- Tiền Giang,
đã thông báo cho Lục Ngọc Hùng bên kia chưa, tôi quay về chỉ còn có nửa
ngày nghỉ ngơi, thừa dịp đó nên đưa anh ta đi nhận chức, cũng xem như
cho cả tỉnh Sơn Nam biết tỉnh ủy chúng ta coi trọng thành phố La Nam đến mức nào.
Sau khi nói với Hứa Tiền Giang vài câu về Dương Độ Lục, Hào Nhất Phong chợt thay đổi chủ đề sang thành phố La Nam.
Dù chưa liên hệ được với Lục Ngọc Hùng, thế nhưng sự việc này Hứa Tiền
Giang căn bản không báo cáo với Hào Nhất Phong. Dù sao cũng còn nhiều
thời gian, lão không tin sẽ không liên lạc được với Lục Ngọc Hùng.
- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, tôi đã cho người liên hệ với đồng chí
Lục Ngọc Hùng, anh ấy nói cảm thấy rất cảm động vì bí thư Nhất Phong có
thể tự đưa mình đi nhận chức.
Hứa Tiền Giang là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy nhiều năm, nói ra vài lời nói dối thì căn bản không cần suy nghĩ. Dù sao lão cảm thấy sự việc nên xảy ra như vậy, dù là Lục Ngọc Hùng không cảm kích bí thư Nhất Phong
đưa đi nhận chức, nhưng đối phương sẽ không bao giờ dám nói ra.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, cũng không nói thêm điều gì. Năm phút sau
hai người phân biệt leo lên xe, khu thường trú vì hai vị lãnh đạo mà sắp xếp hai chiếc xe Audi, thế nhưng cuối cùng Hứa Tiền Giang lại theo chân lãnh đạo leo lên chiếc xe Audi mới nhất.
Xe chạy bon bon trên đường, Hào Nhất Phong chợt nói:
- Trưởng phòng Tiền Giang, công tác ở thành phố La Nam đang đi vào giai
đoạn phát triển cao tốc, sau này anh nhất định phải nắm chắc công tác
xây dựng ban ngành thành phố La Nam.
Hứa Tiền Giang hiểu ý của Hào Nhất Phong, trong lòng thầm nghĩ bí thư
Nhất Phong thật sự là muốn đánh đến cùng. Nếu động vào ban ngành thành
phố La Nam, chỉ sợ sau này Vương Tử Quân càng ngày càng khó làm việc,
chỉ là không dám mở miệng phản đối Hào Nhất Phong.
Địa điểm Dương Độ Lục gặp mặt Hào Nhất Phong cũng không phải là khách
sạn hay phòng làm việc, chính là trong một căn nhà tứ hợp viện tràn đầy
hương vị thủ đô. Khi hai người Hứa Tiền Giang và Hào Nhất Phong đi đến,
Dương Độ Lục đang đọc một quyển sách, cách đó không xa là một bình trà
nóng đang bốc hơi nghi ngút.
- Trưởng ban Dương, ngài thật sự rất nhàn nhã.
Hào Nhất Phong tuy có biểu hiện cực kỳ cung kính nhưng lời nói lại càng có thêm vài phần thân cận.
Hứa Tiền Giang và Dương Độ Lục tiếp xúc không ít, lão biết rõ tính tình
của trưởng ban Dương. Lúc này lão thấy Hào Nhất Phong có biểu hiện như
vậy, thầm nghĩ Hào Nhất Phong quả nhiên giỏi thể hiện. Tuy Hào Nhất
Phong có quan hệ không tầm thường với Dương Độ Lục, thế nhưng lại nắm
rất chắc, tuyệt đối không vì hai bên kết giao nhiều năm mà bỏ quên nghi
lễ, lại không vì chút lễ nghi mà làm cho chính mình và lãnh đạo trở nên
xa lạ.
Bí thư Nhất Phong nắm rất chắc công tác liên hệ với lãnh đạo, xem ra sau này mình nên học tập bí thư nhiều hơn! Hứa Tiền Giang thầm cho ra quyết tâm học tập bí thư Nhất Phong, đồng thời trên mặt cũng tràn đầy nụ
cười.
- Ha ha, Nhất Phong, Tiền Giang, các anh đã đến rồi, cũng đừng đứng đó, ngồi đi.
