- Bí thư Vương, mắt ngài còn ốt, còn tôi thì không thể nào xem sách được nữa, mắt kính đã như đít chai rồi.
Đảng Hằng có quan hệ không tệ với Vương Tử Quân, thế cho nên cũng không có quá nhiều kiêng kỵ.
Vương Tử Quân cười cười, cũng không tiếp tục đề cập đến chủ đề này mà trầm giọng nói:
- Đã cho ra phương án điều chỉnh ban ngành quận huyện chưa?
- Trên cơ bản đã có quyết định, bí thư Lục cũng không nói gì thêm.
Sau khi đi vào thành phố La Nam, Đảng Hằng phát hiện Vương Tử Quân và
Lục Ngọc Hùng không hài hòa với nhau, vì vậy hắn nói thái độ của Lục
Ngọc Hùng.
Vương Tử Quân cười cười, hắn hiểu Lục Ngọc Hùng sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng khi càng có nhiều người dựa vào mình, phương án cải cách nhân sự
của mình lại được lãnh đạo trung ương và tỉnh tán thưởng thừa nhận, Lục
Ngọc Hùng dù không phục cũng chỉ có thể chịu đựng mà thôi.
- Ban ngành huyện Dương Phong quyết định thế nào?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.
- Bí thư huyện ủy Nhan Sĩ Tắc không thay đổi, vị trí chủ tịch huyện thì
đang xem xét đồng chí Trương Thu Phương của phòng dịch vụ công ích và
trưởng phòng Duẫn Quang Phát phòng thống kê.
Đảng Hằng nói tuy không chút thiên hướng, thế nhưng ý nghĩa đã bộc lộ rõ ràng với Vương Tử Quân.
Đảng Hằng đặt Trương Thu Phương trước Duẫn Quang Phát, rõ ràng cho thấy
Đảng Hằng rất coi trọng Trương Thu Phương, biểu hiện nhìn giống như đối
xử như nhau, thế nhưng khác biệt lại nằm sâu bên trong, cực kỳ ảo diệu.
Vương Tử Quân cũng có ấn tượng với người phụ nữ tên là Trương Thu Phương này, hắn trầm ngâm giây lát rồi hỏi:
- Trương Thu Phương và Duẫn Quang Phát có ưu thế gì không?
- Đồng chí Trương Thu Phương có năng lực công tác cao vời, tầm mắt
khoáng đạt, tính chủ động rất mạnh. Khi công tác trong phòng dịch vụ
công ích thì kiên trì lý niệm của quần chúng, lập ra đường dây nóng để
phục vụ tốt nhân dân, được quần chúng nhiệt liệt khen ngợi...
- Duẫn Quang Phát là người có tính nguyên tắc rất mạnh, năng lực chấp hành cao, công tác cẩn trọng trong phòng thống kê...
Đảng Hằng cho ra báo cáo năm phút về hai người Trương Thu Phương và Duẫn Quang Phát, ném cho Trương Thu Phương ba phút, Duẫn Quang Phát hai
phút, nhìn vào đó cũng thấy rõ vấn đề.
Vương Tử Quân khẽ gõ gõ ngón tay, hắn cười nói:
- Hai người đều là nhân tuyển tốt, vậy thì để cho Duẫn Quang Phát lên trước đi.
Cho Duẫn Quang Phát lên trước, Đảng Hằng có chút sững sốt. Hắn nhìn
gương mặt với nụ cười như thường của Vương Tử Quân, cuối cùng nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy đồng chí Trương Thu Phương thích hợp với vị trí này hơn cả.
Vương Tử Quân rất tán thưởng tính cách duy trì nguyên tắc của Đảng Hằng, hắn cười khoát táy áo nói với Đảng Hằng:
- Hai đồng chí này đều có năng lực, đều có thể làm chủ tịch huyện Dương
Phong. Nhưng chúng ta cần phải xuất phát từ góc độ có lợi cho công tác.
Tuy Duẫn Quang Phát thiếu năng lực nhưng lại là một người mạnh mẽ trên
phương diện chấp hành, nếu đặt hai người có tính cách quá cứng nhắc ở
với nhau, cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Đảng Hằng nhấm nháp lời nói của Vương Tử Quân, cảm thấy rất có đạo lý.
Hắn cũng thầm hiểu ý nghĩa vài lời của Vương Tử Quân, đó là xuất phát từ góc độ có lợi cho công tác, điều này làm cho hắn khắc ghi rất sâu.
Có lợi cho công tác không phải chỉ là ở huyện Dương Phong, còn nên là có lợi cho cả thành phố La Nam. Bí thư Vương tuy khống chế toàn cục, nhưng dưới tình huống đại cục không ổn, hắn tình nguyện cho người của chủ
tịch Lý tiến lên.
Chính mình chỉ nhìn xuống mặt đất, căn bản không xuất phát từ đại cục, rõ ràng là có tính chênh lệch.
