- Chủ tịch
Bảo Lâm, thật sự nên phối hợp một chút, xem như là lần cuối
cùng, để ngân hàng cho bọn họ tạm ứng một khoản tiền, trước
tiên phát lương cho công nhân viên.
Lâm Trường Công nói ra những lời này thì biểu hiện vẻ mềm yếu của mình.
Lâm Trường Công là bí thư thị ủy, hắn rõ ràng là một người
cực kỳ cường thế. Nhưng bây giờ hắn lại sinh ra cảm giác lo
lắng không đủ, loại cảm giác này trước kia căn bản là chưa
từng xuất hiện.
Triệu Bảo Lâm thật ra cũng có quyết định như vậy, thế nhưng
hắn không tự mình đứng ra lên tiếng. Trên quan trường chú ý đến quyền lực, trách nhiệm và thống nhất, anh nói xem Lâm Trường
Công ngồi trên vị trí bí thư thị ủy, đây là chuyện mà một vị
bí thư thị ủy cần gánh vác, Triệu Bảo Lâm việc gì phải ôm
đồm vào người?
- Cốc cốc cốc.
Không chờ Lâm Trường Công lên tiếng thì cửa phòng đã bị đẩy ra, phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động vừa vào cửa đã hét lên:
- Bí thư Lâm, vấn đề này...
Còn chưa nói hết lời thì Hào Tử Động đã thấy Triệu Bảo Lâm
ngồi trên ghế sa lông. Hắn biết mình nói chuyện lỗ mãng, thế
là rơi vào tình huống tiến thối lưỡng nan, hắn đứng yên tại
chỗ nói:
- Bí thư Lâm, chủ tịch Triệu, tôi không quấy rầy hai vị lãnh đạo đấy chứ?
"Anh con bà nó trực tiếp phá cửa đi vào, không phải là quấy rối sao?"
Nhưng Lâm Trường Công đối mặt với tâm phúc ái tướng của mình,
dù thế nào cũng phải nể mặt, cũng cần phải giữ gìn, thế cho nên khoát tay áo với Hào Tử Động:
- Tôi cũng đã bàn bạc tốt với chủ tịch Triệu, anh có gì cứ nói.
Triệu Bảo Lâm lúc này tuy vẫn nở nụ cười nhưng thực tế trong
lòng lại liên tục cười lạnh, đối với Hào Tử Động cũng không
phải chỉ đơn giản là có chút ý kiến mà thôi. Hào Tử Động là phó chủ tịch thường vụ, có chuyện gì không chịu báo cáo với mình, lại chạy ngay đến phòng làm việc của Lâm Trường Công,
hắn ta muốn làm gì?
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ tuy bằng mặt không
bằng lòng, đồng sàng dị mộng, nhưng dù sao thì Triệu Bảo Lâm
còn đang ngồi trên vị trí lãnh đạo khối chính quyền thành
phố. Hào Tử Động rõ ràng là bỏ hoang ruộng nhà mà làm tốt
ruộng người, nuôi mập kẻ khác, hành động tiểu nhân bỉ ổi vô
sỉ như vậy là cái gì? Đúng là con bà nó quá thất đức, không
hiểu chút quy củ quan trường.
Tuy Triệu Bảo Lâm cực kỳ thống hận Hào Tử Động, thế nhưng lúc này hai vị lãnh đạo đứng đầu đảng ủy và chính quyền thành
phố Tam Hồ vẫn áp chế rất tốt, vẫn cười tủm tỉm.
Hào Tử Động dù biết mình đến không đúng lúc, thế nhưng lúc
này là thời cơ tốt, hắn cũng biết mình không nên có chút do
dự, thế là hắn đưa thứ trong tay ra nói:
- Bí thư Lâm, chủ tịch Triệu, hai vị lãnh đạo xem, đây là một
phần tài liệu của xí nghiệp trong thành phố Tam Hồ giao cho
chúng ta. Đám người thành phố La Nam muốn làm gì? Cán bộ của
bọn họ công khai nói rằng thà ném hạng mục vào sông cũng không cho thành phố Tam Hồ chút điểm sống, đây không phải là điển
hình chủ nghĩa bảo hộ địa phương sao? Không phải là tư tưởng
ích kỷ sao? Bọn họ đang muốn làm gì?
Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm nghe xong những lời ồn ào của
Hào Tử Động thì nhíu mày. Tuy bọn họ đều không muốn đề cập,
thế nhưng sức ảnh hưởng của thành phố La Nam với thành phố Tam Hồ ở phương diện kinh tế lại đã đến mức độ mà bọn họ không
dám coi thường.
- Đưa phần tài liệu kia cho tôi xem.
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát, sau đó hắn ngoắc tay nói với Hào Tử Động.
Chỉ có hai trang tài liệu nhưng sau khi nhìn xong thì vẻ mặt Lâm Trường Công trở nên cực kỳ âm trầm. Đây là tài liệu của một
xí nghiệp sản xuất bao bì đóng gói, nội dung của nó chính là hy vọng chính quyền thành phố Tam Hồ có thể ra mặt phối hợp
với thành phố La Nam, để cho đám cán bộ thành phố La Nam không
còn tồn tại kỳ thị với doanh nghiệp thành phố Tam Hồ. Nếu
không thì nhà máy sẽ xuất hiện một lượng hàng ế ẩm, cũng
khó thể tiếp tục kinh doanh.
Lâm Trường Công nhìn hai chữ kỳ thị mà trên mặt càng thêm khó
chịu. Tuy hắn rất muốn lui, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy Tam Hồ nhiều năm, hắn thật sự có cảm tình với thành phố Tam Hồ. Lúc này xí nghiệp trong thành phố của mình lại viết một tài liệu như vậy cho chính quyền thành phố, tất nhiên hắn sẽ cảm
nhận được ý nghĩa của nó.
Thành phố Tam Hồ cướp lấy miếng ăn từ trên miệng của người
thành phố La Nam, bây giờ đám cán bộ La Nam nghĩ như thế nào
thì Lâm Trường Công biết rất rõ. Nhưng đó là một thứ tồn tại
vô hình, Lâm Trường Công mãi luôn cho rằng nó không tồn tại,
giống như những xí nghiệp làm công tác gia công đóng gói cho khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố La Nam, hắn giả vờ như
mình mắt mờ tai điếc, căn bản không quá quan tâm.
Nhưng phong thư hiện tại lại làm cho Lâm Trường Công không thể
không coi trọng, dù sao thì những doanh nghiệp kia cũng là của
thành phố Tam Hồ. Nếu như thật sự giống như những lời của vị
cán bộ kia, khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố La Nam
không tình nguyện hợp tác với doanh nghiệp của thành phố Tam
Hồ, trên cơ bản sẽ cho ra phán quyết tử hình với các doanh
nghiệp vừa và nhỏ của thành phố Tam Hồ.
Hào Tử Động thấy Lâm Trường Công không nói lời nào, thế là lớn tiếng đề nghị:
- Bí thư Lâm, thành phố La Nam có luận điệu như vậy căn bản là
phá hoại tình thế phát triển tốt đẹp của tỉnh Sơn Nam. Tôi
thấy chúng ta nên phản ánh tình huống này lên trên, để cho thị
ủy cho ra chỉ thị với những tình huống như thế này.
Triệu Bảo Lâm nhìn bộ dạng đầy căm hận của Hào Tử Động, thế
là khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh. Anh con bà nó không phải là đẩy lãnh đạo lên lò nướng sao? Nhưng hắn cũng không mở miệng,
Hào Tử Động là tâm phúc của Lâm Trường Công, mình còn chưa đến lượt mở miệng dạy bảo đối phương.
Quả nhiên khi Triệu Bảo Lâm cười thầm thì Lâm Trường Công đã vỗ mạnh tay lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hào Tử
Động, sau đó chỉ thẳng tay vào Hào Tử Động:
- Phản ánh chuyện này lên tỉnh ủy? Sao? Anh đi mà phản ánh, anh cho rằng bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch sẽ nói cái gì?
