- Đức Càn, anh tuy đến thành phố Đông Bộ chưa quá lâu, thế nhưng tôi đã xem qua lý
lịch sơ lược của anh, anh cung là cán bộ lão thành trong công tác văn
phòng, thế nên tôi cũng rất an tâm với công tác của anh.
Đảng Hằng dùng giọng trầm thấp nói, giống như đang nói chuyện công tác
với Triệu Đức Càn. Tuy hai ngày qua Triệu Đức Càn bị Nguyễn Chấn Nhạc
mắng rất nhiều, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ vì mình sắp được thay
thế Đảng Hằng, thế cho nên căn bản không quan tâm. Lúc này nghe Đảng
Hằng nói móc khóe, thế là càng thêm bức bối.
- Nhưng anh công tác lại làm tôi thất vọng, anh nói tôi nghe xem, anh
liên lạc với tỉnh ủy thế nào? Tại sao lại để cho bí thư Nguyễn và lãnh
đạo bốn bộ ban ngành phải đứng chờ cả tiếng đồng hồ trong gió lạnh? Anh
còn dùng ngôn ngữ khẳng định để nói lãnh đạo “ sắp đến rồi “ , làm cho
các đồng chí lão thành của khối mặt trận tổ quốc đứng tê cả người, thế
nhưng kết quả là tổ nghiên cứu đi đến thành phố La Nam.
- Anh có biết loại người có thái độ không chịu trách nhiệm như anh đã
làm cho công tác của văn phòng thị ủy chúng ta bị động thế nào không? Đã tạo nên bao nhiêu ảnh hưởng không? Hai ngày nay tôi xấu hổ không dám đi ra ngoài, thậm chí gặp mặt ai cũng ngại ngùng.
- Tuy bí thư Nguyễn không đặt nặng sự việc này, thế nhưng văn phòng thị
ủy lại không thể không quan tâm. Chúng tôi không thể nào vì lãnh đạo thứ tha mà dung túng, càng không cho phép xuất hiện tư tưởng chủ quan, tiếp tục xuất hiện sai lầm thế này.
Giọng điệu của Đảng Hằng rất trầm thấp, hắn nói xong lời cuối cùng mà
thậm chí còn không muốn dừng lại. Hắn thầm nghĩ dù sao mình cũng là
người sắp đến mặt trận tổ quốc, là nơi về hưu non, có lẽ đây là cơ hội
cuối cùng, dù thế nào cũng phải vận dụng cho tốt.
Đảng Hằng càng cao giọng thì Triệu Đức Càn càng hối hận, sự kiện thông
báo cho Đảng Hằng biết trưởng phòng Quách Tiên Vi muốn gặp mặt thì cũng
cần mình tự thân đi đến đây sao? Đừng nói là phái người đến, trực tiếp
gọi điện thoại thông báo là được. Mình rõ ràng là quá nóng đầu, đến chọc khoáy Đảng Hằng, thế là làm cho Đảng Hằng nắm bắt được, vì vậy mới có
những lời mắng mỏ vào lúc này.
Đảng Hằng lúc này càng lớn tiếng, càng làm cho Triệu Đức Càn phải nhìn
ra cánh cửa khép hờ. Hắn hiểu những lời răn dạy của Đảng Hằng sẽ thông
qua khe hở kia truyền đi khắp bốn phía.
Nhưng truyền đi thì thế nào? Cho dù bí thư Nguyễn có nghe được thì làm
được gì? Đảng Hằng bây giờ mở miệng mắng mình, nhưng đối phương còn là
thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hơn nữa chính Triệu Đức Càn là người có
sai lầm ở sự kiện này.
