Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1581: Chương 1581: Treo một miếng thịt béo lên làm cho anh thèm nhỏ dãi




- Hai bên kết nghĩa cùng giúp đỡ nhau tạo nên góc bù phát triển kinh tế là một biện pháp rất tốt, mặc dù là tăng cường liên hợp thế nhưng cũng phải thừa nhận trong mối liên kết này thì người có lợi nhất chính là Mật Đông.

Sầm Vật Cương cũng không phụ lòng kỳ vọng của Đường Chấn Huy, lão ho khẽ một tiếng rồi nhanh chóng cho ra phản ứng.

- Lần này bí thư Vương đi đến tham gia buổi lễ tốt nghiệp của con mà đưa đến cho Mật Đông một cơ hội tốt để phát triển kinh tế. Tôi chợt sinh ra một ý nghĩ, đó chính là hận không thể cho bí thư Vương sinh thêm vài cô cậu nữa, mỗi ngày đều tham gia những buổi lễ tốt nghiệp, như vậy sau vài lần thì kinh tế của Mật Đông sẽ phát triển không ngừng, sẽ vượt mặt các địa phương khác mà thôi.

Sầm Vật Cương nói vài lời cực kỳ khôi hài làm cho đám người trong phòng vang lên tiếng cười vui sướng.

Vương Tử Quân cũng cười, thế nhưng nụ cười của hắn có vài phần bội phục Sầm Vật Cương. Người này biết mình sắp bại thế nhưng vẫn trấn định như vậy, không hỗ danh là Sầm Vật Cương, hèn gì có thể là một tồn tại nói một không hai ở Mật Đông.

Nói theo phương diện khách quan thì khí độ của Đường Chấn Huy so ra kém Sầm Vật Cương khá nhiều.

- Bí thư, ngài quá coi trọng tôi rồi, các vị lãnh đạo tỉnh Nam Giang sở dĩ cho ra ý kiến này chủ yếu là vì cảm thấy tình hình phát triển kinh tế của Mật Đông chúng ta khá tốt, cực kỳ có tương lai về sau này.

Vương Tử Quân nói một câu khiêm tốn rồi tiếp tục:

- Phía tỉnh Nam Giang cảm thấy tốt nhất là nên làm trước vài thí điểm, năm nay bọn họ chuẩn bị cho ra ba thành phố cùng kết nghĩa với ba thành phố bên tỉnh Mật Đông chúng ta. Nếu như hợp tác thật sự có hiệu quả, như vậy sẽ tổng kết kinh nghiệm để đưa đến hợp tác quy mô lớn vào năm sau.

"Cái gì mà cho ra ba chỉ tiêu kết nghĩa?"

Sầm Vật Cương nghe những lời này thì ngây cả người, Vương Tử Quân xem ra vẫn là người tâm cơ thâm trầm, anh cho ra một chiêu như vậy chẳng phải là có tâm tư bất lương sao?

Ba thành phố thì có vẻ là không ít, thế nhưng thực tế thì trong tỉnh Mật Đông là sói nhiều thịt ít, chủ tịch thành phố trong tỉnh Mật Đông không chen nhau chạy đến sao? Dù gì thì bọn họ cũng phải thi triển tất cả bản lĩnh của mình để lấy được phần danh sách này.

Bọn họ muốn tranh thủ cho thành phố của mình thì đến tìm ai? Dù là Sầm Vật Cương tự tay quyết định, Vương Tử Quân chắc chắn sẽ không phản đối, thế nhưng người cho ra ý kiến này là phía tỉnh Nam Giang, khi đó mà người ta phản đối thì không phải là mình mất mặt sao?

Mâm bánh trái lần này có hạn nhưng rất thơm ngon, chắc chắn sẽ sinh ra tình cảnh tranh cướp cực kỳ náo nhiệt. Tất nhiên người có được chỉ tiêu thì sẽ mang ơn Vương Tử Quân; còn không tranh chấp được cũng phải mỏi cổ chờ sang năm sau, không phải bí thư Vương đã nói thành phố nào cũng sẽ có chỉ tiêu sao?

