Đến bệnh viện thăm tôi? Hừ, tôi cũng cần phải hoan nghênh long trọng mới được.
Trần Chấn Phong chợt nở nụ cười lạnh rồi thản nhiên nói:
- Bí thư Vương đến đây thì anh phải tỏ ra cực kỳ nhiệt tình, đừng tỏ ra có bất kỳ thái độ lạnh nhạt nào với người ta.
- Giám đốc Trần, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ làm cho anh ấy cảm thấy như mình đang được ở nhà.
Chủ nhiệm Vu nói, hắn thấy Trần Chấn Phong đã ăn xong quả táo trong tay, thế là vội vàng tiến lên ném hạt táo vào trong thùng rác, sau đó lấy khăn cho giám đốc Trần lau miệng. Hắn dùng giọng có chút hả hê nói:
- Giám đốc Trần, tôi nghĩ rằng những ngày anh sinh bệnh có lẽ bí thư Vương sẽ không thể nào ăn ngủ yên ổn được. Người của văn phòng khối chính quyền đã đi qua thúc giục hai lần, đều bị tôi dùng thái độ tích cực để cản lại, sau một tuần nữa thì tôi nghĩ rằng đối phương sẽ giống hệt như kiến bò chảo nóng mà thôi.
Trần Hiểu Phong cũng không nói lời nào, hắn chỉ cười, trên mặt cực kỳ đắc ý:
- Hừ, không phải hắn ta không biết phân biệt nặng nhẹ sao? Tôi cho hắn biết tay, để xem còn cứng mồm đến lúc nào.
- Giám đốc Trần, anh như vậy là quá mềm lòng rồi, đã không so đo với loại người như vậy. Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng không khoan hồng độ lượng như anh, tôi sẽ gạt anh ta ra ngoài vài ngày rồi nói sau.
Chủ nhiệm Vu xem xét ý nghĩ của giám đốc Trần, sau đó hắn lên tiếng.
- À, như vậy là không được, anh còn trẻ thì chưa biết, đến độ tuổi như tôi thì anh mới biết, có ai mà không phạm vào sai lầm?
- Cũng không thể cứ giữ mãi bím tóc của người ta không tha, tôi chủ trương khuyên người phải có lòng khoan dung, phải làm cho người ta thấy được mình là người khoan hồng độ lượng.
Trần Hiểu Phong nói với gương mặt cực kỳ sáng lạn, hắn trực tiếp nói những lời như vậy với một người không nhỏ hơn hắn vài tuổi là chủ nhiệm Vu.
- Đúng, giám đốc thật sự là đứng cao thấy xa, sau này tôi sẽ chú tâm học tập lãnh đạo, chỉ đến khi có được tâm tính khoáng đạt như anh thì mới có thể thành đại sự được.
Hai người Trần Hiểu Phong đang nói chuyện với nhau, lúc này điện thoại của chủ nhiệm Vu vang lên. Hắn nhìn vào dãy số rồi cười tủm tỉm nói với Trần Hiểu Phong:
- Giám đốc Trân, là điện thoại của Kim Duệ Hằng, xem ra bọn họ đã đến rồi.
- À, nếu bí thư Vương đã đến thì anh nên nhanh chóng ra đón tiếp đi.
Trần Hiểu Phong nói, sau đó nằm xuống giường bệnh, giả vờ tỏ ra mệt mỏi.
Sau khi nhận được chỉ thị của giám đốc Trần thì chủ nhiệm Vu nhanh chóng tiếp điện thoại:
- Alo, chào chủ nhiệm Kim, à, bí thư Vương đến rồi sao? Các anh bây giờ ở chỗ nà? Tôi sẽ đến đón.
- Đã đi đến cửa rồi à? Bí thư Vương thật sự quá khách khí rồi.
Chủ nhiệm Vu vừa nói vừa cười với Trần Hiểu Phong, sau đó đi về phía cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, chủ nhiệm Vu thấy Vương Tử Quân và Kim Duệ Hằng đang đi qua góc khuất ở hành lang, trên tay Kim Duệ Hằng còn cầm theo một túi thực phẩm dinh dưỡng.
- Bí thư Vương, thật sự không thể tiếp đón anh từ xa, thất lễ rồi. Tôi vừa nói với giám đốc Trần rằng anh sắp tới, giám đốc Trần đã phân phó tôi đi đón anh, không ngờ anh lại nhanh chân như vậy, mời anh vào trong này.
Chủ nhiệm Vu bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó lại nhiệt tình nhận lấy túi thực phẩm dinh dưỡng trong tay của chủ nhiệm Kim.
Lúc này chủ nhiệm Vu không những nở nụ cười sáng lạn, trong lòng cũng thật sự vui sướng. Hắn nhìn gương mặt ôn hòa của Vương Tử Quân, trong lòng chợt sinh ra cảm giác ngạo nghễ của người chiến thắng. Dù người thắng trong trận chiến lần này chính là giám đốc Trần đang nằm trên giường bệnh, thế nhưng hắn là một tay sai đắc lực của lãnh đạo, hắn cũng được hưởng phần vinh quang vào lúc này.