- Anh là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy, anh cần phải đứng ở độ cao
chính trị, cần thiết thực làm tốt công tác của mình. Chi tiết sẽ thể
hiện sự thành bại, tuy lãnh đạo đều khoan hồng độ lượng, không truy cứu
sự việc đã xảy ra, thế nhưng chúng ta là nhân viên văn phòng thị ủy,
cũng không thể nào lơ là công tác với thái độ kém như vậy được. Chúng ta không thể chủ động thả lỏng yêu câu với mình, càng không thể nhắm mắt
làm ngơ trước những sai lầm mình đã phạm phải.
Giọng điệu của Đảng Hằng càng thêm lớn, lúc này hắn lên tiếng cực kỳ
thoải mái. Những ngày qua hắn vị Nguyễn Chấn Nhạc và Triệu Đức Càn tiến
công mà cảm thấy rất khó chịu, thế là bây giờ phát tiết ra trên người
Triệu Đức Càn.
Đảng Hằng nhìn Triệu Đức Càn bị mình mắng xối xả như dội máu chó lên
người mà không dám lên tiếng, hắn chợt cảm thấy sự chênh lệch giữa mình
và lão lãnh đạo. Chính mình làm việc tuy có bài bản hẳn hoi, thế nhưng
lại không nắm chắc xu thế bằng lãnh đạo.
Cũng vì lãnh đạo nắm chắc đại thế mới có thể phát triển mạnh mẽ, chính
mình vì không thể nắm chắc, thế cho nên chỉ làm một kẻ tiểu nhân đắc chí mà thôi.
- Anh quay về phải phân tích công tác của chính mình, phải cho ra bản
kiểm điểm đưa lên cho bí thư Nguyễn và lãnh đạo bốn bộ ban ngành trong
thành phố.
Đảng Hằng nói xong thì vung tay lên, tỏ ý cho Triệu Đức Càn đi ra khỏi phòng.
“ Viết bản kiểm điểm? Đảng Hằng, con bà nó anh không phải quá độc ác rồi sao? Anh xé to chuyện ra không phải là muốn chơi tôi sao? “
Tuy thầm mắng Đảng Hằng nhưng Triệu Đức Càn lúc này cũng chỉ có thể gật
đầu xưng vâng, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Đảng Hằng.
Tuy lúc này trong hành lang không có người nào, thế nhưng Triệu Đức Càn
biết rõ có nhiều ánh mắt đang nhìn theo mình. Hắn rất muốn ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi cực kỳ tiêu sái, nhưng nghĩ đến những lời mắng mỏ của Đảng Hằng, hắn thật sự không thể nào đắc ý cho được.
Mình không phải là tìm mắng sao? Triệu Đức Càn nghĩ đến tình huống mình
tìm gặp Đảng Hằng, thế là trong lòng càng bức bối. Cho dù Đảng Hằng phải đi đến khối mặt trận tổ quốc, thế nhưng bây giờ vẫn là thư ký trưởng
văn phòng thị ủy, hơn nữa bây giờ là hắn làm sai, dù là bí thư Nguyễn có muốn cũng không thể mở miệng nói giúp cho mình được.
Dù sau này mình là thư ký trưởng, chỉ sợ cũng sẽ bị người ta đàm tiếu.
Triệu Đức Càn cảm thấy rất bực tức, hắn đi về phía phòng làm việc của
mình trong cơn tức giận điên cuồng.
Đi từ thành phố Đông Bộ đến Sơn Viên cũng không quá lâu, thế nhưng Đảng
Hằng trách mắng Triệu Đức Càn xong thì đưa theo lái xe xuất phát ngay,
hắn cũng không muốn gặp mặt ai, chỉ bắt chuyện với ban thư ký một câu mà thôi.
Đảng Hằng đi đến thành phố Sơn Viên mà liên tục nhìn vào điện thoại, hắn cảm thấy lúc này Chúc Vu Bình nên biết sự việc mình sắp đến gặp người
của phòng tổ chức tỉnh ủy. Với quan hệ giữa mình và Chúc Vu Bình, chủ
tịch Chúc nên gọi điện thoại dỗ dành mình vài câu mới phải.
