Trình Viên Lệ thấy sau khi đi vào Nam Giang thì nhiều người cho rằng Vương Tử Quân là một thư sinh cảm tính vô dụng, nhưng trên thực tế thì
thủ đoạn của người này lại cách biệt một trời một vực so vơi vẻ bề
ngoài.
Nhìn qua thì thấy mỗi việc đều được Vương Tử Quân xử
lý cực kỳ bình thản vô lực, hoàn toàn không có người nào và không có ai
nghĩ rằng bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy là một người có khí thế bạt
thien nuốt sơn hà. Nhưng thực tế sau khi tiếp xúc chính thức thì anh sẽ
cảm nhận được một tên bạch diện thư sinh như Vương Tử Quân căn bản là
người tràn đầy lực lượng. Chỉ là lực lượng của Vương Tử Quân không phải
là tự nhiên cậy mạnh, là tràn đầy lực lượng trí tuệ, tư tưởng, là một
lực lượng kiên nhẫn, lấy bốn lượng đẩy nghìn quân, lấy nhu thắng cương,
cũng không ai dám xem thường. Ai có thể nghĩ một vi bí thư ủy ban tư
pháp trẻ tuổi như vậy lại cao tay như thế? Cũng có ai dám nghi ngờ một
vị bí thư ủy ban tư pháp trẻ tuổi này không bay lên trời cao, tương lai
tỏa sáng, có vị trí vấn thiên?
Vì vậy Trình Viên Lệ tất nhiên rất vui khi có quan hệ với Vương Tử Quân. Thấy Vương Tử Quân hỏi nàng
về lĩnh vực này, nàng cũng không tỏ ra không hài lòng mà chân thành nói:
- Cái này cần ít nhất một tỷ. Trước mắt thì tỉnh ủy đã có dự thảo tài
chính, nếu để cho chủ tịch Chử bỏ ra một tỷ cho công tác y tế vệ sinh,
chỉ sợ sẽ cực kỳ khó khăn.
Tuy trước đó đã nghĩ về phương
diện này, thế nhưng sau khi nghe Trình Viên Lệ nói như vậy thì Vương Tử
Quân vẫn rất thất vọng. Rất nhiều chuyện không phải là nghĩ tốt thì sẽ
thành công, vì trong quá trình áp dụng căn bản sinh ra cực kỳ nhiều nhân tố chế ước.
- Nhưng, bí thư Tử Quân, anh cũng không cần nản
chí, so với vài năm trước thì lúc này trình độ y tế đã được đề cao rất
nhiều. Tôi tin tưởng với mức độ phát triển như bây giờ, trong vòng mười
năm nữa nhất định sẽ đạt đến mức tiên tiến trên thế giới.
Trình Viên Lệ nhìn thấy Vương Tử Quân cau mày thì khẽ nói.
Tuy Vương Tử Quân tươi cười rời đi nhưng trong lòng căn bản là không
thoải mái. Từ những lời nói vừa rồi với Trình Viên Lệ, hắn biết rõ Trình Viên Lệ là một người phụ nữ có khả năng, thế nhưng nàng cũng cực kỳ bị
trói buộc.
Làm việc gì trước tiên là phải có tiền, tất nhiên
tiền của ủy ban nhân dân tỉnh căn bản là dùng vào nhiều việc, chỉ khi
nào Vương Tử Quân có chứng cứ rõ ràng là không đầu tư tiền của vào
phương diện vệ sinh y tế thì sinh ra tổn thất lớn, như vậy Chử Vận Phong sẽ không nói nhiều mà dốc sức giúp đỡ, thế nhưng hắn tìm được chứng cứ
hay thứ gì đó tương tự sao?
Chỉ sợ những chuyên gia có uy tín lớn cũng không dám cho ra những tiên đoán như vậy, nếu như Vương Tử
Quân nói lời như thế, chỉ sợ cũng chỉ giống như những bộ phim hài, trở
thành đối tượng bị người ta đàm tiếu. Nói không chừng bí thư Diệp sẽ vì
chuyện này mà đặc biệt đến tìm mình, yêu cầu mình nên chuyên tâm công
tác, không nên mãi suy nghĩ về những thứ không thuộc quyền hạn của mình.
