Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1092: Chương 1092: Tôi không phải kẻ ngốc






Món ăn vừa được dọn lên bàn, mọi người chỉ chờ chủ tịch Chử lên tiếng. Chữ Vận Phong ăn một vài miếng và cảm thấy hài lòng, lão cười nói:

- Anh Chu, phương diện này anh làm rất tốt. Tôi nói cho anh biết, mục đích của mừng thọ làm làm sao cho các cụ vui vẻ, nếu quá lãng phí thì căn bản là lộn đầu lộn đuôi.

- Vâng, lão lãnh đạo nói đúng, tôi luôn khắc ghi những chỉ thị của ngài khi công tác trong thành phố Lâm Hồ, tuyệt đối sẽ không làm cho ngài mất mặt ở phương diện này.

Chu Tiến Liên hạ tư thái của mình xuống rất thấp, thế nhưng khi nói đến thành phố Lâm Hồ thì giọng điệu lại càng thêm vang dội.

Chu Tiến Liên nói những lời này với ý gì thì Vương Tử Quân ở bên kia hoàn toàn hiểu rõ, thế nhưng hắn căn bản không mở miệng, bộ dạng lạnh nhạt.

Thật ra Vương Tử Quân không nói lời nào thì đám người nơi đây cũng là những nhân vật lãnh đạo đơn vị, thân phận của Vương Tử Quân vẫn được bày ra rõ ràng trước mặt mọi người, hơn nữa hắn còn là một người khách trong bữa tiệc mừng thọ lần này.

- Được, chúng ta cạn ly này, chúc mừng cụ mỗi năm đều có ngày hôm nay, mỗi buổi sáng vui vẻ sảng khoái như sáng nay.

Chữ Vận Phong nói rồi nâng ly lên chúc bà cụ ở phía bên kia.

Bà cụ thấy chủ tịch Chử tự mình mời rượu thì cũng vội vàng đứng lên, tất nhiên bà cụ đứng lên cũng làm cho mọi người trong đại sảnh vội vàng đứng lên.

Tuy bà cụ trước nay không uống rượu, thế nhưng lại cạn hết một ly, điều này không khỏi làm cho đám người trong phòng vỗ tay vang dội.

Khi mọi người ngồi xuống thì bữa tiệc mừng thọ bắt đầu, món ăn được đưa lên căn bản rất hoàn mỹ. Tuy sáu món hôm nay căn bản không có gì đặc thù, đại bộ phận là những nguyên liệu tầm thường, số lượng đầy đủ, thế nhưng lại được làm rất ngon, hương vị tuyệt hảo, căn bản là ai ăn vào cũng phải cảm thán. Thật ra bên trong còn có một chuyện nhỏ, đó là Chu Tiến Liên nghe một lời đề nghị của chủ nhiệm văn phòng Tiểu Triệu:

- Càng biểu hiện chất phác thì sẽ càng có lực tác động đối với một người xưa nay thường tham gia các bữa tiệc xa hoa như chủ tịch Chử, tuyệt đối là tạo nên một lực tương tác mạnh mẽ.

Quả nhiên Chữ Vận Phong cảm thấy hứng thú với bữa tiệc lần này, hơn nữa liên tục mở miệng khen món súp, liên tiếp nói vài tiếng ngon. Với thân phận của Chữ Vận Phong, có thể nói ra những lời khích lệ như vậy là không dễ dàng. Vì thế đám người chung quanh giống như đang chứng minh lời khen của chủ tịch Chử, ai cũng húp súp rất mạnh mẽ, căn bản là uống cạn.

Chữ Vận Phong biết rõ mình ngồi đây làm cho đám người chung quanh có chút gò bó, thế cho nên ăn được nửa giờ thì cười nói:

- Hôm nay là tiệc mừng thọ bà cụ, mọi người cần phải ăn uống thoải mái, nếu như vì tôi ngồi đây mà cẳn bản giống như đang tham gia họp, như vậy có phải muốn đuổi tôi đi không?