Vì sao xí nghiệp của thành phố Tam Hồ lại phải nhìn vẻ mặt
của người thành phố La Nam, anh phản ánh cho lãnh đạo rằng vì
sao một thành phố trọng tâm như Tam Hồ lại không cho ra yêu cầu
tất cả xí nghiệp không theo chân thành phố La Nam?
Hào Tử Động nhận được phong thư này thì coi đó là trân bảo,
nhanh chóng bỏ chạy đến chỗ của Lâm Trường Công. Hắn cảm thấy
mình đã có pháp bảo để đả kích thành phố La Nam, hoàn toàn
có thể chiếm được cảm tình của bí thư Lâm Trường Công. Hắn
thật sự không ngờ mình còn chưa được lộ mặt thì đã bị bí thư mắng cho một chặp.
Hào Tử Động nhìn bộ dạng kêu gào la mắng của Lâm Trường Công
thì chợt hiểu mình sai ở chỗ nào, chính mình vừa rồi tưởng
đã nắm được đằng cán của thành phố La Nam, không ngờ sự việc
lại là như vậy. Nếu mình làm loạn lên, sự việc cũng xem như
vứt bỏ thể diện của Lâm Trường Công ở Tam Hồ, coi như tạo nên
một vết sẹo lớn trên mặt bí thư Lâm.
Tuy bây giờ cả tỉnh đều đã biết kinh tế của thành phố La Nam
phát triển vượt mặt thành phố Tam Hồ, thế nhưng bây giờ La Nam
lại không phải là thành phố trọng tâm để kéo thành phố Tam Hồ phát triển theo, mà tình huống này thì không người nào nói ra khỏi miệng.
Dù sao thì Tam Hồ cũng là thành phố trọng tâm, Lâm Trường Công
là bí thư thị ủy, là người mà không ai dám đắc tội, tất nhiên sẽ không ai dám nói lung tung.
Người bên dưới không nói, tất nhiên lãnh đạo tỉnh cũng sẽ vui
vẻ làm kẻ hồ đồ. Nhưng một khi sự việc được làm rõ, như vậy
người ta sẽ nhìn như thế nào? Chỉ sơ sẽ không cười được người
thành phố La Nam, ngược lại người ta sẽ cười Lâm Trường Công và thành phố Tam Hồ là vô năng.
Hào Tử Động đã nghĩ ra vấn đề, hắn cúi đầu không nói lời
nào. Hắn biết rõ lúc này dù mình nói gì thì cũng chỉ là
một con gấu béo, không bằng thành thật đứng đó chờ bí thư
phát tiết xong.
Trong thành phố mình xuất hiện nhiều nhà xưởng chuyên gia công sản phẩm
cho khu quy hoạch kỹ thuật cao thành phố La Nam, đây không phải là thứ
mà Lâm Trường Công muốn được thấy. Hắn chẳng qua chỉ xem như không thấy
những hiện tượng này, vì trong con sóng lớn phát triển kinh tế, tức giận không bằng không chịu thua kém, đấu tranh vỡ đầu không bằng tăng trưởng GDP, nếu như có thể giúp đỡ phát triển kinh tế địa phương, như vậy cần
gì phải quan tâm nhiều như vậy?
Lâm Trường Công không thể chủ trì, thế là càng không thể ra mặt ngăn
lại. Hắn ngồi trên vị trí của mình, hắn biết mình căn bản không thể nào
tùy tiện tỏ thái độ. Dù sao thì những nhà xưởng như vậy tồn tại cũng làm cho hắn nói không nên lời, giống như ăn một con cá, chưa nuốt trôi thịt mà mắc xương ngay cuống họng, làm cho người ta sinh ra cảm giác nghẹn
cổ.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền đến, nghe thấy tiếng gõ cửa thì Lâm
Trường Công có chút chần chừ, sau đó trầm giọng nói tiến vào.