Chủ nhiệm Vu thấy bây giờ mình càng biểu hiện tốt đẹp, càng biểu hiện nóng sốt thì sẽ càng biểu hiện cảm giác thương tiếc đối với đám đối thủ bại trận. Hắn thấy một người thật sự chiến thắng, thật sự mạnh mẽ và khôn khéo thì phải có chút nhân nhượng với kẻ đã thất bại.
Vương Tử Quân tươi cười thăm hỏi chủ nhiệm Vu, sau đó đi theo chủ nhiệm Vu vào trong phòng bệnh của giám đốc Trần.
- Bí thư Vương, anh xem, anh khách khí như vậy làm gì? Tôi chỉ là có chút bệnh nhỏ nhặt mà thôi, chỉ cần điều dưỡng vài ngày là tốt, còn làm phiền anh nhọc lòng đến thăm.
Trần Hiểu Phong cố gắng ngồi dậy trên giường bệnh, hắn cười nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười nói:
- Giám đốc Trần nói như vậy là quá khách khí rồi, giữa tôi và anh nếu nói đến phiền toái thì chỉ là vì quá khách khí mà thôi.
Chủ nhiệm Vu đang thu xếp pha trà rót nước cho Vương Tử Quân và Kim Duệ Hằng, hắn nghe rõ ràng từng chữ phát ra từ miệng Vương Tử Quân. Hắn đặt một ly trà xuống trước người Vương Tử Quân, hắn thầm mắng, sớm biết như vậy thì trước đó cứng miệng làm gì?
Có những người không biết trời cao đất rộng là gì, không đụng tường sẽ không chịu quay đầu, không bị đánh rơi vài cái răng thì còn cứng mồm nói bậy.
Giám đốc Trần cười ha hả, hắn cũng không tiếp tục ở đề tài này, hắn thay đổi chủ đề:
- Cậu Vương, đời người vô thường, hai ngày trước còn cùng với bí thư Vương uống rượu thoải mái vui vẻ, chưa từng nghĩ rằng ngày hôm nay lại bị bệnh mà nằm chết dí ở chỗ này.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi nói vài câu thăm hỏi bệnh tình của Trần Hiểu Phong, lại nói ra vài phương thuốc cổ truyền có tác dụng tốt. Lúc này giám đốc Trần thất sự biểu hiện cực kỳ coi trọng Vương Tử Quân, không những nghiêm túc lắng nghe còn chỉ thị chủ nhiệm Vu nhất định phải nhớ kỹ những phương thuốc kia.
- Trước kia khi tôi còn trẻ dù đánh chết cũng không tin những phương thuốc chữa bệnh cổ truyền kia, nhưng bây giờ tôi đã già, thật sự lại rất tin tưởng vào nó. Trước kia tôi bị đau sau gáy, có một người thân cho một đơn thuốc, uống vào thật sự có tác dụng.
Trần Hiểu Phong ngồi xếp bằng trên giường bệnh, hắn dùng ánh mắt bao quát nhìn Vương Tử Quân rồi cười ha hả nói tiếp:
- Cậu Vương, phương thuốc của cậu đối với tôi giống như trời hạn gặp mưa rào, nếu như không có nó thì tôi không biết còn bị đám bác sĩ nhốt ở đây bao nhiêu ngày nữa.
- Giám đốc Trần, tuy tôi thật sự rất có lòng tin với những phương thuốc dân gian, thế nhưng dù sao nó cũng có liên quan đến sức khỏe của anh, vì vậy chúng ta nên tin tưởng bác sĩ thì hay hơn, hì hì.
Chủ nhiệm Vu chà xát hai bàn tay rồi dùng giọng điệu trung tâm nói.
Vương Tử Quân chỉ cười cười không nói gì, sau đó hai bên tiếp tục nói chuyện phiếm. Trần Hiểu Phong nhìn gương mặt với nụ cười chân thành của Vương Tử Quân, thầm nghĩ người này đã đến tận đây nhưng da mặt xem ra vẫn còn quá mỏng. Nếu như đổi lại là chính mình, bây giờ đã có bước khởi đầu quá tốt, như vậy đã nên đi vào chính đề được rồi. Xem ra có thể lớn có thể nhỏ, có thể co có thể giãn mới là anh hùng, đối phương quá chênh lệch với mình.
Cảm giác đắc ý bùng lên trong lòng Trần Hiểu Phong, hắn thầm nghĩ:
"Cũng tốt, dù sao đối phương cũng đã cúi đầu với mình, mình cũng hạ bậc thanh cho hắn. Nếu không sự việc truyền ra ngoài, người ta sẽ nói mình ức hiếp quá đáng với cán bộ trẻ tuổi!"
- Bí thư Vương, tôi vướng bệnh không đúng lúc, thật sự đã làm trễ nãi rất nhiều công tác.
Trần Hiểu Phong chỉ nói một nửa câu, sau đó hắn nhìn về phía Vương Tử Quân, chờ đối phương đáp lời.
