Bí Thư Trùng Sinh

Chương 556: Chương 556: Tôi không phải là thiên lý mã, tôi là con la đi ngàn dặm




Hội nghị hội đồng nhân dân thành phố Đông Bộ được tổ chức ở cung văn hóa thành phố, lúc này cung văn hóa được trang hoàng rực rỡ, cờ quạt phấp phới, bầu không khí trang nghiêm. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Vương Tử Quân được hội nghị hội đồng nhân dân thành phố bỏ phiếu tuyển cử làm chủ tịch thành phố Đông Bộ, kết quả này đã làm cho hội nghị thành công tốt đẹp.

Từ trong cung văn hóa đi ra ngoài, bầu không khí nóng như lửa thiêu, người nào nhìn thấy Vương Tử Quân cũng nở nụ cười sáng lạn. Lãnh đạo chính là lãnh đạo, lúc này không tiến lên nói vài lời trung tâm thì còn đợi đến khi nào? Vương Tử Quân là chủ tịch trẻ tuổi nhất tỉnh Sơn Nam, là một ngôi sao chói mắt trên chính trường tỉnh Sơn Nam, tương lai chính trị cực kỳ tươi sáng, không thể không làm cho người ta phải đứng lại lau mắt nhìn.

Trong quan trường cũng không phải chức vụ của mọi người được tăng tiến một cách dễ dàng, ví dụ như Vương Tử Quân, đừng nghĩ hắn còn trẻ mà chức vụ tăng tiến như ngồi tên lửa mà tưởng bở, bên trong có rất nhiều thứ cần phải xem xét và suy ngẫm. Vì vậy mọi người suy xét thân phận của mình chưa đủ để vuốt mông ngựa chủ tịch Vương, nhưng khi Vương Tử Quân đi qua thì ai cũng phải nở nụ cười khiêm tốn, dùng biểu cảm của mình để ủng hộ chủ tịch.

- Chủ tịch Vương, chúng ta đi đâu đây?

Anh Đổng lúc này cười như một đóa hoa, dù chuyện xóa chữ quyền trong quyền chủ tịch của Vương Tử Quân không phải là vấn đề, thế nhưng sau khi nghe Triệu Quốc Lương nói chủ tịch Vương được tuyển cử với số phiếu rất cao, hắn vẫn vỗ tay cực kỳ hưng phấn.

Lúc đó Đổng Nhị Dân cảm thấy Triệu Quốc Lương ngày thường trầm mặc ít nói cũng tỏ ra cực kỳ vui vẻ, thật ra nếu nghĩ lại thì thấy chuyện này tuyệt đối không có gì khó hiểu. Trong quan trường thì thư ký của lãnh đạo có địa vị rất đặc biệt, thường cùng chung vinh nhục với lãnh đạo, vì mọi người thường có xu hướng suy nghĩ gần mực thì đen gần đèn thì sáng.

Đổng Nhị Dân không phải là như vậy sao? Sau khi trở thành lái xe cho chủ tịch Vương, hắn cảm thấy thân phận lái xe của mình không có gì thay đổi nhưng cảm giác thoải mái lại liên tục kéo đến. Hắn rất cảm kích Vương Tử Quân, dù thế nào cũng đứng trên lập trường cố gắng bảo vệ lợi ích cho chủ tịch Vương.

Đến tối về nhà Đổng Nhị Dân nằm trên giường tự hỏi lòng, mình tuy không phải là thiên lý mã, nhưng dù thế nào cũng là bách lý mã hay thập lý mã chứ? Hơn nữa ai quy định nhân tài chỉ có thể là thiên lý mã? Chẳng lẽ một con la, một con trâu, một con lừa đi ngàn dặm cũng không phải là nhân tài? Hắn tình nguyện làm một con lừa đi ngàn dặm, hắn sẽ dùng lòng trung thành của mình để chứng minh cho chủ tịch Vương biết: Đổng Nhị Dân này không phải là người bội bạc, tuyệt đối sẽ dùng hành động thực tế để báo đáp ơn tri ngộ của ngài.

Lúc này Vương Tử Quân cũng thật sự sinh ra cảm giác như trút được gánh nặng. Người lăn lộn trong quan trường có ai không có những điểm khó chịu, ví dụ như vị trí quyền chủ tịch làm cho hắn sinh ra cảm giác xấu hổ.

Nguyên tắc căn bản nhất của chính trị chính là phục tùng, mà phục tùng phải căn cứ vào quyền lực, người có quyền lực lớn thống trị kẻ có quyền lực nhỏ, kẻ có quyền lực nhỏ phục tùng kẻ quyền lực lớn. Đây không phải là bài học về chính trị, nó chính là quy củ trong chính trị, không có quy củ sẽ không tạo nên quy cách. Vì thế mà mối quan hệ giữ lãnh đạo thứ nhất và thứ hai cũng xem như ước định mà thành, dù là quy tắc ngầm hay không, tất cả đều không cho phép anh vi phạm, ít nhất anh cũng phải căn cứ vào đó để có hành vi phù hợp.