Đi theo thư ký của Lâm Trường Công chính là chủ tịch Triệu Bảo Lâm, khi
thấy Triệu Bảo Lâm thì Lâm Trường Công đứng lên khỏi ghế, cùng Triệu Bảo Lâm ngồi xuống ghế sa lông.
- Chủ tịch Triệu, có chuyện gì sao?
Biết rõ Triệu Bảo Lâm là người không có việc gì không leo lên điện tam
bảo, sau khi thư ký đóng cửa lại thì Lâm Trường Công cũng không khách
khí với Triệu Bảo Lâm, hắn trầm giọng hỏi Triệu Bảo Lâm.
Triệu Bảo Lâm nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó mới nói:
- Bí thư Lâm, có một việc tôi cần xin chỉ thị của anh. Hôm nay tôi gặp
mặt giám đốc Đằng của công ty tivi Thần Huy, anh ấy hy vọng chúng ta
tiến hành thêm một chút giúp đỡ với công ty bọn họ.
Sau khi nghe nói đến công ty tivi Thần Huy, Lâm Trường Công lập tức nhíu mày, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới lạnh giọng hỏi:
- Bọn họ muốn chúng ta giúp đỡ thế nào?
Triệu Bảo Lâm cũng xem như cảm động lây với vẻ mặt biến đổi lớn của Lâm
Trường Công, thực tế hắn là chủ tịch thành phố cũng không có cảm tình gì với công ty Thần Huy. Công ty này muốn nọ muốn kia, luôn mở rộng miệng
sư tử, chẳng qua công ty này là một hạng mục lớn mà thành phố Tam Hồ kéo về, thế cho nên ở bất kỳ phương diện nào cũng phải làm báo cáo với lãnh đạo, mở miệng đều khen ngợi và vẽ ra bức tranh rực rỡ. Còn tình huống
thật sự là gì, như vậy thì người nào uống nước sẽ biết rõ ấm lạnh.
Triệu Bảo Lâm là lãnh đạo xếp hạng thứ hai trong thành phố Tam Hồ, hắn
biết rõ tình huống ở công ty Thần Huy là như thế nào. Nguyên bản vốn
trông cậy vào hạng mục này có thể kéo cả thành phố Tam Hồ phát triển
kinh tế, không ngờ lại gặp phải tình huống khó khăn, công ty Thần Huy
vốn dùng số lượng để chiến thắng trên thương trường, bây giờ giống như
lao đầu xuống nhà cao tầng. Còn chưa phát sinh lợi nhuận, tất cả phương
diện đã phải bật đèn đỏ.
Lúc mới bắt đầu thì Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm đều không thèm quan tâm, bọn họ thấy công ty tivi Thần Huy lớn như vậy thì chuyện tài chính xoay vòng có chút thiếu thốn cũng là bình thường. Thậm chí ở thành phố
Tam Hồ còn có lãnh đạo cho rằng, đây là thời điểm mà thành phố Tam Hồ
bọn họ nên tiến thêm một bước công tác với công ty Thần Huy. Thành phố
Tam Hồ nên cho ra hỗ trợ tinh thần với công ty Thần Huy vào thời điểm
nguy hiểm trước mắt, cần phải bày ra sự chân thành lớn của thành phố Tam Hồ ở phương diện kêu gọi đầu tư.
Những luận điệu như vậy tức thời được Lâm Trường Công tán thành. Dưới sự chủ trì như vậy, chính quyền thành phố Tam Hồ ra mặt đảm bảo cho công
ty Thần Hu được phép vay nợ ngân hàng.
Lúc mới bắt đầu thì Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm cũng căn bản không
tin công ty Thần Huy không trả được nợ, bất đắc dĩ là bọn họ phải đi
theo phương hướng như đám người công ty Thần Huy mong muốn. Nhưng khi
từng khoản tiền cho vay đến kỳ hạn phải trả, sản phẩm của công ty Thần
Huy lại ế ẩm, phương diện tài chính lâm vào vòng tuần hoàn ác tính, sản
xuất kinh doanh càng rơi vào tình huống lực bất tòng tâm. Lúc này các
cấp lãnh đạo thành phố Tam Hồ mới ý thức được có vấn đề gì đó là lạ.
