không biết thì còn tưởng rằng Vương Tử Quân đến chỗ Sầm Vật Cương để bới lông tìm vết.

Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu Uông Thanh Minh, ngay sau đó hắn lại sinh ra một ý nghĩ, có phải Vương Tử Quân đang nói một câu hai nghĩa ám chỉ điều gì đó với Sầm Vật Cương hay không?

Sau khi ngồi xuống vị trí của mình thì Uông Thanh Minh đưa mắt nhìn bốn phía, vẻ mặt đã bình tĩnh lại. Hắn cảm thấy bí thư Sầm bày ra tư thái rất ấm áp cũng không đơn giản là tăng cường lực tương tác, quan trọng là biểu hiện tư thái hùng mạnh tự tin.

Thông qua sự tự tin này mà bí thư Sầm muốn nói cho Vương Tử Quân biết, trong quá trình bàn bạc lần này, tôi căn bản là ra tay quyết định, anh cũng đừng nên phí công giãy dụa.

Chỉ cần hội nghị này thông qua phương án nào, như vậy sẽ không bao giờ còn phát sinh chút gợn sóng trong hội nghị thường ủy.

- Trưởng phòng Uông, mời anh uống trà, trà này rất ngon. Văn Thành Đồ nói rồi mỉm cười.

Uông Thanh Minh nhìn Văn Thành Đồ nâng ly lên uống trà, trong lòng càng có vài phần tự tin. Lúc này một Văn Thành Đồ xảo quyệt đã hoàn toàn đứng về phía bí thư Sầm, cho dù Vương Tử Quân có chiêu thức gì cũng chỉ sợ là thi triển không được.

Vương Tử Quân ngồi trên ghế sa lông, hắn vừa trò chuyện vui vẻ vừa quan sát gương mặt của bí thư Sầm. Hôm nay tinh thần của Sầm Vật Cương rất tốt, nói chuyện làm cho người ta nghe vào tai mà tưởng như đang thấy tiếng chuông.

Xem ra Sầm Vật Cương cực kỳ tự tin.

- Bữa sáng hôm nay của nhà ăn cũng không tệ, hôm nay tôi ăn hoành thánh, cảm thấy hương vị rất ngon. Ngày hôm qua vì chiêu đãi lãnh đạo trung ương mà Sầm Vật Cương phải ở lại khách sạn Thịnh Thế, thế nên chủ đề lại được chuyển sang chuyện dùng cơm sáng.

Uông Thanh Minh nghe như vậy mà không khỏi buồn cười, nếu như không phải Sầm Vật Cương dùng cơm sáng ở khách sạn Thịnh Thế, nhà ăn sẽ bỏ công sức ra làm những món ngon miệng như vậy sao?

Vương Tử Quân cũng chưa từng ăn cơm sáng ở nhà ăn, lúc này nghe Sầm Vật Cương tán thưởng như vậy thì không khỏi cười nói: - Bí thư Sầm đã khích lệ như vậy thì có thể thấy nhà ăn nấu bữa sáng rất ngon, khi nào tôi có rảnh nhất định phải đến ăn sáng mới được.

Hai người Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương nói thêm vài câu, cả hai đều cười vui vẻ.

Sau hai phút trò chuyện về những chủ đề không liên quan, Sầm Vật Cương chợt nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi nói: - Hôm nay tổ chức họp cũng là vì có chuyện, chúng ta phải liên hệ trước những công tác của nhiệm kỳ mới, chúng ta cùng thảo luận xem có chỗ nào thiếu hụt hay không? Tối qua tôi nhận được điện thoại của trưởng ban Dương Độ Lục, anh ấy rất xem trọng công tác của Mật Đông, yêu cầu chúng ta nên nhanh chóng hoàn thành công tác nhiệm kỳ mới.

Vương Tử Quân cười cười, hắn biết rõ vì sao Sầm Vật Cương lại lôi Dương Độ Lục ra đây.