Nếu căn cứ vào đó thì thấy làm một vị lãnh đạo thứ hai cũng rất không dễ dàng. Anh phải nằm dưới quyền uy của lãnh đạo đứng đầu, đồng thời còn phải bộc lộ tài hoa của mình, nếu quá mức sẽ bị người ta đố kỵ và đánh trả; cũng không thể bảo sao làm vậy; không quá bảo thủ; không tỏ ra uất ức; có thể nói muốn nắm đúng mức độ thì thật sự khó khăn.

Nếu nói từ phương diện tính cách thì Vương Tử Quân căn bản không phải là người giỏi ẩn nhẫn, căn bản chưa từng để người ta đánh gãy răng và nuốt vào trong bụng, nhưng có rất nhiều chuyện bị trói buộc vì chức vụ quyền chủ tịch. Hôm nay hắn đã đánh nát chữ quyền, sau này hắn sẽ không quá cố kỵ khi cho ra quyết sách.

- Anh Đổng, quay về phòng làm việc.

Vương Tử Quân trầm ngâm rồi khẽ nói.

Có lời phân phó của Vương Tử Quân, anh Đổng cũng không hỏi nhiều, hắn khẽ nhấn ga, thế là chiếc xe số hai của thị ủy Đông Bộ chậm rãi chạy về phía khu văn phòng khối chính quyền thành phố. Lúc này trong quảng trường cung văn hóa xe cộ như nêm nhưng không có dấu hiệu kẹt xe, khi Đổng Nhị Dân quẹo trái thì cố ý đưa mắt nhìn, có vài cảnh sát giao thông chỉ huy thông hành, tất cả các xe đều phải tránh xe của Vương Tử Quân. Khoảnh khắc này Đổng Nhị Dân chợt sinh ra một cảm giác vượt trội nói không nên lời.

Nhưng Vương Tử Quân căn bản không quan tâm đến những gì đang diễn ra bên ngoài xe, hắn lấy điện thoại ra bấm một dãy số quen thuộc.

- Tút tút tút.

Nửa phút sau đầu dây bên kia vang lên giọng nói lười biếng của Mạc Tiểu Bắc, Vương Tử Quân cười nói:

- Vợ, em đang bận gì vậy? Sao đến bây giờ mới nghe máy?

- Em đang đọc sách.

Mạc Tiểu Bắc dùng giọng mất hết sức lực trả lời, Vương Tử Quân nghe được giọng nói của nàng, hắn cảm thấy giống như lúc này Mạc Tiểu Bắc có chút oán giận.

Mạc Tiểu Bắc oán giận cũng đúng, ai bảo sau khi xác định vợ có mang, Mạc lão gia tử nhanh chóng vận dụng quyền uy gia chủ mà khong nói hai lời trực tiếp đưa nàng đến nhà mình. Bây giờ đừng nói là Mạc Tiểu Bắc không được công tác, dù muốn đi ra ngoài cũng bị dì Triệu giám sát. Mạc lão gia tử trước kia luôn rất sủng ái Mạc Tiểu Bắc, bây giờ tập hợp đám nhân viên cần vụ lại, nghiêm chỉnh cho ra một nhiệm vụ trung tâm: Ngàn vạn lần không thể để cho Mạc Tiểu Bắc bị ngã.

Trước khi Vương Tử Quân ra khỏi nhà thì Mạc Tiểu Bắc đã nắm chặt bàn tay dùng giọng tức giận nói:

- Đều do anh cả, nếu không phải tại anh thì em đâu có bị ông nhốt ở nhà thế này?

Khi đó Vương Tử Quân nở nụ cười mỹ mãn, hắn vuốt ve bụng vợ mình rồi liên tục chịu tội:

- Con à, hai bố con mình làm cho mẹ tức giận, sau này con phải thật ngoan mới được.

- Vợ, em cũng đừng nằm mãi trên giường đọc sách, đi ra ngoài hoạt động một chút cũng không tồi.

Tuy Vương Tử Quân đang ở thành phố Đông Bộ nhưng nổi nhớ Mạc Tiểu Bắc vẫn không kém chút nào. Hắn muốn đưa Mạc Tiểu Bắc đến bên cạnh mình, kết quả là vừa nói ra không những bị Mạc lão gia tử phản bác, chính người nhà của hắn cũng không có bất kỳ ai đồng ý.

- Chồng, sinh con sao lại phiền phức như vậy, ông nội đã đặc biệt chế định ra một lịch làm việc và nghỉ ngơi cho em, phải làm từng bước từng bước như thế nào, ép em trở thành binh quản.

Mạc Tiểu Bắc tỏ ra kháng nghị với lời căn dặn của Vương Tử Quân, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất vui.

Vương Tử Quân nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói trong nhà cho ra một lịch làm việc và nghỉ ngơi rất rõ ràng, thế là hắn không khỏi tăng thêm nhận thức với Mạc lão gia tử. Thầm nghĩ Mạc lão ra tay không đơn giản, có lẽ vấn đề dinh dưỡng trong thức ăn cũng không tránh được.

