Những năm nay thân thích của Lỗ Tiền Tiến về thủ đô thăm nom cũng không
nhiều, bọn họ lớn lên đầu là một hình dạng, tất cả đều là nông dân chân
lấm tay bùn, quần áo màu đất, răng ố vàng, tay đen như than và đầy bùn
đất. Mỗi lần đến ngày lễ tết thì đám người này đưa đến cho lão vài món
đặc sản thôn quê, những thứ này được bỏ vào bao phân, lại được ô tô vận
chuyển đường dài, sau đó được đưa vào nhà kho chất chồng chất đống.
Cách đây vài ngày thì Lỗ lão gia tử phân loại những món đặc sản trong
kho của mình, sau đó đưa ra phơi nắng, lại yêu cầu đám người kia đưa về. Lão là người quen lao động, lao động là tính mạng của lão, thật sự thì
lão giống như một nông dan, làm để sống, tình nguyện làm việc, chỉ cần
sống một ngày thì phải làm sao cho toàn thân thoải mái. Thế nhưng mỗi
lần nhìn những món đặc sản thôn quê của mình thì rất thích thú, tất cả
đều không đáng tiền, có thể mua ngoài chợ, thế nhưng dù sao đó cũng là
tình cảm của người ta dành cho mình.
Lỗ Đại Lôi cũng là một
người tùy tiện trong thôn, thế nhưng bây giờ đối mặt với một nhân vật
như Lỗ Tiền Tiến thì chỉ có thể kính sợ theo bản năng. Sau khi nghe Lỗ
lão gia tử hỏi thì chợt cảm thấy trong đầu trống rỗng, lão lắp bắp nói:
- Nhị thúc, bí thư Nhan trong huyện nói với cháu, chỉ cần cháu đến, khi quay về sẽ mở một con đường nhựa trong thôn, đồng thời còn cho già trẻ
trong thôn một khoản kinh phí.
Lỗ lão gia tử không nói gì, chợt rơi vào trầm ngâm. Sau khi trầm ngâm giây lát thì lão mới nói:
- Cậu nói rõ đầu đuôi chân tướng một lần cho tôi xem.
Lỗ Đại Lôi nghe Lỗ lão gia tử nói như vậy thì chợt cảm thấy sự việc có
hy vọng. Lão thật sự cảm thấy rất vui vì thành phố sẽ có đường xe lửa,
còn những thứ khác thì lão không quan tâm, vì lão đã là người lớn tuổi
rồi.
- Văn Bưu, cậu nói rõ ràng cho ông đi.
Lỗ Văn Bưu cầm ly trà nhấp một ngụm, hắn nhuận giọng định lên tiếng, chợt nghe
thấy chuông điện thoại vang lên. Nửa phút sau một tên thanh niên đi đến
bên cạnh Lỗ lão gia tử rồi khẽ nói:
- Thủ trưởng, là điện thoại của Triệu lão.
Lỗ Tiền Tiến nghe thấy như vậy thì tiếp nhận điện thoại trong tay của tên nhân viên phục vụ, sau đó cười ha hả nói:
- Anh Triệu, ông lão như anh hôm nay nghĩ thế nào lại gọi điện thoại cho tôi thế này?
Đầu dây bên kia không biết nói gì đó mà Lỗ Tiền Tiến cười ha hả nói:
- Nhà tôi đang có khách, thật sự là trùng hợp, bên tôi cũng có người
thân đến nhà, cũng nói đến chuyện đường sắt. Anh Triệu, bên phía anh nói thế nào?
- Ha ha ha, thì ra đều giống nhau, ý của anh thế nào?
Lỗ lão gia tử nghe được câu trả lời của bên kia thì cười ha hả hỏi.
Lúc này âm thanh của bên kia có hơi lớn, Lỗ Văn Bưu là cán bộ thôn, hắn là người tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ từ bí thư Nhan Sĩ Tắc để tác động
với ông của mình, thế nên vội vàng dỏng tai lắng nghe.
-
Chúng ta đã về hưu nhiều năm, ...Bây giờ vấn đề này...Có thể không làm
sao? Hơn nữa thành phố chúng ta chưa có đường sắt, làm đường sẽ giúp
nhân dân vui sướng, nếu để người ta cướp đi mất, chỉ sợ rằng đám ông lão chúng ta sẽ không còn mặt mũi gặp đồng hương nữa rồi...
Giọng nói đứa quảng rơi vào trong tai Lỗ Văn Bưu, điều này làm hắn chấn động tinh thần.
Vấn đề xem như đã thành công, Lỗ Văn Bưu nghĩ đến câu nói của bí thư
Nhan trước khi mình đến đây. Đó là yêu cầu mình làm tốt công tác, tiền
không là vấn đề, cần xài thì cứ xài, anh không phải đại biểu cho chính
mình, còn là đại biểu cho cả huyện. Thế là hắn cảm thấy máu nóng sôi
trào, cảm thấy vận may của mình đang đến.
Khi Lỗ Văn Bưu cảm thấy vui mừng như điên thì chợt nghe thấy bên kia nói:
- Anh nói xem đó là phương án của ai, thật sự là rất hay.
Trái tim thả lỏng của Lỗ Văn Bưu chợt trở nên căng cứng, hắn thầm cầu
nguyện để ông mình đừng trách bí thư Nhan, vì đây là một người tốt.
- Là ý của ai? Còn có thể là ai nữa? Anh không phải đã nhìn thấy bí thư thị ủy của thành phố chúng ta ở nhà thủ trưởng sao? Bây giờ ngay cả bí
thư thị ủy cũng về thủ đô, có lẽ chính là cậu ấy bày ra trò này, những
người khác dám to gan vậy sao?
Lỗ lão gia tử nói rồi cười ha hả, rõ ràng tỏ ra rất ưa thích vị bí thư thị ủy to gan lớn mật kia.
Lỗ Tiền Tiến nói thêm vài câu thì cúp điện thoại, ánh mắt lại nhìn Lỗ Văn Bưu, tỏ ý cho hắn tiếp tục lên tiếng.