Dương Độ Lục đặt quyển sách trong tay xuôngs, lão đứng lên khỏi ghế dùng giọng tràn đầy khách khí nói.
Hào Nhất Phong chưa từng khách sáo với Dương Độ Lục, lão ngồi xuống đối
diện với lãnh đạo, cũng không quên cầm bình trà thơm châm thêm nước vào
ly cho lãnh đạo, sau đó rót cho Hứa Tiền Giang một ly.
- Đồng chí Tiền Giang, anh đến đây khi nào?
Dương Độ Lục cũng không quan tâm đến Hào Nhất Phong, lão cười chào hỏi Hứa Tiền Giang.
Hứa Tiền Giang cũng biết Dương Độ Lục nói với mình trước căn bản không
quá tốt. Lão biết mình tuy có chút quan hệ với Dương Độ Lục, thế nhưng
căn bản thua xa quan hệ giữa một bộ hạ cũ luôn đi theo bên cạnh Dương Độ Lục là Hào Nhất Phong. Lúc này Dương Độ Lục sở dĩ chào hỏi lão trước,
cũng là vì coi lão là khách.
“ Nhất định phải thay đổi địa vị của mình trong lòng lãnh đạo! “
Hứa Tiền Giang chợt cảm thấy có nguy cơ, lão vội vàng dùng giọng cung kính nói:
- Trưởng ban Dương, tôi và bí thư Nhất Phong đến ngày hôm qua.
- À, tỉnh Sơn Nam thật sự công tác rất tốt, hai ngày trước tổ chức họp,
lãnh đạo chủ yếu nhiều lần khen ngợi công tác của Sơn Nam, tôi nghe mà
cảm thấy rất vui.
Dương Độ Lục nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi mỉm cười nói.
- Đây chính là trưởng ban Dương đã tạo dựng một cơ sở tốt, nếu không chúng tôi nào tạo ra được cục diện bây giờ?
- Được rồi, tôi biết rõ anh là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, cũng đừng tâng bốc tôi như vậy.
Dương Độ Lục cắt đứt lời nói của Hào Nhất Phong, thế nhưng nụ cười trên mặt lại tăng lên vài phần.
Lãnh đạo cũng là người, tuy càng ngày nhìn càng có vẻ thêm anh minh, thế nhưng dù bọn họ có đi đến đâu, bọn họ cũng là một người có vui buồn hờn giận. Khi ở cùng người thân hay bạn hiền, bọn họ cũng khó tránh khỏi
tình huống bộc lộ chân tình.
- Trưởng ban Dương, trong lòng tôi ngài mãi là thuyền trưởng của con tàu Sơn Nam.
Hào Nhất Phong nói ra những lời này với giọng điệu cực kỳ nghiêm cẩn.
Dương Độ Lục không nói gì, bầu không khí trong phòng có chút đè nén. Hứa Tiền Giang cảm thấy lời nói của Hào Nhất Phong là rất hay, nhưng bầu
không khí lúc này có hơi tù túng, lão cũng không biết nên làm sao.
- Bố!
Khi Hứa Tiền Giang cảm thấy có chút không thoải mái thì Dương Quân Tài chợt xuất hiện trong phòng khách.
Khi thấy Dương Quân Tài thì nụ cười mới tiếp tục hiện ra trên mặt Dương Độ Lục, lão vẫy vẫy tay với Dương Quân Tài, sau đó nói:
- Đến ra mắt chú Nhất Phong và chú Tiền Giang đi.
Dương Quân Tài rất thân thuộc với Hào Nhất Phong, nhưng quan hệ với Hứa
Tiền Giang chỉ là bình thường. Sau khi nghe Dương Độ Lục cho mời đến,
hắn vội vàng tiến lên cung kính chào hỏi hai người Hào Nhất Phong.
- Trưởng ban Dương, bây giờ Quân Tài còn công tác ở bộ giao thông sao?
Hào Nhất Phong đơn giản bắt chuyện với Dương Quân Tài một câu, sau đó cười nói.
- Ừ, Quân Tài còn công tác bên bộ giao thôn.
Dương Độ Lục cười cười nói, cũng không nhiều lời.
- Bố, chú Nhất Phong, mọi người cứ tiếp tục trò chuyện, cháu vào bên trong một chút.
Dương Quân Tài cũng biết không gian này không phù hợp với mình, vì thế sau khi chào hỏi xong thì lui ra ngoài.