Chủ nhiệm Vu cũng hiểu ý của Trần Hiểu Phong, hắn lên tiếng rất phối hợp:
- Vì vậy giám đốc Trần nên tích cực phối hợp với bác sĩ để trị liệu cho tốt. Anh chính là cây cột chống trời của sở nội vụ, đơn vị cũng không thể xa rời sự lãnh đạo của anh được.
Vương Tử Quân nào không nhìn rõ ý nghĩ của Trần Hiểu Phong? Hắn nhìn gương mặt bình tĩnh giám đốc Trần, trong ánh mắt đối phương có vài phần đắc ý, thế là dùng giọng quan tâm nói:
- Giám đốc Trần, sức khỏe mới là nguồn vốn của cách mạng, công tác không thể nào làm hết được, anh cũng nên an tâm bồi dưỡng, cũng đừng nghĩ nhiều đến công tác.
Thấy Vương Tử Quân căn bản không tiếp nhận củ cà rốt của mình, Trần Hiểu Phong chợt sinh ra cảm giác sững sờ. Trong lòng thầm nghĩ mình đã chìa củ cà rốt ra như vậy rồi, sao đối phương lại không biết xấu hổ mà chẳng tiếp nhận. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Trần Hiểu Phong nói tiếp:
- Cậu nói cũng đúng, nhưng nói thì dễ là làm thì rất khó. Nếu bây giờ tôi bỏ bê công tác chính của mình, đúng rồi, còn chuyện công văn liên hợp cũng vì tôi mà chậm trễ. Ôi, bệnh đến như núi sập, trừ bệnh kéo dài như tơ...
- Anh Trần cứ an tâm dưỡng bệnh, chuyện công tác có những người khỏe mạnh như chúng tôi giải quyết. Tôi tin tưởng có sự chủ đạo của chủ nhiệm Vu, anh chỉ cần áp dụng phương án thượng truyền hạ đạt, như vậy dù có như thế nào thì cũng sẽ không phát sinh vấn đề. Còn chuyện công văn liên hợp, anh cũng không cần phải lo lắng. Ngày hôm qua tôi đã liên hệ với bí thư Nhiếp và trưởng phòng Hứa, hai vị lãnh đạo cho rằng công tác này nên để phòng tổ chức lấy danh nghĩa của mình để gửi công văn đi sẽ có sức thuyết phục hơn. Vì thế mà hành động lần này sẽ lấy danh nghĩa của phòng tổ chức tỉnh ủy để gửi công văn xuống tuyến dưới.
Vẻ mặt Vương Tử Quân rất bình thản, bộ dạng giải quyết việc chung, căn bản không có chút đắc ý nào xuất hiện.
Nhưng lúc này vẻ mặt chủ nhiệm Vu đang cúi đầu lắng nghe lời nói của Vương Tử Quân chợt biến đổi mạnh mẽ, hắn chợt cảm thấy mình giống như bị người ta cho một tát thật mạnh vào mặt.
Nụ cười vui vẻ trên mặt Trần Hiểu Phong cũng nhanh chóng trở nên đông cứng, hắn không thể ngờ sự việc lại có một kết cục như vậy. Vương Tử Quân trực tiếp vượt qua sở nội vụ của bọn họ để yêu cầu phòng tổ chức gửi công văn liên hợp xuống tuyến dưới. Hắn nghĩ đến tình huống mình nằm chờ Vương Tử Quân chạy đến cầu cạnh, hắn chợt cảm thấy mình giống như đang ơ trong một vở hài kịch, đang diễn tới diễn lui không biết xấu hổ trước mặt Vương Tử Quân.
"Quá xấu hổ, lúc này quả thật là quá xấu hổ!"
Trong đầu lóe lên những ý nghĩ như vậy, Trần Hiểu Phong chợt cảm thấy gương mặt mình nóng rát, nhưng cuộc sống quan trường nhiều năm, hắn rất giỏi che giấu tâm tư của mình.
- Tốt, vậy thì quá tốt ròi, có phòng tổ chức liên hợp để cho ra công văn, phương án của tỉnh đoàn lần này xem như càng có lực lượng.
Trần Hiểu Phong tuy mở miệng tán thưởng, cũng rất muốn làm cho nụ cười của mình thêm sáng lạn, thế nhưng lúc này chủ nhiệm Vu ở bên cạnh cảm thấy nụ cười của giám đốc Trần còn khó coi hơn cả khóc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn di chuyển chủ đề sang bệnh tình của Trần Hiểu Phong. Sau khi nói vài câu quan tâm với Trần Hiểu Phong, hắn cười ha hả nói lời cáo từ.
- Giám đốc Trần, tôi vẫn nên khuyên anh một câu, có sức khỏe mới tốt, mong anh an tâm dưỡng bệnh, cũng không nên quá chú tâm đến công tác.
Khi Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng bệnh thì dùng ánh mắt ân cần nhìn Trần Hiểu Phong, lại nói ra lời dặn dò rất chân thành.
Trần Hiểu Phong khẽ gật đầu, cố gắng cười tươi với Vương Tử Quân.