Tuy Chữ Vận Phong nói bằng giọng bình dị gần gũi, căn bản không có chút giọng điệu quan viên, thế nhưng đám người nơi đây vẫn có chút gò bó. Cuối cùng Chu Tiến Liên khẽ nháy mắt với em trai Chu Tín Quốc của mình, dưới sự cố gắng của Chu Tín Quốc, bầu không khí mới có chút sôi động.

- Lão lãnh đạo, những món này đều là món ăn gia đình, rau xanh là chủ yếu. Đồng thời tôi cũng phải kính ngài một ly, cám ơn ngài tự mình đến chúc thọ mẹ tôi, tôi xin được uống trước.

Chu Tiến Liên nói rồi nâng ly rượu lên uống cạn.

Chữ Vận Phong cười cười nói:

- Cậu Chu quá khách khí rồi, tôi và anh không những là đồng sự, còn là bạn bè. Cụ nhà là trưởng bối của tôi, tôi đến chúc thọ bà cụ cũng là điều bình thường.

Chữ Vận Phong nói những lời bình thường thế nhưng căn bản lại làm cho người ta sinh ra cảm giác tin phục. Vương Tử Quân thấy đám người Chân Hồng Lỗi ở chung quanh đang nhìn Chữ Vận Phong bằng ánh mắt cung kính, thế cho nên cũng không khỏi có thêm vài phần bội phục Chữ Vận Phong.

- Bí thư Vương, tôi mời ngài một ly, cảm tạ ngài đến chúc thọ mẹ tôi.

Chu Tiến Liên đứng lên khỏi ghế, hắn dùng giọng nói vui vẻ mời rượu Vương Tử Quân.

Chu Tiến Liên đứng lên kính rượu, tuy tư thái hạ xuống rất thấp nhưng thực tế thì hắn lại cảm thấy mình căn bản biểu hiện ra sự ưu việt không nói nên lời. Cảm giác ưu việt này làm hắn sinh ra cảm giác như tướng quân thắng trận, hắn đang dùng lời nói thấm thía để an ủi vị tướng thất bại dưới tay mình. Đó là anh em, thắng bại là chuyện bình thường của nhà binh, không cần phải quá đặt nặng trong lòng.

Ánh mắt đám người Lý Chiêu Quýnh, Chân Hồng Lỗi và Khương Thuận Tâm đều nhìn về phía Vương Tử Quân, bọn họ đang chờ mong được thấy những phản ứng của bí thư Vương Tử Quân. Dù Chu Tiến Liên cung kính mời rượu nhưng bọn họ căn bản hiểu rõ ý nghĩa bên trong là gì.

Vương Tử Quân này sẽ nén giận uống cạn ly sao? Đối phương uống rượu sẽ có bộ dạng thế nào?

Khi mọi người đang chăm chú nhìn vào Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân nấng ly rượu lên với gương mặt không chút biểu cảm nói:

- Chánh án Chu, anh quá khách khí rồi.

Hai người cụng ly với nhau, sau đó từng người uống cạn ly rượu của mình. Khi uống xong ly rượu, đám người Chân Hồng Lỗi chợt cảm thấy trận chiến giữa hai người Vương Chu đã hạ màn.

- Tiến Liên, cậu nên kính bí thư Vương thêm một ly, hôm nay anh ấy đã cho ra một lời đề nghị rất tốt cho công tác của hệ thống tư pháp tỉnh Nam Giang.

Chữ Vận Phong uống một ngụm trà, trên mặt là nụ cười thản nhiên.

Chu Tiến Liên chợt kinh hoảng, hắn biết rõ chủ tịch Chử đang nói đến quyết định của hội nghị thường ủy. Hắn chợt sinh ra dự cảm không tốt với đề nghị của Vương Tử Quân cho hội nghị thường ủy, thế nhưng vẫn nhanh chóng nâng ly rượu lên.

Vương Tử Quân nâng ly rượu lên khẽ cười cụng ly với Chu Tiến Liên, ngoài miệng lại dùng giọng hời hợt nói:

- Chủ tịch Chử, tôi là chiến hữu chung chiến hào với chánh án Chu, mọi người đồng tâm hiệp lực cũng là vì công tác mà thôi.

Hai bên cụng ly, Chu Tiến Liên nâng ly uống cạn, chợt cảm thấy gương mặt nóng ran.