Một chiêu như vậy của Vương Tử Quân căn bản là cực kỳ có ý nghĩa, đối với các thành phố trong tỉnh còn chưa xác định được ai là người chiến thắng, thế nhưng trước mặt ai cũng có một miếng thịt treo đung đưa, đừng nói là anh oán trách Vương Tử Quân, chỉ sợ phải thờ phụng Vương Tử Quân như thờ phật.

Một mưu lược như vậy không khỏi làm cho người ta vỗ tay tán dương.

Nhưng khi hiểu rõ ý nghĩa mưu lược của Vương Tử Quân thì Sầm Vật Cương lại sinh ra cảm giác mình như chó cắn nhím, căn bản không biết cắn vào chỗ nào. Cũng giống như hôm nay mình đùa giỡn Đường Chấn Huy, cho dù mình có uất ức thế nào cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng mà thôi.

- À, điều này rất tốt, bí thư Vương, anh là lão lãnh đạo của Nam Giang, lại là người phụ trách chủ yếu ở tỉnh Mật Đông, tôi thấy anh nên là người phụ trách công tác này, nhanh chóng xác định ba thành phố cùng kết nghĩa với phía Nam Giang.

Sầm Vật Cương vẫn giữ nụ cười trên môi, lão khẽ nói với Vương Tử Quân.

Người ta có uy thế lớn hơn mình, đôi khi mình không cúi đầu là không được. Sầm Vật Cương cũng không phải là người không nhìn rõ đại cục, biết rõ tình huống này mình không làm gì được Vương Tử Quân, thế nên mới trao quyền chủ đạo cho Vương Tử Quân.

Vi Yến Qui lạnh lùng nhìn tất cả tình huống đang diễn ra, thế nhưng trong lòng lại có vài phần ảm đạm. Bây giờ lão hầu như xem Vương Tử Quân là đối thủ đệ nhất của mình, chuyện bức thiết nhất của lão vào lúc này chính là cố gắng liên thủ với Cố Tắc Viêm để đẩy Vương Tử Quân đi xuống.

Tất nhiên tốt nhất là ép Vương Tử Quân rời khỏi Mật Đông, để chính mình và Cố Tắc Viêm tranh nhau vị trí chủ tịch tỉnh. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại cho ra một đòn sấm sét với Sầm Vật Cương, cuối cùng lại cho ra kết quả kẻ tám lạng người nửa cân, chính mình nếu muốn đẩy ngã Vương Tử Quân trong nửa năm nhiệm kỳ còn lại của Đường Chấn Huy thì căn bản là không dễ dàng gì.

Nhưng Vương Tử Quân cản bản không biết Vi Yến Qui đang nghĩ gì, lúc này Vương Tử Quân không quan tâm đến Vi Yến Qui, hắn cười nói với lời đề nghị của Sầm Vật Cương:

- Cảm ơn sự tín nhiệm của bí thư Sầm, nhưng chuyện này tôi cảm thấy nên để cho chủ tịch Đường dốc sức thì hay hơn. Người chủ trì chuyện này ở tỉnh Nam Giang là chủ tịch Lý Thừa Uyên, tỉnh Mật Đông chúng ta cho chủ tịch tỉnh đứng ra nắm công tác thì mới có tính ngang hàng.

Đường Chấn Huy thấy Vương Tử Quân đẩy sự việc cho mình thì không khỏi cảm kích, uy anh của lão hầu như sắp ngã đổ khi mà phương án nhất thể hóa Rừng Mật bị ngăn trở vì bí thư Mã Vệ Đông bị điều động công tác khác, thế nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại đẩy một công tác quan trọng hơn cho mình. Tuy cuối cùng thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay Vương Tử Quân, thế nhưng ít nhất cũng làm cho đám người bên dưới cung kính với mình thêm vài phần.

- Nếu chủ tịch Lý đã tự mình ra tay, như vậy tôi sẽ tiến ra cổ vũ. Nhưng này bí thư Tử Quân, bí thư Sầm nói đúng, anh là người hiểu rõ tình hình của cả Nam Giang và Mật Đông, chuyện này anh cũng cần ra sức thúc đẩy, anh cũng không nên bỏ mặc được.