Vương Tử Quân tuy cảm thấy làm như vậy là trói buộc Mạc Tiểu Bắc, thế nhưng hắn cũng thấy làm vậy là đảm bảo nhất. Con cái là trên hết, thế cho nên chủ tịch Vương mở miệng an ủi Mạc Tiểu Bắc một phen, sau đó khuyên nàng nên tiếp nhận sắp xếp của ông nội.

- Vợ, em nên ăn ngon, ngủ ngon, cố gắng tâm tình vui vẻ, mỗi khi một mình thì trò chuyện với con. Đợi đến khi anh bớt bận rộn sẽ quay về với hai mẹ con.

Lúc này Vương Tử Quân đang ở trước mặt hai cấp dưới, hắn cũng không dám nói những lời quá mức thân mật, hắn dặn dò Mạc Tiểu Bắc vài câu rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân dựa lưng lên ghế mà thở dài một hơi, hắn thấy mình từ thủ đô quay về Đông Bộ đã hơn hai tuần, nhưng thời gian qua hắn cực kỳ bận rộn, nhưng trong lòng lại rất vui sướng.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại vang lên, nhưng lúc này cũng không phải là chiếc điện thoại trên tay Vương Tử Quân đổ chuông, là điện thoại trong tay Triệu Quốc Lương. Thế là Triệu Quốc Lương nhanh chóng bấm nút nghe, hắn nói hai câu rồi cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, là điện thoại của Thần Bân, anh ấy chúc mừng anh tuyển cử thành chủ tịch thành phố.

- Đưa đây.

Vương Tử Quân nghe nói đó là Thái Thần Bân thì hào hứng bừng bừng, hắn vung tay lên chặn lời Triệu Quốc Lương rồi cười nói.

- Chủ tịch Vương, tôi là Thần Bân, chúc mừng anh là chủ tịch thành phố Đông Bộ.

Thái Thần Bân sau khi nghe được âm thanh của Vương Tử Quân thì dùng giọng vui vẻ nói.

- Thần Bân, cậu đang ở đâu?

Vương Tử Quân khẽ cười hỏi Thái Thần Bân.

- Chủ tịch Vương, tôi đang ở dưới huyện, tôi không phải là đại biểu hội đồng nhân dân, thế nên phải ở nhà chủ trì công tác.

Thái Thần Bân nói chủ trì công tác thì có chút hương vị đắc ý. Mặc dù chỉ là một xã, thế nhưng có thể chủ trì công tác cũng làm cho người ta sinh ra cảm giác sảng khoái đắc ý.

Vương Tử Quân hiểu rất rõ tình huống gần đây của Thái Thần Bân, dù người này vẫn còn chưa trưởng thành ở nhiều phương diện, thế nhưng nếu chủ trì công tác một xã thì căn bản cũng khá dư dả. Sau khi theo Lý Cẩm Hồ xuống huyện thì Thái Thần Bân công tác rất tận tâm, suốt ngày ở dưới xã. Hắn dù mệt mỏi cũng không suy sụp tinh thần, dù hao tổn tinh lực vô cùng cũng không có vấn đề, giống như khó khăn gì cũng có thể vượt qua, thật sự rất có thái độ của cán bộ xã.

Vì chuyện này mà Lý Cẩm Hồ đặc biệt nói chuyện với Thái Thần Bân, ý của hắn là làm việc phải kết hợp với nghỉ ngơi, không cần phải điên khùng lao đầu vào công tác.

Thái Thần Bân gật đầu nở nụ cười, cũng không biểu lộ thái độ, nhưng Lý Cẩm Hồ nói mãi thì mở miệng nói một câu:

- Tôi cũng không thể làm cho chủ tịch Vương xấu hổ.

Chỉ là một câu nói nhưng lại làm cho Lý Cẩm Hồ không thể nào phản bác.

Sau này Lý Cẩm Hồ đến báo cáo công tác cho Vương Tử Quân, hắn dùng giọng đùa giỡn nói:

- Chủ tịch Vương, say này tôi phải cố gắng công tác, nếu như thật sự không bằng Thái Thần Bân, tôi cũng không còn mặt mũi gặp ngài.

Có Vương Tử Quân là lãnh đạo ở thành phố thì Lý Cẩm Hồ là một chủ tịch huyện cũng xem như hài lòng như ý, bí thư huyện ủy cũng rất tôn trọng ý kiến của hắn. Dù ở vài phương diện nhân sự thì bí thư căn bản phải khẳng định quyền uy của mình, thế nhưng Lý Cẩm Hồ có thể tùy ý ở phương diện kinh tế.

Lý Cẩm Hồ không phả là kẻ ngốc, người ta kính mình một thước thì mình phải kính lại một trượng, vì thế hắn hợp tác với Triệu Cương Truyền không tệ. Tuy hai bên có chút ma xát, cũng có chút chính kiến khác biệt, thế nhưng cũng không có gì quá lớn.