- Chủ tịch Chử, tôi rất hiếu kỳ, cũng không biết bí thư Vương cho ra đề nghị gì, ngài có thể nói cho chúng tôi biết được không?

Trưởng phòng tài chính Lý Chiêu Quýnh là người của Chữ Vận Phong, lúc này thấy Chữ Vận Phong vui vẻ thì mở lời nói.

Chữ Vận Phong cười cười nói:

- Bí thư Tử Quân thật sự cho ra phương án rất tốt, quyền lực phải là thanh kiếm hai lưỡi, có thể chém người khác cũng phải gây tổn thương cho chính mình. Anh ấy đề nghị thành lập cơ chế truy cứu trách nhiệm khi có oan sai, như vậy chẳng những có thể có phương pháp xử lý các sự việc phát sinh, hơn nữa còn đề cao ý thức trách nhiệm phá án của nhân viên công tác. Như vậy làm cho người trong cuộc phải có tinh thần phụ trách, đồng thời còn có bảo vệ cả nhân vien, rõ ràng là nhất cữ lưỡng tiện.

Chữ Vận Phong nói không quá nhiều thế nhưng đám người ngồi đây đều nghe rõ ràng, từng ánh mắt nhìn về phía Vương Tử Quân chợt lấp lánh và có chút khác thường. Những người nơi đây có ai không phải là tinh anh trong đơn vị? Tất nhiên bọn họ nghe được ý nghĩa lời nói của chủ tịch Chữ Vận Phong.

Mặc dù không nói đến sự kiện oan sai của Khâu Triều Quế, thế nhưng tỉnh ủy đã cho ra quyết định mở ra cơ chế truy cứu án oan, như vậy đã là định luận rõ ràng về tranh chấp giữa hai người Vương Chu. Nếu như Chu Tiến Liên trước kia vẫn tiếp tục kiên trì, bây giờ căn bản chỉ còn là bọ ngựa đá xe, không dám nói lời nào.

Vương Tử Quân lại thông qua một lời đề nghị như vậy để làm cho mình nhảy ra khỏi vòng tranh chấp với Chu Tiến Liên, đưa mình đứng lên vị trí lãnh đạo cấp cao. Không những tách biệt giữa mình và Chu Tiến Liên, còn cho thấy trình độ xử lý công tác là như thế nào.

Chu Tiến Liên căn bản không phải là người ngu, hắn nào không hiểu rõ vấn đề bên trong? Lúc này bàn tay nâng ly rượu đã có hơi run. Từ ngày quyết định chơi tay đôi với Vương Tử Quân, Chu Tiến Liên đã nghĩ đến tất cả thủ đoạn mà Vương Tử Quân có thể cho ra được, nhưng hắn lại không ngờ Vương Tử Quân dùng thủ đoạn như thế.

Chẳng lẽ là Vương Tử Quân cố ý gây nên? Chu Tiến Liên nghĩ đến những nguyên nhân và hậu quả của những sự kiện gần đây, trong đầu hắn chợt xuất hiện ý nghĩ như vậy. Hắn ném ánh mắt về phía vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế là trong lòng ớn lạnh.

- Anh Chu, trước kia bí thư Vương không tiếp xúc nhiều với công tác của khối tư pháp, nhưng lại là một cán bộ lãnh đạo có kinh nghiệm phong phú. Sau này anh và anh Hồng Lỗi công tác cũng không nên phát sinh sự kiện không đúng, nếu có gì phải báo cáo với bí thư Vương, tranh thủ tìm được sự giúp đỡ của bí thư Vương.

Chữ Vận Phong là người trải qua quá nhiều sự kiện giao thiệp trong quan trường, mỗi ngày đều gặp qua rất nhiều người, Chu Tiến Liên đang nghĩ gì sao lại có thể che giấu được lão? Nhưng lúc này lão cũng muốn nhân cơ hội để gõ đầu Chu Tiến Liên.

Lần này Vương Tử Quân sở dĩ đến tham gia tiệc mừng thọ của bà cụ chính là vì Chữ Vận Phong cho ra lời mời. Sở dĩ lão mời Vương Tử Quân, ngoài ép Chu Tiến Liên chịu thua, hơn nữa còn có một ý nghĩ khác: Lôi kéo vị bí thư ủy ban tư pháp này về phía mình.

