Bí Thư Trùng Sinh

Chương 814: Chương 814: Yêu cầu của lãnh đạo là truy cầu của chúng ta




- Trưởng phòng Hứa, tôi kiên quyết ủng hộ quyết định của tỉnh ủy, thế nhưng tỉnh ủy cung cần phải suy xét đến công tác của thành phố La Nam chúng tôi. Nếu như chủ tịch Lý Quý Niên không được bổ nhiệm tiến thêm một bước, tôi hy vọng anh ấy có thể tiếp tục là chủ tịch thành phố La Nam, để tiếp tục cho ra cống hiến vì sự phát triển của thành phố La Nam. Đồng thời thái độ của tôi cũng cực kỳ kiên quyết với sự kiện điều động đồng chí Lục Ngọc Hùng lên làm chủ tịch thành phố La Nam.

Vương Tử Quân nói xong thì đứng lên ngay.

Hứa Tiền Giang khẽ đưa tay sờ đầu, chuyện này xem ra có chút khó giải quyết. Nhưng cánh tay mà lại muốn vặn đùi, xem ra người đàn ông trẻ tuổi này không biết thức thời rồi.

- Bí thư Tử Quân, tôi sẽ phản ánh ý kiến của cậu với tỉnh ủy, thế nhưng tỉnh ủy cũng có quyết định của mình, nếu cho ra quyết định gì khác thì cậu cũng phải chấp hành.

Hứa Tiền Giang bắt tay Vương Tử Quân, nụ cười trên mặt vẫn rất sáng lạn.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Hứa Tiền Giang, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt. Những gì hắn cần nói đã được nói rõ ràng, thế nhưng ngày hôm nay hắn còn việc khác cần phải làm.

Trong phòng làm việc của chủ tịch Thạch Kiên Quân, Vương Tử Quân tràn đầy kính cẩn ngồi đối diện với Thạch Kiên Quân, sau sự kiện đòi tiền lương cho công nhân, thái độ của Thạch Kiên Quân với Vương Tử Quân đã khá hơn rất nhiều.

Thạch Kiên Quân vốn sắp tham gia một hội nghị nhỏ, đến lúc gần đến giờ thì chợt nghe thư ký thông báo có Vương Tử Quân muốn đến báo cáo công tác với lãnh đạo. Hắn không nói hai lời mà trực tiếp phân phó thư ký cho phó chủ tịch phân công công tác đến tham gia hội nghị kia. Nhìn vào lễ ngộ như vậy cũng đủ thấy chủ tịch Thạch có thái độ tốt đẹp thế nào với Vương Tử Quân.

Nhưng Thạch Kiên Quân không muốn cho Vương Tử Quân biết mình đang ở trong phòng chờ, thế nên hắn mới trải một tấy giấy Tuyên(giấy viết thư pháp) lên bàn luyện thư pháp. Tất nhiên chữ của chủ tịch Thạch Kiên Quân cũng rất đẹp.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn lên bức tường sau lưng Thạch Kiên Quân, trên tường là một bức tranh chữ, trên đó là chữ của một nhà thư pháp nổi tiếng. Bức thư pháp rất đẹp, chữ vuông vức đều đặn, không khỏi làm cho Vương Tử Quân phải sinh lòng tán thưởng.

- Hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi đến chỗ của tôi thế này?

Thạch Kiên Quân thấy Vương Tử Quân đi vào thì khẽ đưa mắt nhìn, cố gắng làm cho tư thái của mình thoải mái một chút, thế nhưng ánh mắt cũng không rời khỏi tờ giấy trên bàn.

Vương Tử Quân cười cười nói:

- Chủ tịch Thạch, có vài công tác muốn báo cáo với ngài.

- Sao?

Thạch Kiên Quân cũng không ngẩng đầu lên nói:

- Tử Quân, thành phố La Nam năm ngoái thật sự là một ngôi sao sáng của cả nước, tốc độ phát triển kinh tế hơn một trăm phần trăm, bây giờ đừng nói là tỉnh Sơn Nam, ngay cả tỉnh ngoài cũng có người nhìn chằm chằm vào cậu. Hai ngày trước tôi đến thủ đô đi họp, có người nói đùa với tôi rằng năm nay sẽ chờ thành phố La Nam tiếp tục bừng sáng.

- Chủ tịch Thạch cứ yên tâm, thành phố La Nam chúng tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của tỉnh, sẽ đặt công tác kinh tế ở vị trí quan trọng nhất, cố gắng đưa thành phố La Nam lên chiếc xe phát triển thần tốc.