Nhưng khi chủ nhiệm Vu đi vào trong phòng bệnh thì thấy trên mặt đất có hai ly trà vỡ nát.
- Giám đốc Trần...
Chủ nhiệm Vu rất muốn an ủi lãnh đạo của mình, thế nhưng lúc này hắn thật sự không biết phải nói từ phương diện nào. Hắn biết rất rõ, bây giờ chính là lúc Trần Hiểu Phong bực bội điên cuồng, chính mình đang dương dương đắc ý chờ đối phương đến cầu cạnh, lại không ngờ đối phương lại chạy dến tát vào mặt mình. Hắn nghĩ đến tình huống tỉnh đoàn cùng liên kết với phòng tổ chức tỉnh ủy để cho ra công văn liên hợp giải quyết vấn đề, vẻ mặt hắn càng thêm khó coi.
Giám đốc Trần thở phì phò nhìn chủ nhiệm Vu, hắn hừ lạnh một tiếng nói:
- Đều là ý kiến hay của anh! Hừ, khi công văn liên hợp của bọn họ được đưa ra thì ai mà không biết sở nội vụ chúng ta là kẻ mất mặt? Đến lúc đó sẽ có bao nhiêu người chê cười chúng ta?
Chủ nhiệm Vu cố gắng nở nụ cười nói:
- Giám đốc Trần, chuyện này ngài cũng đừng nên gấp, tôi cảm thấy không phải không có biện pháp. Nếu không chúng ta nói vài lời với phòng tổ chức, sẽ thêm vào văn kiện của sở nội vụ chúng ta?
- Thêm vào văn kiện của chúng ta?
Trần Hiểu Phong nghe xong những lời này thì cảm giác tức giận vừa áp chế trong lòng lại bùng lên dữ dội, hắn vội vàng đứng lên, chuẩn bị phát tiết cơn giận của mình lên người chủ nhiệm Vu. Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng thì một cảm giác khó chịu từ trên đầu truyền xuống.
- Bộp!
Vài quyển sách đặt bên cạnh rơi xuống đất vì hai bàn tay run rẩy của Trần Hiểu Phong chống lên mặt bàn, đồng thời toàn thân Trần Hiểu Phong cũng run lên.
- Giám đốc Trần, anh làm sao vậy?
Chủ nhiệm Vu nhìn bộ dạng run rẩy của Trần Hiểu Phong, hắn vội vàng chạy đến nói.
- Tôi...Tôi...
Giọng điệu của Trần Hiểu Phong có chút run rẩy, hắn muốn nói nhưng miệng lại không nghe theo chỉ thị của mình, tuy hắn dùng hết sức muốn lên tiếng nhưng không có một chữ nào được thoát ra ngoài.
Chủ nhiệm Vu lúc này mới chợt ý thức được vấn đề nghiêm trọng thế nào, hắn vừa đỡ lấy Trần Hiểu Phong vừa hét lên với bên ngoài:
- Bác sĩ, mau đến đây...
Đây là phòng bệnh cao cấp, đều có bác sĩ trực ban 24/24, khi chủ nhiệm Vu lên tiếng thì có vài người mặc áo trắng chạy xộc vào. Khi thấy đám bác sĩ và y tá bận rộn, trong đầu chủ nhiệm Vu chợt lóe lên ý nghĩ, có lẽ lúc này giám đốc Trần đã thật sự mang bệnh.
Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi trong xe, hắn cũng không biết được tình huống phát sinh với giám đốc Trần Hiểu Phong. Lúc này trong lòng hắn rất thoải mái, tất cả đã được phòng tổ chức tiếp nhận, công tác lựa chọn sinh viên cũng có thể tiến hành thuận lợi, sẽ không có bất kỳ chậm trễ nào.
- Bí thư Vương, bộ dạng của giám đốc Trần vừa rồi thật sự làm cho người ta thoải mái.
Kim Duệ Hằng ngồi ở hàng ghế phía trước, hắn nhanh chóng quay đầu nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Duệ Hằng, ánh nói xem chúng ta làm như vậy có phải là quá mức không?
- Bí thư Vương, cũn không có vấn đề gì cả, đối phương ỷ vào chút quyền lực trong tay mà ngày nào cũng vênh váo tự đắc, mỗi lần thấy người ngoài thì mắt của bọn họ đã chuyển lên trán mất rồi, thật sự cho rằng sở nội vụ là đồ tể mà chúng ta là đám heo béo chờ bị giết thịt vậy.
Kim Duệ Hằng thật sự có oán hận rất lớn với sở nội vụ, ai bảo hắn đã chạy qua chạy lại nhiều lần mà chủ nhiệm Vu vẫn mềm cứng không buông, điều này làm cho hắn rất căm tức.
Bây giờ thì tốt, không những có thể cho sở nội vụ một tát thật đau, càng có thể trực tiếp loại bỏ sở nội vụ trong phương án lần này. Lúc này có phòng tổ chức ra mặt, vấn đề nhân sự đã không đáng phải quan tâm.
Thật sự Vương Tử Quân cũng thấy rất thoải mái, chẳng qua hắn không muốn nói ra mà thôi.