- Thần Bân, công tác làm không hết được, cậu cần phải kết hợp tốt với nghỉ ngơi, nếu cậu cứ mãi liều mạng như vậy thì tôi cũng không đồng ý.

Vương Tử Quân nghĩ đến những gì mà Lý Cẩm Hồ gần đây báo cáo cho mình, thế là hắn nghiêm trang phân phó Thái Thần Bân.

- Tôi biết rồi, chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ không làm việc quá mức như vậy.

- Thế thì tốt, đúng rồi, Thần Bân, chúng ta đã lâu không ăn cơm với nhau, thế này đi, tối nay cậu đến, chúng ta ăn bữa cơm thật ngon mới được.

Vương Tử Quân trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:

- Cậu cứ ở dưới xã chờ một chút, lát nữa tôi sắp xếp anh Đổng đến đón cậu.

- Chủ tịch Vương, cũng không cần, tôi bắt xe cũng được vậy.

Âm thanh của Thái Thần Bân có chút run rẩy, nhưng hắn nhanh chóng lên tiếng với Vương Tử Quân.

- Cứ xử lý như những gì tôi nói, cậu cũng đừng ỷ mình ở xa mà không chịu nghe lời của tôi.

Vương Tử Quân không chờ Thái Thần Bân phản đối, hắn trực tiếp cúp điện thoại. Hắn cười nói với Triệu Quốc Lương đang nghiêng tai nghe mình nói chuyện điện thoại:

- Quốc Lương, lát nữa nếu cậu không có chuyện gì thì đi xuống huyện một chuyến, chở tiểu tử Thái Thần Bân đến thành phố.

Triệu Quốc Lương hiểu ý của Vương Tử Quân, chủ tịch cho mình lái xe đi đónn Thái Thần Bân, đó chính là đặt nền móng cho Thái Thần Bân ở dưới huyện. Thái Thần Bân xuống tuyến dưới rèn luyện dưới danh nghĩa là lái xe của chủ tịch thành phố, tuy các bên không dám chậm trễ với hắn, thế nhưng nếu chủ tịch Vương lâu ngày không quan tâm, sẽ khó tránh khỏi làm cho hắn sinh ra vài ý nghĩ khác thường. Một khi xe của Vương Tử Quân đi xuống huyện đón Thái Thần Bân, điều này là trợ giúp rất lớn với Thái Thần Bân, tuyệt đối sẽ thu được hiệu quả oanh động.

Triệu Quốc Lương thầm cảm khái sự thận trọng của Vương Tử Quân, đồng thời cugnx cảm thấy vui sướng vì được đi theo một vị lãnh đạo suy xét chu toàn cho cấp dưới như Vương Tử Quân. Lúc này hắn nhanh chóng lên tiếng đồng ý:

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Thần Bân về thành phố cực kỳ an toàn.

Hai người nói chuyện với nhau xong thì xe đến cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Triệu Quốc Lương lại theo Vương Tử Quân đến phòng làm việc, trợ giúp Vương Tử Quân thu dọn vài thứ, lúc này mới cùng anh Đổng đi xuống huyện đón Thái Thần Bân.

- Chủ tịch Vương, chủ tịch Trương muốn gặp anh.

Khi Vương Tử Quân đang xem xét những quy hoạch gần đây của thành phố Đông Bộ, Thái Nguyên Thương chợt đi đến nói.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Thái Nguyên Thương, hắn cười nói:

- Thư ký trưởng Thái, Quốc Lương mới ra ngoài một lúc, sao anh đã đến tiếp nhận công tác rồi? Như vậy cũng không tốt, văn phòng khối chính quyền cần anh sắp xếp xử lý, sau này nếu Quốc Lương không có mặt thì anh tìm một người nào đó trực ban là được.

- Chủ tịch Vương, như vậy cũng không được, người khác thì tôi có thể qua loa cho xong, thế nhưng anh thì tuyệt đối không được. Hơn nữa tôi là thư ký trưởng, tuy có thêm chữ trưởng nhưng nói trắng ra thì tôi mới là thư ký bên cạnh ngài. Quốc Lương một tháng chỉ rời khỏi anh một hai ngày, như vậy anh cũng đừng cướp đoạt quyền lợi của tôi trong một hai ngày ít ỏi như vậy.

Thái Nguyên Thương khẽ cười, hắn cầm lấy bình trà châm nước cho Vương Tử Quân, sau đó nói.

Thái Nguyên Thương đã hoàn toàn tiến vào trong vòng quan hệ của Vương Tử Quân, thế cho nên nói chuyện cũng càng thêm tùy ý. Nhưng vị thư ký trưởng này nắm giữ thái độ của Vương Tử Quân rất tốt, hai bên rất thân cận ở cuộc sống thường ngày, thế nhưng khi làm việc lại cực kỳ phục tùng.

