Xà Tiểu Cường cũng không đi ra, hắn do dự một chút, sau đó hỏi một câu:
- Chủ tịch Chử, bí thư thị ủy Lâm Hồ đang ở trong phòng làm việc của tôi, anh ấy muốn báo cáo công tác với ngài.
- Cậu nói cho anh ấy...Đi vào đi.
Chử Vận Phong vốn không muốn gặp mặt Thích Phúc Lai, thế nhưng cuối
cùng lời nói không muốn gặp lại được nuốt vào trong bụng. Lão cũng muốn
nghe lời giải thích của Thích Phúc Lai, hắn đã dẫn dắt đội ngũ cán bộ ở
thành phố Lâm Hồ đi đến kết quả vậy sao? Làm cho hai vị đại tướng được
lão coi trọng bị tiêu diệt đau đớn như vậy sao?
Thích Phúc
Lai nhanh chóng đi vào, gương mặt có chút sợ hãi, giống như năm xưa hắn
là phó chủ tịch và chủ tịch Chử Vận Phong là bí thư thị ủy Lâm Hồ. Nhưng lúc này người trước mắt căn bản đã có phúc hơn, thậm chí cũng già hơn
năm xưa.
- Chủ tịch Chử, tôi không làm tốt công tác, mong ngài phê bình.
Thích Phúc Lai vừa vào cửa thì cúi đầu nói.
Chử Vận Phong không nói gì, cũng không nói lời nào mà chỉ nhìn Thích
Phúc Lai. Tình cảnh trầm mặc thế này càng làm cho Thích Phúc Lai thêm
căng thẳng, hắn biết rõ tính tình của Chử Vận Phong, càng mắng mỏ thì
càng không có việc gì, không nói lời nào mới cực kỳ nghiêm trọng.
- Chủ tịch, là tôi sai, tôi sơ sót thiếu quản giáo gây nên chuyện này,
trách nhiệm của tôi sẽ do tôi gánh chịu, sẽ không chối bỏ trách nhiệm
của mình.
Thích Phúc Lai nói rồi nhìn về phía Chử Vận Phong, lúc này lại nói tiếp:
- Chỉ là tôi thật sự xin lỗi lãnh đạo, tôi đã làm cho ngài mất thể diện.
- Hừ, anh làm tôi mất mặt sao? Anh làm cho cả thành phố Lâm Hồ mất mặt, bây giờ sự kiện này đã tạo nên ảnh hưởng thế nào đến thành phố Lâm Hồ,
anh có biết không? Sau khi nghe rõ sự kiện này, tôi căn bản cảm thấy rất muối mặt.
Chử Vận Phong cuối cùng cũng bùng phát cơn giận, lão hùng hổ tiến lên chỉ mặt Thích Phúc Lai nói lớn.
Lúc này trái tim của Thích Phúc Lai mới hạ xuống lồng ngực, lúc này
lãnh đạo cuối cùng cũng đã nổi giận mắng chửi, điều này nói rõ chủ tịch
căn bản còn có ý bảo vệ mình.
- Sau khi sự việc phát sinh,
tôi cũng căn bản không ngờ Thì Đắc Tiêu có can dự vào bên trong, vì thế
cũng không quan tâm. Tôi chỉ ra chỉ thị cho cục công an tiến hành điều
tra, không ngờ lại bị người ta nắm lấy đằng chuôi, sự việc náo loạn lớn.
Thích Phúc Lai ngẩng đầu nhìn Chử Vận Phong rồi nói tiếp:
- Nhưng thưa chủ tịch Chử, tôi căn bản sẽ gánh lấy trách nhiệm về mình, nhưng tôi thấy việc này cũng không phải là hướng về phía tôi.
- Hướng về phía anh? Hướng về phía anh làm gì? Anh rõ ràng là nhận thức sai lầm, anh công tác không có tì vết, không có vấn đề thì người ta làm gì được anh? Anh là hổ không cho ai sờ vào mông sao? Xảy ra vấn đề mà
anh không tìm ra nguyên nhân tự bản thân, ngược lại còn trách người khác vươn tay quá dài, chỉ cần nhìn vào thái độ cũng biết anh căn bản không
xứng với chức vụ của mình.
Chử Vận Phong cũng không chờ cho Thích Phúc Lai nói cho hết lời, lão dùng giọng không chút khách khí cắt ngang lời.
Thích Phúc Lai liên tục gật đầu xưng vâng, nhanh chóng lên tiếng tự phê bình, lúc này mới rời khỏi phòng làm việc của chủ tịch Chử Vận Phong.
Nhưng sau khi đi ra thì Thích Phúc Lai ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la,
tinh thần suy sụp đã có chuyển biến, khóe miệng lộ ra nụ cười thản
nhiên.
Dựa theo những gì Thích Phúc Lai hiểu về tính tình của lãnh đạo, lần này mình chủ động đến chịu đòn nhận tội xem như có hiệu
quả. Lão lãnh đạo tuy rất tức giận, thế nhưng cũng không thể nào xóa
nhòa cảm tình với thành phố Lâm Hồ.