Chữ Vận Phong đã thấy rõ những biểu diễn của Văn phòng ở hội nghị thường ủy hôm nay, lão chợt ý thức được vị bí thư trẻ tuổi của ủy ban tư pháp kia căn bản không thể khinh thường, tuyệt đối là cao nhân. Vào hội nghị thường ủy hôm nay, ngay từ đầu đối phương đã bỏ quyền, đã nói rõ sự hiện hữu của mình trong khối thường ủy tỉnh ủy.

Cảm giác tồn tại là cực kỳ quan trọng trong thường ủy, nếu như anh mất đi cảm giác tồn tại trong khối thường ủy tỉnh ủy, như vậy lực ảnh hưởng của anh sẽ kết thúc.

Nói rõ ràng thì ngoài chức vụ thì phương diện sắp xếp chỗ ngồi trong thường ủy tỉnh ủy căn bản cũng không phải dựa theo thứ gì khác, căn cứ vào lực ảnh hưởng của riêng từng người. Ví dụ như Vương Tử Quân, vì hắn mới đến, dù được sắp xếp trước thư ký trưởng Đào Nhất Hành, thế nhưng lực ảnh hưởng lại thấp hơn Đào Nhất Hành rất nhiều.

Nhưng thông qua hội nghị thường ủy hôm nay, lực ảnh hưởng của Vương Tử Quân đã tăng tiến, ít nhất thì đám người thường ủy tỉnh ủy cũng không thể không quan tâm đến sự tồn tại của hắn.

Trước mắt đang trong thời kỳ ma xát kết hợp giữa Chữ Vận Phong và Diệp Thừa Dân, tuy Chữ Vận Phong chiếm hết ưu thế trong hội nghị thường ủy, thế nhưng lão cũng không muốn có thêm một đối thủ. Hơn nữa Vương Tử Quân căn bản là một cán bộ trẻ tuổi không đơn giản chút nào.

Bữa tiệc mừng thọ vẫn được tiếp tục, bầu không khí trên bàn tiệc chợt thay đổi, ánh mắt đám người còn lại nhìn về phía Vương Tử Quân càng có thêm vài phần tôn trọng khác thường. Đám người này đều hiểu, bí thư Vương vừa mới đến đã cho Chu Tiến Liên một bài học.

Thật ra lúc này cũng không thể gọi là tranh chấp Vương Chu, vì hai người căn bản không cùng một cấp bậc.

Một giờ sau, khi mọi người còn chưa thỏa mãn thì Chữ Vận Phong đã ăn no, lão là người đầu tiên nói lời cáo từ với bà cụ. Khi Chữ Vận Phong đi cũng kéo cả Vương Tử Quân đi theo, sau khi Chữ Vận Phong leo lên xe bỏ đi thì Vương Tử Quân quay sang cáo từ Chu Tiến Liên:

- Chánh án Chu, khách đi chủ nhà an vị, hôm nay tôi đã ăn uống no nê, chiều còn có chút việc, trước tiên xin cáo từ.

Chu Tiến Liên căn bản cảm thấy đau nhức trong lòng nhưng lại nắm thật chặt bàn tay của Vương Tử Quân rồi nói:

- Bí thư Vương, tôi đại biểu cho cả nhà cám ơn anh đã đến, hôm nay tiếp đãi không chu toàn, kính mong bí thư Vương tha thứ cho.

Chu Tiến Liên nói hai từ tha thứ cực kỳ nặng nề, hắn thông qua những lời này để nói lời chịu thua với Vương Tử Quân. Dù hắn là người cực kỳ cứng rắn mạnh mẽ, thế nhưng hắn vẫn ghi nhớ một điều, đó là những sự việc trong quan trường phát sinh theo phản ứng của quan viên. Hắn kiên cường cũng là vì có chủ tịch Chử chống sau lưng, bây giờ Chữ Vận Phong đã bày tỏ thái độ, hắn nào có thể tiếp tục là kẻ ngốc? Hắn không muốn vì chuyện này mà làm cho chủ tịch Chử nổi giận.

