Bí Thư Trùng Sinh

Chương 968: Chương 968: Truyền thông và inte




Có bài bình luận như vậy, ở bên dưới càng có thêm nhiều bình luận hơn, có người nói:

- Cũng không phải không giống, hai người giống hệt nhau.

- Ừ, ngoại hình rất giống, điện thoại cũng giống, nhưng một bí thư thị ủy có thể dùng được điện thoại tốt như vậy sao? Chỉ sợ không ăn không uống cũng không đủ tiền để mua.

- Đúng vậy, loại người này nên bị trừng phạt, cầm tiền của người đóng thuế nhưng lại lấy đi chi tiêu cho bản thân, con bà nó còn đi rêu rao khắp nơi, xã hội này còn công bình công chính gì đáng để nói nữa không?

Lý Chính Nam không xa lạ gì Vương Tử Quân, dù hai năm qua hắn chủ yếu đi học đại học ở bên ngoài, thế nhưng hắn là người địa phương La Nam, hắn thật sự rất xúc động vì tình huống phát triển nghiêng trời lệch đất của quê hương mình. Đặc biệt là người bố của hắn vì sinh kế mà sau khi nghỉ việc phải đi sửa xe đạp, năm ngoái được phát căn hộ mới, điều này làm hắn khó thể quên, tất cả là vì bí thư Vương đến công tác ở thành phố La Nam.

Khi Lý Chính Nam ra ngoài đi học, con đường ở thành phố La Nam vẫn là đường đất lầy lội, cả thành phố giống như một manh chiếu rách, người cha đã nghỉ việc về hưu cũng càng cảm thấy lo lắng vì công tác của hắn sau khi ra trường.

Hai năm qua thành phố La Nam biến đổi quá lớn, lần đầu tiên Lý Chính Nam ngồi xe lửa về nhà, lần đầu tiên hắn đi đường cao tốc về nhà, hắn lần đầu tiên bàn luận về khu du lịch Cô Yên Sơn trước mặt bạn bè, hắn cảm thấy rất hãnh diện vì mình là người thành phố La Nam.

Tất cả đều đến từ Vương Tử Quân, là những chuyển biến từng ngày của thành phố La Nam dưới bàn tay nhào nặn của vị bí thư thị ủy cực kỳ trẻ tuổi Vương Tử Quân.

Còn nhớ tết năm ngoái, người cha cầm được số tiền thưởng năm ngàn đồng mà tỏ ra cực kỳ kích động, đã có thể bỏ tiền ra mua một chai rượu mà trước nay không dám mơ tới. Chén đầu tiên mà bố hắn nâng lên chính là kính chúc cho bí thư Vương, tất nhiên đó là hình ảnh bí thư Vương đang đi chúc tết cho các công nhân viên chức trong thành phố La Nam.

- Nếu không phải Vương Tử Quân đến La Nam, chỉ sợ thành phố La Nam sẽ không có những biến đổi lớn như vậy.

Đây là những lời nói của bố Lý Chính Nam, cũng chính là lời nói của những công nhân trong nhà máy cũ của bố hắn.

Còn nhớ một lần bố Lý Chính Nam uống rượu với vài người, không biết có người nào đó nói một câu, chính là Vương Tử Quân là người căn bản không ra gì, kết quả là bị bố hắn tống cổ ra khỏi nhà.

Nhưng một người như vậy lại có thể đeo đồng hồ tiền triệu sao?

Lý Chính Nam nhìn gương mặt quen thuộc kia, hắn thật sự rất buồn bực, đây chính là có người hãm hại bí thư Vương.

Lý Chính Nam tràn đầy hảo cảm với bí thư Vương, thế là hắn nhanh chóng viết bài:

- Đây là các anh ngậm máu phun người, bí thư Vương căn bản không phải là người như vậy. Tôi là người thành phố La Nam, anh ấy đã làm nhiều chuyện tốt cho La Nam, anh ấy khai phá khu du lịch Cô Yên Sơn, xây dựng đường cao tốc Sơn La, sao có thể vu oan cho một người có khả năng như vậy được...