Hai người Triệu Cương Truyền và Lý Cẩm Hồ phối hợp với nhau rất tốt, lại có tiếng nói chung. Sau khi nói vài chuyên liên quan đến công tác thì Triệu Cương Truyền cười nói:

- Đồng chí chủ tịch Cẩm Hồ, tối nay anh có rảnh không, nếu không hai người chúng ta đi làm vài ly nhé?

Nếu như không nhận được điện thoại của Vương Tử Quân, chỉ sợ Lý Cẩm Hồ sẽ không nói hai lời mà đồng ý ngay, nhưng bây giờ thì hắn không thể. Hắn trầm ngâm một chút, sau đó cười nói:

- Bí thư Triệu, hôm nay tôi có chút chuyện, anh xem để ngày mai có được không?

Triệu Cương Truyền cười ha hả nói:

- Nếu chủ tịch Cẩm Hồ hôm nay không rảnh, như vậy để ngày mai cũng được.

Lý Cẩm Hồ nhìn nụ cười trên mặt Triệu Cương Truyền, hắn do dự một chút, mới dùng giọng chi tiết nói:

- Vừa rồi là chủ tịch Vương gọi điện thoại đến, nói tôi tối nay đi vào thành phố.

- Chủ tịch Vương triệu kiến, đây là chuyện lớn, chủ tịch Cẩm Hồ cũng đừng nên chậm trễ. Đúng rồi, khi anh gặp chủ tịch Vương thì nhớ thay tôi nói lời chúc mừng, cũng cho ra một lời mời, nói ban ngành chúng ta muốn mời chủ tịch Vương dùng cơm, mong chủ tịch Vương cho chúng ta cơ hội.

Triệu Cương Truyền nói chuyện hơn mười phút thì rời khỏi phòng của Lý Cẩm Hồ. Chủ tịch Lý Cẩm Hồ tiễn Triệu Cương Truyền đến tận cửa, hắn có thể thấy bí thư Triệu có chút thất lạc, dù sao thì buổi tụ hội hôm nay của chủ tịch Vương cũng không phải ai đều có thể tham gia.

...

Ngày hè chói chang, đến tối ánh trăng sáng vằng vặc, bầu không khí dần dịch chuyển từ hè sang thu, Vương Tử Quân đi tên đường phố thành phố Đông Bộ, hắn nhìn dòng người đi lại hối hả, trong lòng sinh ra cảm giác khổ sở.

Thái Thần Bân đi bên cạnh Vương Tử Quân, hắn có hơi cút đầu, thật sự giống như một đứa bé làm sai việc gì đó, đang cúi đầu không dám nói.

- Thế nào, đại anh hùng cứu mỹ nhân, bây giờ sao lại không nói lời nào nữa rồi?

Vương Tử Quân đẩy kính râm trên mũi lên một chút rồi cười hỏi.

Thái Thần Bân cúi đầu không nói, một lúc lâu sau mới thì thào:

- Chủ tịch Vương, chuyện này đáng lý ra tôi không nên xúc động như vậy.

- Cậu cảm thấy mình xúc động sao?

Thái Thần Bân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Vương Tử Quân, một lát sau mới nói:

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy mình làm không sai.

- Thật sự không sai sao?

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn Thái Thần Bân rồi cười hì hì nói.

Thái Thần Bân có chút do dự, sau đó hắn dùng giọng kiên định nói:

- Chủ tịch, tôi cảm thấy mình làm không sai, tên kia thật sự đáng bị đánh.

- Câu tiếp theo của cậu có phải là, nếu cậu rơi vào tình huống tương tự một lần nữa, cậu sẽ nhất định ra tay đánh người kia có phải không?

Vương Tử Quân cũng không chờ Thái Thần Bân nói hết lời, hắn dùng giọng tràn đầy nụ cười hỏi.

Thái Thần Bân căn bản không biết nói gì hơn với câu hỏi của chủ tịch Vương, tuy trong lòng hắn rất muốn nói phải, thế nhưng khi nhìn gương mặt có hơi lạnh của Vương Tử Quân, hắn lại cố gắng nuốt lời xuống bụng.

Thật ra đó cũng không phải chuyện gì lớn, chẳng qua Thái Thần Bân đi hát karaoke, đi đến phòng ca lại thấy một người đàn ông không những kéo tay nữ nhân viên phục vụ hát hò ầm ĩ, hơn nữa còn động tay động chân.

Những chuyện như vậy xảy ra ở quán karaoke chỉ là bình thường, nhưng tên khốn kia lại lớn tiếng nói: Ông có rất nhiều tiên, vì vậy thằng nào cũng phải nghe lời ông, nếu không thì ông sẽ cho người đập nát cái quán này ra.

Vì lúc đó không ai tiến lên khuyên can, thế cho nên cô gái phục vụ hát cùng hắn thật sự muốn phát khóc, còn tên đàn ông lại cứng nhắc lôi cô gái đi. Đây vốn là sự việc không liên quan gì đến Thái Thần Bân, thế nhưng hắn là một người thanh niên tràn đầy nhiệt huyết, thế cho nên chủ tịch Thái mới nổi nóng, dưới tình huống khuyên can người kia không có kết quả, thế là dùng vũ lực cho tên kia tỉnh rượu.