- Công tác của nhiệm kỳ mới rất quan trọng, nó liên quan đến đại cục phát triển sau này của tỉnh Mật Đông. Hôm nay chúng ta phát huy tính dân chủ, nói năng thoải mái. Nếu có vấn đề gì không thỏa đáng thì cứ nói ra, tuyệt đối không thể che giấu. Sầm Vật Cương nói đến đây thì giọng điệu có chút sục sôi: - Dù sao thì công tác nhiệm kỳ mới lần này không những là phụ trách với tỉnh ủy, còn là phụ trách với quần chúng nhân dân.

Uông Thanh Minh lật qua lật lại quyển sổ của mình, hắn chờ cho Sầm Vật Cương nói hết lời. Sau khi màn dạo đầu kết thúc thì hắn sẽ đọc văn kiện tương quan.

Lúc này Uông Thanh Minh cảm thấy mình rất sảng khoái, chuyện này có bí thư Sầm tọa trấn, những gì nên nói thì bí thư Sầm cũng sẽ nói, chủ tịch Vương cho dù có ý kiến gì cũng phải nghĩ đến hậu quả khi mở miệng nói ra.

Tốt nhất là có thể thành thật tiếp nhận phương án lần này, dù sao như vậy cũng giảm đi vài phần phiền toái. Tất nhiên kháng nghị một chút cũng không phải không được, chỉ là kháng nghị một cách vô vị đần độn thì được gì?

Uông Thanh Minh cảm thấy không nên làm những chuyện không có ý nghĩa.

- Trưởng phòng Uông, anh đọc phương án của phòng tổ chức ra cho mọi người được biết. Sầm Vật Cương đưa mắt nhìn Uông Thanh Minh, Uông Thanh Minh lại đưa mắt nhìn Sầm Vật Cương, thậm chí hắn thấy được ánh mắt cổ vũ của Sầm Vật Cương.

- Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, bí thư Văn, phòng tổ chức chúng tôi cực kỳ chú trọng công tác trong nhiệm kỳ mới lần này, cố gắng cho ra một ý kiến tham khảo chủ toàn cho các vị lãnh đạo. Phòng tổ chức chúng tôi đã trải qua nhiều lần nghiên cứu thảo luận, lúc này mới cho ra phương án tốt nhất, kính mong các vị lãnh đạo chỉ ra những điểm còn thiếu sót. Uông Thanh Minh mở miệng rất khiêm tốn thế nhưng hắn lại hiểu rõ cơ hội để người ta chỉ ra điểm sai của mình là không lớn.

Uông Thanh Minh mất mười phút mới có thể giải thích xong. Sau khi nói xong thì hắn ngồi đàng hoàng nơi đó chờ sự việc tiếp tục tiến triển. Lúc này hắn rất hy vọng Vương Tử Quân có thể cho ra ý kiến, dù sao thì đây là cơ hội cho Vương Tử Quân biết thế nào là khốn khổ, như vậy sẽ không còn gì ràng buộc ở hội nghị thường ủy sắp tới.

Vương Tử Quân không lên tiếng, Sầm Vật Cương cũng không nói gì. Khi bầu không khí đang trầm mặc thì Văn Thành Đồ mở miệng phá vỡ bầu không gian bình tĩnh: - Bí thư Sầm, chủ tịch Vương, thật lòng thì tôi đồng ý với phương án này của phòng tổ chức tỉnh ủy, đồng thời tôi cũng cực kỳ khẳng định công tác của phòng tổ chức vì chỉ sau một thời gian ngắn đã cho ra một phương án hoàn thiện như vậy.

- Điều này nói rõ phòng tổ chức dưới sự lãnh đạo của trưởng phòng Uông căn bản là vất vả công tác, không nói đến điều kiện, hoàn thành nhiệm vụ phân công của tỉnh ủy trong thời gian ngắn, điều này chúng ta cần phải cho ra lời khẳng định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.