Lý Chính Nam cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, giống như có nhiều thứ để viết ra, thế nhưng khi viết được một nửa thì lại cảm thấy căn bản khó thể tìm từ gì khác.

- Hừ, loại người như anh chỉ biết liếm lỗ đít của lãnh đạo.

- Hừ, không phải người của Vương Tử Quân phái đến đấy chứ? Ông đoán đây chính là người của phòng tuyên truyền thành phố La Nam!

- Nói hươu nói vượn, nào có lãnh đạo tốt như vậy? Anh ra sức nói hay cho lãnh đạo, lương tâm chính nghĩa của anh bị chó tha rồi sao?

...

Lý Chính Nam vừa viết một bài bình luận thì nhanh chóng nhận được hàng tá những lời chửi bới, điều này thật sự làm cho hắn cảm thấy phẫn nộ, hắn phát hiện bài viết của mình đã bị hàng trăm bài viết khác dìm vào trong biển cả.

- Tôi cảm thấy tên Vương Tử Quân này đeo điện thoại đắt tiền, rõ ràng là vì thành phố La Nam có nhiều tiền.

- Ha ha, thành phố La Nam mà có cái quái gì, hai năm qua tôi đến thành phố La Nam, là một nơi khỉ ho cò gáy. Chưa nói đến những thứ khác, đường xá gồ ghề khó đi, tôi muốn đến đó xúc tiến tiêu thụ sản phẩm, thế nhưng nhìn qua khung cảnh mà thật sự chán chường. Nơi đó người ta căn bản không có tiền để tiêu thụ sản phẩm của chúng tôi.

- Dân chúng không có tiền nhưng không thể nói người làm quan không có tiền, không nghe qua câu nói này sao, hòa thượng nghèo nhưng phương trượng thì giàu nứt đố đổ vách.

- Còn trẻ như vậy là bí thư thị ủy, rõ ràng sau lưng có chỗ dựa, hừ, rõ ràng là thời đại con ông cháu cha.

...

Lý Chính Nam nhìn những lời nghị luận kia mà không khỏi cảm thấy thất bại, nhưng hắn vẫn cắn răng, nhanh chóng ghi thêm vài bài bình luận. Hắn muốn nói rõ ràng, đám người này không nên vu oan cho một vị bí thư thị ủy sáng lập sự nghiệp tươi sáng cho La Nam, vì bí thư Vương không phải người xấu, lại càng không phải là một vị tham quan.

Anh nghĩ mà xem, một người hết sức lo lắng vì sự phát triển của địa phương, sao có thể là sâu mọt được.

Nhưng dù tốc độ gõ phím của Lý Chính Nam có hơn người, cũng không bao giờ chống đỡ được vô số người đến từ khắp nơi trong nước, càng không nhanh đến mức áp đảo những kẻ khác. Hắn vừa nói ra một câu, thế là lời bình luận của hắn đã bị vùi dập trong hàng trăm lời bình luận khác.

Thật sự không có biện pháp nào sao?

Lý Chính Nam cực kỳ uể oải, đồng thời có chút hận chính bản thân mình. Bí thư Vương làm ra nhiều chuyện tốt, bây giờ lại mình không giúp được gì. Hắn nghĩ đến tình huống bố mình vỗ ngực nói làm người phải có lương tâm, thế là hắn càng ngồi không yên.

Lý Chính Nam suy nghĩ một lúc, hắn nhìn những người đang chơi game ở bên cạnh mình, thế là không nhịn được phải nói:

- Anh em, bây giờ trên mạng có người đang bôi nhọ bí thư Vương của chúng ta, các anh em ai cảm thấy bí thư Vương là người tốt thì đi theo tôi.

Lúc này trong phòng có hơn một trăm máy tính, đang là giờ cao điểm, hầu như mọi người đều đang chơi game online. Lý Chính Nam chợt hô lên như thế, mọi người ngẩng đầu lên nhìn, không gian chợt trở nên yên ắng.