Vương Tử Quân lấy ra hai điếu thuốc, ném một điếu cho Kim Duệ Hằng, sau đó mở miệng nói:
- Chủ nhiệm Kim, vấn đề tuyển chọn sinh viên đã trễ nãi một thời gian rồi, anh cần phải đẩy mạnh tiến độ, cố gắng hoàn thành trong thời gian nửa tháng tới cho tôi.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không để anh phải mất mặt.
Kim Duệ Hằng lấy bật lửa châm thuốc cho Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng đảm bảo.
Vương Tử Quân hít vào một hơi thuốc, đúng lúc điện thoại vang lên, hắn nhìn số điện thoại quen thuộc mà khẽ cười nói:
- Alo!
- Xin hỏi ngài có phải là giám đốc Vương không, tôi là tổng thư ký Chương Hiểu Mai của giám đốc Tần.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói sốt ruột.
Vương Tử Quân biết rõ Chương Hiểu Mai là ai, tuy Tần Hồng Cẩm đến bây giờ vẫn chưa từng đưa cô gái kia đến gặp mình, thế nhưng hắn biết Chương Hiểu Mai chính là tâm phúc của nàng. Nhưng bây giờ Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến chuyện này, hắn chợt sinh ra cảm giác không tốt.
Sau khi Vương Tử Quân kết hôn với Mạc Tiểu Bắc, Tần Hồng Cẩm vẫn luôn duy trì mối quan hệ với hắn, nhưng tất cả mọi chuyện đều rất chú ý, dù là gọi điện thoại thì cũng là chính nàng ra tay, căn bản chưa từng nhờ thư ký. Bây giờ Chương Hiểu Mai lại dùng giọng điệu bối rối nói với mình, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
- Tôi họ Vương, Hồng Cẩm đâu?
- Giám đốc Vương, giám đốc Tần bị người của viện kiểm sát đưa đi, bọn họ nói công ty chúng tôi khả nghi trốn thuế nghiêm trọng, bây giờ tất cả tài sản của công ty đều bị niêm phong.
Chương Hiểu Mai ở đầu dây bên kia bắt đầu nức nở nói.
Công ty khả nghi trốn thuế? Điều này sao có thể? Vương Tử Quân tuy không quá quan tâm đến tập đoàn Quân Thành, thế nhưng phương diện chính sách như thế nào, hắn hiểu rất rõ. Theo tình trạng kinh doanh của tập đoàn Quân Thành, vấn đề tiền thuế chẳng là gì cả, căn bản không cần quan tâm. Hơn nữa Vương Tử Quân cũng vì chuyện này mà căn dặn Tần Hồng Cẩm, căn bản không nên để cho sự việc như vậy phát sinh.
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, cô từ từ nói xem.
Vương Tử Quân trầm ngâm một lát, giọng điệu rất bình tĩnh.
- Giám đốc Vương, ngày hôm nay người của cục thuế phòng công thương, còn có cả công an và người của viện kiểm sát, bọn họ không những niêm phong tài sản của công ty, còn muốn đưa giám đốc Tần đi.
- Nghe lời của cục trưởng Hà là người dẫn đầu đám người, công ty chúng tôi trốn thuế quá lớn, bọn họ sẽ xử lý thật nghiêm minh.
Chương Hiểu Mai đã phục hồi lại từ tình huống bối rối, giọng điệu cũng dần trở nên rõ ràng hơn. Vương Tử Quân lẳng lặng lắng nghe lời nói của nàng, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.
Với địa vị của tập đoàn Quân Thành, dưới tình huống không thông báo trước mà có nhiều ban ngành cùng liên hợp đến kiểm tra và bắt người, nếu bên trong không có người thì sẽ tuyệt đối không làm bùng lên con sóng mạnh mẽ như vậy.
Đủ mọi ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, sau khi nge xong lời của Chương Hiểu Mai thì hắn khẽ nói:
- Chương Hiểu Mai, cô không cần phải nôn nóng, giám đốc Tần của cô sẽ không có vấn đề. Cô thông báo cho tất cả giám đốc của công ty, ngày mai đến họp.
- Ngày mai họp sao?
Chương Hiểu Mai giống như nhớ ra vấn đề gì đó, nàng định lên tiếng thì phải nuốt lời vào bụng.
- Tôi sẽ chủ trì.
Vương Tử Quân nhàn nhạt nói một câu rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn không nói lời nào nhưng vẻ mặt cực kỳ khó coi. Kim Duệ Hằng vừa rồi đang trò chuyện vui vẻ với Vương Tử Quân, lúc này hắn cũng tự giác thu lại nụ cười, hắn chú ý ngồi trên vị trí của mình, cũng không dám phát ra chút âm thanh nào.
Chiếc xe dừng lại trước khu văn phòng tỉnh đoàn, Vương Tử Quân trầm ngâm sau khoảnh khắc rồi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thoáng qua Kim Duệ Hằng rồi nói:
- Anh Kim, chuyện này anh nên nhanh chóng xử lý, có vấn đề gì cứ phản ánh với tôi.