Lỗ Văn Bưu nâng ly lên uống một ngụm, hắn cảm thấy có chút khát nước,
sau khi uống xong chuẩn bị lên tiếng thì tiếng chuông điện thoại lại
vang lên.
Lỗ Tiền Tiến lần này không cần nhân viên đến phục
vụ, lão trực tiếp bấm nút nghe. Lỗ lão gia tử cuối cùng cũng là một cựu
chiến binh được đảng tài bồi nhiều năm, sau khi về hưu lại liên tục đọc
báo chí, tai thính mắt tinh, chỉ cần suy xét một chút đã hiểu rõ vấn đề. Hơn nữa sự việc lần này lão có thể ra tay hoàn thành, thế cho nên cũng
không đành lòng để cho người dân nghèo quê mình thất vọng. Lão nhận điện thoại, sau đó lại nhanh chóng gọi điện thoại cho những người khác.
Lỗ Văn Bưu ngồi bên cạnh liên tục dỏng tai nghe nghóng, sau khi xác
nhận thông tin từ trong điện thoại thì hắn xem như đã hoàn toàn yên tâm. Nhưng khi hắn chuẩn bị lên tiếng tác động, vô thức muốn uống nước, chợt phát hiện ly nước trống rỗng.
Bệnh viện nhân dân thành phố
La Nam ở phía tây ủy ban thành phố, dù đây không phải là bệnh viện tốt
nhất trong tỉnh Sơn Nam, thế nhưng đối với thành phố La Nam thì lại là
bệnh viện tốt nhất, mỗi ngày đều có nhiều người ra vào chỗ này, cực kỳ
náo nhiệt.
Giám đốc bệnh viện Địch Điền Ngũ năm nay hơn năm
mươi tuổi, gương mặt mập mạp giống như một ông phật Di Lặc. Thế nhưng
đừng vì vậy mà xem thường, hắn cũng xem như là một nhân vật có tiếng ở
thành phố La Nam. Chẳng những hắn là cán bộ cấp cục, hơn nữa còn có quan hệ rất tốt với đám cán bộ lãnh đạo trong thành phố.
Khi
Trình Tự Học làm bí thư thị ủy thì thế cục chính trị thành phố La Nam có chút nước sôi lửa bỏng, thế nhưng dù là bất kỳ phe phái nào giành phần
thắng thì Địch Điền Ngũ đều không bị ảnh hưởng và vẫn phát triển tốt,
hơn nữa quan hệ với lãnh đạo đều tốt đẹp. Lãnh đạo cũng là người, cũng
ăn khói lửa nhân gian, cũng ăn ngũ cốc hoa màu, sinh lão bệnh tử, nói
chung không khác gì người bình thường.
Làm lãnh đạo một đơn
vị thì điểm tốt hạng nhất mà chính mình có được đó là thích đi làm lúc
nào cũng được, căn bản không dám dòm ngó và kiểm tra.
Địch
Điền Ngũ tuổi đã lớn, cũng không muốn cố gắng, dưới tình huống bình
thường thì chín giờ sáng mới đến phòng làm việc ngồi chốc lát. Nhưng
những ngày nay lại có chút khác thường, mỗi ngày hắn đều đi làm sớm, hầu như bảy giờ thì có mặt ở bệnh viện, hơn nữa trạm dừng chân thứ nhất
cũng không phải là phòng làm việc của mình, hắn lại đi dò xét một vòng
qua các phòng bệnh.
Chương 637(p2): Vết thương không chịu nổi.
Một giám đốc bệnh viện có lòng nhiệt tình công tác như vậy nếu cứ tiếp
tục một thời gian dài thì hoàn toàn có tư cách tiến vào hàng ngũ những
lãnh đạo bệnh viện có đạo đức của quốc gia. Nhưng Địch Điền Ngũ không
phải là người kiên trì như vậy, lúc này hắn đã có tuổi, nếu hắn trẻ lại
hai mươi tuổi thì sẽ có thể cố gắng như vậy, nhưng bây giờ thì không. Sở dĩ hắn có thái độ khác thường như vậy vì có một đại nhân vật tiến vào
trong bệnh viện, không, phải là mẹ của đại nhân vật tiến vào trong bệnh
viện.
- Chủ tịch Trình, ngài thức dậy thật sớm, bác đã đỡ hơn chưa ạ?
Địch Điền Ngũ nhanh chóng đi đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, hắn dùng giọng tràn đầy quan tâm thăm hỏi Trình Tự Học đang đọc báo ở trong
phòng khách.
Phòng chăm sóc đặc biệt này là phòng bệnh tốt
nhất trong bệnh viện thành phố La Nam, nhìn qua thì nó giống như không
phải phòng bệnh, thật sự lại giống với một trại an dưỡng. Nó có ba gian
hai phòng, ít nhất trên trăm mét vuộng, có đầy đủ nhà ăn phòng khách,
rất có hương vị của một gia đình.
Tuy thành phố La Nam bình
thường luôn cháy phòng cho bệnh nhân, thế nhưng Địch Điền Ngũ vẫn căn cứ vào nguyên tắc phục vụ lãnh đạo để dùng toàn lực kiến tạo phòng chăm
sóc đặc biệt. Không những tạo ra hoàn cảnh phù hợp nhất, còn đề cao lắp
đặt, các thiết bị đều là cao cấp, bác sĩ và y tá cũng là những nhân tài
trong hệ thống y tế của thành phố.
Dù rất nhiều người nói này nọ đối với căn phòng chăm sóc đặc biệt này, thế nhưng Địch Điền Ngũ cẳn bản không sợ. Anh thử nghĩ mà xem, đám người tạo ra thành tích thì nào
sợ người ta nhổ nước miếng dìm chết mình? Vì thế dù trong bệnh viện có
nhiều ý kiến không đồng tình khi xây dựng phòng săn sóc đặc biệt, nhưng
Địch Điền Ngũ vẫn làm theo ý mình, xây dựng hoàn thiện. Tất nhiên điều
làm cho hắn cảm thấy vui mừng chính là sau khi phòng chăm sóc đặc biệt
được hoàn thiện và cho vào sử dụng, có nhiều đơn thư tố cáo hắn, thế
nhưng lãnh đạo thành phố vẫn bình tĩnh tiếp nhận gian phòng này, nhìn
vào điều này thì thấy rõ thái độ của lãnh đạo là như thế nào.
