Trước khi Lâm Trạch Viễn về nhà, Vương Quang Vinh đã thông qua
một ít ban ngành để biết về con số chung. Lão nghĩ đến những người bị ép buộc phải xem quảng cáo, thế là sinh ra cảm giác dở khóc dở cười, chiêu thức này của con mình thật sự có trình độ.
- Hẳn là có không ít người.
Vương Quang Vinh trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
- Không phải là không ít, mà là rất nhiều người, hơn nữa có không ít
nhân vật lớn. Tiểu tử này làm ra thành tích không nhỏ ở thành phố La
Nam, nhưng đối với một số lãnh đạo thì nó chỉ là con số mà thôi. Lúc này có một đoạn phim tuyên truyền thì sự việc lại khác, bọn họ căn bản sẽ
có thêm kiến thức trực quan về thành phố La Nam.
Nếu so sánh với Vương Quang Vinh thì Lâm Trạch Viễn nghĩ xa hơn:
- Chỉ cần đoạn phim tuyên truyền kia có 70% là sự thật, như vậy cho dù
cuộc thảo luận trực tuyến về tình hình phát triển thành phố La Nam có
vấn đề, chỉ sợ cũng không có ảnh hưởng gì lớn.
- Thật vậy sao?
Vương Quang Vinh lúc này quá cần an ủi, lão không biết nên làm thế nào để hóa giải nguy cơ lần này cho con trai của mình.
Lâm Trạch Viễn nhìn bộ dạng căng thẳng của Vương Quang Vinh, hắn cười ha hả nói:
- Quang Vinh, sự việc không liên quan đến mình, nếu cứ quan tâm thì tâm tình sẽ rối loạn. Nếu như người trong cuộc không phải là con của anh,
chỉ sợ anh đã sớm có kết luận rồi.
- Quang Vinh, anh có một người con trai như vậy, tôi thật sự rất hâm mộ.
Lâm Trạch Viễn nói đến đây thì dùng giọng tiếc hận tiếp tục:
- Năm xưa tiểu tử này đến nhà tôi, khi đó tôi nên nắm chắc cơ hội mới
đúng. Chỉ tiếc là Lâm Dĩnh Nhi còn quá nhỏ, muốn chờ một chút, kết quả
là bây giờ chỉ có thể hâm mộ suông mà thôi...
Vương Quang Vinh nghe lời cảm thán của Lâm Trạch Viễn, thế là lúc này không biết làm sao cho phải.
Khi hai người Lâm Trạch Viễn và Vương Quang Vinh đang bàn luận về Vương Tử Quân, lúc này ở khắp nước có không biết bao nhiêu người đang xem
đoạn phim tuyên truyền về thành phố La Nam. Trong một địa điểm ở thủ đô, một người đang ngồi trên ghế sa lông nhìn đoạn phim tuyên truyền trên
màn hình mà không khỏi dùng giọng ngạc nhiên nói:
- Đoạn phim
quảng cáo xen vào trước thời gian xảy ra sự kiện là cực kỳ tốt, cậu nói
xem bọn họ tuyên truyền như vậy có bao nhiêu là sự thật.
Một người đứng bên cạnh dùng ánh mắt cung kính nhìn người ngồi trên ghế, sau khi trầm ngâm một chút rồi khẽ nói:
- Thưa thủ trưởng, dựa theo con số báo cáo về tình hình phát triển kinh tế những năm gần đây của thành phố La Nam, tôi cảm thấy bộ phim tuyên
truyền kia có bảy mươi phần trăm là sự thật.
- Bảy mươi phần trăm?
Người kia chợt lập lại con số, sau đó chậm rãi nói:
- Nếu chỉ là năm mươi phần trăm thì Vương Tử Quân đã là người quá giỏi rồi.
- Kinh tế phát triển hài hòa với tài nguyên, kinh tế phát triển hài hòa với hoàn cảnh, kinh tế phát triển hài hòa với xã hội...Xây dựng một
thành phố La Nam giàu có, văn minh, liên tục phát triển về phía trước...
Âm thanh vẫn liên tục vang lên trong phòng, đại nhân vật vừa rồi còn
trầm ngâm không khỏi trừng mắt nhìn. Lão nhìn những con số lóe lên trên
màn hình, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
- Ý nghĩ rất tốt.
Tuy chỉ có bốn chữ ngắn ngủi nhưng lại làm cho vẻ mặt người đàn ông
trung niên đứng bên cạnh lãnh đạo chợt biến đổi. Hắn đi theo thủ trưởng
khoảng thời gian khá dài, thủ trưởng là người cực kỳ hà khắc khi đánh
giá người khác, cũng chỉ có vài người được thủ trưởng đánh giá như vậy
mà thôi.
Phải nói là đoạn phim tuyên truyền về tình hình phát triển của thành phố La Nam là cực kỳ thành công, vì nơi đây có công
nghiệp phát triển, nông nghiệp và dịch vụ cũng có khí thế hừng hực, có
phong cảnh tươi đẹp không tả xiết của khu du lịch Cô Yên Sơn, giống như
một nơi thế ngoại đào viên; lại xuất hiện khung cảnh tranh nhau mua rượu Huyền Lộ Dịch; tất cả biểu hiện một thành phố La Nam phát triển không
ngừng, tràn đầy sức sống.