- Vâng, bí thư Vương!
Kim Duệ Hằng lúc này mới thở ra một hơi, vừa rồi biểu hiện của Vương Tử Quân thật sự làm hắn sinh ra cảm giác bất an.
Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, hắn khẽ bấm một số điện thoại có trong sổ của mình, sau khi khách khí nói hai câu với đầu dây bên kia thì hắn cười nói:
- Chú Tần, chú đã nghe qua chuyện của tập đoàn Quân Thành chưa?
...
Triệu Bình Xuyên dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn Tần Hồng Cẩm, sau đó cười nói:
- Hồng Cẩm, cô là một người thông minh, cô nên biết chỉ có tôi cho phép thì cô mới có năng lực phát triển ra bên ngoài.
- Anh cảm thấy tôi sẽ tin sao?
Tần Hồng Cẩm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Triệu Bình Xuyên, trong lời nói của nàng mang theo vài phần ngạo nghễ.
- Tôi tin cô sẽ tin, cô đừng tưởng rằng sau lưng cô có Tần gia, bọn họ sẽ giúp cô. Tôi nói cho cô biết, bọn họ không giúp được gì cho cô cả, bây giờ ở thành phố Việt Thị này còn chưa đến lượt bọn họ lên tiếng.
Triệu Bình Xuyên cười lạnh một tiếng, hắn lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa nói:
- Còn vấn đề chứng cứ, cô không cần lo lắng, tôi đã sớm chuẩn bị xong, lần này cô đừng hòng có cơ hội lật ngược thế cờ.
- Vậy sao? Theo những gì anh nói, vậy thì tôi nên nghe theo sắp xếp của anh, đúng không?
Tần Hồng Cẩm tuy nói không quá lớn nhưng âm thanh có mang theo vài phần lạnh lẽo và trêu chọc. Triệu Bình Xuyên tuy có bộ dạng khá tốt, gia thế tốt, tất cả không tệ, nhưng những thứ khá tốt của đối phương trong mắt nàng căn bản không bằng một ngón tay của người đàn ông kia.
- Cô không còn sự lựa chọn nào khác!
Triệu Bình Xuyên dùng ánh mắt tự tin nhìn thoáng qua Tần Hồng Cẩm, sau đó hắn cười nói:
- Hồng Cẩm, xem ra cô còn chưa suy nghĩ cho kỹ càng. Cũng tốt, như vậy cũng tốt, tôi có nhiều thời gian, cô cứ ở đó mà suy nghĩ cho kỹ. Đồng thời cô có thể tự do phân phó những người ở bên ngoài, ngoài không được phép đi ra, cô muốn gì thì bọn họ cũng sẽ chuẩn bị cho cô.
- Nhưng tôi cũng hy vọng cô không nên suy nghĩ quá lâu, dù sao thì tính nhẫn nhịn của tôi cũng có hạn mà thôi...
Triệu Bình Xuyên cười lớn cực kỳ đắc ý rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Tần Hồng Cẩm chậm rãi đứng lên, nàng biết rõ địa vị của Triệu Bình Xuyên ở thành phố Việt Thị, nàng nghĩ đến lời nói của dp vừa rồi, lúc này trong đầu nàng chỉ bùng lên hình bóng của người đàn ông kia mà thôi.
Lúc này Tần Hồng Cẩm thật sự hy vọng hắn có thể ở bên cạnh che mưa che gió cho mình, nhưng lúc này nàng lại sinh ra một ý nghĩ khác lạ, đó là nàng không hy vọng hắn ở đây. Đây không phải là tỉnnh Chiết Giang, cũng không phải là tỉnh Sơn Nam, đối mặt với thế lực Triệu gia ở nơi đây cũng không dễ dàng gì, hắn phải cẩn thận hơn.
Nhưng nếu nói Tần Hồng Cẩm gả cho Triệu Bình Xuyên thì tuyệt đối là không thể. Lúc này nàng đưa mắt nhìn qua cửa sổ, ánh mắt nàng chậm rãi rơi xuống không gian buổi chiều ở bên dưới.
Tính mạng con người cũng không phải là vĩnh viễn, lúc này tất cả ý nghĩ trong đầu Tần Hồng Cẩm chợt tan biến, trong mắt lại lóe lên cái nhìn kiên quyết, trên gương mặt tinh xảo lại càng xuất hiện nụ cười nhạt.
Bầu trời tháng sáu ở thành phố Việt Thị giống như đổ lửa, bầu không khí cực kỳ nóng bức, rất nhiều người đều cho rằng lựa chọn tốt nhất vào lúc này chính là ở trong phòng điều hòa. Nhưng thực tế thì khác, lúc này lựa chọn tốt nhất chính là ngâm mình trong bể bơi.
Nước xanh, trời xanh, mây trắng bay, bốn phía hồ bơi là những hàng cây xanh mát, đi đến một nơi có khung cảnh đẹp như chốn tiên cảnh nhân gian thế này thì con người chợt sinh ra cảm giác mát lạnh. Tất nhiên lúc này nếu được nhảy xuống hồ nghịch nước thì sẽ cang sinh ra cảm giác thú vị không thôi.