Đường Chấn Huy nói rồi vui đùa rồi ôm lấy công tác từ Vương Tử Quân, hơn nữa cũng không thèm nể mặt Sầm Vật Cương. Điều này nói rõ lão có oán niệm cực lớn với hành vi hôm nay của Sầm Vật Cương, mà lời nói vừa rồi của lão còn có chút hãnh diện.

Vương Tử Quân có thể nhìn ra được tâm tình của Sầm Vật Cương vào lúc này, thế nhưng Sầm Vật Cương vẫn có biểu hiện cực kỳ bình thản. Sau khi Đường Chấn Huy đứng ra tiếp nhận công tác trong tay Vương Tử Quân, đề tài thảo luận của hội nghị thường ủy lại được tiếp tục với chủ đề khác.

Hai cơn sóng gió lớn trong hội nghị thường ủy giống như quét sạch tất cả lực lượng của mọi người, vì thế mà các chủ đề thảo luận tiếp theo hầu như không có vấn đề gì. Tối đa thì có vài người nói vài câu, sau đó đều được thông qua.

Hội nghị thường ủy kết thúc, khi Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng họp thì cảm thấy cơ thể mình như mềm nhũn ra. Hắn biết rõ đây là vì mình hao phí quá nhiều tâm lực, nhưng hội nghị thường ủy hôm nay cũng làm cho hắn có được thu hoạch rất lớn. Cho đến nay hắn đã tìm đúng điểm phát lực ở Mật Đông, cũng thấy rõ tình thế ở Mật Đông, thế nhưng sau hội nghị thường ủy hôm nay thì hắn càng hiểu rõ hơn về Sầm Vật Cương.

Người này căn bản là quá bất phàm, mặc dù phong cách quá mạnh mẽ thế nhưng khi làm việc gì cũng cực kỳ nhịp nhàng ăn khớp, đứng lên như thiên lôi, một tay phủ khắp sân khấu, dưới tình huống sấm sét như vậy thì anh căn bản không còn cơ hội phải kích.

Vương Tử Quân cảm thấy Đường Chấn Huy cũng là một người tài giỏi, thế nhưng dưới sự áp chế của Sầm Vật Cương thì căn bản không có lực hoàn thủ. Nếu như không phải lần này mình nắm lá bài ngữa đến từ Nam Giang, chỉ sợ phía bên mình căn bản khó có cơ hội xoay người.

Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình thì điện thoại vang lên.

Vương Tử Quân tưởng là Đường Chấn Huy hay Sầm Vật Cương gọi điện thoại đến, thế nhưng sau khi nghe âm thanh truyền đến từ đầu dây bên kia mới biết người đó là Tiết Xuyên Cường. Tiết Xuyên Cường có thể nói là một thường ủy tỉnh ủy có liên hệ với Vương Tử Quân sớm nhất, mở miệng giới thiệu mình là người quen của Thạch Kiên Quân.

Khi Sầm Vật Cương thúc đẩy phương án bắn hạ Đường Chấn Huy thì Tiết Xuyên Cường lúc đầu còn có chút do dự, thế nhưng cuối cùng vẫn ngã về phía Sầm Vật Cương. Vương Tử Quân cảm thấy hành vi này của Tiết Xuyên Cường cũng không có gì là sai, vì mỗi người đều phải lo nghĩ cho lợi ích của mình. Tiết Xuyên Cường là chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông, tuy là người không được trọng dụng thế nhưng cũng không có mâu thuẫn quá lớn với Sầm Vật Cương. Dưới tình huống nghiêng về một bên quá rõ rệt, nếu như ép đối phương đứng sang bên cạnh mình, Vương Tử Quân cảm thấy như vậy là không thực tế.

Mọi người đều ích kỷ, đều tránh hại tìm lợi, có rất ít người vì người khác mà hi sinh lợi ích của mình. Chưa nói đến Tiết Xuyên Cường, dù là chính Vương Tử Quân cũng không thể nào hy sinh lợi ích của mình vì người khác, vì sự kiện này căn bản quá hà khắc với chính bản thân mình.

- Bí thư Vương, sự việc hôm nay, tôi... Tiết Xuyên Cường cũng không đi đường vòng với Vương Tử Quân, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói ra sự áy náy của mình.