Vương Tử Quân không nói đến tỉnh ủy, điều này làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy rất vui, vì có ai không muốn khẳng định tầm quan trọng của mình?

Nụ cười trên mặt Thạch Kiên Quân càng thêm hòa ái, hắn cười cười nói:

- Cậu có tinh thần như vậy thì rất tốt, cậu có gan vì sự phát triển của thành phố La Nam, như vậy nếu có khó khăn gì cứ nói với tôi. Tôi có hai nguyên tắc, thứ nhất chỉ cần là cậu cần; thứ hai, tôi có thể cho cậu.

Thạch Kiên Quân nói ra câu này rất kỳ diệu, dù người ta nhìn vào không thấy có bất kỳ vấn đề gì, thế nhưng xem xét rõ ràng sẽ thấy ý nghĩa cực kỳ ảo diệu.

Vương Tử Quân không phải là một người thích nghiền ngẫm, nhưng trong lòng hắn cũng hiểu ý nghĩa lời nói của chủ tịch Thạch. Hắn cười cười rồi trầm giọng nói:

- Chủ tịch Thạch, lần này tôi đến là làm phiền ngài.

- Có việc gì, cậu cứ nói.

Thạch Kiên Quân đặt bút trong tay xuống, sau đó hắn nâng ly lên uống một ngụm, bộ dạng cực kỳ chú ý.

Vương Tử Quân tin tưởng Thạch Kiên Quân chắc chắn sẽ không thể không biết tỉnh ủy đang tính toán thay đổi chủ tịch thành phố La Nam, mà Thạch Kiên Quân nói bằng giọng mây trôi nước chảy như vậy, rõ ràng là không muốn nói rõ thái độ của mình.

- Chủ tịch Thạch, tôi và chủ tịch Lý vừa mới bước qua thời kỳ ma xát và kết hợp, hai bên phối hợp rất ăn ý, thế nhưng lúc này trên tỉnh lại muốn điều đi. Nếu như đưa anh Lý Quý Niên đi đến thành phố nào đó làm bí thư thị ủy, tôi sẽ không ngăn cản, thế nhưng tính toán một chút, chợt cảm thấy giống như tỉnh ủy không ưa thành phố La Nam chúng tôi vậy.

Vương Tử Quân nói đến đây thì dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Kinh tế La Nam có bước phát triển khởi sắc, lúc này đang đứng ở xu thế phát triển không ngừng, bây giờ lại điều chỉnh ban ngành, không phải là rút củi đáy nồi sao? Vì vậy tôi thỉnh cầu lãnh đạo tỉnh ủy xuất phát từ đại cục của thành phố La Nam, mong muốn lãnh đạo giúp đỡ nhiều hơn cho thành phố La Nam, để cho đồng chí Lý Quý Niên ở lại vất vả vì thành phố La Nam thêm vài năm nữa.

Thạch Kiên Quân thật sự hiểu rất rõ sự kiện Hào Nhất Phong muốn thay đổi vị trí chủ tịch thành phố La Nam, hắn vì thế mà cũng đã lên tiếng, thế nhưng thật sự không ăn thua. Vương Tử Quân anh suy xét vì sự phát triển của thành phố La Nam, Hào Nhất Phong cũng có một lý do tương tự như vậy. Lý Quý Niên có năng lực công tác quá bình thường, vài năm qua căn bản làm chủ tịch thành phố nhưng không cho ra thành tích gì lớn. Năm ngoái nếu không phải Vương Tử Quân ra tay mạnh mẽ, chỉ sợ thành phố La Nam sẽ không có được xu thế phát triển như bây giờ.

Nếu muốn để cho thành phố La Nam đẩy mạnh tốc độ phát triển kinh tế, như vậy phải điều phối một đồng chí xứng tầm đến giúp đỡ. Làm lãnh đạo tỉnh ủy tất nhiên không thể bắt ngựa chạy mà không cho ngựa ăn cỏ, thế cho nên Hào Nhất Phong mở miệng cực kỳ sinh động.

