- Ngụy Siêu
Tuấn, cậu làm ăn kiểu gì vậy? Cậu đúng là heo, một trăm mười hai phần
trăm, con số như vậy có thể đưa ra được sao? Cậu nói cho tôi biết, tâm
tư làm việc của cậu chạy đi đâu hết rồi?
Lý Điền Đắc nổi trận lôi đình, hắn dùng giọng nghiêm nghị trách mắng Ngụy Siêu Tuấn.
Trong mắt đám người trong phòng thì Lý Điền Đắc vốn không phải là mở
miệng răn dạy, rõ ràng là gào thét. Bọn họ cũng hiểu rõ vì sao mà trưởng ban Lý lại có biểu hiện không khống chế được bản thân như vậy. Trong
khoảng thời gian này Lý Điền Đắc giống như được lên dây cót, thật sự
căng cứng. Đây vốn là một chuyện khổ cực, bây giờ lại phát sinh sự kiện
như vậy, điều này ai có thể dễ chịu cho được.
Rốt cuộc vẫn là tuổi trẻ, thậm chí không biết nghĩ cái gì mà một trăm
mười hai phần trăm, thật sự như vậy cũng có thể nghĩ ra được. Đây không
phải là làm sai, căn bản là quá sai, sai một trăm tám mươi độ, nếu đưa
số liệu này lên báo cáo với cục trưởng, không biết cục trưởng sẽ nghĩ
thế nào.
Ngụy Siêu Tuấn cúi đầu không nói lời nào, hắn thật sự không có gì để
nói. Tuy hắn có thể làm chứng là mình thành thật công tác, nhưng kết quả vào lúc này lại làm cho hắn căn bản không nói được lời nào.
“ Mình là heo sao? Thế nào lại cho ra kết quả như vậy? “
Ngụy Siêu Tuấn nhìn chằm chằm vào Lý Điền Đắc, biết rõ sự việc liên quan đến mình là mưa to gió lớn, bây giờ bão tố mới bắt đầu.
- Có phải cậu đã tính lộn sang số lẽ rồi không? Có phải là mười hai phần trăm, biến thành một trăm mười hai phần trăm không?
Lý Điền Đắc hít vào một hơi thật sâu, cố gắng an tĩnh lại.
Lý Điền Đắc cũng đã sớm nghĩ đến điều này, hắn nhìn vẻ mặt âm trầm của Lý Điền Đắc, sau đó trầm giọng nói:
- Tôi đã xem qua rồi, không có sai sót nào.
- Cậu nhìn lại cho tôi, chỉ cần sơ ý chủ quan là chết người. Tôi đã sớm
nói với cậu rồii, công tác phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không cho ra
vấn đề. May mà lúc này phát hiện ra được, nếu để cho cục trưởng báo cáo
cho lãnh đạo tỉnh ủy, cậu nói xem cục trưởng sẽ còn thể diện nữa sao?
Lý Điền Đắc càng nói càng lớn tiếng, trước nay hắn là một trưởng ban cực kỳ hiền lành nói năng nhẹ nhàng, không ngờ bây giờ lại nổi điên như
vậy.
Ngụy Siêu Tuấn vội vàng cúi đầu xem xét lại, năm phút sau hắn dùng giọng ngây ngốc nói:
- Trưởng ban Lý, căn bản không có sai sót.
Lúc này đám người trong phòng cũng đã làm xong công tác của mình, bọn họ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ngụy Siêu Tuấn. Trong lòng thầm nghĩ, nếu
không tìm ra được sai sót thì Ngụy Siêu Tuấn coi như xong rồi.
- Cậu đưa đây cho tôi.
Lý Điền Đắc nói đến đây thì đi đến tự tay xem xét.
Lý Điền Đắc xem xét cực kỳ cẩn thận, hầu như là nhìn qua từng con số,
nhưng kết quả cuối cùng vẫn là như vậy, không chút sai sót.
Phương diện số lẽ không là vấn đề, nhưng nếu có vấn đề thì là rất lớn.
Lý Điền Đắc nghĩ đến tình huốn mình phải tính toán thêm lần nữa mà thật
sự sinh ra xúc động muốn đánh chết Ngụy Siêu Tuấn.
- Ngụy Siêu Tuấn, cậu xem phiền toái mà mình gây ra kìa, cậu có biết bây giờ đang gấp gáp, lãnh đạo đang chờ hay không? Một trăm mười hai phần
trăm, dù là heo cũng không tin kết quả này.
- Trưởng ban Lý, lúc này có sốt ruột cũng không có biện pháp, chúng ta
xem xét lại trách nhiệm của Tiểu Ngụy sau, bây giờ đã gần sáu giờ, tôi
thấy hai là phân công mỗi người một đoạn, tính toán cho kỹ càng, chúng
ta cùng làm thì mất nửa giờ là xong.