Hào Nhất Phong nhìn Dương Quân Tài đi ra, lão cảm khái nói:
- Trưởng ban Dương, Quân Tài đã trưởng thành hơn rồi.
- Năm tháng làm cho người ta thêm trưởng thành, nếu như nó còn không
chịu trưởng thành thì cũng không ổn, bây giờ nó đang là một vị phó cục
trưởng trong bộ giao thông, nghe nói công tác cũng khá tốt.
Dương Độ Lục cho con trai mình một lời đánh giá không quá cao, thế nhưng rõ ràng giọng điệu lại rất thỏa mãn.
Hào Nhất Phong biết rõ Dương Độ Lục rất quan tâm đến con trai, lúc này
lão thầm nghĩ nếu Dương Quân Tài còn ở trong tỉnh Sơn Nam, có lẽ cũng đã là chủ tịch thành phố rồi. Nếu như vậy thì lời nói của mình căn bản
càng thêm có lực lượng và độ nặng hơn cả bây giờ.
Nhưng Dương Quân Tài lại là chim gãy cánh ở tỉnh Sơn Nam, tuy sự việc
kia không được ghi trong hồ sơ, thế nhưng rất nhiều người biết. Trước đó thì không có vấn đề, nhưng sau này có ai đưa nó ra để cản đường phát
triển của Dương Quân Tài hay không, căn bản khó nói nên lời.
- Trưởng ban, anh Lưu sắp rời khỏi tỉnh Sơn Nam, tôi thật sự cảm thấy có chút không nỡ.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ đến chuyện của Dương Quân Tài, thế nhưng ngoài miệng lại thay đổi chủ đề.
Dương Độ Lục chậm rãi uống trà, thật ra từ khi thấy bộ hạ cũ là Hào Nhất Phong đưa Hứa Tiền Giang đi vào trong phòng làm việc của mình, lão đã
biết ý nghĩ của Hào Nhất Phong là gì rồi. Lúc này nghe Hào Nhất Phong
nói ra như vậy, lão cười cười nói:
- Anh không nỡ cũng không được, đồng chí Lưu Truyền Thụy có năng lực
mạnh, cần phải được đặt trọng trách khác lên vai, đây cũng là khẳng định của trung ương với công tác của tỉnh Sơn Nam.
- Vâng, trưởng ban, tôi thật sự không nỡ để anh Lưu rời khỏi Sơn Nam,
nhưng cũng không thể hy sinh tương lai mình đã vạch ra ở tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong gãi gãi đầu nói tiếp:
- Trưởng phòng Tiền Giang xưa nay luôn phối hợp tốt với đồng chí Lưu
Truyền Thụy, thật sự đã bỏ ra rất nhiều tâm tư ở công tác tổ chức.
Có những người mở miệng căn bản không cần nói rõ, nhưng đôi khi có những chuyện mà mọi người đã hiểu rõ lại cần phải nói rõ, nói rõ ràng không
phải là cho những người nơi đây nghe, căn bản là cho người ngoài nghe.
Bây giờ Hứa Tiền Giang chính là một người ngoài.
Hào Nhất Phong không nói trắng ra nhưng đã biểu hiện thái độ đề cử Hứa
Tiền Giang. Lúc này Hứa Tiền Giang nghe thấy sự việc có liên quan đến
mình, dù lão xưa nay luôn tự tin về vẻ bình tĩnh trầm ổn của mình, lúc
này không khỏi cảm thấy trái tim gia tốc trong lồng ngực.
Tuy trưởng phòng tổ chức và phó bí thư nắm công tác tổ chức của tỉnh đều là cán bộ cấp phó bộ nhưng khác biệt giữa hai bên là cực kỳ lớn. Phó bí thư không những có quyền lợi ở bên trên trưởng phòng tổ chức, càng là
người có thể trực tiếp tiến lên làm chủ tịch hay bí thư tỉnh ủy, rất ít
có trưởng phòng tổ chức nào được đề bạt trực tiếp lên làm chủ tịch tỉnh.
Chỉ cần tiến lên vị trí phó bí thư tỉnh ủy, như vậy xem như Hứa Tiền Giang đã tiến lên một bậc thang không nhỏ.
Dương Độ Lục cười cười nói với Hứa Tiền Giang:
- Đồng chí Tiền Giang công tác như thế nào thì tôi hiểu rất rõ.