Nhưng lúc này đám người thành phố Tam Hồ bừng tỉnh đã xem như chậm chân, số tiền cho vay hơn cả tỷ, điều này làm cho đám người Lâm Trường Công
sinh ra cảm giác sứt đầu mẻ trán, áp lực nặng nề.
Lúc này nghe thấy Triệu Bảo Lâm nhắc đến công ty Thần Huy, trái tim Lâm Trường Công chợt co lại, hắn cau mày hỏi:
- - Bọn họ lại muốn thế nào?
- Giám đốc Đằng nói nhà máy bọn họ bây giờ muốn lắp đặt thêm một dây
chuyền sản xuất, tiến hành cứu vãn công ty Thần Huy ở phương diện kỹ
thuật.
Triệu Bảo Lâm nhìn thoáng qua Lâm Trường Công, sau đó khẽ nói.
- Bốp!
Lâm Trường Công chợt đứng lên, hắn chắp tay sau đít đi vài vòng, cuối
cùng hắn cũng không thể nhịn được nữa mà vỗ mạnh tay xuống bàn. Hắn nhìn Triệu Bảo Lâm, sau đó lạnh giọng nói:
- Chủ tịch Triệu, bọn họ lấy lý do này để muốn tìm được bao nhiêu tiền?
Nửa năm nay chúng ta đã cho bọn họ vay nợ, thế nhưng những dây chuyền
sản xuất mới ở chỗ nào? Hay là nuốt trong bụng không sinh ra?
Triệu Bảo Lâm nhìn vẻ mặt nổi trận lôi đình của Lâm Trường Công, trên
mặt cũng có vài phần biểu hiện ngượng ngùng. Sớm biết như vậy thì trước
đó gắng gượng làm gì? Nếu như không phải trước đó ngài là người tiến cử
công ty Thần Huy, lại nổ vang trời, sao lại có hậu quả ngày hôm nay?
Nhưng những lời như vậy Triệu Bảo Lâm không dám nói ra, dù sao khi đó
công ty Thần Huy cũng có biểu hiện tích cực khi ở lại thành phố Tam Hồ.
Hơn nữa lúc này Lâm Trường Công sắp rời khỏi sân khấu chính trị của
thành phố Tam Hồ, đắc tội với một vị lãnh đạo sắp về vườn thì có ý nghĩa gì chứ?
- Bí thư Lâm, tôi cũng cực kỳ phẫn nộ với những yêu cầu vượt mức bình thường của Đằng Đạt Hải, cũng nổi giận tại chỗ với bọn họ.
Triệu Bảo Lâm hít một hơi thuốc thật sâu rồi nói tiếp:
- Nhưng công ty Thần Huy có hơn một ngàn công nhân viên chức, đã bốn tháng nay chưa ai nhận được lương.
Hơn một ngàn công nhân viên chức, điều này làm cho lửa giận của Lâm
Trường Công bừng bừng trong lòng đã nhanh chóng nguội lạnh. Hơn một ngàn công nhân viên nếu như tập hợp lại gây rối loạn, như vậy sẽ không phải
là một chuyện gì nhỏ nhặt. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nói:
- Khối chính quyền các anh nhanh chóng đốc xúc công ty Thần Huy, để bọn
họ trước tiên phát tiền lương cho công nhân viên. Dù thế nào thì ít nhất bọn họ cũng phải đảm bảo cuộc sống của công nhân viên, dân tâm ổn định
thì căn cơ mới ổn, nếu căn cơ không ổn thì đất rung núi chuyển.
Sau khi nghe những lời nói đàng hoàng bay bổng của Lâm Trường Công,
Triệu Bảo Lâm chợt cảm thấy mình rất uất ức. Hắn là một vị chủ tịch
thành phố, lại gặp phải thời điểm Lâm Trường Công sắp rút lui khỏi chức
vụ, đại đa số sự việc đều phải tình nguyện nghe lời bí thư Lâm, dù thế
nào thì cũng phải có tư thái như vậy. Nhưng lúc này hắn thật sự sinh ra
xúc động châm biếm Lâm Trường Công đứng nói chuyện không sợ đau lưng:
- Bí thư Lâm, theo tôi biết thì bây giờ tổng bộ của công ty Thần Huy cũng đã bốn tháng rồi chưa phát lương.