Tuy Thạch Kiên Quân biết rõ ràng Hào Nhất Phong căn bản là muốn áp chế Vương Tử Quân, thế nhưng hắn cũng khó nói nên lời. Một là vì thành tích dĩ vãng của Lý Quý Niên không được tốt cho lắm, một là Hào Nhất Phong làm quan cường thế và có lực lượng mạnh mẽ, bí thư Hào cũng không cần Thạch Kiên Quân gật đầu mới thành công.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Thạch Kiên Quân, hắn đang chờ chủ tịch Thạch bày tỏ thái độ. Thạch Kiên Quân bắt đầu viết chữ, khoa tay múa chân, chậm chạp mà có lực, ung dung bình tĩnh. Cổ tay hoạt động nhìn có vẻ nặng như núi thái sơn, cũng nhẹ như hồng mao, chữ cuối cùng viết xong với xu thế cực kỳ mạnh mẽ, sau đó chợt dừng bút, tay hất lên giống như trong tay là một cây bút khổng lồ. Sau đó hắn ngồi xuống ghế, hơi thở mỏng manh, giống như mới đó mà toàn thân mất đi tất cả sức lực.

- Tử Quân, chuyện này tôi có thể nói với bí thư Nhất Phong, thế nhưng tôi cũng không dám cam đoan với cậu, dù sao thì phương diện nhân sự phải được thông qua hội nghị thường ủy.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, vấn đề của mình rõ ràng làm cho người ta cảm thấy khó khăn, Thạch Kiên Quân cũng chỉ có thể nói được như vậy mà thôi. Vương Tử Quân biết rõ ở sự kiện này thì Thạch Kiên Quân căn bản không có quyền quyết định, dù sao hắn cũng là chủ tịch tỉnh, mà quyền nhân sự chủ yếu lại nằm trong tay của bí thư Hào Nhất Phong.

Nhưng Vương Tử Quân vẫn rất bội phục vẻ bình tĩnh ung dung của Thạch Kiên Quân. Người lăn lộn quan trường lâu năm thì gặp phải chuyện gì đó đầu tiên là không nên sợ hãi, sau đó tìm cách tránh khỏi mũi nhọn, kim thiền thoát xác, một chiêu này thật sự rất cao sâu.

- Cám ơn chủ tịch Thạch, còn có một việc tôi cần phản ánh với chủ tịch, đó là phòng tổ chức tỉnh ủy trưng cầu ý kiến của tôi về đồng chí Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, tôi phản đối ý kiến này. Tôi cảm thấy đồng chí Lục Ngọc Hùng là người có vấn đề, kính xin lãnh đạo tỉnh ủy chú ý phân công.

- Cậu có chứng cứ gì không?

Vẻ mặt Thạch Kiên Quân khẽ động, hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

- Không, nếu có thì tôi đã sớm báo cáo cho tỉnh ủy. Nhưng gần đây chúng tôi xét xử một vụ án tham ô, người có liên quan đến vụ án thường tới lui thân mật với bí thư Lục.

Vương Tử Quân khẽ gõ ngón tay lên bàn rồi nói.

Vẻ mặt Thạch Kiên Quân chợt trở nên ảm đạm, không có chứng cứ thì cũng như không, đồng thời sinh ra chút hoài nghi về tính giác ngộ chính trị của Vương Tử Quân. Người cán bộ thanh niên này tuy còn trẻ nhưng phương diện đối nhân xử thế lại cực kỳ mạnh mẽ, lời nói cũng cực kỳ có nghệ thuật, dù có nham hiểm thế nào thì lời nói cũng cực kỳ ẩn giấu, vì sao hôm nay lại hóa thành một khẩu súng, cứng nhắc như vậy?

Chẳng lẽ những sự việc không liên quan đến mình thì không sao, có liên quan thì sẽ loạn ra sao? Vị trí chủ tịch thành phố làm cho Vương Tử Quân phải lo sợ, thế cho nên mới làm ra những hành vi như vậy à?

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Thạch Kiên Quân trầm giọng nói:

- Bí thư Tử Quân, nếu không có chứng cứ thì không nên nói này nọ. Chúng ta tuy không buông tha cho những phần tử hủ bại, thế nhưng cũng phải biết bảo vệ cho đồng chí của mình.

Vương Tử Quân thấy đã đạt đến hiệu quả như mình mong muốn, thế là hắn lên tiếng chặn lại:

- Cám ơn chủ tịch Thạch, tôi luôn không che đậy miệng trước mặt ngài, tôi sẽ chú ý ở phương diện này. Sở dĩ tôi nói với ngài như vậy, chình là vì tôi thắm thiết hy vọng tỉnh ủy có thể cho ra một quyết sách chính xác ở phương diện phân phối ban ngành ở thành phố La Nam.