Trên đường đi điện thoại đổ chuông vài lượt nhưng căn bản không có cuộc
gọi nào là của Chúc Vu Bình hay nhóm người Lữ Hạ Cường, giống như những
người đồng bạn ở thành phố Đông Bộ đã quên mất Đảng Hằng.
- Thư ký trưởng, giữa trưa chúng ta ăn cơm ở đâu?
Lái xe chạy vào thành phố Sơn Viên thì mở miệng xin chỉ thị của Đảng Hằng.
Lúc này Đảng Hằng tuy cảm thấy ăn không còn hương vị gì, thế nhưng vẫn cười nói với lái xe:
- Đến Sơn Viên, chúng ta nên nếm thử món mỳ Triệu Gia, đi, chúng ta đến đó dùng cơm.
Sau khi dùng cơm đơn giản, Đảng Hằng tìm một chỗ nghỉ ngơi, tuy hắn rất
muốn ngủ một giấc, nhưng dù thế nào cũng không ngủ được. Ý nghĩ gọi điện thoại cho Vương Tử Quân càng quanh quẩn trong đầu.
Nhưng Đảng Hằng cũng không gọi cho Vương Tử Quân, hắn ngồi đến hai giờ
rưỡi, sau đó mới bảo lái xe đưa mình đến khu văn phòng của phòng tổ chức tỉnh ủy.
- Chào trưởng phòng Quách.
Sau khi đi vào phòng làm việc của Quách Tiên Vi, Đảng Hằng miễn cưỡng nặn ra nụ cười, hắn nói với Quách Tiên Vi.
Quách Tiên Vi đặt văn kiện trong tay xuống, hắn vừa rót trà cho Đảng Hằng vừa cười nói “
- Thư ký trưởng Đảng, mời anh nếm thử trà mới của tôi, loại trà này dù
không có danh tiếng, thế nhưng là trà thủ công điển hình, uống vào có
chút hương vị khác biệt.
Đảng Hằng nói
lời cảm tạ với Quách Tiên Vi, sau đó uống một ngụm, lại đặt ly trà lên
bàn. Hắn biết rõ những lời nói sau này sẽ quyết định vận mệnh của hắn.
- Đồng chí Đảng Hằng, anh công tác ở thành phố Đông Bộ với thành tích
rất cao, bí thư Nguyễn Chấn Nhạc càng cho ra đánh giá cao với năng lực
công tác của anh. Trải qua sự nghiên cứu của lãnh đạo tỉnh ủy, thế nên
quyết định tăng trọng trách cho anh, cho anh đi về phía cương vị quan
trọng hơn.
Quách Tiên Vi nói, lời nói liên tục truyền vào trong tai của Đảng Hằng.
Nhưng lúc này tâm tình của Đảng Hằng rất thấp, hắn cảm thấy lời nói của
phòng tổ chức là đưa người ta đến địa vị quan trọng cũng không phải sự
thật, thế nhưng lời nói lại không thiếu trịnh trọng.
- Đồng chí trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi của thành phố La Nam đã có
phân công khác, tổ chức quyết định điều anh đến thành phố La Nam tiếp
nhận vị trí trưởng phòng tổ chức, hy vọng anh ở cương vị mới sẽ cố gắng
cho ra thành tích.
Đảng Hằng thật sự cảm thấy chết lặng, hắn không tin những gì mình được
nghe là sự thật. Nhưng Quách Tiên Vi đã lên tiếng, tất cả đã quá rõ
ràng.
Cương vị quan trọng chính là cương vị quan trọng, hơn nữa còn là trưởng
phòng tổ chức thành phố La Nam. Đảng Hằng nghĩ đến bốn chữ trưởng phòng
tổ chức, thế là trong lòng bừng lửa nóng.
- Trưởng phòng Đảng, anh cần phải thu thập một chút, làm tốt công tác
giao tiếp với đồng chí thành phố Đông Bộ, hai ngày sau chúng ta đến
thành phố La Nam báo danh.