Nhưng rõ ràng một mình nghịch nước sẽ không thể nào so sánh với tình huống cùng nghịch nước với mỹ nữ, nếu nghịch nước cùng một mỹ nữ thì nào so sánh được với tình huống nghịch nước với một đám mỹ nữ? Khi Triệu Bình Xuyên từ trong nhà đi ra, lúc này trong hồ nước xanh mát là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, đối phương đang bơi trong làn nước, bên cạnh hắn là sáu bảy cô gái mặc áo tắm cực kỳ xinh đẹp, các cô đang liên tục bơi qua bơi lại.
Người đàn ông kia có dáng người không quá cao, gò má hơi béo, nhìn qua giống như một người đàn ông trung hậu vô hại và cực kỳ thành thật. Nhưng lúc này nhìn qua hồ bơi sẽ thấy rõ vấn đề, chính là bàn tay của hắn đang liên tục ve vuốt những bộ phận nhạy cảm của các cô gái.
- Cậu Triệu, xuống đây chơi đùa một chút, hôm nay trời quá nóng, xuống đây cũng xem như là một hưởng thụ khó có được.
Người đàn ông trung niên mập mạp kéo một cô gái có dáng người nóng nảy vào trong lòng, sau đó bàn tay liên tục di chuyển, sau đó cười ha hả nói với Triệu Bình Xuyên ở bên trên.
Triệu Bình Xuyên khẽ lướt mắt qua cơ thể các cô gái, sau đó thuận tiện ngồi xuống bên dưới một chiếc ô che nắng ở bên cạnh, hắn mở chai nước ướp lạnh ra làm một hớp, sau đó mới cười nói:
- Anh Tiền, tôi thấy anh nên kiềm chế một chút thì tốt hơn. Sức khỏe là của mình, nếu thật sự phung phí quá mức thì cũng chỉ làm hại đến chính bản thân mà thôi.
- Ha ha, nhân sinh đắc ý thì cần phải vui vẻ cho sướng. Cậu Triệu, cảnh đẹp thế này nếu không hưởng thụ thì chẳng phải sẽ phụ lòng các vị mỹ nữ đây sao?
Anh Tiền vừa nói vừa vui vẻ đưa tay vào trong ngực mỹ nữ ở trong lòng mình.
Triệu Bình Xuyên nhìn bàn tay sống động của anh Tiền, trong mắt cũng lóe lên chút lửa nóng. Nhưng sự việc đang ẩn giấu trong lòng lại lóe lên, thế là cảm giác vừa mới xuất hiện lúc vừa rồi cũng tan biến sạch sẽ.
Anh Tiền đang cố gắng xoa nắn cô gái mặc đồ bơi, khi thấy Triệu Bình Xuyên cũng không đi xuống, thế là hắn chà đạp mỹ nữ một lúc rồi cười ha hả đi về phía Triệu Bình Xuyên. Cơ thể của hắn đầy thịt thừa, toàn thân chỉ có một chiếc quần bơi, hắn lắc lư đi đến ngồi xuống đối diện với Triệu Bình Xuyên.
- Thế nào? Cô gái kia có khuất phục không?
Anh Tiền cầm lấy một quả táo đã gọt vỏ trên dĩa hoa quả rồi nghiêm túc hỏi Triệu Bình Xuyên.
Triệu Bình Xuyên dùng ánh mắt hung hăng nhìn anh Tiền, điều này làm cho anh Tiền phải vung tay vỗ đầu mình:
- Cậu xem, tôi đúng là đầu heo, sao có thể nói với em dâu của mình như vậy chứ? Đúng là không hay.
- Được rồi anh Tiền, sau này cần chú ý một chút là được, nhưng tôi cũng không hy vọng lần sau xảy ra sự kiện như vậy.
Triệu Bình Xuyên tươi cười rồi khẽ nói với anh Tiền.
- Sẽ không, tuyệt đối không, những chuyện mà cậu phân phó có bao giờ anh Tiền này lại phạm phải chứ?
Anh Tiền dùng bàn tay to vỗ vỗ lên ngực mình, sau đó dùng giọng đầy hào khí nói.
- Tôi vừa vào gặp Tần Hồng Cẩm, cô ta không đồng ý yêu cầu của chúng ta.
Triệu Bình Xuyên khẽ dựa lưng ra sau ghế, hắn nói rõ sự việc vừa phát sinh cho Tiền Trường Thắng.
Tiền Trường Thắng cũng không cảm thấy kết quả kia có gì bất ngờ, điều này vốn nằm trong dự đoán của hắn, thế là hắn gặp hai miếng táo, cuối cùng mới nói:
- Điều này cũng nằm trong dự đoán của chúng ta, em dâu có thể dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, lại chèo chống đến mức phát triển như hiện hành thì rõ ràng là bậc anh thư không thua kém đấng mày râu.
Triệu Bình Xuyên khẽ gật đầu, hắn lên tiếng xem như tán thành lời nói của Tiền Trường Thắng:
- Anh Tiền, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không là biện pháp, anh có biện pháp nào tốt để cô ấy đồng ý lấy tôi không?