Vẻ mặt Trình Tự Học hôm nay là rất tốt, lão đặt tờ báo trong tay xuống, sau đó khẽ nói:
- Điền Ngũ, tôi không phải đã nói với anh rồi sao? Anh nên cố gắng làm
việc của mình, không nên vì tôi mà làm ảnh hưởng đến công tác của anh.
- Bí thư Trình, tôi cũng không phải cố ý đến đây, chỉ là đi kiểm tra
phòng theo thông lệ mà thôi, thuận tiện đến chỗ ngài ngồi một chút.
Địch Điền Ngũ tùy ý ngồi xuống đối diện với Trình Tự Học rồi dùng giọng nghiêm trang nói.
Trình Tự Học nào không hiểu rõ trò kiểm tra phòng theo thông lệ của
Địch Điền Ngũ có nghĩa là gì, lão chỉ nhìn Địch Điền Ngũ rồi nói:
- Anh Địch, những ngày nay anh khổ cực rồi, sức khỏe của mẹ tôi đã khá lên, cũng không cần anh quan tâm.
"Sức khỏe của bác đã tốt lên!"
Địch Điền Ngũ chợt ngẩn ngơ, sau đó hắn dùng giọng nịnh nọt nói:
- Bác gái là người hồng phúc tề thiên, anh xem, anh cả ngày làm việc
mệt mỏi còn có thể tự mình chăm sóc mẹ, thật sự là chí hiếu.
Mẹ của Trình Tự Học bị bệnh, Địch Điền Ngũ là giám đốc bệnh viện thành
phố còn hiểu rõ ràng hơn cả Trình Tự Học, mỗi ngày bác sĩ chủ trì đều
đến phòng làm việc của hắn báo cáo vài lượt. Hai ngày trước bệnh tình
của bác gái đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng dựa theo ý của bí thư Trình, nếu ai có hỏi thì nói rằng bệnh không nhẹ.
Dù sao là một cụ
hơn chín mươi tuổi thì giống như máy móc sử dụng lâu năm, tất cả linh
kiện và công năng trên người đã thái hóa, nói toàn thân đều có bệnh cũng không sai. Hai ngày qua người đến thăm rất nhiều, sức khỏe của bác gái
không tốt, thế nhưng bí thư Trình lại nói đã đỡ hơn, tất nhiên ý nghĩa
của nó có liên quan đến phương diện chính trị trong thành phố La Nam.
Địch Điền Ngũ cảm thấy mình là một giám đốc bệnh viện hợp cách, có thể
chữa bệnh hay không thì không quan trọng, điều cần thiết nhất chính là
nắm vững xu thế chính trị của thành phố, nhanh chóng đứng ra sau lưng
một vị lãnh đạo nào đó.
Địch Điền Ngũ nghĩ như vậy và cũng
làm như vậy, vì thế hắn có thể ngồi trên vị trí giám đốc bệnh viện nhiều năm mà không có chút lay động. Bệnh viện trở thành một bảo địa đối với
hắn, cho dù đổi lấy chức vụ trưởng phòng y tế thì hắn cũng không chịu.
Địch Điền Ngũ vừa mở miệng nịnh nọt Trình Tự Học vừa nghĩ đến câu
chuyện mà đêm qua cậu em vợ công tác ở văn phòng khối chính quyền thành
phố đến nhà uống rượu nói ra, xem ra sự kiện bác gái bị bệnh thật sự có
liên quan đến chuyện này.
Địch Điền Ngũ là giám đốc bệnh viện thành phố La Nam, hắn là người linh thông tin tức. Bí thư Vương vì hạng mục đường sắt Mân Cô mà phát sinh xung đột với lãnh đạo của cục đường
sắt, hắn đã được nghe nói rất rõ ràng. Khi nghe tin tức này, Địch Điền
Ngũ là một người có tư tưởng tự hào địa phương cảm thấy rất khoái trá.
Địch Điền Ngũ là một người điển hình của thành phố La Nam, hắn rất có
lòng trung thành với thành phố của mình, thế cho nên cũng cực kỳ chờ
mong hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ quá cảnh ở La Nam. Nhưng cục đường sắt lại thay đổi tuyến đường khi mà nhân dân La Nam đang cực kỳ chờ mong,
điều này không khỏi làm hắn mở miệng mắng chó má.
Nhưng mắng
thì mắng, Địch Điền Ngũ vẫn chú ý đến phương diện chính trị. Mẹ của chủ
tịch Trình bị bệnh, chủ tịch Lý lại tự mình mắc bệnh, vì thế mà bí thư
Vương đưa phó chủ tịch Hà Khởi Duệ về thủ đô chạy hạng mục.
Khi Địch Điền Ngũ nghe rõ phản ứng của ba vị lãnh đạo thành phố La Nam,
hắn cảm thấy vị bí thư Vương lần này mới đến nhận chức sẽ phải ăn thiệt
thòi. Trước mặt hai vị lãnh đạo cáo già là bí thư Trình và chủ tịch Lý,
bí thư Vương là một thanh niên còn kém quá xa. Đây là một việc thật sự
không hay chút nào, đáng lý ra bí thư Vương không nên sảng khoái tiếp
nhận, bây giờ nhận vào thì khổ sở, giống như giẫm chân vào cứt chó, dù
có vùng vẫy thế nào cũng không ra được.
Nếu anh lên thủ đô và có phát sinh xích mích với người của cục đường sắt, vậy thì anh cứ đứng đó chờ người ta nắm lấy cán dao của mình. Bây giờ bí thư Vương còn chưa đứng vững gót chân ở thành phố La Nam lại phát sinh sự việc như vậy,
xem ra sau này tương lai chính trị của bí thư Vương ở thành phố La Nam
thật sự là không thể "sáng" được.