- Chúng ta đều là người của hệ thống tư pháp, anh khách khí với tôi làm gì.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang nói với phó chủ tịch Khương Thuận Tâm:

- Bây giờ anh nên chăm chút đến chủ tịch Khương, anh ấy là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh, nếu anh chiêu đãi không tốt, tôi sẽ hỏi tội anh.

Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho đám người đi cùng Chu Tiến Liên tiễn chân cười rộ lên. Khương Thuận Tâm là phó chủ tịch tỉnh thế nhưng không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế cho nên vị trí căn bản là thấp hơn Vương Tử Quân.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì Khương Thuận Tâm cười nói"

- Bí thư Vương, tôi không tiếp thụ lời nói của ngài, chúng ta đều là người một nhà, ngài cũng không nên xích tôi bên ngoài được.

Vương Tử Quân lên xe Audi rời khỏi quán ăn trong tiếng cười vui vẻ. Đám người nhìn chiếc xe chạy đi như bay, trong mắt lộ ra vài phần khác thường.

- Lần này người đến cũng căn bản không dễ hầu hạ.

Chân Hồng Lỗi nhìn hình bóng Vương Tử Quân bỏ đi rồi dùng giọng trầm trầm thở dài nói.

Chu Tiến Liên khôngn nói gì, vì lời nói của Chân Hồng Lỗi làm hắn cảm động lây. Nếu đối phương dễ hầu hạ thì cũng không làm cho hắn té đau trước mặt cán bộ toàn tỉnh Nam Giang như vậy. Hắn biết rõ sau này chuyện mình gây ra sẽ là trò cười cho mọi người, sẽ được mọi người đàm tiếu vui vẻ trong chính đàn Nam Giang.

- Cục trưởng Chân, nếu chủ tịch tỉnh đã nói quá rõ, hai chúng ta nên hợp tác với nhau, phải truy cứu trách nhiệm cho thật tốt.

Chu Tiến Liên nhìn Chân Hồng Lỗi đứng bên cạnh rồi dùng giọng trầm thấp nói.

Chân Hồng Lỗi khẽ gật đầu nhưng không lên tiếng.

Khi Chữ Vận Phong và Vương Tử Quân rơi đi, xem như bữa tiệc lần này đã đến lúc sắp kết thúc. Đầu tiên là bà cụ vì nguyên nhân sức khỏe mà phải về trước nghỉ ngơi, sau đó các vị khách cũng không còn hào hứng để ở lại, anh em họ Chu tươi cười tiễn chân khách quý, đám người đều leo lên xe bỏ đi.

- Anh, hôm nay chủ tịch Chử đến tham gia tiệc mừng thọ của mẹ, nói rõ anh ấy vẫn còn nhớ rõ tình bạn cũ. Anh xem, có nên nói sự kiện tiến lên chức vụ phó chủ tịch thành phố với anh ấy không?

Chu Tín Quốc tiễn chân vị khách cuối cùng, sau đó dùng giọng không yên nói với anh mình.

- Chỉ bằng cậu mà muốn tiến lên vị trí phó chủ tịch thành phố sao?

Chu Tiến Liên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua Chu Tín Quốc rồi cất bước bỏ đi.

Trong một chiếc xe màu đỏ, Tào Kha Nhi vừa lái xe vừa khẽ gọi điện thoại, lại còn bật cười khanh khách.

Tào Kha Nhi và Tào Chân Nhi ngồi bên bàn của bà cụ, mặc dù không tính là quá xa thế nhưng bọn họ vẫn nghe rõ và thấy rõ những gì phát sinh bên bàn của chủ tịch Chữ Vận Phong, thế là bầu không khí trò chuyện giữa hai chị em có chút thay đổi.

- Được rồi, không nói nữa, sau này sẽ mời anh dùng cơm.

Tào Kha Nhi nói rồi ném điện thoại của mình xuống vị trí ghế lái phụ, nàng quẹt miệng nói với Tào Chân Nhi:

- Chị, xem như chị đoán đúng, hôm nay chúng tiếp tục đi ăn thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.