Không nói tốt, không nói xấu, chỉ là nói hiểu rõ, xem như ẩn giấu cực kỳ ảo diệu. Hứa Tiền Giang nhìn gương mặt với nụ cười làm cho người ta
phải suy nghĩ sâu xa của trưởng ban Dương, lão khiêm tốn nói:
- Công tác ở tỉnh Sơn Nam đều chủ yếu được thực hiện dưới sự chỉ đạo của bí thư Nhất Phong, mọi người đồng tâm hiệp lực cố gắng phát triển.
Những lời khiêm tốn như vậy không có gì là mới, nhưng Hứa Tiền Giang
biết rõ sự quan trọng của nó là thế nào. Lão không phải chỉ là khiêm
tốn, còn là tỏ thái độ, một thái độ về sự lãnh đạo của Hào Nhất Phong ở
tỉnh Sơn Nam.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong càng thêm thoải mái, lão biết rõ chình mình đã bày tỏ rõ ràng, những chuyện ở tỉnh Sơn Nam, chỉ cần mình bày tỏ ý kiến,
lãnh đạo sẽ tuyệt đối tôn trọng ý kiến của mình.
Nhưng vẻ mặt của Dương Độ Lục lại trở nên nghiêm túc, lão trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Bên trong ban tổ chức trung ương đã có nhân tuyển với vị trí mà đồng
chí Lưu Truyền Thụy để lại, nhưng còn chưa trưng cầu ý kiến của tỉnh Sơn Nam các anh.
Hứa Tiền Giang cảm thấy trái tim của mình treo lên cao, vì sao thì sự
việc lần này cũng liên quan đến tương lai của lão, lão không thể không
coi trọng. Lúc này lão rất hy vọng Dương Độ Lục có thể dứt khoát nói cho mình biết, mình có thể tiếp nhận vị trí của Lưu Truyền Thụy. Nhưng lão
biết rõ, những sự kiện thế này đừng nói là Dương Độ Lục, dù là một vị
trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy như lão cũng không dám nói ra.
- Trưởng ban, có thể điều chỉnh được không? Đồng chí Tiền Giang công tác nhiều năm ở tỉnh Sơn Nam, đã xem như công tác mệt nhọc, tôi cảm thấy đã đến thời điểm nên được đề bạt rồi.
Hào Nhất Phong xem như hiểu rõ ý nghĩ của Dương Độ Lục, lão nở nụ cười dùng giọng đề nghị nói với Dương Độ Lục.
“ Đã đến thời điểm được đề bạt! “
Hứa Tiền Giang lúc này nghĩ về câu nói của Hào Nhất Phong, lão biết rõ
đây là thời điểm mấu chốt, nếu như trưởng ban Dương còn từ chối, như vậy mình đừng hòng có cơ hội tiến lên vị trí phó bí thư nắm công tác tổ
chức.
Càng là lúc này thì Hứa Tiền Giang càng cảm thấy mình nên bình tĩnh, dù
sao thì trưởng ban Dương sẽ không thích một người lo lắng nôn nóng. Vì
thế gương mặt lão cực kỳ bình thản, dù trong lòng đang cực kỳ căng
thẳng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục có chút do dự, nửa phút sau mới nói:
- Nếu Nhất Phong đã kiên trì như vậy, tôi sẽ trao đổi với các đồng chí khác trong ban tổ chức trung ương.
- Cám ơn trưởng ban!
Hào Nhất Phong biết rõ Dương Độ Lục tuy nói năng khiêm tốn nhưng sự việc cơ bản đã được xác định. Lão thấy chỉ cần Dương Độ Lục quyết tâm làm
việc, trên cơ bản chưa có gì không thành.
Chức vụ phó bí thư tỉnh ủy Sơn Nam chẳng phải là chuyện gì lớn với trưởng ban Dương.
Hứa Tiền Giang lúc này mới cảm thấy trái tim của mình quay về trong lồng ngực, Dương Độ Lục đã ủng hộ mình, như vậy có tám mười phần trăm vị trí của phó bí thư Lưu Truyền Thụy sẽ thuộc về mình.
Sau đó Hào Nhất Phong cũng không tiếp tục trò chuyện về phương diện công tác với Dương Độ Lục, nói về phong thổ của Sơn Nam. Mọi người trò
chuyện thêm nửa giờ, sau đó thư ký đi đến khẽ nói vài câu bên tai Dương
Độ Lục.