Chử Vận Phong đi vào
trong phòng làm việc của Diệp Thừa Dân, lúc này trong phòng làm việc của bí thư tỉnh ủy đã có năm người đang ngồi. Ngoài bí thư Diệp Thừa Dân,
còn có phó bí thư Diêu Trung Tắc, trưởng phòng tổ chức Lục Trạch Lương,
bí thư ủy ban kỷ luật Hoắc Quang Lĩnh, bí thư ủy ban tư pháp Vương Tử
Quân.
Khi thấy Chử Vận Phong đi vào thì năm người đang nói chuyện chợt dừng lời, Diệp Thừa Dân vỗ vỗ chiếc ghế bên cạnh nói:
- Chủ tịch Chử, mời anh ngồi bên này. Vừa rồi bí thư Diêu Trung Tắc đưa đến cho tôi một phương án dưỡng sinh mới, tôi cảm thấy rất có đạo lý.
- Chắc chắn là như vậy rồi, bí thư Diệp, tôi cũng không phải là gạt
ngài, thuật dưỡng sinh của tôi cũng không phải là lý luận suông, tất cả
đều có liên hệ đến thực tế, căn bản là những kinh nghiệm của chính bản
thân tôi đúc kết ra được.
Diêu Trung Tắc là cao thủ điều tiết bầu không khí, hắn cũng không còn là kẻ non nớt trong quan trường, trước
mặt lãnh đạo không kể công lao, điều này hắn hiểu rõ ràng. Nhưng hôm nay chỉ là một chủ đề tư nhân, chỉ là thảo luận thuật dưỡng sinh, thế nên
hắn mở miệng khen mình cũng không phải không có đạo lý.
Diêu
Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy Nam Giang, hắn cần phải hết lòng phụ tá
cho hai vị lãnh đạo đứng đầu, thế nhưng anh cũng không thể không làm tốt quan hệ với lãnh đạo được. Bình thường hắn an phận thủ thường xem xét
đúc kết kinh nghiệm dưỡng sinh, chủ yếu là chờ thời cơ phù hợp để bày tỏ ra với lãnh đạo của mình.
Rõ ràng Diêu Trung Tắc cũng khá thành công, Diệp Thừa Dân cũng cười nói:
- Lần này tôi triệu tập mọi người chủ yếu là vì một việc, bí thư Tử Quân, anh thông báo tình huống đi.
Vương Tử Quân vừa rồi còn bày ra gương mặt hớn hở, nhưng sau khi nghe
lời phân phó của bí thư Diệp thì nhanh chóng trầm mặt xuống. Hắn mở
miệng báo cáo sự việc, sau đó trầm giọng nói:
- Bí thư Diệp, chủ
tịch Chử, chuyện này tuy không lớn thế nhưng nhìn việc nhỏ thì thấy việc lớn, thấy hoàn cảnh là như thế nào, điều này nói rõ tác phong công tác
của một vài đồng chí của chúng ta là không ổn, thiếu tính kỷ luật. Tôi
cho rằng nếu vụ án này không đưa lên ủy ban tư pháp tỉnh thì căn bản
không bao giờ được giải quyết, nó là một thúc giục lớn với công tác của
chúng tôi, chúng tôi cần phải cho ra thủ đoạn cực mạnh để nhanh chóng
dừng tất cả tác phong lơ là của cán bộ chấp pháp.
Vương Tử Quân nói đến đây thì dùng giọng lãnh đạm nói:
- Sai lầm của thành phố Lâm Hồ trên sự kiện này căn bản là khó thể nào
chối cãi được, tôi đề nghị di dời cương vị công tác của đồng chí bí thư
Thích Phúc Lai, để cho ra tác dụng và ảnh hưởng lớn nhất.
Vương Tử Quân mở miệng làm cho đám người nơi đây cực kỳ khiếp sợ, đặc
biệt là Diêu Trung Tắc và Lục Trạch Lương, bọn họ càng không ngờ Vương
Tử Quân vừa lên tiếng thì ném ra một món lễ lớn như vậy. Tuy tính chất
của sự việc căn bản là rất ác liệt, thế nhưng còn chưa đến mức di dời
một vị bí thư thị ủy chứ?
Hai người hầu như cùng đưa mắt nhìn thoáng qua Chử Vận Phong ở bên kia, muốn xem chủ tịch Chử có ý kiến gì ở phương diện này.
Thích Phúc Lai chính là bộ hạ cũ của chủ
tịch Chử Vận Phong năm xưa được đề bạt lên vị trí bí thư thị ủy Lâm Hồ,
bây giờ vì một chuyện nhỏ mà nắm bắt Thích Phúc Lai, đây không phải
Vương Tử Quân là người dẫn đầu tích cực của Diệp Thừa Dân, không muốn
quấy đục cục diện ở Nam Giang thì không chịu bỏ qua sao?