Tiền Trường Thắng híp mắt nhìn Triệu Bình Xuyên, Tiền Trường Thắng thật ra rất coi thường loại người như Triệu Bình Xuyên, nhưng tập đoàn Nam Long của hắn sở dĩ phát triển được như vậy cũng là nhờ Triệu Bình Xuyên đứng sau lưng trợ giúp. Lần này hắn sở dĩ muốn kích động Triệu Bình Xuyên đối phó với Tần Hồng Cẩm, cũng là muốn được phân một chén canh của tập đoàn Quân Thành.
- Chuyện này sao? Anh cũng không có biện pháp nào tốt, chỉ có thể dồn từng bước từng bước để cô ấy thấy mình đã đến vùng đất chết, chỉ đến lúc đó thì cô ấy mới ngoan ngoãn nhượng bộ mà thoi, cuối cùng thì cậu được cả người lẫn của.
Tiền Trường Thắng nói đến đây thì cầm một chai nước lên uống hai ngụm, hắn tiếp tục lên tiếng:
- Nhưng chuyện này cậu nhất định phải gây áp lực thật lớn với Tần gia, để bọn họ đứng yên không nhúc nhích mới được.
- Hừ hừ, chuyện này anh không cần lo lắng, bây giờ đám người Tần gia cũng không có dư âm lên tiếng.
Triệu Bình Xuyên nghe thấy Tiền Trường Thắng nhắc đến Tần gia thì lạnh lùng nở nụ cười, bên miệng mang theo nụ cười khinh thường.
- Vậy thì quá tốt rồi, anh em chúng ta cùng cạn ly, chúc cậu nhanh chóng có được cả người lẫn của, như vậy thì bí thư Triệu cũng vui mừng chờ ôm cháu được rồi.
Tiền Trường Thắng cầm lấy chai nước cười ha hả rồi nâng lên với Triệu Bình Xuyên, khi nhắc đến bí thư Triệu thì trong mắt hắn lóe lên chút cảm giác sợ hãi.
- Bộp!
Hai chai nước khẽ đụng vào với nhau.
...
- Chú Tần, cháu lại mang đến phiền toái cho chú.
Vương Tử Quân ngồi trong một chiếc Audi màu đen, hắn tươi cười nói với người đàn ông trung niên đang ngồi cách mình không quá xa.
Người đàn ông trung niên được Vương Tử Quân gọi là chú Tần hơn bốn mươi tuổi, một bộ tây trang không chút nhãn hiệu trên người làm cho người ta nhìn qua thấy rất an phận. Hắn khẽ khoát tay với Vương Tử Quân rồi nói:
- Tử Quân, lần này nói ra thì chú thật sự hỗ thẹn, năm đó Hồng Cẩm đến và ông cụ đã tự mình gọi điện thoại cho tôi, bây giờ thì tốt rồi, tôi chẳng những không thể quan tâm đến cô ấy, lại để cho người ta bắt cô ấy đưa đi.
- Chú Tần, chuyện này cũng không ai muốn xảy ra, nhưng dù là thế nào thì cháu cũng phải cảm ơn chú đã quan tâm chăm sóc Hồng Cẩm trong thời gian qua.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc mời người đàn ông trung niên trước mặt.
Người đàn ông trung niên được Vương Tử Quân gọi là chú Tần tên là Tần Trung Hòa, là con thứ hai của một chiến hữu của ông nội Vương Tử Quân, bây giờ là phó chủ tịch thành phố Việt Thị, coi như một thành phần phát triển khá tốt của Tần gia. Tần Hồng Cẩm đến kinh doanh ở Việt Thị đã nhận được sự quan tâm của Tần Trung Hòa, đồng thời Tần Hồng Cẩm cũng xem như bánh ít đi bánh quy lại, cũng đưa theo vài con cháu đời thứ ba của Tần gia, thế là hai bên có quan hệ cực kỳ hòa hợp.
Tần Trung Hòa nhận điếu thuốc từ trong tay Vương Tử Quân, dựa theo thân phận thì hắn cùng lứa với Vương Quang Vinh bố của Vương Tử Quân, nhưng lúc này đối mặt với Vương Tử Quân thì hắn không dám xem thường. Dù cách tỉnh Sơn Nam cả ngàn kilomet nhưng tin tức vẫn được truyền đến rất rõ ràng.
Tần Trung Hòa biết người thanh niên trẻ tuổi với nụ cười ôn hòa kia đã có địa vị chính trị không kém gì mình, dù cấp bậc của hắn là giám đốc sở và cao hơn Vương Tử Quân một cấp, thế nhưng Vương Tử Quân lại là người chủ trì công tác của tỉnh đoàn Sơn Nam.
Còn trẻ như vậy, lại có thể phát triển cực kỳ mạnh mẽ ở một tỉnh không thuộc phạm vi thế lực của Vương gia, chỉ nhìn vào đó thì đã thấy tương lai sau này của Vương Tử Quân là thế nào.