Cát Xương Vận là một người tám mặt lung linh, xử sự công tác cực kỳ nhạy bén, thế nhưng làm việc cũng không dễ dàng chút nào. Nếu nói về nhân
phẩm thì hắn là người trung thành và tận tâm, hắn luôn chú ý đến tâm tư
của lãnh đạo, dùng tất cả biện pháp để làm cho lãnh đạo của mình được
vui. Mặc kệ là thế lực gì thì hắn cũng có thể xử lý được, mặc kệ là
chuyện khó thế nào thì hắn cũng có thể làm cho xong.
Lúc này sự việc xảy ra làm cho Cát Xương Vận sinh ra cảm giác lo lắng
chưa từng có. Có câu có địa phương là có giang hồ, thật ra trong quan
trường người ta căn bản chú trọng đến những tin đồn nhảm, đám người kia
tình nguyện tin là có chứ không muốn tin là không. Chuyện nhà cửa của bí thư Vương căn bản chỉ là một yêu cầu mà thôi, thế nhưng hôm qua Cát
Xương Vận lại đến đốc thúc vợ bí thư Trần dọn nhà, sự việc này có lẽ đã
được truyền bá rất rộng rãi.
Nếu như Vương Tử Quân tiến vào ở trong căn biệt thự kia, cũng không ai
dám nói gì. Cát Xương Vận là một thủ hạ, cánh tay không lay được đùi, bí thư Vương nói hắn làm thế nào thì phải làm theo, biết đâu đến khi đó
hắn sẽ là người có lợi.
Không ngờ Vương Tử Quân đi đến ở trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy,
đây là ý gì? Tư thái rõ ràng này muốn cho tất cả mọi người thấy rõ bí
thư Vương cugnx không có ý muốn vào ở trong khu thường ủy tỉnh ủy, Cát
Xương Vận hắn làm như vậy là nịnh bợ lãnh đạo quá mức.
Muốn sờ mông lãnh đạo lại đập lên đùi, hơn nữa còn mang tiếng vong ân
phụ nghĩa ức hiếp vợ con của lãnh đạo đã khuất. Chuyện này xảy ra thì dù Cát Xương Vận có giải thích thế nào cũng không có người tình nguyện
nghe. Chưa nói đến ý kiến của lãnh đạo, cho dù bây giờ là đồng sự cũng
sẽ thấy hắn làm việc bất nhân bất nghĩa, thật sự không phải con người.
Sau khi Vương Tử Quân rời đi thì hắn vội vàng giữ lấy tay của Lý Hanh
Dư: - Thư ký trưởng Lý, ngài nói xem nên làm thế nào bây giờ?
Lý Hanh Dư cũng là người thông minh, hắn đã suy xét rất kỹ những khúc
mắc của sự kiện này, hắn chợt cảm thấy lần này bí thư Vương muốn gặp mặt cán bộ trong văn phòng chủ yếu là vì chuyện này của cục quản lý sự vụ
cơ quan, thế nhưng hắn vẫn mở miệng an ủi Cát Xương Vận: - Anh Cát,
chuyện bí thư Vương đến ở trong khu nhà dành cho cán bộ tỉnh ủy thì có
liên quan gì đến anh? Anh cũng đừng quá quan tâm đến điều này, không có
vấn đề gì cả.
Lý Hanh Dư nói rồi nhanh chóng bắt kịp bước chân của Vương Tử Quân, chỉ để Cát Xương Vận đứng ngơ ngác ngay tại chỗ.
- Chủ tịch Vương, đây là chìa khóa căn hộ trên lầu hai khu nhà dành cho
cán bộ tỉnh ủy. Trương Tề Bảo khẽ đặt chìa khóa lên bàn làm việc của
Vương Tử Quân, sau đó nở nụ cười nói.
Vương Tử Quân tiếp nhận chìa khóa nhìn thoáng qua, sau đó thản nhiên nói: - Khi nào tôi có thể đến đấy ở được?
- Đồng chí Cát Xương Vận nói cần phải sắp xếp lắt đặt thiết bị, nếu ngài muốn tiến vào thì phải một tháng nữa mới xong được. Trương Tề Bảo không biết rốt cuộc Vương Tử Quân có tâm tư gì, thế cho nên lời nói của hắn
là cực kỳ cẩn thận.
Vương Tử Quân cũng thấy thái độ của Trương Tề Bảo thế nhưng không muốn
uốn nắn. Trương Tề Bảo là thư ký trưởng đặc biệt phục vụ cho hắn, bây
giờ tích cực dựa vào hắn, thế nên hắn cần phải cho đối phương một chút
tình cảm ấm áp. Nhưng dù sao thì mức độ thân thiết với thủ hạ cũng phải
có hạn, hắn vừa làm cho người ta sinh ra cảm giác bình dị gần gũi, vừa
làm cho người ta phải sợ hãi, chỉ như vậy mới phát huy được quan uy đến
mức tận cùng.