Mọi ánh mắt, mọi lực chú ý đều được chuyển lên người của Lý Chính Nam...

Lý Chính Nam chưa từng đối diện với ánh mắt nhiều người như vậy, hắn cảm thấy mình như bị thiêu đốt giữa ngọn lửa bùng cháy. Lúc này hắn cảm thấy mình giống như đang ở trên một sự kiện có liên quan đến vinh dự của thành phố La Nam, nó liên quan đến bí thư Vương. Hắn có hơi run rẩy, sau đó dùng giọng trịnh trọng nói:

- Anh em, lúc này trên mạng có kẻ bôi nhọ bí thư Vương, vu oan bí thư thị ủy Vương Tử Quân của chúng ta, nói bí thư Vương là tham quan...

- Tên khốn kia là ai mà thiếu đạo đức như vậy? Bí thư Vương đã làm nhiều chuyện tốt cho thành phố La Nam chúng ta, nhất định là có kẻ đố kỵ bí thư Vương, ông sẽ theo đám người kia đến cùng.

Còn chưa chờ Lý Chính Nam nói xong thì một âm thanh ồm ồm vang lên, mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, chợt thấy một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, nhìn qua giống như là một công nhân nhà máy nào đó.

- Cám ơn anh em!

Sau khi nghe nói có người giúp đỡ thì Lý Chính Nam cảm thấy trong lòng an ủi vài phần.

- Khỏi cần cảm ơn, anh em ai cũng dính hào quang từ bí thư Vương.

Tên thanh niên nói rồi tiếp tục lớn tiếng:

- Có tiền chạy xe hơi, không có tiền đi xe máy, còn loại người nghèo như tôi căn bản chỉ có đi bộ mà thôi. Nếu không phải bí thư Vương mở khu kỹ thuật cao, chỉ sợ bây giờ anh em còn lăn lộn bên ngoài, người ta dám mắng bí thư Vương, ông sẽ cho bọn họ biết tay.

- Tôi cũng tham gia.

- Tôi cũng vậy.

- Tôi cũng tham gia...

...

Khi thấy có nhiều người ủng hộ như vậy thì Lý Chính Nam cảm thấy rất vui sướng.

Trong nhà Nguyễn Chấn Nhạc, Tào Chân Nhi dùng máy tính lên mạng, nàng đang xem trang web mà nhóm người Lý Chính Nam đang tấn công với đám người bôi nhọ bí thư Vương.

Tào Chân Nhi cầm một quả táo đã gọt sẵn, nàng khẽ mở miệng nhai nuốt, ánh mắt không khỏi nhìn vào số liệu thống kê.

Bảy ngàn tám trăm bài bình luận, lúc này topic đã rất nóng, những lời mắng chửi Vương Tử Quân của đám người kia càng làm nàng hưng phấn không thôi.

Trong những lời chửi mắng của đám người trên mạng inte, Tào Chân Nhi giống như thấy được tình huống Vương Tử Quân sứt đầu mẻ trán vì ngôn luận; giống như thấy được vẻ mặt thất thần của người phụ nữ mà căn bản không thèm nhìn nàng một lần; giống như thấy được người được mình trợ giúp đang hát vang tiến mạnh.

Chiêu thức của Tào Viễn xem ra cực kỳ linh nghiệm.

Tào Chân Nhi duỗi lưng mệt mỏi, nàng cầm điện thoại lên, sau đó bấm số máy của Tào Viễn. Nàng bây giờ cảm thấy cực kỳ cần một người chia xẻ niềm vui với mình.

- Chị, sao lại gọi điện thoại cho em thế này?

Tào Viễn nhận được điện thoại của Tào Chân Nhi thì dùng giọng hưng phấn nói.

Tào Chân Nhi khẽ cười nói:

- Này Tiểu Viễn, cậu là đại công thần của chị, chị còn để cậu phải uất ức sao?

- Hì hì, chị gái, chị nói một câu bay bổng như vậy cũng đủ cho em cả đêm không ngủ được. Thế nào, hiệu quả tốt chứ?