Trình Tự Học nghe lời nịnh
hót của Địch Điền Ngũ thì gương mặt nở nụ cười nhàn nhạt. Lão bây giờ
thật sự rất vui, không những vì vụ việc chó má kia đã có người tiếp
nhận, hơn nữa người đó lại là đối tượng mà lão cực kỳ kiêng kỵ. Vì vậy
mà, hì hì, lực ảnh hưởng của lão ở thành phố La Nam vẫn không tiêu tán.
Khi thấy con trai của Trình Tự Học đưa bữa sáng vào thì Địch Điền Ngũ
đứng lên cáo từ, tuy Trình Tự Học đã đứng lên mời thế nhưng hắn vẫn cự
tuyệt từ chối vinh hạnh này, hắn rất biết cách nắm giữ vị trí của mình
sao cho cực kỳ đúng mực.
Chương 637(p3): Vết thương không chịu nổi.
Khi Địch Điền Ngũ chuẩn bị đi ra khỏi cửa phòng bệnh, một người cao lớn chợt đi vào phòng, khi còn chưa đi vào trong thì đã lớn tiếng nói:
- Chủ tịch Trình, thành phố La Nam chúng ta cũng không thể cho anh ta làm như vậy được.
Khi thấy người này thì Địch Điền Ngũ vội vàng nhường đường, Trình Tự
Học là người hắn không thể đắc tội, mà bí thư Lục này cũng là đối tượng
mà hắn phải tỏ ra cung kính.
- Ngọc Hùng, có gì cậu cứ từ từ nói, nhìn dáng vẻ của cậu kìa.
Trình Tự Học khoát tay chặn lời Lục Ngọc Hùng, sau đó dùng giọng có vài phần nghiêm khắc nói.
Lục Ngọc Hùng lúc này cũng thấy Địch Điền Ngũ, hắn cũng xem như quen
thuộc Địch Điền Ngũ, vì thế khẽ gật đầu với giám đốc Địch. Sau đó hắn
dùng giọng không chút e dè nói:
- Bí thư Trình, ngài nói xem có
việc gì xảy ra? Đi về thủ đô chạy quan hệ lại phát sinh xung đột với
lãnh đạo cục đường sắt. Anh ấy rõ ràng không phải là chạy hạng mục cho
thành phố La Nam chúng ta, mà rõ ràng là chạy tai họa cho chúng ta.
Địch Điền Ngũ không dám tiếp tục ở lại nghe ngóng, hắn hiểu anh ấy
trong miệng Lục Ngọc Hùng là ai. Khi hắn bước ra khỏi cửa phòng thì cảm
thấy trong lòng có chút sảng khoái, thầm nghĩ mặc kệ có trách nhiệm gì,
chỉ cần phát sinh đủ mọi tin đồn này nọ cũng đủ chụp mũ đối phương rồi.
Dù có chút bất bình nhưng Địch Điền Ngũ thật sự không dám nói ra, hắn
đi lên lầu. Dù sao thì đây là chuyện lớn, không phải một vị giám đốc
bệnh viện như hắn có thể tham dự vào, lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ
chính là không liên quan đến mình thì đừng nên quan tâm.
- Ôi, giám đốc Địch, anh đi kiểm tra phòng à?
Địch Điền Ngũ vừa mới đi xuống lầu thì có người cười tủm tỉm chào hỏi,
hắn không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là cục trưởng cục công an Hà
Tiến Chung.
Địch Điền Ngũ gần đây luôn cung kính với những
người lãnh đạo đơn vị có thực quyền như thế này, dù sao thì đây cũng là
đơn vị quan trọng nhất, không những có thực quyền còn liên hệ rộng,
không biết khi nào thì có gì đó liên quan đến mình. Chưa nói đến hoàn
cảnh chính trị không tốt, bị phê bình không có vấn đề, thế nhưng chủ yếu là rất mất mặt.
- Cục trưởng Hà, anh xem tôi kìa, đúng là dạo này mắt kém hẳn đi, anh muốn lên lầu sao?
Địch Điền Ngũ nhiệt tình bắt tay với Hà Tiến Chung, sau đó chỉ lên trên nói.
Hà Tiến Chung vỗ vỗ vai của Địch Điền Ngũ rồi nói:
- Cũng không phải như vậy, tôi đây không phải gần ban công hưởng nhiều
ánh trăng như anh Địch, sau này có chuyện gì kính mong anh Địch cho biết một chút.
- Chúng ta quan hệ như thế nào, sao lại nói như
vậy? Cục trưởng Hà cứ yên tâm, chỉ cần có tin tức gì tôi sẽ nói cho ngài đầu tiên.
Địch Điền Ngũ dù không vỗ ngực lên tiếng nhưng lời nói của hắn lại coi Hà Tiến Chung là anh em sinh tử vậy.
- Đúng rồi, cục trưởng Hà, ngài chờ một chút, bí thư Lục vừa mới đi vào phòng.
Địch Điền Ngũ khẽ hạ thấp âm thanh nói với Hà Tiến Chung.
Hà Tiến Chung vừa mới định đi lên thì lập tức dừng lại, rõ ràng ba chữ bí thư Lục cực kỳ có tác dụng.
- Bí thư Lục vừa mới đi vào sao? Vậy thì phải chờ một lát.
Hà Tiến Chung sờ lên đầu giống như tự nói với chính mình.
Địch Điền Ngũ nghĩ đến tình huống một người thân thích trong nhà sắp
được đề bạt làm phó đồn trưởng, cảm thấy đây là thời điểm phù hợp, thế
là hắn cười híp mắt nói:
- Nếu đã phải chờ một chút, như vậy mời
anh đến phòng làm việc của tôi một lát, chỗ đó của tôi có trà ngon thuốc thơm hầu hạ anh.
- Tôi biết rõ anh không những có trà ngon,
còn có những cô em xinh đẹp. Nhưng hôm nay thật sự không được, anh cũng
không phải không biết chỗ này có nhiều người, tôi nếu không chờ ở chỗ
này, chỉ sợ sáng nay sẽ không được gặp mặt lãnh đạo.