Sau khi tên đàn ông kia bị đánh thì sự việc vốn xem như xong, nhưng tên đám bạn của tên đàn ông này lại không muốn bỏ qua một cách đơn giản như vậy, đám người kia vây quanh không cho Thái Thần Bân đi, mà công an xã cũng đến có hơi muộn.

Sự việc được đưa đến đồn công an, dù sao đây cũng là Thái Thần Bân ra tay vì việc nghĩa, tất cả ai về nhà nấy là được. Khi Thái Thần Bân cho rằng tất cả sự việc đều đã kết thúc, không ngờ người của phòng giám sát thị ủy lại tìm đến.

Người của phòng giám sát thị ủy lại ép Thái Thần Bân vào tình huống đánh nhà đầu tư của thành phố. Người ta bị đánh cảm thấy rất bực bội, thế là thừa dịp được gặp mặt bí thư Đổng Quốc Khánh đã lên tiếng tố cáo Thái Thần Bân.

Đánh nhà đầu tư đến từ bên ngoài, điều này làm cho Đổng Quốc Khánh đang cố gắng kêu gọi đầu tư cảm thấy cực kỳ căm tức. Thế cho nên bí thư Đổng cũng không nói hai lời mà nhanh chóng chỉ thị cho thư ký trưởng Đảng Hằng và bí thư ủy ban tư pháp Hạ Nham Châu điều tra cho rõ vụ này.

Tuy Đổng Quốc Khánh còn chưa nói rõ ràng, thế nhưng ai cũng hiểu bí thư Đổng muốn xử lý nghiêm túc vụ này.

Đảng Hằng và Hạ Nham Châu vốn cũng không xem chuyện này ra gì, nhưng khi điều tra thân phận của Thái Thần Bân mới phát hiện đây là lái xe mà chủ tịch Vương đưa đến thành phố Đông Bộ. Tuy bây giờ Thái Thần Bân đã xuống tuyến dưới rèn luyện, đã là một phó chủ tịch xã, thế nhưng dù thế nào cũng là điển hình của một quan viên dòng chính của Vương Tử Quân.

Khi Hạ Nham Châu cầm tài liệu báo cáo của một vị phó cục trưởng đưa đến thì thật sự vò đầu. Một bên là bí thư thị ủy, một bên là chủ tịch thành phố, hai bên đều không thể đắc tội. Kết quả là cuối cùng sự việc cũng đến tai Vương Tử Quân.

Tuy Đổng Quốc Khánh không nói bất kỳ lời nào có liên quan đến sự việc này, thế nhưng những ngày gần đây bí thư luôn nhấn mạnh công tác tạo dựng hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp ở thành phố, thế cho nên nhiều người căn cứ vào đó mà sinh ra những ý nghĩ khác thường.

- Chủ tịch Vương, chuyện của tôi thì tôi sẽ gánh chịu, tuyệt đối sẽ không làm ngài khó xử.

Thái Thần Bân nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói.

- Hừ!

Vương Tử Quân vung tay lên ném điếu thuốc ra ngoài, sau đó dùng giọng không khách khí nói:

- Cậu nghĩ gánh chịu thế nào?

- Tôi...Tôi, nên xử lý thế nào thì tùy bọn họ là được.

Thái Thần Bân dùng giọng nén giận nói.

- Cái gì mà xử lý thế nào thì tùy? Cậu nói hay nhỉ? Cậu có suy nghĩ rõ ràng không? Cậu thích động thì động à? Cậu không phụ lòng tôi sao? Ngày mai cậu cứ đi làm là được, chuyện còn lại giao cho tôi.

Thái Thần Bân nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì sinh ra cảm động, hắn trở thành phó chủ tịch xã, hắn cũng hiểu chuyện này đối với mình không phải lớn mà cũng chẳng phải nhỏ. Đặc biệt là bây giờ lại bị người ta chụp mũ đánh nhà đầu tư, như vậy sự việc càng khó giải quyết.

Nếu Vương Tử Quân quyết định xử lý sự việc, như vậy đối phương thế nào cũng sẽ rơi vào tình huống khó khăn. Hơn nữa sự việc luôn do Đổng Quốc Khánh cho người điều tra, quan hệ giữa Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân là thế nào thì Thái Thần Bân là một lái xe luôn hiểu rất rõ.

- Chủ tịch Vương, người nào gây ra chuyện thì người đó xử lý, ngài cũng đừng nên quá quan tâm, nhiều nhất không phải là khai trừ sao?

Thái Thần Bân tiến lên một bước lớn tiếng nói:

- Cùng lắm thì tôi không làm phó chủ tịch xã nữa.

- Tiểu tử cậu đang phát tiết bất mãn với tôi sao? Được rồi, đừng nói những lời vô dụng kia nữa. Hôm nay đến khách sạn Đông Bộ nghỉ ngơi, ngày mai tự bắt xe cút đi. Cuối năm nay nếu cậu không xóa chữ phó kia đi, như vậy đừng đến gặp tôi.