- À, xuất phát điểm của cậu là tốt nhưng cậu nhất định phải chú ý phương pháp. Đặc biệt có một điều cậu nên chú ý, chính là tuyệt đối không hành động theo cảm tính.

Thạch Kiên Quân nhìn Vương Tử Quân, sau đó thản nhiên nói.

Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Thạch Kiên Quân, hắn cũng không lập tức bỏ đi, hắn cất bước đi về phía khu văn phòng tỉnh ủy. Lần này hắn đến báo cáo với Thạch Kiên Quân và Hứa Tiền Giang, sở dĩ hắn nói ra những lời như vậy, thực tế đều ẩn giấu tâm ý của mình.

Hào Nhất Phong chèn ép Vương Tử Quân, điều này làm cho hắn phẫn nộ, hắn là hạ cấp thì giống như chỉ có thể yên lặng thừa nhận. Nhưng hắn biết rõ ràng, dù hắn thừa nhận cũng không được, có những người cần phải bị phản kích đánh thật mạnh vào mặt, phải làm cho đối phương đau đến mức há hốc miệng, như vậy hắn mới nhớ kỹ bài học lần này.

Thật sự phải là như vậy, đó là ý nghĩ đã có từ lâu trong đầu Vương Tử Quân, khi vị trưởng phòng xây dựng kia có liên quan đến vụ án, càng làm cho ý nghĩ này bùng phát trong đầu hắn.

Người làm việc không thể nào nắm chắc một trăm phần trăm, hơn nữa dù thất bại thì tổn thất với Vương Tử Quân cũng là cực kỳ có hạn, nhưng nếu thành công thì tiền lời là rất lớn.

Vì vậy lần này Vương Tử Quân phải làm.

Lưu Truyền Thụy không có mặt trong phòng làm việc, Vương Tử Quân chỉ có thể tiến hành báo cáo qua điện thoại với Lưu Truyền Thụy. Hắn cũng nói ra những lời giống như đã nói với chủ tịch Thạch Kiên Quân, thế là nhận lấy những lời dạy bảo mạnh mẽ từ bí thư Lưu.

Tất nhiên Lưu Truyền Thụy cũng trấn an Vương Tử Quân, nói là dù cho Lục Ngọc Hùng tiến lên làm chủ tịch thành phố, anh vẫn là bí thư thị ủy. Bây giờ tình thế mới đã được mở ra ở thành phố La Nam, điều anh cần làm là ổn định, chỉ có ổn định mới đẩy thành phố La Nam tiến xa hơn.

Vương Tử Quân hiểu Lưu Truyền Thụy đang nói ra những lời vàng ngọc, nhưng chỉ là một tình huống bị hại nho nhỏ lại kiếm được thành công lớn, điều này thật sự quá mức dụ hoặc đối với hắn, thế cho nên càng làm hắn có quyết tâm.

Phòng làm việc của Hào Nhất Phong cũng không dễ dàng đi vào, Vương Tử Quân vốn không thể nào đối phó với Hào Nhất Phong, vì vậy dưới tình huống không có hẹn trước, Hào Nhất Phong căn bản không giống như Thạch Kiên Quân có thể nể mặt mà cho mời Vương Tử Quân.

Dưới tình huống không được gặp bí thư Hào Nhất Phong, Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ...

Hào Nhất Phong đang ngồi trong phòng nghe trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang nói về sự kiện tiếp nhận báo cáo của Vương Tử Quân, lão không ngờ Vương Tử Quân lại thẳng thừng bày tỏ ý kiến không đồng ý như vậy.

Khi Hào Nhất Phong nghe Hứa Tiền Giang nói Vương Tử Quân căn bản tỏ thái độ kiên quyết yêu cầu tỉnh ủy cẩn thận khi sử dụng Lục Ngọc Hùng, thế là gương mặt lão trở nên âm trầm, bàn tay giữ chặt ly trà, lại trầm giọng nói với Hứa Tiền Giang:

- Lúc này có một vài đồng chí coi trời bằng vung, cảm thấy mình có chút thành tích thì lên mặt, sự kiện này căn bản là không xong.

Hứa Tiền Giang gật đầu nói:

- Bí thư Nhất Phong nói đúng, nhưng đồng chí bí thư Vương Tử Quân phản ứng quá dữ dội, chúng ta có nên suy xét ý kiến của thành phố La Nam hay không?

Tuy Hứa Tiền Giang biết rõ sự việc này căn bản không thể nào suy xét ý kiến của thành phố La Nam, thế nhưng lão là một trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, có một vài lời cũng nên nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.