Vương Tử Quân biết rõ Tiết Xuyên Cường muốn nói gì, hắn không chờ Tiết Xuyên Cường nói xong thì đã cười nói: - Chủ tịch Xuyên Cường, tôi hiểu lựa chọn của anh, dù sao anh cũng còn công tác ở tỉnh Mật Đông. Nói thật nhé, có thể giơ tay vào thời điểm cuối cùng cũng xem như là giúp đỡ lớn nhất cho tôi rồi.

Vương Tử Quân cười tha thứ rộng lượng làm cho Tiết Xuyên Cường càng không được thoải mái tự nhiên. Hắn biết sự kiện vừa qua mình đóng một vai không hay ho gì cho lắm, thế nhưng hắn cũng không nghĩ là mình làm sai, con người đều có quyền lựa chọn, hắn cũng không thể bán mình cho Vương Tử Quân được.

Vương Tử Quân thấu hiểu như vậy làm cho hắn cảm thấy có vài phần ấm áp, hắn vốn chỉ có chút áy náy thế nhưng bây giờ cảm xúc này như tràng giang đại hải trong lòng: - Bí thư Vương, lần này bí thư Sầm quyết tâm đánh tan sự liên hợp giữa ngài và chủ tịch Đường, nếu không phải có chiêu thức kết nghĩa giữa các thành phố hai tỉnh, chỉ sợ cục diện chính trị ở tỉnh Mật Đông này sẽ bị phá vỡ rồi.

- Bí thư Sầm là người có năng lực công tác rất mạnh, chúng ta cần phải phát huy tính tích cực của mình dưới sự lãnh đạo của anh ấy mới đúng. Vương Tử Quân khẽ cười, giọng điệu rất nhẹ nhàng.

Tiết Xuyên Cường hiểu ý nghĩ của Vương Tử Quân, hắn do dự giây lát rồi nói tiếp: - Bí thư Vương nói rất đúng, tôi cũng hy vọng có được một cơ hội để có thể phát huy tính tích cực của mình, thế nhưng mãi mà không tìm được bãi đáp nào cho mình.

Vương Tử Quân cũng cảm giác được cảm xúc không chịu được cô đơn của Tiết Xuyên Cường, nếu không thì vị chủ tịch mặt trận tổ quốc này sẽ không thông qua Thạch Kiên Quân mà liên hệ với mình, khi mà mình vừa mới đến nhận chức ở Mật Đông. Nếu Tiết Xuyên Cường không có yêu cầu nào, như vậy người này sẽ chủ động tiếp cận mình sao?

- Chủ tịch Tiết, anh nên phát huy ưu thế của mặt trận tổ quốc tỉnh Mật Đông, anh phải làm tốt công tác của mình, đồng thời cũng phải cho ra cống hiến với tình hình kinh tế của tỉnh. Tôi nhớ trong tỉnh Nam Giang thì mặt trận tổ quốc làm rất tốt tất cả công tác, không những vượt lên hàng đầu ở công tác bản chức, còn thông qua mặt trận tổ quốc để kêu gọi đầu tư từ khắp nơi. Chủ tịch Tiết nếu như có thời gian, như vậy vài ngày nữa tôi sẽ đưa ngài đi gặp các đồng chí trong tỉnh Nam Giang.

Tiết Xuyên Cường căn bản hiểu rõ công tác của khối mặt trận tổ quốc tỉnh Nam Giang, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì càng cảm thấy trong lòng nóng hừng hực. Hắn biết rõ chỉ cần Vương Tử Quân giúp đỡ mình một tay, như vậy mình nhất định sẽ cho ra thành tích không nhỏ ở giai đoạn công tác sắp tới.

Sau khi Tiết Xuyên Cường liên tục nói lời cảm tạ thì Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó viết xuống giấy một chữ "Tiết" rất lớn.

Tiết Xuyên Cường này không giống với Tần Điền Cương, Tần Điền Cương có sự kiên cường của mình, đây là điều mà Tiết Xuyên Cường khó thể nào so sánh được. Nhưng quân tử vì nghĩa, tiểu nhân vì lợi, đối đãi với từng người bất đồng sẽ có những phương pháp bất đồng.