Hà Tiến Chung lắc đầu rồi dùng giọng điệu trêu chọc nói với Địch Điền Ngũ.
Địch Điền Ngũ không giận câu nói trêu chọc của Hà Tiến Chung, hắn cười hì hì nói:
- Cục trưởng Hà cứ yên tâm, có tôi ở chỗ này, tôi sẽ cho người ta nhìn
vào thật chặt, tuyệt đối sẽ sắp xếp thời gian thật tốt cho anh. Hơn hai
người chúng ta cũng có thể uống vài ly trà, anh cũng được nêm thử tay
nghề của căn tin bệnh viện.
Hà Tiến Chung rất động lòng với lời đề nghị của Địch Điền Ngũ, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Anh Địch, hay là thôi đi, hôm nay tôi phải chờ, còn nhiều việc cần
hoàn thành. Anh có biết không, chủ tịch Lý đã xuất viện rồi.
"Chủ tịch Lý đã xuất viện?"
Địch Điền Ngũ tuy lần đầu tiên nghe được tin tức này thì cũng không cảm thấy bất ngờ, một tuần qua chủ tịch Lý đã ở trong bệnh viện thành phố
Sơn Viên, hắn có thể loáng thoáng thấy được lãnh đạo có bệnh nặng gì
không. Lần này lãnh đạo xuất viện, rõ ràng là sắp có động tác gì đó.
Lý Quy Niên, chữ Quy này cũng không chỉ có nghĩa là co đầu rụt cổ như
rùa, có đôi khi duỗi đầu ra sẽ mở miệng cắn người. Chủ tịch Lý bây giờ
muốn mở miệng cắn ai thì hầu như không cần nói cũng biết.
Địch Điền Ngũ nói thêm vài ba câu với cục trưởng Hà Tiến Chung, sau đó
hắn vội vàng đi xuống lầu. Tuy hắn luôn ở bên cạnh ngắm bầu không khí
quan trường ở La Nam, thế nhưng lúc này lão chợt cảm thấy một cơn lốc
sắp cuốn lên, mục tiêu của nó chính là một người đang ở thủ đô.
Đánh đòn cảnh cáo, không biết vì sao trong đầu Địch Điền Ngũ lại xuất
hiện bốn chữ này. Hắn cảm thấy bốn chữ kia miêu tả rất thỏa đáng, những
người kia cũng không phải đang đánh đòn cảnh cáo với vị bí thư trẻ tuổi
này sao?
Thủ đô vẫn nóng nực như trước nhưng Nhan Sĩ Tắc lại
ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt Vương Tử Quân, hắn nhìn vị bí thư trẻ
tuổi trước mặt, trên mặt là nụ cười nịnh nọt.
So sánh với
Nhan Sĩ Tắc thì hình tượng của Vương Tử Quân lúc này là rất kém, hắn
đang ôm đứa con mập mạp của mình, một tay cầm lấy bình sữa cho con trai
đang dùng ánh mắt trong sáng nhìn thế giới hỗn độn bên ngoài bú chùn
chụt.
- Bí thư Vương, vừa rồi các vị hương thân đã gọi điện thoại đến nói các vị thủ trưởng đã đồng ý giúp chúng ta chạy hạng mục.
Nhan Sĩ Tắc dù biết lúc này không hợp để bàn chuyện công tác, thế nhưng hắn biết rõ lúc này bí thư Vương đang cần điều gì.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, điều này cũng không nằm ngoài dự đoán của
hắn. Tuy những ông lão kia đã rời khỏi quê hương từ lâu, thế nhưng dù
thế nào thì mọi người cũng có cảm tình với quê hương của mình. Bọn họ
chắc chắn sẽ không mặc kệ đối với những hành động vi phạm nguyên tắc áp
đặt lên quê hương mình, bây giờ quê hương lại bị người ta vô duyên vô cớ cướp đi một hạng mục quan trọng, bọn họ tất nhiên sẽ không thoải mái.
Tình huống lúc này cũng giống như có một đứa con, mình nói nó không tốt thì không sao, ai nói nó không tốt thì có chuyện xảy ra.
-
À, Sĩ Tắc, anh đã khổ cực rồi. Sau khi sự việc này được xử lý ổn thỏa,
như vậy sẽ có nhiều chuyện tốt đến với thành phố La Nam chúng ta.
Vương Tử Quân khẽ rút bình sữa lại, cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé vốn đang bù chùn chụt chỉ còn lại khoảng không.
Chương 637(p4): Vết thương không chịu nổi.
Đứa bé giống như gặp thứ gì đó uất ức rất lớn, nó lập tức khóc lớn.
Vương Tử Quân nghe thấy con khóc thì giống như gặp phải chuyện gì đó
đại sự, hắn vội vàng đặt thứ mà con thích vào trong miệng. Thế nhưgn bí
thư Vương chỉ dựa vào một chiếc núm vú cao su cũng không giải quyết được vấn đề, đứa bé vừa ra đời giống như mang theo hào quang sáng chói, căn
bản không nể mặt bố mình, trực tiếp khóc càng lúc càng lớn.
- Tử Quân, đã nói cậu đừng giữ con, thế mà cậu vẫn cứ muốn chơi đùa với nó. Đưa cháu cho tôi, cậu cứ đi bàn công tác đi.
Tuy vẫn nở nụ cười thế nhưng ánh mắt của mẹ vợ lại ẩn giấu ý nghĩ cảnh
cáo, bà xuất hiện và không chờ bí thư Vương trả lời, trực tiếp cướp đi
quyền giữ con của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thầm đổ mồ hôi hột, thế nhưng hắn lại không dám có lời dị nghị, dù sao thì đây cũng là mẹ vợ của hắn. Hắn vừa giao con cho mẹ vợ, chợt nghe thấy tiếng ho
khan, khi âm thanh này vang lên thì Mạc lão gia tử âm trầm đi đến.