Vương Tử Quân thở dài một hơi, tuy khi nghĩ đến chuyện này thì hắn cũng ý thức được con đường phía trước rất khó khăn, thế nhưng khi khó khăn
bày ra trước mắt thì hắn vẫn cảm thấy vò đầu bứt tai.
Xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp từ phương diện khác.
- Bí thư Vương, vừa rồi chủ tịch Chí Đạo gọi điện thoại đến, muốn báo cáo công tác với ngài.
Du Giang Vĩ luôn quan sát Vương Tử Quân, khi thấy vẻ mặt bí thư Vương bình tĩnh trở lại thì khẽ nói.
Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại đến có ý nghĩ gì thì Vương Tử Quân hiểu rất rõ. Lúc này đối phương là chủ tịch thành phố Ô Phổ, căn bản không có
công tác gì cần báo cáo cho mình, gọi điện thoại đến chủ yếu là muốn tỏ
ra tôn trọng một vị lãnh đạo cũ như mình.
- Cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Mạnh đi, tôi muốn nói vài lời với anh ấy.
Du Giang Vĩ nhanh chóng bấm số của Mạnh Chí Đạo. Sau khi nghe được âm
thanh quen thuộc của Mạnh Chí Đạo thì Vương Tử Quân cười nói:
- Chủ tịch Mạnh, anh bận rộn gì không?
- Bí thư Vương, bây giờ tôi chủ yếu là làm quen tình huống. Đây là lần
đầu tiên tôi làm lãnh đạo một địa phương, căn bản có chút cẩn thận.
Mạnh Chí Đạo nói, giọng điệu cực kỳ cẩn thận.
Sau khi nói về những tình huống công tác ở thành phố Ô Phổ, Mạnh Chí Đạo khẽ nói:
- Bí thư Vương, khi ngài còn công tác ở thành phố La Nam, ngài đã đẩy
La Nam trở thành một địa phương phát triển kinh tế mạnh mẽ trong cả
nước. Bây giờ tôi còn chưa cho ra được ý nghĩ nào để phát triển kinh tế
thành phố Ô Phổ, thật sự cảm thấy hỗ thẹn. Kính xin bí thư Vương chỉ
điểm một chút, nếu tôi không làm ra thành tích tốt ở thành phố Ô Phổ thì căn bản là quá xấu hổ, cũng xem như làm cho ngài phải xấu hổ.
Vương Tử Quân cười ha hả nói:
- Chí Đạo, tôi tin tưởng vào năng lực của anh, lúc này điều anh cần làm chính là dung nhập vào trong ban ngành thành phố Ô Phổ, còn những
chuyện khác để sau này hãy nói.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn bầu trời, sau đó tiếp tục:
- Hai ngày nữa tôi sẽ đến thành phố Ô Phổ nghiên cứu công tác.
Mạnh Chí Đạo gọi điện thoại cho Vương Tử Quân chủ yếu là vì điều này.
Hắn cũng không phải muốn mượn thế ép người, thật sự là anh nếu không có
hậu trường, người ta không biết còn tưởng anh đang bị lãnh đạo thất
sủng.
Mạnh Chí Đạo cảm tạ vài lời, Vương Tử Quân chợt thay đổi chủ đề:
- Bí thư Chí Đạo, anh đi làm cho ủy ban tư pháp tỉnh ủy thiếu đi một vị phó bí thư, anh cảm thấy ai là người tiếp nhận vị trí của mình là tốt
nhất?
"Tiếp nhận vị trí của mình?"
Những ngày qua Mạnh Chí Đạo căn bản cũng nghĩ đến phương diện này, khi hắn rời khỏi ủy ban
tư pháp tỉnh ủy thì có không ít người chào hỏi trong tối ngoài sáng, hy
vọng sẽ được hắn giúp đỡ tiến lên vị trí phó bí thư ủy ban tư pháp.