- Vâng, vậy tôi sẽ thực hiện theo ý ngài, sau khi quay về sẽ báo cáo hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Chúng ta quay về sẽ quyết định sự việc này, sắp đến tết rồi, tuy công
tác còn tự động tiến hành, thế nhưng chúng ta phải cố gắng hoàn thành
điều chỉnh bọn họ trước tết mới được.
- Bí thư Vương, phía trước có một thị trấn, chúng ta không bằng ăn cơm nghỉ ngơi, vì còn hai giờ nữa mới đến thành phố Sơn Viên.
Khương Long Cương thấy Vương Tử Quân trò chuyện xong với Đảng Hằng thì khẽ dùng giọng đề nghị nói.
Vương Tử Quân nhìn sắc trời nói:
- Được, chúng ta dừng lại dùng cơm. Đồng thời cậu gọi điện thoại cho chủ tịch Lý, nói anh ấy nên làm tốt công tác chuẩn bị, nên thông báo cho
mọi người, cũng không nên kéo dài.
- Vâng!
Khương Long Cương đồng ý rồi gọi điện thoại. Sắp đến tết, mặc dù công
tác của thành phố đang được bí thư Vương đốc xúc phát triển, nhưng những vấn đề liên quan đến lễ tiết năm mới lại phải tiến hành song song.
Vương Tử Quân và chủ tịch Lý thương lượng với nhau, quyết định tổ chức
một bữa tiệc chúc tết của thành phố La Nam ở Sơn Viên, chủ tịch Lý Quý
Niên đã đến sớm chuẩn bị sẵn, bây giờ nhóm Vương Tử Quân mới đi đến Sơn
Viên.
Vương Tử Quân cũng không quá đồng ý đến phương diện quà cáp năm mới,
nhưng bài hát hay thì nhiều người mở miệng hát theo, hơn nữa thành phố
La Nam muốn phát triển cũng phải nhờ vào sự giúp đỡ của các ban ngành.
Người ta cũng không chú trọng vài món đặc sản của anh, thế nhưng nếu
thuyền của anh không ghé bến, như vậy người ta sẽ nghĩ anh xem thường,
mà Vương Tử Quân sẽ căn bản không muốn được nhỏ mất lởn phương diện này.
Nếu nói đến tết sẽ phải đi thăm hỏi, Vương Tử Quân tình nguyện đến nhà
Lưu Truyền Thụy và Trương Đông Viễn ngồi một chút. Tuy quan hệ giữa hắn
và Lưu Truyền Thụy bây giờ thật sự có chút mơ hồ, thế nhưng cần chữa trị thì cũng nên chữa trị.
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Tử Quân lại tiếp tục xuất phát, vì thời
tiết thoáng đãng hơn, thế cho nên khi bọn họ đến thành phố Sơn Viên thì
mới ba giờ rưỡi. Bữa tiệc chúc tết của thành phố La Nam lần này căn bản
không tổ chức ở khu thường trú thành phố La Nam, được quyết định ở khách sạn Hỉ Lai Đăng vừa khai trương chưa lâu. Khi nhóm Vương Tử Quân đi vào khách sạn, Lý Quý Niên đã bao trọn gói đại sảnh lầu hai nhanh chóng
tiến ra nghênh đón.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của chủ tịch Lý Quý Niên, hắn
biết vị chủ tịch này rất có hứng thú với bữa tiệc chúc tết lần này. Hắn
bắt tay Lý Quý Niên theo thói quen, sau đó cùng nhóm nhân viên công tác
đi vào khách sạn.
- Bí thư Vương, những đồng chí khu thường trú thành phố La Nam ở Sơn
Viên những ngày qua cực kỳ bận rộn, không những thông báo đến các vị
khách mời ở thành phố Sơn Viên, còn mời đến nhiều xí nghiệp ở Sơn Viên.
Theo phán đoán sơ bộ, có khoảng hai ba trăm người tham gia bữa tiệc lần
này.
Lý Quý Niên chờ Vương Tử Quân ngồi xuống thì cười ha hả nói.
Vương Tử Quân cũng không quá giật mình với những lời này, thành phố La
Nam kém phát triển, vẫn ở vào tình trạng nghèo khó, thế nên có nhiều
người La Nam quyết chí đi ra làm giàu, thế cho nên con cháu kinh doanh ở khắp tỉnh Sơn Nam là khá nhiều.
- Chủ tịch Lý đã khổ cực rồi, nhưng trước khi công lớn hoàn thành, các
anh phải tăng thêm chút sức. Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc thắng lợi,
tôi sẽ mời mọi người uống rượu.
Vương Tử Quân cười cười với các nhân viên khu thường trú của thành phố La Nam ở Sơn Viên, sau đó lớn tiếng nói.
Sau khi đơn giản đi thăm cách bố trí hội trường, Vương Tử Quân và Lý Quý Niên bàn đến vài vấn đề chi tiết trong bữa tiệc. Khi hai người nói
chuyện rất nhiệt liệt thì điện thoại của Vương Tử Quân vang lên.