Hai mắt Diệp Thừa Dân khẽ híp lại, lão thật sự không ngờ vào
lúc này Diêu Trung Tắc lại cho ra một chiêu như vậy. Tuy nhìn qua thì
một chiêu này là vì công tác, thế nhưng thực tế lại đang hạn chế quyền
lợi của Vương Tử Quân.
Phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục
công an, rõ ràng đặt Chân Hồng Lỗi và Vương Tử Quân lên cùng một độ cao. Bí thư ủy ban tư pháp và phó chủ tịch tỉnh có cùng một cấp bậc, tuy
Chân Hồng Lỗi không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng khi là phó chủ
tịch tỉnh kiêm nhiệm cục trưởng cục công an tỉnh, tất nhiên sẽ có thêm
nhiều quyền lợi vượt cấp. Nếu Chân Hồng Lỗi được ủy ban nhân dân tỉnh
phân công khối tư pháp, như vậy Diệp Thừa Dân đã thấy rõ Vương Tử Quân
mất đi nhiều quyền lợi, quyền hạn cũng giảm xuống rõ rệt.
Diệp Thừa Dân nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân mất đi quyền lực mà
không khỏi khẽ lắc đầu. Nhưng dưới tình huống này thì lão căn bản không
thể làm làm gì được, những người kia căn bản không thể nào chờ đợi được
nữa, nếu lần thứ hai không được thì sẽ đẩy lần thứ ba. Nếu muốn làm cho
đám người kia á khẩu không lên tiếng được, Diệp Thừa Dân cần phải có đầy đủ lý do, làm cho người ta căn bản không thể nào lên tiếng phản đối.
- Bí thư Diêu, chuyện này tôi sẽ xem xét, nhưng vấn đề quan trọng nhất
lúc này chính là xử lý công tác của thành phố Đông Hồng. Chút nữa anh
sắp xếp cho thư ký trưởng Nhất Hành, tối nay mở hội nghị thường ủy,
chúng ta sẽ cùng hội ý.
Diệp Thừa Dân mở miệng từ chối khéo cũng
nằm trong dự đoán của Diêu Trung Tắc, hắn cũng không kỳ vọng mình nói
một câu mà vượt qua kiểm tra. Diêu Trung Tắc cười cười nói:
- Bí thư Diệp, tôi sẽ nhanh chóng đi tìm thư ký trưởng Đào Nhất Hành, ngài còn chỉ thị gì không?
Diệp Thừa Dân lắc đầu, sau đó cúi đầu xem xét văn kiện. Diêu Trung Tắc
biết rõ thói quen của bí thư Diệp Thừa Dân, hắn kéo cửa định bỏ đi. Đúng lúc này hắn thấy Vương Tử Quân và thư ký trưởng Đào Nhất Hành cùng nhau đi đến.
Hai người Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành thấy mặt
Diêu Trung Tắc thì gật đầu tỏ ý chào. Diêu Trung Tắc thấy mặt Vương Tử
Quân thì trầm giọng nói:
- Bí thư Vương, rốt cuộc công tác của
khối tư pháp thành phố Đông Hồng xảy ra vấn đề gì, vì sao lại liên tiếp
xảy ra vấn đề như thế? Lúc này ủy ban tư pháp tỉnh ủy cần phải song hành cùng ủy ban tư pháp thị ủy Đông Hồng, hai bên nên tranh thủ thời gian
cho ra đối sách.
Diêu Trung Tắc nói không quá lớn nhưng căn
bản lại đang chỉ trích công tác của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bình thản tự nhiên của Diêu Trung Tắc, hắn thản nhiên nói:
- Bí thư Diêu, tôi đã tiến hành phê bình công tác của thành phố Đông
Hồng, đã yêu cầu cục công an thành phố Đông Hồng làm tốt công tác chấn
chỉnh trật tự trị an.
- Ừ!
Diêu Trung Tắc khẽ gật đầu, sau đó cũng không quan tâm đến Vương Tử Quân, nhanh chóng nói với Đào Nhất Hành:
- Thư ký trưởng, bí thư mới để tôi nói với anh một tiếng, lát nữa anh
thông báo mở hội nghị thường ủy, tiến hành nghiên cứu các vấn đề của
thành phố Đông Hồng.