Khi thấy Vương Tử Quân không nói lời nào thì Trương Tề Bảo tiếp tục lên
tiếng: - Trước kia căn hộ này là của một vị trưởng phòng của văn phòng
tỉnh ủy, vì điều động đến thành phố khác công tác thế nên mới để trống.
Tôi đã đi qua xem xét, sàn nhà vẫn rất tốt, chỉ cần đổi mới thiết bị là
có thể vào ở được.
- Không cần phiền toái như vậy, ngày mai anh sắp xếp vài người đến quét
dọn, chỉ cần đơn giản mà thôi, ở được là được, tôi cũng không quá chú
tâm đến vấn đề này. Vương Tử Quân vung tay lên với Trương Tề Bảo rồi
dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Trương Tề Bảo nghe Vương Tử Quân sắp xếp như vậy, hắn biết rõ bí thư
Vương muốn đến ở trong căn hộ kia. Thế là hắn bắt đầu thầm nghĩ xem nên
làm thế nào mới có được niềm vui từ bí thư Vương.
- Bí thư Vương, tôi nghe nói sáng nay có mười vị cựu chiến binh đến tìm
gặp thư ký trưởng Phương để phản ánh sự kiện cục trưởng Cát Xương Vận
công tác rất mất tiêu chuẩn, nịnh bợ lãnh đạo cũng không có vấn đề gì,
thế nhưng cũng không thể làm ra những chuyện mất nhân tính như vậy.
Những ngày qua thiếu chút nữa đã đuổi người nhà của bí thư Trần ra ngoài đường, không quan tâm đến tình hình thực tế của phu nhân bí thư Trần.
Khi Trương Tề Bảo chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân,
hắn khẽ mở miệng báo cáo.
- Có chuyện này sao? Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi dùng giọng như cười như không hỏi.
Trương Tề Bảo thấy Vương Tử Quân quan tâm thì giọng điệu càng thêm dứt
khoát: - Đám cựu chiến binh kia rất nóng tính, bọn họ liệt kê ra vài căn hộ còn chưa được dọn ra trong khu thường ủy tỉnh ủy, nói là một nhà
được thăng quan nên Cát Xương Vận không dám đắc tội; một nhà có con phát triển mạnh mẽ, thế nên Cát Xương Vận cũng không dám đổi đi, chỉ có
người nhà bí thư Trần không nơi nương tựa trở thành đích ngắm cho Cát
Xương Vận, thế nên hắn mới đến đó quấy rối.
- Bí thư Vương, còn có một lão lãnh đạo nói lời rất khó nghe, nói là Cát Xương Vận như vậy thì xứng với vị trí cục trưởng sao? Người này chỉ có
vẻ bề ngoài là chu đáo thế nhưng sau lưng lại cho ra những hành vi không ra gì. Người rời khỏi vị trí công tác bị uống trà nguội cũng không có
vấn đề, thế nhưng đáng sợ nhất là những kẻ nham hiểm trước mặt gọi là
cha mẹ nhưng sau lưng lại ngầm vung dao. Năm xưa nếu không được bí thư
Trần dốc lòng bồi dưỡng thì Cát Xương Vận có được ngày hôm nay sao? Đúng là loại chó vong ân phụ nghĩa.
Vương Tử Quân nghe thấy Trương Tề Bảo nói bằng giọng đầy căm phẫn như
vậy thì trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, nhiều người thì chức
ít, đây luôn là thái độ trong quan trường. Biết đâu năm xưa Cát Xương
Vận từng tranh chấp với Trương Tề Bảo? Hoặc là giữa hai người có chút
vướng mắc gì đó?
Sau khi nghe xong những câu nói của Trương Tề Bảo về hành vi tự ném đá
vào chân mình của Cát Xương Vận, Vương Tử Quân mới ra vẻ như suy nghĩ
nói: - Nếu thật sự là các đồng chí lão thành nói như vậy thì đồng chí
Cát Xương Vận thật sự có vấn đề.
Trương Tề Bảo nghe những lời này mà không khỏi cảm thấy được sủng ái mà
kinh hoàng, hắn nói ra một loạt lời nói như vậy cũng không phải là vì
chờ kết luận này của Vương Tử Quân.
Với vị trí của bí thư Vương hiện tại, một khi có cái nhìn với Cát Xương
Vận thì sẽ khác biệt rất lớn. Tất nhiên không có khả năng là ưu ái, thậm chí còn có một khả năng, đó chính là chờ khi thời cơ chín muồi sẽ tiến
hành đổi người.
- Thư ký trưởng lên tiếng với các đồng chí lão thành là sẽ điều tra thật kỹ sự việc này, sau đó khuyên can mãi thì các đồng chí kia mới rời đi.