Anh Hà là cán bộ lão thành, hắn cũng rất ưa thích cán bộ trẻ tuổi, lúc
này thấy Ngụy Siêu Tuấn rơi vào hoàn cảnh khốn khó thì lên tiếng xin xỏ.
Lý Điền Đắc dù có tâm tư nuốt chửng Ngụy Siêu Tuấn, thế nhưng lúc này
cũng chỉ có thể làm như vậy. Dù sao cũng không thể trì hoãn tiếp được,
thế là hắn triệu tập mọi người, phân phát tài liệu về thành phố La Nam.
- Trưởng ban Lý, cho tôi một phần.
Ngụy Siêu Tuấn nhìn đống tài liệu đã được phân ra cho mọi người, hắn khẽ nói với Lý Điền Đắc, dù sao đây cũng là cơ hội lập công, hắn không muốn bỏ qua.
- Cho cậu sao? Cậu thành thật ngồi đây cho tôi, ngồi nghỉ ngơi đi, tôi chỉ sợ mọi người lại phải làm lại nữa thôi.
Lý Điền Đắc trừng mắt nhìn Ngụy Siêu Tuấn, sau đó bắt đầu ngồi xuống bàn tiếp tục công tác thống kê.
Các nhân viên trong phòng cũng thành thật thực hiện công tác của mình, cả phòng lặng ngắt như tờ.
Ngụy Siêu Tuấn ngôi trên ghế mà thầm nghĩ xem mình tính sai ở chỗ nào,
hắn thật sự rất sợ hãi, rất sợ đám người Lý Điền Đắc tính không xong,
tạo nên hậu quả nghiêm trọng cho mình.
Nếu như cục trưởng biết được điều này...
Thành phố La Nam chết tiệt, có thể tăng trưởng một trăm mười hai phần trăm sao?
Mỗi một phút một giây thật sự là giày vò với Ngụy Siêu Tuấn, hắn thật sự hận thời gian không qua nhanh một chút.
- Trưởng ban Lý, tôi đã xong.
Anh Hà là người đầu tiên hoàn công, hắn đem con số đưa cho Lý Điền Đắc
rồi khẽ nói. Khi anh Hà làm xong thì những người khác cũng lục tục làm
xong.
Lý Điền Đắc nhìn kim đồng hồ đã sắp chỉ về số bảy giờ, thế là hắn thở
dài một hơi, thầm nghĩ sự việc lần này là không có vấn đề, nhưng sau khi xong việc phải cho Ngụy Siêu Tuấn một bài học mới được.
Lý Điền Đắc tập hợp tài liệu rồi tính toán, nhưng khi con số cuối cùng hiện lên máy tính, gương mặt hắn trở nên âm trầm.
“ Điều này sao có thể? “
Một trăm mười hai phần trăm, Lý Điền Đắc nhìn vào con số ban đầu của
Ngụy Siêu Tuấn, hắn chợt run rẩy, không dám tin vào hai mắt mình.
- Các người nhìn lại các con số xem, có phải sai sót chỗ nào không?
Lý Điền Đắc trầm ngâm giây lát, sau đó tiếp tục phân phát tư liệu trong tay của mình cho những người khác.
Anh Hà cũng cảm thấy khác thường, đã có người nhìn qua màn hình máy tính, sau đó trợn mắt há mồm.
Cũng là con số như vậy, sao có thể được? Thành phố La Nam phát triển
kinh tế mạnh mẽ vậy sao? Cả đám hoài nghi khó hiểu, sau đó xem xét lại
tính toán của mình.
- Trưởng phòng, tôi không có sai sót.
- Trưởng phòng, của tôi cũng không sai.
Trương Tiểu Diệp xem xét lại bản tài liệu của mình ba lượt rồi nói.
Một loạt những tin tức nói mình không sai truyền đến Lý Điền Đắc, thế là hắn nghĩ mình sai. Hắn tiêp tục tập hợp các con số, kết quả vẫn như
trước.
Tại sao lại như vậy?
Nghi vẫn không chỉ hiện ra trong lòng Lý Điền Đắc, càng là của tất cả
mọi người. Đám người bọn họ không tin vào con số này, nhưng bọn họ cũng
không thể không hoài nghi tính toán của mình.
Nếu như Ngụy Siêu Tuấn tính toán là sai lầm, như vậy tại sao mình chia
nhau làm lại mà kết quả vẫn giống như con số của Ngụy Siêu Tuấn.
- Trưởng ban Lý, có phải là thành phố La Nam báo cáo sai lầm?
Anh Hà là cán bộ giỏi nghiệp vụ, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói với Lý Điền Đắc.
- Đúng, nhất định là thành phố La Nam báo cáo sai, chúng ta cần phải gọi điện thoại cho trưởng phòng thống kê thành phố La Nam, tôi muốn gọi
điện thoại hỏi cho ra lẽ.