Tào Viễn vẫn với bộ dạng như cũ và lời nói như cũ, nhưng lúc này lời nói của hắn rơi vào trong tai Tào Chân Nhi lại là cực kỳ thân thiết.

- Tất nhiên sẽ không chỉ ban thưởng bằng miệng, nói đi, cậu muốn gì, đợi sau khi sự việc kết thúc, chị sẽ ban thưởng tùy ý cậu.

Tào Chân Nhi mở miệng hứa với Tào Viễn.

- Tốt quá, không hổ anh là thường ủy phu nhân, như vậy em cũng không khách khí.

Tào Viễn nói vài câu chuyện phiếm với Tào Chân Nhi, sau đó mới dùng giọng chính đạo nói:

- Chị, sau khi anh rể lên làm thường ủy tỉnh ủy, cũng đừng quên em đấy nhé?

- Sẽ không quên cậu được, cứ yên tâm.

Tào Chân Nhi hì hì nói một câu rồi cúp điện thoại.

Tào Chân Nhi ngồi trong phòng nhìn bầu trời tỏa nắng bên ngoài mà cảm thấy thật sự rất vui vẻ, không gian sáng lạn. Dựa theo suy tính của Tào Viễn, hai ngày sau topic kia sẽ trở thành một tin tức cực kỳ quan trọng, đến khi đó dù Vương Tử Quân có được người ta bảo vệ thì cũng phải ảm đạm xuống đài, căn bản không còn cơ hội tranh chấp vị trí thường ủy tỉnh ủy với anh rể của hắn.

Inte thật sự là thứ tốt, hèn gì người ta nói người am hiểu tin tức sẽ là kẻ chiến thắng, thật sự không phải là lời nói suông mạnh miệng, không phải lời khách sáo. Người nào chú trọng vào truyền thông thì sẽ có một không gian tươi sáng, ai không quan tâm đến inte sẽ rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng. Trước kia thông tin kém, dù ngẫu nhiên bắt gặp một vị tham quan thì cũng chỉ là sơ lược, bây giờ bùng nổ inte thì lại khác, nếu chỉ cần có chút vấn đề sẽ bị nhân dân cả nước chửi thẳng mặt ngay lập tức.

Khi Tào Chân Nhi đang đắc ý thì Nguyễn Chấn Nhạc đẩy cửa đi vào, hắn nhìn gương mặt vui vẻ của Tào Chân Nhi, thế là dùng giọng kỳ quái hỏi:

- Có gì mà em vui vẻ như vậy?

Tào Chân Nhi hiểu rõ tâm tư của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng biết người đàn ông này quá coi trọng sĩ diện. Nếu dùng một câu không khách khí để khái quát người đàn ông của nàng, đó chính là dù là kỹ nữ cũng phải lấy được chỗ đứng trên bàn thờ trinh tiết.

Tào Chân Nhi cố tình muốn đùa giỡn Nguyễn Chấn Nhạc, nàng mấp máy miệng, khẽ nở nụ cười tinh nghịch rồi đột nhiên cúi đầu nói:

- Chấn Nhạc, em mang thai rồi.

- Em nói cái gì?

Nguyễn Chấn Nhạc vốn đang rất bình tĩnh, thế nhưng vừa nghe thấy những lời kia thì giống như một con sư tử nổi giận, mặt đỏ tía tai, ánh mắt sắc bén như muốn ăn sạch Tào Chân Nhi.

Người ta đối diện với Nguyễn Chấn Nhạc với bộ dạng như vậy thì nhất định sẽ sợ hãi, nhưng Tào Chân Nhi lại căn bản giống như không có vấn đề, hắn hỏi ngược lại:

- Thế nào, có ý kiến gì sao? Em nói mang thai thì em không vui à? Chẳng lẽ anh không ăn khói lửa nhân gian, muốn tuyệt chủng sao?

- Em...Em đúng là đê tiện...

Nguyễn Chấn Nhạc lúc này hoàn toàn không còn rụt rè và bình tĩnh như dĩ vãng, hắn chỉ tay vào Tào Chân Nhi, thiếu chút nữa thì nhào lên.