Đào Nhất Hành luôn quan sát vẻ mặt Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc, lúc này thấy Diêu Trung Tắc phân công nhiệm
vụ cho mình, hắn định đi vào phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, nhưng
Diêu Trung Tắc cũng không quên nói với theo:
- Thư ký trưởng, cũng đừng nên trì hoãn sự việc.
Diêu Trung Tắc không nói gì thêm, sau đó cất bước đi ra ngoài hành
lang. Đào Nhất Hành thấy Diêu Trung Tắc đi đến khúc quanh nơi hành lang, hắn khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Tử Quân, có một số việc anh nên chú ý một chút.
Hai người Vương Tử Quân và Đào Nhất Hành đi vào trong phòng làm việc
của bí thư Diệp Thừa Dân, lúc này Diệp Thừa Dân cũng không ngẩng đầu
lên, tiếp tục xem xét văn kiện. Ba phút sau lão mới mở miệng mời hai
người ngồi, sau đó nói:
- Bí thư Tử Quân, gần đây thành phố Đông
Hồng xảy ra không ít chuyện, tỉnh ủy tiến hành nghiên cứu vài vấn đề
tương quan, ủy ban tư pháp của cậu cần phải cho ra vài ý kiến.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí thư Diệp, ủy ban tư pháp chúng tôi đang tiến hành nghiên cứu sự việc.
Diệp Thừa Dân cũng không tiếp tục lên tiếng với Vương Tử Quân, Đào Nhất Hành ở bên kia lại báo cáo vài sự kiện. Đào Nhất Hành căn bản là rất có ánh mắt, hắn biết rõ lúc này Diệp Thừa Dân muốn chỉ điểm cho Vương Tử
Quân, thế cho nên nhanh chóng lấy cớ rời khỏi phòng làm việc của bí thư.
Tiếng đóng cửa khẽ vang lên, lúc này phòng làm việc của Diệp Thừa Dân
đã trở nên cực kỳ bình tĩnh. Diệp Thừa Dân nhìn Vương Tử Quân, sau đó
lão chậm rãi đi ra vỗ vỗ vai Vương Tử Quân nói:
- Bí thư Tử Quân, tất cả khó khăn chỉ là tạm thời mà thôi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt nghiêm túc của Diệp Thừa Dân, hắn trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, có khó khăn thì phải vượt qua khó khăn, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê.
Diệp Thừa Dân biết rõ Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của mình, thế
nhưng câu nói của người trợ thủ lại làm cho lão sinh ra cảm giác sững
sờ. Lão sở dĩ cổ vũ Vương Tử Quân như vậy, chủ yếu là sợ đối phương vì
sự kiện lần này mà sinh ra chán nản, lại không ngờ đối phương không có
vẻ sa sút tinh thần.
Quá lạc quan cũng không tốt, người làm
việc sáng tạo sự nghiệp cũng không nên có dũng khí nghé con không sợ
cọp, cần phải có quyết đoán ra tay chế địch.
Diệp Thừa Dân sinh ra ý nghĩ như vậy, cuối cùng lão cũng không tiếp tục lên tiếng.
Đối với đại đa số người trong tỉnh Nam Giang thì sự kiện tỉnh ủy tổ
chức hội nghị thường ủy căn bản giống như mây bay trên trời, thật sự quá xa xăm với bọn họ. Vì vậy mà bọn họ căn bản không biết hội nghị thường
ủy sẽ được mở ra khi nào, càng không quan tâm đến phương hướng thảo luận của hội nghị thường ủy là gì.
Nhưng đối với một số ít người, bọn họ lại rất quan tâm đến hướng đi của tỉnh ủy. Thậm chí hội nghị
thường ủy nghiên cứu về vấn đề gì cũng không phải là bí mật gì với bọn
họ.
- Lúc này anh Đoạn sẽ phải ra đi.
Trong một gian phòng của khách sạn Tín Long thành phố Đông Hồng, Đồ Thăng Khuê dùng giọng cảm khái nói.
Đồ Thăng Khuê lúc này cũng không phải ở một mình, bên cạnh hắn có hai
vị phó cục trưởng và vài thành viên của cục công an thành phố Đông Hồng. Những người này cộng thêm Đồ Thăng Khuê thì căn bản có thể tổ chức một
hội nghị đảng ủy của đơn vị.
Nhưng đáng tiếc là hội nghị đảng ủy này căn bản không cần đến sự chủ trì của cục trưởng Đoạn Văn Đống.
- Anh Đoạn thật sự ra đi có chút đáng tiếc.