Người đàn ông trung niên nhìn lên
những hình ảnh phấn chấn tinh thần trên màn hình, thế là không khỏi nghĩ đến con người đang được xào nấu nóng hừng hực trên mạng inte. Thầm nghĩ nếu đối phương có thể vượt qua sự kiện lần này, sau này nhất định phải
kết giao.
Khi đoạn phim tuyên truyền được phát đi một nửa thì trên inte đã cực kỳ náo nhiệt, rất nhiều người nói rằng đoạn phim này
là giả, thành phố La Nam căn bản không tốt đẹp như vậy. Thậm chí còn có
người đưa ra ảnh của mình chụp vài năm trước khi đến thành phố La Nam,
sau đó phát biểu ý kiến:
- La Nam là thế nào thì cứ nhìn vào hình của tôi, mới ba bốn năm mà La Nam đã phát triển như hỏa tiễn vậy sao?
Hình ảnh của người kia nhận được sự ủng hộ của nhiều người khác, ngay
sau đó đưa đến một cơn bão lớn, rất nhiều tấm ảnh được tung lên mạng.
Nhưng ngay sau đó lại có nhiều người tung lên inte những tấm hình mình
chụp được khi đến thành phố La Nam du lịch, xem như tuyên truyền chính
diện cho La Nam. Dưới tình huống mà cảm xúc của quần chúng đang phẫn nộ, người ta chợt lấy những tấm hình đó làm vũ khí tấn công. Lúc này trên
inte chia ra làm hai phía, một bên vừa rồi còn ồn vào tuyên bố La Nam
không như trong phim tuyên truyền, bên còn lại thì khẳng định những gì
mình thấy tận mắt ở La Nam vào lúc này, phản kích giữa hai bên càng lúc
càng sắc bén.
Vô tình Vương Tử Quân chưa tham gia thảo luận trực tuyến nhưng trên inte đã rất ồn ào.
- Giả, đây là giả, phim tuyên truyền này rõ ràng là làm giả, mọi người
chỉ cần xem các phim tuyên truyền của các thành phố khác là hiểu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị ngồi xuống chiếc ghế của mình trong đại sảnh trò chuyện trực tuyến, lúc này những tranh luận về đoạn phim tuyên
truyền của thành phố La Nam đã đến trình độ cực kỳ gay cấn.
Nhưng lúc này có một người trên mạng chợt cho ra một bài viết, hơn nữa
nơi đó còn có một đoạn phim tuyên truyền về một thành phố khác.
Hầu như rất nhiều người nhảy vào thảo luận, càng làm công tác so sánh
hai đoạn phim với nhau, sau đó bọn họ tìm ra rất nhiều điểm giống nhau.
Đầu tiên cũng là một hình ảnh núi non mê người, sau đó vài tòa nhà mọc lên, hầu như giống nhau như đúc.
- Ha ha ha, hai tòa nhà đồng nhất hiện lên ở một thành phố, xem ra lãnh đạo thành phố La Nam thật sự có tài!
- Dám lấy thành tích của người khác để vẽ lên mặt mình, đây không phải
là quá gò ép sao? Tôi xem hôm nay không cần thảo luận về tình hình phát
triển thành phố La Nam, rõ ràng là đang diễn kịch mà thôi.
...
Đổng Trí Tân luôn theo sát bên cạnh Vương Tử Quân, hắn nhìn những lời
nghị luận kia, lại nhìn vẻ mặt bí thư Vương, thế là tâm tình trầm xuống. Hắn là người tự mình xét duyệt thông qua bộ phim phóng sự kia, vì sao
lại xuất hiện tình huống này? Lúc này bí thư Vương chuẩn bị trò chuyện
trực tuyến, lời dạo đầu lại khá bất lợi.
Đổng Trí Tân bắt đầu cảm thấy trán ướt đẫm mồ hôi, hắn nhìn lướt qua những thảo luận nóng hổi,
sau đó dùng giọng cẩn thận xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, anh xem, chúng ta nên làm gì bây giờ...
Vương Tử Quân khoát tay áo, hắn căn bản quá quen thuộc với đoạn phim
tuyên truyền này. Những năm qua hắn hết lòng vì thành phố La Nam, mỗi
bước phát triển của La Nam đều là tâm huyết của hắn, những tòa kiến trúc kia đều nằm trong ngực hắn, không phải là của La Nam được sao?
- Trí Tân, thật giả rõ ràng, chúng ta là người có thật, còn sợ người ta đặt nghi vấn sao?
Vương Tử Quân nói lời tỉnh táo làm cho Đổng Trí Tân cảm thấy dễ thở
hơn. Nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ quái, vì sao lại có hai bộ phim tuyên
truyền về hai thành phố giống nhau như thế?
Khi đám người
trên inte chuẩn bị phát động xu thế tấn công La Nam, cho rằng La Nam sao chép phim ảnh của thành phố Hư Vôm, lại có một người cho ra một topic
khác.
- Tôi là người thành phố Hư Vô, chúng tôi xác nhận
thành phố mình không có tòa nhà kia, tôi sẽ cho mọi người xem những đoạn phim về thành phố Hư Vô.
Khi người này lên tiếng thì có kèm theo vài đoạn video, thế là không ít người chợt hiểu ra vấn đề, thì ra không phải là thành phố La Nam sao chép phim tuyên truyền của thành phố Hư
Vô, căn bản là Hư Vô là người sao chép. Kết quả như vậy không khỏi làm
cho người ta cảm thấy thổn thức không thôi.