Tuy Mạc lão gia tử không mở miệng, thế nhưng ánh mắt của ông lão nhìn
về phía mình lại làm cho Vương Tử Quân hiểu ra vấn đề, đó là ông cụ đến
không phải vì mình.
Đứa bé được bà ngoại ôm vào lòng, nó khẽ
giương nắm đấm giống như đắc ý với bố mình, sau đó dựa vào lòng bà, nở
nụ cười khờ dại.
Khi hai vị trưởng bối đưa cháu đi mất, Vương Tử Quân mới xem như thở dài một hơi. Nhan Sĩ Tắc khi nhìn thấy Mạc lão
gia tử thì ngậm miệng thật chặt, chỉ sợ mở miệng ra sẽ nói sai lời.
- Người có chỗ dựa thật sự không dễ trêu vào.
Vương Tử Quân nhìn hai người cất bước đi rồi dùng giọng âm u nói.
Những lời này nói ra khỏi miệng và Vương Tử Quân cam đoan mình không có ý nghĩ gì khác. Thế nhưng những lời này rơi vao trong tai Nhan Sĩ Tắc
thì lại không còn giống như vậy nữa rồi. Nhan Sĩ Tắc nghĩ đến những ông
lão chỉ tồn tại trong lịch sử, thế là hình tượng của bí thư Vương trước
mắt lại cao hơn vài phần.
- Bí thư Vương ngài nói rất đúng.
Nhan Sĩ Tắc gật đầu chăm chú, hắn tỏ ra thật sự thừa nhận những lời của Vương Tử Quân.
- Lúc này các vị lão gia tử đã đồng ý ra mặt cho thành phố chúng ta, như vậy chúng ta sẽ biến thành người có hậu trường.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười tủm tỉm nói.
Nhan Sĩ Tắc đã chậm rãi thích ứng với ý nghĩ của bí thư Vương, hắn nghĩ đến những ông lão kia, lại nghĩ đến hình bóng vừa rồi, thế là gật đầu
thật mạnh nói:
- Bí thư Vương, chúng ta tuyệt đối là người có bối cảnh.
Đang tiếc là Nhan Sĩ Tắc không biết hình bóng của người vừa rồi vì
nhiều nguyên nhân mà căn bản không ra tay ở phương diện này, thế cho nên bí thư Vương thực tế cũng không phải là một chỗ dựa quá lớn như hắn
tưởng.
- Bí thư Vương, ngài cứ chờ đó là được, đợi ngày mai
các bô lão của thành phố La Nam chúng ta đến tìm lãnh đạo cục đường sắt, như vậy hạng mục đường sắt Mân Cô sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt tự tin của Nhan Sĩ Tắc, hắn cười cười nói:
- Nếu đã như vậy thì cậu thu thập một chút, sáng mai chúng ta đến cục đường sắt.
- Bí thư Vương, điều này...Chúng ta còn phải đi nữa sao?
Nhan Sĩ Tắc trước đó dù không đi theo thế nhưng cũng tìm hiểu được vài
tin tức từ trong những người có quen biết. Hắn biết lần trước bí thư
Vương đến cục đường sắt và phát sinh xung đột không thoải mái với đối
phương. Bây giờ tiếp tục đi qua, nếu không có chỗ dựa thì rõ ràng chỉ là tiếp tục phát sinh xung đột mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu khẳng định nói:
- Không những đi qua, càng phải đi qua, anh không nghe nói người bị thương càng nặng thì bồi thường càng nhiều sao?
Vương Tử Quân nói đến đây thì trừng mắt nhìn Nhan Sĩ Tắc.
Nhan Sĩ Tắc nhìn bộ dạng có chút giống như trẻ con của Vương Tử Quân,
hắn nghĩ về sự kiện cục đường sắt áp chế thay đổi tuyến đường ở thành
phố La Nam, thầm nghĩ các anh sao lại chọc vào bí thư Vương, bây giờ bí
thư Vương rõ ràng cũng không phải chỉ ăn vào một hạng mục đường sắt Mân
Cô mà thôi.
- Bí thư Vương cứ yên tâm, ngày mai tôi sẽ cùng đi với anh.
Nhan Sĩ Tắc xiết chặt nắm đấm rồi dùng giọng khẳng định nói.
Vương Tử Quân cười cười nhìn gương mặt của Nhan Sĩ Tắc, hắn cầm bình
trà châm nước cho đối phương. Hắn đã có tính toán với tình huống người
này dựa vào mình, không những đề bạt, còn đề bạt cho thật tốt. Đừng nói
là bây giờ Nhan Sĩ Tắc ra tay trợ giúp rất tốt, dù đối phương không có
năng lực thì cũng phải đề bạt cho tốt. Ngàn vàng mua xương ngựa, hắn là
lãnh đạo đứng đầu thành phố La Nam, chỉ có thể ném cho người theo mình
hy vọng thật tốt, như thế người đi theo hắn mới ngày càng nhiều hơn.
Nhan Sĩ Tắc rất may mắn được Vương Tử Quân xem là đống xương ngựa cần bỏ ra nhiều tiền để mua về.
Khương Mộ Đông từ trong nhà vệ sinh đi ra ngoài, hắn dùng nước lạnh rửa mặt, khi nước lạnh như băng tiếp xúc với mặt thì một cảm giác đau rát
vẫn ngập tràn trong lòng. Tuy nó không quá rõ ràng thế nhưng cảm giác
như vậy lại căn bản khó thể tiêu tán được.
"Vương Tử Quân, mày chờ đó cho ông, chỉ cần ông còn ngồi ở đây, thành phố La Nam chúng mày đừng hòng mơ có được đường sắt."
Khương Mộ Đông thầm cho ra ý nghĩ ác độc, hắn dùng khăn mặt rửa mặt, sau đó đi đến phòng làm việc của mình.
Khương Mộ Đông là cục trưởng cục đường sắt, hắn có một gian phòng làm
việc của mình trong khu văn phòng uy nghiêm này. Sau khi khóa cửa phòng
làm việc, hắn lấy một chiếc khăn nhỏ từ dưới ngăn kéo bàn làm việc ra,
lại lấy ra một hộp thuốc mỡ bôi lên mặt mình.