Vương Tử Quân vốn có tâm tư muốn mở miệng mắng vài câu với Tiết Xuyên Cường cho sảng khoái, thế nhưng hắn biết rõ đây không phải là thủ đoạn gì hay, kết quả chỉ làm cho người kia đứng về phía Sầm Vật Cương mà thôi. Bây giờ phải làm sao cho Tiết Xuyên Cường cảm thấy áy náy, hơn nữa phải ép đối phương cùng mục tiêu và lợi ích với mình.

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, điện thoại trên bàn lại vang lên. Hắn nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, thấy số điện thoại gọi đến là từ văn phòng của chủ tịch Đường Chấn Huy.

Vương Tử Quân nghe máy, chợt nghe thấy Đường Chấn Huy cười nói: - Bí thư Vương, vốn hôm nay tôi chuẩn bị mời anh ra ngoài dùng cơm, thế nhưng nghĩ lại thì thấy có lẽ anh cũng chán ăn ở bên ngoài rồi. Chúng ta về nhà dùng cơm cho vui, bà nhà tôi tuy tướng mạo xấu xí nhưng nấu ăn lại khá ngon, có thể nói là mang hương vị nông thôn, hôm nay mời anh đến nhà nếm thử.

Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ vì sao Đường Chấn Huy lại vui mừng như vậy, hắn sảng khoái đồng ý: - Tôi đã sớm nghe nói chị nhà nấu ăn ngon, thế nhưng mãi mà không có cơ hội. Hôm nay vất vả lắm anh mới chủ động mở miệng, như vậy tôi vì cái bụng no nê mà há bỏ qua cơ hội lần này sao?

Đường Chấn Huy cũng không nói thêm điều gì, lão nói một câu buổi tối gặp lại rồi cúp điện thoại.

Vương Tử Quân vốn cho rằng sự việc kết nghĩa giữa các thành phố giữa hai tỉnh phải sau vài ngày mới được thúc đẩy, thế nhưng hắn không ngờ khi vừa tan tầm thì đã có người tìm đến cửa nhà mình.

- Chào bí thư Vương. Lôi Hợp Tuấn ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân, sau đó hắn dùng giọng cung kính chào hỏi Vương Tử Quân.

Lôi Hợp Tuấn sở dĩ có thể tiến lên làm bí thư thị ủy Đồng Lục cũng là vì Vương Tử Quân ra sức, thế nên Lôi Hợp Tuấn tỏ ra cực kỳ tôn trọng Vương Tử Quân.

- Bí thư Hợp Tuấn đến đấy à? Vương Tử Quân chỉ vào chiếc ghế sa lông đối diện, sau đó hắn chủ động nói: - Ngày hôm qua tôi có xem một bài báo về những chuyển biến trên con đường phát triển của thành phố Đồng Lục các anh, bài viết rất tốt, hy vọng các anh có thể cố gắng tăng cường thúc đẩy khu công nghệ trong thành phố, cố gắng đẩy mạnh tăng trưởng.

Lôi Hợp Tuấn cũng không ngờ Vương Tử Quân lại nhớ rõ ràng như vậy, thế là không khỏi vội vàng tỏ thái độ: - Ban ngành thành phố Đồng Lục chúng tôi nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Vương, đến cuối năm thì khu công nghệ của chúng tôi nhất định sẽ dùng một tư thế mới chờ bí thư Vương đến kiểm duyệt.

- Hay cho Hợp Tuấn anh dám đào hầm sẵn chờ tôi nhảy xuống. Anh nói thì phải làm cho tốt, đến tết tôi sẽ đến thăm sản nghiệp này của thành phố các anh. Vương Tử Quân nào không nghe rõ lời nói mai phục của Lôi Hợp Tuấn, hắn chỉ vào Lôi Hợp Tuấn rồi dùng giọng vui vẻ nói.

Lôi Hợp Tuấn cảm thấy cực kỳ thoải mái với lời phê bình của Vương Tử Quân, có thể làm cho lãnh đạo cho ra những lời phê bình thân cận như vậy, có nghĩa là anh đã đi vào trong vòng quan hệ với lãnh đạo. Lôi Hợp Tuấn cực kỳ tình nguyện thân cận với một vị lãnh đạo quyền lực mới đến như Vương Tử Quân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.