Đội trưởng Cừu đội cảnh sát hình sự cục công an thành phố Đông Hồng dùng khăn lau mặt rồi cười hì hì nói:
- Nghĩ đến khoảng thời gian gần đây chúng ta thật sự giống như tham gia một vở hài kịch, thật sự là rất thoải mái. Cục trưởng Đoạn đã không còn là nguồn vui cho chúng ta nữa rồi, có lẽ cuộc sống sau này sẽ tẻ nhạt
hơn.
Đội trưởng Cừu nói ra những lời châm chọc như vậy không
khỏi làm cho đám người ngồi trong phòng cười rộ lên, phó cục trưởng nắm
công tác giao thông ném cho đội trưởng Cừ một điếu thuốc rồi cười nói:
- Anh Cừu, người ta nói đánh là thương, mắng là yêu, anh gần đây luôn
bị cục trưởng Đoạn mắng nhiếc, tôi còn tưởng rằng anh không tôn trọng
lãnh đạo. Xem ra tôi đã sai rồi, hai người thật sự rất có cảm tình với
nhau.
- Ha ha ha, cục trưởng Cảnh, điều này là đương nhiên, cảm tình như vậy căn bản là không ra gì, đúng là không thú vị.
Anh Cừu cười hì hì, sau đó nhận lấy điếu thuốc rồi cười nói.
Đồ Thăng Khuê thấy mọi người cười hì hì thì khẽ nói:
- Được rồi, tuy hôm nay là thời điểm cuối cùng của anh Đoạn, thế nhưng anh em chúng ta cũng không nên để xảy ra vấn đề.
Tuy Đồ Thăng Khuê nói rất nghiêm túc, những người khác cũng không dám
phản đối, thế nhưng ánh mắt của mọi người lại làm cho Đồ Thăng Khuê cảm
thấy bọn họ căn bản là không phục. Mặc dù biết hiện tượng này là bình
thường, thế nhưng Đồ Thăng Khuê vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Đồ Thăng Khuê là một vị lãnh đạo tạm thời, nhưng lại là người
được Hà Duyên Cường chỉ định là lãnh đạo tạm thời, hắn rất hy vọng đám
người này sẽ thật tình tán thành mình, tâm phục khẩu phục nghe theo chỉ
thị của mình. Nhưng uy tín và lý lịch của hắn có hơi mỏng, đám người bên cạnh biểu hiện đồng tâm hiệp lực, thế nhưng hắn biết rõ bọn họ căn bản
là xem thường chính mình.
Nếu Đồ Thăng Khuê muốn tiếp nhận vị trí cục trưởng cục công an từ trong tay Hà Duyên Cường, giai đoạn này
hắn phải biểu hiện cho thật tốt, cũng chỉ như vậy mới có được sự giúp đỡ to lớn từ Hà Duyên Cường.
Khi Đồ Thăng Khuê đang suy xét vấn đề thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, hắn nhìn thoáng qua
màn hình báo số rồi tiếp điện thoại:
- Tôi là Đồ Thăng Khuê, có chuyện gì?
- Chào cục trưởng Đồ, tôi là Tiểu Lý của văn phòng cục công an. Vừa rồi cục trưởng Đoạn đã cho ra thông báo, yêu cầu triệu tập các đồng chí về
họp.
Giọng nói của người phụ nữ phía bên kia tràn đầy cung kính.
Đồ Thăng Khuê nói một câu biết rồi, hắn cúp điện thoại. Sau khi hắn cúp điện thoại thì điện thoại của những người khác liên tục vang lên. Đám
người này tiếp nhận điện thoại, sau đó rơi vào trầm mặc.
- Ha ha, anh Đoạn còn mở họp, đúng là quá hay. Đây là thời khắc cuối cùng,
nếu không ngồi trên chiếc ghế của mình thêm một lúc, không cảm nhận vị
trí lãnh đạo của mình, anh ta lại lãng phí thời gian tổ chức họp hành,
thật sự là không ra gì.
Phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông
thành phố Đông Hồng là một người đàn ông trung niên xấu xí, hắn không
quá cao nhưng cơ thể lại làm cho người ta cảm thấy tràn đầy tinh thần.
Phó đội trưởng đội cảnh sát giao thông thành phố vừa lên tiếng thì đội trưởng Cừu đã cười hì hì nói:
- Anh Phó, lời nói này của anh là không đúng, phải nói là anh Đoạn đang cố gắng hưởng thụ vị trí cục trưởng của mình, không phải hưởng thụ tốt
nhất là tổ chức họp hành sao?