Lý Điền Đắc cảm thấy vã mồ hôi hột, giọng điệu có chút run rẩy.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục nhưng không ai nghe máy, Lý
Điền Đắc lúc này giống như người trúng gió mong gặp thầy thuốc, hắn vừa
thầm mắng công tác thống kê của thành phố La Nam, vừa cảm thấy trong
ḷng ngứa như mèo cào.
- Trưởng ban, gọi điện thoại cho Duẫn Quang Phát, người này là trưởng phòng chủ khảo công tác thống kê, có lẽ là biết.
Trương Tiểu Diệp thấy bộ dạng sốt ruột của Lý Điền Đắc, thế là khẽ nhắc nhở.
Lý Điền Đắc không nói gì, hắn nhanh chóng nhìn số điện thoại của Duẫn Quang Phát, sau đó gọi đi.
- Tút tút tút.
Giống như đợi chờ ngàn năm đã thành sự thật, một giọng nam trầm ấm vang lên trong điện thoại.
- Là trưởng phòng Duẫn phải không? Tôi là Lý Điền Đắc ở cục thống kê tỉnh!
Lý Điền Đắc thấy điện thoại nối thông thì lớn tiếng nói.
Duẫn Quang Phát rất khách khí với vị trưởng ban có thực quyền là Lý Điền Đắc, hắn cười nói:
- Trưởng ban Lý, anh gọi điện thoại cho tôi sớm như vậy, không biết có gì cần phân phó với thuộc hạ tôi sao?
Nếu như là trước kia thì Lý Điền Đắc sẽ nói vài câu khách khí với Duẫn
Quang Phát, nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư dây dưa. Hắn không
chờ Duẫn Quang Phát nói xong đã vội vàng lên tiếng:
- Trưởng phòng Duẫn, con số mà phòng thống kê các anh đưa lên có đúng không?
Duẫn Quang Phát biết rõ Lý Điền Đắc là người nắm công tác thống kê, hán
nghe thấy đối phương nói như vậy thì biết sự việc không nhỏ, hắn cũng
thu hồi tâm tư vui đùa:
- Trưởng ban Lý, không đúng ở chỗ nào?
- Năm nay giá trị gia tăng công nghiệp của thành phố các anh là bao nhiêu.
- Mười hai tỷ.
Duẫn Quang Phát nhớ rất rõ con số này, hai ngày trước hắn còn đặc biệt
báo cáo với lý quý niên, mà Lý Quý Niên lại rất thích con số này.
- Cái gì? Anh nói lại xem?
Tuy tín hiệu rất tốt, Lý Điền Đắc cũng nghe thấy rất rõ ràng, nhưng lúc
này hắn cũng không nhịn được phải yêu cầu Duẫn Quang Phát lặp lại, hắn
sợ mình nghe lầm.
Duẫn Quang Phát căn cứ vào thái độ tôn trọng lãnh đạo, hắn lặp lại:
- Mười hai tỷ sáu trăm triệu, đằng sau còn vài chữ, vì không phải số chẵn, chúng tôi cũng không tính vào.
Lý Điền Đắc nhìn vào con số mười hai tỷ sáu trăm triệu cực kỳ chân thật, thế là hắn biết không đúng ở điểm nào. Thành phố La Nam sở dĩ có tốc độ phát triển như vạy chủ yếu là vì phương diện công nghiệp, năm ngoái
thành phố La Nam chỉ có năm trăm triệu, năm nay tăng lên mười hai tỷ sáu trăm triệu, không phải quá nhanh sao?
Nhưng Lý Điền Đắc vẫn có thái độ công tác cực kỳ chăm chú, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi trầm giọng nói:
- Trưởng phòng Duẫn, hai người chúng ta có quan hệ khá tốt, tôi nói với
anh nhé, con số thống kê là giả, chỉ tiêu cứng mới là thật, nó căn bản
không gạt được lãnh đạo. Nếu các anh gian lận ở phương diện này, đến lúc đó người chịu khổ sở nhất là thành phố La Nam.
Duẫn Quang Phát lúc này hiểu rõ ý nghĩ cuộc điện thoại của Duẫn Quang
Phát, hắn nghĩ đến tình huống của mình khi thấy những con số kia, thế là cười ha hả:
- Trưởng ban Lý, tôi nhất định sẽ báo cáo với lãnh đạo về sự quan tâm
của anh với thành phố La Nam, anh có phải thấy con số của chúng tôi
không đúng phải không? Tôi sẽ báo cáo ngay cho anh.
- Tập đoàn Huyền Lục đầu tư mười tỷ vào khu công nghệ cao, nhưng bây giờ mới bỏ vào được sáu trăm triệu, mặt khác công ty Đông Du đầu tư vào
kdli Cô Yên Sơn, bây giờ đã bỏ vào hai trăm triệu, công ty Bất Lão Khang cũng đã đầu tư vào ba bốn trăm triệu, đó là con số sơ bộ, còn có đường
cao tốc Sơn La...