Dương Độ Lục chỉ cười cười không tiếng động, cũng không mở miệng.
Hào Nhất Phong là người hiểu rõ tâm tư của Dương Độ Lục, lão biết rõ
lãnh đạo không mở miệng chính là đang tỏ thái độ, rõ ràng là không hài
lòng với câu trả lời của mình. Lão trầm ngâm giây lát, sau đó lại lên
tiếng:
- Tôi sai ở chỗ không biết rõ về người.
Dương Độ Lục ở bên kia vẫn không mở miệng, rõ ràng là vãn không thỏa mãn với những lời nói của Hào Nhất Phong.
Trưởng ban Dương muốn gì? Không phải là lãnh đạo còn thấy nhận thức của
mình về sự kiện này còn chưa đủ sâu sắc? Hào Nhất Phong biết cơ hội đang dần trôi qua, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lão cố hết sức để mình
hiểu rõ tâm tư của Dương Độ Lục. Lúc này lão thật sự rất muốn trở thành
con giung trong bụng lãnh đạo.
Đáng tiếc là ước muốn biến từ con người sang sinh vật khác đã không
thành công, tâm tư của Dương Độ Lục là thế nào thì Hào Nhất Phong căn
bản là không thể biết được.
- Cậu không sai ở phương diện bày ra vị trí của mình, Vương Tử Quân phát triển mạnh mẽ ở thành phố La Nam, còn cậu, cậu lại có ý muốn ép cậu ấy
phải hạ xuống, ngay cả chút trí tuệ đó cũng không có, như vậy thì còn gì để nói nữa, người ta cũng không muốn cậu là cái gai cản chân mình tiến
lên.
Một câu nói cuối cùng của Dương Độ Lục không phải là quá lớn, thế nhưng từng chữ lại đập vào trong lòng Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong chăm chú nghe câu nói của trưởng ban Dương, trong đầu
nhanh chóng lóe lên nhiều ý nghĩ. Trưởng ban Dương nói không sai, nếu
như không phải từ lúc đầu mình đã có ý nghĩ kích thích Vương Tử Quân,
cũng sẽ không cố gắng đề bạt một người không quá hiểu rõ như Lục Ngọc
Hùng, nếu không có tồn tại tâm tư như vậy, chính lão sẽ không dẫn đến
phiền toái hiện tại.
- Trưởng ban Dương, tôi biết rõ mình sai, ngài xem tôi nên làm gì bây giờ?
Hào Nhất Phong thành khẩn nhận sai lầm với Dương Độ Lục, sau đó lão khẽ mở miệng thỉnh giáo lãnh đạo.
Dương Độ Lục tuy là người có ý chí rộng lớn, thế nhưng cũng không phải
không có tâm tình ở phương diện này, lão càng có chút thất vọng vì biểu
hiện của Hào Nhất Phong. Nhưng Hào Nhất Phong dù sao cũng là cán bộ mình một tay đề bạt ở tỉnh Sơn Nam, nếu vì một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy
mà bị người ta nắm bắt, rõ ràng là một đả kích không nhỏ với lão.
- Sự kiện ở thành phố La Nam phát sinh những ảnh hưởng không tốt, lãnh
đạo chủ yếu cũng đã tự mình cho ra chỉ thị, yêu cầu phải điều tra đến
cùng, cho tổ chức một câu trả lời rõ ràng.
Hào Nhất Phong nghe lời nói của Dương Độ Lục mà trong lòng khẽ run rẩy,
lão biết rõ lúc này Dương Độ Lục tuyệt đối không có tâm tư hù dọa mình.
Nếu trưởng ban Dương nói lãnh đạo đã cho ra chỉ thị, như vậy sự việc căn bản không làm không được, hơn nữa nhìn góc độ phát sinh thì kết quả
không phải nhỏ.
Hào Nhất Phong không quan tâm đến câu nói điều tra đến cùng, lão chỉ
quan tâm bảo vệ vị trí của mình. Dù sao chỉ cần lão bảo trụ được vị trí
hiện tại, như vậy mọi việc sẽ tốt, nếu không có vị trí hiện tại thì đừng nói gì nữa cho mỏi miệng.
- Ngày mai tổ điều tra sẽ đến tỉnh Sơn Nam, cậu cần phải phối hợp thật
tốt với tổ điều tra. Đồng thời cởi chuông phải tìm người buộc chuông,
chỉ cần cậu ta không nói gì thêm ở sự kiện này, như vậy sẽ không có gì
xảy ra.
Dương Độ Lục nói đến điều này thì nặng nề nhấn mạnh.