- Anh Cừu nói đúng, xem ra Đoạn Văn Đống là người mê quyền hơn cả thuốc lá, con bà nó lúc này còn cho ra chiêu thức như vậy.
Đồ Thăng Khuê nghe những tiếng nghị luận của đám người chung quanh mà cười nói:
- Chúng ta cũng đừng nói những lời vô ích này, nếu đối phương đã mời
họp, chúng ta tranh thủ đi qua, coi như tiễn một đoạn đường.
- Anh nào muốn tiễn chân thì cứ đi, tôi không đi, hôm nay tôi không khỏe, cũng có hẹn với bác sĩ rồi.
Đội trưởng Cừu nhìn thoáng qua Đồ Thăng Khuê rồi dùng giọng tùy tiện nói.
Đồ Thăng Khuê vừa mới nói ra tính toán của mình thế nhưng lại bị người
ta cắt ngang, hắn nào cảm thấy thoải mái? Nhưng Anh Cừu cũn giống như
mình, cũng là tâm phúc của Hà Duyên Cường, mặc dù hắn là phó cục trưởng
thế nhưng người ta cũng là một thành viên đảng ủy đơn vị, đối phương căn bản không sợ mình.
Đồ Thăng Khuê biết rõ anh Cừu là hạng
người gì, người này tuy tuổi không còn nhỏ nhưng lại thích chơi bài, khi nào nói không thoải mái là lại đi chơi bài.
Đồ Thăng Khuê dù biết rõ nhưng lại căn bản không mở miệng. Hắn biết rõ anh Cừu không
thèm quan tâm đến mình, nói cũng là vô ích, chính mình không nên tự gây
ra sự kiện mất tự nhiên và uy tín.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đồ Thăng Khuê nhìn thoáng qua màn
hình, bên trên là hai chữ anh Tứ, hắn hiểu có chuyện xảy ra. Hắn nhìn
thoáng qua bốn phía, hắn vốn không muốn nghe máy nhưng cuối cùng cũng
nhấn nút nghe.
- Alo, cục trưởng Đồ sao? Tôi là Tiểu Tứ, tối nay ngài có rảnh không? Chỗ tôi có vài món ngon, muốn ngài đánh giá một chút.
Một giọng nói tràn đầy nịnh nọt chợt vang lên.
Đồ Thăng Khuê nghe được âm thanh này mà trong lòng có chút lửa nóng,
hắn đưa mắt nhìn khắp bốn phía, sau đó lại nghiêm trang lên tiếng:
- Hôm nay tôi còn phải họp, sau này hãy nói.
- Cục trưởng Đồ, tôi chờ ngài.
Anh Tứ ở đầu dây bên kia càng dùng giọng cung kính nói.
- Không cần, vài ngày tới tôi cũng không có thời gian.
Tuy Đồ Thăng Khuê rất động tâm, thế nhưng hắn đang chuẩn bị thăng chức, hắn biết rõ mình phải cẩn thận, còn những thứ khác, không phải chỉ cần
giở chút thủ đoạn là có sẵn sao?
Anh Tứ bên kia định lên
tiếng thì Đồ Thăng Khuê đã cúp điện thoại. Sau khi nghe những âm thanh
tút tút trong điện thoại, người đàn ông cường tráng được gọi là anh Tứ
hừ một tiếng, khi hắn chuẩn bị bỏ điện thoại vào trong túi thì tiếng
chuông vang lên.
- Chào Hà thiếu gia.
Anh Tứ rất mẫn cảm với các số điện thoại gọi đến số máy của mình, hắn nhanh chóng nghe máy và dùng giọng cung kính nói.
- Anh Tứ, tôi nghe nói chỗ anh rất tốt, thế nào? Không chào đón tôi sang chơi sao?
Hà Bính Sở dùng giọng đầy men say nói.
- Hoan nghênh, sao lại không hoan nghênh? Tôi nói cho Hà thiếu gia
biết, lần này tôi có hàng đặc sắc, ha ha ha! Được không, tất nhiên ngài
phải đến đánh giá mới biết được.
Anh Tứ là một người lão luyện, hắn biết rõ phải nói như thế nào mới hấp dẫn được người ta.