Những chuyện liên quan đến nhân tình thì Mạnh Chí Đạo căn bản là mở
miệng đồng ý rất hay, thế nhưng trong lòng hắn thầm nghĩ không phải là
mình đề cử ai, căn bản là bây giờ bí thư Vương muốn ai tiến lên. Lúc này Vương Tử Quân hỏi ý kiến của mình, thế là hắn nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy Lý Giang Long của ban chính trị và nhân viên giám sát Trần Trường Thuận rất thích hợp.
Vương Tử Quân cười cười cũng không tỏ thái độ. Mạnh Chí Đạo cũng hiểu
những lời của mình chỉ có tác dụng cổ vũ, lúc này Vương Tử Quân không
lên tiếng đề cập đến thì hắn cũng không nói thêm điều gì.
Vương Tử Quân quyết định hai ngày nữa sẽ đến thành phố Ô Phổ, hắn nhanh
chóng cúp điện thoại. Hắn nằm trên xe lẳng lặng nghĩ về phương diện điều chỉnh trong ủy ban tư pháp tỉnh ủy, lúc này có ba người trong ủy ban tư pháp đi ra ngoài nhận công tác mới, hơn nữa chiếc ghế thư ký trưởng văn phòng ủy ban tư pháp còn đang để trống, cũng nên có người chêm vào.
Phải làm sao để xử lý phương diện này, Vương Tử Quân là người từng nắm
quyền thành phố La Nam, hắn cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ. Vừa rồi hắn
hỏi ý kiến của Mạnh Chí Đạo, chỉ là muốn chứng minh những suy nghĩ trong lòng mình.
Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp hắn có
quyền uy cực kỳ mạnh mẽ trong ủy ban tư pháp. Các vị phó bí thư khác căn bản không thể cho ra chút tác dụng nào ở phương diện mà chính hắn có
thể cho ra quyết định áp đảo.
Lúc này Vương Tử Quân cảm thấy
rất phiền muộn vì sự kiện vệ sinh y tế. Những gì Trình Viên Lệ nói đều
là tình hình thực tế, đừng nói là hắn, cho dù là bí thư Diệp lúc này
cũng căn bản không có bất kỳ lý do gì để đẩy tài chính trong tỉnh
nghiêng về phương diện này.
Bây giờ nên làm gì? Ra tay từ các thành phố trong tỉnh sao? Vương Tử Quân cũng hiểu tình huống của các
thành phố trong tỉnh vào lúc này. Tuy có sự giúp đỡ từ tỉnh Nam Giang,
thế nhưng các tỉnh vẫn ăn cơm tài chính, nếu anh để cho thành phố địa
phương bỏ tiền vào y tế vệ sinh, chỉ sợ không dễ dàng chút ngào.
Vương Tử Quân cảm thấy phiền não, cuối cùng tạm gác sự việc sang một
bên. Lúc này trời sắp mưa, gái sắp đi lấy chồng, nếu đã khó tránh thoát
thì chỉ có thể cố gắng hết sức là được...
Mưa đổ xuống làm
cho thành phố Đông Hồng có chút mông lung, thời tiết nóng bức cũng mát
mẻ hẳn lên. Trong khu văn phòng bốn tầng của phòng tổ chức tỉnh ủy, Lục
Trạch Lương đang phê duyệt văn kiện.
Lúc này phó chủ nhiệm
Bành Quảng Tu của văn phòng phòng tổ chức đang cẩn thận đứng bên cạnh
Lục Trạch Lương. Bành Quảng Tư hơn bốn mươi tuổi, gương mặt mập mạp luôn treo nụ cười, căn bản giống như một thái giám nội cung.