Cảm giác đau
rát khi thoa thuốc mỡ liên tục kích thích thần kinh của Khương Mộ Đông,
thế nhưng hắn lại cắn răng chịu đựng. Dù sao thì đây cũng là thuốc của
nước ngoài, có thể nói là rất có tác dụng, chưa nói đến những thứ khác,
khi thoa thuốc lên mặt thì cảm giác đau đớn cũng giảm đi hơn phân nửa.
Khi cảm giác đau đớn chậm rãi tiêu tán thì Khương Mộ Đông cảm thấy mặt
mình đã giảm sưng, trong gương xuất hiên một gương mặt uy nghiêm cũng
làm cho hắn cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Khương Mộ Đông
bỏ chiếc gương vào trong ngăn kéo bàn làm việc, hắn lại trở thành một
lãnh đạo uy nghiêm trong đơn vị của mình. Hắn nhìn thoáng qua đồng hồ
treo tường, sau đó dọn dẹp sạch sẽ và rời khỏi phòng làm việc.
Khương Mộ Đông đi thang máy lên hai tầng, hắn đi đến tầng tám. Thỉnh
thoảng hắn gật đầu với vài vị đồng sự đi qua bên cạnh, cũng nói vài câu
vui đùa không ảnh hưởng đến toàn cục với vài người có thân phận tương
đồng với mình.
Khương Mộ Đông đi đến một phòng làm việc có
ghi tấm biển "phó bộ trưởng", hăn chú ý sửa sang lại trang phục của mình rồi chuẩn bị vươn tay gõ cửa. Nhưng khi tay hắn chuẩn bị gõ lên cánh
cửa phòng dày cộp nặng nề, hắn chợt thu tay lại.
Khương Mộ
Đông khẽ sờ tay lên mặt, sau đó mới bắt đầu gõ cửa. Hắn gõ hai lần rồi
dừng, sau đó chợt nghe thấy một âm thanh uy nghiêm:
- Vào đi.
Chương 637(p5): Vết thương không chịu nổi.
Khương Mộ Đông đi vào phòng làm việc rộng lớn, trên mặt hắn tràn đầy nụ cười, hắn nhìn người đàn ông ngồi sau bàn làm việc rồi nói:
- Bộ trưởng Lam.
Người đàn ông kia đang xem xét văn kiện, hắn nghe thấy Khương Mộ Đông
lên tiếng, thế là đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó cười nói:
- Mộ Đông đấy à, ngồi đi.
Khương Mộ Đông cũng không phải là lần đầu tiên đến phòng làm việc này,
nhưng mỗi lần đến đều tỏ ra cực kỳ tôn kính vị lãnh đạo nơi đây. Dù sao
hắn có thể đánh bại tất cả các đối thủ để tiến lên vị trí ngày hôm nay
cũng là nhờ vào công lao của vị lãnh đạo này.
Khương Mộ Đông ngồi xuống đối diện với bàn làm việc của lãnh đạo, hắn hỏi han vài câu rồi khẽ nói:
- Bộ trưởng Lam, tuyến đường sắt Mân Cô đã được xác định, ngài có chỉ thị gì không?
Bộ trưởng Lam trầm ngâm giây lát, sau đó dùng ánh mắt ôn hòa nhìn Khương Mộ Đông rồi nói:
- Mộ Đông, cậu làm việc thì tôi yên tâm.
Khương Mộ Đông nghe thấy lãnh đạo đánh giá như vậy thì giống như xương
cốt của mình nhẹ đi khá nhiều, dù sao đây cũng là đánh giá cao nhất,
những người được lãnh đạo tỏ ra yên tâm đều là tâm phúc cả.
- Cám ơn bộ trưởng đã tín nhiệm tôi, tôi sẽ nhất định càng thêm cố gắng, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.
Tuy người ngồi sau bàn làm việc kia không lớn tuổi hơn Khương Mộ Đông quá nhiều, thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn rất cung kính.
Bộ trưởng Lam cười cười, hắn duỗi bàn tay khẽ vỗ lên vai Khương Mộ Đông, sau đó cười nói:
- Cậu làm rất tốt.
Khi Khương Mộ Đông từ trong gian phòng đầy quyền lực kia đi ra, hắn vẫn nghĩ về lời nói của bộ trưởng Lam, nghĩ đến ý nghĩa của câu nói "Làm
rất tốt" của lãnh đạo. Hắn càng nghĩ đến những tin đồn đang bùng phát
trong đơn vị, đó chính là vị lãnh đạo này sắp được đề bạt.
- Cục trưởng Khương, người của thành phố La Nam lại đến nữa rồi.
Khi Khương Mộ Đông đang bay bổng đi về phòng làm việc của mình, một tên cán bộ hơn hai mươi tuổi khẽ đi đến trước mặt hắn và mỉm cười nói.
Sự kiện Khương Mộ Đông không nể mặ và đuổi vị bí thư thị ủy thành phố
La Nam ra khỏi cổng đã truyền khắp đơn vị, tên thanh niên này lại chính
là một cán bộ thuộc ban tiếp đãi. Khương Mộ Đông nhìn nụ cười nịnh nọt
trên mặt đối phương, hắn chợt có một cảm giác thoải mái đến cực điểm.
- Lại đến nữa sao? Người đến là ai? Nếu như là những người khác thì gạt bọn họ ra một ngày, nếu bọn họ có thời gian thì cứ cho bọn họ chờ thoải mái.
Khương Mộ Đông khẽ vung tay lên dùng giọng thản nhiên nói,
khi hắn mở miệng thì cảm thấy giọng điệu của mình rất giống như của bộ
trưởng Lam.
Tên cán bộ thanh niên kia cười cười nói:
- Cục trưởng Khương, lúc này có khá nhiều người đi đến, dẫn đầu là tên bí thư họ Vương kia.