Tuy thư ký đi ra ngoài và vẻ mặt Dương Độ Lục không chút biến đổi, nhưng Hứa Tiền Giang và Hào Nhất Phong đều biết lúc này hai người mình cần
rời đi. Khi bọn họ nói lời cáo từ với trưởng ban Dương Độ Lục, lúc này
Dương Độ Lục chợt nói:
- Hôm nay tôi không có thời gian dùng cơm với hai người, coi như để lần sau bổ sung.
Hai người Hào Nhất Phong nhanh chóng nói vài lời khiêm tốn với câu nói
khách khí của Dương Độ Lục, khi hai người bọn họ ra khỏi phòng thì Dương Độ Lục lại nói:
- Khoảng thời gian này phải làm sao cho thật ổn định.
Hai người Hào Nhất Phong đi vào chiếc Audi, hai người khẽ ngồi xuống. Vì Dương Độ Lục đã mở miệng nói sẽ giúp Hứa Tiền Giang tiếp nhận vị trí
của Lưu Truyền Thụy, thế nên hai người xem như đạt được mục đích, tâm
tình khá vui vẻ.
- Trưởng phòng Tiền Giang, trưởng ban nói tình huống bây giờ cần sự ổn định, gần đây không xảy ra vấn đề gì đấy chứ?
Hào Nhất Phong khẽ dựa lưng lên ghế rồi thản nhiên nói.
Nếu Hứa Tiền Giang là người nắm công tác bảo đảm trật tự trị an hay an
toàn sản xuất ở tỉnh Sơn Nam, lão thật sự không dám mở miệng cam đoan
với bí thư Hào Nhất Phong. Nhưng lão là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, có chuyện gì xảy ra được?
Vì vậy mà Hứa Tiền Giang dùng giọng tự tin nói:
- Bí thư Nhất Phong cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả.
Hào Nhất Phong nghe câu trả lời của Hứa Tiền Giang, lão cảm thấy mình rõ ràng là buồn lo vô cớ. Nếu nói mình cầu tiến thì còn có chút khó khăn,
nhưng Hứa Tiền Giang là một trưởng phòng tổ chức, nếu muốn đánh cờ lê
lên người cũng không phải dễ dàng gì.
- Ha ha, vậy thì chúng ta chờ tin tức tốt. Đúng rồi, hôm nay chúng ta phải quay về, ngày mai sẽ đưa Lục Ngọc Hùng đi nhận chức.
Hào Nhất Phong nói đến đây thì dùng giọng có chút do dự nói:
- Nghe nói bố vợ của Lục Ngọc Hùng bị bệnh rất nặng phải không?
- Đúng vậy, rất nặng.
Hứa Tiền Giang thật sự rất thích ứng với tư duy của Hào Nhất Phong, sau
khi nghe rõ câu hỏi của bí thư Hào Nhất Phong thì lão nhanh chóng trả
lời.
Hào Nhất Phong trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chúng ta cần phải quan tâm nhiều hơn, hai ngày tới chúng ta sẽ bận rộn hơn, đồng chí Tiền Giang, không bằng anh đại biểu chúng ta đi thăm bệnh của bố vợ đồng chí Ngọc Hùng?
-Tôi nhất định, sẽ truyền đạt sự quan tâm của ngài đến với đồng chí Ngọc Hùng.
Hứa Tiền Giang cười cười rồi trầm giọng nói, Hào Nhất Phong không nói gì thêm, nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
Lục Ngọc Hùng vẫn không liên lạc được, phòng tổ chức tỉnh ủy gọi vài
chục cuộc điện thoại yêu cầu thành phố La Nam liên lạc với Lục Ngọc
Hùng, thế nhưng điện thoại của Lục Ngọc Hùng vẫn không liên lạc được.
Sau khi nghe Kim Điền Lạc báo cáo thì Vương Tử Quân hầu như cho ra nhận
định, Lục Ngọc Hùng bây giờ đã dùng kế kim thiền thoát xác bỏ đi từ lâu. Lúc này hắn nghĩ đến gương mặt đen nhẻm lạnh lùng của Lục Ngọc Hùng,
trong lòng không khỏi sinh ra bội phục vụ phó bí thư của mình.
Chọn thời điểm rất đúng lúc, Lục Ngọc Hùng thật sự rất gọn gàng dứt khoát.