Thế nhưng cục trưởng Cát thì lại rất khổ sở, chỉ là việc này anh ấy quá
hấp tấp vội vàng mà thôi. Trương Tề Bảo cho ra một kết luận căn bản là
có vài phần giải vây cho Cát Xương Vận, thế nhưng câu nói giải vây chuồn chuồn lướt nước thế này là không có độ nặng.
Khi thấy Vương Tử Quân không lên tiếng thì Trương Tề Bảo có chút đắc ý.
Nói chuyện với lãnh đạo là nghệ thuật, mặc dù anh có thái độ rất rõ ràng thế nhưng khi cho ra kết luận cũng không đi theo chiều hướng như vậy,
cũng phải bày ra tư thái chính đáng nhất. Anh nói đến chuyện của người
ta chủ yếu là vì giữ gìn đại cục, tất nhiên phải chú trọng đến cả phương diện hình tượng. Quan trường thường khó hiểu như vậy, lời nói phát ra
khỏi miệng với phương thức khác biệt thì căn bản có hiệu quả khác biệt.
Vương Tử Quân nhìn hình dáng bỏ đi của Trương Tề Bảo mà nở nụ cười. Đối
với hắn thì chuyện của Cát Xương Vận chỉ là nhỏ nhặt, hắn sở dĩ nghiêm
túc như vậy chính là muốn chào hỏi người khác. Đấu tranh chính trị là
thứ khó tránh khỏi, mời các anh cho ra những thủ đoạn tươi sáng hơn,
không nên chơi những trò hạ lưu như vậy.
Vương Tử Quân do dự một lát rồi đặt điện thoại xuống. Sự việc bây giờ
tiến hành rất thuận lợi, nếu mình chủ động ra tay thì không bằng chờ
người ta đến tận cửa.
- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân đang trầm ngâm thì chuông điện thoại
vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số, sau đó nghe máy: - Chào anh, tôi
là Vương Tử Quân.
Người gọi điện thoại đến cho hắn cũng không phải là Phương Anh Hồ như
trong tưởng tượng, mà chính là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Uông Thanh
Minh. Đây là người Mật Đông có quen biết sớm nhất với Vương Tử Quân, dù
sao thì hai người bọn họ trước kia cũng ở trên vị trí trưởng phòng tổ
chức tỉnh ủy, thế nên cũng thường xuyên đi họp cùng nhau.
Nhưng khi đó hai người chỉ có chút kết giao, bây giờ Vương Tử Quân đến
tỉnh Mật Đông thế là mối liên hệ giữa hai người có thêm chút thân mật.
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không? Giọng nói của Uông Thanh Minh
trong điện thoại cực kỳ trầm bổng và có sức cuốn hút. Vương Tử Quân nghe qua vài tin tức về Uông Thanh Minh, giống như khi còn đang đi học thì
người này từng học qua một lớp thanh nhạc.
Vương Tử Quân căn bản cũng tình nguyện kết giao với một người trước kia
đã có chút quan hệ như Uông Thanh Minh. Vì vậy hắn cười nói: - Cũng có
chút bận rộn, thế nhưng nếu trưởng phòng Uông có gì cần phân phó, như
vậy dù tôi có bận rộn đến mức loay hoay bốn chân cũng phải lắng nghe,
nếu không chẳng phải tôi tự phá hỏng con đường cầu tiến của mình sao?
Uông Thanh Minh nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cười lớn: - Bí
thư Vương, ngài nói như vậy rõ ràng là sơn son thiếp vàng lên mặt tôi,
tôi nào có bản lĩnh như vậy? Nếu nói cầu tiến thì tôi mới là người phải
trông chờ vào ngài.
Hai người nói vài câu chê cười, sau đó Uông Thanh Minh lên tiếng: - Bí
thư Vương, hôm nay ngài có thời gian không? Ngài đã đến Mật Đông được
vài ngày, tôi còn chưa mở tiệc chào mừng, rõ ràng là tội quá lớn. Mỗi
lần tôi nghĩ đến phương diện này thì đều ngủ không yên.
- Ha ha ha, chất lượng giấc ngủ của trưởng phòng Uông chính là chuyện
đại sự của tỉnh Mật Đông chúng ta. Tôi vì giấc ngủ ngon của anh đành
phải liều mình đi đến uống vài ly vậy. Vương Tử Quân cười ha hả rồi tiếp nhận lời mời của Uông Thanh Minh.
- Được rồi, xem như đã định, hôm nay tôi sẽ mời bí thư Vương ăn những
món đặc sản của tỉnh Mật Đông. Uông Thanh Minh nói địa chỉ xong thì cúp
điện thoại.
Vương Tử Quân cũng không có quá nhiều suy đoán về phương diện Uông Thanh Minh gọi điện thoại cho mình là có ý gì. Dù sao thì bây giờ mọi người ở tỉnh Mật Đông đều ôm thái độ thăm dò mình, nếu hắn muốn đứng vững bàn
chân ở nơi đây thì căn bản không dễ dàng.