Vương Tử Quân nói xong cũng không quan tâm đến Thái Thần Bân, hắn cất bước đi vào trong đám người. Thái Thần Bân thấy Vương Tử Quân đi về phía trước, hắn trầm ngâm giây lát rồi vội vàng đuổi theo.

...

Dù mới tám giờ nhưng ánh sáng mặt trời lại cực kỳ gay gắt làm cho cả thành phố Đông Bộ giống như được đưa vào trong lò hấp. Có câu nắng cuối thu có thể nướng chết người, lúc này ánh mặt trời treo trên cao giống như đang chứng minh cho câu nói này.

Lúc này máy điều hòa trong phòng làm việc của Vương Tử Quân đang chạy ở mức thấp nhất, thế nhưng xen lẫn vào những luồng khí mát vẫn có chút gì đó oi bức.

- Chủ tịch Vương, Thái Thần Bân vừa gọi điện thoại đến, nói rằng cậu ấy đang ngồi xe về huyện.

Triệu Quốc Lương nở nụ cười đi đến trước mặt Vương Tử Quân, sau đó khẽ nói.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Trở về là tốt rồi, thế nào, có phải còn có chút tâm tình không?

- Nghe giọng điệu cũng không nghe ra anh ấy có tâm tình gì khác.

Triệu Quốc Lương nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn trầm ngâm giây lát rồi cho Vương Tử Quân một đáp án thế nào cũng được, không nghe ra cũng có thể có hoặc không.

Vương Tử Quân biết rõ thủ đoạn của Triệu Quốc Lương, nhưng hắn cũng không vạch trần. Dù sao thì Triệu Quốc Lương và Thái Thần Bân cũng đi theo hắn khá lâu rồi, tình cảm giữa ha người này là khá tốt, Triệu Quốc Lương đứng trước mặt mình che giấu một chút cho Thái Thần Bân cũng xem như hợp tình hợp lý.

- Không cần quan tâm đến cậu ấy, qua vài ngày sẽ tốt thôi.

- Chủ tịch Vương, sự việc này vẫn nằm trong tầm tay của phòng giám sát thị ủy, tôi nghe nói nhà đầu tư vẫn không chịu bỏ qua.

Triệu Quốc Lương lên tiếng, sau đó hắn dùng giọng cẩn thận nói:

- Tôi nghe nói nhà đầu tư kia đến từ Hongkong, chuẩn bị đầu tư vài trăm triệu, cùng với tỉnh Sơn Nam chúng ta khai thác mỏ. Trên tỉnh rất coi trọng hạng mục đầu tư này, đồng thời còn cho ra chỉ thị xác minh trữ lượng khoảng sản ở các huyện phía bắc thành phố Đông Bộ.

Triệu Quốc Lương nói đến chuyện khai thác mỏ, Vương Tử Quân cũng hiểu rõ vụ này. Sau khi trong tỉnh cho ra chỉ thị, Đổng Quốc Khánh đã cố gắng nắm bắt công tác chứng thực chỉ thị của lãnh đạo tỉnh, thế là Vương Tử Quân cũng không muốn tham dự vào vụ này.

Không ngờ Thái Thần Bân lại đánh đám người này.

Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn rồi nói:

- Tiểu tử Thần Bân này đúng là, ra tay không giống như bình thường, vung tay đã đánh ngay một nhà đầu tư quan trọng như vậy.

Triệu Quốc Lương nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì không khỏi lo lắng cho Thái Thần Bân thêm vài phần, hắn biết rõ đây là hạng mục trọng điểm, hạng mục nào có càng nhiều người quân thì nhà đầu tư càng được hưởng đãi ngộ cao. Nếu như sự việc lần này trở nên huyên náo, chỉ sợ phiền toái của Thái Thần Bân là không nhỏ.

Triệu Quốc Lương thật sự có chút lo lắng, hắn có chút chần chừ, sau đó trầm giọng hỏi:

- Chủ tịch Vương, Thần Bân ra tay đánh người, sẽ không có vấn đề gì đấy chứ?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng lo lắng của Triệu Quốc Lương, hắn chần chừ một lát rồi nói:

- Đồn công an đã có nhận định, không có chuyện gì cả.

Triệu Quốc Lương lúc này mới thở dài một hơi, sau khi báo cáo vài hạng mục công tác thì quay người định đi ra, đúng lúc Vương Tử Quân khoát tay nói:

- Cậu đi điều tra xem nhà đầu tư đến từ Hongkong kia đang ở chỗ nào, chúng ta đến xem.

- Chủ tịch Vương, bọn họ ở trong khách sạn Đông Bộ, nhưng tôi nghe nói sáng nay chủ tịch Lữ đến chào hỏi đại biểu của tập đoàn Thần Hà thì không được gặp.

- Chủ tịch Hạ Cường đi mà không gặp mặt sao?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Cậu đi mua vài món thực phẩm, dù thế nào thì tôi là chủ tịch thành phố cũng phải đến thăm người ta.