Đã bốn tháng rồi tổng bộ của công ty Thần Huy chưa phát lương, như vậy
nhà máy chi nhánh lấy gì được phát lương? Tuy Triệu Bảo Lâm không nói rõ điều này, thế nhưng ý nghĩa của hắn lại được biểu hiện cực kỳ đúng chỗ.
Lâm Trường Công nghĩ đến tình huống hơn một ngàn công nhân chưa được
phát lương, lại nghĩ đến khoản tiền vốn mà bọn họ phải giao nộp trước
khi vào làm, thế là đầu óc giống như muốn nổ tung.
Lâm Trường Công không nói lời nào, Triệu Bảo Lâm cũng không mở miệng.
Chuyện này hắn cảm thấy rất khó khăn, bây giờ là thời điểm cũng nên cho
Lâm Trường Công khó chịu một chút.
- Chủ tịch Bảo Lâm, thật sự nên phối hợp một chút, xem như là lần cuối cùng, để ngân
hàng cho bọn họ tạm ứng một khoản tiền, trước tiên phát lương cho công
nhân viên.
Lâm Trường Công nói ra những lời này thì biểu hiện vẻ mềm yếu của mình.
Lâm Trường Công là bí thư thị ủy, hắn rõ ràng là một người cực kỳ cường
thế. Nhưng bây giờ hắn lại sinh ra cảm giác lo lắng không đủ, loại cảm
giác này trước kia căn bản là chưa từng xuất hiện.
Triệu Bảo Lâm thật ra cũng có quyết định như vậy, thế nhưng hắn không tự mình đứng ra lên tiếng. Trên quan trường chú ý đến quyền lực, trách
nhiệm và thống nhất, anh nói xem Lâm Trường Công ngồi trên vị trí bí thư thị ủy, đây là chuyện mà một vị bí thư thị ủy cần gánh vác, Triệu Bảo
Lâm việc gì phải ôm đồm vào người?
- Cốc cốc cốc.
Không chờ Lâm Trường Công lên tiếng thì cửa phòng đã bị đẩy ra, phó chủ tịch thường vụ Hào Tử Động vừa vào cửa đã hét lên:
- Bí thư Lâm, vấn đề này...
Còn chưa nói hết lời thì Hào Tử Động đã thấy Triệu Bảo Lâm ngồi trên ghế sa lông. Hắn biết mình nói chuyện lỗ mãng, thế là rơi vào tình huống
tiến thối lưỡng nan, hắn đứng yên tại chỗ nói:
- Bí thư Lâm, chủ tịch Triệu, tôi không quấy rầy hai vị lãnh đạo đấy chứ?
"Anh con bà nó trực tiếp phá cửa đi vào, không phải là quấy rối sao?"
Nhưng Lâm Trường Công đối mặt với tâm phúc ái tướng của mình, dù thế nào cũng phải nể mặt, cũng cần phải giữ gìn, thế cho nên khoát tay áo với
Hào Tử Động:
- Tôi cũng đã bàn bạc tốt với chủ tịch Triệu, anh có gì cứ nói.
Triệu Bảo Lâm lúc này tuy vẫn nở nụ cười nhưng thực tế trong lòng lại
liên tục cười lạnh, đối với Hào Tử Động cũng không phải chỉ đơn giản là
có chút ý kiến mà thôi. Hào Tử Động là phó chủ tịch thường vụ, có chuyện gì không chịu báo cáo với mình, lại chạy ngay đến phòng làm việc của
Lâm Trường Công, hắn ta muốn làm gì?