Khương Mộ Đông nghe thấy Vương Tử Quân lại đến thì trong mắt lóe lên vài phần hưng phấn, hắn xoa xoa hai bàn tay nói:
- Nếu người ta đã đến đây thì tôi sẽ đi gặp mặt.
Tuy nói là đi gặp mặt Vương Tử Quân, thế nhưng Khương Mộ Đông vẫn ngồi
lì trong phòng làm việc cả giờ đồng hồ, cuối cùng mới lảo đảo đi về phía phòng khách.
Khi đẩy cửa phòng khách, Khương Mộ Đông thấy
tên khốn mà mình chán ghét ngồi ở phía bên kia, nhưng đối phương lại
đang bình thản uống trà, không chút nôn nóng. Bên cạnh Vương Tử Quân còn có một người đang cầm bút ghi ghi chép chép.
Người này đang làm gi vậy? Khương Mộ Đông vốn đang cảm thấy rất sảng khoái, lúc này hai mắt chợt híp lại.
- Chủ tịch Hà, cứ làm như vậy.
Vương Tử Quân nói xong thì lơ đãng quay đầu, hắn mới thấy Khương Mộ Đông đi đến, vậy là cười nói:
- Cục trưởng Khương, vì không biết anh khi nào mới đến nên chúng tôi tận dụng thời gian tổ chức họp ngay ở chỗ này.
"Hừ, chạy đến bộ giao thông vận tải để họp, anh cho rằng đây là nơi nào?"
Tuy Khương Mộ Đông cảm thấy rất không thoải mái nhưng vẫn cố gắng áp
chế cơn giận trong lòng, hắn tự nhủ mặc kệ tên khốn kia có làm gì thì
hạng mục đường sắt Mân Cô cũng không bao giờ vào tay thành phố La Nam.
- Bí thư Vương, anh thật sự là chăm chỉ công tác.
Sau khi nói một câu ôn hòa thì Khương Mộ Đông ngồi xuống cực kỳ tiêu
sái trước mặt Vương Tử Quân, trên miệng là nụ cười nhạt:
- Không biết lần này bí thư Vương đến đây là có chuyện gì?
Khương Mộ Đông nói xong thì khẽ dựa lưng lên ghế, một dạng ưu việt hơn
người, tất cả đều thể hiện cực kỳ đẹp đẽ trên người hắn. Dù hắn và Vương Tử Quân cùng cấp với nhau, thế nhưng người ta đang cầu cạnh mình nên có ý nghĩa khác biệt.
- Cục trưởng Khương, hôm nay tôi đến là
vì chuyện liên quan đến đường sắt Mân Cô. Đây là một vài tư liệu của
thành phố La Nam chúng tôi, chúng tôi cảm thấy nếu như vội vàng thay đổi phương án, như vậy sẽ có ảnh hưởng không hay đến đường sắt Mân Cô...
Vương Tử Quân đưa phần tư liệu của mình cho Khương Mộ Đông rồi khẽ nói.
Khương Mộ Đông tùy ý mở tư liệu ra xem, sau đó hắn chặn lời của Vương Tử Quân lại, dùng giọng nhàn nhạt nói:
- Bí thư Vương, ý của ngài là công tác của chúng tôi còn cần ngài đến chỉ đạo sao?
- Tất nhiên là không phải, chúng tôi chỉ muốn đến nói ra ý kiến của mình cho quý đơn vị mà thôi.
Gương mặt Vương Tử Quân rất bình tĩnh, hắn dùng giọng lạnh nhạt nói.
- Ý kiến sao? Bí thư Vương, chỉ sợ anh còn còn chưa biết quá trình công tác của chúng tôi, anh cho rằng chúng tối xác định phương án là nói đùa sao? Đây là chúng tôi đã thông qua rất nhiều luận chứng khoa học để cho ra quyết định. Tôi nói cho anh biết, tu kiến xây dựng đường sắt dựa
trên tổng thể của cả nước, anh không nên có tư tâm tranh thủ lợi ích về
địa phương của mình, đó là tư tưởng không đúng.
- Anh là một
cán bộ, anh cần phải có cái nhìn đại cục, càng phải có ý thức toàn cục.
Anh không những là bí thư thành phố La Nam, anh còn là một cán bộ được
đảng bồi dưỡng nhiều năm. Nếu anh vì chút ích lợi của thành phố La Nam
mà cho ra những hành vi như vậy, rõ ràng làm cho người ta thất vọng.
Khương Mộ Đông nói xong những lời như vậy thì cảm thấy rất sảng khoái
tinh thần, loại cảm giác này càng làm cho lỗ chân lông toàn thân hắn
hưng phấn như ăn nhân sâm. Hắn mở miệng mắng một tên bí thư thị ủy, hơn
nữa lại là người mà chính mình rất chán ghét, loại cảm giác này thật sự
rất sướng.
- Bí thư Vương, tôi không có thời gian nghe những
luận điện của anh, đồng thời tôi cũng nói rõ với anh, chúng tôi còn bận
rộn công tác, cũng không có thời gian rảnh rỗi ngồi với anh, anh có thể
đi được rồi.
Khương Mộ Đông nói rồi vung tay lên:
- Tiểu
Trịnh, tiễn các đồng chí ra ngoài, đồng thời thông báo cho bảo vệ cổng,
hai ngày này tôi không muốn tiếp kiến người của thành phố La Nam.
Tên cán bộ trẻ tuổi Tiểu Trịnh đã nghe thấy lời nói của Khương Mộ Đông
rất tức giận, hắn cũng chẳng phải chưa từng gặp qua tình huống này. Hắn
là người muốn nịnh nọt Khương Mộ Đông, thế cho nên lúc này càng không
khách khí nói với nhóm người Vương Tử Quân:
- Các vị, chung tôi còn có khách cần tiếp đãi, xin mời.
Tuy lời nói có hai chữ "xin mời" thế nhưng lại không khác gì đuổi đi.
Vẻ mặt Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc chợt biến đổi, khi bọn họ nhìn bí thư Vương Tử Quân, chợt thấy bí thư Vương nở nụ cười rất vui vẻ.