Quách Tiên Vi hiểu tâm tình của Đảng Hằng, hắn biết vì sao vị trí của
Đảng Hằng lại biến hóa. Hắn tiến lên vỗ vỗ vai Đảng Hằng, sau đó nói
tiếp:
- Bí thư Vương rất quan tâm đến anh.
Đảng Hằng hiểu đây là kết quả sự quan tâm của lão lãnh đạo, đưa mình đến thành phố La Nam tất nhiên làm cho lão lãnh đạo mất nhiều sức lực. Tuy
hắn tỏ ra cảm khái, thế nhưng ngoài miệng lại mời Quách Tiên Vi dùng cơm tối.
- Hôm nay thật sự không có thời gian, vốn định đưa anh đi đón gió ở
thành phố Sơn Viên, bây giờ xem ra chỉ có thể dời sang thành phố La Nam.
Trong tiếng cười của trưởng phòng Quách Tiên Vi, Đảng Hằng rời khỏi
phòng tổ chức tỉnh ủy. Hắn nhìn bầu trời bao la, cảm thấy trời trong
nắng ấm, thế nhưng điều làm hắn cảm thấy trong sáng chính là thành phố
La Nam ở phương xa.
Đảng Hằng không nhịn được phải lấy điện thoại ra, hắn bấm một dãy số
quen thuộc. Khi nghe âm thanh quen thuộc vang lên, Đảng Hằng chợt cảm
thấy mình xúc động khó nói nên lời.
Vương Tử Quân cũng hiểu tâm tình của Đảng Hằng vào lúc này, hắn cười ha hả nói:
- Đảng Hằng, cố gắng thu thập cho tốt, hai ngày nữa đến thành phố La
Nam, chỗ này của tôi còn chưa điều chỉnh nhân sự cho xong, đang rất cần
trưởng phòng tổ chức.
- Vâng, tôi nhất định sẽ đến nhanh nhất.
Đảng Hằng đồng ý một tiếng, sau đó nói với đầu dây bên kia.
Đảng Hằng cúp điện thoại mà tâm tình thoải mái hơn, khi hắn định đi ra
khỏi văn phòng tỉnh ủy thì một chiếc xe Audi dừng lại bên cạnh. Cửa xe
hạ xuống, người duỗi đầu ra là trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang:
- Đảng Hằng, cậu đến đây một chút.
Đảng Hằng nghe thấy lời nói của Hứa Tiền Giang thì có hơi chần chờ, sau đó đi về phía Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang chờ Đảng Hằng đi đến trước mặt mình rồi nói:
- Rất tốt, vẻ mặt rất tốt, bí thư Vương muốn đưa cậu đến để thực hiện
cải cách nhân sự, cậu cần phải lớn gan công tác, tranh thủ đẩy công tác
nhân sự của thành phố La Nam nên tầm cao mới.
Đảng Hằng hiểu ý của Hứa Tiền Giang, rõ ràng muốn mình làm tốt công tác
chỉ là cái vỏ bên ngoài. Lúc này Hứa Tiền Giang muốn nói hai vấn đề, một là cho Đảng Hằng biết Vương Tử Quân muốn mình đến La Nam, hai là Hứa
Tiền Giang cũng có nhúng tay vào sự kiện lần này.
Hứa Tiền Giang không cần phải lấy lòng một vị cán bộ cấp phó sở, lúc này lão biểu hiện như vậy rõ ràng là lấy lòng bí thư Vương ở thành phố La
Nam. Đảng Hằng nghĩ đến tình huống bí thư Vương ở thành phố La Nam ở
phương xa nhưng lại có lực ảnh hưởng quá lớn ở tỉnh ủy, thế là hắn kích
động lên tiếng:
- Trưởng phòng Hứa cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài, sẽ làm tốt công tác ở thành phố La Nam.