Anh Tứ cúp điện thoại, nụ cười trên mặt chợt biến mất. Hắn nhìn lướt
qua đám nam nữ đang nhảy múa điên cuồng thông qua cửa kính nghi ngút
khói, trong miệng thầm mắng:
- Thứ tốt đều rời vào mõm chó.
Trong phòng họp cục công an thành phố Đông Hồng, Đoạn Văn Đống ngồi ở
chiếc ghế trung tâm trên đài chủ tịch, nhưng bên cạnh hắn chỉ có một vị
thành viên đảng ủy nắm công tác tuyên truyền đang ngồi, điều này làm đài chủ tịch dành cho tám chín người tham gia có chút trống trãi. Lúc này
bên dưới lại có không ít người đi ra đi vào, làm cho bầu không khí trong phòng họp không được nghiêm túc.
- Cục trưởng Đoạn, đã quá năm phút rồi.
Nhân viên công tác Tiểu Hà của văn phòng cục công an thành phố khẽ đi đến bên cạnh Đoạn Văn Đống rồi nói.
Vẻ mặt Đoạn Văn Đống tuy bình tĩnh nhưng thực tế trong lòng lại không
tức giận, ngược lại còn rất hưng phấn. Tất cả đã sắp xếp xong, rất nhiều thứ đã nằm trong lòng bàn tay của hắn, hắn chỉ cần vung tay thu lưới là xong.
Nhưng đây là thời điểm mấu chốt, hắn càng phải tỏ ra
tức giận, vì vậy dù biết Tiểu Hà là người vô tội, hắn vẫn trừng mắt nhìn nàng.
Tiểu Hà tuy có chút uất ức nhưng lại không dám nói gì. Lúc này tâm tình của cục trưởng Đoạn không tốt, nàng hiểu rõ điều này,
càng là lúc này thì người bình thường càng không dám nói lời nào.
Lúc này bên dưới đã loạn, những người ở phía dưới kia căn bản biết cục
trưởng Đoạn sắp rời đi, thế cho nên cũng không kiêng kỵ, mọi người cùng
hút thuốc nói chuyện, thật sự rất loạn.
- Ha ha, cục trưởng Đoạn, chúng tôi đã đến chậm, hôm nay tăng ca hơi lâu, thế nên mới dùng cơm xong.
Bốn người Đồ Thăng Khuê cùng đi vào trong hội trường, Đồ Thăng Khuê
ngồi xuống bên cạnh Đoạn Văn Đống, sau đó khẽ nói với Đoạn Văn Đống.
Đoạn Văn Đống căn bản không thèm quan tâm đến lời nói kiểm điểm của Đồ
Thăng Khuê, mà Đồ Thăng Khuê lại càng không quan tâm đến thái độ của
Đoạn Văn Đống. Nhưng biểu hiện của Đoạn Văn Đống vẫn có chút khó chịu,
thậm chí còn sinh ra chút chờ mong.
Cũng không biết qua đêm nay thì Đồ Thăng Khuê anh còn có thể cuồng vọng như lúc này hay không?
Lại có vài người đi vào, hơn nữa đám người này đều căn bản không chút che giấu, rõ ràng là đi cùng một chỗ với nhau.
- Cốc cốc cốc.
Đồ Thăng Khuê gõ lên bàn, ánh mắt nhìn xuống bên dưới. Lúc này đám
người ở bên dưới chợt phấn chấn tinh thần, cả phòng lặng ngắt như tờ.
- Các anh nhìn lại mình xem, các anh có bộ dạng gì vậy? Cục trưởng Đoạn tổ chức hội nghị, không phải là chỗ cho các anh trò chuyện riêng.
Đồ Thăng Khuê dùng giọng lạnh lùng nói, sau đó tiếp tục:
- Tôi tuyên bố vài yêu cầu kỷ luật, một là họp phải chăm chú, hai là nếu có ai muốn nói chuyện, mời đi ra ngoài.
Đồ Thăng Khuê nhìn đám người bên dưới không tiếp tục lên tiếng ồn ào,
hắn thật sự rất hài lòng, chính mình xem ra có uy tín. Lúc này hắn nói
với Đoạn Văn Đống:
- Cục trưởng Đoạn, bây giờ có thể họp được rồi.
Đoạn Văn Đống nở nụ cười vui vẻ, tuy nụ cười này đối với Đồ Thăng Khuê
rõ ràng là miễn cưỡng, nhưng thực tế lại là nụ cười thật lòng của Đoạn
Văn Đống.