Hào Nhất Phong tất nhiên hiểu rõ “ cậu ta “ trong lời nói của lãnh đạo là ai, đồng thời ý nghĩ trong đầu càng thêm tươi sáng. Trong phong ba
trước đó, Vương Tử Quân đã đi tìm và báo cáo với các vị lãnh đạo thường
ủy tỉnh ủy rằng Lục Ngọc Hùng không phù hợp làm chủ tịch thành phố La
Nam, loại báo cáo như vậy làm cho hắn tiến lên vị trí cường thế.
Những vị thường ủy tỉnh ủy kia rõ ràng có người nghe mà có người không
nghe, dưới tình huống này đám thường ủy tỉnh ủy căn bản không dám mở
miệng nói ra sự thật. Chỉ có duy nhất một người có thể làm trò ở sự kiện này, chính là Vương Tử Quân. Chỉ cần Vương Tử Quân không mở miệng, tất
cả sẽ vô cùng thuận lợi.
Nhưng muốn để cho Vương Tử Quân không mở miệng ở sự kiện này cũng không
phải là chuyện gì dễ dàng. Vương Tử Quân đã đào một chiếc hố lớn như
vậy, đối phương sẽ không đẩy Hào Nhất Phong xuống sao?
Trong đầu chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, đầu óc Hào Nhất Phong liên tục vận chuyển, hắn khẽ nói:
- Trưởng ban Dương, tôi hiểu rồi.
- À, biết người biết mặt chứ không biết lòng, cậu sau này cũng đừng dùng sai cán bộ như vậy nữa.
Dương Độ Lục cảm khái một câu, sau đó khẽ cúp điện thoại.
Nhưng câu nói cuối cùng của Dương Độ Lục lại làm cho Hào Nhất Phong thả
lỏng hơn rất nhiều. Ai mà chưa từng phạm sai lầm? Dương Độ Lục nói ra
những lời như vậy có ý nghĩa rất sâu, ít nhất thì thái độ tuyến trên
cũng không hề quá nghiêm khắc như lão tưởng tượng.
Tuy tảng đá trong lòng đã hạ xuống, thế nhưng lại có một vấn đề xuất
hiện trong lòng Hào Nhất Phong, đó là phải làm sao để đạt thành sự thừa
nhận của Vương Tử Quân ở phương diện này. Hắn biết rõ Vương Tử Quân sẽ
tuyệt đối không để cho mình đơn giản vượt qua kiểm tra, mình không chảy
chút máu thì căn bản là không được.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát, sau đó lão gọi điện thoại cho thư ký
trưởng Quan Vĩnh Hạ. Vừa nối thông điện thoại thì Hào Nhất Phong đã trầm giọng nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Thư ký trưởng Quan, anh gọi điện thoại cho bí thư Vương, để xem cậu ấy có rảnh không, tôi muốn hẹn cậu ấy dùng cơm.
Quan Vĩnh Hạ ở bên kia đừng lại khoảng chục giây, sau đó hắn mới dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Bí thư Nhất Phong, ngài nói đến bí thư Vương nào?
Hào Nhất Phong nghe được lời nhắc nhở của Quan Vĩnh Hạ, thế là chợt hiểu mình thất thố. Nhưng lão cũng không thể nói là mình thất thố, lão chỉ
có thể cười nói:
- Là bí thư Vương Tử Quân, có lẽ cậu ấy vẫn chưa rời khỏi thành phố Sơn Viên.
Quan Vĩnh Hạ cũng không hỏi lại, thật ra hôm nay lòng hắn cũng không
được tỉnh táo. Tuy sự kiện lần này căn bản không liên quan đến hắn, thế
nhưng trong lòng lại không thể nào buông được.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn có thể công tác và
phát triển là nhờ vào sự tín nhiệm của bí thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong.
Nếu như Hào Nhất Phong bị người ta đạp đổ, chỉ sợ người xấu số sau đó
chính là thư ký trưởng Quan.
Quan Vĩnh Hạ đối mặt với tình huống này mà không khỏi thay mặt Hào Nhất
Phong suy nghĩ ðối sách, nhýng hắn chợt cảm thấy tất cả ðối sách của
mình căn bản không thể nào áp dụng. Lúc này Hào Nhất Phong lại quyết
định mời Vương Tử Quân dùng cơm, điều này chợt làm cho Quan Vĩnh Hạ thấy được ánh sáng nơi cuối con đường.
Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho Vương Tử
Quân, nhưng hắn bấm số, sau đó chợt dừng tay lại. Hắn là thư ký trưởng
văn phòng tỉnh ủy, hắn phải có khí độ của một vị thường ủy tỉnh ủy, nếu
như nóng lòng gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, như vậy chứng tỏ mình là một thư ký trưởng nôn nóng vội vàng, bất tài vô lực.