- Được rồi, chọc anh cho vui thôi, đến đây mà xem, em vợ của anh làm không tệ.

Tào Chân Nhi vươn tay vẫy vẫy với Nguyễn Chấn Nhạc, sau đó chỉ vào chiếc máy tính ở bên cạnh nói.

Sau khi nghe lời nói của Tào Chân Nhi, vẻ mặt Nguyễn Chấn Nhạc thả lỏng hơn một chút. Hắn dù đang rất tức giận nhưng lại không khỏi đi nhanh đến bên cạnh máy tính.

Hình ảnh trên máy tính đập vào mắt Nguyễn Chấn Nhạc, hắn nhìn thấy hơn tám ngàn bài bình luận trong topic, thế là trên mặt lộ ra nụ cười.

- Tào Viễn làm tốt đấy chứ?

Tào Chân Nhi nhìn Nguyễn Chấn Nhạc rồi dùng giọng lạnh lùng nói.

- Tốt, thật sự rất tốt, anh sẽ cảm tạ nó. Chân Nhi, hôm nay anh rất vui, thật sự đáng giá cho chúng ta ăn mừng.

Nguyễn Chấn Nhạc nói rồi cười lớn không thôi.

Tào Chân Nhi chợt cảm thấy cay mũi, đàn ông luôn là đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông như chồng nàng, phương diện thành công trong sự nghiệp căn bản khó thể nào thay thế được bằng thứ khác. Nàng nhìn vẻ mặt điên cuồng vì hưng phấn của chồng, thiếu chút nữa không nhịn được phải mở miệng hỏi, năm xưa hai người kết hôn cũng căn bản không được như lúc này. Nàng muốn hỏi xem đối với Nguyễn Chấn Nhạc thì một vị trí thường ủy tỉnh ủy quan trọng hơn, hay một hạt giống trong bụng nàng thì quan trọng hơn?

Lời nói đến bên miệng thì Tào Chân Nhi không nhịn được phải nuốt xuống, nàng không thể nào làm cho Nguyễn Chấn Nhạc thêm lo lắng, dù sao thì hai người cũng đang hít chung bầu không khí, cùng chung vận mệnh.

Nguyễn Chấn Nhạc giống như chú ý đến vẻ biến đổi tâm tình của Tào Chân Nhi, hắn chân thành nói:

- Chân Nhi, hôm nay một người bạn của phòng tổ chức gọi điện thoại cho anh, nói là tỉnh ủy đã để lộ ra dự án sơ bộ để chọn nhân tuyển , chỉ có hai người gồm anh và Vương Tử Quân. Sau khi sự việc kết thúc, chúng ta sẽ suy xét chuyện có con, em ở nhà một mình cũng buồn.

- Vậy thì chúc mừng anh, bí thư Nguyễn, đại thường ủy tỉnh ủy.

Tào Chân Nhi thật sự có tâm tư linh hoạt còn hơn cả Nguyễn Chấn Nhạc, nàng căn cứ vào lời nói mà hiểu ngay ý nghĩ của Nguyễn Chấn Nhạc là thế nào.

Nguyễn Chấn Nhạc cười cười không nói thêm điều gì, nhưng nơi khóe miệng lại biểu hiện hắn cực kỳ đắc ý với sự kiện này.

- Bây giờ trưởng phòng Lữ đang báo cáo với bí thư Nhất Phong về phương diện bí thư thị ủy tiến vào thường ủy tỉnh ủy, tôi cực kỳ hy vọng Vương Tử Quân không nên bị nắm bắt.

Tào Chân Nhi nở nụ cười với vẻ đắc ý của Nguyễn Chấn Nhạc. Khi trước mắt là thắng lợi thì một lời nói dối cũng là chân lý, hơn nữa sự kiện tiến lên thường ủy là thật, khi những bài viết trên mạng càng thêm nhiều, sẽ không biết có thêm bao nhiêu kịch hay đến với Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.