Lúc
này Bành Quảng Tu rất cẩn thận, hắn là người thường xuyên công tác bên
cạnh lãnh đạo, hắn biết gần đây trưởng phòng Lý rất mất hứng. Mạnh Chí
Đạo là người chiếm vị trí chủ tịch thành phố Ô Phổ? Đây là gì? Rõ ràng
là khiêu chiến với quyền uy của trưởng phòng Lục.
Tuy trưởng
phòng Lục vẫn tỏ ra hòa ái dễ gần trong đơn vị của mình, thế nhưng Bành
Quảng Tu căn bản không dám đứng phía sau rời đầu hói của lãnh đạo. Hai
phút trước một vị phó phòng của phòng tổ chức vì một chuyện nhỏ nhặt mà
bị trưởng phòng Lục phê bình cho một chặp.
- Quảng Tu, văn kiện này đưa đến từ khi nào?
Lục Trạch Lương chợt ngẩng đầu hỏi về văn kiện trên mặt bàn.
Bành Quảng Tu nhìn thoáng qua văn kiện, rõ ràng là văn kiện của ủy ban
tư pháp tỉnh ủy. Phần văn kiện này chủ yếu là điều chỉnh vài nhân sự
trong ủy ban tư pháp, lập hồ sơ đưa lên phòng tổ chức tỉnh ủy theo đúng
trình tự.
Thường thì những văn kiện này căn bản không xuất
hiện trên bàn làm việc của Lục Trạch Lương. Lần này văn kiện được đưa
đến tay Lục Trạch Lương cũng là vì mọi người đều biết lãnh đạo của mình
có ý nghĩ không tốt với bí thư Vương Tử Quân. Vì thế mà một vị phó phòng chủ quản mới đưa văn kiện đến cho trưởng phòng Lục Trạch Lương tự quyết định.
- Được đưa đến vào chiều tối hôm qua.
Bành Quảng Tu khẽ lên tiếng trả lời.
- Đây không phải là thuộc phạm vi quyền hạn của trưởng phòng Long sao? Tại sao lại đưa đến tay tôi?
Lục Trạch Lương nhìn Bành Quảng Tu, gương mặt không quá tốt.
"Vì sao đưa đến? Không phải để cho trưởng phòng Lục tự làm chủ sao?"
Trưởng phòng Long dù chỉ là phó phòng tổ chức, thế nhưng người có quyền lực như hắn chỉ được oai oách trước mặt người tầm thường, căn bản không thể nào trộn lẫn vào các vị lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy được.
Tuy thầm hêểu như vậy nhưng Bành Quảng Tu căn bản là không nói ra. Hắn
không dám đắc tội với Lục Trạch Lương, cũng không muốn đắc tội với phó
phòng Long, vì vậy khi Lục Trạch Lương lên tiếng thì hắn chỉ cúi đầu
giống như đang nhận sai.
Đi trên con đường của mình cần gì
quan tâm người ta sẽ nói như thế nào. Lời nói này có thể áp dụng ở nhiều nơi, thế nhưng nếu áp dụng trong quan trường thì sẽ là sai lầm. Vì nếu
như tất cả mọi người cảm thấy anh mất đi quyền khống chế quyền lực, bọn
họ không nghe lời chỉ thị của anh, như vậy anh còn gì sao?
Quyền lực chính là quyền hạn thi lệnh, muốn sao sáng quanh trăng, được
nhiều người ủng hộ. Dù là những người kia có nhiệt tình hay có thành ý
hoặc cố gắng bưng bít, nhưng ít nhất thì anh nói và có người chấp hành,
chỉ như vậy thì người ta mới không dám lục đục với anh. Bàng Tiểu Quang
nghĩ như vậy mà sinh ra nhiều kinh nghiệm, mà lúc này đối phó với Lục
Trạch Lương cũng không phải ngoại lệ.
Lục Trạch Lương khoát tay áo nói:
- Văn phòng các anh làm việc thế nào vậy? Có phải là tất cả văn kiện
đều đưa đến tay tôi không? Chẳng lẽ các anh không có tiêu chuẩn trình tự công tác sao?