- Tốt, vậy thì tốt, tôi cũng có lòng tin với cậu.
Hứa Tiền Giang nói đến đây thì cười nói:
- Cậu đến từ xa là khách, đáng lý tôi phải mời cậu bữa cơm, nhưng tôi
cũng không thể điều phối được thời gian, sau này nếu có cơ hội thì tôi
sẽ mời cậu dùng cơm.
Hứa Tiền Giang tuyệt đối không mời Đảng Hằng dùng cơm, đây chỉ là lời
nói khách khí của trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy mà thôi. Không phải bất
kỳ vị cán bộ cấp phó sở nào cũng được nhận những lời nói khách khí nể
mặt như vậy của trưởng phòng Hứa, nó không phải vì chính hắn, mà là vì
hắn là người của bí thư Vương.
Đảng Hằng nhìn chiếc xe của Hứa Tiền Giang chạy đi, hắn ngồi vào trong
xe của mình, lúc này điện thoại của hắn bắt đầu đổ chuông dồn dập...
Vương Tử Quân tất nhiên không biết Đảng Hằng ở bên kia đang bận rộn tiếp nhận điện thoại, hắn đang đưa mắt nhìn cục trưởng cục công an Mễ Hoa
Lâm, nghe Mễ Hoa Lâm nói vè báo cáo với sự việc liên quan đến Trịnh
Khiếu Nam.
- Như vậy thì Trịnh Khiếu Nam vẫn còn đang ở thành phố La Nam sao?
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc rồi trầm giọng nói.
- Vâng, Trịnh Khiếu Nam còn ở thành phố La Nam, nhưng khi chúng tôi nhận được tin tức thì người này đã bỏ đi.
Mễ Hoa Lâm nói, giọng điệu đầy tiếc nuối.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Đừng nản chí, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Trịnh Khiếu Nam dám ở
lại thành phố La Nam, như vậy phải tiếp nhận sự thật sẽ bị bắt bất cứ
lúc nào. Nhưng các anh cũng nên nắm chắc trọng điểm, bắt Trịnh Khiếu Nam thì dễ nhưng còn phải điều tra sự việc đập nước Tiểu Nha Sơn. Điều tra
xem người nào phải nhận trách nhiệm chủ yếu ở sự kiện vỡ đập, đây mới
chính là phương diện quan trọng nhất.
Mễ Hoa Lâm gật đầu nói:
- Bí thư Vương cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ sử dụng binh hùng
tướng mạnh để vùi đầu vào sự việc này, tranh thủ điều tra cho thật rõ
ràng.
- À, trong lúc điều tra phải thật sự chú ý, trước khi nắm bắt được căn
cứ chính xác, căn bản không nên đánh rắn động cỏ. Đồng thời cũng phải
chú ý những người có hiềm nghi, tránh để bọn họ có thời gian lẩn trốn.
Mễ Hoa Lâm biết người hiềm nghi theo lời của Vương Tử Quân là ai, tuy
bây giờ thành phố La Nam đã xảy ra không ít chuyện, thế nhưng Mễ Hoa Lâm biết bí thư Vương căn bản chưa từng có ý nghĩ bỏ qua công tác điều tra
sự kiện vỡ đập Tiểu Nha Sơn. Khi sự việc dần được điều tra rõ ràng, một
số người bắt đầu trồi lên khỏi mặt nước.
- Mùa đông là mùa của tội phạm, cục công an nhất định phải làm tốt công
tác của mình, phải cung cấp cho thành phố hoàn cảnh phát triển tốt đẹp
nhất.
Vương Tử Quân nhìn Mễ Hoa Lâm, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói tiếp:
- Chúng ta càng phải diệt trừ tận gốc những tổ chức có liên quan đến xã
hội đen, phải tìm ra và xóa sổ, tuyệt đối không để phát sinh bất kỳ tình huống buông lỏng cảnh giác nào.