Hai vị lãnh đạo đứng đầu thành phố Tam Hồ tuy bằng mặt không bằng lòng,
đồng sàng dị mộng, nhưng dù sao thì Triệu Bảo Lâm còn đang ngồi trên vị
trí lãnh đạo khối chính quyền thành phố. Hào Tử Động rõ ràng là bỏ hoang ruộng nhà mà làm tốt ruộng người, nuôi mập kẻ khác, hành động tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ như vậy là cái gì? Đúng là con bà nó quá thất đức, không
hiểu chút quy củ quan trường.
Tuy Triệu Bảo Lâm cực kỳ thống hận Hào Tử Động, thế nhưng lúc này hai vị lãnh đạo đứng đầu đảng ủy và chính quyền thành phố Tam Hồ vẫn áp chế
rất tốt, vẫn cười tủm tỉm.
Hào Tử Động dù biết mình đến không đúng lúc, thế nhưng lúc này là thời
cơ tốt, hắn cũng biết mình không nên có chút do dự, thế là hắn đưa thứ
trong tay ra nói:
- Bí thư Lâm, chủ tịch Triệu, hai vị lãnh đạo xem, đây là một phần tài
liệu của xí nghiệp trong thành phố Tam Hồ giao cho chúng ta. Đám người
thành phố La Nam muốn làm gì? Cán bộ của bọn họ công khai nói rằng thà
ném hạng mục vào sông cũng không cho thành phố Tam Hồ chút điểm sống,
đây không phải là điển hình chủ nghĩa bảo hộ địa phương sao? Không phải
là tư tưởng ích kỷ sao? Bọn họ đang muốn làm gì?
Lâm Trường Công và Triệu Bảo Lâm nghe xong những lời ồn ào của Hào Tử
Động thì nhíu mày. Tuy bọn họ đều không muốn đề cập, thế nhưng sức ảnh
hưởng của thành phố La Nam với thành phố Tam Hồ ở phương diện kinh tế
lại đã đến mức độ mà bọn họ không dám coi thường.
- Đưa phần tài liệu kia cho tôi xem.
Lâm Trường Công trầm ngâm giây lát, sau đó hắn ngoắc tay nói với Hào Tử Động.
Chỉ có hai trang tài liệu nhưng sau khi nhìn xong thì vẻ mặt Lâm Trường
Công trở nên cực kỳ âm trầm. Đây là tài liệu của một xí nghiệp sản xuất
bao bì đóng gói, nội dung của nó chính là hy vọng chính quyền thành phố
Tam Hồ có thể ra mặt phối hợp với thành phố La Nam, để cho đám cán bộ
thành phố La Nam không còn tồn tại kỳ thị với doanh nghiệp thành phố Tam Hồ. Nếu không thì nhà máy sẽ xuất hiện một lượng hàng ế ẩm, cũng khó
thể tiếp tục kinh doanh.
Lâm Trường Công nhìn hai chữ kỳ thị mà trên mặt càng thêm khó chịu. Tuy
hắn rất muốn lui, thế nhưng hắn là bí thư thị ủy Tam Hồ nhiều năm, hắn
thật sự có cảm tình với thành phố Tam Hồ. Lúc này xí nghiệp trong thành
phố của mình lại viết một tài liệu như vậy cho chính quyền thành phố,
tất nhiên hắn sẽ cảm nhận được ý nghĩa của nó.
Thành phố Tam Hồ cướp lấy miếng ăn từ trên miệng của người thành phố La
Nam, bây giờ đám cán bộ La Nam nghĩ như thế nào thì Lâm Trường Công biết rất rõ. Nhưng đó là một thứ tồn tại vô hình, Lâm Trường Công mãi luôn
cho rằng nó không tồn tại, giống như những xí nghiệp làm công tác gia
công đóng gói cho khu quy hoạch kỹ thuật cao của thành phố La Nam, hắn
giả vờ như mình mắt mờ tai điếc, căn bản không quá quan tâm.
Nhưng phong thư hiện tại lại làm cho Lâm Trường Công không thể không coi trọng, dù sao thì những doanh nghiệp kia cũng là của thành phố Tam Hồ.