Bành Quảng Tu căn bản cảm thấy rất oan uổng vì lời phê bình của lãnh đạo, hắn là người phụ trách công tác của cả văn
phòng phòng tổ chức, bây giờ xuất hiện hiện tượng này không phải là vì
ngài sao?
Nhưng quan lớn hơn đè chết người, lúc này Bành
Quảng Tu đứng giữa hai vị lãnh đạo đơn vị, lựa chọn tốt nhất của hắn là
không nên nói lời nào, như vậy tuy không có gì hay trước mặt lãnh đạo,
thế nhưng ít nhất là không phạm sai lầm.
Lục Trạch Lương phê bình Bành Quảng Tu thêm vài câu, sau đó trực tiếp ném văn kiện về phía Bành Quảng Tu:
- Sau này những văn kiện như vậy không nên đặt lên phòng làm việc của tôi nữa.
Lục Trạch Lương nâng tay trái lên bỏ điếu thuốc vào miệng, hắn nghiêng
đầu hút một hơi, sau đó nói một câu cứ như vậy đi. Sau đó hắn căn bản
không ngẩng đầu lên, Bành Quảng Tu biết rõ lãnh đạo làm như vậy là có ý
gì, thế là khúm núm rời khỏi phòng làm việc của trưởng phòng Lục, vẻ mặt căn bản không quá tốt.
Bành Quảng Tu cầm văn kiện, hắn có
chút trầm ngâm, sau đó đi về phía phòng làm việc của trưởng phòng Long.
Khi hắn đi đến cửa phòng làm việc của trưởng phòng Long, trên mặt hắn
lại tràn đầy nụ cười.
- Trưởng phòng Long.
Bành Quảng
Tu khẽ gõ cửa rồi cung kính chào hỏi trưởng phòng Long ở bên trong.
Trưởng phòng Long này chưa đến năm mươi tuổi, có hơi gầy, làm cho người
ta sinh ra cảm giác thông minh tháo vát. Trong số các vị phó phòng trong phòng tổ chức tỉnh ủy thì trưởng phòng Long không tính là người xếp vị
trí cao nhất, thế nhưng phương diện lực ảnh hưởng lại không kém phó
phòng thường vụ là bao nhiêu.
- Quảng Tu, mời anh ngồi.
Trưởng phòng Long đặt bút xuống rồi mỉm cười khoát tay với Bành Quảng Tu.
Bành Quảng Tu trước kia cũng thường đến phòng làm việc của trưởng phòng Long, thế cho nên cũng không khách khí. Sau khi nói vài câu mở đầu câu
chuyện thì hắn đưa văn kiện trong tay đến nói:
- Trưởng phòng
Long, đây là phần văn kiện điều chỉnh nhân sự của ủy ban tư pháp tỉnh
ủy, trưởng phòng Lục nói tôi đưa về cho ngài.
Trưởng phòng
Long nhẹ nhàng tiếp nhận văn kiện trong tay của Bành Quảng Tu, vẻ mặt
không có chút nào kinh ngạc, rõ ràng hắn đã chuẩn bị đầy đủ tâm lý khi
tiếp nhận lại phần văn kiện đáng lý thuộc về phạm vi của mình.
- Trưởng phòng Lục có dặn dò gì không?
Vấn đề của trưởng phòng Long làm cho tinh thần của Bành Quảng Tu có
chút căng thẳng hơn, hắn suy tư giây lát rồi trầm giọng nói:
-
Trưởng phòng Lục không cho ra chỉ thị gì, chỉ nói là văn phòng của phòng tổ chức có quy định rõ ràng, những loại văn kiện này không cần anh ấy
ký tên, sau này cũng không cần đưa đến tay anh ấy.
- À, chủ nhiệm Quảng Tu, làm phiền các anh rồi.
Trưởng phòng long đặt văn kiện vừa nhận được vào trong đống văn kiện của mình rồi thản nhiên nói.