Hơn hai mươi phút sau Vương Tử Quân đã ngồi trên xe chạy về phía khách sạn Đông Bộ, Thái Nguyên Thương ở bên cạnh hắn cầm điện thoại nói:

- Chủ tịch Vương, tôi đã liên hệ với phòng công thương.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cười nói:

- Phòng công thương có trạng thái công tác rất tốt, Lý Thừa Phong là người có năng lực nhưng chẳng qua có chút thiếu quyết đoán.

Thái Nguyên Thương và Lý Thừa Phong có quan hệ không tệ, lúc này nghe chủ tịch Vương mở lời khen ngợi Lý Thừa Phong thì cười nói:

- Lý Thừa Phong này trước nay luôn công tác trong cơ quan, chưa từng xuống cơ sở nhận công tác, thế cho nên có vẻ thiếu khí phách.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không nói gì thêm. Vài phút sau xe chạy vào trong bãi đậu xe của khách sạn Đông Bộ.

Khi Vương Tử Quân bước xuống xe, trưởng phòng công thương thành phố Đông Bộ là Lý Thừa Phong đã cùng đám cán bộ lãnh đạo khách sạn Đông Bộ đứng chờ sẵn đón chào.

Vương Tử Quân bắt tay đơn giản với đám người Lý Thừa Phong, sau đó hắn nói:

- Thế nào? Lục tiên sinh có rảnh không?

Trên đường đến khách sạn Đông Bộ, Vương Tử Quân đã biết nhà đầu tư bị Thái Thần Bân đánh cho một trận có họ Lục, là một người toàn quyền trong công tác khảo sát tỉnh Sơn Nam của tập đoàn Thần Hà.

Lý Thừa Phong thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì hai chân có hơi nhũn ra, hắn miễn cưỡng cười nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, sau khi thư ký trưởng Thái gọi điện thoại thì tôi đã liên hệ với Lục tiên sinh, thế nhưng người của tập đoàn Thần Hà nói Lục tiên sinh bị thương rất nặng, bây giờ còn không thể...Không thể...

Tuy vẻ mặt Vương Tử Quân không có gì biến đổi nhưng trái tim Lý Thừa Phong lại đập lên điên cuồng, hắn thật sự sinh ra cảm giác sợ hãi. Trong mắt hắn thì vị chủ tịch Vương được hội đồng nhân dân thông qua chưa được bao lâu thế nhưng lại là người đứng đầu trong thành phố Đông Bộ, đừng nói hắn chỉ là một vị trưởng phòng công thương nho nhỏ, ngay cả đám lãnh đạo thành phố cấp sở đứng trước mặt Vương Tử Quân cũng nơm nớp lo sợ.

- Vẫn chưa thể gặp được anh ta sao?

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Lý Thừa Phong thì dùng giọng nhàn nhạt hỏi.

Lý Thừa Phong ném ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Thái Nguyên Thương, sau đó hắn cố lấy dũng khí nói:

- Lục tiên sinh nói cần được nghỉ ngơi.

- Chủ tịch Vương, chúng ta chi bằng cứ đi xem, biết đâu bây giờ Lục tiên sinh đã có thể gặp mặt chúng ta? Dù không thể gặp mặt Lục tiên sinh thì cũng biểu hiện sự quan tâm của chủ tịch Vương với nhà đầu tư đến từ bên ngoài.

Thái Nguyên Thương khẽ nháy mắt với Lý Thừa Phong, sau đó hắn khẽ cho ra lời đề nghị.

- Vậy thì chúng ta đi lên.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Lý Thừa Phong, sau đó tỏ ý để Lý Thừa Phong dẫn đường.

Lý Thừa Phong là trưởng phòng công thương, hắn cố gắng nắm bắt hạng mục của tập đoàn Thần Hà và liệt vào hàng trọng điểm, tất nhiên hắn sẽ cực kỳ quen thuộc nơi dừng chân của đám người tập đoàn Thần Hà. Khi thấy Vương Tử Quân tỏ ý như vậy, hắn vội vàng tiên lên phía trước hai bước nói:

- Chủ tịch Vương, mời ngài.

Đám lãnh đạo khách sạn Đông Bộ cũng muốn dẫn đường, thế nhưng Lý Thừa Phong đã tiến lên, bọn họ cũng không thể tranh chấp với trưởng phòng Lý. Tuy bọn họ có chút buồn bực, thế nhưng bọn họ cũng không dám bỏ đi, chỉ sợ có gì phục vụ không tốt sẽ bị chủ tịch Vương thấy được.

Khách sạn Đông Bộ là khách sạn chuyên sử dụng để tiếp đãi lãnh đạo và nhà đầu tư bên ngoài, nơi đây lắp đặt thiết bị rất tốt. Đám người tập đoàn Thần Hà được sắp xếp ở phòng trên tầng cao nhất, chỉ cần nhìn vào cách sắp xếp này cũng thấy được đám người tập đoàn Thần Hà được coi trọng đặc biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.