Nếu như thật sự giống như những lời của vị cán bộ kia, khu quy hoạch kỹ
thuật cao của thành phố La Nam không tình nguyện hợp tác với doanh
nghiệp của thành phố Tam Hồ, trên cơ bản sẽ cho ra phán quyết tử hình
với các doanh nghiệp vừa và nhỏ của thành phố Tam Hồ.
Hào Tử Động thấy Lâm Trường Công không nói lời nào, thế là lớn tiếng đề nghị:
- Bí thư Lâm, thành phố La Nam có luận điệu như vậy căn bản là phá hoại
tình thế phát triển tốt đẹp của tỉnh Sơn Nam. Tôi thấy chúng ta nên phản ánh tình huống này lên trên, để cho thị ủy cho ra chỉ thị với những
tình huống như thế này.
Triệu Bảo Lâm nhìn bộ dạng đầy căm hận của Hào Tử Động, thế là khóe
miệng lộ ra nụ cười lạnh. Anh con bà nó không phải là đẩy lãnh đạo lên
lò nướng sao? Nhưng hắn cũng không mở miệng, Hào Tử Động là tâm phúc của Lâm Trường Công, mình còn chưa đến lượt mở miệng dạy bảo đối phương.
Quả nhiên khi Triệu Bảo Lâm cười thầm thì Lâm Trường Công đã vỗ mạnh tay lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hào Tử Động, sau đó chỉ
thẳng tay vào Hào Tử Động:
- Phản ánh chuyện này lên tỉnh ủy? Sao? Anh đi mà phản ánh, anh cho rằng bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch sẽ nói cái gì? Vì sao xí nghiệp của thành phố Tam Hồ lại phải nhìn vẻ mặt của người thành phố La Nam, anh
phản ánh cho lãnh đạo rằng vì sao một thành phố trọng tâm như Tam Hồ lại không cho ra yêu cầu tất cả xí nghiệp không theo chân thành phố La Nam?
Hào Tử Động nhận được phong thư này thì coi đó là trân bảo, nhanh chóng
bỏ chạy đến chỗ của Lâm Trường Công. Hắn cảm thấy mình đã có pháp bảo để đả kích thành phố La Nam, hoàn toàn có thể chiếm được cảm tình của bí
thư Lâm Trường Công. Hắn thật sự không ngờ mình còn chưa được lộ mặt thì đã bị bí thư mắng cho một chặp.
Hào Tử Động nhìn bộ dạng kêu gào la mắng của Lâm Trường Công thì chợt
hiểu mình sai ở chỗ nào, chính mình vừa rồi tưởng đã nắm được đằng cán
của thành phố La Nam, không ngờ sự việc lại là như vậy. Nếu mình làm
loạn lên, sự việc cũng xem như vứt bỏ thể diện của Lâm Trường Công ở Tam Hồ, coi như tạo nên một vết sẹo lớn trên mặt bí thư Lâm.
Tuy bây giờ cả tỉnh đều đã biết kinh tế của thành phố La Nam phát triển
vượt mặt thành phố Tam Hồ, thế nhưng bây giờ La Nam lại không phải là
thành phố trọng tâm để kéo thành phố Tam Hồ phát triển theo, mà tình
huống này thì không người nào nói ra khỏi miệng.
Dù sao thì Tam Hồ cũng là thành phố trọng tâm, Lâm Trường Công là bí thư thị ủy, là người mà không ai dám đắc tội, tất nhiên sẽ không ai dám nói lung tung.
Người bên dưới không nói, tất nhiên lãnh đạo tỉnh cũng sẽ vui vẻ làm kẻ
hồ đồ. Nhưng một khi sự việc được làm rõ, như vậy người ta sẽ nhìn như
thế nào? Chỉ sơ sẽ không cười được người thành phố La Nam, ngược lại
người ta sẽ cười Lâm Trường Công và thành phố Tam Hồ là vô năng.
Hào Tử Động đã nghĩ ra vấn đề, hắn cúi đầu không nói lời nào. Hắn biết
rõ lúc này dù mình nói gì thì cũng chỉ là một con gấu béo, không bằng
thành thật đứng đó chờ bí thư phát tiết xong.